S.c.i. Mê Án Tập

Chương 437

Bóng đêm đen kịt tĩnh mịch, ánh sáng le lói, căn phòng âm trầm mờ mịt, trong thành phố thật khó tìm được nơi nào dày đặc tử khí như thế, ngôi nhà ma ám trong truyền thuyết, trong đó còn có một người phụ nữ mặt mũi thì trắng bệch hành vi thì quỷ dị...

Con người vốn là loài động vật biết sợ hãi, nhưng nỗi sợ của mỗi người không giống nhau, ví như có người sợ bóng tối, cũng có người sợ ánh sáng.

Hành vi của Tương Nam khác với người bình thường rất nhiều, nên trong cái nhìn của mọi người, người phụ nữ này hiện đang bị vây quanh bởi một loại trạng thái chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.

Trong việc này vẫn có một nghi vấn, đó là thân phận của Tương Nam.

Tương Nam là một diễn viên, chị ta sống trong một căn nhà bị ma ám để phỏng đoán được vai diễn Emilia, chị ta mặc dù đang ăn một tảng thịt bò sống, động tác quỷ dị, nhưng điều này vẫn nằm trong phạm vi con người có thể chấp nhận. … ít nhất … thứ chị ta ăn không phải là thịt người, chị ta cũng không ôm một thi thể để đi ngủ.

Bạch Ngọc Đường, Triệu Trinh cùng Bạch Trì hiện tại đều đang nhìn chằm chằm vào Triển Chiêu, cái bọn họ đang nghĩ đương nhiên là —— Tương Nam điên rồi hay vẫn còn bình thường a?

Triển Chiêu thì đang suy nghĩ, anh còn muốn có thêm một ít chi tiết để phán đoán, vì vậy… bốn người không nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát cử động của Tương Nam.

Tương Nam nghiêng người dựa trên sô pha, trong tay cầm quả dưa mà đờ ra, thỉnh thoảng sẽ mở miệng, như đang nói chuyện với ai đó.

Bạch Trì dùng điện thoại thu lại lời Tương Nam nói.

Đương nhiên chỉ có mỗi giọng của Tương Nam, nhưng mà mỗi một lần chị ta nói xong sẽ ngừng lại một lúc, như đang nói chuyện với ai đó, chỉ là giọng nói kia Triển Chiêu bọn họ nghe không được mà thôi.

“Kỳ thực cô có biết không, lúc hắn nói hắn yêu cô, có phải là thật tình?”.

….

“Đã biết mà còn lún sâu vào?”.

….

“Nếu đã sớm có chuẩn bị, sao vẫn thương tâm như vậy?”.

….

“Điều này cũng đúng, tôi có thể hiểu được cảm giác của cô khi đó.”.

….

“Đúng là không công bằng, có người làm tổn thương cô, nhưng bọn chúng ngay cả trái tim cũng không có, muốn lấy đòi lại công đạo cũng không được.”

….

“Tôi nên làm gì tiếp đây?”.

….

“Được rồi, nghe lời cô vậy.”.

Một đoạn đối thoại ngắn kết thúc, mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ Tương Nam vừa nói cái gì, lẽ nào đang chơi điền vào chỗ trống? Hỏi một đáp một, ai mà biết đáp án là cái gì..

Lúc này, chợt thấy Tương Nam ngồi thẳng người lên, đưa tay cầm lấy cái bật lửa đốt cháy mấy cây nến trên bàn trà. Trên giá có hai chân nến nên vừa đốt lên căn phòng sáng sủa thêm không ít..

Khuôn mặt tái nhợt của Tương Nam cũng càng thêm rõ ràng..

Lúc này, tất cả mọi người đều có một nghi vấn —— gần đây nhiệt độ của thành phố S vô cùng cao, ban ngày có thể lên đến 40 độ, tuy rằng lúc này đã về đêm, nhưng khí trời cũng không mát mẻ thêm bao nhiêu.

Bạch Ngọc Đường cùng những người đứng ngoài cửa sổ đều đã ướt đẫm cả lưng, thế nhưng bên trong không hề có điều hòa hay quạt điện gì cả, Tương Nam lại mặc váy dài, ngồi trên sô pha da, còn có mái tóc đen dài phủ lấy toàn bộ lưng cổ, thế mà ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.

Có thể do chị ta trát phấn trắng quá dày, cùng với đồ trang trí bằng thuỷ tinh bày đầy trong phòng làm chiết xạ ánh sáng trắng của ngọn nến, khiến cho da mặt chị ta như có thể phát quang.

