Yên Hàm thật sự rất ngạc nhiên, nhìn anh trừng mắt nói: “Tịch Quyền!”
Tịch Quyền thở dài, đám trợ lý này, quả thực quá rảnh rỗi, đang yên đang lành, lại tạo ra một đứa con ngoài giá thú cho anh.
Yên Hàm không biết anh đang nghĩ gì, nhăn mặt nhìn anh, tội nghiệp đến đáng thương.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của tiểu thư hàng đầu, nhăn mặt trông rất đáng yêu, lòng Tịch Quyền ngứa ngáy nhịn không được, ôm lấy cô, “Đứa con ngoài giá thú gì chứ.”
“Không phải sao?!”
Tịch Quyền nhấc cằm ra hiệu cho cô xem ảnh: “Em thấy giống anh không?”
Yên Hàm quay đầu lại, bực mình nói: “Không giống ư?”
“Em nhìn xem còn giống ai nữa?”
Yên Hàm nhíu mày, “Giống bé ba của anh sao?”
Tịch Quyền: “…”
Nói xong mười giây, Yên Hàm đột nhiên ngây người: “Ủa, sao có vẻ hơi giống em nhỉ?? Đáng sợ, sao em lại là bé ba được.”
“…”
Tích Quyền xoa trán, mở tin nhắn trò chuyện với trợ lý cho cô xem.
Yên Hàm đọc hết nội dung tin nhắn, ngây người một lát, sau đó nghiêng đầu nhìn vào bức ảnh: “Ồ, trợ lý Tổng giám đốc giỏi ghê!”
“…”
Yên Hàm di chuột phóng to bức ảnh: “Dễ thương quá đi.”
“…”
Yên Hàm quay đầu nhìn Tịch Quyền: “Đứa bé trước đó, không biết là trai hay gái.”
Lòng Tịch Quyền thắt lại, ôm chặt cô, “Sinh thêm đi, ngoan, chúng ta sinh thêm đi.”
Yên Hàm cười tươi tắn: “Sinh hai đứa được không?”
“???”
Cô đung đưa anh làm nũng: “Được không được không? Nếu không biết đứa trước đó là trai hay gái, chúng ta sinh thêm hai đứa, chắc chắn sẽ có được.”
Lòng Tịch Quyền đau nhói, trong khoảnh khắc đó trái tim anh đã thả lỏng, gật đầu: “Được, miễn là cơ thể em cho phép, thì sinh hai đứa.”
Yên Hàm gần như vui mừng đến bật nhảy, nhìn bức ảnh thêm một lần nữa, rồi quay lại ôm hôn anh một cái: “Yêu chồng.”
Tịch Quyền cười khẽ, nhưng rồi nghĩ đến, “Nếu hai đứa đều là con trai thì sao?”
“À… vậy thì…”
“Không được, Hàm Hàm, tối đa hai đứa.”
“…” Cô cười ngất, “Anh không nuôi nổi hay gì?”
Anh thở dài: “Là không sinh nổi, hai lần mang thai mười tháng của em đã quá vất vả rồi, lại còn… chồng của em thật sự không chịu nổi.”
Yên Hàm cười đến nỗi không thể dừng lại, ôm lấy cổ anh nép vào, lắc lắc: “Sao anh Tịch lại tốt như vậy!!”
Tịch Quyền bị cô cọ đến, đã cảm thấy không xong, hơi khó chịu.
Yên Hàm thì thầm vào tai anh: “Tịch Quyền ~ chồng ơi, vậy thì thời gian sáu tháng có thể rút ngắn lại được không?”
“???”
Yên Hàm ngại ngùng, trong ánh mắt Tịch Quyền cúi xuống nhìn mình, chớp mắt: “Em muốn~”
Tịch Quyền đau đầu, thật sự là hết chịu nổi nữa rồi.
Anh nhanh chóng tắt máy tính, ôm cô trở lại phòng ngủ, vừa đi vừa dỗ dành cô.
Anh đã dùng đủ mọi cách, cuối cùng cô cũng dường như miễn cưỡng nghe theo.
Nhưng khi cả hai đến giường, cô lật lọng, lại lén lút làm loạn, ví dụ như nói với anh rằng mình đang trong thời kỳ an toàn.
