Rượu Mơ Xanh

Chương 5

Thần may mắn đã không độ các các học sinh mới trong đợt tập huấn quân sự lớp mười năm nay.

Ngày đầu tiên tập huấn quân sự, chính là một ngày nắng chói chang không chút gợn mây, nhiệt độ không khí 35 độ C, vào giữa trưa, nhiệt độ tăng lên 38 độ C.

Đặc biệt lớp 10-3 bọn bọ.

Lớp 10 có tổng cộng 13 lớp, chiếm hơn một nửa sân bóng rổ, lớp 10-3 tình cờ bị chia vào khu giữa sân thể dục.

Không có nổi một cái bóng cây nào, chính diện nghênh đón sự yêu thương của ông nội mặt trời.

Đáng sợ nhất chính là, cái thi tiết quỷ quái này sẽ còn liên tục trong một khoảng thời gian.

“Muốn chết muốn chết, sự trắng trẻo của mình đời này sẽ không thể quay về.” Tưởng Kiều đứng trong tư thế đứng nghiêm với vẻ mặt đau khổ, nhỏ giọng oán giận.

Thẩm Âm Âm an ủi cô ấy: “Yên tâm, còn có mình bên cậu mà.”

Hôm nay cô dậy muộn, vội vã bôi chút kem chống nắng, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, cũng quên không theo, đợi lát nữa được nghỉ trưa cũng không thể bôi lại.

Da cô là da mẫn cảm, không thể dùng loại chứa cồn, loại của Tưởng Kiều mang theo Thẩm Âm Âm cũng không dùng được.

Ngày đầu tiên tập huấn quân sự, huấn luyện viên cực kỳ nghiêm khắc, ít khi nói cười, đầu tiên dạy dỗ bọn họ một trận, ai không buộc tóc hẳn hoi, đứng thêm bảy tám phút nữa, còn thái độ không nghiêm túc thì toàn bộ chạy năm vòng quanh sân thể dục.

Đầu tiên chỉnh trang lại trang phục, rồi sau đó từng con cừu non nhu thuận lên thớt.

“Hứa bà cốt, xem cho mình khi đã kết thúc tập huấn thì làn da trắng nõn của mình bao giờ mới quay về.” Tưởng Kiều nháy mắt đầy tuyệt vọng với Hứa Vĩ.

Vẻ mặt Hứa Vĩ sống không còn gì luyến tiếc: “Đồng đội bạn liên lạc đã chết.”

Khi học sinh lớp 10 đang ngoan ngoãn ăn hành, thì sân bóng bên kia, có mấy nam sinh chơi bóng rổ, khi bóng ném vào rổ, mấy tiếng kêu gào của nam sinh không ngừng vang đến.

“Đẹp trai quá đi.”

“Cậu nói người mặc đồ đen kia phải không? Tớ cũng đang xem anh ấy!”

“Đúng vậy, đẹp trai quá trời quá đất! Nhưng mà trông hơi hung dữ……”

“Người mặc áo trắng vừa nãy chuyền bóng cho anh ấy cũng đẹp nữa, khó lựa quá làm sao bây giờ, lựa cả hai có được không?”

“Cậu tưởng bở…… người áo đen vén áo, đó là cơ bụng hả!!!”

Cô gái kìm nén kích động, nhưng vẫn là bị huấn luyện viên nghe thấy.

“Ai đang nói chuyện! Thái độ không nghiêm túc! Muốn nói thì ra đây nói cho tôi nghe, nói cho mọi người nghe!”

Huấn luyện viên gầm lên giận dữ, khung cảnh lặng ngắt như tờ.

Anh chàng kia có đẹp đến đâu cũng không thể thắng nổi nỗi sợ hãi phải chạy mấy vòng dưới trời nắng.

Tưởng Kiều bĩu môi với Thẩm Âm Âm, rồi lại chu môi với mấy năm sinh đang chơi bóng.

Sau khi tập huấn buổi sáng kết thúc, đám học sinh lao vào nhà ăn như đã đói bụng ba ngày chưa ăn gì vậy, sợ đến muộn một chút thì hết phần.

Bên ngoài trường học có một con phố tên Ngô Đồng, là con phố học sinh Quảng Thịnh công nhận là phố mỹ thực.

