Rượu Mơ Xanh

Chương 32

Chuyện say rượu đêm đó đã trôi qua được vài tuần, chỉ trong nháy mắt, Noel đã đến gần.

Mùa đông Lạc thành cũng lặng yên đến.

Học sinh Quảng Thịnh đều đổi sang đồng phục mùa đông mới phát, không khí lạnh trong phòng học cũng đổi thành máy sưởi ấm áp vui vẻ, móc treo cặp sách của các nữ sinh cũng sôi nổi đổi thành kiểu dáng xù xù lông —— như vậy càng có không khí mùa đông.

Mà câu thần chú cửa miệng của Tưởng Kiều cũng biến thành: Khi nào tuyết rơi thế?

Tiết tự học sáng sớm, tiếng thở dài của cô ấy bị tiếng lật sách giáo khoa tiếng Anh và tiếng đọc từ mới át đi, chỉ có Thẩm Âm Âm thân là bạn cùng bàn mới có thể nghe thấy.

Trong ấn tượng, mùa đông Lạc thành rất ít khi có tuyết rơi.

Thẩm Âm Âm sống ở thành phố này sắp mười bảy năm, mùa đông nơi này luôn ướt và lạnh, xám xịt, rất ít khi nhìn thấy mặt trời, khi lạnh, khiến người ta không muốn nhúc nhích.

May mà trong phòng học có máy sưởi.

Sáng sớm mỗi ngày, từ trong nhà ấm áp, đi vài bước đã lên xe, đến cổng trường, chạy hai bước, rất nhanh đã đến lớp học, ngay cả áo lông vũ cô cũng không cần mặc.

Cũng rất ít nữ sinh trong trường mặc áo lông vũ.

Hôm nay Thẩm Âm Âm mặc một chiếc áo khoác có mũ màu xanh khói bên ngoài đồng phục, kiểu áo choàng, mặc váy đồng phục phong cách học đường, vừa thời thượng vừa không thiếu khí chất học sinh, cô rất thích outfit này.

Cô vui vẻ rạo rực mặc bộ này đi học, đụng trúng Lục Quyết ở cửa phòng anh.

Anh cau mày, đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Mặc ít như vậy để sau này bị phong thấp?”

Thẩm Âm Âm cạn lời, rồi phản bác: “Anh thì mặc rất nhiều à?”

Rõ ràng bản thân mới mặc một cái áo hoodie không dày lắm, còn không biết xấu hổ nói cô.

Lục Quyết cười kéo kéo cổ áo: “Tôi là con trai.”

Anh là con trai, thì tôi đây là con gái!

Thẩm Âm Âm nhịn xuống, không tiếp tục cuộc đối thoại trẻ con không dinh dưỡng này với anh, cô đeo tai và nghe mở nhạc lên, nhắm mắt lại không nhìn anh.

Khúc nhạc dạo kịch liệt vang lên bên tai.

Bỗng nhiên, tiếng nhạc biến mất, Lục Quyết dựa lại gần, một bàn tay chống bên cạnh Thẩm Âm Âm, một cái tay khác gỡ tai nghe của cô xuống.

“Gần đây em rất kỳ quái.” Lục Quyết gắt gao nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sắc bén ánh mắt khiến cô khẩn trương.

Cánh tay chống bên cạnh của anh, vô hình mang đến một cảm giác áp bách, làm cô nhớ đến cái buổi tối anh uống say kia.

Thật sự rất bị đè nén……

“Tôi kỳ quái chỗ nào?” Thẩm Âm Âm cúi đầu, tránh tầm mắt Lục Quyết. 

Lục Quyết vẫn không nhúc nhích, nhìn cô chăm chú: “Em trốn tránh tôi.”

Không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật chắc chắn.

Thẩm Âm Âm không phục, già mồm: “Nè nè, tôi trốn tránh anh làm gì.”

“Thật sự không có?” Hắn trong giọng nói dương.

Thẩm Âm Âm súc cổ, nhỏ giọng nói: “Thật sự không có.”

