S.c.i. Mê Án Tập

Chương 419

Câu chuyện của Triển Chiêu khơi gợi lòng hiếu kỳ của mọi người.

Sau một cái búng tay nhẹ nhàng, lực chú ý của mọi người lại tập trung trên người hắn một lần nữa, nhìn Triển Chiêu ngồi trên sô pha, không biết đây có phải là ảo giác không, đằng sau ghế số pha giống như có người ngồi tựa lưng vào, nhưng mà người kia lên đó bằng cách nào? Hay chỉ là hiệu quả của hình chiếu?

Có mấy người phát hiện chi tiết này, chính là Bạch Cẩm Đường và Lạc Thiên, còn đại đa số thì căn bản không nhận ra.

Thanh âm của Triển Chiêu vang lên, “Trên đời này, loài vật nào là gần với con người nhất?”

Đây là vấn đề gì?

Các sinh viên nhìn lẫn nhau, có người đoán tinh tinh, có người đoán khỉ, nhưng thật ra có vài người thông minh hơn, giơ tay nói, “Con kiến!”

Triển Chiêu gật đầu, “Đúng vậy, kết cấu xã hội của loài kiến rất giống loài người, thật ra loài người cũng là động vật, cơ bản đều sẽ là kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh, vô luận là hình thức quần thể sinh vật nào, đều không thoát khỏi kết cấu của kim tử tháp, chặt chẽ lại củng cố.”

Tất cả đều gật đầu.

“Cho nên có vài thứ, vẫn luôn ngưng kết trong máu của chúng ta.” Triển Chiêu không nhanh không chậm nói, “Cũng giống như di truyền và tiến hóa, khi sinh sản sẽ chọn tính ưu tú, mọi người cảm thấy thế hệ tiếp theo của sát thủ, có thể khác mọi người không?”

Tất cả mọi người gật đầu, cảm thấy hẳn là có chút ảnh hưởng? Giống như tiểu thuyết võ hiệp, thế hệ kế tiếp của cao thủ bình thường sẽ mạnh hơn người bình thường một chút.

“Lại hỏi mọi người.” Triển Chiêu từng bước dẫn đường ọi người, giống như giải thích một lối suy nghĩ phức tạp, “Đã từng xem phim sự nổi dậy của loài khỉ chưa?”

Các sinh viên đều buồn cười, sao lại nhắc tới phim lúc này, nhưng mà vẫn gật đầu, bộ phim sử dụng tinh tinh làm vật thí nghiệm, chúng nó bị tiêm thuốc chống lão hóa và si ngốc vào người, cho nên rất thông minh nhưng lại có khuynh hướng bạo lực, cuối cùng bị loài người hủy diệt, chỉ để lại tinh tinh con. Bởi vì nguyên nhân di truyền, tinh tinh con cũng có chỉ số thông minh rất cao, hơn nữa còn tiến hóa nhanh hơn cả mẹ.

“Tình huống này cũng sẽ phát sinh trên loài người.” Tầm mắt Triển Chiêu đảo xuống dưới khán đài, Lạc Thiên hơi nhíu mày — Lạc Dương không có những phản ứng bài xích giống như mình trước kia, giống như trời sinh đã có.

Công Tôn là chuyên gia học thuật, về phương diện này tự nhiên sẽ rất hiểu ý Triển Chiêu, không chỉ có Lạc Dương, mà còn có Bạch Cẩm Đường, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, thậm chí là Tiểu Bạch Trì cũng có thiên phú hơn người, tựa hồ là kết quả di truyền của tính ưu tú.

Con người có một loại tồn tại kỳ bí, đặc biệt là trong sinh sản.

Một thế hệ không thể thừa hưởng được thiên phú, trải qua một lần gây giống, liền biến thành tài năng bẩm sinh, một lần sinh con, đạt đến tiến hóa toàn diện. Bồi dưỡng cơ thể mẹ, giống như một dụng cụ đựng thứ đang lên men, có thể cất giữ mọi thứ, từ định lượng của thế hệ trước, biến chất tới thế hệ sau.

Triển Chiêu dẫn dụ cho các sinh viên đều dừng lại đúng lúc, người không rõ nguyên nhân sẽ không hiểu hàm ý trong đó là gì, cứ nghĩ là tình tiết tiểu thuyết huyền nghi.

