S.c.i. Mê Án Tập

Chương 390

Bobby tiếp tục kể lại sự tình năm đó.

“Lúc ấy, ta phát hiện những người bạn thuyền trước kia của mình lần lượt bị hại, cứ như có một tổ chức nào đó đang đuổi giết không tha. Ban đầu ta nghĩ là do ân oán thương trường hoặc là tranh giành lợi ích. Nhưng sau một hồi điều tra, ta phát hiện, mục đích thực sự của đối phương dường như là đang tìm kiếm một nguồn lực tài chính dồi dào.”

“Ông phát hiện từ khi nào?” Triển Chiêu có chút tò mò, hỏi.

“Ta trộm xem thi thể của những người đã chết …. Trên cơ thể bọn họ có dấu vết bị tra khảo hỏi cung.” Nói tới đây, y thở dài, “Chính là trên hồ sơ, tất cả đều được ghi là đột tử, không có bất kỳ ai tới báo án, cảnh sát cũng ngó lơ, cho nên ta hoài nghi, nội bộ cảnh sát phải chăng cũng có kẻ góp mặt.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đánh mắt qua nhau – Có thể giấu giếm tai nạn máy bay năm đó hẳn phải là một nhân vật có thế lực không nhỏ, chả trách sếp Bao vừa rồi rời đi với vẻ mặt nghiêm trọng thế kia.

“Ông có điều tra thân phận người này hay không?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được hỏi.

“Đã điều tra rồi.” Bobby mỉm cười, “Hơn nữa, hắn cũng đã chết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Tương Bình nghe xong, nghĩ nghĩ một chút rồi nói với mọi người, “Sáng nay quả thực có tin về một vị lãnh đạo cao cấp đã về hưu bị chết trong nhà. Cảnh sát tìm được trong biệt thự người này có rất nhiều dấu hiệu gây án, chuẩn bị bắt tay vào điều tra.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thông qua tai nghe nhận được thông tin Tương Bình cung cấp, theo bản năng nhìn về phía Bobby.

Bobby mỉm cười, “Đuổi cùng giết tận là tác phong của ta.”

“Tiếp tục.” Bạch Ngọc Đường không nói thêm gì, chỉ kêu y kể tiếp câu chuyện ban nãy.

“Sau có xảy ra một chút chuyện, khiến ta bất ngờ.” Bobby tựa vào lưng ghế, “Phòng thí nghiệm trên đảo X mà ta tự kiến tạo, cũng là nơi ta cùng Santa sinh sống.”

“Satan là cái người cao lớn kia sao?” Triển Chiêu tò mò, “Cậu ta từng bị thương nặng?”

“Phải, Satan đọc gần giống với Ma Vương, cho nên ta đặt biệt danh cho y như thế.” Bobby gật đầu, “ Cậu ta vốn là một quân binh, người Nam Tư cũ. Khi dải đất liên bang này phân tranh rồi tan rã ta đã đặt chân tới đây để tìm kiếm vật thí nghiệm cho riêng mình.”

“Vật thí nghiệm?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cảm thấy mấy chữ này nghe thật chói tai.

“Phải, chiến tranh luôn mang đến rất nhiều tai thương.” Bobby nói lời này mà mặt không đổi sắc, “Bác sĩ thì luôn muốn tìm đến những nơi có nhiều bệnh nhân nhất.”

“Ông đi tới đó vì muốn cứu người hay là vì thứ y học thực nghiệm của ông?” Triển Chiêu hỏi.

Bobby đáp lại mà chẳng cần suy nghĩ, “Y học thực nghiệm, ta thích làm thầy thuốc không phải vì muốn chữa bệnh cứu người, cái ta hứng thú chính là chiến thắng tử thần, nắm trong tay sinh mệnh của kẻ khác thực rất có cảm giác thành tựu.”

