S.c.i. Mê Án Tập

Chương 137

Sự xuất hiện của Bạch Cẩm Đường khiến người đàn bà mới vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ, trong nháy mắt lập tức mất hết vẻ kiêu căng; khuôn mặt ngang ngược hung dữ, trong nháy mắt liền trở nên uất ức nhu nhược, ngay cả hai tiếng “Cẩm Đường” cũng nhão nhẹt yếu ớt. Công Tôn nghe mà nổi hết da gà da vịt. Anh ngoảnh lại thì thấy vẻ mặt vô cùng háo hức của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Công Tôn lắc đầu, nâng ly lên uống một hớp rượu, sau đó quay người lại để tiếp tục xem cuộc vui.

Bạch Cẩm Đường cau mày, nhìn chằm chằm vào người đàn bà kia.

“Em xin lỗi, Cẩm Đường.” Cô ta vội vàng đưa tay muốn giúp anh lau rượu trước ngực.

Bạch Cẩm Đường bình thản lùi lại một bước, xoay sang cặp song sinh bên cạnh, phán một câu khiến tất cả mọi người ngã ngửa, “Cô ta là ai? Nhìn quen quen.”

Mọi người vốn tưởng có thể thấy một cảnh phim lâm li bi đát với chuyện tình tay ba nam nữ nhà giàu đầy hấp dẫn … Nản cả lượt. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, một bạn bĩu môi, một bạn dẩu mỏ —— Ghét, nhạt phèo!

Cơ mà kẻ có sắc mặt khó coi nhất không ai khác chính là cô nàng hiện giờ đang ngây dại chết đứng tại chỗ, tay vẫn dừng lại giữa không trung, thu về không được, tiến tới cũng không xong.

Đang lâm vào tình thế hết sức xấu hổ thì chợt nghe có tiếng cười vang lên từ sau lưng: ” Ngài Bạch thiệt là người hay quên nha.”

Mọi người quay đầu lại, thấy hai người chậm rãi đi tới: một ông già hơi mập, ăn mặc phô trương; đi bên cạnh là một thanh niên trên dưới ba mươi tuổi.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu vừa nhìn thấy ông già kia đều đồng loạt sửng sốt —— Không phải là Bàng Cát sao? Nhưng điều kỳ quái chính là, lần cuối cùng giáp mặt với Bàng Cát cùng lắm chỉ mới nửa năm về trước; làm sao mà trong thời gian ngắn ngủi như vậy, ông ta đã già đi như thế? Cả mái đầu bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, chẳng giống như người sáu mươi tuổi chút nào. Nhìn vào, ai cũng tưởng ông ta tám mươi là ít.

Bạch Cẩm Đường quay đầu lại, thấy Bàng Cát, cũng có phần khó hiểu. Đại Đinh vội tiến đến gần, ghé vào tai anh, “Đại ca, trí nhớ của anh cũng kém ghê. Cô ta là con gái của Bàng Cát, Bàng Hiểu Cầm. Hai người trước kia đã từng gặp nhau.”

Bạch Cẩm Đường chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngờ ngợ nhìn Đại Đinh: “Thật sao?”

Mọi người bên cạnh đã nản nay còn nản hơn. Quả nhiên là Bàng Hiểu Cầm kia bị bệnh tưởng hơi nặng, tự mình đa tình.

Bạch Ngọc Đường khẽ tóm lấy Tiểu Đinh bên cạnh, hỏi: “Vậy sao cô ta lại nói mình là một nửa chủ nhân ở đây?”

Tiểu Đinh bĩu môi, “Tòa khách sạn quốc tế này là do đại ca thu mua lại từ lão Bàng già kia; cổ phần Bạch thị khống chế 51%, Bàng gia có 20%, Ngôn Lệ 25%.”

“A ~~” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— Quả nhiên là tự mình đa tình!

Thực ra thì tới giờ, Bạch Cẩm Đường vẫn chẳng nhớ ra được cô ta là ai, chẳng qua anh để bụng trong lòng vì hành động tạt nước vừa rồi của Bàng Hiểu Cầm với Công Tôn. Bạch Cẩm Đường cau mày, quay đầu lại nhìn Bàng Hiểu Cầm vẫn mang bộ mặt vô cùng lo sợ, lạnh giọng hỏi, “Vừa rồi cô mới làm gì vậy?”

