S.c.i. Mê Án Tập

Chương 124

Triển Chiêu ở lại bệnh viện đến ngày thứ ba. Sáng sớm, Tưởng Bình hấp tấp chạy tới bệnh viện.

“Thế nào rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Tiến sĩ Triển bảo tôi tìm kiếm mấy thứ, tôi mang tới đây!” Tưởng Bình đáp, sau đó lấy laptop từ ba lô ra, vừa khởi động máy vừa nói, “Danh sách toàn bộ nhân viên hậu cần của cảnh cục.”

“Anh muốn danh sách nhân viên hậu cần làm gì ạ?” Bạch Trì không hiểu. Dương Dương cũng hiếu kỳ, nhón chân nhòm vào màn hình.

Triển Chiêu vẫy Lạc Thiên đang ngồi trên sofa, “Lạc đại ca, anh đến xem xem.”

Lạc Thiên chưa rõ Triển Chiêu muốn mình nhìn gì, nhưng vẫn lại gần.

Tưởng Bình mở bảng biểu thông tin các nhân viên hậu cần.

Triển Chiêu click vào mục hình ảnh, dò xuống, khi một người nào đó xuất hiện, chợt nghe tiếng hít mạnh của Lạc Thiên.

“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường lại gần nhìn, ảnh một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi ở trên màn hình, hơi quen mắt.

“2-12-11.” Mãi một lúc lâu Lạc Thiên mới khẽ khàng thốt ra, “Thế mà hắn… hắn ở cảnh cục.”

“Anh bảo người này là 2-12-11?” Bạch Trì giật mình, nhìn gần hơn, chợt phát hiện so với người xuất hiện trong video Trần Tiệp lưu lại thì không giống lắm, nhưng quả thật là một người.

“Miêu Nhi… Sao cậu biết hắn là nhân viên hậu cần của cục cảnh sát?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu click vào thông tin trên tấm ảnh, cột tên ghi “Đỗ Xá”, cột chức vị ghi là: “Vệ sinh: nội bộ cao ốc, thời gian công tác: sáu năm.”

“Không thể!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Tôi chẳng chút ấn tượng với ông ta, sao ông ta có thể làm việc trong cảnh cục những sáu năm chứ?”

“Bởi vì mỗi lần hắn xuất hiện đều mang một dáng dấp khác nhau.” Triển Chiêu mỉm cười, “Hơn nữa cậu đừng quên, một số nơi, nếu hắn muốn, không cần thiết phải đi qua những con đường bình thường…”

Tất cả mọi người đều cảm thấy sống lưng lạnh toát, không ai bảo ai cùng nghĩ tới Quỷ bạc đầu trong tiểu thuyết của Edogawa Rampo, con quỷ báo thù suốt ngày trốn trên lầu theo dõi hành động của kẻ thù.

“Ý cậu là… hắn vẫn luôn bên cạnh chúng ta?” Bạch Ngọc Đường im lặng hồi tưởng: Quả thật, từ lúc bắt đầu vụ án đến chiều hướng tiến triển của vụ án, và cả việc Triển Chiêu bị bắt, đều được sắp đặt chu đáo, tựa hồ luôn có kẻ theo dõi tất cả.

“Tiểu Bạch, cậu tìm người của bộ phận hậu cần dò la chút xem, người tên ‘Đỗ Xá’ này đã thôi việc chưa?” Triển Chiêu nhắc Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường gọi tới cảnh cục, để Mã Hán đến chỗ bộ phận hậu cần điều tra, còn dặn anh linh động tìm cách hỏi thêm những mối quan hệ xung quanh Đỗ Xá.

“Đỗ Xá… Đỗ Xá…” Lạc Thiên lặp đi lặp lại cái tên này, cuối cùng nhàn nhạt kết luận, “Độc xà…”

“Miêu Nhi, rốt cục chuyện gì đã xảy ra?” Bạch Ngọc Đường kéo một cái ghế lại gần giường, ngồi xuống hỏi.