Bạch Trì vô thức quay lại nhìn phía sau mình, lúc này, nếu có ai chạy tới đập nhẹ cậu một cái thôi, cậu phỏng chừng sẽ sợ đến mức thét lên, vậy thì hỏng bét.

Trong phòng, Tương Nam từ phía dưới bàn trà lấy lên một bộ bài, là loại bài tarot vô cùng cổ xưa.

Triển Chiêu nhìn chăm chú vào cử động của chị ta … Tương Nam lúc này như làm theo bản năng, khẽ nhích sang một bên, để ra một chỗ trống bên cạnh.

Đúng lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên cảm thấy Triệu Trinh vỗ vai anh một cái.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn.

Bạch Trì âm thầm thở mạnh, Bạch Ngọc Đường đúng là Bạch Ngọc Đường a, chưa từng bị giật mình lần nào, Trinh sao đột nhiên đập người ta đúng lúc này chứ.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu nhìn Triệu Trinh,Triệu Trinh thì đưa tay qua trước mặt anh, chỉ chỉ vào sô pha Tương Nam đang ngồi …

Bạch Ngọc Đường theo ngón tay hắn chỉ nhìn qua —— bên cạnh Tương Nam, vốn nên là mặt ghế sô pha bằng phẳng, giờ lại bị lõm xuống một chút.

Hai mắt Bạch Ngọc Đường vô thức mở to một ít, như là không tin nổi vào mắt mình.

Lúc này, Bạch Trì cũng ngó qua, vừa thấy xong liền vô thức há miệng, may mà Triệu Trinh vô cùng hiểu cậu, lập tức đưa tay bịt chặt miệng cậu lại, Bạch Trì mới đem tiếng kêu đã lên tới mép nuốt trở về.

Nhưng Trì Trì đáng thương vẫn mở to hai mắt quay lại nhìn Triệu Trinh kích động chớp a chớp, ý là —— tình huống gì đây a? Bên cạnh Tương Nam có người ư? Vì sao nhìn không thấy nhưng sô pha lại lõm vào? Người tàng hình sao?.

Thấy Bạch Trì sắp phát điên, Triệu Trinh đoán chắc cái não vô cùng phát triển kia của cậu bây giờ nhất định đang không ngừng tưởng tượng ra đủ mọi thứ, từ Harry Potter đến truyện trinh thám, từ tiểu thuyết kinh dị đến phim khoa học viễn tưởng vân vân.

Triệu Trinh không thể làm gì khác hơn là dùng chính phương pháp của mình để Bạch Trì tạm thời tỉnh táo lại, hoặc ít nhất cũng để cái đầu nhỏ kia không có đủ tập trung để hoạt động nữa …

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn thoáng qua, có chút bất lực, Bạch Trì vẫn ngây như phỗng bên cạnh Triệu Trinh, sau đó đại não bắt đầu hồi phục lại, gãi gãi đầu, ngại ngùng khôi phục dần lý trí, từ một nhóc thỏ phát điên biến thành một bé chim cút nhỏ, vẻ mặt nghi hoặc nhìn mọi người —— vì sao lại như vậy? Là quỷ hay là người tàng hình a?.

Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Triển Chiêu, lúc này, Triển Chiêu hơi cúi đầu, hai mắt chuyên chú nhìn vào Tương Nam bên trong, tay đặt trên cằm, cả người bất động.

Bạch Ngọc Đường rất hiểu Triển Chiêu, với loại thần tình này, cậu ta hẳn đã nắm được mấu chốt của vấn đề..

Đúng lúc đó, Triển Chiêu đột nhiên quay đầu lại ra hiệu bằng mắt với Bạch Ngọc Đường, cử động này, như là muốn Bạch Ngọc Đường nhanh chóng chạy vào trong phòng.

Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên hoài nghi sự tiếp thu của mình đối với tín hiệu của Triển Chiêu —— lúc này mà chạy vào á?

Triển Chiêu nghiêm túc gật đầu, mở miệng, tạo thành khẩu hình —— nhanh!

Bạch Ngọc Đường bắt đầu nhìn xung quanh tìm nơi để vào, cửa sổ trước mắt đã khoá, cửa chính cũng đóng, chỉ có cửa sổ ở phòng bếp có thể đi vào thôi ….

Nghĩ xong, anh xoay người rất nhanh trở về phòng bếp, mở cửa sổ..

Đúng lúc này, Tương Nam ở bên trong rút ra một lá bài tarot, nhìn thoáng qua, rồi chậm rãi quay sang nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, run run mở miệng, “Cô thực sự muốn làm như vậy?”.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Tương Nam hít sâu một hơi, đứng lên….