Đồ ăn phong phú, bún ốc, xiên que ăn kèm cơm, bánh rán, giò, cháo quẩy, còn có một nhà hàng cơm Tây và nhà hàng đồ Nhật có chút danh tiếng.

Hầu hết gia cảnh các học sinh chọn trường tư thục đều khá có tiền, phí sinh hoạt của một số bạn, có thể ngang bằng với tiền lương mà nhân viên văn phòng mệt sống mệt chết.

Khi gặp nhau vào buổi sáng, Tưởng Kiều phấn khởi thảo luận với Thẩm Âm Âm, giữa trưa nên ăn món Nhật, hay là cơm Tây.

Bây giờ, cô ấy đang sôi nổi đoạt cơm ở vị trí đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm thìa xới cơm của bác gái ở nhà ăn, biểu cảm nếu người ta đưa thiếu một miếng xương sườn, cô ngay lập tức liều mạng với người ta.

Thời khắc này, không ai rảnh mà lo giảm béo, cacbohydrat và protein chính là mạng của bọn họ.

Thẩm Âm Âm múc một phần thịt kho tàu, cùng Tưởng Kiều tìm chỗ trống ngồi xuống.

Bây giờ khối 11 chưa khai giảng, khối 12 chưa tan học, nhà ăn trông hơi trống.

“Cậu nói xem, sao chúng ta lại lưu lạc đến mức này chứ.” Tưởng Kiều há to miệng gặm xương sườn, ngửa mặt lên trời thở dài.

Thẩm Âm Âm hơi trầm ngâm sau đó nói: “Thế thì phải bắt đầu nói từ khi Bàn Cổ khai thiên mở địa……”

Tưởng Kiều hi hi ha ha cười rộ lên, gắp một miếng thịt kho tàu trong bát của Thẩm Âm Âm, ném thẳng miệng, cảm nhận được niềm vui bất ngờ, “Uầy uầy ngon nha!”

“Mùi vị khá giống với trường cũ, ngày xưa cũng không thấy cậu khen ngon.” Thẩm Âm Âm cũng gắp một miếng xương sườn của Tưởng Kiều.

Không hiểu, rõ ràng là công thức giống nhau, mùi vị giống nhau, lần này ăn rất ngon.

“Quỷ đói không được phép lựa chọn, đừng quên, chúng ta chỉ có một tiếng rưỡi để nghỉ trưa.”

Hai người thở dài một hơi, đẩy nhanh tốc độ lùa cơm, chưa đến mười phút đã ăn xong cơm trưa.

Tưởng Kiều lại đi mua hai trà sữa lạnh, ngồi đối diện với Thẩm Âm Âm, trầm lặng mà uống, ánh mắt xa xăm.

Cả sáng hoạt động làm sức lực bay biến, các cô mệt đến mức chẳng buồn nói chuyện.

Cho đến khi khối 12 tan học, một nhóm người nhanh nhẹn ùa vào nhà ăn, xung quanh trở nên ồn ào, Tưởng Kiều bắt đầu nhìn đông liếc tây.

“Nhìn cái gì đấy?” Thẩm Âm Âm quơ tay trước mặt Tưởng Kiều.

“Tìm mục tiêu.” Ánh mắt Tưởng Kiều phát sáng.

“Mục tiêu gì cơ?” Thẩm Âm Âm tò mò bắt đầu nhìn quanh như cô ấy.

“Cấp ba học hành buồn tẻ, cần phải tìm cuộc tình ngọt ngào để giải sầu.”

Thẩm Âm Âm phụ họa nói: “Cũng có lý, vậy cậu nhìn trúng ai rồi?”

Tưởng Kiều lắc đầu.

Mấy nam sinh ở nhà ăn, nếu không phải mặt mũi hồng hào đến mức nổi mụn, thì chính là mặt mũi dưa vẹo táo nứt, khó lắm mới nhìn được mấy người có gương mặt tạm ổn thì đều có bạn gái đi bên cạnh.

“Ai thích mình thì mình đều không ưng, mà mình thích ai thì người đó cũng chẳng ưng mình.” Tưởng Kiều lấy gương nhỏ, nhìn thấy làn da lại đen thêm một chút, cô ấy khóc không ra nước mắt.

