S.c.i. Mê Án Tập

Chương 443

Triển Chiêu sải bước thẳng đến phòng làm việc phía đầu hành lang, vừa tới cửa, chợt nghe từ bên trong truyền ra tiếng “lạch cạch lạch cạch”.

Triển Chiêu nhíu suy nghĩ một chút ——thanh âm này có chút quen tai a? Đúng rồi, là tiếng chơi mạt chược?!

Khóe miệng không khống chế được giật giật một hồi, Triển Chiêu nhíu mày, nghĩ bụng, kẻ nào dám chơi mạt chược ngay trong bệnh viện a?.

Bạch Ngọc Đường từ phía sau đi tới cũng cảm thấy buồn cười, đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra… Hình ảnh trước mắt cũng không vui vẻ như vừa rồi nghe được, ngược lại mang theo một chút âm trầm. Cái này chỉ sợ là bàn mạt chược quỷ dị nhất mà Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cả đời này được thấy qua.

Ba thiếu một không thể thành sự, muốn chơi mạt chược đương nhiên cần có bốn người ngồi một bàn, thế nhưng lúc này ở bên bàn, chỉ có một người.

Người này rầm rầm xào bài, lầm rầm xếp bài, rồi bắt đầu cùng chính mình chơi mạt chược.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường yên lặng nhìn nhau, chợt thấy người đàn ông nọ từ vị trí của mình, chuyển sang vị trí nhà cái, lại đến chỗ đối diện, rồi lại tiếp tục đổi chỗ … Chỉ một người mà di chuyển vòng quanh, hơn nữa mỗi lần đổi vị trí là một lần biến đổi khí tức thần sắc trên khuôn mặt.

Đường nhìn của Triển Chiêu dừng lại trên người ông ta hồi lâu, quan sát thật kĩ càng, đó là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, khuôn mặt rất phổ thông, lại hơi gầy. Đường nhìn lướt qua vai, tiến về phía sau lưng lão, ở đó có một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đang cùng chính mình đánh bài, tay trái một bộ, tay phải một bộ, ra bài rồi sẽ đổi tay, ở chính vị thằng bé sẽ dùng tay trái, mà ở phản vị lại biến thành một đứa nhóc thuận tay phải, vẻ kỳ quặc thì miễn phải bàn.

Trong góc tối, còn có một bé gái, đang cùng chính mình đánh cờ..

Ba người này đều ngồi một mình chơi trò của nhiều người, hơn nữa chơi đến bất diệc nhạc hồ..

Triển Chiêu nhìn quanh một chút, cũng không thấy bóng dáng Triệu Tước đâu —— chẳng lẽ nghĩ sai rồi.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn hành vi quái dị của ba người nọ, thấp giọng nói với Triển Chiêu, “Cuối cùng cũng tìm được chút bầu không khí của một nhà thương điên.”

Triển Chiêu liếc mắt sang, “Đã nói là bệnh viện tâm thần không phải nhà thương điên mà!”.

Bạch Ngọc Đường nhướn mày —— khác nhau chỗ nào?.

Triển Chiêu bực mình, hỏi ông lão quái dị đang chơi mạt chược, “Triệu Tước đâu?”.

….

Chỉ là người nọ hình như đã hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí “mỹ hảo” chính mình xây dựng nên, bận rộn đến mức căn bản không nghe thấy câu hỏi của Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn kỹ vào bàn cờ, lại nhìn sang tình huống của hai đứa trẻ phía sau kia, rồi quay qua Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Ba bệnh nhân này bị nhân cách phân liệt tiêu chuẩn đó a.”.

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Phân đến độ tùy tiện như thế á?”.

Triển Chiêu hơi nhíu mày, “Nhân cách tùy ý nhảy vào nhảy ra, hình như đang dùng nhân cách chính để khống chế mấy nhân cách còn lại, nếu như để trị liệu nhân cách phân liệt, đây đích thật là một biện pháp rất mới mẻ độc đáo, chỉ là rất có thể sẽ bồi dưỡng ra một anh hùng khác trong tương lai …”

“Đinh linh linh linh…”.

Một tràng tiếng chuông thanh thúy từ phía sau bọn họ truyền tới, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên, “Đã đến giờ nghỉ ngơi, hai tiếng sau sẽ có đợt huấn luyện thứ hai.”.