“Tôi nghĩ rất nhiều rồi, vụ án lần này, nếu không phải Lam Thành Lâm vì thù hằn cá nhân, tôi với Dương Dương có lẽ đã bị bắt làm con tin.” Triển Chiêu chậm rãi giải thích, “Tôi cảm thấy chúng ta đã sớm rơi vào bẫy của chúng, nhưng nếu thực sự đó là cạm bẫy thì ngay từ lúc thôi miên Kiệt Kiệt, chúng ta đã bị tính kế.”

Mọi người gật đầu lia lịa, kỳ thực ngay từ đầu đã nghĩ tới chuyện này. Có phải gặp vấn đề từ lúc thôi miên không, nếu không thì sao lại mắc bẫy.

“Một người nằm trong trạng thái thôi miên sâu không thể nói dối người thôi miên.” Triển Chiêu khẳng định, “Kiệt Kiệt là một người có thần trí không khỏe mạnh, bản thân không thể đưa ra phán đoán chủ quan. Muốn bảo một người như vậy gạt người là điều vô cùng khó. Bởi vì anh ta không có khả năng logic, không thể đối đáp được với những tình huống phát sinh. Khí lực của anh ta mạnh, nhưng trí lực thì không.”

“Nói cách khác, thôi miên đã thành công, tin tức từ miệng Kiệt Kiệt là thật.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Chúng ta và cục trưởng Bao lại quyết định thực hiện phi vụ này trong thời gian rất ngắn, chừng mười phút, ngoài những người biết rõ như chúng ta, những kẻ khác muốn biết nội dung, chỉ có một cách…”

“Nghe lén!” Tất cả đồng thanh, lúc bọn họ ra quyết định, chắc chắn kẻ kia đã ở trong đường ống điều hòa trung tâm, ngay gần đó hoặc ngay trên đầu bọn họ… sử dụng cái loại súc cốt công sởn gai ốc ấy…

“Thêm việc Lam Thành Lâm được cứu nữa!” Triển Chiêu tiếp tục, “Trước đó Lam Thành Lâm bị nhốt trong trại giam của cảnh cục, không được trợ giúp từ bên ngoài thì chuyện giết chết quản ngục rồi trốn thoát là điều không tưởng.”

“Nếu Đỗ Xá đột nhập vào và hợp lực với hắn…” Bạch Trì nói, “Đúng, chỉ có thể là nguyên nhân này!”

“Tôi thấy, chủ ý ngày đó của hắn, khả năng không phải nghe lén kế hoạch của chúng ta mà là đi cứu người.” Triển Chiêu xoa cằm, “Nghe được kế hoạch hành động của chúng ta chỉ là tình cờ.”

“Ý cậu là… Hắn muốn cứu Kiệt Kiệt?” Bạch Ngọc Đường nói, “Chuyện này rất có khả năng, nhưng hắn lại không ngờ cậu thôi miên Kiệt Kiệt, tra ra manh mối. Ngay cả hang ổ của Taber chúng ta cũng tìm ra được, cho nên hắn tạm bỏ qua Kiệt Kiệt, thông báo cho bè đảng Taber trước. Mặt khác, hắn phát hiện cậu không đi cùng bọn này, cho nên mới lập một cái bẫy như vậy, định bụng nhân cơ hội bắt cậu và Dương Dương.”

“Lam Thành Lâm hận chúng ta, tính tình lại kiêu căng, khó khống chế. Nếu muốn cử người bắt cóc, hắn không phải là người thích hợp!” Triển Chiêu nói, “Buộc phải tìm hắn, chứng tỏ kế hoạch lần này rất vội, đành phải tìm kẻ gần nhất.”

“Lam Thành Lâm mới trốn từ cảnh cục ra, tất cả mọi người sẽ cho rằng hắn sẽ trốn rất xa, vậy nên hắn mới cố tình ở ngay gần như vậy.” Bạch Ngọc Đường chau mày, “Tên Đỗ Xá này mưu mô kín đào, lại thêm năng lực đặc biệt, quả là khó đối phó!”

“Kỳ thực điều tôi lo nhất lại không phải chuyện này…” Triển Chiêu chần chừ, mọi người nhìn vào anh. Lúc này, máy tính Tưởng Bình phát ra tiếng động ring ring.

