Rượu Giao Bôi - Fuiwen

Chương 24

Yên Hàm cảm thấy có nhiều "lần đầu tiên" mà cô và Tịch Quyền chưa từng trải qua, ngoài lần đầu tiên trên giường mà hai người đã hoàn thành sớm từ ba năm trước trong một đêm sao sáng lấp lánh, còn lại hầu như chẳng có gì.

Hai người đã đàm phán xong các điều khoản hợp tác thì liền công khai thông báo đính hôn, sau đó trong hai năm trước khi kết hôn, họ thỉnh thoảng gặp nhau, cũng thỉnh thoảng đi ăn cùng.

Nhưng những lần đó không thể gọi là hẹn hò, vì ngoài nhà hàng, Tịch Quyền chưa bao giờ đưa cô đến bất cứ nơi nào khác; bạn bè của anh cũng chỉ gặp thoáng qua, cô thậm chí chưa từng đến nơi ở của anh bên ngoài.

Trước khi kết hôn, thỉnh thoảng họ gặp nhau vì công việc hoặc việc riêng, khi cần cô sẽ trực tiếp đến tìm anh tại tập đoàn Tịch Thị, văn phòng của anh cô cũng đã đến hai ba lần, nhưng căn nhà anh ở từ trước khi kết hôn đến giờ thì cô chưa bao giờ đặt chân vào.

Ngoài những việc lớn đó, những chuyện nhỏ như đi dạo phố, đón cô sau giờ làm, thậm chí trò chuyện trước khi đi ngủ cũng không hề tồn tại.

Yên Hàm nghiêng đầu nhìn sang ghế lái, người đàn ông đặt một tay hờ hững trên vô lăng, tay kia đặt lên cửa sổ, lái xe qua đại lộ uy nghiêm của Bắc Kinh một cách nhanh gọn và vững vàng.

Xe chạy quá nhanh, gió mạnh, cô kéo áo khoác lại, ngay lập tức phát hiện ra tất cả các cửa sổ đã được nâng lên.

"Em lạnh à?"

Yên Hàm lắc đầu.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ với nụ cười nhẹ... Trước khi kết hôn anh cũng rất lịch thiệp, vì vậy dù những chuyện lớn chuyện nhỏ đều không tồn tại, nhưng nhờ vào khuôn mặt này và dòng máu quý tộc trong anh, vẫn khiến người ta không thể không mê mẩn, không thể cưỡng lại được.

Khi đến nơi tụ tập, Yên Hàm khoác tay anh đi loanh quanh nhìn ngó, thật lòng mà nói, Bắc Kinh có nhiều nơi thâm sâu, cô lại không phải là người thường xuyên tổ chức tiệc tùng, nên thật sự không quen thuộc lắm.

Đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, nhưng sau vài bước đi, Tịch Quyền có lẽ nhận ra cô đang nhìn xung quanh, liền nói với cô: "Một câu lạc bộ của Yên Quân Minh."

Yên Hàm: "..."

Ồ, Yên Hàm ngay lập tức thay đổi phong thái, không khoác tay anh nữa, đầy khí chất tựa như đang ở nhà mình, bước đi trên đôi giày cao gót với tiếng cộp cộp.

Tịch Quyền cảm nhận được, khẽ mỉm cười không thành tiếng.

Trong phòng riêng, ánh đèn mờ ảo, chỉ có khu vực ghế sofa là được chiếu sáng, vài người đàn ông đang ngồi đó hút thuốc, khói tỏa mù mịt, dường như đang thảo luận công việc.

Yên Hàm khẽ cười, thật sự không quen biết ai trong số đó.

Tịch Quyền gọi người vào mở cửa sổ và hệ thống thông gió, sau đó dẫn cô tiến lại gần.

Lập tức cô cảm nhận được ánh mắt của mọi người đổ dồn vào mình.

Một người đàn ông trong số đó lập tức lên tiếng: "Ồ, hiếm khi thấy anh Tịch dẫn người nhà đi cùng đấy."

"Vườn hoa hồng đã đến, thật là trăm nghe không bằng một thấy, cô Yên."

Yên Hàm không hiểu gì về vườn hoa hồng mà họ nói đến, nhưng cũng không hỏi, chỉ mỉm cười gật đầu và cùng Tịch Quyền ngồi xuống.

Người vừa gọi cô là vườn hoa hồng hỏi tiếp: "Cô Yên hôm nay có thời gian đến đây, chẳng phải nghe nói là đi phát triển ở nước ngoài rồi sao?"