Thẩm Âm Âm cắn ống hút: “Cậu thích nam sinh chơi bóng vừa nãy?”

Tưởng Kiều xua tay: “Loại nam sinh này không thiếu người theo đuổi, hoặc không đã có bạn gái, còn không thì là mắt cao hơn đầu, ngắm thì được, còn yêu đương thì thôi, miễn.”

Thẩm Âm Âm bật cười một tiếng.

Có nhiều người theo đuổi không thì cô không biết, nhưng mắt cao hơn đầu là sự thật, tính tình xấu, nếu thích ai thì người đó gặp xui xẻo.

Thấy nhà ăn càng ngày càng đông, Thẩm Âm Âm và Tưởng Kiều quyết định tạm thời về kí túc xá để nghỉ ngơi.

Trong khi tập huấn phải ở lại trường, bốn người một phòng ngủ.

Các cô rời khỏi nhà ăn, dọc theo khu dạy học đi về phía ký túc xá.

Một đám nam sinh cao lớn từ đối diện đi tới, ầm ĩ ồn ào, chiếm gần hết con đường, cực kì phách lối.

Đặc biệt Lục Quyết mặc đồ đen đi đầu, với thiếu niên mặc áo trắng cười hì hì đi cạnh anh.

Những học sinh đi ngang qua đều nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Tưởng Kiều kéo Thẩm Âm Âm qua, đè giọng, nhưng không thể giấu được sự phấn khích: “Người vừa nãy chơi bóng! Uầy cứ nghênh ngang đi tới, đội người mẫu hạng A của Quảng Thịnh! Debut tại chỗ!”

Thẩm Âm Âm nói thầm nói: “Rêu rao khắp nơi, xấu hổ mất mặt.”

“Cái gì?” Tưởng Kiều không nghe rõ.

“Không có gì, không phải lớp 12 không có tiết thể dục sao?” Thẩm Âm Âm rất tự nhiên lái sang chuyện khác.

Tưởng Kiều cười: “Cậu nhìn đám người kia, giống người sẽ tuân thủ kỷ luật à?”

Không giống.

Đặc biệt là Lục Quyết.

Điên cuồng nhảy qua nhảy lại giữa ranh giới của nội quy trường học.

Tưởng Kiều nhỏ giọng hỏi: “Cậu thấy hai người này ai đẹp trai hơn?”

Thẩm Âm Âm ngẩng đầu xem.

Lục Quyết đi bên trái, vẫn nét mặt đặc trưng đó, phơi nắng nhiều, càng thêm vẻ chẳng hứng thú với cái gì cả.

Nam sinh bên cạnh đang nói nói cái gì đó với Lục Quyết, cười rộ lên, lộ ra một hàm răng trắng, rạng rỡ như mặt trời, có vẻ là người dễ hòa đồng.

Hai chọn một, rất đơn giản, sử dụng biện pháp loại trừ là được.

“Mặc áo trắng.” Ánh mắt Thẩm Âm Âm đảo qua trên mặt Lục Quyết.

Ánh mắt chạm vào nhau.

Hai người đồng thời dời đi.

Ai cũng không có ý muốn chào đối phương.

Tưởng Kiều bóp chặt cánh tay Thẩm Âm Âm, thịt ở đó mại, Tưởng Kiều luôn thích xoa nắn chỗ đó.

“Thì ra cậu thích kiểu này hả, cũng đúng, nhìn qua khá dịu dàng……”

Đám người Lục Quyết lướt thoáng qua các cô.

Chờ bọn họ đi xa, Tưởng Kiều mới khôi phục volume, Thẩm Âm Âm với nói: “Người mặc đồ đen kia, tên là Lục Quyết, là học sinh chuyển trường mà hôm đó mình nói với cậu.”

Thẩm Âm Âm “Ừ” một tiếng, “Rồi sao á.”

“Anh ta, là người hoàng gia, nghịch một chút cũng bình thường.”

Thẩm Âm Âm: “Hoàng gia gì cơ?”

“Trường học này là ba anh ta bỏ vốn xây dựng, Lục Hiển Văn, Lục Quyết là con thứ hai của ông ấy, vậy nên là nhị hoàng tử.”

