S.c.i. Mê Án Tập

Chương 107

Nhìn thi thể Duy Dũng trên đất, cả ba đều ngây ngẩn. Bạch Ngọc Đường cất súng, lách người ra sau cửa. Cánh cửa lúc này he hé, một bóng người xuất hiện bên ngoài. Còn chưa thấy rõ cái gì, Bạch Ngọc Đường đã lao vọt ra.

“ÔI ~~” Người ở ngoài hoảng sợ, nhưng rõ ràng thân thủ của hắn không tệ, nhanh chóng nghiêng sang trái, giơ tay chặn đòn tấn công của Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường xoay người tung một cú đá. Kẻ kia lui lại một bước, nhưng hạ bước hơi chậm, háng trúng đòn, đau đến nỗi hổn hển hít hơi. Hắn cất chất giọng âm dương lẫn lộn: “Cậu đẹp giai ơi, cậu muốn phế tôi hả?”

Giọng nói quen quen, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu sửng sốt, trước mặt chính là Eugene, đang kêu khóc khom lưng xoa chỗ cần xoa.

“Sao anh lại ở đây?” Bạch Ngọc Đường thu thế, có phần đề phòng nhìn hắn.

“Tôi đi hít thở không khí!” Eugene nhún vai, “Không khí bên trong không tốt, ngồi lâu dễ nổi nóng.”

Bạch Ngọc Đường lại nhìn khắp chung quanh. Con ngõ yên tĩnh một cách kỳ lạ, căn bản không thể có ai khác… Quay đầu nhìn Eugene, “Vừa rồi anh mới nghe tiếng súng?”

“Ở đầu cầu thang thì nghe thấy.” Eugene cười cười, “Cho nên mới ra xem trò vui.”

“Vậy có nhìn thấy ai nổ súng không?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Anh nói thẳng đi được không?”

“Hì hì.” Eugene cợt nhả lại gần, thì thầm: “Như thế mới nói chuyện lâu được với cậu.”

Bạch Ngọc Đường mắt lạnh nhìn hắn, Eugene vội vàng lùi vài bước, trốn sau bức tường, “Đáng ghét, người đâu mà hung dữ~”

Mặc kệ trò đùa của Eugene, Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn vào phòng, Triển Chiêu với bộ mặt khó hiểu, chú cá chạch Lạc Dương hai mắt mở to. Cậu nhóc ngây người nhìn thi thể Duy Dũng trên mặt đất.

Lúc này, ngoài phòng truyền tới tiếng bước chân ồn ào. Triển Chiêu gật đầu với Bạch Ngọc Đường, để lại danh thiếp bản thân vào cuốn Tội phạm và tâm lý học, xoay người đặt lại cuốn sách lên giá. Anh cúi đầu ghé vào tai Lạc Dương, nhẹ nhàng nói: “Chú thấy cái chết của cha cháu rất lạ, của chú Duy Dũng cũng vậy… Nếu cháu tin chú, hãy tìm chú.”

Dứt lời, tiếng kêu gào bên ngoài cũng vang lên. Trần Tiệp cùng đàn em đã chạy tới nơi.

Đám người vừa nhìn thấy thi thể Duy Dũng cũng ngây ra như phỗng, sau đó đồng loạt móc súng chĩa vào Bạch Ngọc Đường với Eugene.

Trần Tiệp trừng mắt với đám thuộc hạ, “Làm cái trò gì đây? Thu hết lại cho tôi.”

Đám đàn em từ già tới trẻ đều ngoan ngoãn cất súng, nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm chĩa về Bạch Ngọc Đường và Eugene, những đôi mắt đầy tơ máu, thể hiện rõ sự căm phẫn vì cái chết của Duy Dũng.

“Đây là hiểu lầm!” Eugene vội vàng khoát tay, trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường, “Tôi chỉ ra ngoài hít thở, tôi cũng chả có súng.”

Trần Tiệp hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng Bạch, chuyện gì đã xảy ra?”

Bạch Ngọc Đường cũng nhìn chằm chằm vào đám người, lát sau đáp: “Không bằng các người hỏi nó, tương đối đáng tin.” Nói rồi, quay đầu lại nhìn Lạc Dương trong phòng.

“Dương Dương, con nói đi, anh Dũng chết thế nào?!” Một kẻ thuộc hạ tương đối nóng nảy, nhao nhao nhảy vọt vào phòng.

Mãi một lúc rất lâu, Lạc Dương mới thấp giọng trả lời: “Không phải bị bọn họ bắn chết, không biết là ai.”

Đám người nghe được câu trả lời của Lạc Dương thì nhìn nhau, cuối cùng cũng bỏ đi sự cảnh giác.

