S.c.i. Mê Án Tập

Chương 432

Cái chết của Ryan khiến vườn hoa hồng vốn ngập tràn vẻ lãng mạn biến thành một nơi vô cùng kinh khủng, ở đây ngoại trừ mấy cô nhóm Mã Hân và mấy người thường ra ra vào vào cùng SCI ra, những người khác đều đã mất đi lý tính.

Lâm Nhược vẫn khá bình tĩnh, dựa theo phân phó của Bạch Ngọc Đường, tập trung mọi người đến chỗ lều ở khu đất trống phía sau, không cho bất cứ ai rời đi, bởi vì không biết tình huống hiện tại là gì.

Triển Chiêu nhìn người vào trong nhà kính trồng hoa xử lý thi thể.

Bạch Cẩm Đường đưa tay, vỗ nhẹ Triệu Trinh một cái.

Triệu Trinh quay đầu lại.

“Cậu vừa rồi có nghe thấy…” Bạch Cẩm Đường hỏi.

“Emilia sao?” Triệu Trinh gật đầu, anh đúng là cũng nghe được.

“Vậy không phải tôi nghe nhầm rồi.” Bạch Cẩm Đường vô cùng bình tĩnh hỏi Triệu Trinh, “Trò xiếc này, có thể lừa gạt người khác, nhưng hẳn là không gạt được cậu chứ?”

Triệu Trinh nhếch khóe miệng, nhìn như đang mỉm cười, rồi đến bên tai Bạch Cẩm Đường thấp giọng nói, “Đương nhiên.”

“Giọng nói đó là từ đâu tới vậy? Tôi tương đối hiếu kỳ.” Bạch Cẩm Đường hình như không hiểu, “Vì sao không nhận ra phương hướng?”

Triệu Trinh đưa tay nhẹ nhàng chỉ lỗ tai mình, “Cái gọi là âm thanh vòm, biết nguyên lý của nó không?”

Lam Tây và Lam Kỳ đứng phía trước đều quay đầu lại nhìn Triệu Trinh, “Âm thanh vòm?”

Xem ra, tất cả mọi người đều đang hiếu kỳ cùng một vấn đề.

Triệu Trinh mở miệng hỏi, “Lúc bật máy điều hòa, nếu không muốn cảm giác được hướng gió, phương pháp tốt nhất là gì?”

Lam Tây và Lam Kỳ liếc mắt nhìn nhau, hỏi, “Gió bốn phía?”

Triệu Trinh mỉm cười, “Chỉ cần bốn phương tám hướng bố trí mấy luồng gió, thổi theo những hướng khác nhau, gió thổi qua chướng ngại vật cách trở, sẽ chậm lại một chút, gió bị chặn phản lại một cách hỗn loạn, sẽ tạo cảm giác mát mẻ, cũng không gây khó chịu khi chỉ thổi đến từ một phía.”

“Cậu muốn nói nguyên lý âm thanh cũng giống vậy?” Bạch Cẩm Đường nhíu mày, “Nơi này có nhiều nguồn âm?”

“Lắp đặt ở chỗ nào được chứ?” Lam Tây nhìn xung quanh.

Triệu Trinh nhàn nhạt cười, “Ở đây cái gì nhiều nhất?”

Mọi người hơi ngẩn người, cùng đồng thời nhướn mày —— hoa hồng!

Nói rồi, ba người đều nhìn về phía vườn hoa hồng um tùm, nếu như nguồn phát âm được lắp đặt ở chỗ nào đó trong vườn hoa hồng, vậy muốn tìm thì độ khó thực sự rất cao.

“Những cây hoa hồng này có gai, là loài hồng dại sang quý.” Lam Kỳ quan sát một chút, ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh.

Triệu Trinh đưa tay từ trên bàn cầm lấy một cái thìa, vừa giơ tay ném vào đám hoa hồng dày đặc, vừa quan sát một vòng phản ứng của mọi người xung quanh, lực chú ý của mọi người đều ở chỗ thi thể Ryan trong nhà kính trồng hoa, không có bất kỳ ai chú ý tới bên này. Anh nhướn mày với ba người, “Nguyên lý cơ bản của ảo thuật, dời lực chú ý.”

“Vừa rồi lực chú ý của mọi người đều ở màn cầu hôn của Stephen và Lily, nên không ai chú ý tới việc có người ném nguồn phát âm vào vườn hoa, ý cậu là thế đúng không?” Bạch Cẩm Đường nhìn Triệu Trinh, “Nhưng tất cả mọi người đã không chú ý tới, thì cậu không có lý do gì để chú ý…”

Triệu Trinh nhún vai, “Tôi không chú ý mà.”

Tất cả mọi người nhíu mày nhìn anh.

Triệu Trinh cười, “Có điều, tôi không chú ý, không có nghĩa là người khác cũng không chú ý.”