Nhưng có một số người, chính là những thành viên của SCI, còn có một số người biết chuyện năm đó, cùng với Triệu Tước, Bạch Diệp, đều hiểu Triển Chiêu muốn nói gì.

Lúc người thông minh nói chuyện, có thể biến một câu nói làm ỗi người hiểu một ý nghĩa khác nhau.

Giả thiết của Triển Chiêu làm ọi người mang nghi hoặc trong lòng bắt đầu đưa ra một đáp án, cũng chính là mấu chốt của vụ án lần này — Tại sao ở một nơi nhỏ bé như thành phố T, lại xảy ra quá nhiều chuyện bí ẩn? Tại sao nơi này vẫn không được cải tạo, tại sao chỗ này lại biến thành trung tâm tránh gió của bọn sát thủ?

Nếu như nói, nhóm sát thủ đào tẩu hai mươi năm trước cũng giống như Lạc Thiên bọn họ, đã từng bị tổ chức kia huấn luyện qua, thậm chí cũng bị lấy ra làm thực nghiệm, như vậy cũng khó tránh tạo ra thế hệ tiếp theo như Lạc Dương.

Mục đích chủ yếu để bọn họ tới đây, chính là — Ghost!

Lúc trước, Triển Chiêu và Triệu Tước đã từng nhắc qua, Ghost chính là thành phẩm thành công duy nhất của PTW. PTW là người sáng lập ra tổ chức thần bí kia, vô luận là từ viết tắt đó đại diện ột người hay tổ chức, thì vẫn không thể phủ nhận, nếu nơi này thật sự có đứa trẻ giống như Lạc Dương, vậy thì mỗi đứa nhỏ sống ở khu bỏ hoang này, đối với tổ chức đang xuống dốc kia, chính là “Bảo tàng”!

Triệu Tước hơi mỉm cười, Bạch Ngọc Đường bên cạnh đã sớm biến mất, thủ pháp của Triệu Trinh đúng là nhanh tới kinh người, phải đánh lừa cả một hội trường. Triển Chiêu đã tìm ra manh mối, có mở đầu, vậy thì sẽ rất thuận lợi đoán ra kết cục. Hành động kế tiếp, phải dựa vào thiên phú của Bạch Ngọc Đường, ra tay có nhanh hơn Bạch Diệp không? Cái mà bọn họ gọi là tiến hóa…

Bạch Diệp mai phục trên tầng hai, cảm thụ hơi thở.

Triệu Hổ ở bên cạnh khều khều Mã Hán, “Tiểu Mã ca, hình như em đã hiểu rồi.”

Mã Hán nhìn hắn, không nói gì.

“Lúc trước em cảm thấy rất quỷ dị, Triệu Tước boss như vậy, tại sao lại vì mấy vụ án bắt cóc con nít mà tới đây? Bỏ ra rất nhiều tiền để tra xét thành phố T, em cảm thấy giống như những đứa trẻ ở đây có thiên phú vậy. Có thể nào vụ bắt cóc con nít nhà nghèo thay thế mấy đứa tiểu thư thiếu gia, tiết mục mấy đứa trẻ biến mất, căn bản chỉ là thủ thuật che mắt? Thật ra mục tiêu thật sự chính là những đứa trẻ bị mất tích!” Triệu Hổ nhăn mặt, “Anh nghĩ đi, tụi nhỏ chỉ mới học tiểu học, đem bán thì có hơi lớn, bị giết thì phải thấy xác chứ! Chẳng lẽ lại giống như Lạc Thiên, từ nhỏ đã bị bắt, huấn luyện thành sát thủ?”

Bạch Diệp nhíu nhíu khóe miệng, đừng nhìn Triệu Hổ ngơ ngơ vậy chứ, lúc mấu chốt đúng là không hề ngu ngốc.

Mã Hán nhìn Triệu Hổ, hỏi hắn, “Cậu nghĩ xem, nếu Lạc Thiên biết Dương Dương bị bọn họ bắt đi, hắn sẽ thế nào?”

