Rượu Giao Bôi - Fuiwen

Chương 3

Yên Hàm đỏ bừng mặt xấu hổ, đứng dậy đẩy anh ra, đạp mạnh một cái, cầm quần áo đi tắm.

Khi cô tắm xong thơm phức bước ra ngoài thì anh đã thu dọn xong tô, nằm ở trên giường.

Yên Hàm nghĩ tới câu nói của anh vừa rồi, nhất thời không muốn lên giường, liền kéo rèm cửa ra nhìn thời tiết, nếu trời hết mưa thì cô sẽ đi về, để anh lại đây một mình phòng không gối chiếc đi.

Lúc này, người đàn ông trên giường đang đọc báo tài chính bình thản nói: “Anh đã cho người mang xe của em đi sửa rồi.”

Yên Hàm nhìn những giọt nước đang không ngừng rơi trên kính, kéo rèm cửa sổ lại, leo lên giường, “À, em cũng chưa nhìn xem là hỏng cái gì nữa, cô ấy đụng vào đâu vậy?”

“Đèn hậu, bị nứt một vết.”

Yên Hàm nghe vậy, bàn tay đang kéo mền dừng lại, hơi nhíu mày.

Người đàn ông bên cạnh bình thản nhìn qua, “Sao vậy? Không sao đâu, chỉ cần thay đèn là được.”

“Có thay đổi cũng không còn là loại ban đầu nữa.”

“Đèn được vận chuyển từ nhà máy chính gốc của Pháp, nên sẽ phải mất một khoảng thời gian.”

“Ý em là, nếu thay rồi thì sẽ không còn là món quà ban đầu anh tặng em nữa.”

Người đàn ông hơi khựng lại, sau đó cong môi cười, “Chỉ là một cái đèn mà thôi.”

Yên Hàm liếc anh một cái, tự nhủ có nói thêm cũng vô ích, liền nằm xuống đi ngủ. Kết quả là khi vừa đặt lưng xuống, bên ngoài một tiếng sấm đùng đoàng vang lên, chớp sáng và sấm rền.

Yên Hàm rùng mình, sau đó yếu ớt thu tay từ bên ngoài mền vào. Ngay sau đó, lại một tiếng sấm vang vọng rơi xuống bầu trời đêm, cô hít sâu một hơi, im hơi lặng tiếng nhích tới giữa giường.

Người đàn ông đang dựa vào đầu giường đọc báo vô tình bị cọ xát vào chân, anh hơi nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục đọc báo.

Điện thoại của Yên Hàm rung lên, cô lấy ra nghe.

Vưu Nghiên gọi đến, trong điện thoại nói: [Em yêu ơi ngủ chưa?]

Yên Hàm: [Lên giường rồi, vừa mới định ngủ.]

Vưu Nghiên: [Ba từ này có nghĩa là gì? Là như mình đang nghĩ sao?]

Yên Hàm: […] Khóe mắt cô liếc nhìn người bên cạnh, tay của người đàn ông đang không ngừng lật báo, cô thở phào nhẹ nhõm, xoay người đưa lưng về phía anh, sau đó cầm điện thoại nghe.

Vưu Nghiên: [Bên ngoài trời đang sấm sét. Cậu có muốn xuống ngủ với mình không? Cậu sợ nhất là kiểu thời tiết quái quỷ này mà. Thật đó, nếu hai người xong việc rồi thì cậu xuống đây đi, mình sẽ ôm cậu ngủ, dù sao thì Tịch Quyền cũng vô tâm, sẽ không ôm cậu đâu.]

Yên Hàm: […]

Người đàn ông phía sau khựng lại, ba giây sau, anh gấp tờ báo lại rồi đặt trên chiếc bàn cạnh giường ở bên kia, sau đó nằm xuống giữa tiếng sấm sét như nghẹt thở của bầu trời bên ngoài. Một giây tiếp theo, anh đặt một cánh tay lên eo cô, xoay người cô lại. Cô rơi vào một cái ôm vô cùng ấm áp.

Yên Hàm “A” một tiếng, khẽ hít một hơi.

Người ở đầu dây bên kia nghe thấy, dừng lại một chút, rồi như nhớ ra điều gì, nói: [À đúng rồi Hàm Hàm, tiệc mừng công tuần sau, để mình đi với cậu nhé. Mình không đi du lịch nữa, dù sao thì chồng cậu một năm cũng chẳng gặp được mấy lần, mình cảm giác như cậu không có chồng vậy. Mọi người trong công ty còn tưởng cậu đã ly hôn hoặc chồng mất rồi, thật buồn cười. Vậy nên mình sẽ đi với cậu, không thì cậu sẽ cô đơn và thiếu vị thế lắm.]

Yên Hàm: […]

Giây tiếp theo, một giọng nam từ tính bên cạnh thì thầm vào tai cô: “Một tuần sau đúng lúc anh vừa đi công tác về, sẽ đi cùng em.”