Cách cửa mọi người nghe xong nhịn không được nhíu mày – Không hổ là bác sĩ điên, đến lý do cũng đủ điên khùng.

“Satan là vật thì nghiệm tốt nhất mà ta tìm được, ta không chỉ trị liệu vết thương cho hắn mà còn gia công được một thành phẩm thật sự hoàn mỹ.” Bobby đối với việc này vô cùng đắc ý, “Có điều, chính cái lúc ta đi mua đồ ăn và dược phẩm thì tung tích bị bại lộ. Nhóm người kia vẫn luôn truy tìm ta, ba năm trước bọn họ tới đảo X là muốn giết nốt lão già cuối cùng này để cướp đoạt tài sản.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đánh mắt sang nhau, “Ba năm trước?”

“Không khéo sao nên chuyện …… Thế giới này có lẽ thực sự có nghiệt duyên.” Bobby ảm đạm trầm ngâm, “Ta lánh nạn ở nơi lấy bối cảnh ột bộ phim. Cũng tại đó ta gặp Tần Thiên cùng Sầm Dịch. Tần Thiên là bạn của một chiến hữu hải tặc chung thuyền với ta năm xưa, nhưng chính hắn cũng lại là kẻ đi mật báo. Mà đám người Sầm Dịch là một lũ ham mê truy tìm châu báu vàng bạc. Chúng từng học đô vật học săn bắn, ưa những gì kích thích, một lòng muốn chiếm được kho tàng này.”

“Bạn mình bị hại mà Tần Thiên vẫn hợp tác với nhóm người Sầm Dịch ư, vì sao?”

“Vì bọn chúng căn bản không lấy được thứ gì.”

“Lý do?” Triển Chiêu có chút khúc mắc, “ Vì sao năm đó các vị không đem hết thảy chia đều ra?”

Mọi người đứng ngoài phòng thẩm vẫn cũng hiếu kỳ như trên.

“Cậu nghĩ hải tặc lúc bây giờ thường cướp cái gì?” Bobby bỗng nhiên cười hỏi, sau đó lộ ra vẻ mặt khinh thường, “Cướp thuyền chở vũ khí …… hay là bắt cóc con tin rồi tống tiền, bắt cóc chính thuyền viên của tổ lái?”

Triển Chiêu nhíu nhíu mày, “Các người năm đó cướp gì?”

“Vàng thỏi, bạc trắng, các loại đồ gốm sứ trang sức, kim cương, những tác phẩm nghệ thuật vô giá, tóm lại đều là bảo vật……..” Bobby nói tới cao hứng, “Tiền giấy nào có giữ nguyên được giá trị của nó.”

“Dự định đem những bảo vật kia truyền lại cho đời sau?” Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, “Cho nên tất cả đều chưa từng động đến chúng.”

“Đúng vậy.” Giọng Bobby thêm trầm, “Nhưng người với người đâu có giống nhau cho được, ta cùng Satan tránh ở gần thị trấn bác sĩ điên kia một thời gian, trí nhớ của Satan lại có hạn, cho nên mới vẽ lại hình dáng đảo X trên bức tường khu trạm xá. Cậu ta rất thích hòn đảo này …… nhưng thân phận và hành tung của bọn ta rồi cũng bị lộ ra, Tần Thiên cùng Sầm Dịch bắt đầu theo dõi, luân phiên nhau để ngấm ngầm điều tra.”

“Ngay cả thân phận của Hác Linh cũng điều tra tới?”

“Không.” Bobby lắc lắc đầu, có vẻ vô cùng ảo não, “Vậy mới gọi là nghiệt duyên. Ta lặng lẽ quan sát con bé, rồi vô tình phát hiện đám người này có liên hệ trong cuộc sống của con gái ta, luôn xuất hiện cùng nó. Đặc biệt là Sầm Dịch và Tần Thiên, cũng đều thích Hác Linh, còn đám sinh viên nữ ……. thì không ưa điều này. Hác Linh căn bản không cùng một thế giới với bọn chúng, đáng lý không nên bị kéo vào.”

