Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh

Chương 5

Người trẻ tuổi tiếp xúc với các thiết bị điện tử nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Sầm Chi Hành. Quý Vũ ôm máy tính bảng say mê chơi trò chơi suốt cả đoạn đường. Mới khi nào chém trái cây còn lóng ngóng mà giờ đây cậu đã thành thạo chẳng khác gì dân chuyên, Quý Vũ ghi được hơn hai nghìn điểm, khiến Sầm Chi Hành nhớ đến đứa cháu trai nhỏ mê chơi của chị họ mình.

Sầm Chi Hành đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc Quý Vũ sẽ lưu luyến không muốn dừng lại. Nhưng vừa đỗ xe xong, anh còn chưa kịp hỏi là Quý Vũ đã nhấn tạm dừng trò chơi, trả lại máy tính bảng, ngồi im lặng nhìn anh, trông rất ngoan ngoãn, ánh mắt như muốn nói: "Em chơi đủ rồi."

Trong lòng Sầm Chi Hành có hơi bất ngờ nhưng không quá ngạc nhiên. Quý Vũ không phải là đứa cháu trai được cưng chiều từ nhỏ của anh, mà cậu gần như đã khắc sâu sự ngoan hiền vào tận xương cốt.

"Chơi xong ván này đi." Dường như anh dành cho Quý Vũ rất nhiều sự kiên nhẫn. Nếu là đứa cháu trai kia, Sầm Chi Hành sẽ chẳng muốn chờ thêm dù chỉ một giây.

Quý Vũ cũng không để anh đợi lâu. Không rõ là do căng thẳng vì bị người khác nhìn mình chơi hay vì lý do nào khác mà chỉ mới vài thao tác là cậu đã chạm phải "quả bom", thế rồi trò chơi kết thúc.

Dưới chân núi Thương Sơn có một hồ nước hình lá cây, trên bản đồ gọi là hồ Bích Thúy. Hồ nước nằm tĩnh lặng giữa những dãy núi xanh mướt và rừng cây rậm rạp, ánh nắng phản chiếu lung linh, chim bay thoáng qua để lại bóng dáng mờ ảo, mọi thứ đều toát lên vẻ nguyên sơ chưa bị xáo trộn bởi những xô bồ thế tục.

Quý Vũ biết rõ con đường này hơn Sầm Chi Hành. Cậu dẫn anh rẽ qua mấy khúc quanh co tới một sườn dốc nhỏ có tầm nhìn rất đẹp. Bên mép dốc mọc những bụi bạc hà xanh tốt, vừa giúp đuổi muỗi vừa mang lại cảm giác tươi mới.

Sầm Chi Hành bày giá vẽ ra, Quý Vũ không biết làm thế nào để giúp anh, cậu sợ mình làm hỏng việc nên chỉ ngồi xổm bên cạnh, cậu nhìn chăm chú không chớp mắt, âm thầm ghi nhớ từng bước. Cậu nghĩ, lần sau nếu cả hai lại ra ngoài cùng nhau, cậu có thể giúp anh bày đồ.

Cuối cùng, Quý Vũ nhìn thấy gương mặt phóng đại của Sầm Chi Hành.

Người đàn ông học theo tư thế của cậu, ngồi xổm xuống để ngang với tầm mắt cậu, anh đưa cho cậu hộp sữa tươi chưa kịp uống cùng với ba bốn viên kẹo.

"Uống đi, bổ sung canxi, giúp em cao lớn hơn."

Quý Vũ ngẩn người vài giây rồi mới nhận lấy, cậu lúng túng cắm ống hút vào, vừa hút một ngụm đã nếm được hương vị ngọt ngào, đậm đà của sữa.

Lúc bố mẹ còn sống, cậu cũng từng uống những hộp sữa thế này. Khi đó cậu còn học tiểu học, lúc nào buổi sáng cũng có một hộp sữa và một quả trứng, mẹ cậu bảo: "Muốn cao lớn thì Tiểu Vũ phải uống nhiều sữa, ăn nhiều cơm để sớm trở thành một người đàn ông khỏe mạnh."

Nhưng sau đó, mọi thứ đã thay đổi. Gia đình rơi vào khó khăn, ông nội phải nghĩ đủ cách để nuôi sống hai ông cháu, từ đó không ai nhắc tới sữa nữa.

Quý Vũ tự cho rằng mình đã che giấu cảm xúc rất kỹ, còn Sầm Chi Hành cũng không vạch trần lớp mặt nạ của cậu. Anh dựng ghế nhỏ lên, đặt nó bên cạnh cậu.