“Oa…” Triệu Hổ nhướn mày, “Nhất định là núi lửa bùng nổ, liều mạng chạy đi…”

Nói tới đây, thấy Mã Hán hiểu rõ nhìn mình.

Triệu Hổ gãi đầu, “Sát thủ lần này tụ tập để bắt Ghost, chính vì nguyên nhân này? Khó trách lại bắn nhau ì xèo, chẳng lẽ vì cứu mấy đứa nhỏ nên mới tới?”

Mã Hán gật gật đầu, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn Bạch Diệp.

Bạch Diệp cũng cười, “Phản ứng rất nhanh.”

“Sao?” Triệu Hổ tò mò hỏi Mã Hán, mình không nghĩ tới cái gì nhỉ?

“Lúc nãy tôi chiếu đèn pin, thấy hầu hết đều là sinh viên.” Mã Hán đè thấp thanh âm, “Tôi đã nghĩ, tại sao ở khu bỏ hoang lại có nhiều cô nhi quá vậy?”

Triệu Hổ trừng mắt nhìn, sau đó toàn thân đều nổi da gà, “Đừng nói là…”

Bạch Diệp gác súng, thản nhiên nói một câu, “Mười lăm mười sáu tuổi mãi mãi không già, con mình còn lớn hơn mình, mắc cười chưa?”



Công Tôn nhẹ nhàng lắc đầu, liếc Bạch Cẩm Đường, “Nếu đều là mười sáu mười bảy tuổi, vậy bệnh trạng cũng giống như Ghost!”

“Ghost là từ PTW mà ra, nói cách khác, những sát thủ kia cũng từ PTW, nếu PTW là một người, vậy bắt con nít cũng chính là hắn, động thủ rất có thể là Ghost, cho nên mọi người mới bỏ nhiều công sức để bắt Ghost. Sở dĩ cô ta lẻn vào trường học, bởi vì tính toán số tuổi, những sát thủ thế hệ tiếp theo có thể cũng đã tới tuổi này, nói cách khác… Lưu Ảnh bị giết hôm đó cũng chưa chắc chỉ là thanh niên đơn giản.”

“Ba mẹ và đứa con cùng nhau đi học?” Công Tôn thở dài, “Rất có thể nhiệm vụ của Ghost chính là diệt trừ những vật thí nghiệm còn sót lại, cho nên…”



Bạch Trì cau mày nhìn Triệu Trinh, “Nhóm sát thủ vì đứa con của mình, muốn tìm ra Ghost, mà nhiệm vụ của Ghost chính là giết nhóm sát thủ, đồng thời phải nhận ra ai có tiềm chất, cho nên trường học này mới giống như doanh trại huấn luyện, những học sinh trung học chúng ta gặp lần trước, thậm chí là học sinh tiểu học, cũng đều phải trải qua huấn luyện, nói là huấn luyện, chi bằng nói đó là chọn lựa.”

Triệu Trinh gật đầu, “Có không ít người sẽ chọn lựa trong khu bỏ hoang, cho nên Triệu Tước phải giám sát toàn bộ, như vậy tính ra… Bạch Diệp và Mã Hán hẳn là thu phục nhóm sát thủ, mà bây giờ, ngoại trừ nhóm sát thủ còn có Ghost, cùng với PTW thần bí kia.”

Mã Hân vỗ nhẹ tay, “Tiến sĩ Triển đem vụ án năm đó nói trước mặt mọi người vậy ư? Vậy ảnh và Bạch đội trưởng có phải đã biết hung thủ là ai?”

Lạc Thiên gật đầu, “Sát khí của đội trưởng rất nặng.”

Triệu Trinh và Bạch Trì đều buồn cười nhìn Lạc Thiên, “Sát khí ở đâu ra?”

Lạc Thiên xấu hổ cười cười, “Tôi cảm thấy hình như Triệu Tước đã làm gì đó với chúng ta, tôi nhạy cảm hơn bình thường nhiều lắm.”

Triệu Trinh chỉ cười, “Cho nên, lại là câu nói kia ‘ai là con mồi, ai là thợ săn, tới cuối mới biết được’.”



“Chết!” Bạch Trì cả kinh, “Nếu Ghost đang mai phục bên dưới, vậy ảnh chẳng phải trở thành bia ngắm sao!”

