S.c.i. Mê Án Tập

Chương 251

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, đúng thế… Hai người bọn họ đồng thời nghĩ tới hai người cha của mình, cũng nghĩ tới hai người mẹ nhà mình, mỗi ngày vận động, uống nhiều nước, ăn nhiều rau dưa hoa quả, bình thường vẫn luôn đi thẩm mỹ, luôn giữ tâm trạng vui vẻ, thực sự rất không dễ dàng già đi.

“Kỳ thực người thực sự hủy diệt gia tộc Bathory, là bá tước Bathory.” Trương Dĩnh nói, “Một người vĩ đại.”

“Chính là cha của Paris sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Ừ.” Trương Dĩnh gật đầu, “Đúng thế.”

“Ông ta làm cái gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Y học, sinh mệnh khoa học, máy móc công nghiệp, thiên văn tự nhiên…” Trương Dĩnh chậm rãi mở miệng, cười nói, “Mỗi một thứ, đều là từ ngữ nhạy cảm cấm kỵ của xã hội lúc đó, đều là ngành học khiến giáo hội và hoàng tộc hận tận xương.”

Bạch Ngọc Đường không khỏi lắc đầu… Khoảng thời đại đó, lại tràn ngập người sống nhiệt tình yêu khoa học như vậy, chính là kẻ thù chung.

“Bá tước Bathory vốn đã vô cùng nhún nhường.” Trương Dĩnh nói, “Thế nhưng, ông ấy là một người thiện lương, đối với nghiên cứu y học, ông nghĩ hẳn nên vận dụng ra ngoài, cứu trị tính mạng người khác, vậy mới có giá trị.”

Bên ngoài Công Tôn và Mã Hân đều gật đầu, “Đúng nha, lương y như từ mẫu mà.”

Tất cả mọi người nhìn hai người, nhủ thầm —— hai người là pháp y, nếu như có tấm lòng phụ mẫu thì thật là đáng sợ.

“Ông bắt đầu lén lút cứu người, đặc biệt là những người bị giáo hội tuyên bố chắc chắn phải chết, còn có người bệnh tật.” Trương Dĩnh tự thuật, “Ông lén lút mang bệnh nhân về tòa thành trị liệu, đồng thời dàn xếp cho bọn họ dưỡng bệnh trong tòa thành, mỗi một lần thấy một người được chữa khỏi, ông đều vô cùng vui sướng.”

Triển Chiêu cảm thấy có chút không hiểu, vuốt cằm, nhủ thầm, bá tước Bathory này hẳn là là một người rất cao thượng đồng thời tràn ngập nhiệt tình, vì sao từ bức tranh gia tộc, nhìn thấy thật lạnh lùng như vậy? Thế nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, Triển Chiêu cũng không có hỏi, chỉ là chờ Trương Dĩnh tiếp tục nói tiếp.

“Sau đó, rất nhiều người đều gọi ông bằng một danh hiệu.” Trương Dĩnh mỉm cười, “Sự tồn tại so với giáo hoàng còn vĩ đại hơn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bật cười, nhủ thầm, như thế, nếu giáo hoàng không có cách nào chữa được bệnh ông ta trị, không thể vĩ đại được như vậy sao, bất quá danh tiếng này lại triệt để hại chết bá tước Bathory, giáo hội lại còn không nhổ cái đinh trong mắt là ông ta sao?

“Nhưng mà không có bí mật nào có thể giấu mãi được.” Trương Dĩnh thản nhiên nói, “Kẻ ti tiện thì sống dai, người cao thượng thì đoản mệnh… Từ xưa đã như vậy. Bá tước Bathory đã từng ra tay đưa một kẻ từ kề cận cái chết cứu trở về… Chính là kẻ đã tố giác ông với giáo hội, vì 100 đồng tiền vàng tiền thưởng.”

Tất cả mọi người lắc đầu, kẻ như thế, từ xa xưa đều có, đạp người khác xuống mà đi lên, chỉ cần mình có lợi, ân tình thì đáng cái gì? Câu chuyện sói trả thù, xà trả oán [1]… Nhưng thế nhân đa phần sau đó lại chỉ trích Đông Quách và người nông phu ngu ngốc, nhưng con sói và con rắn lấy oán trả ơn lại coi như không thấy.

