S.c.i. Mê Án Tập

Chương 353

Triệu Tước đồng ý hỗ trợ, thật ra đối với mọi người là một tin tức tốt.

Triệu Trinh cùng ông ấy lên thuyền, sẽ cần hoá trang cho ông ấy một chút, mà thành viên của SCI cũng có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, mọi người phân công nhau hành động.

Bạch Ngọc Đường cùng chỉ huy đội đặc công, cảnh sát biển bàn nhau kế hoạch hành động hoàn chỉnh, anh còn từ chỗ cặp song sinh lấy được bản đồ kết cấu nội bộ của chiếc du thuyền nọ..

Hai vị chỉ huy kia không biết Bạch Ngọc Đường từ đâu có được tin tức tình báo tốt như vậy, chỉ cảm thấy quá mức thần kỳ..

Mã Hán tự mình tuyển chọn vài người ưu tú nhất để ngắm bắn từ xa, lần này anh phải tác chiến từ trên trực thăng, độ khó rất lớn. Triệu Hổ cùng Lạc Thiên đi theo đội viên đội đặc công nghiên cứu thiết bị cùng phương pháp để lên thuyền..

Tương Bình và Tần Âu phụ trách vấn đề kỹ thuật, những người khác cũng chạy đi liên lạc với những người có hành động tương quan. Bạch Trì chạy tới chạy lui chỉnh lý tư liệu. Ngược lại Công Tôn với Mã Hân nhàn đến phát chán.

Chỉ có Triển Chiêu hình như không có việc gì để làm, Bạch Ngọc Đường vốn muốn anh cùng đi bàn kế hoạch với hai vị đội trưởng nọ, nhưng Triển Chiêu không chịu, anh nói có một số việc cần làm nên phải về nhà.

Triển Chiêu về nhà làm gì chứ?.

Anh leo lên ban công ở lầu hai, cầm trong tay một ly nước, ngồi trên tay vịn nhìn ra quang cảnh thành phố bên dưới những sườn núi xa xa. Anh trước đây đã từng tán thán quá, cảnh đêm của thành phố thật đẹp, nhưng cũng là thành phố đó, ban ngày lại vô cùng hỗn loạn, ban đêm xe càng nhiều càng tráng lệ, ban ngày xe càng nhiều càng bực mình..

Triển Chiêu lẳng lặng nhìn, sâu sắc cảm nhận được, hoá ra bóng đêm có thể che đậy được rất nhiều thứ, cũng có thể phơi bày được nhiều thứ.

Anh nhìn đến xuất thần, rồi chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại, thì ra là Công Tôn vừa đi dạo trở về.

“Cảnh cục quá rối loạn.” Công Tôn ngồi bên cạnh, từ trong túi lấy ra cho anh một cây kẹo mút..

Triển Chiêu buồn bực nhận lấy, Công Tôn cười, “Lúc ở cảnh cục được Dương Dương cho đó.”.

Lúc này, từ ngoài cửa Lisbon với tiểu sư tử cũng chạy tới, vô cùng thân thiết cọ a cọ hai người... Người của SCI, kể cả Bạch Cẩm Đường, Triệu Trinh đều là người bận rội, thường ngày căn bản không thấy mặt mũi đâu, không nghĩ tới hôm nay lại nhàn rỗi như thế.

Công Tôn thấy Triển Chiêu hình như có tâm sự, thì hỏi, “Làm sao vậy? Không muốn để Triệu Tước hỗ trợ hả?”.

Triển Chiêu nhún vai, “Lát nữa anh hai về, thấy Triệu Tước không biết có mất hứng không đây.”.

“Hắn không thèm để ý đâu.” Công Tôn biết Triển Chiêu đang suy nghĩ quá nhiều bèn an ủi, “Hơn nữa, đêm nay bọn anh ra ngoài.”

“Còn Ngọc Đường nữa, tôi muốn hỏi Triệu Tước xem người kia là ai, có quan hệ gì với Ngọc Đường không.” Triển Chiêu ngồi xuống phía dưới, “Bất quá lão ta chắc chắn sẽ không nói thật.”.