“Gọi các anh em lục soát cả con ngõ này cho tôi!” Trần Tiệp hạ lệnh, sau đó nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Dương Dương bị dọa sợ rồi, giờ không thể trả lời câu hỏi của các anh. Còn nữa, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ, hai vị xin hãy quay về đi.”

Bạch Ngọc Đường không đáp, quay đầu lần nữa nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, nói với Trần Tiệp: “Quấy rầy rồi, chúng tôi sẽ trở lại sau.” Rồi anh vỗ nhẹ lên vai Lạc Dương, xoay người bước về phía cửa.

Hai người vừa ra ngoài, Trần Tiệp vội giúp Lạc Dương đóng cửa, chợt nghe Bạch Ngọc Đường thản nhiên buông một câu: “Cô Trần cũng thính thật đấy, bên trong ồn ào như vậy mà vẫn có thể nghe ra ở đây có tiếng súng.”

Trần Tiếp sững sờ, ngẩng đầu lên, gặp đúng ánh nhìn chăm chăm của Triển Chiêu. Trong nháy mắt, không kịp che giấu biểu cảm, Triển Chiêu đã bắt được một tia hoảng loạn và xấu hổ ánh lên rõ ràng trong mắt Trần Tiệp.

Mỉm cười thỏa mãn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cáo từ.



Đợi hai người đi rồi, Trần Tiệp mới thở dài một hơi, đóng cửa lại, đi vào phóng, phát hiện Lạc Dương vẫn ngây ngốc đứng đó. Lại thở dài, Trần Tiệp đến gần, ôm nhẹ lấy nó, “Dương Dương, con nhớ nhé, trắng đen không thể song song tồn tại, đừng dây vào đen, mà cũng đừng tin vào trắng!”

Lạc Dương im lặng, lát sau gật đầu, ngước mặt lên nhìn Trần Tiệp: “Vâng, con hiểu rồi. Con cũng chưa nói gì với hai người cảnh sát kia, con ghét nhất cảnh sát.”

Gật đầu, Trần Tiệp kéo Lạc Dương tới giường, cho nó lên giường đắp chăn, rồi mới rời đi.

Thật lâu sau đó, mãi cho đến khi những bước chân cùng vài ba câu tán dóc biến mất, Lạc Dương mới nhẹ nhàng bò xuống giường, bước nhanh tới bên giá sách. Nó lấy cuốn sách đó, chui lại vào chăn, rút danh thiếp của Triển Chiêu ra, nắm chặt trong tay.



Rời khỏi Vương Quốc Bóng Đêm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lên xe. Bạch Ngọc Đường thắt đai an toàn, ngồi đó thở hắt một cái, biểu cảm nghiêm túc hiếm thấy.

“Sao vậy Tiểu Bạch?” Triển Chiêu chớp mắt nhìn sang bên, “Vừa nãy bị Eugene trêu, giờ vẫn còn dỗi hả?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, có phần vô lực nhìn Triển Chiêu: “Miêu Nhi, cậu sẽ không vì vậy mà ăn dấm chứ.”

“Ban nãy không có cơ hội, lần sau tôi sẽ không tha cho hắn!” Vẻ mặt Triển Chiêu hiện lên ý đồ quyết không bỏ qua.

“A… Tôi đang nghĩ đến Trần Tiệp và Lạc Dương.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Hẳn là Lạc Dương biết gì đó.”

Triển Chiêu gật: “Trần Tiệp rõ ràng không muốn để chúng ta hỏi nó… Còn cái chết của Duy Dũng cũng quá là vừa hay, chỉ là, phương pháp hình như khá…”

“Không phải, cảm giác không giống.” Bạch Ngọc Đường chưa đợi Triển Chiêu nói xong đã lắc đầu liên tục, “Không có cảm giác quỷ dị kia.”

“Cảm giác quỷ dị cái gì?” Triển Chiêu cười, “Ý cậu là cảm giác quỷ dị của Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm?”

“Ở hiện trường của mấy vụ án trước, tôi vẫn có cảm giác ấy.” Bạch Ngọc Đường thoáng bối rối, “Lần này không có, hơn nữa, dù đầu Duy Dũng trúng đạn, nhưng hung thủ đã nổ súng từ bên phía bên con ngõ…”

“Trong con ngõ đó không có bất kỳ một chỗ ẩn nấp nào, nếu hung thủ đi tới từ bên ngõ, Duy Dũng nhất định có thể phát hiện, nhưng mà không có bất kỳ một âm thanh nào phát ra.” Triển Chiêu tiếp lời, “Điều này chứng tỏ Duy Dũng biết kẻ đó.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại hỏi: “Miêu Nhi, Lạc Dương ở đó…”

“Yên tâm, cậu nhóc rất thông minh, nó sẽ nghĩ cách tới tìm chúng ta.” Triển Chiêu nói, “Vừa nãy dưới tình huống vậy, nếu cứ khăng khăng hỏi, không khéo hỏi còn không ra lại mang nguy hiểm cho Lạc Dương.”

