S.c.i. Mê Án Tập

Chương 312

Công Tôn tựa ở sô pha, trong nồi đang có hầm canh, sùng sục sùng sục toả nhiệt. Hắn dựa vào bộ lông mềm mại của Lisbon, tiểu sư tử nằm sấp bên cạnh, đầu gối lên chân, đang nhìn gì đó trong tay hắn.

Thứ Công Tôn đang xem tìm được trong thùng đồ của Dương Phàm, là nhật ký của cha và ông nội y, muốn từ bên trong tìm ra chút manh mối, tốt nhất là có thể giúp Bạch Cẩm Đường khôi phục lại ký ức.

Bạch Cẩm Đường ngồi đối diện hắn, xem tư liệu của công ty.

Một bên, Dương Phàm đang đút cho Dương Dương và Tần Dịch vãng ăn điểm tâm, hai đứa nhóc thì cứ mải miết chơi đùa.

Trần Du và ông nội ngồi trên sô pha ngay sau lưng Bạch Cẩm Đường xem TV, vừa xem vừa nghĩ... Bầu không khí thật ấm cúng nha.

Đại Đinh Tiểu Đinh không biết đang vội cái gì, trên bàn bày đầy sổ sách, hai người lại chụm đầu vào viết viết vẽ vẽ.

Bạch Cẩm Đường trong lúc đọc tài liệu, thỉnh thoảng có liếc nhìn Công Tôn.

Công Tôn vẫn chăm chú đọc sách, không hề ngẩng đầu.

Bạch Cẩm Đường khẽ nhíu mày.

Công Tôn đọc a đọc, chợt cảm giác tiểu sư tử ngẩng đầu lên, trước mặt mình, cũng có một cái bóng.

Ngửa mặt vừa nhìn, thì thấy Bạch Cẩm Đường đang đứng trước mặt, cúi đầu nhìn mình.

Công Tôn không nhúc nhích, cùng Bạch Cẩm Đường đối diện.

Bạch Cẩm Đường cúi đầu, hai tay chống vào lưng ghế sau lưng Công Tôn, nhìn thẳng vào hắn.

Công Tôn trừng mắt lại, tiếp tục đối diện với người kia, bất động thanh sắc.

Bạch Cẩm Đường khẽ nheo mắt, Công Tôn cầm quyển nhật ký trong tay, chậm rãi đưa lên, chặn tầm nhìn của Bạch Cẩm Đường lại, tiếp tục xem, mặc kệ người kia.

Bạch Cẩm Đường chợt thấy một sợi dây nào đó trong đầu “phựt “một tiếng đứt đoạn, liền đưa tay giật lấy quyển nhật ký, quăng qua một bên.

Công Tôn khẽ nhíu mày, nhìn anh.

Bạch Cẩm Đường lại mắt đối mắt.

Tiểu sư tử ngửa mặt, hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào hai người.

Bạch Cẩm Đường cùng Công Tôn nhìn nhau một hồi lâu, mới đặt mông xuống ngồi cạnh Công Tôn, vừa ngồi thì bỗng nghe thấy “méooo~~ ” một tiếng.

Bạch Cẩm Đường cả kinh, đứng lên nhìn lại, thì thấy phía dưới móng vuốt của Lisbon hình như có gì đó, đưa tay nhấc chân nó lên, chợt thấy Lỗ Ban cùng Lilya đang nằm cạnh nhau, Lỗ Ban đang nằm ngửa phơi bụng ra, Lilya tựa vào ngực nó, hai con mèo đang giúp nhau liếm lông, hiển nhiên Bạch Cẩm Đường vừa áp đảo chúng nó, vì vậy hai con đều đang ai oán nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Đường, biểu thị sự bất mãn.

Nhìn nhau một hồi, chợt nghe Công Tôn khẽ cười một tiếng.

Bạch Cẩm Đường chân mày giật giật, đặt chân Lisbon xuống, phủ lên hai con mèo.

Công Tôn cầm nhật ký lên muốn đọc tiếp, Bạch Cẩm Đường liền nhíu mày, đưa tay đoạt lấy vứt qua một bên, rồi ôm lấy Công Tôn, bế lên lầu.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, cảm thấy kiểu ở chung của hai người này thật thú vị.

