S.c.i. Mê Án Tập

Chương 303

Nghe Tần Âu kể chuyện năm đó xong, mọi người ngoại trừ chấn động còn có chút khó hiểu sâu sắc, ai cũng không rõ, đến tột cùng là vì sao? Nam sinh Lương Nhạn kia, xuất phát từ mục đích nào mà lại hại Tần Âu đến như vậy? Là tâm tình dạng gì khi giết chết tất cả những người bên cạnh Tần Âu? Như vậy mà nói là yêu được sao?

Bạch Ngọc Đường rất mờ mịt, xoay mặt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu hỏi Tần Âu, “Anh có phải đã không để ý đến những ám hiệu cậu ta gửi cho anh không?”

Tần Âu khẽ nhíu mày, gật đầu.

“Ám hiệu?” Tất cả mọi người không quá minh bạch.

Tần Âu nói, “Rất nhiều, tôi căn bản không lưu ý qua, nhưng không nên nói là ám hiệu, người bình thường đều rất khó phát hiện.”

“Nói cụ thể một chút.”Triển Chiêu nói.

“Ừm … Cậu ta nói hàng năm cứ tới thời gian đó cậu ta lại tới ngân hàng kia ngồi một ngày một đêm, nhưng tôi cho tới bây giờ cũng chẳng hề đi qua. Còn nói cậu ta bình thường đều đến quán giải khát chờ tôi, tôi cho dù có bế con tôi đi đông đi tây, cũng chưa từng liếc cậu ta một cái. Còn nói đã từng gặp tôi trên đường, lại có lần cùng tôi vào một thang máy … Thế nhưng tôi đã không nhớ rõ cậu ta.”

Triển Chiêu nhướn mày, “Anh thực sự không nhớ rõ?”

Tần Âu đưa tay sờ sờ trán, “Tôi thực sự không nhớ rõ, mỗi ngày tôi đều gặp rất nhiều người, hơn nữa tôi chỉ nhớ rõ mỗi con mắt của cậu ta, cậu ra lại không hề nhìn tôi, nên tôi chưa từng chú ý tới.”

Triển Chiêu gật đầu, giương mắt, thoáng nhìn Triệu Trinh ngoài cửa.

Triệu Trinh đang khẽ cau mày, không hề nói lời nào, cúi đầu như đang nghĩ gì đó.

Bạch Trì đứng ngay bên cạnh, cậu cũng nhìn thấy Triển Chiêu liếc Triệu Trinh, sau đó Triệu Trinh trong lòng có sự … Trong lòng không khỏi lo lắng, thế nhưng Trinh vì sao không nói cho cậu a?

Trong lòng Triển Chiêu thoáng có chút bất mãn. Bạch Trì tuy rằng có chút ngây thơ, nhưng một người chỉ số IQ lên đến 180 chắc chắn không ngốc, ngược lại, Bạch Trì là kiểu người cực kỳ nhạy cảm … Triệu Trinh hẳn cũng nhìn ra được sự hoài nghi của cậu nhóc, vì sao không chịu nói cho nhóc ấy a? Không lẽ có ẩn tình gì?

Nghĩ tới đây, chợt nghe Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cậu ta theo anh những ba năm sao? Nếu như hai năm đầu không quá rõ ràng, thì năm cuối cùng anh hẳn là đã nhận ra rồi chứ.”

Tần Âu gật đầu.

“Có nói cho người nhà của anh biết không?”Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tần Âu ngẩn người, lắc đầu.

“Vì sao không nói a?” Bạch Ngọc Đường tựa hồ không giải thích được.

“Hắn sợ họ lo lắng, chủ nghĩa đại nam tử a!”Dương Phàm đột nhiên mở miệng, “Sau đó người nhà bằng hữu đều chết không minh bạch, hắn mới hối hận vì khi đó không nói cho bọn họ, như vậy chí ít bọn họ có thể đề cao cảnh giác, dù sao, lo lắng so với toi mạng ngoài ý muốn tốt hơn nhiều!”

Biểu tình trên mặt Tần Âu như muốn sụp đổ đến nơi, thanh âm của Dương Phàm cũng nhỏ dần, cuối cùng thì thầm một câu, “Đều đã qua nhiều năm rồi mà!”