Nhưng Tịch Quyền từ lần trước khiến cô mang thai ngoài ý muốn, đã đặc biệt tìm hiểu tài liệu về mang thai, biết rằng thời kỳ an toàn thật sự không hoàn toàn an toàn, vì vậy khi nghe cô nói như vậy, anh biết rằng bé Hàm Hàm của anh đã bị đứa bé trong ảnh làm ảnh hưởng rồi.
Bởi vì cô không thể không biết về vấn đề thời kỳ an toàn, vì vậy, đây là đang lừa anh, lừa anh để cô mang thai.
Tích Quyền thở dài, rồi tất nhiên không theo ý của cô ấy, và sau đêm đó, anh thật sự kiềm chế lại, cố gắng tránh va chạm với cô quá thường xuyên.
Yên Hàm rất tức giận, Tịch Quyền quá tinh khôn, không lừa được anh.
Nhưng mỗi khi nghĩ về bức ảnh đứa bé, đôi mắt cô không thể tránh khỏi những bong bóng màu hồng phấn, cô muốn có em bé.
Nhưng cái tên khốn Tịch Quyền kia luôn lừa dối cô để cô không mang thai.
Những ngày sau đó cứ thế trôi qua, ngày Tết đến dần dần tại thành phố Bắc Kinh có khí hậu lạnh lẽo.
Yên Hàm sắp trở về Paris ngay sau Tết, mặc dù không lâu sau đó cô sẽ tổ chức một buổi trình diễn thời trang tại Bắc Kinh, những tháng qua cô ở lại Trung Quốc là để sắp xếp chuyện này, sau Tết cô sẽ quay lại vài ngày để trình diễn, nhưng vẫn chưa có nhiều hy vọng cho việc mang thai.
Yên Hàm rất nản.
Nhưng đến Tết, Yên Hàm không thể nghĩ nhiều hơn được nữa, vào buổi trưa hôm đó, cô hẹn gặp Yên Quân Minh và mẹ của anh ấy để ăn trưa.
Yên Quân Minh không ngờ rằng khi đến nơi, anh ấy còn thấy một nhân vật khó tin, Tịch Quyền…
Nếu anh ăn cơm với Yên Hàm và mẹ đẻ của cô, anh ấy còn có thể nói rằng anh đang làm tròn bổn phận của một người con rể, bởi vì đó là mẹ vợ của anh, nhưng đằng này anh lại cùng mẹ anh ấy ăn cơm?
Yên Quân Minh hơi ngạc nhiên, đến lúc này mới thật sự chắc chắn, có vẻ như bé Hàm Hàm của anh ấy đã chờ đợi rất lâu, và thật sự đã đợi được rồi.
Hơn nữa, việc cả hai vợ chồng họ cùng đến dự bữa ăn khiến anh ấy bị mẹ mình chỉ trích không tiếc lời từ đầu đến cuối, nói rằng anh ấy đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chơi bời lêu lổng, không lo lập gia đình, không lo sinh con cái.
Yên Quân Minh ban đầu định nói, Yên Hàm chỉ kết hôn thôi mà, họ cũng chưa sinh con cái, sao lại nói anh ấy như thế.
Nhưng khi lời nói đến tận cổ họng, nhìn thấy Yên Hàm cười tít mắt nhìn mình, vẻ mặt đáng yêu như đang xem kịch, anh ấy chợt dừng lại.
Anh ấy biết gần đây cô đã bị sảy thai, vì vậy…
Nếu như là trước đây, anh ấy sẽ không hề suy nghĩ mà nói ra những điều đó ngay, nhưng bây giờ, cô đã từng phàn nàn rõ ràng với anh ấy rằng, anh ấy đã không còn tốt với cô như trước nữa.
Thật vậy, từ nhỏ đến lớn, cô đều xinh đẹp và dễ thương, ngoan ngoãn, không gây chuyện, lớn lên công việc cũng tự mình giải quyết, gọn gàng ngăn nắp. Hỏi xem trong số những đứa con nhà giàu quý tộc, ai ngoan ngoãn, dễ thương và đáng yêu như cô, công việc của họ phần lớn đều cần gia đình sắp xếp, còn cô thì không.