Công Tôn tựa người vào lan can khẽ xoa cằm, “Tôi lại không muốn biết năm đó Cẩm Đường đã gặp phải chuyện gì, có lẽ là muốn trốn tránh a.”

Triển Chiêu nở nụ cười, gật đầu, “Ngọc Đường hình như cũng không muốn biết, nhưng có một số việc nếu không giải quyết, chúng nó vẫn sẽ theo mình, rồi lại giống như bậc cha chú xấu hổ mà trải qua.”.

“Cũng đúng a.” Công Tôn gật đầu. Lúc này, hai người chợt nhìn thấy ở sân bên dưới, Triệu Tước thay đổi một thân trang phục màu đen rất ít khi thấy đang đi vào, mái tóc dài được giấu vào trong bộ tóc giả, nói chứ thấy lão không để tóc dài, thật sự có chút không quen.

“Con người thực sự có thể cải biến tự nhiên, không bao giờ già đi sao?” Công Tôn nhìn chằm chằm vào Triệu Tước, rồi đột nhiên nói, “Nếu có thể để tôi giải phẫu ra xem thì tốt rồi.”.

“Khụ khụ...” Triển Chiêu cảm khái, không ngờ Công Tôn đột nhiên nói ra câu này nha.

“Kỳ thực cậu muốn biết có thể đi hỏi.” Công Tôn bỗng nhiên quay sang, nghiêm túc nói với Triển Chiêu, “Cùng lắm thì để ông ấy cười cậu hai câu, vì Bạch Ngọc Đường a.”.

Triển Chiêu ngẩn người, đưa tay gãi tóc, đúng vậy... vì Tiểu Bạch, lão thích cười thì để lão cười! Nghĩ xong, anh xoay người đi xuống dưới lầu.

Ra đến cửa thì thấy Triệu Tước đang ngồi trên ghế dài ở ngoài sân, bên cạnh là Lilya và Lỗ Ban, trên đùi còn có một đám mèo nhỏ meo meo meo meo không ngừng, đám mèo nhỏ này không biết từ lúc nào lại thân cân với ông ấy thế a.

Triệu Tước đang cúi đầu nựng mấy con mèo, thấy Triển Chiêu chậm rãi đi tới, khóe miệng khẽ nhếch lên, rồi ôm lấy Lỗ Ban đặt sang bên kia, như là để ra một chỗ trống cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu hít sâu một hơi, một lần nữa nhắc nhở chính mình, vì Ngọc Đường a!.

Tới bên cạnh ngồi xuống, Triển Chiêu giương mắt nhìn ông ta, “Có một số việc muốn hỏi chú.”.

“Ừ?” Triệu Tước nắm lấy chân của một nhóc mèo mập nhất, có vẻ rất thoả mãn khi tiếp xúc với những thứ mềm mại. Khí trời ấm áp dễ chịu cộng với tiếng kêu meo meo meo meo của đám nhóc mèo lông xù, Triển Chiêu bỗng thất thần..

Cảnh tượng này đã rất lâu rồi không được nhìn thấy... Bất quá hình như mỗi lần gặp được Triệu Tước, ông ấy đều đang rất khả nghi đợi dưới một khung cảnh rất ấm áp được chiếu rọi bởi ánh nắng huy hoàng. Tỷ như, lần đầu tiên gặp mặt là bên cạnh cây Tây Môn ngập tràn ánh mặt trời, còn có nhà kính trồng hoa, hành lang triển lãm tranh sáng sủa, sân nhà trải bằng cát biển, thảo nguyên Châu Phi đầy ánh nắng...

Thấy Triển Chiêu đờ ra, Triệu Tước quay sang nhìn anh, “Gần đây rất mệt phải không?”.

Triển Chiêu ngẩn người, ý thức được chắc mình có quầng thâm rồi, lúc này mới sực nhớ ra, chính mình còn ngủ được vài tiếng, Ngọc Đường từ khi quyết định bắt Tiễn Gia Nhượng vẫn chưa chợp mắt được tí nào, hiện tại lại phải đi bàn chuyện quan trọng, tối nay nhất định phải ép cậu ấy ngủ một giấc!