“Em…” Bàng Hiểu Cầm định biện hộ vài câu, nhưng Bạch Cẩm Đường đâu thèm để ý, quay sang nhìn song sinh, ra lệnh, “Đuổi cô ta ra ngoài!”

Những người khác đều giật nảy người. Bàng Cát đứng phía sau họ, vẻ mặt thoạt đỏ thoạt trắng.

“Ông chủ Bạch khẩu khí lớn nhỉ?” Người thanh niên đứng phía sau Bàng Cát đi tới trước Bạch Cẩm Đường, “Buổi tiệc hôm nay là do bà chủ Ngôn tổ chức, nếu đuổi người cũng phải là do bà Ngôn đuổi mới phải.”

“E hèm…” Hắn vừa dứt lời, đã nghe một tiếng hắng giọng khẽ vang lên bên cạnh. Ngôn Lệ đã phát hiện có chuyện ồn ào ở đây, bèn đi tới, Phương Ác theo sát bà ta.

Tầm mắt của Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lập tức đổ về Phương Ác, hai người lẳng lặng chờ xem mọi chuyện sẽ phát triển ra sao.

“Vậy thì thật xin lỗi, mời tiểu thư rời đi cho.” Ngôn Lệ mỉm cười.

Bàng Cát cau mày, mặt lạnh nhìn Ngôn Lệ, “Bà Ngôn… Như vậy không khỏi có phần thất lễ.”

Ngôn Lệ vẫn cười, “Mặc dù tôi là người mời khách, nhưng Bạch thị mới là chủ nhân của nơi này. Hơn nữa, tôi cảm thấy quý cô đây cư xử cũng có phần không thỏa đáng… Cho nên, hoặc là mời tiểu thư rời đi trước, còn không thì ông Bàng cũng rời đi với cô ấy thôi.”

Sắc mặt người thanh niên đứng sau Bàng Cát vô cùng khó coi, hắn cười lạnh, “Bà Ngôn, làm thế chẳng hợp tình hợp lý chút nào.”

Bạch Cẩm Đường từ nãy tới giờ đã chán ngấy cái tiết mục này rồi, ôm lấy vai của Công Tôn, cầm lấy ly rượu trong tay của anh, uống một hớp rồi kéo anh sang một bên, “Mệt chết đi được.”

Công Tôn giương mắt, thấy Bạch Cẩm Đường quả là có phần rất mệt mỏi, liền hỏi: “Anh mới vừa xuống máy bay à?”

“Ừ.” Bạch Cẩm Đường ngẩng mặt uống cạn ly champagne, gọi bồi bàn đưa thêm một ly nữa, sau đó ghé sát vào tai Công Tôn nói, “Nhớ em sắp chết đây.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng loạt run lên, liếc mắt nhìn nhau —— Anh hai thật giỏi a, trước mắt bàn dân thiên hạ mà tán tỉnh trắng trợn dễ sợ!

“Chị tôi là chính bà Ngôn đây mời tới, hiện tại lại muốn đuổi chị ấy đi.” Người thanh niên phía sau Bàng Cát cười lạnh, “Như vậy không hay lắm đâu.”

Ngôn Lệ cười khổ lắc đầu, hạ giọng nới với Bàng Cát, “Ông Bàng, rượu mời thì hãy uống đi, ông không nhìn thấy con gái mình đã đắc tội với ai sao? Chỉ mời cô ấy ra ngoài đã là nể mặt ông lắm rồi. Nói đi cũng phải nói lại, cũng may là vừa nãy cô ta không tạt trúng, nếu không, tôi e tối nay ông phải đi nhặt xác con mình đấy.”

Sắc mặt Bàng Cát thay đổi mấy bận, bất đắc dĩ liếc Bàng Hiểu Cầm, gật đầu với cô ta. Vành mắt Bàng Hiểu Cầm đỏ lên, hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Cẩm Đường và Công Tôn một cái rồi xoay người bụm mặt chạy.

