S.c.i. Mê Án Tập

Chương 411

Sáng sớm hôm sau. lúc mọi người chuẩn bị rời giường “đi học”, liền nhìn thấy Mã Hân mặc áo khoác, đội mũ, quấn khăn, cầm vali lớn, nhỏ vui vẻ chạy tới.

“Oa! Đồ sộ quá!” Mã Hân nhìn chiếc xe lửa.

Mã Hán đứng bên cửa sổ ngoắc cô, “Không phải anh nói ra nhà ga đón em sao, sao lại tự mình chạy tới?”

Mã Hân dậm dậm chân, nhìn xung quanh, “Lợi hại nha! Trực tiếp cải tạo từ xe lửa?”

Lạc Thiên chạy ra ngoài đón cô, cô hưng phấn chạy lên xe.

Triệu Hổ dùng khuỷu tay chọt chọt Mã Hán, “Tính cách của em gái anh sao khác anh quá vậy?”

Mã Hán nhìn trời. Ra ngoài giúp Mã Hân khiêng hành lý.

“Thiết bị mới?” Triển Chiêu tò mò theo sát Đại Đinh Tiểu Đinh vừa ra khỏi phòng máy móc.

“Hân Hân, nặng như vậy, làm sao bưng một mình tới đây được?” Bạch Trì tò mò hỏi Mã Hân, “Ăn rau chân vịt không?”

“Ăn!” Mã Hân đắc ý, “Ở trên đường em gặp được một anh đẹp trai, ảnh giúp em á.”

“Anh đẹp trai nào?” Mã Hán và Lạc Thiên đồng thanh nói.

Mã Hán nhíu mày, “Em đừng nói đụng phải người nào kì lạ đi?”

“Đâu có, một người làm âm nhạc, đẹp trai cực kì còn vui tính nữa, trên lưng đeo đàn Violoncello.” Mã Hân ngồi xuống, cầm sandwich lên cắn, tò mò nhìn Triệu Tước.

Triệu Tước cười hì hì nhìn Mã Hân, đưa cho cô miếng bánh mì nướng quết sốt mayonnaise, “Hân Hân, ăn cái này đi.”

“Cám ơn chú.” Mã Hân tươi cười cầm lấy.

Triển Chiêu nâng cằm nhìn, trong lòng nói, con bé này chả sợ bị hạ độc.

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường túm lấy hắn, “Đi thôi, trễ rồi.”

Triển Chiêu buồn bực đứng dậy, cùng Bạch Ngọc Đường mang theo Bạch Trì tới trường đi học.

Biến cố ngày hôm qua cùng với có xe cảnh sát vào trường, cũng chẳng làm sinh viên chú ý, ngược lại vừa tới trường liền thấy đèn hoa giăng đầy, giống như chúc mừng hay làm ngày hội gì đó.

“Cái này là sao?” Triển Chiêu khó hiểu.

“Hello, anh em!”

Triển Chiêu bọn họ sửng sốt… Anh em? Xoay đầu lại nhìn, chỉ thấy Chu Dật đang bó bột cánh tay, không biết đã tới phía sau bọn họ từ khi nào. Hắn còn rất hưng phấn, chụp bả vai Bạch Ngọc Đường, “Trần Hi nói hôm qua cũng may có cậu cứu mạng, còn thầy dạy bắn khốc khốc kia đâu?”

“Sao trong sân nhiều người vậy, đang làm gì thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại.

“Kỷ niệm ngày thành lập trường!” Trần Hi bước tới, phía sau là Lưu Manh và Trần Lộ.

“Ai.” Trần Hi vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, “Hôm qua có gì không? Sau đó hai người có tới cục cảnh sát không?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Tôi không biết.”

“Nhưng ngày hôm qua là cậu vào cứu chúng tôi mà.”

“Tôi nghe thấy tiếng súng mới chạy vào.” Bạch Ngọc Đường hỏi Chu Dật, “Vết thương thế nào?”

“Chuyện nhỏ thôi.” Chu Dật cười hì hì, hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai người mới chuyển trường, không biết truyền thống của ngày thành lập trường sao?”

Triển Chiêu bọn họ nhìn nhau, lắc đầu — Có truyền thống gì?