“Chẳng lẽ, thời điểm máy bay của Hác Linh rơi xuống vừa khéo đám người kia cũng đang tính tập kích ông, lại còn cùng trên đảo X. Vì thế chúng liền một lần giết gọn?” Triển Chiêu nhíu mày, nếu vậy thì quá là trùng hợp rồi.

“Là như vậy đấy.” Bobby thở dài, “Tham dự vào đội tranh cướp bảo vật ngoại trừ Sầm Dịch, Tiết Cầm, Trần Khả Tình bọn chúng còn có một đội quân súng ống ngang cơ, có thể là lính đánh thuê. Ta cùng Santa hoàn toàn không làm cách nào ngăn cản được. May mà có bạn trai của Hác Linh.”

“Ông nói Lam Kì?”

Bobby gật đầu, “Vì để bảo toàn bí mật này, toàn bộ hành khách vô tội gặp nạn trên chuyến bay đều thành mục tiêu bị hạ sát, tất cả không trừ ai. Duy có Lam Kì mang theo Hác Linh bỏ trốn được, cậu ta rất lợi hại, chỉ bằng năng lực của bản thân mà đánh gục hết đám người có trang bị vũ khí đó. Cũng là vào phút chót, Hác Linh đã xin tha cho đám sinh viên của mình ….. đáng tiếc, cũng bởi vậy mà bị đánh lén sau lưng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nhau – Hác Linh ngày đó gọi điện về cho Triệu Cần, có lẽ chính vì hối hận đã nhất thời mềm lòng thả cho bọn Trần Khả Tình một con đường sống, kết quả hại chết người mình yêu.

“Sau đó …….. vụ mổ mạnh kế tiếp là có chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Hác Linh muốn mang Lam Kì còn đang hấp hối rời đi, nhưng hai đứa lại bị bọn chúng ném vào một con thuyền cứu nạn nhỏ, dùng thuốc nổ triệt tiêu. Rồi chúng gom người đốt cháy tập thể, dùng trực thăng kéo tàn tích sang một hòn đảo nhỏ khác, giả dựng hiện trường một vụ tai nạn hàng không. Người nhà tới nhận người thân, phần lớn mang về hoặc là mẩu vụn xương cháy hoặc thi cốt hóa tro.”

“Trần Khả Tình bọn họ sau đó cũng không có đột xuất phất lên!” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“A.” Bobby cười lạnh một tiếng, “Bọn chúng cũng không cướp được bảo vật, tất cả còn vẫn còn nguyên vẹn giấu ở một nơi vĩnh viễn cũng không thể tìm thấy.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo những manh mối Bobby cung cấp đoán hỏi. “Nói vậy, Hác Linh lúc ấy không chết?”

“Quãng đời còn lại của ta có ba chuyện phải làm, hai cái đã hoàn thành, chỉ còn sự kiến thứ ba này nữa ……… giải phẫu tim xong hết thảy đều thành công.” Bobby trả lời chẳng mấy liên quan, “Rồi sau đó lên trời với một thú vui nho nhỏ, ta phải trị hết những căn bệnh nan y, sớm ngày trở lại nhân thế.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau – Một cái kết cục thật hài hước.

“Tôi đoán chắc được hai chuyện, một là cứu sống Hác Linh, hai là báo thì cho cô ấy ….. nhưng chuyện thứ ba là chuyện gì?” Triển Chiêu hỏ, “Vì sao phải làm phẫu thuật?”

“Tạo ra một kỳ tích.” Bobby mỉm cười, “Hai năm trở lại đây ta một mực dành hết tâm huyết cho chuyện này. Ta âm thầm chăm sóc cho Hắc Linh ….. thẳng đến một ngày Sầm Văn hoài nghi thân phận của nó.”