Đại Đinh Tiểu Đinh còn đang bận rộn, hiển nhiên đã quen quá rồi.

Dương Phàm vừa cho Tần Dịch và Dương Dương uống nước trái cây xong, đang ngồi đờ ra một chỗ, Tần Âu không biết xử lý sự tình thế nào rồi, có gặp phải nguy hiểm gì không.

...

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đạp bay, Bạch Cẩm Đường ném Công Tôn lên giường, đưa tay lột cà vạt và áo khoác của mình ra.

Nhưng Công Tôn lại đưa tay chống đầu, mở to hai mắt nhìn anh, không nhúc nhích.

Bạch Cẩm Đường khẽ chạm nhẹ vào vùng hõm chỗ xương quai xanh của hắn, nhìn Công Tôn, “Em không sợ sao?”

Công Tôn nháy mắt mấy cái, hỏi, “Sợ cái gì?”

“Chuyện anh sắp làm với em!” Bạch Cẩm Đường trả lời.

Công Tôn bất lực nhún vai, “Anh vốn mỗi ngày đều làm, sợ sao nổi.”

Bạch Cẩm Đường lông mày khẽ động, thảo nào vẫn thấy thiếu thiếu gì đó, hoá ra là đã không làm vài ngày!

Lập tức ngừng lại, đưa tay nâng cằm Công Tôn, “Vậy làm đi!”

Công Tôn nhướn mày, “Anh là ai?”

Bạch Cẩm Đường súc tích, “Em nói xem...”

“Anh nhớ tôi là ai không?” Công Tôn cười nhạt.

Bạch Cẩm Đường nheo mắt, “Làm không chừng sẽ nhớ ra.”

Công Tôn trên mặt lộ ra vẻ tự tiếu phi tiếu, “Chiếu theo logic của anh, trên đời này sẽ không có tội cưỡng gian!”

Bạch Cẩm Đường khóe miệng giật giật, “Em bình thường cũng nói như vậy?”

Công Tôn sờ sờ cằm, “Tôi đối với người lạ tương đối khách khí.”

“Anh không được tính là người lạ.” Bạch Cẩm Đường nheo mắt.

Công Tôn cười, đưa tay điểm nhẹ lên mũi người kia, “Anh là ai? Tôi không quen biết anh.”

Bạch Cẩm Đường hít vào một hơi, ngón tay kia đã lướt qua tử huyệt của anh, khẽ cọ a cọ, anh liền ngăn lại, nói, “Anh không nghĩ em sẽ không cho anh làm?! Nếu anh cả đời vẫn không nhớ ra thì sao? Cả đời không cho làm!”

“Anh mơ đẹp thế.” Công Tôn nói, “Cho anh một năm, nhớ không ra tôi đi tìm người khác, lão tử đây đầy người theo đuổi.”

“Em dám!” Bạch Cẩm Đường nhướn mày, “Ai dám đụng vào một đầu ngón tay của em anh bắt nó cho chó ăn!”

Công Tôn đưa tay niết cằm Bạch Cẩm Đường, “Thật không? Tùy anh thôi.”

Bạch Cẩm Đường nhẹ nhàng vuốt thắt lưng Công Tôn, hỏi, “Em nói xem, nếu anh ngạnh mất rồi, thì sao?”

Công Tôn cười nhạt, “Anh cứ thử xem a.”

Bạch Cẩm Đường trên mặt lộ ra dáng cười bất thiện, Công Tôn nhướn mày, Bạch Cẩm Đường như vậy trông như một con báo nhỏ đang xù lông, thật đáng yêu.

“Chúng ta thử xem?” Bạch Cẩm Đường có chút gấp gáp.

Công Tôn mặc cho người nọ đang nhằm vào cổ mình hôn a hít, cứ đưa tay nắm lấy mũi người ta.

Bạch Cẩm Đường bất mãn ngẩng đầu nhìn hắn.

Công Tôn nhướn mày, “Có gan thì cứ làm a, anh mà làm, tôi sẽ ly hôn.”

