S.c.i. Mê Án Tập

Chương 236

“Tại sao có thể như vậy?” Triển Chiêu cầm ảnh chụp nhìn một lúc lâu, Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên cũng trợn tròn mắt. Ảnh chụp người trên nếu nói chỉ có chút giống Trương Dĩnh, vậy còn chưa tính, hai khuôn mặt gần như giống hệt nhau, càng then chốt chính là khí chất cũng giống nhau như đúc. Hơn nữa ngẫm lại Trương Dĩnh mấy ngày hôm trước gặp, gần như không có cảm giác đau, trúng đạn còn có thể hành động như thường, hiện tại trước mắt tấm ảnh chụp gương mặt của Trương Miêu Miêu, ba mươi năm không thay đổi gì.Trong ảnh cô gái kia trên mặt còn có vẻ tươi cười phảng phất, vốn là một khuôn mặt tươi cười vô cùng dễ nhìn, bây giờ nhìn lại, thì quỷ dị nói không nên lời.

“Làm sao vậy?” Hai anh em Từ Trung Từ Bảo khó hiểu hỏi mọi người.

“À… Trương Miêu Miêu và Từ Thiên có con gái hay không?” Triển Chiêu hỏi.

Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, nhìn bà lão.

Bà lão mở to hai mắt, đi tới nói, “Cậu cảnh sát, tôi không biết a, A Thiên vẫn nói với tôi là không có con, tôi… Nếu nó có con, nhất định phải cho tôi gặp nha, nếu không tôi chết cũng không nhắm mắt a.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, đều gật đầu, nói mình chỉ là tùy tiện hỏi thôi.

Sau đó, mọi người lại hỏi một ít chuyện về Trương Miêu Miêu, tiếc rằng xảy ra đã quá lâu, cũng không có đầu mối gì đặc biệt. Sau đó, mọi người từ biệt bà Thiên, chia làm hai đường, Mã Hán và Lạc Thiên theo Từ Trung đến xưởng dệt len, xưởng dệt len đó vẫn còn hoạt động, có mấy người công nhân lớn tuổi đều là người làm chung với Trương Miêu Miêu năm đó. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, theo Từ Bảo đến lò ngói, lò này hiện tại đã không còn hoạt động, biến thành một xưởng xi-măng, bất quá mục đích chủ yếu của hai người, là đi xem phần mộ nơi Trương Miêu Miêu bị cắn kia.



“Anh Thiên vốn rất hiếu thuận.” Từ Trung đưa Lạc Thiên và Mã Hán đi đến hướng xưởng dệt len, nói với hai người, “Không biết vì sao, lại mặc kệ người mẹ già mười năm, hai vị cảnh sát, các cậu nói xem, anh Thiên đến tột cùng là làm gì? Anh ấy có phải là theo Trương Miêu Miêu kia làm chuyện gì trái pháp luật, cho nên mới tự sát hay không?”

Lạc Thiên và Mã Hán liếc mắt nhìn nhau, Mã Hán hỏi, “Các anh không có hỏi qua Từ Thiên sao? Ông ấy mười năm ấy, đã làm gì?”

“Hỏi rồi.” Từ Trung nhíu mày, nói, “Anh Thiên cái gì cũng không nói cho bọn tôi biết, chỉ bảo bọn tôi đừng hỏi.”

Lạc Thiên và Mã Hán liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý mà nói, Từ Thiên đã bắt được tên thây ma đó, cũng có thể chứng minh ma cà rồng là người. Ông ta càng có thể quang minh chính đại mà đem sự tình giải thích rõ ràng, như vậy cùng lúc ông ta có thể chứng minh cho chính mình và Trương Miêu Miêu, không cần mang trên lưng một tội bất hiếu, về mặt khác còn có thể thoải mái ở lại trong thôn, chiếu cố mẹ già… Sao lại phải thần thần bí bí, cái gì cũng không nói?

“Tro cốt của Từ Thiên vẫn chưa tìm được sao?” Lạc Thiên hỏi Từ Trung.

“Chưa.” Từ Trung lắc đầu, nói, “Năm đó chỉ để lại một cái thắt lưng và một bộ dây chuyền bông tai, mẹ Thiên mua một hũ tro, để vào trong rồi chôn cùng.

Lạc Thiên và Mã Hán liếc mắt nhìn nhau, đồng thời đứng lại.