Chuẩn bị xong xuôi, Sầm Chi Hành liếc qua bên cạnh, vừa hay nhìn thấy Quý Vũ đang ngồi trên ghế nhỏ nhìn mình. Cậu như bị bỏng, nhanh chóng cúi đầu không dám nhìn nữa, cậu cố tỏ ra bận rộn để che giấu sự lúng túng, cứ thế mà hút liền mấy ngụm sữa. Có lẽ vì quá căng thẳng nên cậu bị sặc mà ho không ngừng.

Sầm Chi Hành cau mày, anh đặt bút xuống, định vỗ lưng giúp cậu thì bị né tránh. Quý Vũ xoay người đi, cố gắng kìm nén tiếng ho. Một lúc sau, cuối cùng cậu cũng ngừng ho, nhưng chưa kịp có hành động gì khác là người đàn ông đã nắm lấy mặt cậu kiểm tra.

Gương mặt vốn tái nhợt nay chợt ửng hồng, nốt ruồi nhỏ trên sống mũi cũng trở nên đỏ hồng. Đôi mắt anh ánh, long lanh như sắp trào nước.

Sầm Chi Hành lặng lẽ nhìn cậu một lúc, sau đó dời mắt sang nơi khác.

Vài giây sau, khăn giấy ướt mềm mại lành lạnh nhẹ nhàng đặt lên mặt Quý Vũ.

Hoàng hôn sắp tàn, màn đêm dần buông xuống.

Quý Vũ và Sầm Chi Hành thu dọn đồ đạc rồi men theo đường cũ trở về.

Vừa định khởi động xe thì điện thoại của Sầm Chi Hành vang lên. Là số của ông nội Quý Vũ gọi tới, hỏi họ khi nào về đến nhà, rồi mời Sầm Chi Hành ở lại dùng bữa tối.

Sầm Chi Hành liếc nhìn Vũ Vũ đang chơi máy tính bảng ở ghế sau rồi nhận lời mời của ông.

Xe chạy đến cổng thôn thì không vào được nữa. Sầm Chi Hành tìm một khoảng đất trống không chắn đường để đỗ xe.

Trời vẫn chưa tối hẳn, ở cổng thôn có vài ông cụ đang đánh cờ tướng và mấy bà cụ ngồi tám chuyện. Ánh mắt họ dõi theo hai người vào thôn, miệng lẩm bẩm gì đó mà Sầm Chi Hành nghe không hiểu, Quý Vũ đi bên cạnh cũng chẳng nghe thấy.

Đi thêm một đoạn cũng không xa lắm, lúc gần đến cổng nhà thì Đại Hoàng từ trong sân đã nhảy lên bám lấy hàng rào, sủa inh ỏi. Sầm Chi Hành dừng chân, Quý Vũ không để ý gì mấy, cậu chạy nhanh tới mở cổng sân, vu.ốt ve đầu con chó. Đại Hoàng chạy vòng quanh cậu, liên tục cọ cọ vào chân cậu.

Một lát sau, Sầm Chi Hành mới bước tới gần. Đại Hoàng tò mò, nó cảnh giác lại gần ngửi ngửi chân anh. Có lẽ do hôm nay anh ở cạnh Quý Vũ cả buổi chiều, mùi hương quen thuộc của cậu lẫn trong mùi lạ của anh nên chú chó không bài xích. Nó còn "gâu" một tiếng, định cọ vào chân Sầm Chi Hành nhưng bị Quý Vũ nhanh tay giữ lại.

Lúc này, Quý Trung Lương bước ra, ông quan sát vài lần rồi tìm một sợi dây buộc Đại Hoàng vào góc sân bên kia. Ông quay lại, cười chào hai người:

"Vào rửa tay rồi ăn cơm."

Bữa cơm gồm bốn mặn một canh, đây được coi là bữa ăn rất thịnh soạn của nhà họ Quý rồi.

Quý Trung Lương thật lòng biết ơn Sầm Chi Hành, ông không muốn tiếp đãi sơ sài nên đặc biệt làm thịt xông khói cùng với lạp xưởng xào mầm tỏi. Ông còn ra chợ mua một con cá rô phi về cắt thành lát, xối qua dầu nóng tỏa hương thơm ngào ngạt.

Tuy nhiên, có vẻ Quý Vũ lại không ăn được bao nhiêu.

Chiều nay, khi ngồi xem Sầm Chi Hành vẽ tranh, cậu đã ăn rất nhiều. Không rõ có phải Sầm Chi Hành có sở thích kỳ quái nào không mà từ sau khi cậu bị sặc, anh đặc biệt thích đưa đồ ăn cho cậu. Anh còn cố ý quay lại xe, lấy ra nguyên một hộp đồ ăn vặt.

Mỗi lần ngưng vẽ, anh lại chọn một gói đồ ăn vặt đưa cho cậu, nào là bánh quy, thanh sô-cô-la,... bụng Quý Vũ nhỏ, ăn không được bao nhiêu đã no căng. Suốt đoạn đường ngồi xe về nhà, cậu cũng không tiêu hóa hết nổi nên giờ chẳng thể ăn thêm cơm tối.