Tưởng Kiều thần bí nói, “Mục thông báo cựu học sinh xuất sắc ấy, là đại hoàng tử, Lục Thiệu Tu, nghe nói cực kỳ có năng lực, chắc về sau công ty sẽ giao cho đại hoàng tử.”

“……”

Đúng lúc, bọn họ đi đến một tòa nhà dạy học.

Tòa nhà rất tráng lệ, sáng sủa và sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu vào mấy chữ vàng to trên bảng hiệu, ánh sáng chói lóa.

“Cậu xem cái này đi, tòa, Thiệu, Tu! Nghe nói năm Lục Thiệu Tu tốt nghiệp, ba anh ấy đóng tiền xây dựng, kiến trúc nổi tiếng đó, không biết Lục tổng có thiếu con gái không ta?”

May mắn lời này ba Tưởng Kiều không nghe thấy.

“……” Thẩm Âm Âm bất đắc dĩ nói, “Cậu biết nhiều ghê ha.”

Tưởng Kiều kiêu ngạo hất cằm lên: “Tất nhiên rồi, sau này mình phải làm phóng viên!”

Thẩm Âm Âm tàn nhẫn vạch trần cô ấy: “Phóng viên bát quái à? Tỉnh tỉnh, mới sáng đã mộng mị.”

Phóng viên bát quái buồn rầu lầm bầm làu bàu: “Công ty cho đại hoàng tử, thế về sau nhị hoàng tử làm gì?”

“Không biết, chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng, vi phạm pháp luật đi……”

Tưởng Kiều đột nhiên ngăn Thẩm Âm Âm lại, hoài nghi nhìn chằm chằm cô, “Mình thấy hình như cậu rát có định kiến với cậu ta, quen biết à?”

Đây có phải gọi là, ý thức của một phóng viên chuyên bán quái không?

“Đùa gì thế, mình sao có thể biết anh ta”, khuôn mặt Thẩm Âm Âm rất có tính lừa gạt, trắng nõn sạch sẽ, ánh mắt trong suốt vô tội, “Mình rất thật thà thẳng thắn.”

Tưởng Kiều nghĩ ngợi, cũng đúng, Thẩm Âm Âm là cô bé ngoan ngoãn, không giống như có liên quan đến Lục Quyết.

Kết thúc tập huấn, Trịnh Chỉ Như tự mình lái xe đến đón Thẩm Âm Âm tan học.

Bà rất khiêm tốn, lái chiếc Phaeton, không nổi bật lẫn trong đám siêu xe trước cổng trường.

Mặc dù nhà trường quy định, trong lúc huấn luyện quân sự phải ở lại trường, nhưng trường học tư thục cũng không quản lý quá nghiêm khắc, rất nhiều học sinh xin phép về nhà ở.

Thẩm Âm Âm cảm thấy không sao cả, cô chỉ muốn về nhà lấy kem chống nắng.

“Phơi đến đỏ ửng rồi,” Trịnh Chỉ Như nói, “Không biết yêu quý làn da bản thân.”

Thẩm Âm Âm thè lưỡi, “Hì hì con quên mất.”

Da cô rất trắng, tạm thời không thể nhìn ra có bị đen đi không, nhưng mặt và cổ ửng đỏ lên, giống như bị dị ứng.

Trịnh Chỉ Như hỏi: “Ở trường có thấy Lục Quyết không?”

Thẩm Âm Âm lắc đầu.

“Dì thật sự rất không an tâm về nó,” Trịnh Chỉ Như dặn dò Thẩm Âm Âm, “Con nhìn chằm chằm nó giúp dì, nếu nó gây rắc rối hay đánh nhau ở trường, trốn học hoặc yêu sớm, nhớ nói cho dì biết đấy.”

Thẩm Âm Âm nói thầm: “Lục Quyết đã đủ tuổi, không hẳn là yêu sớm chứ……”

Trịnh Chỉ Như cười: “Nó có 80 tuổi thì ở trong mắt dì vẫn là thằng nhóc con,” bà nói, lại nhìn Thẩm Âm Âm, giọng điệu thả lỏng, “Dì hy vọng con cũng không yêu sớm, tập trung học tập.”

Thẩm Âm Âm gật đầu không chút do dự.