Vài năm trước khi cô còn chưa kết hôn, anh ấy ở trên mạng nói Yên Hàm là em gái của mình, ngay lập tức có biết bao nhiêu thanh niên tài giỏi giàu có muốn kết thân với anh ấy, muốn lấy số điện thoại của cô.
Lúc đó, anh ấy vẫn nghĩ, đám người này tốt, nhưng không xứng với em gái mình.
Không rõ từ khi nào, họ đã bắt đầu tính toán lợi ích từ cô.
Vì vậy, trong tình huống hiện tại… anh ấy bỗng nhiên không nỡ đâm vào chỗ đau của cô.
Yên Quân Minh cười cười nhìn mẹ mình: “Con cái mà, sinh sớm hay sinh muộn cũng giống nhau, cuộc sống là của riêng mình, tại sao lại phải tìm người khác đến gây thêm phiền.”
Mẹ anh ấy: “????” Nếu không phải có em gái và em rể của anh ấy ở đó, bà ấy đã đáng ngay lên đầu anh ấy rồi.
Lớn rồi chẳng được tích sự gì, chỉ có nguỵ biện là giỏi.
Rồi mẹ anh ấy không để ý đến anh ấy nữa, bắt đầu nói chuyện thân mật với Yên Hàm.
Lần này, bà ấy còn mang theo những món quà bổ dưỡng đến, Yên Quân Minh từng nói chuyện của Yên Hàm với bà ấy khi đi công tác ở Mỹ, vì vậy bà ấy đặc biệt mang theo những thứ này để Yên Hàm bồi bổ sức khỏe.
Sau bữa ăn, Yên Hàm để Tịch Quyền mang đồ về nhà, Yên Quân Minh cũng rời đi, còn cô và mẹ Yên Quân Minh thì đi mua sắm.
Mẹ đẻ của Yên Quân Minh, Yên Hàm vẫn luôn gọi là mẹ, theo lẽ thường thì cô nên gọi là dì, bởi vì trong giới thượng lưu có rất nhiều người ly hôn rồi lấy vợ khác, chỉ thấy con của người vợ cũ gọi mẹ kế là mẹ, chứ chưa có trường hợp nào giống như Yên Hàm, gọi vợ trước của ba mình là mẹ.
Nhưng mẹ của Yên Quân Minh rất tốt với cô, bởi vì cô là em gái cùng cha khác mẹ của Yên Quân Minh, cùng dòng máu, nên bà ấy cũng đối xử với cô như một đứa con gái.
Khi còn nhỏ, Yên Quân Minh thường đưa cô đi ăn, cô nhớ lần đầu tiên đến nhà bà ấy, lúc đó cô khoảng năm tuổi, còn Yên Quân Minh thì mười mấy, nhưng lúc đó anh ấy chưa hề nghĩ sẽ đưa cô đi, bởi vì mối quan hệ này… việc đưa cô đi cùng rất kỳ lạ, không phải tất cả người vợ cũ đều chấp nhận.
Nhưng vào ngày hôm đó, trong nhà chỉ có mẹ cô đang nghỉ ngơi, không có ai khác, nếu cô không có ai chơi cùng, sẽ rất cô đơn.
Cô rất thích bám theo Yên Quân Minh, anh ấy đi đâu cô cũng theo sát, tội nghiệp, đáng thương.
Sau đó khi anh ấy chuẩn bị đi gặp mẹ mình, lại không thể bỏ mặc cô một mình ở nhà, bèn hỏi cô có muốn đi ăn cơm với mẹ mình không.
Cô đã đi.
Lúc đó, cô thật sự không hiểu tại sao hai người lại không cùng mẹ đẻ, chỉ biết rằng dù sao anh ấy cũng có mẹ của anh ấy.
Vào ngày đó, Yên Quân Minh nắm tay cô giới thiệu với mẹ của mình: “Đây là em gái con, Yên Hàm.”
Rồi mẹ anh ấy ngồi xuống trước mặt cô, cười rất tươi, nói: “Hàm Hàm à, đây là Hân Hân đây hả, anh trai đã nhắc đến con nhiều lần rồi, thật dễ thương quá.”
Từ lúc đó, mỗi lần Yên Quân Minh đến chơi, cô đều vui vẻ theo sau.