Tịch Quyền giới thiệu cho Yên Hàm: "Đoạn Dật của Hoa Khoa Công Nghệ."

Yên Hàm gật đầu, "Hôm nay về nước, thăm bà nội."

Mọi người hiểu ra, kín đáo trao đổi ánh mắt với nhau, hiểu ý ngầm: Thì ra là một nàng dâu hiếu thảo, chẳng trách có thể thẳng tiến vào nhà họ Tịch.

"Vậy là vài hôm nữa lại đi rồi? Anh Tịch nhà chúng ta lại thành kẻ cô đơn một mình."

Tịch Quyền lại giới thiệu: "Kinh Hiện, tổng giám đốc của Tập đoàn Kinh Thị."

Sau khi giới thiệu hết, Yên Hàm mới bắt đầu trò chuyện: "Vâng, vài ngày nữa tôi sẽ đi, Tịch Quyền không sao đâu." Cô cười duyên dáng, "Cũng không phải không có máy bay để bay đến."

Mấy người đàn ông cười rộ lên.

Có người bên cạnh hỏi: "Không phải chứ cô Yên, nhà họ Tịch ở Bắc Kinh cũng thuộc hàng số một số hai rồi, sao cô lại phải vất vả đến vậy, còn phải ra nước ngoài nữa."

"Nhà họ Tịch không cản trở việc tôi kiếm tiền mà."

"Chậc." Mọi người nhìn nhau, câu trả lời thật thẳng thắn, "Câu này là lần đầu tiên tôi nghe đấy."

Đoạn Dật nói: "Vậy là cô tự mình lo liệu hết, giỏi lắm, tôi phải học tập thôi."

"Không hổ danh là truyền thuyết trong giới, cô thế này thì Tịch Quyền muốn nuôi cô cũng chẳng biết làm sao, nếu bạn gái tôi mà như vậy chắc tôi phải lo chết mất."

"Hơn nữa cô lại kiếm được không ít, muốn tặng cô món quà nhỏ gì đó cũng không biết làm sao."

Yên Hàm nhấp một ngụm nước trái cây: "Anh có thể tặng quà lớn, xe thể thao, du thuyền, máy bay, tất cả xe của tôi đều do Tịch Quyền tặng cả."

Mấy người đàn ông cười phá lên: "Đúng là tiêu tốn không ít, ai cũng biết anh Tịch đã tặng vợ mình hai chiếc xe, đều là phiên bản giới hạn, cả hai chiếc đều từng lên trang nhất của báo Bắc Kinh."

"Nghe cứ như là nuôi xe thì không phải mua thêm thứ gì vậy. Anh Tịch nhà chúng ta quả là may mắn."

Yên Hàm mỉm cười, cô cũng không biết mấy người này đang khen thật hay là khen đểu, dù sao cô cũng không quen họ.

Một lát sau, Yên Hàm ngả người vào sofa uống nước, lướt WeChat trên điện thoại, để Tịch Quyền đi nói chuyện với mọi người.

Vừa hay lúc đó, Chu Nịnh - cô bạn trong giới đã báo tin cho cô sáng nay về bệnh tình của bà nội, nhắn rằng cô ấy cũng đang ở trong câu lạc bộ này, Yên Hàm liền đứng dậy ra ngoài, định sang phòng của bạn chơi một chút.

Cô vừa đi khỏi, trong phòng liền vang lên những tiếng cảm thán, "Người anh em, anh không phải cưới vườn hồng, mà là cưới một giống hoa quý hiếm đấy."

"Haha, đúng vậy, ở Bắc Kinh này chỉ có một loại quý hiếm thế thôi."

"Anh nói xem, trong giới này, tiểu thư danh giá không thiếu, sự nghiệp thành công cũng nhiều, nhưng người có khí chất như cô Yên đây thì chưa từng thấy, thật là khiến tôi phải mở mang tầm mắt."

Đoạn Dật nhìn Tịch Quyền: "Thú thật mà nói, anh Tịch, có phải là khó nắm bắt đúng không? Cả thành phố này người khiến anh khó nắm bắt chắc chỉ có vị này thôi."

Tịch Quyền nhìn ly rượu trong tay, chậm rãi nhấp một ngụm.

Trước đây anh không thấy như vậy, mỗi lần gặp nhau cô đều nói chuyện rất thoải mái với anh, nhưng từ sau chuyện ly hôn, sau khi cô đến Paris, dường như có một lớp màng ngăn cách giữa họ, lời nói, hành động, ánh mắt, tất cả đều mang theo một khoảng cách nhất định.