Điện thoại lại yên tĩnh, rồi giữa mưa gió, chủ đề lại thay đổi: [Hàm Hàm? Hàm Hàm?]

[Ừ, mình đây.]

[Mình tưởng cậu ngủ rồi, tối nay cậu có ngủ được không? Xe cậu bị tông thế nào rồi? Bị hỏng hoàn toàn chưa? Đúng dịp sinh nhật cậu sắp tới, để mình tặng cậu một chiếc giống hệt nhé, vứt chiếc Tịch Quyền tặng đi, có gì đâu.]

Yên Hàm: […]

Người đàn ông ôm cô chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt cô, Yên Hàm cười khổ, cúp điện thoại, sau đó nghe anh nói: “Bạn của em xuất thân từ đâu vậy? Hoàng gia Dubai?”

Yên Hàm: “…”

Tịch Quyền đặt điện thoại của cô qua một bên, kéo mền lên siết chặt vòng tay ôm eo cô, hôn lên tóc cô thì thầm nói nhỏ: “Cô ấy có biết chiếc siêu xe màu hồng mà anh tặng em trên thế giới này chỉ có một chiếc duy nhất và có giá trị bao nhiêu không?”

Yên Hàm: “…”

Yên Hàm xoa xoa thái dương, “Ôi, mấy ngày nay thật là mệt mỏi, đau đầu quá. À mà tiệc mừng của em tổ chức vào thứ bảy tuần này nha, lúc sáu giờ tối ở sảnh tiệc tầng mười tám của khách sạn này. Ngủ ngon nhé chồng yêu.”

Tịch Quyền nhìn khuôn mặt quyến rũ vùi ở trong ngực mình, cười cười, vươn tay tắt đèn.

Trời mưa đến tận sáng, 7, 8 giờ mới ngừng, sau khi Yên Hàm thức dậy, cô mở rèm cửa sổ ra, sờ sờ giường, bên cạnh chỉ còn lại một chút độ ấm. Chồng cô, người một năm gặp mặt không được mấy lần, đã biến mất theo phương thức cũ rích.

Yên Hàm nhếch môi, lười biếng xoay người nhìn phong cảnh bên ngoài ban công, tâm tình vẫn còn rất ổn.

Vừa mới tắm rửa xong, Vưu Nghiên liền gõ cửa, sau khi mang bữa sáng vào thì đi dạo một vòng quanh phòng, “Tịch Quyền đâu? Tên đó mới sáng sớm đã chạy rồi?” 

Yên Hàm nhận lấy bữa sáng của cô ấy, đặt lên bàn trà dưới ánh nắng, “Cảm ơn cậu tối qua nhé, anh ấy đã đồng ý rồi.” Cô mỉm cười.

Vưu Nghiên dạo một vòng quanh phòng xong, trở lại ngồi xuống, “Đồng ý? Trừ bỏ việc ôm cậu ngủ cùng với đi dự tiệc mừng, cũng đồng ý mua cho cậu một chiếc xe khác rồi sao?”

“Làm ơn đi, chỉ là đèn xe bị nứt một chút thôi, dù có tiền cũng không thể tiêu xài như thế. Đó là món quà cưới anh ấy tặng mình, chưa đến một năm mà.” Yên Hàm cười, “Vả lại, anh ấy đã liên hệ người đàn ông của Lý Thiện Thu để bồi thường cho mình, không thiếu một đồng.”

“Hừ, cậu lại tiết kiệm tiền cho anh ta!” Vưu Nghiên nhận lấy đôi đũa, “Cậu có chắc là anh ta và Lý Thiện Thu trong sạch không?”

“Ừ.” Yên Hàm gắp một cái bánh bao canh, sau khi ăn xong thì liếm môi nói: “Trong chuyện này anh ấy sẽ không lừa mình đâu.”

“Tại sao? Không cần thiết?”

Yên Hàm gật đầu, mắt nhìn bữa sáng dưới ánh nắng vàng rực rỡ, “Trước khi kết hôn đã thỏa thuận rõ ràng, chỉ cần không làm quá là được, nên anh ấy có tìm người cũng không cần phải lừa mình.”

Vưu Nghiên nở nụ cười, “Thỏa thuận thì thỏa thuận, mình biết bản hợp đồng trước hôn nhân sáu mươi trang của các cậu rất hoành tráng, nhưng cậu thật sự định nhìn anh ta chơi bời bên ngoài sao?”

Yên Hàm chống cằm cười, “Điều mình sợ nhất bây giờ chính là bị anh ấy phát hiện mình đang lừa gạt anh ấy đó bà chị à.”

“Không phải chứ, anh ta phát hiện rồi?”

“Vẫn chưa, nhưng nếu mình quản anh ấy quá nhiều, anh ấy sẽ phát hiện ra điều gì đó, rồi sẽ đưa ra đề nghị ly hôn, lúc đó mình không phải là mất cả chì lẫn chài à.”