“A.” Triệu Tước cười lắc đầu..

“Sao vậy?”.

“Nhóc trúng độc nặng quá rồi.” Triệu Tước thấp giọng nói, “Vô luận nhắc tới chuyện gì, trên mặt nhóc cũng sẽ hiện ra thần tình đang tưởng niệm người nào đó.”

“Nào có?!” Triển Chiêu có chút xấu hổ, xoa loạn Lỗ Ban với Lilya vừa nhảy vào lòng làm nũng..

“Mèo thật biết cách làm người yêu thích a.” Triệu Tước bỗng cảm khái, “Rõ ràng rất được sủng, nhưng vẫn dè dặt từng tí một. Rõ ràng rất để ý đến sự sủng ái của chủ nhân, nhưng vẫn làm bộ không quan tâm, chỉ một mực đùa giỡn a đùa giỡn. Rõ ràng đã rất khả ái, lại vẫn luôn chú ý đến dáng vẻ, mỗi một động tác đều cố gắng điệu đàng thêm vài phần... Chó thì không giống thế, nếu không để ý đến nó á, nó sẽ lăn ra sàn ngay.”

“Mèo cũng sẽ lăn nha.” Triển Chiêu xoa xoa bụng Lỗ Ban..

Triệu Tước nở nụ cười, Triển Chiêu âm thầm thở dài, người này thực sự rất thích cười nha, tuy rằng đa số điệu cười của lão đều nhìn muốn đập.

“Tôi muốn hỏi chú một chuyện ” Triển Chiêu bỗng nhiên nói..

“Cái gì?” Triệu Tước lại khá ôn hoà hỏi lại.

“Về người kia.” Triển Chiêu nói, “Cái người giống Ngọc Đường...”.

“Nhóc thấy bọn họ giống nhau?” Triệu Tước nhướn mày.

Triển Chiêu bị thần tình của ông ta khiến cho sửng sốt, gật đầu, “Rất giống a.”.

“Ha hả.” Triệu Tước cười nhạt lắc đầu, “Không giống đâu!”.

Triển Chiêu nhíu mày, vẻ ngoài rõ ràng là giống nhau như thế a, chẳng lẽ là hoá trang? Không lẽ hoá trang cả người luôn?.

“Ông ta là ai vậy?” Triển Chiêu vẫn muốn truy đến cùng, Triệu Tước rõ ràng đã tỏ rõ ông không muốn nói, dựa theo tính cách của Triển Chiêu thì sẽ không hỏi nữa, nhưng chính là câu nói kia, vì Bạch Ngọc Đường a..

Triệu Tước có chút bối rối, khẽ đưa tay sờ cằm, “Nhóc xác định Bạch Ngọc Đường muốn biết?”.

“Tôi có thể xem xét xem có nên nói với cậu ấy hay không, nhưng mà tôi muốn biết, tôi phải xác định chuyện này là vô hại.” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Hành động lần có thể nói là tôi thiếu chú một nhân tình, nếu là người kia có quan hệ đến Ngọc Đường, tôi phải suy nghĩ cho rõ ràng!”

Triệu Tước cười lắc đầu, “Nhóc nghĩ cứ nói ra là rõ ràng? Hơn nữa lần này ta vì báo thù riêng là chính.”

“Một ngựa trả một ngựa!” Triển Chiêu kiên trì, “Tôi không muốn sau này Ngọc Đường bị khó xử.”.

“Nhóc với người đó lúc còn trẻ thật giống nhau nha, một tiếng Ngọc Đường hai tiếng cũng Ngọc Đường, nơi nơi chống chốn suy nghĩ cho cậu ta.” Triệu Tước bỗng thần bí nói, “Bất quá hắn với Bạch Ngọc Đường không giống nhau đâu, tiểu lão hổ của nhóc là độc nhất vô nhị.”

Triển Chiêu cảm thấy Triệu Tước như đang hoài niệm chuyện xưa, có chút khó hiểu hỏi ông ta, “Ai là hắn?”.