Trong lúc trò chuyện với Sầm Chi Hành, Quý Trung Lương liếc nhìn cậu rồi hỏi: "Tiểu Vũ, sao con không ăn?"

Quý Vũ lén lút liếc nhìn Sầm Chi Hành ngồi bên cạnh.

Sầm Chi Hành ngẩn người, sau đó như hiểu ra vấn đề, anh nói: "Là lỗi của cháu, chiều nay cháu có cho em ấy ăn hơi nhiều đồ ăn vặt."

Anh thật sự không ngờ Quý Vũ lại ăn ít như vậy, chỉ hai ba gói đồ ăn vặt đã no. Cháu trai của anh thì khác, cả buổi chiều nó có thể ăn hết một túi lớn. Lúc chiều anh còn tưởng Quý Vũ vì ngại nên không dám ăn nhiều.

Sầm Chi Hành âm thầm thở dài, anh gắp miếng thịt cá đã lọc hết xương vào bát của Quý Vũ, anh áy náy nói: "Cá rất mềm, nếu không ăn cơm được thì ăn hai miếng cá đi, lát nữa đi dạo một chút để tiêu thực."

Đáng tiếc là Quý Vũ không nghe được, cậu cũng không biết giọng điệu của anh thế nào. Cậu nhìn ông nội, rồi lại nhìn Sầm Chi Hành, sau đó yên lặng cúi đầu ăn cá.

Ông nội cậu nói chuyện với Sầm Chi Hành rất nhanh, câu văn cũng dài hơn thường ngày. Quý Vũ đọc khẩu hình khá chật vật, chỉ hiểu được vài từ lẻ, hình như là về nhà trọ Miên Trúc và chuyện chỗ ở, nhưng cậu không mấy hứng thú. Ăn xong hai miếng cá mà Sầm Chi Hành gắp cho, Quý Vũ chào hai người rồi chạy ra ngoài sân chơi với Đại Hoàng.

Đại Hoàng là một chú chó cỏ lông vàng, bụng trắng, không có đuôi. Khi Quý Vũ nhặt nó về, cả người nó đầy máu, đuôi bị cột pháo làm nổ mất, vết thương còn dính cả giấy vụn cháy. Sau khi được cứu sống, Quý Vũ đã giữ nó lại nuôi nên nó rất thân với cậu. Đại Hoàng có thể hiểu được những cử chỉ đơn giản của cậu, như ra hiệu đến đây, ngồi xuống, đứng lên, hoặc ra ngoài chơi.

Lúc cậu đang tập lệnh "ngồi xuống, đứng lên" cho Đại Hoàng, Sầm Chi Hành bước ra, anh đưa cho cậu một quyển sổ nhỏ bằng bàn tay, hai cây bút chì carbon đã gọt sẵn và một cục tẩy.

Sầm Chi Hành nói: "Từ giờ em có thể dùng quyển sổ này để viết chữ."

Quý Vũ mím môi lật ra trang đầu tiên. Trên đó là bức tranh màu nước vẽ hồ Bích Thúy lúc chiều nay. Cậu không hiểu về hội họa, chỉ cảm thấy bức tranh trong tay không khác gì bức tranh lớn trên bảng vẽ chiều nay, cứ như là nó được thu nhỏ lại vậy, rất kỳ diệu.

Cậu hỏi: "Tranh này, vẽ khi nào? Bức tranh nhỏ này này."

"Lúc em ăn đồ ăn vặt." Sầm Chi Hành mỉm cười, anh nhẹ giọng nói: "Lần sau tôi lại dẫn em đi ăn cá."

"Cá?" Quỹ Vũ ngơ ngác gật đầu.

Cậu không thích cũng không ghét cá, tay cậu v.uốt ve bộ lông mềm mại của Đại Hoàng, ngập ngừng vài giây rồi hỏi:

"Lần sau dẫn tôi đi vẽ tranh nữa, có được không?"

Sầm Chi Hành đã sớm nhận ra vấn đề về thứ tự câu chữ khi viết của Quý Vũ. Lúc nãy, anh cũng đã trò chuyện với Quý Trung Lương về điều này. Quý Vũ có thói quen đặt phần quan trọng nhất của câu ở đầu, sau đó mới đến các từ bổ nghĩa hoặc trợ từ.

Hiểu được quy luật này, lời nói của Quý Vũ trở nên dễ hiểu hơn nhiều.

Sầm Chi Hành bật cười, anh dịu dàng đáp: "Đương nhiên là được, sau này sẽ luôn dẫn em theo, còn rất nhiều cơ hội mà."

Bình Luận (0)
Comment