Bạch Cẩm Đường liền cảm thấy trong đầu ong lên một tiếng, sắc mặt rét lạnh dần, Công Tôn cũng hiểu mình đã đùa hơi quá, thì nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng lầm bầm, “Là anh không tốt, ngay cả tôi cũng quên, đồ vô lương tâm.”

Bạch Cẩm Đường nghe thấy hắn nói như làm nũng, sát khí lập tức tiêu tán, bầu không khí trong nháy mắt hòa hoãn lại, anh thở dài, “Ai biết đụng vào đầu thôi lại nghiêm trọng như vậy.”

Công Tôn xoa xoa đầu anh, “Vậy nhanh nhớ ra đi.”

“Thật ra anh đã nhớ ra một ít.” Bạch Cẩm Đường xoay người, tựa vào Công Tôn, với tay lấy bật lửa cùng gói thuốc trên đầu giường, lấy ra một điếu...

Bạch Cẩm Đường nhướn mày, Công Tôn nhanh tay đoạt lấy, “Muốn chết hả!”

Bạch Cẩm Đường bật cười, “Bây giờ anh dám khẳng định lúc trước chúng ta ngày nào cũng làm.”

Công Tôn không để ý, đưa tay đoạt lấy điếu thuốc trên môi anh, giục, “Anh vừa nói đã khôi phục được một ít?”

“Ừ.” Bạch Cẩm Đường lại tìm một bao thuốc lá khác mở ra, bởi vì Công Tôn nghiêm ngặt khống chế số lượng thuốc anh hút, nên mỗi ngày chỉ có một hai điếu thôi, anh rút ra một điếu đặt lên môi, nói “Chỉ là rất hỗn loạn.”

“Có ý gì?” Công Tôn tựa vào ngực người ta, Bạch Cẩm Đường khẽ vươn người, dùng điếu thuốc của hắn để mồi điếu của mình, hít một hơi, phun ra một vòng khói, “Kiểu như vừa khắc trước là hình ảnh anh hơn hai mươi tuổi, một khắc sau lại là lúc anh tám tuổi.”

“Là vì thôi miên sao?”Công Tôn nhíu mày, “Tôi vừa đọc nhật kí của cha Dương Phàm, đúng là có viết về một đứa bé ở trong phòng bệnh được bảo vệ nghiêm ngặt, nhưng không biết có phải là anh không, hơn nữa cũng không có đầu mối cụ thể.”

“Không có biện pháp.” Bạch Cẩm Đường nhún nhún vai, “Tiểu Chiêu không chịu thôi miên cho anh.”

“Cậu ấy muốn tốt cho anh thôi.” Công Tôn nói, “Vạn nhất bị điên rồi sao?”

Bạch Cẩm Đường cười, “Anh lúc này cũng muốn điên rồi đây.”

Công Tôn nhíu mày, “Triệu Tước thật sự lợi hại như vậy sao? Có thể niêm phong ký ức lại, bây giờ vẫn còn bị ảnh hưởng... Ông ấy bây giờ đang ở đây, nhưng chỉ nói mỗi câu chưa tới lúc rồi không chịu tháo ra cho anh.”

“Anh đối với ông ấy không có ấn tượng nào quá sâu sắc.” Bạch Cẩm Đường thở dài, “Đúng rồi... Kỳ thực còn có một biến hóa.”

“Cái gì?”

“Anh trước đây không phải có năng lực dự đoán tương lai sao?” Bạch Cẩm Đường hỏi.

“Ừ.”Công Tôn gật đầu.

“Hiện tại hình như còn mạnh hơn nữa.”

“Thực sự?” Công Tôn ngồi xuống.

“Đúng vậy.”Bạch Cẩm Đường gật đầu, “Ví dụ như ngay lúc này.”

“Lúc này” Công Tôn sửng sốt, “Anh cảm giác có nguy hiểm sao?”

Bạch Cẩm Đường nghiêm túc gật đầu.

Công Tôn đẩy đẩy, “Nguy hiểm thế nào, nói a!”