“Hằng năm, cứ vào ngày kỉ niệm thành lập trường, sinh viên phải tổ chức vài hoạt động, sau đó căn cứ theo biểu hiện, hội học sinh sẽ chấm điểm cho bọn họ, thuận tiện chọn ra nam sinh và nữ sinh của năm, có phần thưởng và cộng điểm nữa.” Trần Hi cong khóe miệng, “Ba người các cậu khỏi cần hỏi cũng biết, đảm bảo chưa chuẩn bị gì.”

Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhún vai.

Bạch Trì lắc đầu, “Không ai nói với chúng tôi hết.”

“Trong quy định có ghi, nếu trong ngày kỉ niệm thành lập trường không làm gì cả, sẽ bị trừ điểm, không thể tốt nghiệp.” Trần Lộ đưa poster kỉ niệm ngày thành lập trường cho ba người, “Nói cách khác, tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị một cái, hoặc tham gia hoạt động của một xã đoàn.”

“Tiết mục?” Triển Chiêu cầm poster nhìn nhìn, có chút buồn bực nhìn Bạch Ngọc Đường — Sao Triệu Tước không nói?

“Nói như vậy, trong ngày này tất cả sinh viên đều phải có mặt, không được nghỉ phép?” Trọng điểm mà Bạch Ngọc Đường chú ý không phải được cộng điểm hay bị trừ điểm, dù sao bọn họ cũng đâu cần tốt nghiệp, có được cộng điểm hay không cũng vậy thôi. Mấu chốt là nếu tất cả sinh viên đều ở đây, hẳn là Ghost cũng sẽ xuất hiện, đây là cơ hội tốt cho bọn họ điều tra.

“Ba người chưa có tiết mục, hay là tôi giúp ba người nha?” Lưu Manh chạy tới, hai tay đặt lên bả vai Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Hai anh đẹp trai, hai người có sở trường gì?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, “Sở trường…”

Triển Chiêu nghĩ tới nghĩ lui — Thôi miên, ám chỉ, ăn với ngủ có tính là sở trường không?

Bạch Ngọc Đường nghĩ xuôi nghĩ ngược, — Bắt cướp, lái máy bay? Giặt quần áo với nấu cơm có tính là sở trường không?

“Tôi!” Bạch Trì kích động giơ tay, “Lần này tôi làm ảo thuật!”

“Thật sao?” Mọi người kinh ngạc.

Gần đây Bạch Trì có học được mấy chiêu từ Triệu Trinh, cả ngày tay chân ngứa ngáy, muốn kéo mọi người tới làm cho xem, gặp lần này có cơ hội biểu hiện, tất nhiên phải lập tức xuất bài rồi.

“Ok!” Lưu Manh vỗ tay, “Tiệc tối của chúng ta vừa lúc không có tiết mục ảo thuật, có thể cứu cậu rồi.”

“Nga.” Bạch Trì gật đầu, xoay đầu nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu làm động tác nghe điện thoại với hắn, Bạch Trì hiểu được, Triển Chiêu bảo hắn lưu ý tiệc tối bên kia, có chuyện gì thì liên lạc, sau đó Bạch Trì liền bị Lưu Manh và Trần Lộ lôi đi.

Còn lại Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Chu Dật nhìn hai người, “Hai người ngoại trừ đẹp trai ra, có tinh thông cái gì không?”

“Ai, thể năng của cậu không tồi, đội bóng rổ đang thiếu Lưu Ảnh, lát nữa đấu giao hữu không đủ, hay cậu vào thay đi?” Trần Hi đề nghị, “Nhưng mà có thể đánh chủ lực hay không mới là vấn đề, dù sao thi đấu tấ nhiên phải có chút kịch liệt.”

“Lưu Ảnh chính là người ngã từ trên cây xuống?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đúng vậy!” Chu Dật lập tức tỉnh táo, “Cái thằng đó không biết gây chuyện gì với bà cô kia, mang súng thật vào bắn bậy bạ, cũng may mạng ông đây lớn không thôi tiêu rồi, gần đây có nhiều vụ đấu súng trong trường lắm, có thể nào hắn bị áp lực lớn quá hay mang tâm lý biến thái trả thù xã hội không?”