Lam Tây có chút hiếu kỳ, “Ở đây người tinh thông ảo thuật nhất là anh, anh đã không chú ý thì còn ai chú ý nữa?”

Triệu Trinh nở nụ cười, “Lại không phải chỉ là một người. Tôi không chú ý tới là bình thường, bởi vì tôi là người bình thường, cũng không phải máy quét hình mà cứ hễ thấy là có thể nhớ kỹ, mà cho dù có không chú ý thì sau này khi dò lại bộ nhớ thì vẫn có thể tìm ra. Nhưng ở đây đúng ra có hai cái máy quét hình và bộ lưu trữ sống như thế, chỉ cần thấy được sẽ không quên, cứ việc lục lại sẽ tìm được.”

Được Triệu Trinh nhắc nhở như thế, tất cả mọi người bừng tỉnh đại ngộ, cùng nhau nhìn về phía nhà kính trồng hoa.

Chỉ thấy Triển Chiêu lúc này đứng ở cửa nhà kính, không biết đang nói cái gì với Bạch Trì.

Bạch Trì nhắm mắt lại chăm chú hồi tưởng, còn Triển Chiêu thì nhìn về phía một cái lều trắng cách lối vào vườn hoa không xa.

Bạch Ngọc Đường đi đến, đứng bên cạnh Triển Chiêu, Triển Chiêu đưa một ngón tay chỉ vào cái lều, thì thầm vài câu.

Lúc này, Bạch Trì cũng ngẩng lên, gật đầu với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại thấp giọng phân phó Mã Hán Triệu Hổ và Lạc Thiên vài câu, ba người theo anh đến bao vây cái lều.

Lúc này, Stephen và Lâm Nhược cũng đã chú ý đến tình huống nơi này.

“Bên kia hẳn là một nhà bếp tạm thời.” Triệu Trinh ngoắc ngón tay với Bạch Trì.

Bạch Trì chạy tới.

“Là ai?” Triệu Trinh hỏi cậu.

“Là một người phục vụ tóc vàng.” Bạch Trì trả lời, “Hơn hai mươi tuổi, trên mặt có tàn nhang, mũi hơi lệch, rất gầy, cao đại khái 1m75 gì đó.”

Bạch Trì miêu tả đầy đủ tỉ mỉ, mọi người suy nghĩ một chút, hình như quả thật có một người phục vụ như vậy qua lại trước mắt mình.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường bọn họ đã tới cửa nhà bếp, nhìn vào trong.

Nhà bếp hầu như tách biệt với bên ngoài, bởi vì cách vườn hoa khá xa, hơn nữa lần này mời tới một đầu bếp người Pháp vô cùng khó tính, yêu cầu điều kiện nhà bếp phải yên tĩnh, phải vệ sinh, phải đáp ứng được vô số yêu cầu này nọ.

Mặt khác, khi Stephen cầu hôn, toàn bộ phục vụ đều không được phép đến quấy rầy, nên tất cả đều ở nhà bếp bận rộn thu xếp và chuẩn bị cho bữa tiệc chính.

Triển Chiêu đứng ở cửa nhà kính trồng hoa xem xét tình hình.

Phía sau Công Tôn và Mã Hân còn đang khám nghiệm tử thi.

Mã Hân đưa tay lấy ra một chùm chìa khóa, bên trên có một cái đèn mini chiếu tia cực tím, trông giống cái đèn nhỏ bình thường hay dùng để kiểm tra tiền. Đây là thói quen của Mã Hân, cũng là điểm Công Tôn thích ở cô, cẩn thận tỉ mỉ.

Công Tôn hiểu ý cô, hai người dùng đèn tia cực tím chiếu vào mu bàn tay thi thể Ryan, không thấy có con dấu, hai người hơi chần chờ một chút rồi lật lại, nhìn vào lòng bàn tay. Khi vừa lật tay qua, hai người chợt kinh ngạc giật mình … Bởi vì trong lòng bàn tay Ryan rõ ràng có nét mực màu xanh, dường như con dấu mới vừa đóng lên, còn chưa kịp tẩy đi, đương nhiên cũng không cần đèn chiếu tia cực tím.

Mà hình bên trong con dấu không phải Emilia cũng không phải đoạn đầu đài H, mà là một đóa hoa hồng.

Mã Hân cấp tốc lấy điện thoại chụp ảnh lại, chạy tới cửa cho Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu vốn đang căng thẳng nhìn chằm chằm hành động của Bạch Ngọc Đường bọn họ, được Mã Hân gọi, thì cúi đầu nhìn cái điện thoại cô đưa tới trước mắt…

Xem qua xong, Triển Chiêu khẽ chống cằm, hình như có chuyện gì đó không thể nghĩ thông, đang khẽ cau mày xuất thần.

