Rượu Giao Bôi - Fuiwen

Chương 5

Yên Hàm vốn định về nhà, nhưng lái được một đoạn thì nhận được tin nhắn từ anh trai, kêu cô đi cùng mình để bàn công chuyện.

Nhìn địa chỉ xa tít tắp so với nhà mình, cô định từ chối, nhưng điện thoại hết pin tắt nguồn, mà cô lại lái xe mới, chẳng mang theo cục sạc nào.

Thở dài, Yên Hàm nghĩ, thôi thì nể tình hôm qua anh ấy đón mình, đi vậy.

Cô quay đầu xe, chạy cả nửa ngày mới đến nơi. Anh trai cô đang đứng tựa vào chiếc Maybach đợi cô trước cổng khu chung cư. Thấy cô đến, anh ấy trêu: “Anh cứ tưởng em không đến, gọi điện mãi không được.”

Yên Hàm xuống xe, xách túi, “Hết pin rồi, nếu điện thoại còn pin thì em đã từ chối rồi.”

Yên Quân Minh bật cười, chọc nhẹ vào trán cô, nhìn đôi giày cô đi, “Em đi giày bệt hả?”

“Em vừa lái xe mà? Xe mới không có giày nào, sao vậy? Bàn chuyện mà yêu cầu cao vậy sao?”

“Không sao.” Yên Quân Minh mỉm cười, dẫn cô vào trong, “Ở nhà cũng không cần cầu kỳ, với gu của em thế này là đủ rồi, không thể tùy tiện mang người khác theo.”

“Em cứ tưởng hôm nay anh hoàn lương nên mới không tìm bạn gái mà rủ em đi bàn chuyện làm ăn.”

Anh ấy cười.

Yên Hàm hỏi: “Ai mà bàn chuyện ở nhà vậy?”

“Ừ, người này có một nguyên tắc, chơi gì thì chơi, nhưng chuyện công việc thì phải nghiêm túc, cho nên mới thương lượng tại nhà.”

Đến bên trong, quản gia dẫn họ đến thang máy, bấm nút rồi tiễn họ lên.

Trong lúc đi thang máy, Yên Quân Minh bất chợt nhớ ra chiếc xe mới của cô, liền hỏi: “Đổi xe rồi?”

“Tịch Quyền tặng em để chuộc lỗi, hôm qua không đi cùng em mà.”

“Haha, Tịch Quyền có khác gì anh đâu, cậu ấy thích làm những việc vừa mất vợ vừa mất binh, bị em mắng một trận còn phải tặng xe.”

Yên Quân Minh bước ra khỏi thang máy, dẫn cô vào một căn hộ lớn, cửa đã mở sẵn.

Yên Hàm cười khẩy, “Anh thì không vậy chắc, anh thích dắt đủ loại phụ nữ đến dự tiệc, buổi trưa một cô, buổi tối một cô, rồi đủ loại quà tặng để xoa dịu. Đồ đàn ông tồi mà còn chê người khác.”

Trong nhà vang lên tiếng cười.

Yên Hàm nhìn theo tiếng cười đó, thấy một người đàn ông mặc áo choàng tắm đang đứng ở phòng khách, cúi người rót trà.

Yên Hàm dừng bước.

Người đàn ông đó rót trà xong, không quay đầu lại đi vào phòng ngủ, giọng nói nhàn nhã vang lên: “Xin lỗi, tôi không biết có phụ nữ đến.”

Ba phút sau, người đó đã thay một bộ đồ đen bước ra phòng khách.

Yên Hàm ngồi trên ghế sô pha đơn, nghe tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười.

Người đó nhìn chằm chằm vào mặt cô, bước chân hơi khựng lại trong nửa giây, sau đó quay đầu đi đến sô pha dài, trêu Yên Quân Minh: “Hôm nay đổi bạn gái sao? Khẩu vị nâng cấp bất ngờ.”

Yên Hàm dừng động tác uống nước.

Yên Quân Minh lập tức đá nhẹ vào chân Phương Hàm Sanh, “Nâng cấp cái đầu cậu. Đây là Yên Hàm, em gái tôi.”

Phương Hàm Sanh bị nghẹn, vội vã đưa tay ra, “Cô Yên, xin lỗi, thật ngại quá.”

Yên Hàm cúi đầu tiếp tục uống nước, không bắt tay.

Phương Hàm Sanh khựng lại, sau đó mỉm cười, thu tay, khẽ lắc đầu, nói với Yên Quân Minh: “Tôi thua cậu rồi.” Anh ấy nhìn Yên Hàm, chủ động bắt chuyện, “Cô Yên làm gì?”

“Tôi là bà nội trợ toàn thời gian.”

Đối phương ngỡ ngàng, “Kết hôn rồi sao?” Nhưng ngay sau đó lại nói: “Trông không giống, thấy giống người đi làm hơn.”

Yên Hàm nhếch môi, “Không giống người tiêu tiền của chồng sao?”