“Mẹ bà, cái tên này thật sự là quá khó đối phó, nhưng mà anh ta thật sự đồng ý đi dự tiệc mừng sao?” Vưu Nghiên gắp há cảo lên, mơ hồ hỏi.

“Đồng ý rồi, mình đã nói cho anh ấy biết thời gian, địa điểm và cả số tầng. Khách sạn này là của anh ấy, đến lúc đó anh ấy cũng không thể lấy lý do là không biết đường.”

“Ừ, vậy thì tốt rồi, chiều mình đi chơi nhé, để sếp nhà cậu đi cùng cậu đến tiệc mừng của công ty, phải chơi cho thật vui đó. Sau ngày hôm đó mình nhất định phải được nhìn thấy tin tức hai người tay trong tay liếc mắt đưa tình, hơn nữa anh ta còn đưa cậu về nhà, một đêm không ra khỏi cửa.”

“…” Hai má Yên Hàm đỏ bừng, duỗi chân đá cô ấy dưới gầm bàn, “Biến biến biến, không đứng đắn gì hết.”

“Hừ.”

Sau khi hai người tách ra, Yên Hàm đến công ty, mấy ngày sau vẫn như cũ không thấy bóng dáng của Tịch Quyền đâu, giống như lúc trước vậy, phải ít nhất một tháng sau mới có thể gặp mặt được anh.

A nhưng mà hình như hôm đó anh nói là mấy ngày này anh phải đi công tác thì phải.

Yên Hàm không sao cả, chỉ cần đến lúc đó anh trở về là được.

Chỉ là thời gian cũng rất nhanh đã đến “đến lúc đó” rồi.

Sáu giờ tối thứ bảy, tiệc mừng sau buổi trình diễn tuần lễ thời trang của Sixteen được tổ chức tại một khách sạn trong thành phố như đã định.

Ngoài nhân viên công ty và dàn người mẫu đến tham gia show diễn cho Sixteen, còn có sự góp mặt của nhóm bạn của Yên Hàm và các tín đồ thời trang trong giới.

Nghiễm nhiên là một bữa tiệc của giới thời thượng.

Bởi vì buổi sáng thăm dò được bộ đồ mà hôm nay Tịch Quyền mặc khi đi công tác về là màu đen sẫm phối với lụa vàng nhạt và đường nét sẫm màu, vậy nên Yên Hàm đã cố ý kết hợp với chiếc váy màu vàng hồng cho phù hợp.

Từ 6 giờ đến 9 giờ, chỉ có một mình cô xách váy, cười cười nói nói, xã giao với toàn bộ khách mời.

Đến 9h30, gần như toàn bộ khách đã giải tán.

Cô khoác hờ áo khoác đứng dựa vào lối vào thang máy, bên cạnh là hai trợ lý đang đỡ lấy cô.

Trợ lý hỏi cô: “Chị, không phải tổng giám đốc Tịch nói tối nay sẽ cùng chị dự tiệc sao? Hủy bỏ rồi?”

Yên Hàm cong đôi môi đỏ mọng lên, nhẹ nhàng thở dài, “Không phải, anh ta chết yểu rồi.”

Dứt lời, cửa thang máy mở ra, bên trong đứng một người đàn ông, tay đút trong túi áo vest.

Yên Hàm và anh nhìn nhau, cô cười hỏi trợ lý bên cạnh: “Em vừa hỏi chị gì nhỉ?”

Trợ lý cười gượng, “Em hỏi, không phải tổng giám đốc Tịch nói sẽ dự tiệc cùng chị sao? Chị nói, anh ấy… chết yểu rồi.”

“Giờ thì xác chết sống dậy rồi, ở đây này.”

Toàn bộ thang máy im ắng đến ngột ngạt, Yên Hàm thong thả bước vào thang máy.

Trước khi cô xoay người lại, Tịch Quyền còn bình tĩnh chặn không cho hai trợ lý của cô bước vào.

Cửa bị đóng lại, Yên Hàm khoanh tay dựa vào tường thang máy.

Trên đường đi xuống, người đàn ông xoay đầu lại, nói: “Xin lỗi em, anh quên mất.”

Yên Hàm: “À, em cũng quên mất, quên rằng em đã hẹn gặp một người bạn nam.” Nói rồi, cô lấy điện thoại ra, vừa lúc điện thoại reo, cô bắt máy.

Giọng một người đàn ông trầm ấm vang lên: [Vào thang máy chưa?]

Yên Hàm mỉm cười: [Đến rồi sao? Đúng giờ quá vậy? Em sắp ra khỏi thang máy rồi, cưng à, đợi em.]

Đầu dây bên kia, [… Được, em đi từ từ thôi, cẩn thận giày cao gót.]

[Ừ, được, bye ~]

Cúp điện thoại, thang máy cũng vừa mở. Yên Hàm cười với người đàn ông trước mặt, “Chồng à, anh còn việc gì nữa không? Không thì em đi trước nhé, đi công tác về mệt rồi, chúc anh vui vẻ với cuộc sống về đêm nhé.”
Bình Luận (0)
Comment