Anh khẽ hừ một tiếng, hiển nhiên không tin nhưng ít nhất cũng đã lui về chỗ.

Lúc này Thẩm Âm Âm mới nhẹ nhàng thở ra, lần nữa đeo tai nghe lên, thì ra còn chưa chạy đến đoạn điệp khúc. 

Chỉ mấy chục giây ngắn ngủi trôi qua, sao cô lại cảm thấy như đã qua mấy bài hát vậy? Cực kỳ gian nan, hận không thể phá cửa sổ bỏ chạy.

…… Như buổi tối ngày đó, sau khi Lục Quyết ăn kẹo trong lòng bàn tay cô, cô sửng sốt vài giây, hoảng hốt đến mức không nhìn đường mà cứ trực tiếp chạy khỏi cửa.

Thằng nhãi này, thế mà còn dám chất vấn cô!

Đêm đó, Thẩm Âm Âm mất ngủ cả đêm, ngày hôm sau vác quầng thâm mắt to bự đi học, cứ nghĩ Lục Quyết sẽ nói xin lỗi với cô, hoặc là giải thích tối qua rốt cuộc sao lại thế này.

Ai biết, anh hoàn toàn quên mất chuyện này.

Không chỉ có không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn coi như chẳng có chuyện gì chào hỏi Thẩm Âm Âm.

Một mình Thẩm Âm Âm ấm ức không chịu được.

Cứ tùy tùy tiện tiện thế, liếm đồ ăn trong lòng bàn tay cô à….

Nhưng anh không phải Lục Tây Qua!

Thẩm Âm Âm để ý không chỉ là thái độ Lục Quyết.

Cô cảm thấy rối bời, mỗi lần nhìn thấy Lục Quyết thì lại nghĩ đến tối hôm đó, cảm giác ấm áp trong lòng bàn tay.

Lại nghĩ đến những lời Tưởng Kiều nói, trong lòng càng rối loạn.

Trong khoảng thời gian này, vì tránh Lục Quyết, Thẩm Âm Âm xin nghỉ, hủy bỏ ba lần học bù một tuần, lý do là câu lạc bộ hí kịch bắt đầu tập luyện. 

Lúc ăn cơm trưa, Tưởng Kiều kéo Thẩm Âm Âm đến phố ăn vặt bên cạnh trưởng học để mua trà sữa.

Các cô mỗi người một cốc, ôm lấy đồ uống nóng chậm rãi về trường học.

“Ngọt, rất ngọt, rõ ràng mình bảo chị ấy cho 50% đường thôi.” Tưởng Kiều cau mày ghét bỏ.

Rất ngọt……

Ngày đó Lục – móng heo lớn – Quyết cũng nói một câu như vậy. 

Thẩm Âm Âm uống một ngụm to, mặt không biểu cảm nói: “Bình thường, không ngọt một chút nào, ngọt ở đâu.”

Tưởng Kiều kỳ quái nhìn cô, vươn tay đặt trên trán cô: “Không phát sốt chứ?”

“Không hề nha.”

Đi qua bảng tuyên truyền, Thẩm Âm Âm buồn bực bước đi, bỗng nhiên nghe thấy Tưởng Kiều cảm thán: “Chậc chậc chậc, gen nhà họ Lục tốt ghê, chụp tùy tùy tiện tiện cũng đẹp như vậy, Âm Âm cậu quá may mắn, mỗi ngày đều sống chung mái nhà với trai đẹp…”

“Ai đẹp? Lục Quyết đẹp chỗ nào, nói hươu nói vượn……” Thẩm Âm Âm buột miệng thốt ra, trà sữa suýt nữa rơi xuống đất.

Tưởng Kiều nhìn cô một cách khó hiểu, chỉ vào bảng tuyên truyền: “Mình đang nói anh trai anh ta, cậu kích động cái gì?”

……

Trong tủ kính, rõ ràng là ảnh chụp của Lục Thiệu Tu.

Lúng túng.

