Hình bóng thoáng qua rất nhanh, cứ như là cậu bị hoa mắt vậy.
Ngày tháng cứ thế bình yên trôi qua, kỳ thi cuối kỳ cũng đã kết thúc, cho đến tận khi kỳ nghỉ đông bắt đầu, Quý Vũ cũng không gặp lại Tưởng Thức Quân nữa.
Ngoài trời lạnh, Đại Hoàng cũng sợ lạnh nên thời gian nó ở trong phòng khách ngày càng nhiều.
Có lẽ vì mùa đông chó không rụng lông, hoặc là do đã quen nên mỗi khi đi ngang qua, Sầm Chi Hành cũng sẽ vuốt đầu Đại Hoàng, sau đó Quý Vũ sẽ thấy Đại Hoàng vẫy đuôi, đi lại gần anh cọ vào chân anh.
"Nhìn dáng vẻ chẳng có chút liêm sỉ nào của nhóc kìa." Quý Vũ trêu.
Sầm Chi Hành rửa tay xong thì chui lên sofa ôm cậu, anh v.uố.t ve má cậu nói nhỏ: "Anh cũng chẳng có chút liêm sỉ nào, chỉ thích vợ, muốn ôm vợ thôi."
Quý Vũ nhíu mày liếc anh một cái: "Nói gì đó hả."
"Nói rằng anh yêu vợ nhất."
Trong phòng đang bật máy sưởi, Quý Vũ chỉ mặc quần áo ngủ dài, không biết từ lúc nào mà tay Sầm Chi Hành đã thò vào trong áo của cậu s.ờ s.oạ.ng lung tung, tay anh lạnh đến nỗi Quý Vũ phải rùng mình.
Không chỉ lạnh, mỗi khi eo cậu bị sờ là cảm giác tê dại lại lan tỏa khắp cơ thể như có dòng điện chạy qua tứ chi, cậu không nhịn được mà rên lên một tiếng.
"Đừng... Đại Hoàng còn ở đây..." Cậu đẩy vai Sầm Chi Hành nhưng anh không hề nhúc nhích.
"Đại Hoàng đâu có hiểu."
"Không hiểu cũng không được, hôm qua mới làm rồi, em mệt lắm."
Sầm Chi Hành có vẻ không hài lòng, anh cắn vào dái tai cậu một cái thật mạnh, Quý Vũ ăn đau, lời phản kháng cứ như vậy mà nuốt ngược vào trong.
Lúc quay đầu nhìn vào đôi mắt đen của Đại Hoàng, Quý Vũ lúng túng quay sang chỗ khác.
Sầm Chi Hành không cho cậu nhiều thời gian suy nghĩ, anh lập tức bế cậu lên lầu.
Đại Hoàng rất hiểu chuyện, biết là không thể lên phòng ngủ trên lầu, nó nhìn chủ nhân biến mất sau góc nhà thì quay hai vòng rồi kêu "gâu gâu" hai tiếng, vì không nhận được hồi đáp nên nó buồn bã đi đến máy để thức ăn rồi tự ăn uống.
Vào đêm giao thừa năm 2019, Sầm Chi Hành đi cùng Quý Vũ về thôn Miên Trúc, hai người còn mang theo Đại Hoàng về.
Không khí Tết ở vùng quê nhộn nhịp hơn ở thành phố, trên đường trẻ con ném pháo nổ ầm ầm.
Lúc nhỏ, đuôi của Đại Hoàng đã bị những đứa trẻ tinh nghịch buộc pháo nổ làm gãy nên nó rất sợ tiếng pháo, nó cứ co rúm lại trong lòng Quý Vũ run lẩy bẩy.
Quý Vũ: "Anh, lái nhanh lên một chút."
Sầm Chi Hành đáp: "Được."
Rời khỏi đoạn đường đó, tiếng pháo nổ nhỏ dần, Đại Hoàng không còn run nữa, nhưng nó vẫn nằm trong lòng Quý Vũ, mặt ủ mày chau. Quý Vũ lấy một cây xúc xích, bẻ ra rồi cho nó ăn.
Lần này về quê là để thăm ông nội.
Quý Vũ đã cố gắng kiềm nén suốt dọc đường, nhưng khi đến trước mộ ông nội, cậu chưa kịp quỳ xuống thì nước mắt đã tuôn rơi.
Quý Vũ hít một hơi thật sâu, cậu quỳ xuống lau bia mộ cho ông rồi thắp hương và đốt vàng mã...
Ánh lửa nhảy múa trong mắt Quý Vũ, ngọn lửa được gió thổi bùng lên, nước mắt rơi xuống nhanh chóng bay hơi không một dấu vết.
Quý Vũ cũng ném những món đồ nhỏ mà mình khắc như điếu xì gà, tiền vàng, xe cộ, nhà cửa vào đống lửa. Bề mặt gỗ chưa được sơn nên nhanh chóng bắt lửa, phát ra tiếng "lách tách lách tách", làm ngọn lửa cháy mạnh hơn.
Cậu lảm nhảm kể lại những chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua cho ông nghe, từ việc cậu thi đậu kỳ thi tiếng Anh cấp 4 cho đến chuyện cậu và Sầm Chi Hành ở bên nhau.
Cuối cùng, khi đã kể xong mọi chuyện, Quý Vũ ngồi im lặng nhìn vào di ảnh đen trắng của ông đằng sau ngọn lửa.
Ảnh của ông nội rất ít, mãi đến khi thiêu xong và in di ảnh thì Quý Vũ mới nhận ra rằng dù mình đã có điện thoại thông minh nhưng lại chưa bao giờ chụp một bức ảnh nào với ông.