“Người đầu tiên phát hiện ra cô ấy là Sầm Văn?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thật đúng là không nghĩ tới.

“Trí nhớ của Hác Linh chỉ là tạm quên, bởi vậy có một số thói quen cơ bản vẫn còn.” Bobby nhíu mày, “Hơn nữa, ta tiến hành trả thù đã ba năm chưa từng có gián đoạn.”

“Trước đó ra tay như thế nào?”

“Cản trở bọn họ, chậm rãi tra tấn.” Biểu cảm bình tĩnh, “Mấy cô ả trong lòng cũng cảm thấy có người âm thầm nhắm tới cho nên có tật giật mình, đều nghĩ rằng âm hồn Hác Linh vẫn mãi chưa tan.”

“Chúng tôi cũng đã điều tra tình hình kinh tế cùng lộ trình sự nghiệp của bọn họ.” Bạch Ngọc Đường lật ra tư liệu đã được Tương Bình chỉnh lý qua, “Có thể nói, bắt đầu từ ba năm trước cho tới hiện tại, bọn họ đều tuột dốc không phanh, đặc biệt là Sầm Dịch và Tần Thiên.”

“Trong một lần Sầm Văn đến chữa răng ở phòng khám của Hác Linh, đã nhìn ra vết tích. Hắn trộm lấy mẫu về kiểm chứng DNA của Hác Linh, kết quả khiến cho hắn vừa tức hận cũng vừa thỏa lòng.” Bobby nói với sắc mặt khó coi, “Hắn còn dùng kết quả này để áp chế Sầm Dịch, bởi vì Sầm Dịch tuy nham hiểm thâm độc nhưng đối với Hác Linh lại rất đỗi si tình …….. Bởi vậy, Sầm Văn sau cũng trở thành thứ đồ bị vứt bỏ.”

“Sầm Văn cùng Dư Tiểu Phượng đều là do ông giết?”

“À, đó là kế hoạch của ta.” Bobby lắc lắc đầu, “Ta chỉ muốn tra tấn bọn chúng, tất nhiên mục đích cuối cùng là muốn chúng phải chết. Sớm nhất là Tần Thiên, ta ở bãi đậu xe khiêu khích hắn, khiến cho hắn thân bại danh liệt. Người ra tay thực sự lại là Tiết Cầm. Bắn thương Trần Khả Phong, xuống tay với Dư Tiểu Phượng … cả con kiến bự kia nữa, thì do một tay ta làm hết.”

“Dược gây tê cũng hữu hiệu ha?” Triển Chiêu nhìn thành phần dược liệu trong bản báo cáo, “Còn có tiếng hát nhân ngư nữa.”

“Một chút gia vị mà thôi, nhìn thấy kẻ mà mình oán hận thống khổ là chuyện vui sướng nhất trên đời.” Bobby cười đến tà ác, “Gây ra thương tổn …… ta chưa từng để tâm đến. Các người vô duyên vô cớ quấy rối kế hoạch báo thù đã được chuẩn bị tỉ mỉ của ta, cô gái kia dây dưa với Trần Khả Phong một chỗ, rồi buồng điện thoại phát nổ, những tin nhắn cũng chỉ là lời cảnh báo của ta.”

“Sầm Văn là do Sầm Dịch giết?” Bạch Ngọc Đường thật sự không thể lý giải được cái tâm lý thoải mái thừa nhận mình là kẻ xấu của Bobby, chỉ đơn giản hỏi tiếp sự tình.

“Bởi vì hắn quấy rối Hắc Linh, hơn nữa, Sầm Dịch muốn thoát tội nên tự biên tự diễn, giả như mình bị giết, sau đó tất nhiên chẳng có ai tiếp tục điều tra về y.” Bobby xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón út.