“Ít nhất thì cũng có người thà giết Duy Dũng chứ không giết Lạc Dương… Điểm này cũng đáng cân nhắc.” Bạch Ngọc Đường khởi động xe, “Miêu Nhi, làm gì tiếp giờ?”

“Đi tìm tư liệu về Lạc Văn.” Triển Chiêu xoa cằm, “Chuyện hôm nay chứng tỏ cái chết của Lạc Văn không chỉ đơn giản là bang phái tranh đầu.”

……………

Quay lại cảnh cục, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tìm Tưởng Bình để tra thông tin về Lạc Văn. Dĩ nhiên kết quả là — Tài liệu bị mã hóa.

“Ha…” Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, “Thông tin về một tay lắt nhắt trong giới xã hội đen mà cũng bị mã hóa?!”

“Đây là hồ sơ ở tổ xã hội đen.” Tưởng Bình gõ bàn phím, nhún vai bất lực với Bạch Ngọc Đường, “Tài liệu bị mã hóa ở nội bộ cảnh cục, tôi cũng không thể hack được.”

Bạch Ngọc Đường cau mày. Triển Chiêu đứng bên chợt kéo lấy anh, ghé vào nói: “Có trực thăng đại bác là quên khoai sắn súng trường rồi hả?”

“A!” Bạch Ngọc Đường hai mắt sáng ngời, “Đến phòng hồ sơ tìm, khả năng là thấy.” Nghĩ nghĩ, lại lắc đầu, “Các loại hồ sơ bị mã hóa trong phòng, muốn vào đọc phải đưa ra tờ đơn có chữ ký của cục trưởng Bao, lúc đem hồ sơ ra lại còn phải có xác nhận của tổ xã hội đen nữa a!”

Triển Chiêu nhướng mày, “Không phải chỉ là chữ ký của cục trưởng Bao thôi sao?”

“Miêu Nhi… Cậu định giả mạo chữ ký?” Bạch Ngọc Đường nhìn con mèo.

“Cậu không thấy lạ hả?” Triển Chiêu túm lấy góc áo Bạch Ngọc Đường, “Vụ án này rất kỳ cục.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, gật đầu, để Tưởng Bình in ra một tờ đơn có chữ ký cho phép tra cứu tài liệu mật của cục trưởng Bao. Triển Chiêu thuận tay múa bút, trong chốc lát, xoạt xoạt vài cái nữa, một tờ đơn có chữ ký giống y xì đúc xuất hiện.

Bạch Ngọc Đường nheo mắt: “Miêu Nhi, nếu cục trưởng biết thì hai ta cọ toilet đủ nửa năm a.”

Triển Chiêu trừng con chuột, “Tôi chịu trách nhiệm ký tên, cậu chịu trách nhiệm trộm tờ đơn về, đến lúc đó thì chết cũng không đối chứng nổi!” Nói rồi, túm Bạch Ngọc Đường lôi ra ngoài.



Hai người dừng trước phòng hồ sơ, giờ đã là rạng sáng, Bạch Ngọc Đường đi sau giả vờ gọi điện.

Chàng cảnh sát trực ban lơ mơ buồn ngủ đứng lên, “Đội trưởng Bạch, SCI các anh cũng bận bịu ghê a, trễ thế này rồi vẫn còn việc hả?!”

Triển Chiêu qua loa đưa tờ giấy cho anh ta, nhỏ giọng: “Chúng tôi đang hành động bí mật, anh đừng nói với ai là đã gặp chúng tôi nhé.”

“Rõ rồi! Rõ rồi!” Cảnh sát trực ban gật đầu liên tục, nhận tờ đơn đưa vào máy phân biệt chữ ký, chiếc máy cho kết quả đúng là chữ ký của Bao Chửng.

Cho tờ giấy vào ngăn kéo, cánh sát trực ban cầm chìa khóa đi mở cửa. Vì trong phòng không có sóng nên Bạch Ngọc Đường giả bộ cầm điện thoại đứng đằng sau, miệng nói: “Miêu Nhi, cậu vào trước đi, tôi vào ngay đây.”

Đợi cảnh sát trực ban xoay người lại, Bạch Ngọc Đường vội vàng mở ngăn kéo, rút tờ giấy ra, đóng ngăn kéo lại.