“Ba, để con đi xem chị hai.” Người thanh niên đứng sau Bàng Cát trả ly champagne cho bồi bàn, đuổi theo Bàng Hiểu Cầm.

“Vậy tôi vào toilet một chút.” Phương Ác cười cười với mọi người, cúi đầu, hôn lên má Ngôn Lệ một cái, “Anh sẽ quay lại ngay.” Sau đó rời đi.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc nhau một cái – Hết tuồng rồi.

Ngôn Lệ tươi cười với khách khứa. Những vị khách ở đây cũng đều là người hiểu chuyện, cũng cười đáp, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Này!” Bạch Ngọc Đường vỗ vai Tiểu Đinh, hỏi, “Họ Bàng làm sao mà sợ anh hai dữ vậy?”

Tiểu Đinh liếc Bạch Ngọc Đường, “Cậu cũng thật là, đại ca làm vậy đều là vì các cậu đó.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay sang liếc nhau, rồi lại khó hiểu nhìn Tiểu Đinh, “Nói vậy là sao?”

“Hai cậu quên vụ Bàng Dục rồi à?” Tiểu Đinh hạ giọng, “Bàng Dục là quý tử mà Bàng Cát cưng chiều nhất. Anh hai sợ lão ôm hận trả thù các cậu, cho nên làm ăn suốt một năm này đều nhằm vào Bàng Cát mà triệt hạ. Bây giờ 80% tài sản của Bàng thị đều đã bị đại ca thu mua. Nhìn bề ngoài thế thôi chứ thật ra Bàng Thị bây giờ chỉ còn là một cái vỏ rỗng, có muốn giãy giụa thì cũng chẳng được bao lâu nữa đâu.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe mà giật mình, không ngờ Bạch Cẩm Đường lại vì họ mà làm đến vậy. Nhìn sang phía bên kia, lại thấy Bạch Cẩm Đường đang cùng Công Tôn trò chuyện hết sức mặn nồng. Chẳng biết là Công Tôn nói gì mà Bạch Cẩm Đường cười híp cả mắt.

Triển Chiêu đột nhiên vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường, hơi bĩu môi với anh. Bạch Ngọc Đường đưa mắt theo ra hiệu của Triển Chiêu. Cách đó không xa, Bạch Duẫn Văn đang nhướng mày nhìn Bạch Cẩm Đường.

“Ông cụ mất hứng rồi.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại trao đổi một ánh mắt, sau đó đi về phía trước hai bước, làm bộ lơ đãng chắn tầm mắt Bạch Duẫn Văn.

“Thằng nhóc chết tiệt!” Bạch Duẫn Văn lầm bầm mắng một câu. Triển Khải Thiên bên cạnh vỗ vai ông, “Quên đi, vui vẻ cả làng không được hay sao? Tụi nó hạnh phúc là được rồi. Tôi phải đi đây, cậu có đi không?”

“Đi.” Bạch Duẫn Văn gật đầu ra ngoài, bỏ lại một câu, “Càng trông càng ngứa mắt!”

Triển Khải Thiên lắc đầu cười rồi cùng ông rời đi.

Thấy hai vị trưởng bối đã đi mất, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau cười một tiếng. Hai người đảo mắt một vòng, quyết định tìm xem có náo nhiệt ở đâu để mà coi nữa không.

Cách đó không xa, Bạch Trì và Triệu Trinh đang đứng ở bên cạnh bàn. Triệu Trinh cầm đĩa, ăn gì đó; Bạch Trì ngẩng mặt nhìn anh; hai người tán gẫu. Lúc này, có ba thanh niên mặc Âu phục đen, đột nhiên tiến đến vây lấy hai người họ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, quyết định thẳng tiến về phía đó, cũng thấy cặp song sinh gần đấy di chuyển cùng hướng. Tư tưởng lớn gặp nhau —— Sắp có náo nhiệt để xem.

