S.c.i. Mê Án Tập

Chương 456

Thuyền chạy vào vùng biển quốc tế, Tần Âu đeo tai nghe vào, dựa theo hướng dẫn của Tương Bình lắp ráp đống máy móc phức tạp trong thùng, khẽ lẩm bẩm, “Mấy thứ này vượt qua danh đặc công luôn rồi đó.”.

Triệu Tước còn đang cùng cô gái nhỏ chơi cờ ca rô.

Triển Chiêu ôm cánh tay đứng phía sau xem Tần Âu điều chỉnh máy móc, Mã Hán, Triệu Hổ và Lạc Thiên theo Bạch Ngọc Đường ra bên ngoài đi loanh quanh, tìm hiểu kết cấu nội bộ của con thuyền một chút.

Đại khái nửa giờ sau, Tần Âu cuối cùng cũng xử xong toàn bộ máy móc trong thùng, từ trong túi lấy ra một chiếc máy vi tính nhỏ đưa cho Triển Chiêu, Triển Chiêu bật lên nhìn, thì phát hiện đó là hình ảnh bên ngoài gian buồng nhỏ, hoá ra Bao Chửng đã lệnh Tương Bình lắp đặt camera ghi hình trên thuyền Emilia.

Lúc này, Bạch Ngọc Đường bọn họ cũng đã trở về..

“Cừ thật.” Vào cửa Triệu Hổ liền lắc đầu, “Con thuyền này thật đẫm máu a.”.

“Nhưng mà nhìn như đạo cụ thôi, không giống thật.” Mã Hán nói một câu..

“Nga?” Triệu Tước rất hứng thú nhìn qua, “Sao lại nói thế?”.

Mã Hán nhìn ông ta, Triệu Hổ bên cạnh vội kéo Mã Hán lại, “Đừng nhìn vào mắt lão, coi chừng bị phân liệt đó.”

Triệu Tước nheo mắt, vừa định nói gì đó, cô gái nhỏ đã túm lấy áo ông ta, “Tới phiên chú.”.

Triệu Tước lập tức cười hì hì quay đầu lại tiếp tục đánh cờ, mọi người không biết chính mình có bị lỗi giác không, nhìn sao cũng thấy cô bé này rất thích Triệu Tước.

“Con thuyền này thật sự quá mới, quá sạch sẽ.” Lạc Thiên tới bên bàn ngồi xuống, mở miệng, “Nếu quả thật là con thuyền năm đó gặp đại nạn, chết nhiều người như vậy, không lý do gì thi thể đều biến mất, vết máu lại hoàn chỉnh như vậy, cũng không hề lưu lại bất cứ tạp vật nào.”

“Tốc độ máu đông lại rất nhanh, sẽ lưu lại chỗ trống của những vật đã bị lấy đi.” Mã Hán lắc đầu, “Thế nhưng ở đây không có, những vết máu đều rất sạch sẽ, có phần giống như được sơn lên, hơn nữa đã lâu như vậy rồi nhưng màu sắc cũng qúa tiên diễm đi.”.

“Emilia nhái nữa rồi.” Triệu Hổ bĩu môi, “Hoá trang nữa à? Để làm gì nhỉ?”.

Mọi người đang nói chuyện, thì thấy Tần Âu đột nhiên ngẩng lên, cầm một tai nghe đưa cho Bạch Ngọc Đường, “Đội trưởng, cục trưởng Bao tìm anh.”

Bạch Ngọc Đường đeo tai nghe vào, “Cục trưởng Bao.”.

Bao Chửng trong điện thoại trầm ngâm một lát mới mở miệng, “Vừa rồi cảnh sát phụ trách bảo vệ Tương Nam bị đả thương, đã vào viện rồi.”

Bạch Ngọc Đường vô cùng kinh ngạc, “Vậy Tương Nam đâu?”.

Triển Chiêu nghe được hai chữ “Tương Nam”, hơi sửng sốt, chạy qua áp tai vào một bên nghe ngóng.

“Tương Nam biến mất, cậu cảnh sát kia bị thương rất nặng, còn đang cấp cứu, hiện tại tình huống không khả quan cho lắm.” Bao Chửng nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường biểu thị đã biết, rồi ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu, “Tương Nam cũng bị bắt cóc? Lẽ nào bị bắt cùng Lâm Nhược?”

“Vì sao bắt cóc Lâm Nhược rồi lại bắt cóc Tương Nam?” Triệu Hổ nghĩ không thông, “Hai người bọn họ có cùng xuất hiện ở đâu sao? Hơn nữa nếu quả thật là Hàn Vĩ, thì hắn bắt Tương Nam làm gì?”.