“Bá tước Bathory bị giết sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Giáo hội khao khát tài sản gia tộc Bathory, hơn nữa, họ muốn thế nhân vĩnh viễn căm hận gia tộc này, đồng thời triệt để xóa bỏ người của gia tộc Bathory trên thế giới.” Trương Dĩnh nói, “Lúc đó, có một giáo đồ tốt bụng, mạo hiểm sinh mệnh nguy hiểm thông báo cho bá tước Bathory, cũng cho ông ấy, đưa đi một thứ.”

Triển Chiêu nhíu mày, hỏi, “Chính là cái mặt nạ ma cà rồng sao?”

Trương Dĩnh gật đầu, “Thông minh.”

“Giáo hội muốn người ta tin tưởng gia tộc Bathory là gia tộc hút máu?” Bạch Ngọc Đường nói, “Là giống như nữ bá tước Bathory năm đó, sau đó có thể giết chết mọi người trong gia tộc Bathory?”

Trương Dĩnh cười cười, nói, “Sau đó, trong thành trấn náo nhiệt, bắt đầu phát sinh án mưu sát… Thật nhiều người bị hút máu, có rất nhiều lời đồn đại chảy ra, mà chúng giáo đồ ti tiện này, đem một phần thi thể treo lên rừng cây bên ngoài gia tộc Bathory.”

“Vu oan sao.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Vu oan đơn giản như vậy mà lúc đó không có ai nhìn ra.”

“Bạch đội trưởng, khi đó cũng không có hình sự học, cũng không có những người bảo vệ chính nghĩa như các cậu.” Trương Dĩnh lắc đầu, nói, “Vì vậy… Bá tước Bathory, cử hành lễ tang một lần.”

“Vì để đưa Paris rời đi sao?” Triển Chiêu hỏi, “Ông ấy chôn luôn cái mũ giáp kia, là bởi vì không muốn người mật báo kia bị phát hiện… Mà ở trong quan tài lắp cơ quan bẫy, là để bắn chết những kẻ mưu toan khinh nhờn con gái của ông ấy.”

“Đúng. Ngày đó, trong lúc diễn ra lễ tang, gần như toàn bộ người nhà bá tước Bathory, đều tụ tập lại cùng nhau, bắt đầu một cuộc chạy trốn cái chết. Chỉ để lại bá tước Bathory và bá tước phu nhân, để thu hút sự chú ý của giáo hội, để cho chúng sơ suất… Đợi đến khi họ phát hiện, gần như toàn bộ thân thích gia tộc Bathory đều đã chạy trốn.”

“Giáo hội tất nhiên thẹn quá thành giận.” Triển Chiêu nói, “Nên giết chết bọn họ sao? Vậy những thi thể kia là đã xảy ra chuyện gì?”

“Lúc đó xảy ra một cuộc chiến tranh quy mô nhỏ.” Trương Dĩnh nói, “Phải biết rằng, gia tộc Bathory là một gia tộc mạnh, mặc dù lúc đó Bathory phu nhân người có nhiều của cải nhất bị giết, tài sản bị cướp giật, nhưng bá tước Bathory có rất nhiều ruộng đất, nông nô riêng. Tính cách ông ấy hiền lành, rất nhiều người chịu ơn ông ấy… Hơn nữa, có một bộ phận rất lớn người đã từng được ông ấy cứu trị, đều là mang ơn đối với ông ấy.”

“Bọn họ nổi dậy tự phát để bảo vệ gia tộc Bathory, sau đó hai bên chiến tranh.” Triển Chiêu nói, “Cuối cùng giáo hội giành thắng lợi, đồng thời đem những người chết này ngụy trang thành bị bá tước Bathory hại chết, khiến cho toàn bộ tòa thành đều là… Như vậy người dân mọi nơi trong toàn quốc thậm chí người của toàn bộ Châu Âu sẽ liên hợp lại truy lùng các thành viên khác của gia tộc Bathory, đồng thời giết chết hết?”