Từ Trung quay đầu lại nhìn hai người, hỏi, “Làm sao vậy?”

“À…” Mã Hán suy nghĩ một chút, nói, “Có thể có chút không thích hợp… Nhưng chúng tôi muốn nhìn hai thứ đó một chút.”

Từ Trung khẽ nhíu mày, hỏi, “Các anh là nói, đào mộ anh Thiên lên, lấy thứ đó ra?”

Lạc Thiên và Mã Hán đều không thể nói rõ, ở đâu cũng đều như nhau, đào mộ, quá bất nhân.

“Hai vị cảnh sát, các cậu nói cho tôi biết, anh Thiên đến tột cùng phạm vào chuyện gì? Vì sao các cậu phải cần đi xa như vậy đến nông thôn điều tra về anh ấy, anh ấy đã chết mười năm.”

Lạc Thiên suy nghĩ một chút, nói, “Từ Thiên kỳ thực cũng không có làm chuyện xấu, ngược lại, trong mười năm ông ấy biệt tích, làm được một chuyện vô cùng tốt, cứu không ít người, về phần cụ thể là cái gì, chúng tôi đợi lúc cả vụ án rõ ràng, nhất định nói cho các anh, chúng tôi cần điều tra, là nguyên nhân khiến Trương Miêu Miêu, và cả Từ Thiên chết.”

Từ Trung trầm mặc một hồi, nói, “Các cậu đi theo tôi! Tôi đưa các cậu đến đào mấy thứ đó, nhưng mà, các cậu không thể nói ẹ Thiên, bà ấy sẽ khóc chết.”

Mã Hán và Lạc Thiên gật đầu, theo Từ Trung quay lại, trong một khóm dâu của nhà Từ Thiên, nơi đó có một phần mộ nhỏ, lập một khối đá làm bia.

Lạc Thiên có chút giật mình, hỏi, “Ở đây có thể chôn cất chứ không chôn ở nghĩa công cộng sao?”

Từ Trung có chút bất ngờ liếc mắt nhìn Lạc Thiên, cười nói, “Vị cảnh sát này là sinh trưởng ở ngoại quốc?”

Lạc Thiên á khẩu, Mã Hán cũng cười, Lạc Thiên đúng là không biết cơ sở nông nghiệp và trưng dụng đất gì hết, tuy rằng anh ấy bây giờ vẫn đang nỗ lực học tập, nhưng dù sao cách trở nhiều năm, có đôi khi bản thân sẽ có chút cảm giác không được bình thường như vậy.

Từ Trung lấy ra mấy cái xẻng, cùng Mã Hán và Lạc Thiên, đứng ở trong khóm dâu lầy lội, bắt đầu đào phần mộ lấy di vật mai táng Từ Thiên.



Lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đang đứng ở trước mấy phần mộ kia.

Trước mắt là một sườn núi đất nhỏ, cỏ dại mọc thành bụi, có mấy phần mộ nhỏ trong đám cỏ dại, hiển nhiên là đã bỏ hoang rất lâu.

Bạch Ngọc Đường nhìn vị trí lò ngói Từ Bảo nói cho hai người, khẽ nhíu mày, hỏi, “Theo lý mà nói, Trương Miêu Miêu ngày đó tan tầm, không cần đi qua hai phần mộ này, có đúng hay không?”

“Đúng.” Từ Bảo gật đầu, nói, “Chúng tôi cũng khó chịu, vì sao cô ta lại bị cắn ở chỗ này, chẳng lẽ là thây ma đem cô ta tha tới? Nhưng mà cách cả một đoạn đường, ở giữa còn có mấy căn nhà ngăn trở… Cuối cùng cảm thấy là Trương Miêu Miêu tự mình đi đến.”

Triển Chiêu đi tới trước bia mộ nhìn một chút, chỉ thấy tấm bia đá sứt mẻ, chữ viết đã bị mài mòn đến mức thấy không rõ.

“Đây là mộ ai?” Triển Chiêu ngẩng đầu hỏi Từ Bảo.

Từ Bảo lắc đầu, nói, “Cái này tôi không biết, lúc bọn tôi sinh ra phần mộ đó đã ở chỗ này, người già trong thôn nói là của trước đây mấy người khách đi ngang qua, chết ở trong thôn, nên mai táng ở chỗ này.”