Tất nhiên, cô nói là vì lâu ngày không gặp nên đã quên anh, nhưng điều này có vẻ hơi quá, vì anh đâu có cảm thấy xa lạ gì với cô.

Nhưng chuyện ly hôn đã được giải thích rõ ràng rồi, lẽ ra cô không nên còn gì khúc mắc với anh mới đúng.

- --

Yên Hàm không quen thuộc với câu lạc bộ này, Chu Nịnh vừa đi tới vừa cười nói: "Khá lắm bạn tôi, sáng còn ở Paris, tối đã nhảy nhót ở đây rồi."

Yên Hàm mỉm cười, "Cảm ơn cậu, vừa nói chuyện với cậu xong là bay ngay về."

"Khi nào cậu đi?"

"Chắc là mấy ngày tới, tuần lễ thời trang sắp bắt đầu rồi, bận đến hoa cả mắt."

"Được thôi, tháng sau mình sẽ đi cùng để quẹt thẻ cho cậu."

Yên Hàm mỉm cười: "Cảm ơn cậu nhiều nhé."

"Vậy tối nay chúng ta..."

Chu Nịnh chưa nói hết câu thì một người phụ nữ đi tới va vào cô ấy, ly rượu trên tay cô ta làm văng vài giọt lên người Chu Nịnh. Ban đầu có vẻ như cô ta định nói một câu xin lỗi qua loa, nhưng khi thấy Yên Hàm đứng bên cạnh, cô ta bỗng khựng lại, đảo mắt rồi tiếp tục bước đi.

Yên Hàm nhướng mày, "Dừng lại."

Người phụ nữ đó khựng lại, nghiêng đầu nhìn lại, "Có chuyện gì à?"

Yên Hàm: "Cô không biết mình đã làm gì sao?"

Đối phương nhìn cô với ánh mắt sâu xa, cười nhạt, "Ồ, xin lỗi nhé."

Yên Hàm mỉm cười, thái độ này thật là...

Cô nghiêng đầu nhìn Chu Nịnh, Chu Nịnh ghé tai cô thì thầm: "Mình không quen người này, nhưng mình biết cô gái đi cùng."

Yên Hàm hơi khó hiểu, Chu Nịnh vốn là tiểu thư chơi bời nổi tiếng trong giới, người quen cô ấy rất nhiều, nếu ngay cả cô ấy cũng không quen người này, thì chắc hẳn không phải là người trong giới, vậy mà sao dám tỏ thái độ thờ ơ và có phần kiêu ngạo như vậy trong tình huống này.

Yên Hàm thực ra không quan tâm lắm đến thân phận của người này, nhưng cô nghĩ, Bắc Kinh hiện tại chắc không có ai dám không để cô vào mắt, cho nên...

Cô vén tóc qua một bên, hỏi: "Câu này là xin lỗi vì va phải người hay là xin lỗi vì làm bẩn váy?"

Đối phương nghiêng đầu nhìn cô vài giây, rồi hỏi ngược lại: "Cô có biết tôi là ai không?"

Ồ, Yên Hàm không ngờ lại nghe được một câu như vậy.

Cô mỉm cười: "Xin cứ nói."

Chu Nịnh đã nhanh chóng lấy điện thoại ra hỏi trong nhóm bạn của mình xem người này là ai, nhưng vì chỉ có mô tả mà không có hình ảnh, mọi người vẫn đang đoán.

Nhưng Yên Hàm không muốn người khác nói cho cô biết người này là ai, cô muốn nghe chính người đó nói ra.

Sau khi cô nói xong, đối phương vẫn nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng không nói ra danh tính.

Yên Hàm là người kiên nhẫn, cô chỉ đứng đó, mỉm cười chờ đợi.

Cô gái đi cùng người phụ nữ đó thì kéo tay cô ta, ra hiệu rằng nên đi thôi, và người phụ nữ đó thật sự định đi, trong ánh mắt có vẻ không muốn đôi co với Yên Hàm.

Yên Hàm không chớp mắt: "Dừng lại, hôm nay chưa nói rõ ràng thì cô không đi đâu được."

Cô gái đi cùng hơi nghẹn lại, bước tới định nói lời tốt với Yên Hàm, nhưng lại bị người phụ nữ đó kéo lại.

Người phụ nữ đó ngẩng đầu lên đầy kiêu ngạo, hỏi lại: "Cô không biết tôi là ai thật sao?"