Lời vừa dứt, mấy người đang phân liệt đến mức tự đắc kỳ nhạc đó đột nhiên khôi phục lại bình thường, đứng lên, xoay người rời khỏi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại… Mí mắt hai người giật giật không ngừng —— quả nhiên!.

Ở cửa là Triệu Tước đã mất tích khá lâu, ăn mặc một thân trang phục cổ quái, đang tà tà tựa vào khung cửa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quan sát ông ta, miệng khẽ há hốc —— biểu thị sự kinh ngạc.

Phong cách ăn mặc của Triệu Tước bây giờ hình như đã thay đổi, ông ta lúc trước thích trang phục rộng rãi tùy ý, nên về cơ bản phía trên đều là áo len hoặc áo sơmi, phía dưới sẽ là quần âu. Nhưng lúc này ông ta dĩ nhiên lại mặc trang phục ngay ngắn nghiêm túc, quần vest đen, sơmi trắng và gilê đen, trên cổ tay còn vắt ngang một kiện áo khoác dài màu trắng, tóc được cột gọn lên, chải chuốt đến độ chỉnh tề hơn thường ngày nhiều, mà then chốt nhất chính là….

Triển Chiêu đưa tay chỉ Triệu Tước, “Vì sao lại có râu!”.



Triệu Tước đắc ý sờ sờ chùm râu ngắn ngủn, cười hỏi, “Đẹp trai không?”.

Triển Chiêu đương nhiên chết sống gì cũng không phun ra một tiếng “đẹp”, nhưng đám râu đó của Triệu Tước thực sự làm cho chỉnh thể có phần thay đổi, cực kỳ không thích ứng.

Triển Chiêu đưa tay sờ sờ túi của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Miêu Nhi?”.

Triển Chiêu sờ soạng nửa ngày chỉ mò ra được khẩu súng, nghiêm túc hỏi, “Dao cạo râu của cậu đâu?”.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Ở trong xe…”.

Triển Chiêu nhớ ra hôm trước cậu ấy vừa dùng qua, liền cầm khẩu súng lên, “Dứt khoát phải bắn sạch nó.”.

Bạch Ngọc Đường đè súng lại, kéo Triển Chiêu qua một bên, nhỏ giọng nói, “Kỳ thực tạo hình cũng không tệ a, thoạt nhìn thành thục hơn một chút.”

Triển Chiêu nhíu mày, chính vì không tệ nên mới không vừa mắt!.

Triệu Tước đối với tạo hình mới này tự tin tràn đầy, bộ dáng ôm theo áo blouse trắng ưu nhã đi vào phòng làm việc chẳng giống bác sĩ của một bệnh tâm thần tâm thần chút nào, ngược lại càng giống một công tử quý tộc hơn….

Triển Chiêu càng nhìn chòm râu của ông ta càng thấy ngứa mắt, không thể nào chuyên tâm nói chuyện.

Bạch Ngọc Đường lại thích ứng rất nhanh, tạo hình này cùng lão ba anh có chút giống nhau, đương nhiên, Triệu Tước thanh tú hơn, lão ba thì thô lỗ hơn.

“Sao chú lại ở bệnh viện này?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triệu Tước hai tay đút túi tiến lại gần Bạch Ngọc Đường, nheo đôi mắt phượng hẹp dài nhìn anh, “Chậc chậc, nhóc gần đây trông người lớn lên không ít nhỉ, có muốn thay đổi tạo hình …”.

Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đã một quyền đánh qua, Triệu Tước nhanh chân trốn phía sau Bạch Ngọc Đường, bảo vệ bộ râu của chính mình.

Bạch Ngọc Đường không nói gì, “Trước hết tra án đã, tra xong hai người đi tìm chỗ nào đó thoáng mát hơn để đấu đá thì hay hơn.”.

Triệu Tước hơi sửng sốt, vịn vai Bạch Ngọc Đường thò đầu ra nhìn anh cùng Triển Chiêu, “Tra án gì a?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều có chút ngoài ý muốn liếc sang Triệu Tước, “Chú không biết?”.