Triệu Tước trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng, “Cái này, ta nói nhỏ cho nhóc biết, nhóc đừng nói cho người khác.”.

Triển Chiêu dở khóc dở cười, nghe sao giống mấy lúc Dương Dương với Tiểu Dịch nói thầm với nhau vậy, học sinh tiểu học à?.

Triệu Tước vươn người qua, bụm lấy lỗ tai Triển Chiêu, khẽ nói vào đó một câu.

Triển Chiêu sau khi nghe xong thì ngây ngẩn cả người, anh nhìn chằm chằm Triệu Tước, “Chú... gạt tôi phải không?”.

Triệu Tước ôm đám mèo đặt cả xuống ghế, đứng lên, chắp tay sau lưng đi vào trong biệt thự, chỉ để lại một câu, “Đúng hay không, nhóc tự mình phán đoán đi.”.

Vì vậy, Triển Chiêu thực sự ngồi ở trên ghế dài, ôm một đám mèo phán đoán đến hết chiều luôn..

Bạch Ngọc Đường bàn chuyện xong trở về thì thấy một màn trước mắt thế này—— dưới ánh chiều tà vàng vọt, Triển Chiêu ôm một đám mèo, ngồi ở trên ghế đờ ra..

Đi tới cạnh Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường khẽ ho khan một tiếng, “Đây là phương thức giao lưu tình cảm với đồng loại hả? Hay là cậu chuẩn bị biến thân?”.

Triển Chiêu ngẩng mặt liền thấy được Bạch Ngọc Đường đứng dưới ánh mặt trời vàng chói đang cười nhìn mình. Trên mặt phảng phất chút mệt nhọc, nhưng tâm tình vô cùng không tệ.

Triển Chiêu đột nhiên nhớ ra đã từng nghe ai đó nói rằng —— cho dù mệt đến mức nào, chỉ cần về đến nhà, thấy người bạn thích cười với bạn, tâm tình sẽ tốt lên rất nhiều. Cho dù người bạn thích kia bộ dạng như thế nào, lúc nhìn thấy đều cảm thấy vui sướng, mới là yêu thích chân chính.

Triển Chiêu đặt một đám mèo nhỏ đang lười biếng ngủ khì xuống, đứng lên, “Mệt không?”.

Bạch Ngọc Đường cười gật đầu, “Có một chút.”.

“Vậy đi ngủ a!” Triển Chiêu lôi người vào nhà, “Cơm tối tôi làm cho!”.

“Thực sự?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, “Cậu không phải không muốn đến gần nhà bếp nhất sao? Tôi không muốn đang ngủ nửa chừng phải dậy dập lửa đâu đó.”

“Sao thế được!” Triển Chiêu đẩy người lên lầu, ấn xuống giường đắp chăn lên, cẩn cẩn dực dực đi ra cửa, túm lấy tiểu sư tử đang chuẩn bị nhào vào làm nũng, đóng cửa lại, để Bạch Ngọc Đường hảo hảo ngủ một giấc.

Đi xuống lầu, Bạch Trì cũng đã trở về, ôm theo một đống lớn tư liệu, “Anh, đây là ghi chép toàn bộ những thảo luận ngày hôm nay, Tương Bình đã đánh máy cho anh, đội trưởng nói đưa anh xem một chút để nắm rõ một chút thay đổi.

Triển Chiêu gật đầu, ngồi xuống cầm tư liệu lên xem, vừa hỏi Bạch Trì, “Chỗ cổ mộ sao rồi?”

“Nga, đúng rồi, nghe nói đội khảo cổ vào ngày du thuyền kia rời bến sẽ khai quật mộ chính!” Bạch Trì ngáp một cái, “Nhưng mà đội trưởng nói đó là kế điệu hổ ly sơn dời sự chú ý của chúng ta đi, bố trí cảnh sát mai phục ở bên đó là được!”.