Yên Hàm cười khẽ: "Đã muốn nói thì sao còn ngập ngừng như thế?"

"Cô..."

Chu Nịnh cuối cùng đã tìm ra người đó là ai, cô ấy hít một hơi định nói với Yên Hàm thì bỗng thang máy bên cạnh mở ra, một vài người bước ra, dẫn đầu là Yên Quân Minh, đi thẳng về phía họ.

Yên Hàm bị anh ấy kéo qua một bên, thấy không còn ai cô lập tức hỏi: "Làm gì vậy? Người của anh đấy à? Mới dám hung hăng như thế."

Mặt Yên Quân Minh đen lại.

Yên Hàm nhìn anh ấy: "Sao vậy? Không phải người của anh? Vậy người của ai chứ?! Ở Bắc Kinh này không nhiều người dám không để em vào mắt đâu." Chẳng lẽ có liên quan đến Tịch Quyền? Nếu vậy cô sẽ lập tức xử lý anh ngay.

Yên Quân Minh nói: "Tình nhân của Yên Quảng Trình."

"Cái gì?" Yên Hàm thiếu chút nữa lảo đảo, Yên Quảng Trình?? Chú nhỏ của cô???

Được rồi, mấy người như chú ta có thú vui này cô cũng không thấy lạ, nhưng mà, cô kia mới mấy tuổi chứ? Không khác cô mấy mà?

Yên Hàm che miệng ho, sau đó lại đứng vững, "À, vậy thì biết rõ em là ai, vậy mà còn tỏ thái độ với em, được lắm, một ả tình nhân mà dám tỏ thái độ với em."

Yên Hàm xoay người muốn đi ra ngoài.

Yên Quân Minh lại giữ chặt cô, "Được rồi, đừng như vậy, làm quá thì sẽ lúng túng lắm."

"Anh muốn yên ổn với Yên Quảng Trình là việc của anh, em thì không, cục tức này mà nuốt được thì cũng uổng công em sống nhiều năm như vậy. Một đứa bằng tuổi em đi làm tình nhân cho chú em rồi thì muốn trên cơ em sao? Anh không cần ra mặt, em không gây thêm phiền toái cho anh đâu, em tự mình giải quyết."

Yên Hàm lớn tiếng nói xong thì đi ra.

Yên Quân Minh đau đầu, nghĩ nghĩ, đi về phía phòng của Tịch Quyền, có lẽ Tịch Quyền cũng không nên ra mặt. Chuyện này mẹ nó rốt cuộc thế nào không biết nữa. Mấy cái loại phụ nữ không thể lộ diện này sao lại không biết điều như vậy? Con gái nhà họ Yên mà cũng đi kiếm chuyện? Ở cái Bắc Kinh này cô có thể đi ngang luôn nữa là! Yên Quảng Trình ở nhà cũng phải nịnh nọt Yên Hàm đó!

Hơn nữa cô bây giờ gả cho Tịch Quyền, muốn lên trời cũng có thể!

Yên Hàm quay trở lại nơi đó, Chu Nịnh xấu hổ nói nhỏ vào tai cô: "Yên Hàm, chú của cậu..."

Yên Hàm gật đầu, nói nhỏ: "Mình biết rồi." Cô mỉm cười với người phụ nữ trước mặt, "Cô tên gì?"

"Cảnh Thanh."

"Cô Cảnh, cô biết tôi chứ?"

Đối phương mím môi cười hờ hững, không nói gì.

Yên Hàm: "Người đàn ông của cô là ai vậy?"

Đối phương liền giật mình, có chút ngoài ý muốn, hiển nhiên cho rằng Yên Quân Minh gọi cô đi khẳng định đã nói rõ cô ta là ai, sau đó không phải nên rời đi sao? Vậy mà còn tới hỏi.

Vẻ mặt không được tự nhiên của cô ta lại ngạo nghễ trở lại, kinh thường nhìn cô, "Cô muốn làm cái gì?"

"Vốn nếu cô biết sai mà xin lỗi thì coi như xong, nhưng nhìn thái độ này của cô, tôi thấy rất khó chịu, cô đi ra ngoài đi."

"Cô lập lại lần nữa?" Đối phương không thể tưởng tượng nổi cười cười.

Yên Hàm biết rõ dù có thế nào thì cô ta cũng sẽ không ở chỗ này nói tên của chú cô ra, chỉ biết lôi cái câu "Biết tôi là ai không?" ra hù dọa.

Nhưng luận về thân phận, trước giờ chỉ có cô doạ người, chưa từng có người nào dám doạ cô.