Bởi vì mẹ ruột cô chưa bao giờ nói với cô rằng Hàm Hàm dễ thương; chưa bao giờ cười dịu dàng như vậy với cô; cũng chưa bao giờ bế cô lên đùi, nhẹ nhàng dỗ dành cô ăn.
Vào dịp Tết, mẹ anh ấy sẽ lì xì cho cô số tiền bằng với Yên Quân Minh; vào ngày sinh nhật, sẽ tặng đồ trang sức được thiết kế riêng.
Và cho đến khi cô kết hôn, bà ấy còn tặng cô một món quà hồi môn rất lớn.
Có lẽ, đây là người duy nhất ở Bắc Kinh tặng hồi môn cho con gái của người chồng đã tái hôn.
Vì vậy, mỗi lần ăn cơm với bà ấy, cô đều nói chuyện mọi thứ, rồi cùng nhau đi mua sắm rất thân thiết.
So sánh với điều này, mối quan hệ giữa cô với mẹ ruột dường như rất kỳ lạ.
Tuy nhiên, dù mối quan hệ có kỳ lạ đến đâu, cũng không thể thay đổi được sự thật rằng bà là mẹ ruột của cô.
Yên Hàm cũng quen với điều đó, bởi vì cô đã hơn hai mươi tuổi rồi.
Nhưng cô không ngờ rằng hôm nay lại có chút… khó xử.
Hôm nay khi đang đi mua sắm, Yên Hàm tình cờ gặp mẹ ruột của mình trong một cửa hàng. Mẹ ruột của cô đang cùng một vài người bạn trong giới đi mua sắm.
Cảnh tượng này thật khó diễn tả, vì vậy khi Yên Hàm vẫn còn đang nghĩ cách chào hỏi, mẹ cô đã cùng bạn bè đi ra ngoài như thể không thấy cô ở đó.
Có lẽ bà thật sự không nhìn thấy cô? Bởi vì bà không nhìn sang, chỉ nhìn về một bên.
Sau đó, Yên Hàm nghĩ, có lẽ bà thật sự không thấy mình, nhưng vào tối hôm đó khi về nhà họ Yên để ăn Tết, cô cảm thấy mẹ mình thật sự biết.
Năm ngoái, vì kết hôn rồi nên cô ăn Tết ở nhà họ Tịch, năm nay vì sức khỏe của ba không tốt, cô hơi nhớ ông, nên cùng Tịch Quyền về sớm để ăn Tết.
Rồi suốt cả bữa ăn, cô gọi mẹ mình vài lần, bà chỉ cười nhẹ, rồi quay người ra ngoài.
Yên Hàm như đã hiểu rõ, bà chắc chắn đã nhìn thấy. Mẹ cô thường không tranh cãi, không làm ầm ĩ, mặc kệ mọi việc, nhưng con gái và vợ cũ của chồng mình thân mật trước mặt mình, thậm chí còn cùng nhau ăn cơm, đi chơi, vẫn sẽ có chút khó chịu.
Nhưng chính bởi tính cách ấy, bà cũng không chủ động nói về việc này với cô, cứ… làm lơ cô như vậy.
Thực tế, bà không biết rằng dù bà không làm lơ cô, thì trong cuộc sống hàng ngày, mẹ con họ cũng không thân thiết. Chỉ là bình thường cô gọi một tiếng mẹ, bà sẽ nhìn cô một cái, còn hôm nay thì không hề.
Sau bữa tối, Yên Hàm trở về phòng, tắm rửa xong ngồi trên thảm trước cửa sổ nhìn ra đêm tối phía Nam thành phố, nhìn một lúc thì trời bắt đầu đổ tuyết.
Tịch Quyền bị ba cô gọi đi, không biết nói gì, cô ở đây một mình, đặt một tách cà phê bên cạnh, yên lặng nghĩ, năm sau còn có thể cùng ba ăn Tết không.
Vừa nãy trên bàn ăn, ba cô đùa rằng đã qua một năm nữa, rồi mẹ cô cũng đùa theo: “Con phải cẩn thận đấy, nếu không cẩn thận, mẹ sẽ về quê, quên mất con, không bao giờ quay lại Bắc Kinh nữa.”