“Em không thấy người ngồi phía sau Triển Chiêu à?” Triệu Trinh mỉm cười, nhắc nhở hắn, “Anh tốn bao nhiêu công sức để biến hắn lên trên đó… Cho nên cũng không phải cái bóng đâu.”

Triệu Trinh vừa dứt lời, Triển Chiêu liền bị một kéo ra sau, ấn lên ghế số pha, đồng thời một miếng vải màu đen “Soạt” một tiếng, che kín cả Triển Chiêu.

Đằng sau ghế sô pha, có một người đứng dậy… giơ cây súng ngắm dưới chiếc áo choàng màu đen, động tác cực nhanh, ngay cả Triệu Trinh và Bạch Cẩm Đường cũng nhíu mày.

Triệu Tước kinh ngạc hơi mở miệng — So với trong tưởng tượng, tiến hóa còn nhanh hơn.

Triệu Trinh nhanh tay ấn một cái nút, chỉ thấy trên sân khấu, đèn sân khấu chớp tắt, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều biến mất.

“Á?” Bạch Trì cả kinh, các sinh viên cũng xôn xao.

Đồng thời, một tiếng súng rõ ràng vang lên.

Lại nhìn trên sân khấu, sô pha vẫn ở đó, mà Triển Chiêu cũng đang tao nhã uống cà phê, giống như nãy giờ không có cái gì xảy ra.

Triển Chiêu không nhanh không chậm búng tay một cái… Mấy sinh viên lúc nãy đang há mắt trợn mồm đều hai mặt nhìn nhau, đây là hoa mắt hay ảo giác? Có chút gì đó không rõ ràng.

Bạch Trì cũng để ý tới một việc, Bạch Ngọc Đường đã biến mất.

Triệu Trinh vươn tay kêu Lạc Thiên, “Biết viên đạn bay đi đâu không?”

Lạc Thiên gật đầu, “Có hai tiếng súng, đại khái biết được phương hướng nhưng không xác định được điểm rơi.”

Triệu Trinh vươn tay, chỉ lên tầng hai.

Lạc Thiên ngẩng đầu, chỉ thấy Mã Hán đang đứng sau tấm quảng cáo, nhẹ nhàng phất tay với hắn, đèn pin nhoáng lên một cái, vừa lúc chiếu vào vị trí trong góc cách đó không xa.

Lạc Thiên và Triệu Trinh liếc mắt nhìn nhau, cùng rời khỏi chỗ ngồi.

Trên tầng hai, Mã Hán thu đèn pin, cúi đầu nhìn Bạch Diệp đang thu dọn bên cạnh.

Triệu Hổ đắc ý nói, “Đội trưởng nhanh hơn chú!”

Mã Hán cũng gật đầu, “Biên độ của hắn lớn hơn, tiếng súng vang sớm hơn.”

Bạch Diệp liếc nhìn hắn, cũng không nói gì, cầm thùng lên, rời khỏi, nhưng lại làm người ta cảm thấy, Bạch Diệp giống như đang cười.

Mã Hán và Triệu Hổ liếc mắt nhìn nhau, lập tức đuổi theo, Bạch Ngọc Đường sau khi nổ súng, liền theo con đường mà Triệu Trinh bố trí ra ngoài, mà vừa rồi, cũng có một người thừa dịp tắt đèn, liền bỏ trốn… Hai người, một đã chết, một người còn lại chạy đi đâu chứ!

Triệu Trinh và Lạc Thiên rất nhanh chạy tới vị trí Mã Hán chỉ, ở phía sau vị trí trong cùng của hàng cuối, có một nữ sinh nằm dưới đất, mặc đồng phục, thoạt nhìn rất đáng yêu, nhưng cây súng ngắm trong tay thì không đáng yêu tí nào. Cô hẳn là đã núp ở đây rất lâu, trên trán lúc này có một viên đạn.