Trong nháy mắt hoàn thành nhiệm vụ thu hồi chứng cứ phạm tội, Bạch Ngọc Đường bước lại cạnh Triển Chiêu như không có chuyện gì xảy ra, cất điện thoại, hai người cùng đi vào phòng hồ sơ.

“Sao?” Vào phòng rồi, Triển Chiêu hỏi nhỏ.

Bạch Ngọc Đường rút tờ giấy từ trong túi phất vài cái. Hai người nhe răng nhìn nhau, bắt đầu tìm kiếm bản ghi chép.

Vụ án về Lạc Văn phát sinh chưa lâu, cho nên họ rất nhanh đã tìm ra tài liệu.

Nhìn lướtqua đã đủ ngây người.

“Lạc Văn là cảnh sát nằm vùng?!” Bạch Ngọc Đường mở to mắt nhìn Triển Chiêu, “Nằm vùng năm năm!”

Triển Chiêu cũng không thể tin được: “Nằm vùng lâu thế rồi, vụ án của anh ta rốt cục là gì chứ?!”

Lật trước lật sau vài lần, hai người cũng không tìm ra vụ án đó là vụ án gì, càng thêm khó hiểu.

“Tiểu Bạch, nhìn người viết hồ sơ này!” Triển Chiêu chỉ vào phần chữ ký: “Niêm phong và mã hóa hồ sơ chính là Lam Thành Lâm!”

“Hơn nữa trong hồ sơ cũng không nói đến đứa con trai của Lạc Văn!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày. “Cùng lắm Lạc Dương mới sáu bảy tuổi, nói cách khác, nó được sinh ra trong thời gian Lạc Văn nằm vùng. Có ai lại vừa nằm vùng vừa mang con theo không?”

Triển Chiêu nhìn tấm ảnh Lạc Văn một lúc thật lâu, lắc đầu: “Cậu có thấy hai cha con cũng không giống nhau…”

Mắt nhìn mắt, chẳng lẽ — Lạc Dương không phải là con trai của Lạc Văn?

Triển Chiêu có chút rối loạn, “Nhưng mà tại sao…”

Còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng két, cửa phòng ngoài được mở. Hai người lại nhìn nhau —- Sao giờ này còn có người tới đây?

Bạch Ngọc Đường thu tài liệu lại cho vào bộ hồ sơ, kéo Triển Chiêu trốn sau một giá sách khác.

Giọng người cảnh sát trực ban vang lên: “Phải ký đã rồi mới được lấy hồ sơ đi.”

“Biết rồi, không phải đã xác nhận cho cậu rồi sao?!” Một giọng nói khác không chút khách sáo đáp lại, rồi có người đi vào phòng hồ sơ mật.

Nghe tiếng bước chân, chắc là hai người. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sợ bị lộ, cho nên không thò đầu ra thăm dò. Bạch Ngọc Đường vươn tay tách một tập văn kiện ra, từ khe hở nhìn thấy đúng là có hai cảnh sát mặc thường phục. Anh biết họ, đều là người của tổ xã hội đen.

Một trong hai người nói: “Đội trưởng làm sao í nhỉ? Nửa đêm nửa hôm còn bắt bọn mình tới lấy tài liệu!”

Người kia ngáp một cái: “Ai mà biết chứ, cầm nhanh đi, lạnh quá.”

Hai người tìm một hồi, rút ra một tập hồ sơ, sau đó lẩm bẩm mang theo nó rời đi.

Đợi họ đã đi xa rồi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mới quay lại cái giá ban nãy, tìm lại. Quả nhiên không tìm thấy tập tài liệu về Lạc Văn nữa.

“Khéo thật, chúng ta vừa đi tìm Lạc Dương, Lam Thành Lâm đã phái người tới mang tài liệu về Lạc Văn đi.” Triển Chiêu nhướn nhướn mi với Bạch Ngọc Đường: “Xem ra là có kẻ cung cấp thông tin cho hắn.”

“Nói cách khác, Lam Thành Lâm không muốn chúng ta biết chuyện Lạc Văn đã từng nằm vùng.” Bạch Ngọc Đường gõ gõ cằm, vò đầu một cái, có phần lo lắng hỏi: “Miêu Nhi, liệu Lạc Dương có gặp nguy hiểm không?”

Triển Chiêu mỉm cười: “Cậu nói xem… Vì sao Eugene lại ở đó?”

Phản ứng đầu tiên của Bạch Ngọc Đường là sửng sốt, sau đó bật cười, lắc đầu: “Miêu Nhi, cậu thật là…”
Bình Luận (0)
Comment