Mặc dù bà nói với giọng đùa cợt, nhưng Yên Hàm thật sự hiểu được đây chính là dự định lâu dài của bà, và trong dự định đó, thật sự không có cô.
Khi nói những lời này, dường như bà chỉ có chồng, chưa từng sinh con cái.
Vì vậy, sau này Yên Quân Minh vẫn có mẹ ruột của anh ấy để quan tâm, còn cô thì thật sự chẳng còn gì nữa.
Sau này, nhà họ Yên không còn gì để cô phải quay lại nữa.
Yên Hàm nghĩ đến đây, đứng dậy, mở cửa tìm đến phòng chăm sóc sức khỏe ở tầng hai.
Kể từ khi sức khỏe của Yên Quảng Hành không tốt, nhà họ Yên đã sắp xếp mọi thiết bị y tế, phòng khi có việc cần, không thể đến bệnh viện ngay lập tức, cũng có thể được chăm sóc sức khỏe chuyên nghiệp thường xuyên hơn.
Yên Hàm đến nơi, phát hiện Tịch Quyền không có ở đó, ba cô đang đọc báo.
Thấy cô, Yên Quảng Hành cười nói: “Tịch Quyền mới đi được một phút, con đã đến, nó kêu con đến sao?”
“Không có.” Cô mỉm cười tiến lại gần: “Có lẽ anh ấy đang nghe điện thoại hoặc đang đi đâu đó, chưa về phòng.”
Yên Hàm lại gần giường, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh.
Yên Quảng Hành vừa liếc nhìn tờ báo vừa hỏi: “Buổi trưa con đi ăn cơm với anh con à?”
“Dạ, ăn cơm với mẹ anh ấy, sau đó đi mua sắm.”
Yên Quảng Hành gật đầu: “Lúc chiều anh con về, nói Tịch Quyền đi với con, nó bị mẹ mắng từ đầu đến cuối.” Nói rồi người đàn ông bật cười, “Nó nói mình quá thảm, đúng là đáng đời.”
Yên Hàm bật cười.
Yên Quảng Hành ngẩng đầu nhìn cô, “Vậy tối nay con ở lại nhà họ Yên, không ăn Tết ở nhà họ Tịch, có ổn không?”
Yên Hàm cười: “Có gì không ổn ba, nhà họ Tịch không có truyền thống gì cả, ông bà nội cũng không quan tâm mấy chuyện này. Vài ngày nữa, ba mẹ chồng con sẽ đến thăm ba.”
Yên Quảng Hành chậm rãi gật đầu, cúi xuống tiếp tục đọc báo, “Nhà họ Tịch quả thực rất quan tâm con, vậy thì tốt rồi.”
Yên Hàm hỏi: “Ba thấy thế nào rồi?”
Yên Quảng Hành lật trang báo, “Hôm nay cũng ổn, chỉ là không thể cùng các con ngồi ở phòng khách trò chuyện.” Ông quay lại nhìn cô, cười, “Vừa rồi ba đã dặn dò Tịch Quyền một số chuyện.”
Yên Hàm hơi ngập ngừng: “Ba cứ nói chuyện với con hoặc anh trai con, dặn dò anh ấy làm gì?”
Ba cô lắc đầu: “Có một số việc phải dặn dò nó, con đã kết hôn rồi, dặn nó sau này chăm sóc con thật tốt.”
Đôi mắt Yên Hàm lập tức ươn ướt.
Người đang nằm trên giường vỗ nhẹ tay cô, “Những lời mẹ con nói lúc ăn cơm, con cũng nghe thấy rồi, sau này cũng chẳng có ai quản con đâu, anh trai con tuy có quan hệ tốt với con, nhưng cũng không thể quan tâm con từng chuyện nhỏ, nó còn lười biếng, suốt ngày chơi bời, cũng chưa chắc đáng tin cậy. Phải dặn dò Tịch Quyền mới thật sự được.”
Yên Hàm nằm xuống, gục mặt xuống nệm.
Yên Quảng Hành cười, “Đồ ngốc.” Ông đặt tờ báo xuống, vuốt ve đầu cô, “Tịch Quyền nói nó sẽ chăm sóc con thật tốt, không có chút sơ sót nào; nói tất cả mọi người trong nhà họ Tịch đều sẽ tốt với con, tôn trọng và kính trọng con; nói con sẽ không bị tổn thương, tuyệt đối sẽ không cần tìm đến ba. Để cho ba yên tâm.”