Bạch Trì lấy thêm một chút thức ăn cho Triệu Trinh. Triệu Trinh ngoài miệng tuy nói đói, nhưng chỉ ăn vài miếng rồi bưng đĩa nói chuyện huyên thuyên với Bạch Trì. Bạch Trì cũng cảm thấy tâm tình Triệu Trinh hôm nay dường như không tốt, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Đang muốn tìm cơ hội để hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì thì lại nghe có tiếng người vang lên bên cạnh, “Đây không phải là anh Triệu sao?!”

Bạch Trì xoay mặt lại thì thấy có ba người đi tới, đều là người ngoại quốc. Người dẫn đầu tầm ba mươi tuổi, có một mái tóc màu vàng, mặt hơi râu ria. Vẻ ngoài trông cũng tạm được, mà chẳng biết có phải do góc nhìn hay không, Bạch Trì cảm thấy mũi anh ta méo mó kỳ dị. Đó là người vừa lên tiếng. Người thứ hai thoạt nhìn như người châu Á, vóc dáng lại có vẻ lai giữa Á và Âu, vẻ mặt hơi lạnh lùng, trông quai quái. Người thứ ba thì là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, tóc vàng cắt ngắn, da trắng như tuyết không tỳ vết, mắt to màu xanh, mũi nhỏ hơi vểnh, vóc người cũng không cao, lướt qua còn tưởng cậu là búp bê tóc vàng. Bạch Trì không khỏi giật mình, là con trai hay con gái vậy? Nhưng khi cậu ta mở miệng, Bạch Trì đã biết, giọng trầm, rõ ràng là con trai. Nhưng mà cậu ta không thản nhiên như hai người bên cạnh, rất hưng phấn, oang oang nói với Triệu Trinh, “A, anh là Triệu Trinh thật sao?! Nhìn anh đẹp hơn nhiều so với trong TV nha! Tôi tên là Matthew, tôi là thần tượng của anh… A, không phải, anh là thần tượng của tôi!”

Tựa hồ, Triệu Trinh có biết người tóc vàng đầu tiên với cái mũi kỳ dị, nhưng không nhận ra hai người còn lại. Anh lãnh đạm, khẽ gật đầu với người nọ, coi như chào hỏi.

Bạch Trì tò mò nhìn mấy người bọn họ, hỏi Triệu Trinh, “Bạn của anh à?”

Người tóc vàng với cái mũi kì dị gật đầu với Bạch Trì, “Xin chào, tôi là Stewart, đây là Rick.” Nói xong, đưa tay ra, giống như là muốn bắt tay Bạch Trì.

Bạch Trì đương nhiên lễ phép đưa tay ra bắt, nhưng hắn đột nhiên siết chặt tay cậu, cảm giác có gì đó rất kỳ quái —— Tay của đối phương lạnh quá. Tay của người sống sao có thể lạnh như vậy được? Nhưng ngay sau đó đã nghe thấy người nọ thét thảm lên một tiếng “ỐI!” Anh ta lui ra sau mấy bước, thống khổ ôm cánh tay ngồi xổm xuống.

Bạch Trì sửng sốt, cảm giác lạnh như băng vẫn còn trên tay, nhưng đối phương đã lùi ra xa rồi mà. Cậu nhìn xuống, giật mình kêu lên: “A!” Cậu đang nắm một bàn tay đứt rời!

“Ha ha ha…” Stewart đang đau đớn quằn quại, đột nhiên cười ha ha đứng dậy. Hai người bên cạnh hắn cũng phá lên, thằng nhóc Matthew giống búp bê kia cười đến mức dậm chân bình bịch, chỉ vào Bạch Trì mà nói, “Sao anh ngu vậy? Mới thế đã bị hù són ra quần! Đúng là đần độn.”

Bạch Trì nhìn lại, bàn tay của Stewart rõ ràng khi nãy nằm bên trong tay áo hắn. Cậu cúi đầu nhìn kỹ thì nhận ra bàn tay mình đang nắm là tay giả…

Bạch Trì muốn ném bàn tay giả kia xuống, lại phát hiện ra bàn tay đó đã dính chặt trên tay mình, vứt không xong, cậu hơi hoảng lên. Đột nhiên, Bạch Trì nghe thấy Triệu Trinh thấp giọng, “Đừng cử động.” Bạch Trì lập tức ngưng phủi, có chút đáng thương nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh đưa tay gạt nhẹ một cái, bàn tay giả dính chặt lấy Bạch Trì lập tức rớt xuống. Bạch Trì tò mò nhìn tay của mình, hoàn toàn không có dấu vết keo dán.