“Khách?” Triển Chiêu hiếu kỳ, hỏi, “Anh biết người đã kể lại chứ? Có thể nói cho chúng tôi một chút được không?”

Từ Bảo suy nghĩ một chút, nói, “Nhà phía trước có chú Thất, đã hơn chín mươi tuổi, chú ấy biết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cười, theo Từ Bảo, chạy đi tìm ông chú già kia.



Làm cái gì mà cần thể lực sống, chỉ cần có Lạc Thiên, tốc độ sẽ vô cùng nhanh, đây là câu cửa miệng thường xuyên của Triệu Hổ.

Bốc mộ Từ Thiên, Lạc Thiên cầm cái xẻng đào hố, gần như không có dừng lại, khí lực to lớn tốc độ cực nhanh, thấy Từ Trung líu lưỡi, nói, “Người anh em, cậu quá lợi hại, thân thể đó thật là!”

Lạc Thiên cười cười, cũng không nói thêm cái gì, Mã Hán đưa tay, lấy cái kia hũ tro ra, dùng khăn giấy lau đi bùn đất bên ngoài, liếc mắt nhìn nhau với Lạc Thiên.

Ba người vô cùng cẩn thận đi tới một bên, Mã Hán mở cái kia hũ tro.

Hũ làm bằng gỗ mun tốt nhất, cũng bịt rất kín, bởi vậy bên trong không có sâu bọ vào, cũng không có bị ẩm.

Mã Hán từ bên trong, lấy ra một cái thắt lưng.

Lạc Thiên vươn qua nhìn một chút, đây là loại thắt lưng này kiểu rất cũ, từ mức độ hư tổn của cái thắt lưng đến xem, là rất thường được dùng.

Bỏ thắt lưng trở lại, Mã Hán lại lấy ra một chuỗi dây chuyền, đó là một chuỗi dây màu bạc bình thường, đặc biệt, là cái mặt dây.

“Cái đó là hình gì vậy?” Lạc Thiên nhìn mặt dây chuyền, nhíu mày hỏi Mã Hán.

Mã Hán cũng nhìn thoáng qua, chỉ thấy đó là một có mặt dây hình chữ S, như là một con rắn, chính giữa có một chữ thập… Phong cách màu đen, có chút giống những mặt dây chuyền mà các gia tộc danh giá hiện tại thích đeo.

Mã Hán lấy ra điện thoại, chụo ảnh cái mặt dây chuyền, gửi cho Tương Bình, chỉ chốc lát sau, điện thoại vang lên.

“Alo.” Mã Hán tiếp khởi điện thoại.

“Tiểu Mã ca, các anh lúc nào trở về a?” Tương Bình hỏi, “Tấm ảnh chụp đó để làm gì?”

“Cậu giúp anh tra xem cái mặt dây chuyền kia có lai lịch gì, hoặc là xuất xứ và vân vân, cái này là của Từ Thiên.” Mã Hán nói.

“Được.” Tương Bình đón lại hỏi, “Sếp và tiến sĩ Triển có đang ở bên cạnh anh không?”

“Không.” Mã Hán hỏi, “Làm sao vậy?”

“Wow! Tiểu Mã ca, lần này thật kinh khủng!” Tương Bình kinh hoảng đột ngột nói, “Con chip Triệu Tước đưa tới kia em xử lý xong rồi, những thứ bên trong cũng lấy ra được rồi, các anh và sếp khi nào thì trở về a, hiện tại toàn bộ mọi người trong SCI không muốn về đang ở đây chờ, Bao cục cũng kinh ngạc.”

Mã Hán liếc mắt nhìn Lạc Thiên, Lạc Thiên hiếu kỳ hỏi, “Làm sao vậy?”

“Ở đó có cái gì?” Mã Hán thực sự không chịu nổi hiếu kỳ, hỏi Tương Bình.

“Qua điện thoại bên nói không rõ, nói chung lần này sự tình quá đáng rồi.” Tương Bình thần bí nói, “Cái mặt dây đó em sẽ mau chóng giúp anh tra, sau khi các anh xong xuôi vụ án, nhanh một chút trở về đó.”

“Này…” Mã Hán còn muốn hỏi, thế nhưng Tương Bình cúp điện thoại.