Cô đã quên mất, Tưởng Kiều là fans số một của Lục Thiệu Tu, ngày đầu nhập học đã nhìn trúng ảnh chụp của anh ấy.

Thẩm Âm Âm phản ứng lại, nói sang chuyện khác: “Anh Thiệu Tu à, anh ấy sắp chuyển nhà, về sau không thể chung mái nhà rồi.”

“Chuyển nhà?” Tưởng Kiều chớp chớp mắt, “Về sau không ở cùng nhau à?”

Thẩm Âm Âm gật đầu: “Đêm Noel sẽ chuyển nhà, chỗ đó gần công ty hơn chút.”

Cái này nhắc nhở cô, ngày Lục Thiệu Tu chuyển nhà sẽ tổ chức một buổi party nhân danh ăn mừng nhà mới.

Tưởng Kiều nói: “Thế chẳng phải là ngày kia à?”

“Đúng vậy, ngày kia.” Thẩm Âm Âm uống một ngụm trà sữa to, bổ sung năng lượng.

Không biết Lục Quyết có tới không.

Lại nói tiếp, lần trước cô tìm Lục Quyết lấy số đo, đến bây giờ cũng chưa nhận được, Thẩm Âm Âm cũng không chủ động tìm anh.

Xem ra Noel này anh sẽ chẳng nhận được món quà gì.

Xứng đáng.

Rất nhanh đã tới hai ngày sau.

Hôm nay là đêm Noel, không khí trong trường học rất náo nhiệt, đúng lúc thứ bảy không có tiết tự học tối, đến tiết cuối cùng vào buổi chiều, tâm trí các bạn học đã bay lượn từ lâu.

Bà cốt bàn trước đặt điện thoại trong hộc bàn trộm nhắn tin.

Hầu Tử bàn sau chọc lưng Thẩm Âm Âm, muốn cô đừng keo kiệt, lấy chocolate nhận được trong hôm nay ra chia sẻ với mọi người. 

Rồi ngồi cùng bàn với Thẩm Âm Âm —— bạn học Tưởng Kiểu, người dốc lòng trở thành một phóng viên (bát quái) đủ tiêu chuẩn, đang miêu tả sinh động như thật cho cô nghe, nữ sinh lớp mười một trưa nay nhân lúc Lục Quyết đi ra khỏi khu dạy học, ném một đống quà xuống, đúng lúc ném trúng đầu Lục Quyết. 

Việc này dẫn đến có vô số học sinh vây xem, ngay cả giáo viên đi ngang qua cũng không nhịn được cười.

Thẩm Âm Âm nghĩ thầm, ném hay lắm, tàn nhẫn thêm chút nữa đi!

“Có ảnh chụp hoặc video không?”

Tưởng Kiều nhún nhún vai: “Hình nha không có.”

Ôi, tiếc quá đi.

Sau khi tan học, Lục Quyết không ở trên xe, chú Nhàn lập tức đưa Thẩm Âm Âm đến nhà mới của Lục Thiệu Tu, một khu căn hộ nằm ở trung tâm thành phố, Trịnh Chỉ Như đã chuẩn bị lễ phục cho cô, vừa mới vào cửa, đã kêu Thẩm Âm Âm nhanh chóng đi thay.

Một chiếc váy màu hồng nhạt dài đến đầu gối, xa hoa nhưng cũng không phô trương, phụ trợ cho khuôn mặt đẹp như vẽ của Thẩm Âm Âm, đôi mắt sáng rạng rỡ.

Gần 7 giờ, khách khứa tề tựu nói chuyện ở sảnh tiệc, phần lớn đều là cổ đông cấp cao của công ty và bạn bè thân thích trong nhà.

Đề tài nói chuyện đều là những thứ Thẩm Âm Âm nghe không hiểu, cũng không có hứng.

Những thay đổi về vốn chủ sở hữu, cơ cấu tài sản, định hướng chiến lược của công ty trong năm tới …… Vẫn luôn nói đến khi rẽ sang vấn đề cá nhân của Lục Thiệu Tu.