“Là Mã Hán gọi video đến.” Tưởng Bình mở cửa sổ, “Chắc là có tin tức.”

“Sếp!” Trên màn hình là Mã Hán và Công Tôn đang cầm tài liệu đứng cạnh.

“Sao rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Em vừa tìm hiểu một lượt, tên Đỗ Xá kia xác thực đã bỏ việc được hai ngày rồi.” Mã Hán nói, “Em có hỏi quản lý của bộ phận hậu cần, họ nói tên Đỗ Xá đó hay được gọi là Đỗ lãothực, ngày thường rất an phận, thậm chí còn hơi khờ khạo, cho nên mọi người hay đổi ca với lão.”

“Hắn đổi ca với ai?” Triển Chiêu hỏi.

“Không ít.” Mã Hán giơ ra một tờ giấy, “Nhưng tôi thấy có đổi với nhân viên ở bãi đỗ xe.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau —- Chẳng lẽ kẻ chụp tấm ảnh bọn họ cũng là hắn?

“Hắn có con phải không, hơn nữa lại không phải chỉ một đứa?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Mã Hán thoáng giật mình, gật đầu đáp: “Nghe kể thì Đỗ Xá là một kẻ rất hiền lành, thường xuyên mang mấy đứa trẻ đi làm, được hỏi thì trả lời là thân thích trong nhà.”

“Quả nhiên…” Triển Chiêu thở dài, tựa ra sau.

“Miêu Nhi, sao vậy?” Bạch Ngọc Đường hơi lo lắng.

Triển Chiêu chau mày, “Tấm ảnh kia cậu có mang theo không?”

Bạch Ngọc Đường lấy bức hình ra, đưa cho Triển Chiêu.

“Lần trước tôi từng nói, nét chữ sau tấm ảnh là của trẻ con…” Triển Chiêu thấp giọng.

“Trẻ con?” Ai nấy đều có dự cảm không lành.

“Các cậu nghĩ xem, nếu thực sự 2-12-11 chỉ có một, hay nói cách khác, loại người có năng lực hơn bình thường trên thế giới chỉ còn lại Lạc Thiên và Đỗ Xá… Vậy Kiệt Kiệt là từ đâu?”

“Tạo ra sau…” Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường đanh lại, “Thí nghiệm vẫn tiếp tục?”

Triển Chiêu gật đầu, tất cả trầm mặc.

“E hèm…” Từ trong màn hình, Công Tôn hắng giọng một cái, thu hút lại sự chú ý của mọi người.

“Tôi cho Kiệt Kiệt khám sức khỏe một lượt.” Công Tôn mở tập tài liệu trên tay, “Cơ thể hắn đang suy yếu với tốc độ rất nhanh.”

“Suy yếu?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc nhau, khó hiểu.

“Chức năng nội tạng của hắn rất hỗn loạn, xương cốt gần giống người trên 70 tuổi…” Công Tôn ngẩng đầu, “Lần trước tôi cũng làm kiểm tra tương tự với Lạc Thiên, thể trạng cậu ta cũng không đến nỗi như vậy, ít nhất tuổi tác cũng tương xứng.”

“Vì sao lại vậy?” Mọi người nhìn nhau.

“Vì cấp tốc… Chắc vậy!” Công Tôn đóng tài liệu vào, “Người bình thường cần mấy năm để giảm 20 cân, nhưng nếu ép giảm 20 cân trong thời gian vài ngày thì lại cực kỳ nguy hại tới sức khỏe. Thêm nữa, bất luận làm gì ngược với chức năng kết cấu sinh lý con người, đều là tự mình hại mình.”

“Cho nên thí nghiệm mới chuyển từ người lớn sang trẻ em…” Sắc mặt Bạch Trì trắng bệch, “Thế nhưng, nếu chuyện này liên quan tới Taber…”

“Ừ!” Công Tôn gật đầu, “Tôi cảm giác kẻ có hứng thú với đối tượng thí nghiệm trẻ em là một tên điên cuồng thiên về phương pháp thực nghiệm, từ đó phát triển kỹ thuật, chuẩn bị cho kết quả lâu dài. Nhưng với một kẻ như Taber, thành quả trước mắt mới là chuyện chính! Nếu có cách nào đó khiến một người trưởng thành vừa trung thành lại vừa có năng lực chiến đấu, chỉ thế thôi, hắn đã thực sự có thể làm loạn rồi.”