Phương Hàm Sanh bật cười, “Xin lỗi, không giống thật, vừa rồi chỉ đoán theo thói quen, thật xin lỗi cô.”

Yên Hàm khẽ mỉm cười.

Yên Quân Minh thấy bạn mình liên tục xin lỗi, cảm thấy thú vị, “Cậu cũng tinh mắt đấy, em ấy là nhà thiết kế, tự mở công ty, giỏi hơn chúng ta nhiều.”

Phương Hàm Sanh bật cười, gật đầu liên tục, nhìn Yên Hàm, “Đúng vậy, giỏi thật. Tôi đã nói mà, ở Bắc Kinh này, có cô gái nào dám mắng Tổng giám đốc Yên là đồ đàn ông tồi, chắc chán sống rồi.”

Yên Hàm khẽ nhếch môi, không nói thêm gì, trà cũng không uống nhiều, cô vẫn còn khó chịu, lại bị kéo đi bàn công việc, giờ có chút mệt mỏi.

Cô tựa vào ghế một lúc, đưa tay vào túi áo khoác muốn lấy điện thoại xem giờ, chìa khóa xe đặt trên điện thoại, cô lấy ra trước.

Chủ nhà đang bàn công việc với Yên Quân Minh nhìn thấy chìa khóa xe, giọng nói hơi khựng lại, sau đó nhìn Yên Hàm.

Yên Hàm lấy điện thoại ra, nhớ ra nó đã tắt nguồn.

Lúc này, chủ nhà gọi người giúp việc mang một ly sữa đến, sau đó nói: “Hóa ra là chị Tịch.”

Yên Hàm ít khi nghe người khác gọi mình như vậy. Thứ nhất là vì cô có sự nghiệp riêng, thường thì khi xuất hiện ở các sự kiện công cộng, mọi người đều quen gọi cô là Tổng giám đốc Yên; thứ hai là vì cô là người trong giới thời trang và là một trong những người phụ nữ nổi bật nhất ở Bắc Kinh, khi không bàn công việc, mọi người thường gọi cô là cô Yên; thứ ba là vì cô và Tịch Quyền hầu như không xuất hiện cùng nhau trong các sự kiện kinh doanh của anh, nên danh xưng chị Tịch nghe khá lạ lẫm.

Yên Hàm nghe vậy, ngước mắt lên, “Ừ?”

Phương Hàm Sanh giơ điện thoại lên, “Cả Bắc Kinh đều biết, Tổng giám đốc Tịch thưởng cho vợ mình một chiếc xe, giờ chìa khóa xe lại đang trong tay cô.”

Thưởng? Yên Hàm không hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ hơi mỉm cười.

Người giúp việc mang sữa đến, Yên Hàm ngơ ngác nhìn ly trà của mình bị lấy đi, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cho rằng họ muốn chiều lòng phụ nữ thích uống đồ ngọt.

Yên Quân Minh lật hợp đồng bên cạnh, nói: “Sao vậy, cậu quen em rể tôi sao?”

“Nếu có quen biết thì sao tôi lại có thể không nhận ra vợ của anh ấy được kia chứ? Cũng rất mong được gặp mặt, giao lưu đôi chút.” Phương Hàm Sanh nhấp một ngụm trà, “Tịch Thị chủ yếu kinh doanh về mảng khách sạn và bất động sản, còn trong tay tôi là tụ điểm giải trí.”

Yên Quân Minh đóng hợp đồng lại, ném cho anh ấy ký, “Hình như Tịch Thị có kế hoạch mở rộng lĩnh vực này, cậu không nghe thấy tin gì sao?”

“Có nghe, nhưng có hợp tác hay không cũng còn phải tùy vào duyên số.” Anh ấy nhìn Yên Hàm.

Yên Hàm uống một ngụm sữa, nhắm mắt nghỉ ngơi, dạ dày vẫn không thoải mái, buổi sáng truyền dịch dường như không có tác dụng.

Phương Hàm Sanh nhìn chăm chăm vào gương mặt của cô vài giây, mỉm cười nhấp nốt ly trà, cảm thấy hơi bực bội.

Mà Tịch Thị trong câu chuyện của hai người ở phía bên kia, trong văn phòng Tổng giám đốc ở tầng 80, một người đàn ông mặc vest và mang giày da đang đứng ở trước cửa sổ, nhìn những vì sao bên ngoài.

Ở độ cao này của tòa nhà, những ngôi sao ấy thật sự như có thể nắm được ở trong tầm tay.

Trợ lý cấp cao đang báo cáo với anh: “Phu nhân đã lái xe đến gần ngoại ô phía Bắc thành phố, tại ngã rẽ cuối cùng đã quay đầu lại và đến một khu dân cư của Tịch Thị ở Vịnh Lan Giang. Tình hình bên trong không rõ, người ngoài không thể vào.”

“Những người nào sống ở đó?” Tịch Quyền lạnh nhạt hỏi.