“Ừm …” Triển Chiêu vuốt cằm, có chút suy nghĩ..

Bạch Ngọc Đường tìm tablet xem hình ảnh giám thị bên ngoài, từ đó thấy được Stephen đang đứng trong phòng điều khiển.

Bên trong còn có bốn người khác, một người bọn họ có biết, đã từng gặp trong bữa tiệc hôm trước, những người còn lại nhìn cũng rất nhìn quen mắt, đều là những thiếu gia xuất hiện trong tiệc đính hôn hôm nọ của Stephen, mặt khác bên ngoài còn có một người đang đứng, xung quanh khoảng mười mấy vệ sĩ đóng vest đen đứng nghiêm nghị.

“Người không ít a.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

“Xem từng phòng một chưa?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Không còn ai khác à?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Cậu nghĩ còn có thể có ai?”.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói Tần Âu hỏi Tương Bình xem trong góc có gắn cameras không.

Tương Bình trả lời gắn thì có gắn, nhưng là ở bên ngoài thuyền, có vài cái có độ xoay rất lớn, cơ bản có thể bao trùm toàn bộ con thuyền.

Triển Chiêu nói Tần Âu thao tác một chút..

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào màn ảnh, cũng không rõ rốt cuộc là Triển Chiêu đang tìm cái gì..

Ngay khi cameras chậm rãi di động, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hô một tiếng, “Dừng.”.

Tần Âu vội cho dừng màn ảnh, liếc Ngọc Đường..

Bạch Ngọc Đường nhíu mày chỉ vào một góc con thuyền trong màn hình, “Nhìn chỗ này.” Tất cả mọi người nhìn theo, thì thấy ở một góc rất khuất ở đuôi thuyền có người đang ngồi xổm.

Nơi người nọ ẩn náu có một tấm màn phản quang che chắn, hắn cầm trong tay một cái la bàn, đang khẽ vén tấm màn lên ngẩng mặt nhìn những ngôi sao.

“Hàn Vĩ?!”.

Mọi người sau khi nhìn rõ khuôn mặt đều kinh ngạc kêu lên.

“Vì sao Hàn Vĩ lại ở trên con thuyền này?” Mọi người vô thức nhìn Triển Chiêu..

Chỉ thấy Triển Chiêu hơi nhướn nhướn lông mày, biểu tình trên mặt rõ ràng là —— quả nhiên!.

“Nói như vậy, kẻ bắt cóc Lâm Nhược không phải là Hàn Vĩ?” Lạc Thiên hỏi.

“Nhìn kìa.” Mã Hán nhắc mọi người tiếp tục quan sát.

Hàn Vĩ nhanh nhẹn từ trong góc thuyền lao ra, nhảy lên lầu hai, trực tiếp bay qua lan can trốn phía sau rào chắn … Hắn vừa thao tác xong thì một vệ sĩ lướt đèn pin qua, chờ gã đó đi rồi, Hàn Vĩ lại lặp lại kĩ xảo như vừa rồi, tiếp tục tạo màn che.

“Động tác thật thần tốc a.” Triệu Hổ há to miệng, “Hắn có công phu sao?”.

“Nhìn không ra nha.” Mã Hán nhíu mày, “Ở bệnh viện nhìn nhã nhặn phết, thậm chí có chút yếu ớt”.

Bạch Ngọc Đường cười nhạt một tiếng, “Với cái động tác kia của hắn, không thể nào đơn giản thế đâu.”

“Cái này có thể sao?” Lạc Thiên cảm thấy không thể tin nổi, “Cơ thể con người trong tình trạng hoàn toàn bất động những tám năm, dĩ nhiên lại không hề bị hoại tử, vừa thích ứng một chút đã cử động như thường.”.

“Về cái này, nãy cậu có nói việc đó vốn không có khả năng, trừ phi…” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Trừ phi cái gì?”

Triển Chiêu cười, quay đầu lại hỏi Mã Hán, “Vừa rồi nhờ cậu kiểm tra bảng phân ca, thế nào rồi?”.

“Xong rồi!” Mã Hán cùng Triệu Hổ đều gật đầu..

“Phát hiện dị dạng không?”.

“Có.” Mã Hán gật đầu, “Bệnh viện này theo chế độ thay phiên trực ca, nhưng cách bố trí thời gian ở các tầng có một lỗ hổng, không biết vì sao, mỗi ngày từ 5 đến 6 giờ sáng, rồi từ 5 đến 6 giờ chiều, tầng của Hàn Vĩ không có bác sĩ, cũng không có y tá trực luôn, cứ đến giờ đó, bọn họ đều phải đi trực ở các tầng khác, mà bọn họ nếu đã không trực thì cũng không đi lên đấy.”