Triển Chiêu trong lòng muốn cười, quả nhiên Bạch Ngọc Đường cùng anh, thái độ đối với Triệu Trinh có phần giống nhau a.

Lại xoay mặt, đã thấy Triệu Trinh kéo Bạch Trì ra ngoài.

Triển Chiêu quay đầu lại, cùng Bạch Ngọc Đường đối mắt, thoáng buông lỏng tâm tình.

“Có ai phân tích tâm lý của Lương Nhạn chưa?”Triển Chiêu hỏi Tần Âu.

Tần Âu lắc đầu, “Bác sĩ trước đây nói thần kinh cậu ta có chút vấn đề.”

“Chính là kẻ điên!”Dương Phàm bất mãn lầm bầm.

“Anh phải quên đi chuyện cậu ta làm hại đến anh, mới có thể hiểu được người này một cách lý trí.” Triển Chiêu dùng ngữ khí trầm thấp nhẹ nhàng, giúp Tần Âu phân tích Lương Nhạn, “Đầu tiên, Lương Nhạn yêu anh là có lý do.”

Tần Âu khẽ nhíu mày, chợt nghe Triển Chiêu hỏi bổ sung một câu, “Anh hiện tại mị lực vẫn tràn đầy nhỉ?”

“Còn!”Dương Phàm lập tức thay Tần Âu trả lời, “Hắn quả thực là một cái máy phát ra mị lực đó!”

Tần Âu vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Dương Phàm.

Dương Phàm trong miệng nói thầm, “Tôi vẫn không rõ, tốt ở đâu a, khuôn mặt cũng không phải quá kinh thiên địa quỷ thần khiếp, lại không có tiền, thế nào mà cả nam nữ già trẻ đều thích.”

“Làm gì khoa trương vậy.” Tần Âu bất lực.

Dương Phàm hung hăng liếc qua.

Triển Chiêu cười cười, nói, “Có thể là một phần nào đó trong tính cách của anh rất được ưa thích, đặc biệt là vài loại người nào đó.”

“Đúng a.” Dương Phàm gật đầu, “Toàn mấy kẻ không mấy bình thường, điên điên khùng khùng, tự sát nháo sự, cũng không biết hắn thế nào lại trêu chọc phải nữa.”

Tần Âu đau lòng, “Tôi sao biết được, đa số đều là người được tôi cứu … quan hệ công việc a.”

“Một người trong lúc yếu đuối lại gặp được người cứu mạng, vậy người cứu mạng này đối với hắnlà rất phi phàm.”Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Lương Nhạn là trong lúc học đại học, dùng ba năm học tập đó để chế bom sao?”

“Phải.” Tần Âu gật đầu, “Thủ pháp chế bom của cậu ta rất đặc biệt, mỗi lần đều dùng bọc để gói bom, trên lớp vỏ đó có một cái vỏ đạn cùng con số đếm ngược.”

“Vậy bom lần này thì sao?”Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Không giống.” Tần Âu lắc đầu, nói, “Nguyên vật liệu thật ra rất giống, đóng gói cũng như nhau, chỉ là tại trên kíp nổ có sự khác biệt rõ ràng, người kia có ký hiệu của riêng mình.”

“Tổng thể mà nói thì sao?”Triển Chiêu hỏi, “Có phải rất giống nhau không?”

“Ừ.” Tần Âu gật đầu.

“Tôi vẫn không quá minh bạch, nếu như nói chữ số đếm ngược kia đại biểu cho sự đếm ngược thời gian hoặc số người, vậy cái vỏ đạn nói lên điều gì? Chỉ vì muốn nói rõ đó là một quả bom?”Triển Chiêu hỏi.

Tần Âu lắc đầu, “Cái này tôi cũng không biết, tôi không kịp hỏi, cậu ta đã chết.”

“Ừm…”Triển Chiêu gật đầu, “Nếu như là một sinh viên, hắn chế tạo bom, cần rất nhiều công cụ và kiến thức cùng huấn luyện chuyên nghiệp, thật ra tôi thấy, loại bom này được chế tạo rất chuyên nghiệp.”

“Đúng.”Tần Âu gật đầu, “Này cũng là thứ tôi tìm hiểu mãi không ra, tôi vẫn nghĩ đằng sau cậu ta có người giúp chế bom, đáng tiếc đầu mối đều tìm không được.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Hẳn là còn có người khác.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, “Miêu Nhi, khẳng định như vậy?”