Khi đi thăm ông nội trong phòng ICU, trên người ông cắm đầy ống truyền dịch, lúc ấy Quý Vũ cảm thấy ông gầy gò làm sao, cậu luôn cầu nguyện ông có thể vượt qua được, nhưng lại không chụp nổi một bức ảnh nào để làm kỷ niệm.
Chọn đi chọn lại, bức di ảnh đen trắng lại là bức ảnh trong chứng minh thư của ông.
"Ông nội, con xin lỗi." Quý Vũ nghiến răng, cậu nghẹn ngào nói: "Ông, ông có giận con không? Sao ông không về thăm con trong mơ... Con nhớ ông lắm."
Vừa dứt lời, một làn gió nhẹ bỗng lướt thoáng qua má Quý Vũ, cuốn lấy ngọn lửa quay vòng, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay cậu.
Không đau, nhưng cảm giác rất rõ ràng, như thể... ông đang nắm tay cậu vậy.
Quý Vũ không kiềm được nữa, cậu xoa xoa đầu ngón tay rồi khóc nức nở.
Sầm Chi Hành ôm cậu sau đó vỗ nhẹ vào lưng cậu.
"Ông nội thương em như vậy, làm sao có thể giận em được."
Quý Vũ vừa khóc vừa nghẹn ngào nói: "Em... em nhớ ông thôi, em đã có thể kiếm tiền rồi, nhưng ông lại không được hưởng phúc, ông đã vất vả cả đời vì em, em thật có lỗi..."
Sầm Chi Hành cảm thấy rất đau lòng, anh vỗ nhẹ lên đầu cậu rồi ôm cậu chặt hơn.
Hai người ở lại nhà cũ một đêm, Quý Vũ tựa vào ngực Sầm Chi Hành nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, có lẽ vì đã khóc quá nhiều nên tối đến cậu có vẻ uể oải, làm gì cũng chậm chạp.
Điện thoại của Sầm Chi Hành rung lên lần thứ ba, Quý Vũ mới hồi phục lại một chút, nhớ lại mỗi dịp Tết, Sầm Chi Hành đều đứng trên ban công gọi video cho cậu.
Cậu rời khỏi vòng tay Sầm Chi Hành rồi hỏi: "Anh, nếu Tết này anh không ở bên gia đình thì có sao không?"
"Đến lúc mấy người bên đó muốn ý kiến thì đã muộn rồi." Sầm Chi Hành ôm cậu vào lòng lại rồi hôn nhẹ lên trán cậu: "Không cần quan tâm đến họ, tối nay anh sẽ ở bên em, ở bên vợ yêu của anh."
Mi mắt Quý Vũ khẽ run lên, có vẻ như cậu muốn nói gì đó nhưng sau vài lần ngập ngừng thì lại im lặng rồi nhắm mắt nép vào ngực anh.
Tối hôm đó, cuối cùng cậu cũng mơ thấy ông nội, lúc thức giấc nhìn vào trần nhà quen thuộc nhưng lạ lẫm, Quý Vũ cảm thấy trong lòng trống rỗng.
Cậu không nhớ rõ chuyện trong giấc mơ, chỉ biết rằng ông đã đến thăm cậu, khóe mắt cậu vẫn còn ướt đẫm.
Quý Vũ thức dậy quá sớm, ngoài trời chỉ mới hửng sáng. Sầm Chi Hành ngủ rất say, Quý Vũ lặng lẽ dậy đi ra mộ ông nội một lát rồi xuống núi mua bữa sáng.
Nhà cũ không có nguyên liệu để nấu ăn, thật phiền phức.
Không ngờ cậu lại gặp phải Cương Tử, khi Cương Tử thấy cậu cũng ngạc nhiên không kém, nó hoảng hốt quay đi.
Từ khi nhà họ Tưởng bị xử lý, trong thôn đã lan truyền rằng Quý Vũ rất thành công trên thành phố, cậu trở thành một người giàu có, thành đạt. Trước đó Cương Tử đã từng đắc tội với Quý Vũ nên đương nhiên nó không dám đối diện với Quý Vũ của bây giờ.
Quý Vũ cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi chủ động gọi Cương Tử lại.
Cương Tử run rẩy: "Có... có chuyện gì không?"
Quý Vũ thấy nó không còn vẻ kiêu ngạo như trước thì chợt cảm thấy có chút tiếc nuối.
Chỉ toàn là mấy tên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Cậu thở dài trong lòng rồi hỏi về tình hình của Tưởng Thức Quân. Trong lòng cậu vẫn còn lo lắng khi lần trước "nhìn thấy" Tưởng Thức Quân, không biết có phải cậu bị hoa mắt hay không nữa.
Cậu không muốn có ai đó xen vào phá hỏng cuộc sống bình yên và hạnh phúc của mình ở Giang Thành, đó là cuộc sống mà cậu vất vả lắm mới giành giật được... dù chỉ là một chút nguy cơ phá hoại cũng phải tránh trước.
Cương Tử ngạc nhiên gãi đầu rồi lập tức lộ vẻ hóa ra là vậy.
"Cậu muốn báo thù à? Đúng, đúng rồi! Lúc trước đều là Tưởng Thức Quân xúi giục bọn tôi ức hiếp cậu, cậu nên đi trả thù nó... Để tôi nghĩ xem... Sau khi phòng khám phá sản rồi... hình như bố nó đã đưa nó đến Giang Thành nhờ cậy người thân, tôi không chắc lắm, tôi nghe mẹ tôi nói vậy."
Lời tác giả:
Mở đầu chút xíu~ Sau khi xong việc của Tưởng Thức Quân sẽ là lúc kiếp nạn của anh Hành tới, sắp kết thúc rồi nhé~