Triệu Tước càng thêm mờ mịt, “Không a, ta gần đây đang nghiên cứu một chuyện quan trọng nha, hai đứa lại đụng phải án gì rồi? Ai nha, đến tột cùng là phong thuỷ mấy đứa không tốt hay là lão Bao kia đen quá câu dẫn điềm xấu đây a? Sao mà thành phố S lúc nào cũng có biến thái chui ra gây hoạ thế.”.

Triển Chiêu nhíu mày, liếc Ngọc Đường —— không phải Triệu Tước cố ý dẫn chúng ta tới sao?.

Bạch Ngọc Đường cũng không dám tin, Triệu Tước lại không có quan hệ đến án tử này à.

“Chú có biết Lâm Nhược không?” Triển Chiêu thử thăm dò Triệu Tước..

Triệu Tước nháy mắt mấy cái, “Chim gì cơ?”.

Triển Chiêu nhìn trời, nói chuyện với nhúm râu kia thật khó chịu!.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi Triệu Tước, “Sao chú lại ở đây?”.

“Ta làm ở đây lâu lắm rồi nha, để tìm tư liệu nghiên cứu.” Triệu Tước hai tay đút túi, trả lời vô cùng thản nhiên, “Mà sao hai đứa tìm được chỗ này của ta?”.

“Chú nghiên cứu cái gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Nhân cách chính khống chế nhân cách phụ, dùng trò chơi thành lập quan hệ chủ tớ giữa các nhân cách, đem đám nhân cách đó giai cấp hóa?”.

Triệu Tước hơi nhướn mày, “Chỉ là một phần trong nghiên cứu thôi, ở đây tài nguyên rất phong phú.”.

“Vì sao?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi.

Triệu Tước hai tay đút túi đáp, “Đội ngũ bác sĩ trong bệnh viện này có một số dự án nghiên cứu hàng đầu thế giới nha, viện trưởng ở đây còn là bạn tốt của ta, người mắc bệnh cổ quái từ các nơi trên thế giới lại đổ cả về nơi này, ta thu thập tư liệu kiêm giúp bọn họ xem bệnh luôn.”.

Triển Chiêu trầm mặc liễu một hồi, nhìn quanh, “Bệnh rất nhiều sao?”.

“Rất nhiều nha!” Triệu Tước nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, “Nhóc gặp qua kiểu nhân cách chính và một nhân cách phụ yêu nhau, còn một nhân cách nữa là kẻ thứ ba chưa? Siêu cấp đặc sắc nha!”

Triển Chiêu há miệng thèm thuồng —— hảo muốn nhìn a!.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng kéo a kéo Triển Chiêu đang hưng phấn không ngừng, “Miêu Nhi, nói chính sự a!”.

Bị nhắc mới tỉnh, Triển Chiêu cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Triệu Tước càng ngạc nhiên thêm vài phần, “Chính sự? Trong bệnh viện này có bệnh nhân nào đó là sát nhân hai đứa đang tìm hả?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Muốn tra thân phận thôi, bệnh nhân của chú chắc toàn mắc mấy chứng quái dị thôi nhỉ?”.

“Đúng vậy.” Triệu Tước gật đầu, “Ta đặc biệt chọn ra đó.”.

“Có ai là người Việt tên Nguyễn Văn Cao không?”.

Triển Chiêu vừa nói xong, Triệu Tước lại ngẩn người, hình như có chút giật mình, “Hai đứa tìm Nguyễn Văn Cao?”

“Phải.”.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu cái rụp.

Triệu Tước nhíu nhíu mày, “Nguyễn Văn Cao a…”.

“Có vấn đề gì?” Triển Chiêu nhìn ra đầu mối, liền hỏi Triệu Tước..

“Ừ.” Triệu Tước hơi mếu máo, hình như có phần bối rối.

“Nói a.” Triển Chiêu giục..

Triệu Tước suy nghĩ một chút, nhìn Triển Chiêu, “Tiểu quỷ, nhóc lúc trước có viết một luận văn, bên trong là bài nghiên cứu về sự thay đổi nhân cách đúng không?”.

Triển Chiêu kinh ngạc nhìn Triệu Tước, “Chú có xem luận văn của tôi?”.

Triệu Tước liếc sang, “Thời buổi này viết luận văn xong có thể đọc nổi được mấy người đâu, nhóc coi như có bài bản chút.”