“Nói như vậy, Hàn Vĩ cũng không phải bị quản chế cả ngày 24 giờ? Mà là mỗi ngày đều có một tiếng mỗi buổi sáng chiều nằm một mình?” Lạc Thiên nhíu mày, “Tôi không rõ, là hắn đã sớm tỉnh, vẫn làm bộ hôn mê, rồi mỗi ngày đứng lên hoạt động hai tiếng đồng hồ để bảo trì cường độ cơ thể, hay là …”.

Thấy Lạc Thiên có chút hỗn loạn, Triển Chiêu cười cười..

“Tất cả chỉ có một giải thích.” Triệu Tước chen ngang.

Triển Chiêu liếc mắt qua.

Triệu Tước còn chưa kịp mở miệng đoạt hào quang, thì Bạch Ngọc Đường đã cướp lời, “Anh em song sinh.”.

“Song sinh?!” Mọi người giật mình.

Triệu Hổ há to miệng, “Hai anh em mỗi ngày thay phiên nhau ngủ a?”.

“Như vậy khó bị lộ nhỉ?” Triệu Hổ xoa xoa thái dương, “Dĩ nhiên lại là một cặp song sinh, không thể tiếp thu mà.”

“Bệnh viện có nội ứng.” Triển Chiêu nhướn mày, “Là nữ quỷ đã đánh ngất Hà Doanh kia.”.

“Lại nói tiếp, nữ quỷ đó vì sao muốn tập kích Hà Doanh?” Lạc Thiên thắc mắc.

“Mục đích chủ yếu hẳn là mượn lời của Hà Doanh nói ra Linh Hồn Xanh, làm chúng ta phát hiện ra kế hoạch Blue Doll.” Triển Chiêu nói.

“Thế nhưng… có gì chứng minh Hàn Vĩ có anh em song sinh không?” Triệu Hổ vẫn không rõ.

“Chỉ đoán mò ấy mà, hẳn là có kết luận nhanh thôi.” Triển Chiêu nói xong, Tần Âu lại chỉ chỉ tai nghe, ý bảo Bạch Ngọc Đường —— có điện thoại.

Bạch Ngọc Đường tiếp điện thoại, đầu bên kia không phải Bao Chửng mà là Công Tôn, “Tiểu Triển kêu tôi điều tra mẫu tóc thu hồi được trên giường ở bệnh viện, đã xong, chứng thực ADN thuộc về hai người, hẳn là anh em, rất giống nhau.”.

Mọi người nghe được tin tức này xong, đều há to miệng nhìn Triển Chiêu..

“Anh ngày đó từ bệnh viện về liền kêu chúng tôi xem bảng phân ca.” Mã Hán không hiểu Triển Chiêu thế nào lại nghi ngờ Hàn Vĩ không phải một mà là hai người, “Vì sao?”.

“Bởi vì trùng hợp.” Triển Chiêu trả lời rất thẳng thắn, “Các cậu vừa đi hắn liền tỉnh, sao lại khéo như thế?”

Triệu Hổ sờ sờ cổ, “Em cũng thấy thằng cha đó có chút không thích hợp, hoá ra là vì giả bộ sống thực vật sao?”

“Nhưng Hàn Vĩ thật hẳn chỉ có một.” Bạch Ngọc Đường vừa nhìn màn hình theo dõi, vừa lẩm bẩm..

“Đội trưởng, sao anh cũng bắt đầu không nói tiếng Trung nữa rồi?” Triệu Hổ phiền muộn..

“Ý tôi là Hàn Vĩ mà cùng Lâm Nhược trở thành bạn, đi ra biển, gặp phải thuyền Emilia, phát sinh tai nạn, cuối cùng trở thành người sống thực vật.” Bạch Ngọc Đường nói, “Dù sao những trải nghiệm này không thể làm giả, thời gian quen biết Lâm Nhược, nếu như là hai người, Lâm Nhược không thể nào không phát hiện, dù sao cũng là sớm chiều ở chung.”.

“Nói như vậy Lâm Nhược mỗi ngày đến thăm là Hàn Vĩ, vì vậy ban ngày nằm ở đó là Hàn Vĩ thật, tỉnh lại cùng nhau kể lại chuyện Emilia năm đó cũng là Hàn Vĩ thật, còn người nằm giường vào buổi tối là song sinh của hắn?”.