Nhìn thấy mọi động tác của chị ta từ ngoài cửa sổ, Triển Chiêu liền nhíu mày, nhịn không được thấp giọng nói, “Nhanh a!”

Triệu Trinh cùng Bạch Trì nhìn nhau —— Triển Chiêu đang nói ai nhanh thế nhỉ? Là Tương Nam, hay là Bạch Ngọc Đường?.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng mở cửa sổ phòng bếp lăn vào trong, chạy đến cửa phòng khách.

Tương Nam đang đi tới trước một cái tủ, rồi mở ngăn ở giữa ra, lấy từ bên trong một khẩu súng, sau đó kéo chốt an toàn, xoay nòng hướng về mình, chậm rãi mở miệng ….

Ngay khi định đặt nòng súng vào trong họng, phía sau có một bàn tay vươn tới đoạt lấy khẩu súng trong tay Tương Nam.

Tương Nam giật mình quay đầu lại, thấy Bạch Ngọc Đường đang cầm súng, đóng chốt an toàn, mở ổ đạn, sau đó nhíu mày —— đầy nhóc đạn.

“A!” Tương Nam đột nhiên thét lên, rồi chỉ vào sô pha phía sau Bạch Ngọc Đường, như là nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.

Lập tức Bạch Ngọc Đường kéo lấy Tương Nam đang sợ hãi che ở sau lưng, trong nháy mắt đóng ổ đạn lại, xoay súng hướng về chỗ sô pha Tương Nam vừa ngồi bắn liên tiếp vài phát.

Triệu Trinh để ý thấy khoé miệng Triển Chiêu hơi nhếch lên —— hiển nhiên hành động của Bạch Ngọc Đường đã chiếm được sự khen ngợi của anh, xem ra khả năng tiếp thu sóng điện từ vẫn trước sau như một, cách nguyên tầng cửa sổ mà hai người đó vẫn bắt được tín hiệu của nhau.

Theo hành động của Bạch Ngọc Đường, Tương Nam ngừng hét, nhưng vẫn sợ hãi trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đưa tay vỗ vỗ lưng chị ta, như an ủi một cô gái đang sợ hãi.

Tương Nam ném tóc giả trên đầu xuống, vừa lau mặt vừa khóc nức nở.

Bạch Ngọc Đường đỡ chị ta ra khỏi căn phòng, mở cửa đi ra bên ngoài..

Triển Chiêu cùng Bạch Trì và Triệu Trinh chạy lại.

Triển Chiêu liếc Ngọc Đường, “Tôi biết trước đây Đinh Nguyên, Ryan cùng Trần Phi chết như thế nào rồi!”.

Bạch Ngọc Đường nhìn khẩu súng trong tay một chút, cũng gật đầu, “Tôi cũng biết sơ sơ rồi … Đều là tự sát đúng không?”

Triển Chiêu mỉm cười, “Không sai, trong lúc tự sát còn bị dùng một ít thủ thuật.”.

Triệu Trinh nghe xong, hai tay đút túi đi vào trong phòng, lấy một thanh đao làm ảo thuật ra rạch bỏ lớp vỏ ngoài của sô pha. Chỉ thấy bên trong sô pha có một bộ phận vô cùng đơn giản, dưới chỗ Tương Nam ngồi lúc nãy có một thứ giông giống túi hơi, chỉ cần cố sức nhấn một cái, một thứ nhìn như cái còi ngay cạnh túi hơi sẽ hút khí vào… Đây là nguyên do vì sao trên mặt sô pha có xuất hiện một vết lõm quái dị … Chỉ là một trò xiếc nhỏ.

Tương Nam nhìn chằm chằm vào cái sô pha, có vẻ rất hoang mang..

“Emilia kia …”.

“Chị xem, đó căn bản không phải Emilia.” Triển Chiêu thấp giọng nói.

Bạch Trì đưa qua một cái đèn pin, Triển Chiêu nương theo ánh đèn quan sát hai mắt của Tương Nam, “Chỉ là trò lừa bịp mà thôi, là sự kết hợp của cơ quan và ám thị, để chị không thể phán đoán được đâu là thật đâu là giả.”.

Tương Nam nhìn Triển Chiêu, như đang có chuyện gì đó nghĩ không thông.

“Trước chị vẫn e ngại và chống cự, đến lúc nghe tôi nói “múa cùng ma quỷ”, mới quyết định cùng cô ta hợp tác, đúng không?” Triển Chiêu hỏi.

Tương Nam kinh ngạc nhìn Triển Chiêu..