“Vậy bức tranh kia… Có thể là bị sửa đổi.” Công Tôn đột nhiên ở bên ngoài nói, “Chính là vì để mọi người cảm thấy một nhà Bathory là sự tồn tại nguy hiểm tà ác.”

Tất cả mọi người gật đầu, đúng là có khả năng này.

“Cơ bản là thế.” Trương Dĩnh nói, “Chỉ bất quá, sau đó chiến tranh bùng nổ, tổ tiên Paris của tôi không có gặp nạn, bà ấy đầu tiên là được một vị hoạ sĩ Ý che chở, sau đó cùng vị kia hoạ sĩ kia xoay sở chạy trốn tới đất khách, sau đó vị hoạ sĩ chết, bà mang theo con gái, trải qua một đoạn thời gian lưu lạc, cuối cùng tất cả mọi người thất tán, sau đó nữa… mới xoay sở mà đến được đây. Tôi sinh ra ở Trung Quốc, cha mẹ tôi kể cho tôi câu chuyện truyền lại từ xưa này, để thời tôi truyền lại cho hậu thế đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn giữ gìn sự tự tin và cao thượng của gia tộc Bathory.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, lại hỏi, “Vậy… Chuyện cô bị tập kích tại thôn Trương Từ là sao?”

Trương Dĩnh khe khẽ thở dài, nói, “Khi đó… Cha mẹ tôi rất sớm đều mất, bởi vậy tôi một mình sinh sống, một cơ hội ngẫu nhiên, tôi nghe nói, chuyện cũ mà thôn Trương Từ đã từng trải qua… Xuất phát từ cái gia huy quen thuộc mà thôn dân miêu tả, tôi biết đó là gia huy gia tộc Bathory. Điều này làm cho tôi rất khó chịu… Gia tộc Bathory cũng không phải là ma cà rồng, vì sao lại có người phát rồ hút máu như vậy? Nên tôi nghĩ cách tới đó làm công, tạm thời ở lại trong thôn Trương Từ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, đại thể hiểu được sự tình trong đó, tựu hỏi, “Vậy sau đó? Cô gặp Từ Thiên?”

Trương Dĩnh nghe được câu hỏi của hai người xong, trên mặt lộ ra nét tươi cười có chút ôn nhu, nói, “Vâng… Gặp A Thiên.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, hai người này cũng coi như là đôi vợ chồng già rồi đó, sao lại còn ngọt ngào như vậy chứ?

Trương Dĩnh nhìn ra suy nghĩ của hai người, cười cười, nói, “Hai cậu là tình nhân phải không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, gật đầu.

Trương Dĩnh nói tiếp, “Trước khi gặp anh ấy, tôi sinh sống rất khổ cực nhưng vẫn duy trì được sự tự tin, tôi làm rất nhiều việc kiếm tiền, là bởi vì muốn học tập càng nhiều kiến thức… Đây là sự kiêu hãnh chỉ gia tộc Bathory mới có. Tôi cần sự tôn trọng từ người khác, rất mẫn cảm, cũng bởi vì câu chuyện kia… Tôi không tin tưởng người kháclắm.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, ra là như thế, ngã một lần rồi mà.

“Hơn nữa tính tình tôi trưởng thành khá sớm, mấy đứa con trai tóc tơ trong thôn này, ngây ngô khả ái xán lạn như ánh mặt trời, thế nhưng không thích hợp với tôi, duy độc A Thiên không giống, anh ấy thực sự tốt.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhủ thầm, đó là, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi sao.

“Sau đó tôi cùng anh ấy dần dần hiểu lẫn nhau, như hình với bóng, cuối cùng tôi yêu anh ấy.” Trương Dĩnh nói, “Buổi tối ngày đó, anh ấy bị bệnh, tôi nói anh ấy khỏi đón tôi, tự tôi ra ngoài… Khi trở về, tôi mơ hồ… thấy bên cạnh hai phần mộ đó, có người ngồi xổm.”