Triệu Trinh khẽ nhíu mày — Phát súng của Bạch Ngọc Đường rất chuẩn. Nhưng nếu bắn chậm một chút thôi, vậy thì phối hợp cùng đèn sân khấu của mình là sai lầm, người trúng đạn có thể là người đứng trên sân khấu. Đương nhiên, động tác che cho Triển Chiêu còn nhanh hơn cả giơ súng, nói cách khác, kế hoạch đấu súng liều mạng lần này của Bạch Ngọc Đường chính là — Thứ nhất, bảo vệ Triển Chiêu; thứ hai, giết chết Ghost; cuối cùng là tránh đạn… Tuy rằng hành động của Bạch Ngọc Đường chỉ làm theo bản năng, nhưng có thể nhìn ra thâm tình nồng đậm bên trong.

Khó trách vẻ mặt của Triển Chiêu lúc nãy ở trên sân khấu, cũng ôn nhu đi vài phần.

Triệu Trinh lấy ra một chiếc bao bố phản quang, bỏ thi thể vào, giấu trong khe ghế, vô thanh vô tức dẫn Lạc Thiên rời đi… Lát nữa tan cuộc, có thể chậm rãi thu dọn.

Trên sân khấu, Triển Chiêu buông tách cà phê, cái bóng phía sau đã biến mất, Bạch Ngọc Đường đã xử lý Ghost, bây giờ phải đi tìm PTW.

“Sau đó thì sao?” Có vài sinh viên vẫn thấy chưa xong, tò mò hỏi, “Kết quả thế nào?”

“Kết quả?” Triển Chiêu đứng dậy, đèn sân khấu vụt tắt, đèn phòng được bật lên.

Triển Chiêu mỉm cười, “Kết quả chính là nhóm sát thủ cùng với nghĩa địa sau nhà thờ kia, đều bị mọi người quên lãng.”

“Sát thủ đi giết người nhưng không bị trừng phạt sao?”

“Nhưng mà, giết người phải đền mạng chứ!”

“Nhưng mà cũng rất đáng thương.”

“Nhưng mà, muốn báo ứng thì phải đổ lên đầu người huấn luyện bọn họ chứ.”



Trong khán phòng, mọi người đều có những ý kiến khác nhau, bắt đầu xôn xao tranh luận.

Triển Chiêu cười, lắc lắc đầu, chậm rì rì vươn tay cầm micro Triệu Tước để lại, ho khan một tiếng, “Tiết mục kế tiếp, hiệu trưởng sẽ hát ọi người nghe.”

Những sinh viên lúc nãy còn mặt đỏ tai hồng, bây giờ lập tức xoay mặt nhìn Triệu Tước đứng cạnh sân khấu.

Triệu Tước vẫn còn chưa khép miệng lại, mở to hai mắt nhìn Triển Chiêu — Cái gì?

Triển Chiêu làm một tư thế vỗ tay rất tao nhã, “Xin mọi người hoan nghênh!”

Trong hội trường lập tức vỗ tay ầm ĩ.

Triệu Tước xấu hổ, Trần Lộ và Lưu Manh đứng trong hậu trường, lật danh sách khí thế, “Tiết mục này ở đâu ra?”

Trần Hi đã không còn muốn làm MC nữa, tựa vào bàn lắc đầu, “Hiệu trưởng này đúng là không đáng tin!”

Triển Chiêu nhường sân khấu lại cho Triệu Tước, Triệu Tước ngẩng đầu, Bạch Diệp bọn họ đã sớm đuổi theo Bạch Ngọc Đường.

Triệu Tước bước lên sân khấu, mọi người đều thấy vui tai vui mắt, Triển Chiêu vừa rồi nhã nhặn anh tuấn, Triệu Tước lần này lại mang một phong vị khác, diện mạo yêu nghiệt nên tiếng ca hẳn cũng giống như tiên!

Những sinh viên vô cùng chờ mong, Công Tôn nhướn cổ, hỏi Bạch Cẩm Đường, “Lần đầu tiên được nghe Triệu Tước hát nha! Không biết giọng hát thế nào nữa?”

Bạch Cẩm Đường gác chân, vươn hai tay, nói với Công Tôn, “Làm theo anh.”

Công Tôn không rõ, xoay mặt nhìn Bạch Cẩm Đường, “Tư thế gì vậy?”

Bạch Cẩm Đường che hai tai lại, “Như vầy nè!”