Nước mắt Yên Hàm rơi lộp bộp, làm ướt đẫm một mảng giường.
Yên Quảng Hành thở dài nhẹ: “Tịch Quyền còn có thể đi ăn cơm cùng con vào buổi trưa. Nghĩ đến tính cách của nó, nó nói là sẽ làm, thì chắc chắn sẽ làm. Giờ thì con cứ yên tâm.”
Yên Hàm nghẹn ngào, giọng khản đặc: “Bây giờ đừng nói những chuyện này nữa.”
Yên Quảng Hành cười: “Dặn dò sớm mới tốt, dặn dò xong, ba thấy thoải mái, không phải lo lắng việc gì chưa dặn dò, không phải lo con ở ngoài không gặp được con, không nói được lời cuối cùng. Giờ đã nói rồi, coi như xong chuyện.”
Nước mắt Yên Hàm tràn ngập cả hốc mắt, nóng ran, cô nghẹn ngào: “Xong chuyện gì mà xong chuyện, con còn chưa có bé con mà, ít nhất ba phải chờ con có con rồi mới được bỏ con.”
Yên Quảng Hành bật cười: “Thì cố gắng vậy, thật ra cũng không quan trọng lắm, tưởng tượng là được rồi.”
Yên Hàm không nói nên lời, chỉ biết bảo ông kiên trì thêm chút nữa, nếu không sau này khi cô sinh con, sẽ không thể nói cho ông biết.
Yên Quảng Hành cũng đồng ý.
Không lâu sau, ông bảo cô quay về, nói: “Một lát nữa mẹ con sẽ đến. Dù bà ấy không mấy quan tâm con, nhưng đối với ba thì vẫn rất tận tâm. Con về đi.”
Yên Hàm cũng không nán lại lâu, đứng dậy rời đi.
Khi một mình quay về cửa phòng, Yên Hàm dừng lại một giây, dường như nghe thấy giọng Tịch Quyền đang gọi điện bên trong, liền tiếp tục bước xuống cầu thang đi ra ngoài.
Tuyết bên ngoài vẫn đang rơi, từng bông tuyết nhẹ nhàng phủ đầy bãi cỏ lớn của nhà họ Yên. Cô kéo chặt áo khoác, bước đến một cái đình nhỏ bên cạnh ngôi nhà. Vài bước leo lên bậc thềm, cô dừng lại ở bậc cuối cùng, xoay người ngồi xuống.
Nơi này có mái đình che trên đầu, nhưng gió đêm thổi từ bốn phía, khiến tuyết vẫn rơi đầy trên người cô.
Cô cũng không đứng dậy tránh vào trong đình, chỉ ngồi ở bậc thềm cuối cùng, vòng tay ôm lấy vai, mặc tuyết rơi lên người, nhìn ngôi nhà họ Yên vừa náo nhiệt, lại vừa yên tĩnh kỳ lạ trong đêm giao thừa.
Dường như sang năm, việc cả gia đình cùng nhau ăn cơm sẽ là chuyện rất khó khăn, nếu không ông đã chẳng nói những lời như vậy.
Nước mắt của Yên Hàm từng giọt từng giọt rơi xuống cánh tay đang đặt trên đầu gối, rồi cô gục mặt xuống, vùi đầu vào hai chân.
Chợt, bên tai vang lên tiếng bước chân mơ hồ. Trong ngày tuyết rơi, tiếng bước chân cũng như bị phủ lấp đi nhiều.
Khi Yên Hàm cứng đờ ngẩng đầu lên, người đã ở cách cô chỉ vài mét, chẳng mấy chốc đã đứng ngay trước mắt cô.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác đen sạch sẽ, đứng trên bãi cỏ, từ trên cao nhìn xuống cô mà không chớp mắt. Ánh mắt anh đối diện với đôi mi lấp lánh ánh nước của cô, yên tĩnh và sâu lắng.
Sau đó, anh chậm rãi bước lên bậc thềm, dừng lại ở bậc thứ hai bên dưới cô, vươn tay về phía cô: “Lại đây, anh bế em.”