Trợ lý lật xem danh sách trong tay, “Ngoài một số ngôi sao nghệ sĩ, gia đình có tiếng tăm nhất là vợ chồng bác cả của anh.”

“Ý anh là đêm nay tâm tình cô ấy tốt, về đến cửa nhà rồi lại đột nhiên muốn đi thăm họ hàng?”

“…”

Trợ lý tiếp tục báo cáo: “Còn có một người nữa, là Phương Hàm Sanh, chủ tịch công ty giải trí Bách Sanh, người khá nổi tiếng trong giới.”

Tịch Quyền khẽ nhíu mày, liếc nhìn bản hợp đồng trên bàn.

Anh đưa tay ra.

Trợ lý bước lên lấy hợp đồng đưa cho anh, ánh mắt Tịch Quyền dừng lại ở chỗ ký tên của bên B, chỉ cần anh ký tên thì hợp đồng sẽ có hiệu lực, “Phương Hàm Sanh, trong giới? Giới nào?”

Trợ lý lập tức nói: “Vị này và anh vợ của anh là bạn bè, còn là bạn thân, là công tử số một số hai ở Bắc Kinh.”

Đôi mắt Tịch Quyền hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào cái tên viết nguệch ngoạc trên bản hợp đồng… là bạn của anh trai cô, còn là bạn thân.

“Cô ấy tự đi sao?”

Trợ lý gật đầu, “Tự mình đi.”

Tịch Quyền giơ tay định xé bản hợp đồng, đột nhiên, trợ lý phía sau nhận được một tin nhắn, lập tức nói: “Phu nhân đã ra khỏi khu đó mười phút trước, ngồi trên xe của Phương Hàm Sanh, anh ta đang lái xe đến bệnh viện, theo sau là xe của anh vợ ngài.”

“Bệnh viện của Tịch Thị cũng gọi điện, nói rằng anh vợ anh vừa làm thủ tục nhập viện cho phu nhân, viêm dạ dày cấp tính, sáng nay cô ấy đã đi truyền dịch một lần rồi.”

Tịch Quyền khựng lại.

………

Yên Hàm vốn định về nhà, vừa đứng dậy đi được hai bước thì đột nhiên buồn nôn, sau đó cảm thấy không khỏe, tay chân vô lực.

Cô chợp mắt trong bệnh viện vài phút, sau đó mơ hồ nghe thấy giọng nói của Tịch Quyền, anh đang hỏi bác sĩ tình trạng của cô.

Ngay sau đó giọng nói biến mất, cô còn tưởng là ảo giác, rồi lại nghe thấy bên cạnh có người đi tới, cô nhắm mắt nói nhỏ: “Yên Quân Minh, anh gọi cho Tịch Quyền đến đây rồi về đi.”

Giọng của Yên Quân Minh vang lên: “Vậy anh đi đây.”

Yên Hàm lo lắng, yếu ớt nói: “Anh gọi cho anh ấy trước đã, anh ấy không đến, anh định để cho em tự mình sống chết ở chỗ này sao? Tịch Quyền không phải kẻ tồi tệ đến mức bỏ mặc vợ mình ốm yếu như vậy đâu, em đến nhà người khác gây rắc rối cho người ta, anh ấy cũng phải đến để xin lỗi với cảm ơn người ta chứ?”

Yên Quân Minh: “Để anh nói cám ơn là được rồi, không cần phiền em rể, anh đi đây.”

Yên Hàm khóc, “Anh làm em tức chết mà. Anh tìm chồng em cho em trước đã, tìm Tịch…” Cô đưa tay ra.

Đúng lúc này, bàn tay bị ai đó nắm giữ.

Yên Hàm khựng lại, cố gắng mở mắt, trong cơn mơ hồ, một gương mặt đẹp trai với đôi lông mày sắc nét hiện ra.

Yên Hàm lầm bầm: “Ôi trời ơi, mình bị ảo giác rồi. Phải chăng mình sắp ngủm rồi nên mới nhìn thấy Tịch Quyền đứng canh giữ ở bên giường như vậy?”

Tịch Quyền: “…”

Yên Hàm nhắm mắt nói: “Kiểu này sắp ngủm thiệt rồi, tổng giám đốc Tịch thật quá thảm mà, giàu nhưng mới kết hôn chưa đầy một năm đã mất vợ.”

Tịch Quyền: “…”

Anh hít sâu một hơi, “Em mà còn trù ẻo anh nữa, anh sẽ cho người ném em ra ngoài, bệnh viện này là của Tịch Thị.”

Yên Quân Minh: “…” Ném rồi thì cậu còn vợ chắc?

Phải nói là ở cái Bắc Kinh này trai xinh gái đẹp không hề thiếu, vậy mà không hiểu sao hai cái đứa này lại thành một cặp, đúng là không phải người một nhà, không vào chung một cửa.
Bình Luận (0)
Comment