S.c.i. Mê Án Tập

Chương 422

“Eleven chưa bao giờ nhận học trò, từ sau khi B.K mất tích, trong suốt hai mươi năm hắn đều chỉ có một mình, vì sao năm đó hắn lại dạy cậu?” Bạch Diệp cầm điếu thuốc, lơ đãng hỏi Mã Hán bên cạnh.

Mã Hán lắc đầu, “Tôi không biết.”

“Tại vì Tiểu Mã ca có thiên phú đó mờ ~” Triệu Hổ từng nghe Mã Hán kể về lần gặp đầu tiên của mình và Eleven, cho nên nhiều chuyện nói với Bạch Diệp.

Trong ánh mắt của Bạch Diệp hiện rõ thần sắc hiểu rõ, “Thì ra là vậy, đó là chuyện của hai mươi năm trước?”

“Cũng cỡ đó.” Mã Hán gật đầu.

“Khó trách.” Bạch Diệp thản nhiên cười cười, “Quả nhiên rất thú vị.”

“Có ý gì?” Mã Hán khó hiểu liếc Bạch Diệp.

Bạch Diệp trầm mặc một lát, “Trong hai mươi năm nay, Eleven có thể chống đỡ tới bây giờ, ít nhiều gì cũng có liên quan tới cậu.”

“Chú có ý gì?” Mã Hán kinh ngạc.

“Em đã nói là ổng thầm yêu anh mà!” Triệu Hổ đứng bên cạnh gào to, Mã Hán giơ chân đá hắn đi, hỏi Bạch Diệp, “Chú nói đi.”

“Đừng hiểu lầm, Eleven thích đạn còn hơn người, chỉ là cậu có ý nghĩa đặc biệt đối với hắn mà thôi.” Bạch Diệp khoát tay, “Đặc biệt là lúc cậu còn nhỏ.”

“Ồ!”

Ngay lúc Mã Hán đang suy nghĩ, Triệu Hổ đột nhiên vỗ tay một cái, “Em biết rồi, ổng là cha ruột của anh!”

Mã Hán đánh Triệu Hổ một cái.

“Anh gọi điện hỏi mẹ anh thử đi?” Triệu Hổ xoa gáy, vẻ mặt vô tội, “Nếu không thì tại sao một sát thủ lãnh huyết như ổng lại chiếu cố anh như thế?”

Mã Hán không nói gì, lúc này, Mã Hân và Công Tôn lắc lư đi tới, trong tay Công Tôn còn giữ một cái thùng rất to.

Mã Hân vừa lúc nghe thấy Triệu Hổ nói cái gì mà Eleven là cha của Mã Hán, cô lập tức nhào tới nhéo lỗ tai Triệu Hổ, “Anh nói bậy cái gì vậy hả!”

Triệu Hổ che lỗ tai xin tha.

Công Tôn quan sát khuôn mặt Mã Hán một lát, gật đầu, “Không đâu, kết cấu của khuôn mặt không có nét di truyền của Eleven, dáng người cũng không giống.”

“Nghe thấy chưa!” Mã Hân nhéo lỗ tai Triệu Hổ, “Mẹ em mà nghe được thì anh chết chắc, từ nay về sau khỏi được qua nhà ăn cơm chực nữa!”

Triệu Hổ che lỗ tai nhận sai, khó hiểu nhìn hai người, “Sao hai người lại tới đây?”

“Bạch đại ca chở tụi em tới.” Mã Hân nói, “Nói ở đây xem trò hay, còn Lạc Thiên bọn họ thì tới khe núi chấp hành nhiệm vụ.”

“A?!” Triệu Hổ cả kinh, ngoắc Mã Hán, “Tiểu Mã ca, chúng ta cũng đi đi!”

Mã Hán gật đầu.

Công Tôn ngăn lại, “Cẩm Đường nói hai người ở đây thì tốt hơn.”

“Tại sao?” Triệu Hổ bất mãn.