Bạch Ngọc Đường chợt phát hiện tâm tình Triển Chiêu rõ ràng tốt lên rất nhiều… Cũng phải, trong lĩnh vực tâm lý học mà được Triệu Tước thừa nhận, chẳng khác nào đi đóng phim được nhận giải Oscar.

Thừa dịp Triển Chiêu tâm tình tốt, Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước, “Nguyễn Văn Cao với thay đổi nhân cách gì gì đó có quan hệ sao?”.

Triệu Tước nhíu mày, hướng hai người ngoắc ngoắc ngón tay, “Đến đây.”.

Hai người liền cùng ông ta đi ra ban công.

Triệu Tước dựa vào lan can nhìn quanh, cuối cùng chỉ vào một người đàn ông đang ngồi trên ghế dài đọc sách, ý bảo Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn theo, “Gã đó chính là Nguyễn Văn Cao.”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều đứng ở xa quan sát gã một chút ….

Triển Chiêu nhíu mày.

Nguyễn Văn Cao này da ngăm đen vóc dáng thấp bé, tóc xám trắng, bởi vì cúi đầu, thấy không rõ ngũ quan, chỉ cảm thấy gã vô cùng gầy yếu, lạnh lùng nghiêm nghị… lại rất minh mẫn!.

Trên người một bệnh nhân tâm thần lâu năm sinh hoạt trong trại an dưỡng, hẳn là có thể tìm được rất nhiều tâm tình cùng tính cách đặc biệt, thế nhưng rất khó tìm được sự minh mẫn cùng bình tĩnh, nhưng Nguyễn Văn Cao này lại có, một điểm cũng không giống với mắc bệnh tâm thần.

Triệu Tước lấy ra một tập tài liệu dày, “Người này là một trong những bệnh nhân trọng điểm ta đang nghiên cứu, hai đứa đã đến để điều tra, vậy bối cảnh của gã hẳn là nắm rõ hơn ta.”.

Bạch Ngọc Đường tuy không phải chuyên gia tâm lý học, nhưng năng lực nhìn người cũng không tồi, anh dựa vào lan can tỉ mỉ quan sát người kia, một lúc lâu thì mở miệng, “Tôi thấy gã không giống đàn ông …”.

Lời vừa nói ra, Triển Chiêu cùng Triệu Tước đều giật mình.

Triển Chiêu vội chạy tới, đưa tay hươ a hươ trước mắt Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường a, đừng vì một tên không nên để râu mà mất lòng tin với những người đàn ông để râu khác nha!”.

Triệu Tước nhịn không được quay sang Triển Chiêu hướng bàn chân nhỏ đạp xuống một cước..

Triển Chiêu xoa chân trừng ông ta.

Triệu Tước lại quay qua thở dài, liếc Ngọc Đường, “Đám họ Bạch mấy người, sao giác quan thứ sáu mạnh dã man vậy.”

Lúc này lại đến phiên Triển Chiêu buồn bực, anh cầm lấy tư liệu lật xem một chút, rồi nhìn Triệu Tước, “Chú sau khi nghiên cứu, cảm thấy trong cơ thể Nguyễn Văn Cao có một nhân cách nữ sao?”.

“Gã không bị phân liệt đơn giản như vậy!” Triệu Tước khẽ khoát khoát tay, “Người này rất kỳ quái, trước hết ta mới chỉ có thể xác định rằng gã không có tổn thương về tinh thần nào, cũng không mắc bệnh tâm lý.”.

“Nhân cách phân liệt không phải sao?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc..

“Thay đổi nhân cách cũng chỉ là một giả thuyết mà thôi.” Triệu Tước trầm giọng nói, “Ta còn đang tiến hành quan sát gã, mà gã hình như cũng cảm nhận, nên rất đề phòng ta, điều tra của ta không thể tiến hành sâu hơn.”.

Triển Chiêu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người nọ một lúc lâu, “Tôi không thấy gã có hành vi đặc thù của việc nữ tính hóa a, chú quan sát bao lâu để kết luận ra thế?”.

“Gần nửa năm đó.” Triệu Tước vỗ vỗ vai Triển Chiêu, “Ta cũng lâu như vậy mới nhìn ra chút đầu mối nha, mà tiểu lão hổ nhà nhóc giác quan thứ sáu còn nhạy hơn cún nữa.”.