Giục kết hôn đã đến.

Vợ của một trong những cổ đông đã nhắc đến đứa con gái vừa du học từ anh trở về của mình, có ý muốn mai mối.

“Không khéo, hiện tại cháu chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp, đợi đến khi hoàn thành xong hạng mục phía Bắc thành phố rồi mới tính đến chuyện cá nhân sau” Lục Thiệu Tu uyển chuyển từ chối.

Trịnh Chỉ Như cười hoà giải: “Hai cái đứa con trai của tôi, đứa này còn có nhiều ý nghĩ hơn đứa khác…… Vẫn là Âm Âm ngoan.”

Có người hỏi: “Ấy, sao lại không thấy cậu nhỏ Lục? Đang đi học?”

“Đứa trẻ lớp mười hai, đang học tiết tự học tối.” Lục Hiển Văn nhàn nhạt giải thích.

Người khác không bắt bẻ, nhưng Trịnh Chỉ Như, Lục Thiệu Tu còn có Thẩm Âm Âm, đồng loạt không nhịn được nhìn ông ấy.

Ngay cả bản thân chú Lục, cũng hắng giọng không quá tự tại.

“Cũng đúng, lớp mười hai, học tập là phải nắm chặt, à học cùng trường cấp ba với Âm Âm phải không……”

Thấy đề tài sắp chuyển đến trên người mình, Thẩm Âm Âm lễ phép mà có lệ ứng phó vài câu, rồi vội vàng trốn đến thư phòng.

Hai con chó vây lại, thân mật quấn quýt Thẩm Âm Âm. 

Một con trong đó tất nhiên là Lục Tây Qua, hoạt động gia đình như vậy, trước nay đều không thể thiếu nó.

Một con khác, là phiên bản lớn của Lục Tây Qua, Lục Thiệu Tu nuôi một con chó chăn cừu Đức, tên là Thiếu Tá, uy phong lẫm liệt, vừa ngổ ngáo vừa dễ thương, đứng song song với Lục Tây Qua cứ như hai cha con.

Thẩm Âm Âm đóng cửa lại, lấy bài tập ra làm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng sột soạt sột soạt bên cạnh.

Cô ngẩng đầu, phát hiện dưới sự dẫn dắt của Thiếu Tá, Lục Tây Qua lục quà trong cặp cô, gặm một miếng chocolate. 

Chó không thể ăn chocolate!

“Lục Tây Qua! Nhả ra! Không được ăn!” Thẩm Âm Âm nóng nảy, đứng lên chạy về phía hai con chó.

Cô quên mất vừa rồi bản thân đã đi giày cao gót, nhất thời mất trọng tâm, chân phải trẹo một chút, ngã trên mặt đất.

Đau.

Hai con chó sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn cô, Lục Tây Qua do dự một giây, sau đó tung ta tung tăng chạy đến, vây quanh Thẩm Âm Âm. 

Thiếu Tá đã cắn mở gói chocolate……

Có người mở cửa thư phòng ra, là Lục Quyết.

Anh mặc tây trang đi giày da, liếc qua một cái, suýt nữa Thẩm Âm Âm đã nhận nhầm anh thành Lục Thiệu Tu —— ngày thường chỉ có Lục Thiệu Tu mới mặc như vậy.

Huống hồ dung mạo của hai em vốn tương tự, mặc tây trang cấm dục mười phần, đều có cảm giác đẹp trai lạnh như băng.

Thẩm Âm Âm không thể không bất chấp, hô to với anh: “Nhanh, không thể cho chó ăn chocolate!”

Lục Quyết cởi balo xuống, ném về phía con chó, anh ném rất chính xác, túi vừa vặn cách Thiếu Tá một chút.

Thiếu Tá lớn tiếng “Gâu gâu” hai tiếng với Lục Quyết.