“Làm sao lại như vậy?” Bạch Trì ngẩng mặt hỏi Triệu Trinh.

Triệu Trinh khẽ nhíu mi, đáp, “Tên kia cũng là ảo thuật gia.”

“Chúng tôi tới tham gia cuộc tranh tài ảo thuật lần này.” Matthew cười ha ha, nói với Bạch Trì, “Bọn này thấy cậu thân thiết đi cùng anh Triệu, còn tưởng rằng cũng là một cao thủ, ai dè lại là một tên ngốc ngoại đạo.”

“Này…” Nãy giờ chứng kiến toàn bộ, song sinh bất bình tiến lên, ôm lấy Bạch Trì, nói với ba người, “Bất kể phải hay không phải người trong nghề, gặp chuyện như thế, bị dọa cũng là đương nhiên. Sao có thể khinh người vậy?!”

Stewart cười khẩy, “Là nó nhát gan thôi.”

Bạch Trì thấy song sinh có vẻ tức giận thay mình, sợ chuyện bé xé ra to. Dù sao nơi này cũng là chỗ kinh doanh của anh hai, người tổ chức bữa tiệc lại là người hợp tác với Triệu Trinh, gây chuyện phiền phức thì chẳng có gì tốt. Cậu vội vàng giảng hòa, cười với song sinh, “Không sao, là em nhát thật mà, cũng rất thú vị.”

“A…” Matthew cười cười, liếc Trì Trì, “Đúng là nhát cáy, chẳng có cá tính gì cả.”

Bạch Trì bối rối. Song sinh nheo mắt, lòng thầm nói —— Ăn gan hùm mật báo rồi, dám khi dễ em út Bạch gia?

“Bắt tay nào.” Triệu Trinh đứng bên cạnh nãy giờ không nói gì, đột nhiên đưa tay ra, chìa về phía Matthew. Matthew theo bản năng đưa tay bắt lại, nhưng chợt cảm thấy trên tay trơn mềm, hơn nữa dường như có gì đó đang bò lên cánh tay mình? Cúi đầu vừa nhìn…

“Á!” Matthew hét toáng lên. Bàn tay mới giây trước giây sau vừa mới bắt lấy tay mình đột nhiên biến thành một con trăn dài khoảng một mét… Hơn nữa còn là một con trăn có sọc còn sống. Con trăn kia vô cùng linh hoạt, vòng quanh cánh tay Matthew, nhoáng cái đã bò lên và quấn một vòng quanh cổ của nó. Con trăn ngẩng cái đầu hình tam giác, há miệng thè lưỡi về phía Matthew.

Matthew hãi hùng tới mức hết dám nhúc nhích; đột nhiên lại nghe ai đó vỗ tay. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tán thưởng: “Thật là lợi hại!”

Matthew vốn đã trắng, giờ càng thêm trắng, gương mặt hệt như một tờ giấy, hai mắt kinh hãi nhìn con rắn lừ lừ trước mắt, đến cử động một ngón tay cũng không dám.

Stewart và Rick bên cạnh cũng đứng hình không biết làm sao. Cuối cùng, Stewart bất đắc dĩ mở lời với Triệu Trinh, “Anh Triệu, chỉ là đùa một chút thôi mà, đừng làm thật như vậy. Dù sao nó cũng là trẻ con, không hiểu chuyện.”

Triệu Trinh nhìn chằm chằm Matthew rồi liếc một cái. Matthew xem như nhanh trí, vội vàng nói với Bạch Trì, “Thật xin lỗi…”

Bạch Trì bây giờ càng thêm bối rối, Triệu Trinh vừa làm gì vậy? Chẳng lẽ anh giấu một con mãng xà trên người? Nhưng anh chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, làm gì có chỗ nào mà giấu rắn chứ?