Thím Ngụy xin nghỉ một thời gian dài, Trịnh Chỉ Như đưa cô đến nhà hàng ăn tối, sau khi về nhà, chuyện đầu tiên làm chính là kêu Thẩm Âm Âm đắp mặt nạ.

Khoảng 8 giờ, Trịnh Chỉ Như có hẹn với bạn bè, sau khi bà đi khỏi, một mình Thẩm Âm Âm ở trong phòng khách, xem gameshow, đắp mặt nạ.

Cô nằm trên sô pha, cảm giác cả người đau nhức không có sức lực, ngủ thiếp đi trong vô thức.

Nếu không phải có tiếng cửa mở, chắc cô sẽ nằm trên sô pha ngủ cả đêm.

Thẩm Âm Âm mơ mơ màng màng đứng lên, quên mất trên mặt còn đắp mặt nạ, đi về phía huyền quan.

Cô tưởng dì Trịnh về.

Dưới ánh sáng trắng xanh chỗ huyền quan, thanh niên áo đen đang thay giày, trên tay cầm chiếc điện thoại. 

Nghe thấy động tĩnh, Lục Quyết ngẩng đầu lên.

Chợt nhìn thấy một người mặc đồ ngủ kẻ sọc, mắt trừng to như chuông đồng, khuôn mặt tái nhợt như quỷ, đứng ngây ngốc ở đó nhìn chằm chằm anh, dù cho anh gan lớn, cũng không nhịn nổi mà hơi run sợ.

Con nhóc này……

Nửa đêm không ngủ được nên đứng đây giả ma giả quỷ dọa người ta?

Thẩm Âm Âm nhận ra Lục Quyết, do do dự dự, nên chào hỏi, hay nên giả bộ không quen biết.

Đang buồn rầu, đột nhiên công nghe thấy tiếng công trùng vỗ cánh, khiến người ta sởn tóc gáy, tiếp đó, một con gián lớn như đột biến gen bay thẳng đến chỗ Thẩm Âm Âm.

Cô hét một tiếng, nghiêng đầu né tránh.

Ngay giây đó, hồn phi phách tán, đầu óc Thẩm Âm Âm hỗn loạn thành một nồi cháo, cực kì nhanh chóng lấy tốc độ chạy trăm mét, đến trước mặt người nọ, nhảy lên trên người anh, ôm cổ.

“Có con gián!”

Lục Quyết bị cô bất ngờ tập kích, thiếu chút nữa lại ngã trên mặt đất, anh lắc lư, cảm giác sườn mặt bị thứ dính dính nhão não nào đó cọ qua cọ lại.

“Thẩm Âm Âm, tôi đếm ba giây, cô mau cút xuống khỏi người tôi!” Anh cắn chặt hàm răng, uy hiếp nói.

Thẩm Âm Âm sợ hãi nói: “Anh nhìn xem, con gián còn ở đây không.”

Lục Quyết không kiên nhẫn: “Tự mình xuống mà xem.”

Hết cách.

Cô nhảy xuống, mặt nạ còn dán trên mặt, co đầu rụt cổ nhìn xung quanh, tư thế kia giống hệt tên trộm.

Không thấy đâu.

Trong lòng Lục Quyết bực bội, đẩy Thẩm Âm Âm ra, đi đến phòng khách, bật đèn, nhìn quanh một vòng, mặt không biểu cảm nói: “Không có.”

“Cảm ơn.” Thẩm Âm Âm tạm thời an tâm, định chạy thẳng về phòng bằng.

“Đứng lại”, Lục Quyết túm chặt cô, giọng điệu vi diệu, “Lần thứ hai, cô cố ý ha?”

Ánh mắt Thẩm Âm Âm mê mang: “Lần thứ hai gì cơ?”

“Lần thứ hai bổ nhào vào người tôi, tôi cảnh cáo cô, nếu có lần thứ ba……”

“Anh định làm gì.” Thẩm Âm Âm lui về sau một bước.

Còn dám hỏi anh định làm gì?

Lục Quyết cười, gập đốt ngón tay gõ một cái trên đỉnh đầu Thẩm Âm Âm, một tiếng “Cốc” nhẹ nhàng êm ái.

“Không tha cô đâu.”
Bình Luận (0)
Comment