“Ừm.”Triển Chiêu gật đầu, “Lương Nhạn vì yêu sâu hận đậm dẫn đến tính tình rất cực đoan, đích thật có thể lý giải, nhưng quá trình biến hoá của cậu ta không phù hợp với lẽ thường!”

Mọi người nhíu mày, Dương Phàm nghe như lọt vào sương mù, nhìn nhìn Tần Âu, Tần Âu cũng không rõ.

Chợt nghe Bạch Ngọc Đường nói, “Cậu là nói, cậu ta biến thái như thế là đúng, nhưng quá trình trở thành biến thái lại sai?”

Triển Chiêu nheo mắt, cuối cùng cũng gật đầu, có chút thất bại.

Dương Phàm cùng Tần Âu đều nhướn mày, vẻ mặt bội phục liếc Ngọc Đường ―― như vậy mà có thể nghe hiểu?

Bạch Ngọc Đường cười gượng hai tiếng ―― quen rồi a.

“Tính tình của mỗi người đều là chậm rãi hình thành, yêu cũng là từng bước một mới trở nên sâu sắc.”Triển Chiêu giải thích, “Lương Nhạn bởi vì anh cứu cậu ta, không có xem thường cậu ta, nên ở khoảnh khắc đó đã nhất kiến chung tình, nhưng lúc đó, cậu ta sẽ không nghĩ đến chuyện giết sạch người bên cạnh anh để độc chiếm anh!”

Mọi người gật đầu, Dương Phàm cũng gật đầu, “Đúng vậy, cái này không hợp lý.”

“Con người khi yêu mến một thứ gì đó thường trải qua quá trình: thích ―― muốn ―― tranh thủ ―― không chiếm được ―― buông tha giữ lấy ―― quên đi cực đoan.”Triển Chiêu tiếp tục nói, “Cho dù là biến thái, cũng sẽ không thoát ly khỏi hình thức tư duy bình thường, bất quá hắn sẽ chọn hướng đi bất thường mà thôi, đồng thời đó cũng là thủ pháp cực đoan.”

“Ừ, đúng thế.” Mọi người đều thấy có lý.

“Cậu ta còn có cuộc sống của chính mình, lại vẫn muốn theo dõi anh … Rất nhiều chuyện để làm.”Bạch Ngọc Đường cười nói, “Rất khó tưởng tượng cậu ta còn có thể thời gian học tập cũng như chế bom, đồng thời cậu ta đặt bom cũng tránh cảnh sát rất tốt, không có cao nhân chỉ điểm thì căn bản không có khả năng hoàn thành.”

Tần Âu nhíu mày, hắn đích thực cũng từng hoài nghi như vậy, chỉ là sau này án tử được gác lại, hắn cũng không nghĩ nữa.

“Đúng rồi.”Triển Chiêu hỏi, “Có ảnh chụp của con anh không?”

Tần Âu hơi sửng sốt, đưa tay lấy ví tiền ra, đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu mở ra, quả nhiên trong ví tiền có ảnh chụp của một đứa bé khả ái, khoảng sáu bảy tuổi, mập mạp trắng bóc, mặt búp bê y chang Tần Âu.

“Thật đáng yêu.”Triển Chiêu đem ví tiền trả lại cho Tần Âu, “Anh có thể xin quyền nuôi dưỡng thằng bé.”

Tần Âu trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu.

“Tần Âu, anh nghĩ án tử kia vẫn chưa kết thúc?” Triển Chiêu đột nhiên hỏi.

Tần Âu chậm rãi giương mắt, rồi gật đầu.

Dương Phàm có chút sốt ruột, hỏi hắn, “Nhưng, Lương Nhạn không phải đã chết sao, hơn nữa đã qua nhiều năm rồi.”

“Tôi tìm được động cơ giết người, đương nhiên, tất cả đều là Lương Nhạn gây nên, nhưng tôi tìm không được phòng thí nghiệm để cậu ta chế bom, bom đó là từ nơi khác đưa tới, nhìn chung thứ duy nhất được cậu ta gia công chính là bộ phận khống chế, bởi vì Lương Nhạn học điện tử.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đúng là rất kỳ lạ.