“Hoàn toàn ngược lại.” Triển Chiêu lắc đầu, “Ban ngày không phải là Hàn Vĩ có quen biết với Lâm Nhược, mà là vị song sinh kia, hắn có khi còn không biết Lâm Nhược nữa kìa, Hàn Vĩ chắc chỉ chạy tới ngủ qua đêm thôi.”.

“Em hiểu rồi.” Triệu Hổ gật đầu, “Tuy rằng là anh em sinh đôi nhưng tính cách lại khác biệt rất lớn, Hàn Vĩ phỏng chừng là người tương đối ôn hòa, mà vị anh em đang ẩn nấp ngoài kia của hắn lại tàn bạo muốn chết, chúng ta cảm thấy không được tự nhiên là bởi vì hắn phải đóng vai Hàn Vĩ, giả trang ốm yếu thì rất dễ, nhưng chuyển đổi tính cách lại rất khó khăn!”.

Triển Chiêu gật đầu, “Hàn Vĩ có lẽ thật sự đã trải qua một kiếp sống thực vật đó, sau khi tỉnh lại mới tiến hành kế hoạch này.”

“Nói như vậy, Hàn Vĩ bắt Lâm Nhược?” Mã Hán hỏi.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Tôi không cảm thấy Hàn Vĩ sẽ làm bị thương Lâm Nhược.”.

“Các cậu có nghe được lời vợ chồng Lâm Khiêm Tứ nói không, họ không thích Hàn Vĩ, bởi vì họ nghĩ hắn có thể sẽ cải biến Lâm Nhược, nhưng không hề nói hắn nguy hiểm.” Triển Chiêu chậm rãi nói, “Vụ tôi nói Ngọc Đường không hiểu gì về tự ti còn có một ý nghĩa khác. Ông Lâm bà Lâm nghĩ Hàn Vĩ có chuyện, kỳ thực chỉ là xuất phát từ một loại bản năng cha mẹ bảo vệ con cái thôi, bọn họ có thể cảm nhận được, Hàn Vĩ ở bên Lâm Nhược hình như có mục đích gì đó khác. Mà Hàn Vĩ ban đầu tiếp cận Lâm Nhược, đúng là có mục đích khác thật.”.

“Mục đích gì?” Ý nghĩ của mọi người lúc này hoàn toàn bị Triển Chiêu nắm đi, không cách nào tự mình xem xét được, khác biệt về chỉ số IQ gây nên tò mò rất lớn nha.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút.

Bạch Ngọc Đường nói, “Hệ thống an ninh nhà Lâm Nhược bị phá hủy, không thấy có gì kì quái sao?”.

Mã Hán gật đầu, “Giết người quy mô lớn như vậy, không giống người bên ngoài lẻn vào làm.”.

“Hơn nữa những vệ sĩ này đều đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.” Triệu Hổ bổ sung, “Như thế nào lại vô thanh vô tức bị bắn gục, cảm giác như là có người quen xuất hiện đánh lén.”.

“Chẳng lẽ là nội ứng?” Lạc Thiên nhíu mày, “Toàn bộ vệ sỹ đều đã chết, chỉ còn lại cha mẹ Lâm Nhược, quản gia cùng vài người giúp việc … Người làm vườn sao?”.

Triển Chiêu cười hỏi, “Nếu người làm vườn đột nhiên chạy đến cửa phòng thiếu gia, anh là vệ sĩ anh có cảnh giác không?”

Lạc Thiên gật đầu, “Vậy… Quản gia cùng người giúp việc?”.

“Khả năng là quản gia không cao, nghe nói đã phục vụ vài chục năm rồi, hơn nữa cũng đã già, nếu có cũng là hữu tâm vô lực thôi.” Bạch Ngọc Đường cười cười, “Là người giúp việc.”.

“Chúng ta có sẵn một gợi ý đó.” Triển Chiêu cười, “Mọi người đoán xem vì sao Tương Nam cũng bị bắt cóc?”

Mọi người bất lực—— chính vì không đoán được mới cần anh a.

Triển Chiêu ôm tay nheo mắt khẽ cười một tiếng, lấy hình ảnh vừa chụp vị song sinh của Hàn Vĩ từ video ghi hình ra, cho cô bé đang chuyên tâm nghiên cứu nước cờ xem, rồi hỏi, “Hắn là ai vậy?”.

Cô gái nhỏ nhìn thoáng qua, nheo nheo mắt, “Ca ca.”.

Mọi người giật mình.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, “Hắn cũng là… Blue Doll?”.

Triệu Tước mỉm cười, “Song sinh, cũng không chỉ có một đôi.”.