Bạch Cẩm Đường sáp tới bên tai hắn, nhỏ giọng nói, “Canh của em...”

...

“Đi chết đi!” Công Tôn túm một cái gối ném vào Bạch Cẩm Đường, phi xuống giường, lao ra khỏi phòng chạy xuống lầu, Bạch Cẩm Đường ở trong phòng lắc đầu cười khổ.

Xuống lầu rồi, may mà Trần Du đã tắt bếp, còn giúp hắn múc ra từng chén.

Công Tôn cầm một chén, nói với Trần Du, “Mọi người đều uống đi, canh này rất bổ, là Bạch Trì chỉ đó.”

“Anh không uống sao?” Trần Du thấy Công Tôn chỉ lấy một chén, liền hỏi.

Công Tôn cau mũi, vẻ mặt ghét bỏ, “Cái này hầm từ thận heo với thận trâu đó!”

Trần Du lập tức mất hăng hái uống canh.

Công Tôn bưng lên lầu, đẩy cửa bước vào, “Ăn canh.”

Vào cửa, chợt thấy Bạch Cẩm Đường đang ôm đầu, nằm ở trên giường hình như đang rất thống khổ.

“Cẩm Đường!”Công Tôn trước đây từng nhìn thấy Bạch Cẩm Đường như vậy, có lần còn té xỉu, vội vã buông chén canh chạy đến, “Anh sao thế... A!”

Nói còn chưa dứt lời, đã bị Bạch Cẩm Đường túm lấy cánh tay ấn lên giường, bắt đầu hôn a hôn.

Công Tôn nhìn anh, thì thấy chẳng có gì gọi là thống khổ cả, chỉ có vẻ mặt rất gian ―― giả vờ đó!

“Anh...”

Công Tôn tức giận không nhẹ, người này lại nữa rồi!

Bạch Cẩm Đường hôn Công Tôn một ngụm xong cảm thấy tâm tình thư sướng, cười nói, “Nè, canh gì thơm thế a?”

Công Tôn khóe miệng giật giật, “Nơi tạo ra nước tiểu của trâu với heo đó!”

Bạch Cẩm Đường biết Công Tôn đang thẹn quá hoá giận, bật cười, “Sao buồn nôn thế, hay là khỏi uống ha.”

Công Tôn mỉm cười nhướn mày, “Sao? Không uống?”

...

Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ, vội đứng lên, đến bên bàn cầm lấy cái chén uống từng ngụm.

Công Tôn căm giận chuẩn bị ngồi dậy, lại nghe “loảng xoảng” một tiếng.

Giương mắt vừa nhìn, đã thấy Bạch Cẩm Đường nằm dưới bàn, đưa tay ôm đầu, hình như rất thống khổ, canh đều đổ cả ra ngoài.

“Lại nữa?” Công Tôn nhìn anh, “Này, anh đừng có náo loạn...”

Thế nhưng nhìn nữa, chỉ thấy Bạch Cẩm Đường vẫn khuỵu ở đó, thống khổ ôm đầu, như muốn kêu lên nhưng kêu không được.

Công Tôn cả kinh, chạy lại, “Cẩm Đường?”

Bạch Cẩm Đường cả người đều bị chuột rút đến cứng đờ, Công Tôn chỉ thấy tay hắn nắm thành quyền, đầu ngón tay trắng bệch, cứng rắn như sắt. Hai mắt nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt.

“Cẩm Đường!” Công Tôn trong nháy mắt biết không tốt rồi, vội hét lên, “Người a!”

Dưới lầu Đại Đinh Tiểu Đinh nhanh chóng vọt vào.

“Đại ca!” Đại đinh tiến đến nâng Bạch Cẩm Đường lên.

Dương Phàm cũng vọt tới, vừa nhìn thì nói, “Là chuột rút, không cần khẩn trương, nhanh mang ống thở đến!”

Tiểu Đinh vội đi lấy, Dương Phàm cấp cứu cho Bạch Cẩm Đường, Đại Đinh gọi điện thoại cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, dù sao mọi người lúc này đều đang trong trạng thái được bảo hộ.