“Còn có.” Tần Âu mở ví tiền, từ trong đó lấy ra một trang giấy, đưa cho Triển Chiêu, “Ngày đó tôi nhận được một lá thư, gửi đến cảnh cục, là thư nặc danh từ nước ngoài, tra không được nơi gửi, bên trong có tờ giấy này.”

Triển Chiêu đưa tay nhận lấy, thì thấy bên trên tờ giấy có dòng chữ rất thanh tú ―― sự tình còn chưa kết thúc, hãy cẩn thận, đứa bé đừng đón về, sẽ thay cậu bảo vệ, có trắc trở có thể đến SCI tìm một con mèo để hỗ trợ.



Triển Chiêu vừa nhìn đống chữ này mí mắt đã giật giật, đến khi đọc đến “một con mèo” kia lập tức xù lông, anh hít sâu một hơi để bảo trì lý trí, rồi đem tờ giấy trả lại cho Tần Âu, Tần Âu còn nói, “Tôi ban đầu còn nghĩ có phải là trò đùa dai không, SCI sao lại có mèo a, sau lại nghe cục trưởng Bao nói, thật sự là có mèo, còn là một con mèo có móng vuốt rất lợi hại, linh vật của SCI …”

Bạch Ngọc Đường nhịn không được phì cười, nói với Tần Âu, “Không cần lo lắng sự an toàn của thằng bé nữa, có những lời này của hắn hẳn là không còn nguy hiểm.”

“Hô…”Tần Âu gật đầu, “Ừm, ban đầu tôi rất lo lắng, nhưng sau đó Jane bọn họ gọi điện thoại đến nói, mấy ngày nay có vài hắc y nhân hình như đang bảo vệ Tần Dịch.”

“Thằng bé tên Tần Dịch a, tên thật là dễ nghe.” Triển Chiêu đứng lên vỗ vỗ vai Tần Âu, rồi cầm điện thoại đi ra ngoài, trong miệng nói thầm, “Đúng nha, có hắn bảo chứng anh cứ yên tâm đi, hắn rất có bản lĩnh đó, so với thần tiên còn có bản lĩnh hơn.”

Nói xong, đạp cửa ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường có chút bất lực xoa xoa trán, đối với Tần Âu cùng Dương Phàm đang mục trừng khẩu ngốc cười cười, “Nghiệt duyên mà thôi, không nên để ý…”

Ngoài cửa, Triển Chiêu hấp tấp lao ra, Triệu Trinh đang cùng Bạch Trì đứng ở đó, Bạch Trì hiển nhiên lo lắng đến mức mặt mũi trắng bệch, bất quá hai người còn chưa nói xong, đã thấy Triển Chiêu trực tiếp đi tới, quẹo vào một góc, lấy điện thoại ra ấn số.

Sau đó, Triệu Trinh Bạch Trì đều nghe thấy Triển Chiêu ồn ào, “Sao chỗ nào cũng có chú thế a?!”

Triệu Tước ở đâu dây bên kia xoa xoa lỗ tai, “Đừng nóng meo meo, lần này không có liên quan đến ta nhiều lắm!”

“Có ý gì?” Triển Chiêu không giải thích được.

“Tần Âu trước cứu Tiểu Phương Phương một mạng, ta rất yêu mến hắn, liền điều tra một chút, muốn tìm xem có chỗ nào có thể giúp hắn không, nghĩ không ra vừa tra, dĩ nhiên gặp cảnh thảm như vậy.” Triển Chiêu chợt nghe thấy Triệu Tước có chút bất đắc dĩ thở dài, “Ta gần đây đang tra ít án tử, phát hiện cùng hắn có thể có chút liên lụy, nên mới nhắc nhở một chút, lại phát hiện mấy đứa cũng đang vào cuộc, nên nhắc mấy đứa luôn.”

“Chú biết đầu mối?” Triển Chiêu nhíu mày, “Điều tra này nọ rồi phát hiện ra?”

Triệu Tước cười cười, “Ta sẽ đem đầu mối chỉnh lý một chút, rồi gửi vào mail của SCI, mấy đứa tự mình nghiên cứu đi nhá, bất quá Tần Âu có thể yên tâm, Tiểu Dịch Dịch ta sẽ giúp hắn chiếu cố, nói hắn cứ yên tâm đi.”