“Nhưng rõ ràng, về mặt sinh lý, Kiệt Kiệt là một thành công, còn tâm lý thì không!” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói, “Cho nên bọn họ muốn bắt cóc Miêu Nhi!”

“Ngày đó, Leonard cũng muốn Kiệt Kiệt…” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, “Còn nhớ người ngồi trong xe hắn không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, thật ra cả anh và Triển Chiêu đều có một cảm giác mãnh liệt, người ngồi trong xe chính là Triệu Tước…

“Công Tôn.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên quay nhìn màn hình, “Anh còn nhớ tập tài liệu về mấy tên côn đồ mà hôm trước tôi vừa thu thập không?”

Công Tôn gật đầu.

“Anh xem lại hộ tôi chút, xem… những kẻ bị bắn chết có đặc điểm gì không giống nhau không.”

“Không giống nhau?” Công Tôn suy nghĩ một chút đã nắm được ý tưởng, “A ~~ Tôi hiểu rồi, cậu nghi ngờ cái tên Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm kia thực ra là nhiều người phải không? Tuy đều bắn vào đầu, nhưng khả năng mỗi kẻ có một cách thức riêng?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Phải! Cự ly, thủ pháp, thói quen của từng trường hợp, nhất định phải chú ý!”

“Chuyện này tôi giúp được!” Mã Hán nói, “Nhưng phạm vi tương đối rộng đấy!”

“Vậy thì mau lên thôi!” Công Tôn tới gần màn hình, dặn dò Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai đứa đang bị thương, cứ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì giao cho bọn này.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gật đầu, Công Tôn tắt máy.

Sau đó, Bạch Ngọc Đường lập tức gọi điện cho Bao Chửng, khái quát tình tiết cho ông, đồng thời báo cáo chuyện bộ phận hậu cần có gián điệp.

Bao Chứng nhận cuộc gọi xong, lập tức hạ lệnh điều tra bộ phận hậu cần, rà soát toàn bộ đường ống thông gió và tiến hành niêm phong cửa ra vào, kiểm tra tất cả các camera quản chế, phát lệnh truy nã toàn quốc Đỗ Xá.

Thấy Bạch Ngọc Đường gác máy rồi, Triển Chiêu ngẩng lên nhìn anh, “Tiểu Bạch, có phải cậu thấy, Kẻ Trừng Phạt Trong Đêm kia chỉ là ngụy trang?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Tôi cảm thấy, khả năng những tên côn đồ bị giết đều là ‘con mồi’ của những tên sát nhân thí nghiệm!”

“Dùng người để làm thí nghiệm, bối dưỡng từ nhỏ?” Lạc Thiên bất chợt mở miệng, lắc đầu, “Quả là phong cách thực nghiệm đó.”

“Miêu Nhi, cậu quyết định rồi phải không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu không đáp, chỉ nhẹ gật đầu và lấy điện thoại ra, tìm một dãy số.

Nhanh chóng gửi xong một tin nhắn, Triển Chiêu đóng điện thoại lại, thấp giọng, “Quả thật tôi không còn cách nào khác.”

“Hả?” Tất cả mọi người đều thắc mắc.

Triển Chiêu cười cười, “Chỉ là cần người hỗ trợ thôi.”

Im lặng một lúc, Bạch Ngọc Đường mới hỏi, “Triệu Tước?”

Triển Chiêu vẫn không trả lời, hỏi ngược lại: “Có biết cách diệt chuột nào là hiệu quả nhất không?”

“Diệt chuột?” Bạch Trì chưa đuổi kịp dòng suy nghĩ của Triển Chiêu.

“Trước tiên phải bắt được con chuột có lực sát thương cao nhất, sau đó bịt kín hậu môn của nó, rồi cho nó ăn bạt mạng, đến lúc nó sống không nổi chết không xong thì thả nó về ổ… Nó sẽ mang những con chuột khác ra cắn chết cùng!” Từ cửa truyền đến một tiếng cười khàn khe khẽ.