Triển Chiêu nhìn Triệu Tước một chút, “Khi Bruce nghiên cứu Blue Doll, có nhắc tới một điều kiện tiên quyết, thế nhưng không viết rõ đó là gì, từ đây xem ra, đáp án chính là —— cặp song sinh!”.

Triệu Tước gật đầu, “Blue Doll, đều là song sinh …”.

Mọi người không nói gì nhìn lên trời, đều muốn đạp cho Triệu Tước vài cái —— biết mà không nói sớm!.

“Có một chi tiết cần chú ý.” Triển Chiêu nói, “Lúc Hàn Vĩ bỏ đi, cameras thu được động tác ban đầu của hắn có chút cứng ngắc.”.

“Điều đó chứng tỏ hắn đã nằm liên tục 12 tiếng đồng hồ.” Bạch Ngọc Đường nói, “Nói như vậy, hai anh em bọn họ mấy ngày nay không có thay ca, dù sao bây giờ cũng đã có cảnh sát bảo vệ 24/24, thay ca dễ bị lộ, nếu vậy Hàn Vĩ này đang ở đây, còn Hàn Vĩ kia, đi đâu rồi?”

“Bắt cóc Lâm Nhược không phải Hàn Vĩ, cũng không phải Stephen, vậy là ai?” Triệu Hổ vò đầu, “Chẳng lẽ là chị em song sinh của cô bé này?”.

“Hổ Tử.” Triển Chiêu đột nhiên quay sang chăm chú nhìn Triệu Hổ..

Triệu Hổ giật mình, “Sao … sao thế?”.

Triển Chiêu mỉm cười, vỗ vỗ vai cậu ta, “Kỳ thực cậu rất thông minh.”.

Triệu Hổ vội thối lui sang một bên âm thầm tự cấu một cái, Triển Chiêu chưa hạ ám thị gì chứ nhỉ, cơ bản mỗi lần đập vai mình đều chưa từng có chuyện tốt a.

Triển Chiêu cười tiếp tục, “Ngoại trừ chị em song sinh của cô bé, hẳn là còn một người nữa, chính hắn đã bắt cóc Tương Nam.”

….

Lâm Nhược từ trong trạng thái lắc lư tỉnh lại, loại lắc lư này anh rất rõ ràng, là vì sóng biển đập vào thuyền mà thành.

Chóng mặt còn có chút đau đầu, anh mở mắt, những gì đã trải qua vừa rồi liền hiện lên ngay trước mắt, làm anh có chút ngỡ ngàng không thể nào tin được… Lúc đó, còn đang xem bản báo cáo hiệu quả của thiết bị mới tại chi nhánh, cửa đột nhiên mở ra, một người giúp việc nữ trong nhà chạy tới, vỗ vào gáy anh một cái, anh liền ngất đi … Trong nháy mắt té xỉu, thấy được mặt đất ngoài cửa đẫm máu, cùng với những thi thể chồng chất lên nhau.

“A …” Lâm Nhược ngồi dậy, tỉnh táo lại một chút thì nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình đang nằm trên giường trong một căn phòng nhỏ. Thử động tay động chân một chút, thì thấy hai tay không bị trói, cũng không bị bất cứ thứ gì ràng buộc, anh đang muốn tỉ mỉ quan sát lại xung quanh một chút, thì phát hiện trên chiếc giường bên cạnh có người, là một phụ nữ trung niên tóc ngắn.

“Tương Nam?” Lâm Nhược nương theo ánh đèn yếu ớt trên trần nhà, nhận ra người đang nằm ở giường đối diện.

“Tương Nam!” Lâm Nhược đi qua kiểm tra hơi thở của chị ta, phát hiện người còn sống, liền ấn mạnh vào nhân trung của chị rồi cố sức lay lắc.

Rất nhanh, Tương Nam cũng tỉnh lại, chị là một phụ nữ kiên cường, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không đánh mất lý trí, bởi vậy rất nhanh tỉnh táo lại đồng thời bảo trì được sự bình tĩnh. Thấy rõ người trước mắt mình xong mới ngẩn người, “Lâm Nhược? Cậu thế nào… cũng bị bắt?”

Lâm Nhược gật đầu, “Chị bị ai bắt thế?”.

Tương Nam vẻ mặt hoang mang, hình như muốn nhớ gì đó mà nhớ mãi không ra, “Tôi …”.

Nói còn chưa xong, cửa phòng đột nhiên “cùm cụp” bị mở ra, sau đó một người tiến vào.
Bình Luận (0)
Comment