Lục Quyết âm trầm trừng mắt với con chó, hai bên triển khai cuộc đua kịch liệt ……

Ba giây sau, Thiếu Tá kẹp chặt cái ấm ức chạy đến bên cạnh Thẩm Âm Âm, ẳng ẳng ẳng.

Thẩm Âm Âm ngồi dưới đất, sờ sờ đầu Thiếu Tá trước, sau đó thật lòng giơ ngón tay cái với Lục Quyết.

Dọa chó hộ chuyên nghiệp, chỉ có mình anh!

Lục Quyết đến gần cô, “Ngồi dưới đất làm gì?”

Thẩm Âm Âm buồn bực: “Té ngã.”

“Ngốc gần chết”, Lục Quyết mở miệng ra thì toàn lời không hay, “Đứng lên được không?”

Thẩm Âm Âm trừng anh một cái: “Nhờ phúc của anh, chân còn chưa gãy!”

Cô vịn bàn đứng lên, mắt cá nhân hơi đau, nhưng không nghiêm trọng, nghỉ ngơi một đêm là được, nhưng gót giày bên phải lại bị gãy.

“Tôi đi đổi dép lê.” Thẩm Âm Âm một tay giơ giày, chân phải trần trụi đứng trên đất.

“Đứng im đừng nhúc nhích,” Lục Quyết ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ấn vào mắt cá nhân của cô để kiểm tra thương tích, “Nơi này đau không?”

Thẩm Âm Âm rũ mắt, ánh đèn chiếu vào sống mũi cao thẳng của anh, hô hấp ấm áp, theo giọng nói anh, nhẹ nhàng phả vào cẳng chân cô.

Làm ơn đừng dựa gần như vậy chứ……

“Không đau.” Thẩm Âm Âm nhỏ giọng nói.

“Thật?” Lục Quyết ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại mang theo cảm xúc thuyết phục người khác.

Thẩm Âm Âm nói thật: “Có một chút……”

Anh đỡ cô ngồi xuống ghế, định đi tìm thuốc, Thẩm Âm Âm giữ anh lại: “Sao bây giờ anh mới đến.”

Còn ăn mặc chính thức như vậy ……

“Vừa đi sự kiện, chưa kịp thay quần áo.” Lục Quyết nhẹ nhàng bâng quơ giải thích.

Thẩm Âm Âm nói: “Không sao, anh mặc vest rất đẹp.”

Nói dứt lời, anh nhìn qua, ánh mắt nhàn nhạt nhưng rất có lực.

Thẩm Âm Âm cảm giác bản thân vừa nói sai gì đó, nhanh chóng ngậm miệng.

“Gần đây bận gì? Vẫn là câu lạc bộ?” Lục Quyết đột nhiên hỏi.

Thẩm Âm Âm gật đầu.

“Thật sự bận đến mức đấy, ngay cả học bù cũng không học?” Anh cười nhẹ, “Không phải là lừa tôi chứ?”

“Không có, thật sự rất bận,” Thẩm Âm Âm khẩn trương, giải thích như vẽ rắn thêm chân, “Tuần này bọn tôi phải học khiêu vũ, lúc biểu diễn cần dùng……”

“Thật không?” Anh buông mắt cá chân cô ra, giọng điệu trêu chọc: “Tôi không tin.”

“Là thật!” Thẩm Âm Âm cường điệu, mặt đỏ ửng lên, trong ánh mắt sương mù mênh mông.

“Thế, nhảy cho tôi xem.”

Thẩm Âm Âm hơi sửng sốt, khó xử nói: “Giày tôi hỏng rồi……”

Lục Quyết không dao động, khoanh tay lạnh lùng nhìn cô.

“Chân tôi đau……” Thẩm Âm Âm thay đổi chiến lược khác.

Lục Quyết bất đắc dĩ, lẳng lặng nhìn cô nói: “Giẫm lên.”

Hả?

Giẫm chỗ nào cơ?

Lục Quyết nhìn dáng vẻ ngốc nghếch kia của cô, thở dài, để điện thoại trên bàn, một tay đỡ lấy eo Thảm Âm Âm, tay kia nắm lấy tay cô, thấp giọng nói: “Giẫm lên giày tôi.”