Mọi người cùng đưa mắt về phía cửa, một người đứng đó, tóc dài buộc sau gáy, đang mỉm cười nhìn Triển Chiêu, tay vẫy vẫy chiếc di dộng như đang chào hỏi —— Triệu Tước.

“Là chú?” Bạch Trì kinh ngạc, vui mừng reo lên.

“Em biết ông ta?” Cả Bạch Ngọc Đường lẫn Triển Chiêu đều giật mình nhìn Bạch Trì.

“Em…” Bạch Trì còn chưa kịp đáp, Triệu Tước đã lại gần, vươn tay xoa đầu cậu, rồi đặt lên trán cậu một nụ hôn. Ông ta chớp mắt nhìn Triển Chiêu, “Đối phó với chuột, đương nhiên phải cần một con chuột.”

Ai nấy đều không đáp mà mang biểu cảm kỳ quái nhìn về ngoài cửa. Triệu Tước quay đầu, không biết từ lúc nào Triệu Trinh đã đứng đó, đang nhíu mày nhìn ông, ánh mắt lạnh lẽo đến dọa người.

Bạch Ngọc Đường cảm nhận được sự kỳ dị của không khí trong phòng, liếc Triển Chiêu —- Tình huống quái quỷ gì đây?

Triển Chiêu nhướng mày —- Không biết, nhưng có vẻ phức tạp đấy.

Triệu Tước thu tay về, cười với Triệu Trinh, “Cháu đã lớn thế này rồi à…”

Triệu Trinh im lặng, chớp mắt sau đã rời đi.

“A, này!” Bạch Trì cảm thấy lạ lùng, nhìn Triệu Tước lại nhìn hai người Triển Chiêu, cuối cùng thì đuổi theo Triệu Trinh.

Thấy nhoắng cái Bạch Trì đã biến mất, Triệu Tước nhún nhún vai, nháy mắt với Triển Chiêu, “Xem ra đùa quá trớn rồi.”

“Chú ít nói nhảm đi, mau bắt đầu thôi!” Triển Chiêu nói, vén chăn xuống giường, cầm quần áo vào toilet thay đồng phục bệnh nhân ra.

“Miêu Nhi?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Tiểu Bạch, chúng ta cần quay về cảnh cục, chuyện này không nên chậm trễ!”

Triệu Tước cùng đi xuống lầu với mọi người, nhìn Triển Chiêu rồi lại nhìn phần băng gạc trên tay Bạch Ngọc Đường, sắc mặt trở nên khó coi. Ông xoa xoa cằm, tựa hồ đã có chủ ý. Dương Dương bên cạnh vẫn luôn hiếu kỳ nhìn Triệu Tước, trong lòng thầm nghĩ, không biết chú này bao nhiêu tuổi rồi mà xinh đẹp thế nhỉ, đang nhìn thì thấy Triệu Tước cúi đầu, cười cười với mình.

Không hiểu vì sao, Dương Dương cảm thấy nụ cười đó có phần đáng sợ, cậu nhóc bất giác nhích lại gần Lạc Thiên.

Lạc Thiên bế Dương Dương lên, lạnh lùng liếc Triệu Tước.

Triệu Tước thở dài, vô cùng bất mãn, chạy tới ôm lấy vai Bạch Ngọc Đường nũng nịu, “Thế nào mà bọn họ ghét tôi chứ?”

Bạch Ngọc Đường chụp lấy bàn tay Triệu Tước ở trên vai mình, băng giá đáp: “Tôi cũng rất ghét ông.”

Triệu Tước làm như giận dỗi: “Tôi không thèm, cả nhà họ Bạch đều ghét tôi, tôi cũng ghét họ Bạch!” Nói rồi, “Hứ” một tiếng, chuyển hướng tới một chiếc xe đỗ gần đó, khoát khoát tay với Triển Chiêu, “Tôi tới cảnh cục chờ trước.”

+++
Bình Luận (0)
Comment