Sau khi Matthew xin lỗi xong, Triệu Trinh lười biếng búng tay. “Tách” một tiếng, con mãng xà quấn quanh trên cổ Matthew đột nhiên lóe sáng, trong nháy mắt bùng cháy rồi biến mất.

Tất cả đều ngây người, Matthew mắt trợn to, không dám tin, nếu không phải xung quanh vẫn còn vương mùi cháy khét nhàn nhạt, nó chắc chắn sẽ cho là Triệu Trinh mới vừa thôi miên mình, khiến nó bị ảo giác.

Triệu Trinh buông chiếc đĩa trên tay xuống, kéo Bạch Trì sang một bên, nói độc một chữ, “Mệt.”

Bạch Trì vẫn còn ngẩn người, ngơ ngác nhìn bốn phía, thấy chỗ phía sau góc tường gần cửa sổ có hai chiếc sofa, bèn kéo Triệu Trinh rời khỏi đám người.

Vừa dựa vào ghế, Triệu Trinh liền thiếp đi rất nhanh. Bạch Trì cởi áo khoác, cẩn thận đắp lên người anh. Triệu Trinh ngủ rất say, thế này càng làm cậu lo hơn, thế là Bạch Trì quyết định ngồi bên cạnh trông chừng.

“Triệu Trinh… có vẻ bị sao đó.” Triển Chiêu khẽ cau mày, liếc Ngọc Đường, “Tôi cảm thấy cậu ấy sắp mệt chết rồi.”

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn ba người kia. Matthew sau khi bị dọa mất mật, mặt đã chuyển sang màu ráng chiều, hạ giọng hỏi hai người bên cạnh, “Vừa rồi rốt cuộc là làm như thế nào vậy?”

Stewart và Rick liếc nhau một cái, tiu nghỉu lắc đầu với hắn, an ủi, “Rồi cậu sẽ quen thôi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang lo lắng cho tình trạng của Triệu Trinh, chợt nghe từ sau lưng vang lên một giọng nói hưng phấn, “Anh…. Anh có phải tiến sỹ Triển không?”

Triển Chiêu quay đầu lại, một cô bé tầm mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt hệt như búp bê, mái tóc đen nhánh, mặc váy liền màu trắng, hai tay ôm một cuốn sách, chính là cuốn sách mới xuất bản của Triển Chiêu, vẻ mặt tràn đầy vẻ hưng phấn.

“Anh có phải là tiến sỹ Triển không ạ?” Cô bé thấy Triển Chiêu không trả lời, liền lại lặp lại câu hỏi.

“À, vâng….” Triển Chiêu ngần ngừ gật đầu.

“Làm ơn cho em xin chữ ký.” Cô bé càng thêm hưng phấn, “Em là độc giả trung thành của anh đấy!” Có lẽ là do quá kích động, cô nói khá to, khiến rất nhiều người chú ý.

“Ừm…” Triển Chiêu có chút ngượng ngùng. Đúng lúc này, một người từ xa vội bước tới, nghiêm khắc nói, “Giai Giai, sao lại vô lễ như vậy?!”

Người đó đến cạnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, là Ngôn Lệ. Bà đưa tay xoa đầu cô bé Giai Giai đáng yêu, đầy áy náy quay sang Triển Chiêu, “Tiến sỹ Triển, thật xấu hổ, con bé này luôn hâm mộ sách của cậu.”

Triển Chiêu mỉm cười, nhận lấy sách và bút từ Giai Giai, kí cho cô bé một cái. Giai Giai mãn nhãn, vô cùng phấn khởi.

“Chữ ký của anh đẹp ghê!” Giai Giai ôm sách xem, vẻ mặt thích thú không muốn buông. Đúng lúc ấy, đèn phụt tắt, một ánh đèn chiếu đến, vừa vặn soi sáng bộ dạng hạnh phúc của Ngôn Lệ và khuôn mặt cười mỉm của Phương Ác. Bồi bàn đẩy một chiếc bánh đính hôn rất lớn từ ngoài cửa vào.

