Rượu Mơ - Hòa Tiểu Tinh

Chương 54

Sáng hôm nay Quý Vũ dậy khá sớm. Quý Vũ vệ sinh cá nhân xong mà Sầm Chi Hành vẫn còn đang ngủ, anh lười biếng nhìn cậu.

Quý Vũ sợ anh đè lên mắt trái bị thương nên cậu cẩn thận đỡ trán anh, nhẹ giọng nói: "Quay sang bên kia ngủ đi."

Sầm Chi Hành không nhúc nhích, anh hơi mở mắt lên rồi lặng lẽ nắm tay cậu, lẩm bẩm: "Dù gì hôm nay cũng là Chủ Nhật, ngủ thêm một lúc nữa đi."

Ai mà từ chối nổi dáng vẻ nũng nịu của một Sầm Chi Hành chưa tỉnh ngủ chứ, ít nhất thì Quý Vũ không thể.

Cậu lại chui vào trong chăn ấm áp. Ở góc độ cậu không nhìn thấy, khóe miệng của Sầm Chi Hành khẽ nhếch lên, anh thành thục kéo cậu vào lòng ôm chặt lấy cậu.

Cái ôm rất chặt. Quý Vũ phản kháng đôi câu, cậu xoay người đưa lưng về phía Sầm Chi Hành, tìm một tư thế thoải mái để cầm điện thoại lướt xem.

Cậu điều chỉnh độ sáng màn hình xuống mức thấp nhất, cậu lướt Weibo một lúc, trả lời hai bình luận của fan hỏi về lý do tối qua nghỉ livestream, cậu vẫn dùng câu trả lời như đã nói với Bạch Mẫn Mẫn hôm qua: "Xin nghỉ để dành thời gian ở bên anh trai."

Ngay lập tức có fan hỏi: "Anh trai này có phải người từng lộ tay trong livestream không?"

Kúc Trần Thịnh và Hướng Ảnh Lam không ở đó, chính Sầm Chi Hành sẽ ngồi sau giá đỡ điện thoại của cậu để xem bình luận và giữ trật tự trong phòng livestream. Nhưng phần lớn thời gian anh không thích xem những bình luận đó mà chỉ ngồi vẽ linh tinh vào cuốn sổ nhỏ.

Quý Vũ không chắc phần tay từng lộ trên livestream là của ai nên cũng không trả lời câu hỏi này.

Khoảng 11 giờ hơn, Sầm Chi Hành ngủ đủ rồi, bàn tay đặt trên eo Quý Vũ hơi nhấn nhẹ: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Mười một giờ năm phút." Quý Vũ bị nhột nên lách người né ra.

Sầm Chi Hành kéo cậu xoay người lại, hai người mặt đối mặt với nhau rồi lại nằm nướng thêm năm phút.

Chương trình "ngủ nướng" của anh Quý Vũ đã quá quen thuộc. Vừa nghĩ đến trong đầu thì y như rằng anh sẽ làm đúng như thế, điều này làm cậu hơi buồn cười.

Đến 11 giờ 10 phút, cuối cùng Sầm Chi Hành cũng chịu dậy, anh đi vào phòng tắm rửa mặt. Quý Vũ thì xuống bếp chuẩn bị bữa sáng kiêm bữa trưa. Cậu nấu xong mấy món xào lại hầm thêm một con gà.

Điều chỉnh lửa xong xuôi, Sầm Chi Hành xuống bếp giúp bưng đồ ăn ra. Quý Vũ khi này mới nhận ra mắt trái của anh đã được dán băng gạc từ lúc nào.

"Lát nữa còn phải nhỏ thuốc mà, băng lại làm gì chứ?"

Sầm Chi Hành để bên mặt không bị thương đối diện với cậu, anh buồn bã nói: "Anh tự nhỏ thuốc rồi."

Nghe giọng anh có vẻ không vui. Quý Vũ nhìn chằm chằm vào mặt Sầm Chi Hành một lúc, trong đầu bỗng nảy ra một suy đoán không biết đúng hay sai.

— Không lẽ anh ấy thấy mắt sưng lên trông không đẹp à?

Sầm Chi Hành không nói gì, chỉ múc hai bát cơm: "Trong nồi đang hầm gì đấy? Có cần tắt lửa không?"