Bạch Ngọc Đường ánh mắt xẹt qua, Triệu Tước lập tức trốn phía sau Triển Chiêu, “Dữ thế!”.

Triển Chiêu ánh mắt ghét bỏ trừng sang, sau đó khó hiểu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Sao cậu lại thấy gã không giống đàn ông?”

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Làm thí nghiệm cho cậu xem nhá?”.

Triển Chiêu cùng Triệu Tước nhìn nhau.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại ra, gọi cho Mã Hán, “Mã Hán, cậu tới khoảng sân ở sườn đông toà nhà cao tầng, lên lầu ba mươi, dùng mắt thường nhìn về hướng mười giờ xuống khoảng sân đó.”.

Mã Hán chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn cùng Triệu Hổ chạy tới chỗ Bạch Ngọc Đường chỉ.

“Oa…” Triệu Hổ ghé vào cửa sổ nhìn xuống thì có chút váng đầu, “Cái gì sân a, phía dưới toàn kiến là kiến!”

Mã Hán dù sao cũng xuất thân là tay súng bắn tỉa, thị lực vô cùng tốt, thấy Bạch Ngọc Đường kêu mình nhìn cái sân kia, liền gọi cho Bạch Ngọc Đường, “Đội trường, anh muốn tôi nhìn cái gì?”.

“Một người ngồi trong sân, trên cái ghế dài, cậu nhìn xem là nam hay nữ.” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Mã Hán nhìn thoáng qua, trả lời, “Nữ.”.

Ở bên này, nghe xong cuộc đối thoại Triển Chiêu cùng Triệu Tước đều chau mày —— dường như đang suy nghĩ..

“Như thế nào, miêu tả cụ thể một chút.” Bạch Ngọc Đường hỏi tiếp..

“Rõ …”.

Bởi vì khoảng cách thực sự quá xa, người chỉ có một đường viền cùng vài đường nét, gần như chỉ còn là một điểm đen..

Triệu Hổ con mắt đã nhíu thành một đường, “Này sao có thể thấy a? Độ khó rất cao đó?”.

Mã Hán miêu tả cho Bạch Ngọc Đường một chút, “Nữ, rất gầy, có phải đang đọc sách không? Hình như còn rất trẻ?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cậu mang theo ống nhòm không?”.

“Có.”.

“Lấy ra nhìn lần nữa, rồi miêu tả lại cho tôi.”.

“Được.” Mã Hán lấy ống nhòm ra nhìn xong, ngây ngẩn cả người….

Triệu Hổ chợt thấy anh gần như đã đứng hình, trên tay cầm điện thoại di động không hề nhúc nhích, y hệt bị điểm huyệt, miệng lại càng ngày càng há to, đối với Mã Hán nổi tiếng mặt than thì đây thật sự là kỳ cảnh hiếm có. Triệu Hổ vội lấy điện thoại ra chụp lại làm kỷ niệm.

“Mã Hán?” Triển Chiêu nhắc nhở Mã Hán qua điện thoại, “Lại miêu tả người kia một chút.”.

“Ách…” Mã Hán hít sâu một hơi, lại cảm thấy rất uể oải, cảm giác như toàn bộ lòng tin đều tan vỡ, “Tại sao có thể như vậy?”

“Không phải vấn đề của cậu.” Bạch Ngọc Đường nói tiếp, “Miêu tả một chút.”.

“Là một người đàn ông, tóc xám trắng, vừa đen vừa gầy.” Mã Hán mở miệng miêu tả lần nữa, rồi khẽ lẩm bẩm, như khó cách nào tha thứ cho cảm giác của chính mình, “Sao mình lại nhìn thành nữ vậy trời …”.

Nói xong, anh buông ống nhòm dùng mắt thường nhìn xuống, hai mắt càng mở lớn thêm —— mắt thường nhìn đúng là nữ a..

Triệu Hổ ở một bên thúc thúc hông Mã Hán, “Tiểu Mã ca, không nên vướng mắc thế, nhất định là anh cầm ống nhòm sai cách thôi.”

“Được rồi, hai người đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp tục đi thăm dò Kim Lương.” Bạch Ngọc Đường rất không có trách nhiệm cúp điện thoại mất tiêu.

Mã Hán bỗng nhiên ngẩng đầu xoay người đi, “Tôi phải đi kiểm tra mắt.”.