Công Tôn vẻ mặt ngu ngơ nhìn hắn — Bịt lỗ tai?

Lúc này, Triệu Tước ho khan vài tiếng, cầm micro Triển Chiêu đưa cho, lấy một loại khí thế cực kì kiêu ngạo, hát bài “Tiểu Minh đến Quảng Châu” ọi người nghe.

Mà vị hiệu trưởng mỹ nhân có hơi thở nghệ thuật đặc biệt này, dĩ nhiên ngũ âm (*) không được đầy đủ, vô cùng kinh thế hãi tục, một khúc nhạc thiếu nhi lại giống như ma âm tra tấn lỗ tai, những sát thủ lúc nãy bị bắn bất tỉnh, giờ cũng tỉnh lại, ngơ ngác nhìn sân khấu.

(*) Ngũ âm: theo âm vận học, chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm: âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt ( lưỡi), âm xỉ (răng cửa) và âm thần (môi).

Sau khi hát xong, mọi người đều làm một động tác y như Bạch Cẩm Đường — Bịt lỗ tai!

Lại nhìn sang Triển Chiêu, hắn đang ôm cái bàn cười nghiêng cười ngả, cười tới nỗi không đứng dậy được.

Triệu Tước tao nhã khom người cúi chào, sau khi nói “Cám ơn” liền quăng micro, phóng xuống bóp cổ Triển Chiêu.

Mọi người trong hậu trường vội vàng chạy tới, khuyên can hai người.

Lưu Manh cũng lên sân khấu giới thiệu chương trình, “Mọi người đừng cười nữa, bây giờ là tiết mục hợp xướng!”

Công Tôn ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi Bạch Cẩm Đường, “Sao anh biết Triệu Tước hát rất khó nghe?”

Bạch Cẩm Đường thả tay xuống, hơi xuất thần, “Lúc trước thường xuyên nghe thấy…”

“Hả?” Công Tôn kinh ngạc, “Lúc trước?”

Bạch Cẩm Đường vươn tay sờ tai hắn, tựa hồ có chút hoài niệm, “Ừ, chú ta, Bao cục, ba anh, chú Triển, còn có người kia nữa, một đội năm người, cùng nhau hát bài hai chú cọp, ai cũng hát dở như nhau.”

Công Tôn nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Đường, “Năm người… là lúc anh còn nhỏ?”

Bạch Cẩm Đường cười, gật gật đầu, “Ừ, khi đó bọn họ rất vui vẻ.”

Công Tôn thấy sắc mặt hắn dần trở nên ảm đạm, liền hỏi, “Sao giờ lại không vui?”

Bạch Cẩm Đường nhún vai, “Em không nghe Triển Chiêu vừa nói sao?”

Công Tôn nghiêng đầu…

Bạch Cẩm Đường ngẩng đầu nhìn Triệu Tước chạy xuống sân khấu bóp cổ Triển Chiêu, “Con đường hạnh phúc, đã bị chặt đứt.”



Trong nhà thờ tối đen, một thân ảnh màu đen luống cuống lắp đạn.

“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa lớn nhẹ nhàng bị mở ra…

Ánh trăng sắc lạnh chiếu vào nhà thờ tối đen, tạo thành một vòng tròn màu trắng bạc, có một người đứng ngoài cửa, thân hình hoàn mỹ chỉ mang một màu đen, súng trong tay hạ xuống tạo thành cái bóng, chiếu xuống mặt đất, mang theo một cảm giác quen thuộc.

“Bạch… Bạch Diệp?!”

Trong bóng tối, thanh âm của người nọ mang theo một loại hoảng sợ, “Cậu… vừa rồi là cậu? Tại sao lại phá chuyện tốt của tôi chứ, còn giết người của tôi nữa. Tôi đối với cậu không có cừu hận mà! Năm đó hại các người cũng đâu phải tôi!”

Người đứng trước cửa chậm rãi bước vào, ánh trăng giống như sáng soi mọi chỗ, lại theo lỗ đạn trên cây thánh giá đối diện chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt người nọ.

Người đứng trước mặt, hiển nhiên so với Bạch Diệp trẻ hơn, cũng hoàn mỹ hơn.
Bình Luận (0)
Comment