“Dựa theo lời ông nói nếu chúng tôi không nhảy vào điều tra thì thân phận của Hác Linh cũng không có bị vạch trần ……. Ông định trả thù bọn họ thế nào đây?” Triển Chiêu hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Bobby cười cười, “Trong suốt cuộc đời mình, ta không thể quên được tiếng khóc của Hác Linh trên thuyền hôm đó.”

“Ông cũng không thể tính là người tốt, giết rất nhiều người như vậy, những tiếng khóc thảm thiết hẳn đều đã từng nghe qua.” Bạch Ngọc Đường nói chuyện không chút khách khí.

Bobby hơi nhoẻn miệng đáp, “Với ta mà nói, thì chưa từng có cảm giác này, ta đối với nhân loại một chút cảm tình đều không có, nhưng ít nhất ta cũng sẽ không ở những lúc người khác khóc mà ta lại cười.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng không nói gì thêm. Thẩm án đã xong cuối cùng kết án, sau đó để Vương Triều, Trương Long vào dẫn người đi. Những người có liên quan tới vụ tai nạn máy bay năm đó cũng đều thành thật khai nhận. Trần Khả Tình bọn họ rốt cuộc chỉ vì thí tốt giữ xe, mà tự tàn sát lẫn nhau, muốn lợi dụng SCI để Bobby bị tóm, thật tiếc thông minh vô hạn rốt cuộc vẫn là thông mình nhầm.

Vụ án lần này xem như được phá thành công, giữ lại được tính mạng Bobby xem như là kỳ tích.

Đêm đó, tại nhà Bạch Ngọc Đường bọn họ, có tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ để chúc mừng, Bạch Ngọc Đường tự mình xuống bếp, chờ Dương Phàm phẫu thuật xong tất cả liên hoan, kế đó còn được thưởng một ngày nghỉ. Nghỉ ngơi cho tốt rồi cùng nhau tới nơi Triệu Tước đang chờ, dường như y đã trao đổi thương lượng với sếp Bao nhà họ xong xuôi, SCI toàn bộ cảnh viên đều được phái qua hỗ trợ phá án.

Dương Phàm nhìn phương án phẫu thuật mà kinh ngạc không thôi, “Khó tới mức không thể tưởng tượng nổi!”

“Phức tạp vậy sao?” Triển Chiêu ôm ổ ngô luộc ngồi cạnh Dương Phàm, gặm gặm cắn cắn một bắp lớn.

Dương Phàm ngẩng đầu nhìn đống ngô trong lòng ai kia, “Nhiệt lượng rất cao nha, cậu không sợ béo?”

Triển Chiêu nhún vai, “Béo mới tốt, béo mới có thể trấn áp con chuột!”

Dương Phàm dở khóc dở cười, cao thấp đánh giá Triển Chiêu một chút, “Ừ ha, cậu vốn dĩ là tạng người gầy, lao động trí óc cũng có thể tiêu hao phần lớn năng lượng, thường xuyên động não với thường xuyên vận động cũng không khác biệt là mấy, chính là năng lực phối hợp thân thể…….”

Lời còn chưa dứt, đã bị Triển Chiêu dùng bắp chặn răng.

Trong phòng bếp, Bạch Trì đeo tạp dề đem đồ ăn Bạch Ngọc Đường hoàn tất mang tới bàn sắp xếp.

“Bất ngờ nha, rất ít khi thấy đội trưởng nấu đồ ăn Trung Quốc.”

“Bời vì đồ ăn Trung Quốc nấu nướng rất kỳ công, cậu ấy không có thời gian thôi.” Triển Chiêu ghé tới cầm lấy sơ đồ trong tay anh, “Thứ bên cạnh vẽ cái gì vậy?”

“Đây là hệ thống tuần hoàn ngoài.” Dương Phàm đáp, “Tuyệt đối là thiết bị tân tiến nhất.”

“Tuần hoàn ngoài?” Triển Chiêu dựa theo nghĩa trên mặt chữ mà suy đoán, “Là thứ thay thế hệ tuần hoàn trong cơ thể sao? Bị thương rất nặng mới cần dùng tới nó đi?”