“Ừ, thông minh!” Triển Chiêu gật đầu, tiếp tục xem, đột nhiên nghĩ đến chuyện còn phải làm cơm, cái này độ khó có hơi cao, Bạch Trì tay nghề không tồi, thẳng thắn nhờ nhóc ấy giúp thôi! Thế nhưng mới chớp mắt ngẩng đầu lên....

Đã thấy Bạch Trì ôm Lisbon, bắt đầu ngáy ngủ.

Anh đành vỗ vỗ tiểu sư tử, để nó lên lầu kêu Triệu Trinh xuống..

Triệu Trinh thấy Bạch Trì mệt đến mức này cũng thương tiếc muốn chết, lập tức ôm lấy bế vào phòng cho cậu nhóc ngủ ngon..

Triển Chiêu nhìn Triệu Trinh vừa trở lại, “Cậu có thể biến ra một bàn đồ ăn cho tôi không?”.

Triệu Trinh khóe miệng giật giật, đưa điện thoại cho anh, “Kêu người chuyển phát biến cho anh đi.”.

Triển Chiêu nhìn chằm chặp vào cái điện thoại, Công Tôn vừa lúc xuống cầu thang, thấy anh cầm điện thoại thì nói “Không cần gọi đồ ăn cho tôi đâu, tôi với Cẩm Đường ra ngoài ăn rồi.”.

Triển Chiêu nâng cằm, gọi đồ bên ngoài sao... một chút thành ý cũng không có a.

Từ trong tủ lạnh lấy ra ít thịt bò cho Lisbon với tiểu sư tử, lại đổ cho Lỗ Ban bọn chúng ít thức ăn èo, sau đó Triển Chiêu đứng ngốc luôn trong bếp.

“Đang làm gì đó?” Triệu Tước đi đến, “Đúng rồi, ta đói a! Trong nhà nhóc có gì ăn được không?”

Triển Chiêu nhìn ông ta, nghĩ bụng, người có tuổi lại biết vẽ tranh, hẳn là nấu cơm cũng không thành vấn đề đi.

“Nga, tôi muốn chuẩn bị cơm tối cho Ngọc Đường.” Triển Chiêu trả lời.

“Vậy vừa đẹp, ta cũng đói bụng.” Triệu Tước nhìn như muốn có một phần.

“Ừm...” Triển Chiêu chỉ chỉ vào hai cái hộp sắt nằm cạnh nhau, “Cái nào là lò vi ba cái nào là lò nướng điện?”

Triệu Tước lẳng lặng đứng tại chỗ nhìn anh cả nửa phút, sau đó đưa tay chỉ ra cửa bếp, “Đi ra ngoài!”.

Triển Chiêu ngượng ngùng đi ra..

Ba phút sau, Triệu Tước thò đầu ra hỏi, “Con mèo nhỏ, mấy cái hột này, hột nào là muối ăn hột nào là mì chính?”

....

Triển Chiêu vỗ trán, đưa tay cầm lấy điện thoại gọi đồ ăn ngoài về..

Đến tận nửa đêm, Bạch Ngọc Đường với Bạch Trì cũng chưa có tỉnh..

Triển Chiêu cùng hai chú cháu Triệu Tước, Triệu Trinh ngồi trên sô pha tỉ mỉ nghiên cứu kế hoạch hành động lần này.

“Cậu phải làm chút ảo thuật đó.” Triển Chiêu hỏi Triệu Trinh, “Đã chuẩn bị gì chưa?”.

“Ừ! Lần này có rất nhiều thứ xen vào giữa chừng, nên chọn làm ảo thuật ở bên ngoài, không gian tương đối lớn.” Triệu Trinh trình bày chi tiết màn ảo thuật cho hai người kia, còn phương pháp để dẫn dắt đường nhìn của mọi người đi chỗ khác, để đội viên có thể lên thuyền..

“Có mấy chỗ khó.” Triển Chiêu nghe Triệu Trinh nói xong, cảm thấy rất hoàn mỹ, nhưng lại có rất nhiều chi tiết vô cùng phiền phức. Phải để cho bọn chúng ra tay cướp đoạt bắt cóc này nọ, phải có chứng cứ mới có thể xông lên bắt người, thời cơ rất khó nắm chắc, chỉ cần có chút sơ hở thôi lập tức kiếm củi ba năm thiêu một giờ a.