“Lát nữa còn có chuyện cần nhờ tới hai người.” Công Tôn đưa cái thùng cho Mã Hán, “Triệu Tước bảo tôi đưa cho cậu.”

Mã Hán khó hiểu, mở thùng ra, bên trong là thanh súng ngắm tự chế, cùng với thi thể của B.K, nhưng đã được sửa sang lại. Thanh súng này sau khi lắp lại, tầm bắn rất xa, B.K không hổ là chuyên gia súng ống giỏi nhất.

Bạch Diệp phả một hơi khói, “Eleven chiếu cố cậu, bởi vì duyên phận.”

“Duyên phận?” Mã Hán không hiểu, “Có ý gì?”

“Triệu Tước nói cậu có chiếc bật lửa?”

“Ừm.” Mã Hán lấy bật lửa cho Bạch Diệp xem.

“Đây là bật lửa của B.K, không phải của Eleven.” Bạch Diệp nhìn thoáng qua, sau đó trả lại cho Mã Hán.

Mã Hán nhìn bật lửa, “B.K…”

“Ừ.”

“Thi thể của hắn tại sao lại bị giấu trong bức tường?” Công Tôn đối với vụ án của B.K vẫn chưa giải quyết xong, vô cùng tò mò, “Hắn chắc đã chết hai mươi năm, nhưng tốc độ mục nát của thi thể không giống người bình thường, sinh mệnh của các tế bào rất kinh người.”

“Cụ thể thế nào thì chờ Triệu Tước bọn họ hành động xong đã, cậu đại khái đã hiểu được, giờ nói tiếp thì rất phiền phức.” Bạch Diệp lười biếng trả lời, Công Tôn có chút bất đắc dĩ, ở phương diện nào đó, người này không hề giống sự săn sóc của Bạch Ngọc Đường, mà là càng giống Bạch Cẩm Đường hơn.

“B.K là một người rất thú vị.” Bạch Diệp bỗng nhiên nở nụ cười, “Eleven lúc trước rất giống cậu, không nói gì, cũng không cười, trên mặt hoàn toàn không có biểu tình.”

Mã Hán nhìn nhìn Bạch Diệp, “Quá khen, hình dung này hợp với chú hơn.”

Bạch Diệp cười gượng một tiếng, “Sau khi B.K gặp hắn, hai người cùng đi làm sát thủ…”

“Tại sao phải làm sát thủ?” Mã Hán hỏi ra vấn đề luôn canh cánh trong lòng.

“Khi sinh ra đã là sát thủ, bọn họ không có quyền lựa chọn.” Bạch Diệp trầm giọng nói, “Năm đó chúng tôi còn trẻ… rơi vào thế trận hỗn loạn, từ đó thay đổi cuộc đời, cũng có chút liên quan đến hai người bọn họ.”

“Thế trận?” Công Tôn vội vàng hỏi, “Các chú năm đó chính là vì hai người họ nên mới phát hiện ra tổ chức kia, Eleven và B.K đều là người do tổ chức đó bồi dưỡng?”

“Cụ thể thì bảo Triệu Tước kể đi.” Bạch Diệp vẫn lười như cũ, “Chuyện của hai mươi năm trước rất phức tạp, nhưng mà B.K và Eleven luôn luôn ở cùng nhau.”

“Quan hệ của bọn họ là thế nào?” Triệu Hổ tò mò, “Bạn bè hay là tình nhân hay là hợp tác?”

Bạch Diệp suy nghĩ, “Đồng loại.”

“Đồng loại?” Mã Hân chớp mắt.

“Trên đời này chỉ có một người giống hệt y như mình.” Bạch Diệp cầm điếu thuốc ngẩn người, “Mặc kệ tình cảm có tốt hay không, một khi mất đi, từ đó về sau bản thân liền trở nên cô đơn.”

Công Tôn tựa vào lan can, sau khi nghe xong liền hỏi, “Ý chú là B.K và Eleven là hai người giống nhau, B.K chết đi, Eleven liền trở nên cô đơn?”