“A, bắt đầu rồi!” Giai Giai ôm cuốn sách, tạm biệt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rồi vội vàng chạy tới bên Ngôn Lệ.

“Kính thưa các vị quan khách!” MC tao nhã đi đến cạnh Ngôn Lệ cùng Phương Ác, “Bữa tiệc đêm nay của chúng ta là để tôn vinh giới cảnh sát tinh anh tài nghệ của thành phố S! Cơ mà trước khi tiệc rượu này bắt đầu, chúng ta hãy cùng chúc phúc cho đôi tân uyên ương…” Nói rồi, đưa tay giới thiệu Ngôn Lệ cùng Phương Ác, “Chúng ta hãy cùng chúc mừng lễ đính hôn của cô Ngôn Lệ cùng ngài Phương Ác.”

Khách khứa lập tức vỗ tay rào rào. Âm nhạc du dương từ bốn phía cũng bắt đầu nổi lên. Phương Ác và Ngôn Lệ đón lấy dao cắt bánh từ tay Giai Giai, tiến đến chỗ chiếc bánh đính hôn xa hoa.

Bạch Ngọc Đường một mặt vỗ tay, một mặt thì thầm với Triển Chiêu, “Miêu Nhi, Phương Ác nhỏ hơn Ngôn Lệ mười mấy tuổi vậy mà?”

Triển Chiêu gật đầu, đáp, “Thì vậy chứ sao, chung quy tôi thấy hắn chẳng có vẻ vui mừng như Ngôn Lệ.”

“Tên này…” Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Không chừng quan hệ cũng chỉ như người qua đường, nhưng chắc chắn hắn không phải loại hời hợt thông thường.”

Triển Chiêu cười, “Ít ra bây giờ hắn cũng chịu lộ mặt rồi, càng tiện cho chúng ta theo dõi.”

Hai người đang bàn luận, đột nhiên có một tiếng thét thất thanh vang lên. Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu ngẩng đầu, thấy tất cả mọi người kinh hoàng nhìn trân trân về phía trước. Họ cũng quay đầu nhìn lại, thấy tay cầm dao cắt bánh của Phương Ác và Ngôn Lệ khựng lại giữa không trung. Dao cắt vào chính giữa chiếc bánh cao gần bằng một người rất ngọt, vấn đề ở chỗ…. từ vì trí cắt xuống, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi từ từ chảy ra….

Bạch Ngọc Đường cau mày, quay sang bên cạnh hô lên, “Bật đèn!”

Bồi bàn vội vã bật đèn lên, căn phòng trở nên sáng trưng. Lúc tất cả rõ ràng thì càng thêm kinh hãi, ai nấy đều hét ầm lên. Từ vết cắt trên bánh, chất lỏng màu đỏ xối xả tuôn ra, nhuộm đỏ cả nửa chiếc bánh.

Bao Chửng đứng gần nhất cũng nhíu mày. Ông tiến tới hai bước, lấy con dao từ trong tay hai người, gảy đám bánh ra……

“BỘP!” Từ vết cắt, một bàn tay đầm đìa máu rơi xuống.

“Á Á Á Á Á Á Á Á Á…” Hội trường tức khắc trở nên tán loạn.

Bạch Ngọc Được và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, chạy ngay đến. Bao Chửng lại tiếp tục gạt đám bánh ngọt ra, một tấm lưng lộ ra, là phụ nữ. Váy liền hở lưng thật quen mắt, trên tấm lưng trắng là dòng chữ được khắc rõ ràng bằng dao – CATCH ME.

Bạch Ngọc Đường chạy tới, giúp Bao Chửng gột hết chiếc bánh, một mớ tóc dài buông lơi… Mái tóc uốn xoăn cùng bộ lễ phục dạ hội khiến mọi người nổi lên một dự cảm không lành. Quả nhiên, sau khi chiếc bánh hoàn toàn bị gột xuống, trước mắt họ là khuôn mặt của một người phụ nữ, mắt mở trừng trừng. Khách khứa đã loạn càng loạn hơn.

Một tiếng hét vô cùng thảm thiết bất chợt vang lên, “HIỂU CẦM!”

=========
Bình Luận (0)
Comment