A?

Thẩm Âm Âm mơ hồ cúi đầu, cởi ra giày cao gót bên chân trái, hoảng loạn giẫm lên đôi giày da của anh.

“Làm gì?” Cô cúi đầu, không dám nhìn mặt anh.

“Đưa em đi tìm thuốc.” Lục Quyết nói.

“Tôi có thể tự đi.” Cô nhỏ giọng nói.

“Sau đó lại té ngã?” Lục Quyết cười khẽ, “Không có chuyện gì lại đi giày cao gót……”

Thẩm Âm Âm cố chấp già mồm: “Phối vậy mới đẹp, anh thì biết cái gì.”

Lục Quyết đưa cô ra ngoài, tầng hai không có ai, các khách khứa đều tập trung hoạt động ở tầng một, anh đi đến toilet ở đầu bên kia hành lang, phối hợp nói, “Ừ, tôi không hiểu, em đẹp, em đẹp nhất, được chưa?”

Cái đồ quỷ nhà anh.

Tên thẳng nam ngu ngốc sớm muộn cũng phải theo đuổi vợ đến cháy nhà như anh thì biết gì.

Nhưng mà, cái cách đi đường này thật độc đáo, hơn nữa, thoải mái đến không ngờ……

Giống hồi còn nhỏ, ba chơi đùa với cô, cũng mang theo cô khiêu vũ như này, Thẩm Âm Âm bị đùa đến cười ha hả.

Là chuyện rất rất lâu hồi trước.

Vào toilet, Lục Quyết buông Thẩm Âm Âm ra trước, mở tủ kính* ra, bên trong quả nhiên có các loại thuốc.

*Cho ai chưa hiểu thì là cái gương để soi trong toilet ấy, mở ra có cái tủ đựng đồ.

Người nhà họ Lục có thói quen để thuốc trong tủ kính ở toilet, Lục Thiệu Tu cũng có thói quen này.

Anh tìm thấy dầu hồng hoa có tác dụng thúc đẩy lưu thông máu và loại bỏ sưng tấy, nhìn toilet, chỉ huy Thẩm Âm Âm ngồi xuống bồn tắm.

Cô mở to hai mắt nhìn Lục Quyết, vẫn không nhúc nhích.

Anh nhíu mày, nghĩ nghĩ, đột nhiên thông suốt, bất đắc dĩ đến cạnh, để Thẩm Âm Âm giẫm lên lần nữa.

“Hình như tôi chiều hư em mất rồi?” Giọng nói Lục Quyết ở bên tai, lười biếng lại nhẹ nhàng.

Thẩm Âm Âm bĩu môi: “Còn chưa……”

Anh cười: “Tôi lại cố gắng tiếp?”

Thẩm Âm Âm không hé răng, chậm rãi ngồi vào bồn tắm, Lục Quyết đang định ngồi xổm xuống bôi thuốc cho cô, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân.

Là đi về phía toilet.

Trong lòng Thẩm Âm Âm ngốc luôn, chuông cảnh báo réo vang, cũng không biết đứt sợi dây thần kinh nào, cô giữ chặt Lục Quyết, “Mau vào bồn tắm, trốn đi!”

Lục Quyết hơi ngốc, thế nhưng cũng bị Thẩm Âm Âm kéo ngã vào.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó miêu tả.

Đặc biệt là Lục Quyết.

Thật ra Thẩm Âm Âm cũng không hiểu, cái này hoàn toàn là do phản ứng bản năng của cô.

Cứ nghĩ đến việc bị người ta nhìn thấy cô và Lục Quyết đơn độc ở trong toilet, cô lập tức chột dạ.

Đúng vậy, chột dạ.

Không kịp nghĩ nhiều, rất nhanh có người tiến vào.

Là Lục Thiệu Tu, còn có một chị gái mặc váy màu trắng……

May là toilet đủ lớn, phòng tắm ở vị trí sâu nhất bên trong, bọn họ tạm thời không phát hiện Thẩm Âm Âm và Lục Quyết. 