Lúc này, chợt nghe “rầm” một tiếng, hình như là tủ chén ở nhà bếp bị đẩy ngã, tiếng bát đĩa “loảng xoảng” rơi xuống đất nghe rất rõ ràng.

Lập tức, từ trong cái lều hơi nghiêng đột nhiên có một người lao ra, phi thân giống như đang đào tẩu.

Phía sau Triệu Hổ đuổi theo sát nút, tung chân đá người nọ một cước, người nọ lảo đảo ngã sấp xuống, thế nhưng không dừng lại, chỉ lộn nhào đến phía trước, rồi thoáng cái đã lủi vào bụi hoa hồng dày.

Mã Hán theo sau Triệu Hổ, hai người cùng nhau truy đuổi.

Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên từ một hướng khác đi ra, chuẩn bị lao vào bụi hoa phía trước bọc đánh.

Lúc này, Triển Chiêu đột nhiên hô to một tiếng, “Đừng tới gần bụi hoa!”

Nhưng Mã Hán và Triệu Hổ đã bước nhanh đến phía bụi hoa, không bàn tới có thể dừng ngay lại hay không, hai người bọn họ phỏng chừng cũng không nghe thấy lời Triển Chiêu nói.

“Đứng hết lại!” Triển Chiêu sốt ruột hô to một tiếng.

Bạch Ngọc Đường và Lạc Thiên đều dừng kịp, khó hiểu quay đầu lại nhìn, nhưng Mã Hán và Triệu Hổ một chân đã dẫm vào bụi hoa, không thể dừng được. Đúng lúc này, hai người đột nhiên cảm giác bị một cỗ lực cường đại từ phía sau túm lấy vai, nhấc lên.

“Ông …” Triệu Hổ thiếu chút nữa chửi thề, nhưng sau đó cảm thấy hai chân bay lên không, cả người bị nâng lên cao như đang ngồi xích đu.

Mã Hán cũng ngửa người ra sau, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhìn lại…

Bạch Cẩm Đường hai tay nắm lấy hai người, hơi hất cằm… ý bảo hai người bọn họ nhìn vào bụi hoa.

“Bật đèn!” Stephen quay về người phục vụ phía cửa hét lên.

Đúng lúc này, chợt nghe từ trong bụi hoa trong truyền đến tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế.

Đèn ở bốn phía được mở lên, trong nháy mắt, toàn bộ vườn hoa bị chiếu sáng như ban ngày, mọi người nhìn thấy một người phục vụ tóc vàng mặc đồ trắng đang lăn lộn giữa bụi hoa hồng, gã giãy dụa đến mức xé rách y phục mình, trên cánh tay và khuôn mặt đều là vết thương đẫm máu vì bị gai hoa hồng đâm, nét mặt co quắp méo mó.

Lam Kỳ nhíu mày ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm bụi hoa, “Gã đó … hình như trúng phải độc kích thích thần kinh.” Vừa nói, vừa chỉ vào lá cây hoa hồng, “Trên lá có một ít vết lốm đốm phản quang, còn có một vài chỗ đổi màu.”

Lúc này, Công Tôn và Triển Chiêu cũng đã đi tới.

“Có người hạ độc tố thần kinh trong bụi hoa hồng sao?” Công Tôn nói, “Chỉ cần có ai chạy vào bụi hoa, nhất định sẽ bị gai đâm, lúc máu cùng độc tiếp xúc, độc sẽ phát tác dẫn đến tử vong.”

“Hạ độc trên diện tích lớn như vậy…” Bạch Cẩm Đường nhíu mày, “Là lúc tưới hoa trộn độc lẫn vào nước sao?”

Lam Tây gật đầu, “Có thể.”

“Oa…” Triệu Hổ vỗ vỗ lồng ngực đang còn phập phồng vì sợ hãi, may mà Bạch Cẩm Đường đủ thần lực, có thể một tay nắm lấy mình và Mã Hán xách lên, nếu không lần này chết chắc rồi, còn có thể bị chết rất thê thảm.

“Đại ca!” Triệu Hổ cầm tay Bạch Cẩm Đường phía sau lắc a lắc, “Cảm tạ cái tay thần kỳ của anh a, em thay mặt mọi người lớn nhỏ trong nhà em cảm tạ anh…”

Bạch Cẩm Đường dở khóc dở cười rút tay về, Mã Hán đứng bên cạnh nhớ lại mà cũng thấy sợ, ai lại hao tổn tâm tư như vậy mà giết người, nếu nói kẻ hạ độc lập kế hoạch cẩn thận thì không bằng nói hắn ta dụng tâm ác độc thì hơn. Bởi vì cách hạ độc này căn bản không có một chút tính chính xác nào, ai cũng đều có thể đi vào bụi hoa, nói cách khác, ai cũng đều có thể bị giết oan ức.