Yên Hàm đột nhiên cảm thấy không được rồi, bình thường cô quá kín tiếng nên người khác không biết tính tình của cô thế nào thì phải, "Cô, đi ra ngoài." Yên Hàm chuyển ánh mắt, "Chu Nịnh, cậu gọi quản lý lên đây giúp mình."

Chu Nịnh: "Được."

Cảnh Thanh nhìn cô, chế nhạo, "Cô Yên, cô đang đùa đúng không?"

"Tôi đây chưa bao giờ nói đùa." Dứt lời, Yên Hàm còn lấy điện thoại ra, tìm kiếm tên của chú mình trong WeChat, sau đó đưa màn hình cho cô ta xem, "Cô lại nói vài câu đi, tôi gửi cho chú tôi nghe."

Sắc mặt Cảnh Thanh đỏ bừng, lập tức thở dốc, "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Yên Hàm ép sát vào, mỉm cười, "Tôi ngược lại muốn hỏi cô, cô bao nhiêu tuổi rồi? Được hai mươi lăm không?"

"Liên quan gì đến cô?"

"Không liên quan gì tôi vậy cô tỏ thái độ người lớn gì với tôi? Trong đầu cô chứa gì vậy? Nước? Hay nước đục?"

"Cô... Cô có tin sẽ người dạy dỗ cô không? Được nước lấn tới, không có gia giáo."

Yên Hàm nhíu mày, rút ly rượu trong tay cô ta, hất lên.

"Yên Hàm!" Cảnh Thanh tức đỏ cả mắt.

Yên Hàm: " Cô gọi đi, đến đây dạy dỗ tôi. Gia giáo, chú ấy cũng dạy tôi không ít đâu."

Đối phương hít một hơi, thật sự lấy điện thoại ra gọi, rất nhanh Yên Hàm đứng bên cạnh cũng nghe được giọng của chú mình.

Chu Nịnh thấy rất ngại, lôi kéo cô, "Yên Hàm, chuyện này không sao cả, bỏ qua đi."

Yên Hàm: "Đợi chút. Không phải chuyện chiếc váy. Mình phải dạy cô ta cách làm người."

"Cậu cũng rảnh rỗi quá rồi."

"Cũng rảnh, đêm nay mình đi chơi với chồng mình mà."

Chu Nịnh bật cười, sau đó bỗng nhiên chớp mắt, hất cằm chỉ vào phía sau Yên Hàm.

Yên Hàm quay đầu, ủa, sao Tịch Quyền lại ra đây?

Yên Hàm thấy anh thoáng nhìn người phụ nữ kia rồi lại nhìn cô, trong lúc nhất thời cô thấy hơi xấu hổ.

Tịch Quyền dừng lại, nói nhỏ: "Có chuyện gì vậy?"

"Cái kẻ phản bội Yên Quân Minh này!" Yên Hàm nhìn người đàn ông bước ra từ thang máy, nheo mắt lại.

Ánh mắt Tịch Quyền lại rơi vào trên váy đối phương, rồi cùng Yên Hàm mắt đối mắt.

Yên Hàm không được tự nhiên đẩy anh, "Anh đi đi, đến đây làm gì?"

Tịch Quyền giật nhẹ môi, rút điện thoại trên tay cô gái kia, để bên tai, "Chú."

Yên Quảng Trình bên kia điện thoại ngừng khoảng hai giây, lập tức bừng tĩnh ho nhẹ, nói: [Tịch Quyền à? Mang Hàm Hàm ra ngoài chơi sao?]

[Dạ, hôm nay vừa về nước, ra ngoài chơi một chút.]

[Sức khỏe bà con thế nào rồi?]

[Đã ổn rồi ạ. Hàm Hàm hiếu thảo, hay tin liền về thăm. Cô ấy đang rất vui.]

Đối phương lặng im một giây, đáp: [Đã khoẻ là tốt rồi. Có rảnh thì về nhà ăn cơm.]

[Dạ.]

Yên Hàm bội phục lườm Tịch Quyền, bày đặt nói chuyện thân tình, rồi còn khéo léo thêm một câu đầy ẩn ý, rằng cô đang vui vẻ hiếu thuận với bà nội. Câu nói này ngầm ám chỉ với chú cô rằng lúc này nên hành động cẩn thận, nếu không bầu không khí hòa thuận có thể bị phá vỡ ngay lập tức.

Tổng giám đốc Tịch, đúng là cao tay.
Bình Luận (0)
Comment