“Cứ phải làm mình tò mò.” Mã Hán bất mãn lầm bầm một tiếng, nói với Lạc Thiên một bên hiếu kỳ, “Tương Bình bọn họ hình như có phát hiện quan trọng, chúng ta đi qua xưởng dệt len, tìm hai người sếp bọn họ nhanh chóng trở về thôi!”

“Được!” Lạc Thiên gật đầu, thu hồi cái hũ tro, đắp lại phần mộ bị đào ra, sau đó hai người cùng Từ Trung, chạy tới xưởng dệt len.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường được Từ Bảo đưa xuống, đi tới một gian nhà trệt phía trước cái giếng của thôn. Căn nhà vuông tường trắng ngói đen, nhìn rất đẹp, ở cửa hai luống hoa nhỏ xây bằng gạch đỏ, bên trong dây mướp và dây nho leo tới tận đỉnh, thoạt nhìn vô cùng lịch sự tao nhã.

Ở cửa một con chó vàng lớn nằm úp sấp, thấy Từ Bảo tới, tiến đến vẫy đuôi.

“Chú Thất!” Từ Bảo hô ở cửa, “Chú, có ở nhà hay không a?”

“Chú Bảo.” Lúc này, một cô bé cột tóc đuôi ngựa, trên lưng đeo một cái túi sách mặc đồng phục xanh trắng đan xen từ con đường nhỏ phía sau đã đi tới.

Con chó vàng lớn thấy cô bé, nhanh chóng vẫy đuôi đi tới, cô bé có chút hiếu kỳ quan sát Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bên cạnh, hỏi Từ Bảo, “Có khách ạ?”

“Dao Dao tan học rồi à?” Từ Bảo hỏi cô bé, “Ông cháu có nhà không?”

“Ở bên trong đó.” Cô bé được gọi là Dao Dao buông túi sách, cười nói, “Các chú gọi nhỏ như vậy, ông làm sao mà nghe thấy a!” Nói rồi, liền hét to vào bên trong, “Ông ơi! Ông, chú Bảo tìm ông!”

Không bao lâu, chợt nghe từ bên trong truyền đến tiếng “cộc ~ cộc ~”, có một ông già gầy trơ cả xương lưng còng lom khom nhưng không thể phủ nhận là khỏe mạnh chống gậy đi ra.

“Hả?” Ông lão đi tới cửa, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua, thầm nghĩ —— quá dữ a, ông lão đã móm hết, hơn nữa thoạt nhìn có chút hồ đồ mà tai lại còn không tốt.

“Chú Thất a!” Từ Bảo đi tới, cao giọng hỏi bên tai ông lão, “Bọn họ tới hỏi, hai nấm mồ ven đường kia a, là phần mộ ai!”

“Hả?” Ông lão nghiêng đầu hỏi, “Cái gì?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tai gần như đã bị chấn điếc, nhưng ông lão vẫn không nghe được, đều có chút nhụt chí.

“Mấy nấm mồ ở giao lộ!” Từ Bảo hét, “Chuyện là như thế nào?”

Ông lão lần này nghe được, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chú ý thấy vùng xung quanh lông mày ông lão hơi cau, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trước mắt, lại nhìn Từ Bảo, khoát khoát tay, nói, “Mấy đứa con nít, đừng hỏi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vùng xung quanh lông mày run lên —— Con nít?!

Từ Bảo bất đắc dĩ, lại cao giọng nói, “Chú a, nhất định phải nói, bọn họ là cảnh sát!”

Ông lão nhíu nhíu mày, đi lên trước hai bước, nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu một chút, hỏi, “Các cậu hỏi cái đó, làm gì?”

“Chú à.” Từ Bảo nói, “Chú đừng hỏi nữa, cứ nói cho bọn họ đi, phần mộ đó, là của ai?”

Ông lão do dự một chút, một lúc lâu mới nói, “Cái đó… Nói ra sợ các cậu không tin.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau —— ở đây là có ngụ ý a!

“Ông, ông cứ nói đi.”Cô bé hình như cũng hiếu kỳ.

Ông lão liếc mắt trừng cô bé, nói, “Cháu đi vào tập viết chữ! Người lớn nói chuyện con nít không được nghe.”

Cô bé nhăn mặt nhăn mũi, đi vào nhà.

Ông lão thở dài, nói với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Các cậu muốn nghe, tôi sẽ nói cho các cậu, trong mộ phần đó chôn cất, không phải người.”
Bình Luận (0)
Comment