"Canh gà. Không cần tắt đâu, hầm thêm chút nữa mới đậm đà, tối ăn cơm sẽ ngon hơn."

Dường như suy đoán của Quý Vũ đã đúng. Sầm Chi Hành luôn vô thức dùng bên mặt phải không bị thương để đối diện với cậu.

"Còn đau không?" Cậu hỏi.

"Không đau."

"Đã qua 24 giờ rồi, lát nữa em chườm ấm cho anh nhé."

"Không cần." Sầm Chi Hành thẳng thừng từ chối.

Quý Vũ đặt đũa xuống hỏi: "Tại sao?"

Sầm Chi Hành im lặng khá lâu. Đến khi Quý Vũ hỏi lại lần nữa, anh mới ngập ngừng nói: "Không đẹp."

Quý Vũ nghe vậy không khỏi bật cười, không ngờ Sầm Chi Hành cũng có những lúc bận tâm đến vẻ ngoài như vậy.

Cậu nhịn không được mà cong khóe miệng lên, cậu chống cằm, nghiêm túc nhìn anh: "Đẹp mà. Không cần che đâu. Anh như thế nào cũng đẹp hết."

Sầm Chi Hành ngước mắt nhìn cậu, không biết có tin lời cậu hay không. Anh cúi đầu ăn đồ ăn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà ngẩng đầu lên hỏi: "Em học mấy câu này ở đâu thế?"

"Đâu... đâu có học. Chẳng cần phải học mà."

Sầm Chi Hành nhìn chằm chằm cậu: "Không được nói mấy câu này với người khác."

Buổi tối, Quý Vũ tiếp tục livestream như thường lệ. Phòng bình luận rộn ràng đòi Quý Vũ gọi "anh trai" của mình xuất hiện. Họ nói rằng xin nghỉ một ngày thì nhất định phải cho họ xem rốt cuộc cậu đã dành thời gian bên ai.

Lúc đó Quý Vũ đang khắc gỗ chẳng hay biết gì. Cậu nghe thấy Sầm Chi Hành lên tiếng: "Xem Tiểu Vũ là được rồi, tôi chẳng có gì đáng để xem cả."

Quý Vũ dừng lại, cậu ngẩng đầu lên hỏi: "Họ nói gì vậy?"

"Họ nói muốn xem người hôm qua em ở bên là ai."

Quý Vũ nhếch môi cười, cậu trêu chọc: "Ồ, người mà tôi ở bên chính là anh chàng đang đứng sau điện thoại này. Nhưng hôm nay chắc chắn anh ấy sẽ không để mọi người nhìn thấy đâu."

Bình luận trong phòng livestream lập tức bùng nổ. Giọng của Sầm Chi Hành trầm ấm đầy từ tính khiến nhiều người khen rằng chỉ nghe thôi cũng đủ làm "tai mang thai".

Trước giờ anh vẫn luôn im lặng, phần lớn khán giả chỉ tập trung vào Quý Vũ, không ngớt lời khen cậu dễ thương.

Nhưng giờ, hai người tương tác với nhau lại mang đến một chút hiệu ứng hài hước, làm mọi người bắt đầu tò mò. Có người hỏi tại sao không để họ nhìn thấy. Quý Vũ bất lực nhìn về phía Sầm Chi Hành đang ngồi sau điện thoại, cậu nhún vai đáp: "Anh ấy không cho nói."

Kết thúc livestream lúc 10 giờ 30, Sầm Chi Hành tắt camera. Quý Vũ vươn vai, đứng dậy phủi sạch vụn gỗ bám trên người.

"Anh, anh đi tắm trước đi. Em dọn dẹp xong sẽ vào sau."

Quý Vũ đang cầm chổi thì đột nhiên cảm thấy mình đã quên mất gì đó. Khi gom vụn gỗ lại thành một đống, cậu chợt đập tay vào trán, bật thốt: "Tiêu rồi!"

Cậu chạy vào phòng ngủ, may mà Sầm Chi Hành vẫn chưa vào nhà tắm.

"Anh, hôm nay anh có gội đầu không? Anh gội cách ngày mà, tính ra hôm nay là tới lượt gội rồi."

Không đợi Sầm Chi Hành trả lời, cậu nói tiếp: "Để em gội giúp anh. Anh tắm trước đi, đừng tự gội đầu."