Triệu Trinh cùng Bạch Trì đại khái đã hiểu ra, thảo nào Triển Chiêu nói Bạch Ngọc Đường lái xe theo Tương Nam, hoá ra anh đã sớm nhận ra vấn đề của Tương Nam, đồng thời cho chị ta một ít ám thị, sau đó tính toán một chút, mới cứu được một mạng cho người phụ nữ này.

Bạch Ngọc Đường gọi thành viên của SCI vừa mới trở về cảnh cục tới, bắt đầu tỉ mỉ thu thập chứng cứ bên trong biệt thự, còn bọn họ đưa Tương Nam về trước, hỏi tỉ mỉ lại tình hình cụ thể.

….

Trong phòng làm việc sáng đèn của SCI, Tương Nam sau khi tẩy sạch lớp hoá trang trên mặt xong thì có vẻ rất gầy rất nhợt nhạt, cũng có vài dấu vết của tuổi tác ở trên mặt, kỳ thực so với phụ nữ bốn mươi tuổi bình thường không khác biệt làm, dù sao cũng chỉ là một con người.

Mã Hân bưng đến cho chị ta một chén trà nóng, Tương Nam sau khi uống một ngụm thì bình tĩnh trở lại, điều hoà trong cảnh cục mát mẻ, chị ta đã thay bộ đồ trắng đáng sợ ra, mặc vào chiếc áo thể thao của Mã Hân, đang rất tha thiết nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, “Các cậu đã cứu tôi một mạng, thực sự rất cảm ơn.”

Bạch Ngọc Đường ngồi ở cạnh bàn đối diện, Triển Chiêu ngồi bên cạnh anh, hai người cùng nhau nhìn Tương Nam.

“Chị bắt đầu gặp quỷ từ lúc nào?” Triển Chiêu hỏi.

Tương Nam là một người vô cùng thông minh, cũng là một phụ nữ kiên cường từng trải qua quá nhiều đau khổ, lần này, chị ta có vẻ đã suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, lập tức trả lời, “Lúc tôi bắt đầu nhận vai Emilia.” Nói rồi, Tương Nam hỏi lại Triển Chiêu, “Tiến sĩ Triển, tôi muốn hỏi, tôi có phải bị người hạ một ám thị gì đó không, để tôi sinh ra những ảo giác nhất định, song song đó có người ở trong biệt thự sắp xếp cơ quan kia, để lúc tôi mô phỏng theo nhân vật Emilia thì sản sinh ra lỗi giác như được gặp quỷ hồn của Emilia thật sự, để tôi sợ hãi, không thể nào không nghe theo lời chỉ huy của cô ta, rồi đến cuối cùng thiếu chút nữa đã tự sát?”.

Triển Chiêu mừng rỡ gật đầu, “Cũng may là chị không bị thôi miên hoàn toàn, biết vì sao không?”

Tương Nam suy nghĩ một chút, gật đầu, “Tôi hiểu được, tôi dùng phương pháp nhập mình vào nhân vật để diễn cho tốt, thế nhưng tôi vẫn nỗ lực bảo trì thanh tỉnh của chính mình, để tránh khỏi việc tư tưởng bị nhân vật chiếm giữ. Cho nên lần này tôi không cách nào thực sự nhập vào vai Emilia được, vì bản thân tôi vẫn bài xích chuyện bị biến thành cô ta. Nhưng cậu vừa rồi ở ga ra đã cố ý nhắc nhở tôi, rằng cách nhập vai của tôi chính là đang múa cùng ma quỷ … Cho nên lúc đó tôi đã nghĩ, nếu tình huống thực tế của tôi bây giờ chính là múa cùng ma quỷ, vậy vì sao tôi không cùng ma quỷ kia giao lưu một chút —— Vì vậy tôi thuyết phục chính mình, không hề chống cự, hoàn toàn chìm vào trong đó!”.

Triển Chiêu gật đầu, “Xin lỗi đã để chị phải mạo hiểm, nhưng đây lại là phương pháp nhanh nhất.”.

“Cũng là phương pháp tốt nhất.” Tương Nam hiển nhiên không hề tức giận, “Cứ tiếp tục như vậy, tôi chẳng điên cũng chẳng chết, chính câu nói kia, cảm tạ các cậu … Thế nhưng hung thủ kia có phần quá kinh khủng.”.

“Cho nên mới cần chị giúp bọn tôi tóm hắn.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Kể lại chuyện của chị mấy ngày nay đi, chị cùng Emilia, đã trao đổi thế nào?.”.

Triển Chiêu cũng rất hứng thú ngả người vào lưng ghế hỏi chị ta, “Đúng rồi, điều tôi tò mò nhất là, Emilia kia có hình dáng như thế nào?”
Bình Luận (0)
Comment