“Chính là tên sát thủ hút máu kia?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Vâng.” Trương Dĩnh gật đầu, nói, “Tôi hiếu kỳ, tôi nhìn thật nhiều lần hai phần mộ đó, lúc đó tôi còn tưởng rằng là ai đó trong thôn, liền đi qua nhìn. Tôi kêu hắn một tiếng, không nghĩ hắn đột nhiên lao qua, sau đó tôi thấy trên mặt hắn mang mặt nạ, … Tôi lúc đó trong óc suy nghĩ rất nhiều rất nhiều… Sau lại, tôi đau đến ngất đi… Khi tỉnh lại, A Thiên đã đưa tôi về nhà.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày… Người đàn ông kia… Vì sao lại gặp phải ở trước mộ phần?

“Sau đó, tình cảnh tôi trở nên nguy kịch… Bởi vì tôi trên người mang gia huy gia tộc, trong thôn rất nhiều người già không thích tôi… Tôi lại bị cắn, bọn họ đều nói muốn đuổi tôi đi, tôi lúc đó cũng muốn đi, tôi nghĩ A Thiên chắc chắn sẽ ghét bỏ tôi, sau đó thay vì bị phản bội, không bằng tôi tự mình rời đi.” Trương Dĩnh thấp giọng nói.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bật cười, Trương Dĩnh thật cố chấp.

“Bất quá anh ấy không có vậy.” Trương Dĩnh chăm chú nói, “Anh ấy chỉ là càng quan tâm tôi… Sau lại, anh ấy nhìn ra nỗi lòng tôi, hỏi tôi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.”

“Cô nói hết cho anh ta?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng.” Trương Dĩnh gật đầu, nói, “Anh ấy kiên trì nói muốn kết hôn với tôi, kiên trì không cho tôi đi, sau đó… Tôi đã nghĩ đem bí mật gia tộc Bathory, toàn bộ nói cho anh ấy.”

Bạch Ngọc Đường biểu thị tán thành gật đầu, nói, “Cô nói ra là đúng.”

“Tôi nói cho A Thiên rồi, anh ấy trái lo phải nghĩ, tôi nói thật… Anh ấy kỳ thực cũng không định mãi chôn chân ở thôn, trong thôn quá bế tắc, nhận thức của con người cũng có hạn, nên anh ấy muốn đi ra ngoài xông vào một lần. Mặt khác, anh ấy nói tôi không thể mơ hồ như vậy cả đời, nếu người đàn ông kia là một đầu mối, như vậy cần bắt lấy hắn!”

“Từ Thiên tính cách hình như rất cứng rắn.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Đúng.” Trương Dĩnh gật đầu, nói, “Lúc anh ấy đi, tất cả mọi người nói anh ấy bất hiếu, kỳ thực tôi biết, không phải thế.”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, nói, “Ừ… Từ Thiên có phải đã biết chuyện trước đây người trong thôn hợp lực giết chết hai quái nhân ăn thịt người, sau đó loại người hút máu này lại xuất hiện trong thôn, nếu như không bắt được điều tra ra manh mối để triệt để giải quyết vấn đề, thôn có khả năng sẽ bị trả thù?”

“Đúng.” Trương Dĩnh gật đầu, nói, “Tôi lúc đó bởi vì anh ấy bị rất nhiều hiểu lầm mà rất tức giận, anh ấy nói với tôi đừng lo, sau đó, đưa tôi đi.”

“Sau đó hai người dùng thời gian dài truy sát tên hung thủ kia?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Chi tiết trong khoảng thời gian này đều hiểu rõ sao?”

“Vâng.” Trương Dĩnh gật đầu, biểu cảm trở nên nghiêm túc lên, nói, “Chỉ là, chúng tôi càng tra càng phát hiện không thích hợp, lại biết được một bí mật động trời… Nên A Thiên thường nói, kết thúc một bi kịch, là sự bắt đầu một bi kịch khác.”

[1] Hai câu chuyện nói về sự lây oán báo ân của Trung Quốc.
Bình Luận (0)
Comment