Triển Chiêu thở dài, “Thực sự chỉ là ngẫu nhiên? Vậy sao chú biết trong bữa tiệc của anh hai có bom?”

“Ừ, bởi vì sự tình liên lụy đến Trinh Trinh, nên ta có chút lo lắng.” Triệu tước nói, “Nếu thằng bé có chuyện gì huyết thống ưu tú của Triệu gia bọn ta sẽ tuyệt hậu mất.”

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, “Người nào muốn hại cậu ấy?”

Triệu Tước cười cười, “Nhóc nên hỏi trực tiếp thằng bé a, ta cũng không tra được, cúp trước đây.”

Triển Chiêu do dự một chút, lại hỏi, “Cái gì gọi là Triệu gia tuyệt hậu a, chính chú không phải đang sống nhăn đấy thôi?”

Triệu Tước ngẩn người, đột nhiên hài lòng mỉm cười, “Ngoan, lần sau lại trò chuyện.” Nói xong, cúp máy.

Triển Chiêu cũng treo máy, nghi hoặc đầy mình.

Anh vừa từ trong góc đi ra, đã thấy Triệu Trinh cùng Bạch Trì tò mò nhìn mình, Triển Chiêu cười cười, “Hai người tiếp tục.”

“Anh.”Bạch Trì kéo Triển Chiêu, “Trinh cái kia…”

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Bọn anh cũng chưa được nghe cụ thể, nếu có thể thì hãy cùng nhau nói chuyện, nói không chừng cùng án tử lần này có quan hệ.”

Bạch Trì gật đầu, lôi kéo Triệu Trinh vào phòng làm việc, mọi người ngồi xuống cùng bàn bạc.



Trong biệt thự Bạch gia, lão Trần lầu trên lầu dưới đều tham quan một lần, cảm thán, “Ai nha, thẩm mĩ không tồi nha.”

Đang nói chuyện, chợt cảm giác dưới chân có một con mèo bự đang cọ cọ vào mình, lão cúi đầu vừa nhìn, thì thấy đó là một nhóc sư tử.

“Nga u!” Ông lão cúi người ôm lên, “Con mèo này thật oai phong a!”

Trần Du đang ở dưới lầu ngoắc ngoắc lão, “Ông nội, ông xuống đây ngồi một chút, đi cầu thang cẩn thận a!”

“Ừ ừ!”

Ông lão gật như bổ củi rồi bước xuống, nhưng lại bị chùm đèn trên đỉnh đầu hấp dẫn, vừa ngửa mặt lên nhìn thì dưới chân bị trượt đi …

Ngay khi Trần Du đang sợ hãi thì, cánh tay ông cụ được ai đó túm lấy.

Mọi người dưới lầu thở phào nhẹ nhõm, ông lão cũng hoảng sợ không thôi, quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông cao to trẻ tuổi đang túm lấy tay lão.

Ông lão lấy làm kinh hãi, nhìn lại nhìn, người đàn ông này đại khái chừng ba mươi, thật tuấn tú a… Trên người mặc áo sơ mi trắng, quần tây trang … Tóc có chút rối loạn.

“Không sao chứ?”

Kéo ông lão lại chính là Bạch Cẩm Đường, anh ở trong phòng thấy Công Tôn ngủ say, liền đi ra ngoài.

Ông cụ gật đầu, “Không.”

“Bạch đại ca.” Trần Du gật gật đầu, cùng Bạch Cẩm Đường chào hỏi.

Bạch Cẩm Đường gật đầu, anh cũng rất rõ chuyện gì đã xảy ra, Tiểu Đinh vừa nói với anh một lần, Bạch Cẩm Đường nhíu mày, “Điều thêm vài người đến bảo hộ.”

Tiểu Đinh đáp ứng một tiếng rồi quay người đi, Bạch Cẩm Đường đến phòng bếp lấy ly nước, rồi lại quay vào phòng, Công Tôn đã tới giờ uống thuốc, đương nhiên, Công Tôn vẫn còn ngủ say, nhiệm vụ đút thuốc liền rơi vào tay Bạch Cẩm Đường. Tuy rằng anh là lần đầu tiên làm, bất quá cảm giác… hình như cũng có chút kinh nghiệm, rất suôn sẻ, còn có thể thuận tay ăn chút đậu hũ.
Bình Luận (0)
Comment