“Lần tưới hoa gần nhất là lúc nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi Stephen đang mặt mũi trắng bệch.

“A, hình như là buổi chiều hôm nay, tôi thấy có người đang tưới nước …”

Stephen phục hồi lại tinh thần, hình như là nhớ tới cái gì, lập tức hỏi, “Quản gia đâu? Kevin đâu?”

Tất cả mọi người đều nhớ đến lão quản gia râu bạc người Anh vừa mới đi ngang qua vài lần trước mắt, bắt chuyện với vài người khách và hòa ái gần gũi hướng dẫn phục vụ bê đồ ăn thức uống kia.

“Á Á!”

Lúc mọi người đang nhìn quanh bốn phía tìm quản gia thì nghe nhóm Tề Nhạc Tần Du đột nhiên hét lớn lên.

Mấy cô gái này đều là bạn của một vài người trong SCI, tuy rằng bình thường không có gì cũng cãi nhau ầm ĩ, nhưng tiếng kêu thảm thiết này vẫn làm Lạc Thiên bọn họ dựng thẳng tóc gáy, Triệu Hổ nhảy dựng lên, “Chuyện gì?”

“Người trên kia là ai vậy!” Giai Di lá gan lớn nhất, cũng khá bình tĩnh, đưa một ngón tay chỉ lên lầu hai.

Mọi người giương mắt nhìn, thì thấy tại lầu hai của căn nhà lớn, phía sau một cửa sổ sát sàn, có một cô gái đang đứng

Đúng ra thì lúc này có một người đứng trên lầu hai hóng náo nhiệt bên dưới cũng không phải chuyện kỳ quái gì, chỉ là cô gái này làm cho người ta có cảm giác quá quỷ dị. Vì cô ta nấp ở trong phần tối, tất cả mọi người đều không nhìn rõ được tướng mạo, chỉ thấy mỗi mái tóc xoăn dày buông xuống trước ngực, hình như còn mặc váy trắng, bộ váy có hơi rộng một chút, nhìn thoáng qua thì khá giống loại mà phụ nữ thời Trung cổ thường mặc…

Đôi tay cô ta kề sát cửa sổ, như là đang xem xét tình hình bên ngoài, cử chỉ toát lên một sự âm trầm lạnh lẽo.

“Tay cô ta rất nhỏ.” Triển Chiêu nhắc nhở một câu, Bạch Ngọc Đường cũng cau mày.

Không ít khách khứa chịu không nổi kích thích, liên tục sợ hãi kêu lên, phần đa bên phái nữ đều đã đứng ngồi không yên.

Triển Chiêu thấp giọng nói với Bạch Trì đang ngây người bên cạnh, “Trì Trì, nhớ kỹ biểu cảm hiện tại của từng người.”

Bạch Trì hơi sửng sốt, lập tức phục hồi lại tinh thần, bắt đầu nhìn quanh bốn phía, đường nhìn xẹt qua nét mặt mỗi người, như là máy quét hình, dùng trí nhớ kinh người của cậu, bảo lưu giờ khắc này, bảo lưu rất nhiều khuôn mặt cùng những bí mật có khả năng ẩn dấu phía sau những khuôn mặt này.

“Tới.” Bạch Ngọc Đường nói với mọi người SCI.

Mã Hán cùng mọi người chạy về hướng căn nhà lớn, phối hợp với mấy người bảo vệ mở cửa lên trên lầu.

Bạch Ngọc Đường chỉ lên tới lầu một rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô gái trong cửa sổ.

Anh đánh giá độ cao của ban công lầu hai, sau đó lui lại, chạy lấy đà nhảy lên.

Động tác này có lẽ mọi người ở đây chỉ mới thấy được trong phim, Lâm Nhược đứng bên cạnh Triển Chiêu, cũng nhịn không được tán thán, “Sự thăng bằng và sức bật thật kinh người.”

Trong đầu Triển Chiêu đột nhiên hiện lên cái tên mà Triệu Tước thường gọi Bạch Ngọc Đường ——tiểu lão hổ nhà cậu.

Đúng thế, với khả năng vận động trời phú này, có thể giúp Bạch Ngọc Đường làm rất nhiều hành động trái với lẽ thường.

Tới bên cửa sổ, Bạch Ngọc Đường đối diện với cô gái ở bên trong, cô gái kia cũng không hề chạy đi, hai người cứ như thế mà đứng, cách nhau một tầng thủy tinh lạnh lẽo.

Triển Chiêu quá hiểu Bạch Ngọc Đường, từ một biến hóa bất kỳ nào đó trong biểu cảm của Ngọc Đường, anh cũng đều có thể đọc ra tâm tư và suy nghĩ của người kia. Theo Triển Chiêu thấy, lúc này Bạch Ngọc Đường, là vẻ mặt hoang mang.
Bình Luận (0)
Comment