“B.K không giống những sát thủ bình thường, hắn thuộc loại điên cuồng, tính cách rất khó nắm bắt.” Bạch Diệp thản nhiên nói, “Có đôi khi hắn rất điên, nhưng có đôi lúc lại trầm mặc, Eleven thích săn thú hơn giết người, mỗi lần hắn ngắm bắn, B.K đều nâng nòng súng lên.”

Mã Hán ngẩn người, liếc Bạch Diệp, “Nâng nòng súng? Tại sao?”

“Để hắn đừng tạo ra những thương tổn khác, nếu không nắm chắc thì đừng bắn.” Bạch Diệp nói, “B.K có thể coi là một trong những sát thủ mạnh nhất, hung ác, tàn khốc, nhưng mà hắn an chay, thu dưỡng động vật nhỏ, đối đãi với động vật còn tốt hơn người.”

“Đúng là kì lạ.” Triệu Hổ chậc chậc hai tiếng, “Tại sao quái nhân đều ở cùng nhau nhỉ?”

“Vậy B.K chết thế nào?” Mã Hán hỏi.

“Trong lúc đuổi giết PTW thì mất tích.”

“Giết hắn là Ghost?” Công Tôn nhíu mày.

“Không phải.” Bạch Diệp lắc đầu, “Là sát thủ còn lại.”

Mọi người nhìn nhau, Mã Hân nhỏ giọng hỏi, “Chính là những người mà mọi người đang cứu?”

“Tôi nói phải cứu bọn họ khi nào?” Bạch Diệp tựa hồ cảm thấy cái này rất vui.

“Vậy những sát thủ lần này muốn bắt Ghost có thể tránh được một kiếp là nhờ công lao của đội trưởng và tiến sĩ Triển?” Mã Hân hỏi lại.

“Chỗ này đã sớm biến thành một khu quái lạ.” Bạch Diệp nói, “Bọn sát thủ thật vất vả thoát được, sau đó sinh ra thế hệ tiếp theo, nhưng vẫn duy trì hình dạng của thiếu niên, bọn họ đều e ngại tất cả những nhân tố nguy hiểm đến từ bên ngoài. Cả đời B.K đều truy tìm tăm tích của tổ chức kia, hắn tra được PTW tới nơi này, vì thế liền tới đây. Nhưng hắn lại bị cho là nhân tố nguy hiểm, sai sót chết trong tay sát thủ đang ẩn núp. Từ đó về sau B.K biến mất, không xuất hiện nữa.”

“Eleven có biết không?” Mã Hán hỏi.

“Có lẽ. Sau khi B.K chết, Eleven đã từng một lần lặng mất, tôi và Triệu Tước đều cảm thấy có lẽ hắn đã chết trong một lần chấp hành nhiệm vụ, nhưng mà…” Bạch Diệp cầm mẩu thuốc đã hút xong, bắn lên mái nhà, “Sau khi cậu xuất hiện, giúp hắn lấy lại tinh thần, hắn bắt đầu đi tìm người giết B.K, chuẩn bị báo thù.”

“Báo thù?” Mã Hán nhíu mày, “Tại sao chú ấy lại nhắm vào Ghost?”

“Nhưng mà, giết B.K cũng đâu phải Ghost.” Triệu Hổ cũng không hiểu.

Bạch Diệp lắc lắc đầu, “Cho nên Eleven mới nói, cả đời cậu cũng không thể làm sát thủ.”

Nói tới đây, nhìn sang Mã Hân đang quơ quơ tay, “Đại vương, tôi có ý kiến.”

Tất cả xoay mặt nhìn cô.

Mã Hân nói, “Tôi cảm thấy bị người ta giết chính là số mệnh của sát thủ, là sát thủ phải chuẩn bị tâm lý, cho nên đối với mỗi sát thủ mà nói, bi thảm nhất không phải chấm dứt kiếp sống sát thủ, mà là bắt đầu kiếp sống sát thủ, cho nên mới muốn báo thù, muốn tìm ra ngọn nguồn, có đúng không chú?”