“Đây là bản ghi chép lại toàn bộ quá trình trị liệu khi trước của y, gần như là vực một khối thi thể sống lại vậy đó.” Dương Phàm cảm khái không thôi, “Đáng tiếc, thiên tài mà lại làm sát nhân cuồng, biến thái, nếu không thì đã tạo phúc cho nhân loại.”

“Ăn cơm.”

Bạch Ngọc Đường chờ đem toàn bộ món ngon hoàn tất, bắt đầu tới gọi mọi người.

Công Tôn quấn lấy Dương Dương ngửi ngửi, nhíu mày, “Sao lại có mùi của một trái đào mật thế này?”

Lạc Dương trưng lên vẻ mặt tội nghiệp, nhỏ giọng nói, “Chị Hân Hân nói dạo này cháu chơi bóng, phơi nắng bị đen đi, cho nên dành hẳn một tuýp kem sữa mùi đào mật xoa xoa cho cháu đó. Cứ ra ngoài là bị chị ấy trát ột lô.”

“Phốc …. Khụ khụ.” Triển Chiêu đang hớp một muỗng canh, nghe tới đó thì vừa sặc vừa cười.

“Chuẩn bị cho trận đấu thế nào rồi?” Dương Phàm ngậm thìa hỏi cậu nhóc.

“Buổi chiều ngày mốt, tranh ngôi vị quán quân giải thi đấu thanh thiếu thiên!” Dương Phàm kích động nói, “Có trực tiếp trên TV nữa nha!”

“Long trọng như vậy?” Triển Chiêu kinh ngạc.

“Ba ba đi cổ vũ cho con.” Lạc Thiên gắp rau cho Dương Dương, khiến nhóc con cười đến híp cả mắt.

“Sáng sớm mai phẫu thuật xong tầm mười giờ, có thể ngủ bù một giấc, ngày mốt đi coi trận đấu.” Dương Phàm gắp đồ ăn nếm thử, kinh hãi ……. Tay nghề của Bạch Ngọc Đường tuyệt đối là bếp trưởng nhà hàng năm sao.

“Phẫu thuật lâu đến vậy ư?” Tần Âu lo lắng, “Một mình cậu ổn không?”

“Không chỉ có một mình tôi, bác sĩ Thu cũng góp sức, tôi còn mời mấy thầy trong khoa đến hỗ trợ thêm nữa, Bobby đã đồng ý, đúng rồi, Công Tôn anh ấy cũng tham gia.”

“Phải!” Công Tôn cầm thìa gật đầu, “Tôi còn muốn ghi chép lại một phần, lão Dương không tới được, nhưng lại rất muốn nhìn xem, Bobby cũng nói, đây là sự tái sinh truyền kỳ.”

“Người này từng là trọng phạm.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Y muốn phẫu thuật cho ai đây?”

“Yên tâm đi, lần này là phẫu thuật cứu người.” Triển Chiêu vỗ vỗ vai anh.

“Tôi chỉ ngại biết đâu hắn sẽ cứu dậy một tên sát thủ.” Bạch Ngọc Đường hút hút đầu tôm, cảm thấy ý vị mỹ mãn, liền gắp một con vào bát Triển Chiêu.

Ăn uống no đủ, kế đó Bao Chửng gọi điện thoại đến, giọng điệu có chút quái dị, “Không làm phẫu thuật ở bệnh viện.”

“Thế làm ở nơi nào?” Công Tôn khó hiểu, “Sẽ không làm ở nhà kho công xưởng gì đó chứ?”

“Ây ….. để tôi tới đón mấy cậu đi, sẽ lập tức tới.” Bao Chửng nói xong, thở dài một lượt, “Có lẽ thực sự tồn tại cái gọi là kỳ tích trên đời.”
Bình Luận (0)
Comment