Nhưng mà vì sao cả hai bọn họ đều vào toilet? Hay có ai trẹo chân giống cô?

Thẩm Âm Âm không kịp suy nghĩ cẩn thận, tình huống bất ngờ chuyển biến.

Lục Thiệu Tu ôn tồn lễ độ xưa kia, đột nhiên bực bội kéo cravat ra, đè chị gái kia trên cửa, một tay siết eo, nặng nề hôn chị ấy.

Chị ấy chống cự, khóc rấm rứt, đấm đánh Lục Thiệu Tu, nhưng lại chẳng thể làm gì.

Chỉ nghe thấy âm thanh hôn môi ái muội kiều diễm.

Thẩm Âm Âm nhìn ngây người.

Cái chuyện gì xảy ra đây?

Ngày thường cô và Lục Thiệu Tu cùng nhau xem TV, ngẫu nhiên xuất hiện hình ảnh thân mật, Lục Thiệu Tu sẽ lập tức đổi kênh, nghiêm túc nói cô không được xem thứ thiếu nhi không được xem!

Ra vẻ đạo mạo! Mặt người dạ thú! Văn nhã bại hoại! Nhìn xem bây giờ anh ấy đang làm cái gì!

Không thấy chị gái nhỏ người ta không muốn à!

Lục Quyết hiển nhiên cũng sửng sốt.

Anh luôn ngạo mạn, kiêu căng, dường như không gì không làm được, đây là lần đầu tiên Thẩm Âm Âm nhìn thấy biểu cảm khiếp sợ trên mặt anh.

Thẩm Âm Âm xấu hổ đến mức ngón chân cuộn tròn, hận không thể tìm cái hố nào chui xuống.

Lục Quyết cũng rất mất tự nhiên.

Tai anh đỏ bừng, âm tình bất định nhìn chằm chằm Thẩm Âm Âm, phảng phất như đang nói, sao phải trốn đi? Chúng ta đâu có làm chuyện gì không thể để ai nhìn thấy?

Thẩm Âm Âm bất đắc dĩ.

Cô hiểu, cô đều hiểu.

Cô chỉ chỉ hướng Lục Thiệu Tu.

Nhưng mà bọn họ đang làm chuyện không thể để ai nhìn thấy!

Lục Quyết bực bội gãi đầu, giận dữ trừng Thẩm Âm Âm.

Cô thế mà còn dám nhìn?

Anh cúi người dịch lên, che khuất đôi mắt Thẩm Âm Âm.

Đúng lúc vào lúc này, Thẩm Âm Âm hiểu lầm ý anh, nhìn động tác của anh, còn tưởng rằng anh định lên tiếng, sợ tới mức vội vàng vươn tay, che bờ môi của anh lại.

Giây tiếp theo, binh hoang mã loạn.

Cô không nhìn thấy, nên cảm xúc đều bị thính giác và xúc giác chiếm đóng.

Cảm xúc bên tai, là tiếng hôn ái muội.

Cảm xúc lòng bàn tay, là ấp áp mềm mại.

Một giây kia, Thẩm Âm Âm không nhìn được gi trong đầu lại tự động phác họa hình dáng của Lục Quyết. 

Lãnh đạm, tuấn lãng, gương mặt sắc bén như đầu bút lông ngắn gọn, làm người ta sinh lòng lùi bước, nhưng chưa từng nghĩ đến, anh có sự dịu dàng tinh tế như vậy.

Chân đã tê rần.

Mắt cá chân cũng bắt đầu đau.

Thật sự rất ấm ức.

Muốn để Lục Quyết bôi thuốc cho cô, chỉ mình anh, người khác đều không được……

Thẩm Âm Âm chưa từng nhận ra bản thân lại yếu ớt như vậy, cô kinh ngạc với sự thật

Dường như cô, thật sự, bị anh chiều hư.
Bình Luận (0)
Comment