“Mọi người đều chơi trong đội bóng rổ?” Bạch Ngọc Đường hỏi Trần Hi, “Vậy sao hôm qua không đi tập mà lại chạy vào rừng?”

“Không cùng cấp bậc.” Trần Hi bật cười, “Dù sao chúng tôi cũng chỉ là dự bị, Lưu Ảnh mới là chủ lực, lại nói, tuy rằng hắn tán gái rất giỏi, nhưng tính cách rất kì lạ, không có ai quen thân với hắn cả.”

“Có biết nhà hắn ở đâu không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Trần Hi và Chu Dật nhìn nhau, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sao vậy, cậu muốn tra hắn?”

Triển Chiêu cười, “Đừng có nói với tôi hai người không có hứng thú.”

“Còn ngày kỉ niệm…”

“Đút lót cho hiệu trưởng đi.” Triển Chiêu nhướn mày.

“Hiệu trưởng sẽ chịu ư?” Trần Hi lo lắng.

“Chịu.”

Bên này đang do dự, đột nhiên có người bước tới giữa Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, cười tủm tỉm gật đầu, “Hai đứa dẫn ta theo, ta sẽ chịu, hiệu trưởng dễ nói lắm.”

Bốn người nhìn thấy, liền giật mình, người tới là Triệu Tước, đằng sau là Mã Hán và Triệu Hổ.

“Hiệu trưởng!” Trần Hi khẩn trương.

“Xuỵt.” Triệu Tước vỗ nhẹ bả vai hắn, “Chúng ta chuồn lẹ đi!”

Trần Hi gật đầu, không hiểu sao lại cảm thấy mơ hồ.

Triển Chiêu trừng mắt liếc ông, Triệu Tước cười xấu xa.

Vì thế, mọi người theo sự chỉ dẫn của hiệu trưởng, “chuồn đi” tìm nhà của Lưu Ảnh. Trần Hi quan hệ rất rộng, hỏi vài người quen biết với Lưu Ảnh, đại khái tìm được khu vực nhà hắn.

“Hẳn là ở gần đây thôi.” Trần Hi nhìn tòa nhà có phần đơn giản ở trước mặt, “Ở đây sao?”

“Có vấn đề gì?” Triển Chiêu thấy hắn nghi ngờ, liền hỏi.

“Có thể học ở một trường đắt tiền như thế, đại đa số đều là con nhà giàu, nhà của mình phải là biệt thự hoặc chung cư sang trọng, đúng không?” Triệu Tước hỏi Trần Hi.

Trần Hi mếu máo, “Nhìn Lưu Ảnh thật đoán không ra hắn là người nhà nghèo.”

Bạch Ngọc Đường tới phòng hướng dẫn trước chung cư, lấy tấm hình của Lưu Ảnh ra, hỏi quản lý, “Người này có phải sống ở đây không?”

Quản lý nhìn thoáng qua, gật đầu, “Đúng vậy.”

“Vậy hắn ở căn nào?”

“Ân… Hắn là người thuê không phải sống chung cùng cả nhà, ở đây chỉ có hai phòng là cho thuê, những căn khác đều là những hộ gia đình sống trên hai mươi năm, tôi đều biết.” Quản lý viết số điện thoại cho Bạch Ngọc Đường, “Ở đây có vài chủ nhà cho thuê, cậu gọi điện hỏi sẽ biết.”

“Này.” Trần Hi tò mò hỏi Triển Chiêu, “Hắn có phải xem Bạch Ngũ là cảnh sát không? Sao lại phối hợp vậy?”

Triển Chiêu cười, không nói gì, khí chất của Bạch đội trưởng quả là rất cường đại.

Mọi người vào trong, gọi điện hỏi vài chủ nhà cho thuê, rất nhanh tìm được phòng của Lưu Ảnh, hắn ở tầng 21, phòng 504. Đây là nơi rất cũ, trên đường đi, ánh đèn mờ mịt, vô cùng đơn sơ.

“Á, thằng nhóc Lưu Ảnh sao lại vào học trường mình vậy? Hay vì sở thích cá nhân?” Trần Hi và Chu Dật cùng suy nghĩ, “Sao lại có thể sống được ở đây, không biết có chuột không.”