Triệu Hổ lúc lắc đầu bám theo, còn mở miệng trêu chọc, “Tiểu Mã ca, anh xem em giống nam hay giống nữ? Nếu là nữ thì có xinh không a?”

….

“Vì sao lại như vậy?” Triển Chiêu và Triệu Tước cùng nhau hỏi Bạch Ngọc Đường, khó có được thứ mà cả hai sinh vật IQ cao ngất như bọn họ không thể lý giải.

“Cái này gọi là phân biệt sơ bộ.” Bạch Ngọc Đường nói, “Tôi và Mã Hán đã tiếp thu qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc, việc phân rõ được thuộc tính của vật thể đối với tay súng bắn tỉa và phi công là vô cùng quan trọng, ví dụ như Mã Hán phải liếc mắt liền nhận ra đang di động là người hay vật, có đúng là mục tiêu ngắm bắn hay không, tôi thì phải nhận rõ thứ đang lao rất nhanh đến là chim hay là máy bay khác.”.

Triển Chiêu cùng Triệu Tước chớp mắt, “Tiếp tục.”.

“Khi cự ly quá xa, phán đoán của con người có thể xảy ra sai sót, trong không trung, một con chim gần cậu một chút với một cái máy bay cách xa cậu một chút hầu như không thể phân biệt, chỉ có thể dựa vào cảm giác sơ bộ đầu tiên, radar cùng bộ phận điều khiển từ mặt đất không thể bảo vệ cậu mãi được, có tình huống đột ngột phát sinh phải nhờ vào cảm giác, có thể nói đó là một loại kinh nghiệm.”.

Triển Chiêu cùng Triệu Tước nhìn nhau —— vượt qua phạm vi tâm lý học mất rồi.

“Khi dưỡng thành thói quen rồi, sẽ từ thuộc tính cơ bản nhất để tiến tới phân biệt một thứ gì đó.” Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Ví như Nguyễn Văn Cao kia, điểm nhìn của mỗi người khi quan sát gì đó là không giống nhau, người bình thường đầu tiên sẽ chú ý tới tới mái tóc xám trắng, vóc người thấp bé, làn da rám nắng … của gã. Tôi và Mã Hán đầu tiên nhìn lại là phán đoán xem gã là nam hay nữ? Có tính uy hiếp hay không?”.

“Tính uy hiếp?” Triển Chiêu hiếu kỳ, “Vậy theo cậu quan sát, gã có tính uy hiếp không a?”.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, trầm mặc trong chốc lát, “Cực độ nguy hiểm.”.

….

“Nè, Meo Meo.”.

Triệu Tước đột nhiên hứng thú tựa vào vai Triển Chiêu, duỗi tay chọc a chọc lưng anh, “Hai nhóc rốt cuộc đang tra án gì a? Rất thú vị đó.”.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, rồi hỏi, “Chú thấy, thay đổi nhân cách với bị ma ám, có gì khác nhau?”.

Triệu Tước ngẩn người, lập tức cười đến thoải mái, “Quả nhiên là có án thú vị a, ta cũng muốn tham gia!”

“Đi a, cạo đống râu này đi!”.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào cằm của ông ta, vẫn rất muốn kéo ông ta đi đâu đó cạo phéng đi, các thứ râu ria này thật không vừa mắt!.

“Không được.” Triệu Tước bưng cằm đắc ý, “Gần đây lưu hành man look nha!”

Triển Chiêu bĩu môi, “Sao chú không đi cạo trọc đầu luôn đi!”.

Triệu Tước ôm râu cười hỏi, “Tiểu quỷ, nhóc đố kị a?”.

Triển Chiêu khóe miệng giật giật, “Chú làm như râu là ngực không bằng, đàn ông ai chả có, đố kị cái quái gì.”.

Bạch Ngọc Đường rất muốn nhắc nhở hai người rằng còn có chính sự phải làm, nhưng hai người nọ vẫn cố gân cổ lên cãi nhau, bất lực lướt qua bọn họ, đường nhìn của Bạch Ngọc Đường bị Nguyễn Văn Cao đang ở dưới sân hấp dẫn … Lúc này, gã ta đã chậm rãi buông sách xuống, từ từ đứng lên.
Bình Luận (0)
Comment