Lúc này, cơn co giật của Bạch Cẩm Đường đã kết thúc, sau đó, lại chìm trong trạng thái choáng ngất.

Công Tôn sắc mặt trắng như tờ giấy, ngồi ở một bên nhìn.

Dương Phàm kiểm tra kĩ càng cho Bạch Cẩm Đường, ý bảo Công Tôn không có việc gì, mọi người cùng nhau khiêng người lên giường.

“Thân thể hắn một chút vấn đề cũng không có, rất kỳ quái, huyết áp rất ổn định, các phương diện khác đều bình thường.” Dương Phàm nói, “Có phải là bệnh cũ không?”

“Đại ca trước đây cũng như vậy.” Tiểu Đinh gật đầu, thấy Công Tôn vẻ mặt như muốn chết đến nơi, vội vàng an ủi, “Anh cũng gặp qua rồi mà, đừng nóng vội, lập tức ổn thôi.”

Công Tôn gật đầu, đi qua ngồi xuống cạnh Bạch Cẩm Đường, nắm lấy tay anh.

Chốc lát sau, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chạy đến.

“Anh hai...”

“Suỵt ” Dương Phàm ra hiệu ọi người nhỏ giọng, người đang ngủ rồi a.

Hai người đi qua nhìn.

“Sao lại như vậy?” Triển chiêu hỏi Công Tôn, “Anh ấy nhớ ra cái gì sao? Hình như đã lâu lắm rồi không té xỉu đột ngột.”

Công Tôn lắc đầu, “Đều do tôi bắt hắn nhớ.”

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai Công Tôn, “Đừng nghĩ như vậy, rất nhanh sẽ ổn thôi, không chừng anh hai đã nhớ ra rồi đó.”

“Đúng thế.” Dương Phàm nói, “Loại mất trí nhớ tạm thời này rất dễ sản sinh phản ứng kịch liệt, hơn nữa các chỉ tiêu sức khoẻ trên người hắn đều bình thường, đừng quá lo lắng.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, để Công Tôn cùng Bạch Cẩm Đường nghỉ ngơi, mọi người lui ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu quay về SCI tiếp tục làm việc, đóng cửa xe, Triển Chiêu chợt thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường ngưng trọng.

“Cậu muốn nhờ Triệu Tước giải toả ký ức cho anh hai?” Triển chiêu hỏi.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Tôi muốn hỏi ba tôi xem vì sao muốn đem ký ức của anh ấy khoá lại.”

Triển chiêu nhướn mày, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Cậu cũng thấy việc này có liên quan đến ba cậu với ba tôi?”

“Không có bọn họ ngầm đồng ý, Triệu Tước không có khả năng động thủ, cậu cũng đã nói, muốn ký ức của một người triệt để bị niêm phong cần một khoảng thời gian rất dài cùng trình tự làm việc rất phức tạp.” Bạch Ngọc Đường nói, “Tôi không rõ vì sao thấy anh hai thống khổ như vậy bọn họ vẫn không chịu tháo ra cho anh ấy.”

Triển Chiêu trầm mặc một hồi, liếc Ngọc Đường, “Hay là... nói ra lại càng thống khổ hơn.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, Triển Chiêu vỗ vỗ vai anh, “Không có việc gì, Công Tôn đang ở bên cạnh anh ấy a.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Ừ.”

Hai người tâm sự trọng trọng nhưng vẫn bất lực, lái xe về SCI.

Hôm đó, mọi người đều bận rộn, đến hừng đông bốn giờ sáng hôm sau, Đại Đinh Tiểu Đinh chợt nghe thấy từ trên lầu hai truyền đến tiếng kêu của Công Tôn.

Xông lên vừa nhìn, chỉ thấy Công Tôn ngồi trên giường, chỗ nằm bên cạnh hắn trống trơn, Bạch Cẩm Đường đã biến mất.

“Tôi đang ngủ... thì không thấy hắn đâu!”

“Công Tôn.” Tiểu Đinh thấy Công Tôn tâm tình kích động như muốn gục ngã tới nơi, vội nói, “Đừng gấp, không ai có thể vượt mặt bọn tôi bắt đại ca đi, trừ phi là tự anh ấy bỏ đi!”