Bạch Ngọc Đường đang đi, chợt nghe phía trên, có tiếng bước chân truyền tới.

Tiếng bước chân này rất đặc biệt, không phải thanh âm của giày cao gót, mà giống như gắn sắt trên đôi giày.

Nghe tiếng bước chân, có thể xem là nhẹ nhàng, tiết tấu không nhanh không chậm. Đồng thời, còn có tiếng huýt sáo…

Tiếng huýt sáo rõ ràng dễ nghe, cũng chẳng phải bài hát được yêu thích bây giờ, mà là một bài ca dao từ xưa.

Triển Chiêu bỗng nhiên sửng sốt, vì bài ca dao này… hắn đã từng nghe.

Bạch Ngọc Đường đi ở phía trước, chậm rãi ngẩng đầu, theo bản năng thả chậm cước bộ, cũng hiểu ra bài ca dao này rất quen thuộc.

Triệu Tước bỗng nhiên bước lên, thấp giọng nói với Triển Chiêu, “Виолончель.” (Ghép vần lại là: yalanqi)

“Hả?”

Trần Hi và Chu Dật ở bên cạnh nghe không hiểu, “Cái gì tề?” (Tề có phiên âm là ji)

“Виолончель.” Triển Chiêu thấp giọng nói, “Tiếng Nga, nghĩa là đàn Violoncello.”

Trần Hi và Chu Dật nhìn nhau, tâm nói, người bạn mới chuyển trường này, thình lình nghe một câu tiếng Nga, vậy mà cũng hiểu?

Triệu Tước nhếch khóe miệng, bỗng nhiên chui ra sau Mã Hán.

Mã Hán đứng cứng ngắc, nhìn ông, tựa hồ khó hiểu.

Triệu Hổ cũng buồn bực, “Tước gia, chú làm gì vậy? Dê Tiểu Mã ca hả?”

Triệu Tước nhìn Triệu Hổ, đặt ngón tay lên miệng, chưa kịp “Xuỵt”, Triệu Hổ đã che mắt lại, phòng hờ khỏi bị trúng chưởng.

Lúc này, tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Hai bên sắp chạm mặt nhau, tiếng huýt sáo cũng càng lúc càng rõ ràng.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng kéo Triển Chiêu ra sau, Triển Chiêu thấp giọng nói vào lỗ tai hắn, “Tôi nhớ ra rồi, bài ca dao này tôi từng nghe ở…”

“Tôi cũng đã nhớ ra.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói, “Giai điệu này Lạc Thiên hẳn là rất quen thuộc.”

“Hai người râu hùm đi theo Taber.” Triển Chiêu thấp giọng nói, “Đỗ Xá và Kiệt Kiệt, đây là bài ca dao mà Kiệt Kiệt hát.”

“Змея và Лягушка.” (simijiya và yikushiga)

Chính lúc này, tiếng huýt sáo biến thành tiếng nói chuyện, trong câu xen lẫn tiếng Nga và tiếng Trung, Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Triển Chiêu, Triểu Chiêu thấp giọng nói, “Rắn và ếch.”

Lúc đang nói chuyện, cả hai cùng gặp nhau ở một bậc thang, Bạch Ngọc Đường bọn họ đi lên, còn người kia đi xuống.

Song phương đối diện.

Người kia mặc áo khoác đen, trên người còn đeo một ít đồ trang sức màu bạc, thân thể cao gầy. Hắn đeo kính râm màu vàng, tóc ngắn, có chút giống đầu nhím, màu đen, mặc quần da, trên giày cũng đeo xiềng xích, cái này có thể giải thích cho thanh âm kì quái kia. Sau lưng đeo thùng đựng đàn Violoncello rất to. Triệu Hổ nhẹ nhàng dùng khuỷu tay huých Mã Hán, “Cái thùng này đẹp nè, phong cách hơn cái cũ của anh, bữa nào rảnh chúng ta cũng mua một cái đi?”

Mã Hán không nói gì, nhìn hắn, Triệu Tước phía sau bỗng nhiên “Phốc” một tiếng.