“Cho dù có bắt được, rất có khả năng chỉ là đám tiểu lâu la!” Triệu Tước chỉ chỉ ảnh chụp du thuyền trên bàn, “Ít nhất phải có gì đó để dụ cá lớn đến! Để cho bọn chúng tiền mất tật mang!”.

Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Triệu Tước, “Có cá lớn sao? Chú nắm rõ kết cấu nội bộ của bọn họ?”.

“Đương nhiên!” Triệu Tước mỉm cười, “Chỉ cần có mồi ngon là có thể khơi gợi khẩu vị của bọn chúng, cá lớn tự động sẽ bơi ra.”

“Mồi là gì?” Triệu Trinh hỏi.

Triệu Tước đưa tay chỉ vào mình, “Chú!”.

Triển Chiêu cùng Triệu Trinh nhìn nhau, “Chú á?!”.

Triệu Tước cười lạnh một tiếng, “Bọn họ nếu bắt được ta, chẳng khác nào có tiền cũng như có cơ hội vùng lên lần nữa, ta so với bất cứ phú hào nào trên thuyền đều có lực hấp dẫn hơn!”.

Triển Chiêu nhíu mày, “Vậy chẳng phải chú sẽ gặp nguy hiểm sao? Vạn nhất bọn chúng đều chuyển hướng sang chú thì làm sao bây giờ?”

“Nếu như nhóc là tên bại hoại lập ra hành động lần này, thấy một tên còn bại hoại hơn là ta đột nhiên xuất hiện, nhóc sẽ thế nào?” Triệu Tước hỏi lại Triển Chiêu..

Triển Chiêu nhướn mày, “Hoảng sợ.”.

“Đó là tư duy của người thường.” Triệu Tước sửa lưng, “Ta nói nhóc ấy, một người có năng lực cạnh tranh, người đứng ở mắt xích cao nhất trong chuỗi thức ăn, một người có trí tuệ xem thường chúng sinh!”.

Triển Chiêu nhìn ông ta một lát, gật đầu, “Hoàn thành kế hoạch, đồng thời bắt sống chú!”.

“Thấy không.” Triệu Tước mỉm cười, “Nhớ kỹ, dùng tư duy của nhóc để nhận định đối phương, nhóc thông minh, phải câu con cá lớn!”

Triển Chiêu hơi nheo mắt, “Chú đang chỉ đạo tôi?”.

“Không dám... Một ít nhắc nhở thiện ý thôi.” Triệu Tước cầm bia trên bàn lên, cùng hai người còn lại chạm cốc, “Lần này không ai quản, được hợp pháp quấy rối, chúng ta nhất định phải đại sát tứ phương!”.

Bên trong Triển Chiêu cùng Triệu Trinh đều ẩn giấu một tính cách không an phận cực kì mạnh mẽ, dưới sự ràng buộc kìm kẹp mà quẫy đạp không ngừng, lúc này đang dần dần trồi lên trong lòng.

Sau khi kết thúc hội nghị bàn tròn, Triển Chiêu cầm theo thứ gì đó ăn được trở về phòng.

Bạch Ngọc Đường còn đang ngủ say, có lẽ vì quá mệt mỏi... Chắc phải sáng mai mới có thể tỉnh lại.

Triển Chiêu nằm xuống bên cạnh, đưa tay cẩn thận sửa sang đầu tóc cho Bạch Ngọc Đường, rồi khẽ khàng vuốt ve khuôn mặt trước mắt, thấp giọng nói, “Ngọc Đường, tôi vừa biết một bí mật nga, chờ cậu dậy sẽ nói cho cậu biết. Còn có, lần này nhất định phải dùng dao đâm thẳng vào tim bọn chúng, để bọn chúng biết cái gì gọi là đau nhức! Chúng ta với mọi người bị thiếu nợ nhiều quá rồi, một ngày nào đó phải bắt bọn chúng trả cho đủ!”.
Bình Luận (0)
Comment