Bạch Diệp hơi nhướn mày, tỏ vẻ tán thưởng.

Triệu Hổ thấy Mã Hân đắc ý, thình lình nói một câu, “Ái chà, con gái như em vì theo đuổi Lạc Thiên mà bỏ ra không ít công sức… Ái da! Đau!”

Lại bị đánh thêm lần nữa.

“Tại sao lại nói Mã Hán không thể làm sát thủ?” Công Tôn nâng cằm hỏi.

“Em biết!” Mã Hân và Triệu Hổ cùng giơ tay.

Mã Hán nhìn hai người.

“Bởi vì có rất nhiều người yêu.”

Bạch Diệp lấy gói thuốc trong túi ra, “Ba năm trước, tôi đã tới đây với Eleven.”

“Hai người cùng nhau?” Triệu Hổ kinh ngạc, “Hai người rất quen thuộc? Đừng nói chú trả lại cho ổng một phát súng nha?”

“Đương nhiên không phải tới đây du lịch, chỉ là trùng hợp thôi, tôi tới đây thăm bạn, còn hắn thì tới giết người.” Thanh âm Bạch Diệp thấp đi vài phần, “Tôi cho hắn một ít manh mối, hắn lại cho tôi một bi kịch không thể tưởng tượng được.”

Mọi người cùng nhau nghiêng đầu, tò mò nhìn Bạch Diệp, trình độ thiên sát cô tinh (*) của người này còn vượt xa Mã Hán, tại sao lại có bạn ở một nơi hẻo lánh như thế này? Chẳng lẽ là sát thủ? Còn nữa, bi kịch không tưởng đó là gì?

(*) Là sao chiếu mệnh của một người. Nghĩa là tất cả những người thân xung quanh anh ta đều sẽ gặp tai hoạ.



“Chú nói, người bạn của Bạch Diệp chính là thằng bé Tân Tân?” Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Triệu Tước, “Vậy Tân Tân cũng là sát thủ? Không phải là con nít? Có thể giữ hình dạng thời thơ ấu?”

“Không phải, nó đúng là con nít, bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn.” Triệu Tước nói, “Nó với Bạch Diệp thật ra rất có duyên.”

“Thế nào gọi là có duyên?” Bạch Ngọc Đường đã thấy khe núi ở phía xa, bắt đầu thả chậm tốc độ xuống núi.

“Có một lần Bạch Diệp bị thương, đứa bé đó đã cứu hắn một mạng.” Triệu Tước nở nụ cười, “Cho nên Bạch Diệp thường tới đây thăm nó.”

“Nga…” Triển Chiêu gật đầu, suy tư, “Bạch Diệp bị thương là vì Ghost?”

“Lần bị thương đó là do truy tìm người giết B.K, Ghost là đoàn đội tác chiến, vô cùng giảo hoạt, rất nhiều sát thủ đều chết dưới tay bọn họ. Nếu Bạch Diệp không có đủ tỉnh táo, có thể cũng đã chết, cũng may là có đứa bé kia cứu hắn.” Triệu Tước nhún vai, “Khe núi chính là là cứ điểm quan trọng của bọn họ. Ghost khăng khăng làm theo kế hoạch của PTW, lợi dụng di truyền của quy luật hơn được kém thua, tiếp tục nghiên cứu.”

“Chú kiêng kị PTW như vậy, hẳn là vì bọn họ đã đi đúng hướng?” Triển Chiêu đã xem tư liệu nghiên cứu của Triệu Tước, PTW đúng là đã đi đúng hướng, chính là vứt bỏ nhóm thế hệ thực nghiệm ban đầu, biến họ thành một đồ đựng, gầy dựng thế hệ tiếp theo, thế hệ đó mới chính là thành phẩm thành công thật sự. Nhưng tư liệu liên quan quá ít, hơn nữa PTW dù sao cũng không phải là thiên tài như Triệu Tước, bởi vậy hậu quả thế nào, rất khó biết được.
Bình Luận (0)
Comment