Công Tôn sửng sốt, lúc này mới bình tĩnh lại chút, “Hắn đi đâu... Có về nữa không?”

“Anh ấy đã nói nếu chết cũng phải chết cùng anh, nhất định là có chuyện gì phải xử lý gấp!” Tiểu Đinh vội an ủi Công Tôn.

Đại Đinh gọi điện cho Bạch Cẩm Đường, thế nhưng điện thoại lại ở trên bàn, hắn liền gọi qua cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở lại SCI tăng ca, bận rộn đến hừng đông, vừa đặt lưng xuống giường nghỉ một chút.

Trong cơn mơ hồ nghe thấy những gì Tiểu Đinh nói, Triển Chiêu lập tức tỉnh táo, suy nghĩ một chút, nói, “Bảo Công Tôn đừng nóng vội... Đại ca hẳn là phải đi xử lý chuyện gì đó, rồi sẽ trở về.”

“Anh ấy đi tìm Triệu Tước?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu ngắt điện thoại, lắc đầu.

“Không phải?!”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, Triển Chiêu lại lần nữa cầm điện thoại lên, Bạch Ngọc Đường thấy số cậu ấy gọi đi là số của Triệu Tước.

“A lô?” Triệu Tước tiếp điện thoại, giọng nói rất tỉnh táo, Triển Chiêu cười nhạt, người này chẳng lẽ không ngủ sao?

“Meo Meo, lúc này lại gọi, gấp lắm à?” Thanh âm của Triệu Tước còn mang theo chút tiếu ý.

Triển Chiêu cũng trầm mặc một lát, hỏi, “Chú có tin vào số mệnh không?”

Triệu Tước sửng sốt, một lúc lâu, cười hỏi, “Xảy ra tình huống gì ngoài kế hoạch à?”

Triển chiêu nở nụ cười, “Triệu Tước, chú đã hại rất nhiều người đúng không?”

Triệu Tước không nói.

“Đừng hại người nữa.” Triển chiêu nói, “Đặc biệt là những người vô tội, nếu chú còn cơ hội.” Nói xong, không đợi Triệu Tước trả lời, đã cúp máy.

Triệu Tước cầm điện thoại ngơ ngác ngồi trên giường, người bên cạnh hỏi hắn, “Sao thế?”

“A, sự tình bắt đầu thú vị rồi đây.” Triệu Tước đóng điện thoại xuống, giương mắt, từ trong đáy mắt hiện lên một tia thảnh nhiên, “Thông tri cho Duẫn Văn, tiểu sư tử của Bạch gia bọn họ, đại khái đã tỉnh lại.”

...

“Chúng ta đi đâu tìm anh hai bây giờ?” Bạch Ngọc Đường đã rời giường, vẻ mặt sốt ruột.

Triển Chiêu lại buông điện thoại nằm xuống.

“Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường chọt chọt anh.

Triển Chiêu nói, “Nếu như là anh hai tự bỏ đi, cậu nghĩ anh ấy muốn chúng ta đi tìm anh ấy sao?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Nhưng nếu có nguy hiểm...”

“Người có thể gây nguy hiểm cho anh ấy tôi đã gọi điện thoại cảnh cáo rồi.” Triển chiêu vẻ mặt mất hứng, nắm áo Bạch Ngọc Đường, “Ngủ đi, lát nữa sẽ có người gọi cho chúng ta đi đón anh hai, hiện tại cứ để tự anh ấy xử lý.”

...

Một hồi lâu sau, Bạch Ngọc Đường mới chậm rãi ngồi xuống bên giường, thấp giọng nói, “Miêu Nhi... Tôi biết anh ấy đi tìm ai rồi.”

“Đừng nghĩ nữa.” Triển Chiêu rầu rĩ trả lời.

“Nếu như anh hai lần này xảy ra chuyện, vậy người hại anh ấy chính là...”

Còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đã túm lấy cổ tay kéo người lên giường, lôi chăn đắp kín người anh, nói, “Đừng nghĩ nữa!”

...
Bình Luận (0)
Comment