Một tiếng “Phốc” này làm người nọ dời tầm mắt khỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, nhìn Triệu Tước phía sau, hắn lập tứ tháo kính mắt xuống.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thấy mắt hắn có màu lam nhạt, sóng mũi cao, rõ ràng là người mang dòng máu Đông Âu.

“Nga!” Người nọ bỗng nhiên giơ hai tay lên trời, sau đó trực tiếp quỳ trên bậc thang, “Hallelujah (*)!”

(*) Hallelujah là từ tán thán, dùng để ca ngợi Thiên Chúa, để bày tỏ niềm hân hoan vui mừng và cám ơn vì được nhiều ơn lành của Thiên Chúa.

Mọi người bị hành động của hắn làm giật mình.

Người nọ chỉ nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng, “Thần minh, người nào là kỳ tích mà ngài nói?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xoay đầu nhìn Triệu Tước, ánh mắt kia mang ý — Chú biết người điên này? Sao người chú quen đều điên vậy, hơn nữa người sau còn điên hơn người trước!

Triệu Tước bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ.

Bạch Ngọc Đường chợt nghe tiếng xiềng xích động đậy, hắn xoay đầu lại, đồng thời đặt tay lên súng bên hông, nhướn mày nhìn người trên bậc thang. Ánh mắt cảnh cáo — Đừng có xằng bậy!

Quả nhiên, tay người nọ cũng đặt bên hông.

Vì hai người đều được quần áo che lại, bởi vậy mọi người không thấy dưới tay bọn họ là cái gì. Mã Hán và Triệu Hổ theo bản năng kéo Chu Dật và Trần Hi ra sau, nên hai người nhìn không rõ, gấp đến độ nhón thẳng chân.

“Nga…” Người nọ gật đầu, ý vị thâm trường nhìn Bạch Ngọc Đường, “Thì ra là cậu.”

Bạch Ngọc Đường nhớ lại lời Mã Hân lúc nãy, ở trên xe, có một anh đẹp trai mang đàn Violoncello giúp đỡ, khỏe vô cùng.

Hắn thả tay ra, giơ tay không cho Bạch Ngọc Đường nhìn, chậm rãi đứng dậy, “Tôi có chút chuyện còn phải làm, lần tới chơi tiếp với cậu.” Nói xong, nhảy lên tay vịn cầu thang.

Tay vịn của cầu thang là cây sắt rỉ sét, chỉ bằng ngón tay cái. Nhưng người nọ lại đút hai tay vào túi, chầm chậm bước xuống, năng lực cân bằng có chút kinh người.

Đến chỗ quẹo, hắn ngã người về sau, dễ dàng nhào lộn, tránh khỏi chướng ngại vật, khom người xuống, dễ dàng đáp trên bậc thang, đeo kính vào. Xoay đầu nhẹ nhàng khoát tay với mọi người, nói với Mã Hán, “Giúp tôi hỏi thăm Eleven.”

Nói xong liền bỏ đi.

Triển Chiêu nhìn Mã Hán, “Cậu biết hắn?”

Mã Hán suy nghĩ rất lâu, lắc đầu, “Tôi xác định là chưa từng gặp qua, nhưng cũng không chắc là hắn chưa từng gặp tôi.”

“Càng ngày càng thú vị.” Triệu Tước cười hì hì, tiếp tục đi.

Triển Chiêu đi theo phía sau, “Tại sao lại xuất hiện một người kì lạ như thế? Hắn là ai?”

“Cũng tới bắt Ghost.” Triệu Tước nháy mắt với Triển Chiêu, “Bọn sát thủ lo ăn uống chè chén, tất nhiên không thể thiếu dàn nhạc.”

“Dàn nhạc?” Triển Chiêu buồn cười, “Hèn chi mang theo Violoncello.”

“Lúc nãy hắn nói kỳ tích gì vậy?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hỏi Triệu Tước.

“Đừng để ý.” Triệu Tước khoát tay, “Chúng ta tìm xong về trường tham gia lễ hội, tiệc tối ở cung thể thao đêm nay, nhất định có chuyện náo nhiệt để xem.”

*Đàn Violoncello
Bình Luận (0)
Comment