Sầm Chi Hành dùng lực xoa đầu cậu: "Đúng là lắm chuyện."

Quý Vũ len lén nhìn sắc mặt của anh, thấy anh đang cười, thế là cậu cũng cười theo, còn rúc đầu vào tay anh cọ qua cọ lại.

Trong lúc Sầm Chi Hành tắm, Quý Vũ tranh thủ dọn dẹp bồn rửa mặt. Đến khi anh ra ngoài thì đã thấy Quý Vũ xắn tay áo, hăng hái chuẩn bị sẵn sàng.

"Có vẻ em rất mong chờ nhỉ." Sầm Chi Hành nhận xét.

Quý Vũ chớp mắt: "Thật hả? Ừ thì... đúng là hơi mong chờ thật."

Sầm Chi Hành ngồi xuống ghế nhỏ cậu chuẩn bị. Quý Vũ điều chỉnh nhiệt độ nước, cậu cẩn thận làm ướt tóc anh, tránh chạm vào trán và mắt.

Tóc của Sầm Chi Hành rất đẹp, hơi xoăn tự nhiên. Mái tóc lúc ướt bỗng trở nên đen bóng hơn, giống như những dải rong biển mềm mại trôi lững lờ.

Sau khi sấy khô tóc, chúng mềm mải rủ xuống gáy anh. Quý Vũ kiên nhẫn chải từng lọn tóc một, còn vuốt cho mượt mà.

Hình ảnh cả hai phải chiếu rõ trong gương. Sầm Chi Hành nhìn một lúc rồi bỗng đưa tay vuốt nhẹ cằm của Quý Vũ.

"Chải xong chưa?"

Quý Vũ dọn dẹp lược: "Xong rồi."

Tắm rửa xong, Quý Vũ bước ra để điều hòa thổi vào người, cảm giác sảng khoái vô cùng.

Sầm Chi Hành không có trên giường. Ngoài ban công vọng vào tiếng anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

Cậu không định nghe trộm, chỉ lặng lẽ nằm lên giường ôn từ vựng.

Khoảng hơn 10 phút sau, cửa ban công mở ra, Sầm Chi Hành mang theo hơi nóng của đêm hè bước vào, vẻ mặt đầy âu lo.

Quý Vũ thoáng nhìn thấy chữ "mẹ" trên màn hình điện thoại, lòng cậu bỗng chùng xuống.

Tuy nhiên, Quý Vũ vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ, cậu cất giọng hỏi: "Sao thế anh?"

Sầm Chi Hành lên giường ôm lấy cậu. Người anh hơi nóng, có lẽ bị cái oi bức ngoài ban công làm ảnh hưởng.

Quý Vũ nhích ra một chút, cậu cầm điều khiển giảm nhiệt độ điều hòa xuống rồi vỗ nhẹ vào lưng anh, dịu dàng lặp lại: "Sao thế anh?"

"Không có gì." Sầm Chi Hành cầm cuốn sách từ vựng trên đầu giường, bắt đầu kiểm tra cậu.

Quý Vũ nằm trong lòng anh đánh vần từng từ, không sai một chữ. Sầm Chi Hành véo nhẹ vào dái tai cậu khen ngợi: "Giỏi lắm."

Quý Vũ thấy trong lòng rất khó chịu, cậu cố gắng hỏi: "Anh, rốt cuộc làm sao vậy? Anh kể cho em nghe đi mà."

Sầm Chi Hành im lặng một lúc lâu.

"Chỉ là... tôi cảm thấy mẹ tôi cũng rất đáng thương. Lúc tôi còn nhỏ, bà là một người mẹ rất dịu dàng. Bà từng thêu hoa hồng nhỏ lên cổ áo sơ mi của tôi, các bạn học hồi tiểu học thấy vậy thì rất ngưỡng mộ tôi."

"Vậy bà thay đổi từ khi nào?" Quý Vũ hỏi

"Khi bà lấy nhầm người. Bố tôi không phải là một người tốt. Vốn dĩ tôi cũng không nên tồn tại. Vì vậy, khi bà ném gạt tàn, tôi không tránh, vì tôi chẳng có tư cách gì để tránh."

"Nhưng mà tôi có làm sai gì đâu? Tôi chỉ không thích gia đình đó thôi. Thật sự, có lúc tôi ghét họ lắm."

Bình Luận (0)
Comment