S.c.i. Mê Án Tập

Chương 462

Ánh mắt này Lâm Nhược đã từng thấy, nhưng hiện tại vẫn như cũ sợ đến mức nổi da gà, toàn bộ ký ức năm đó ùa trở về, ở trên thuyền, cũng là đôi mắt như thế, gắt gao theo dõi anh và Hàn Vĩ..

Hiện tại nhìn thoáng qua, ánh mắt đó dường như càng thêm kinh khủng, lãnh khốc, tà ác..

Ngả Lệ Á khóa cánh cửa sắt lại rồi đưa tay lấy một cái ghế chặn cửa, sau đó thối lui đến trước người Lâm Nhược.

“Ầm”, lại một nhát búa vung xuống, cái lỗ thủng kia lớn thêm một phần.

Lại một búa nữa.

Âm thanh “ầm ầm ầm” cứ đều đều vang xuống không nhanh không chậm. Đối phương cũng không nóng lòng tiến vào, thần sắc kinh sợ của những người trên thuyền dường như càng làm cho ả thỏa mãn.

Tương Nam thấy Lâm Nhược vẫy vẫy mình, lập tức chạy đến cạnh Lâm Nhược, mắt nhìn về phía cửa rồi thấy được khuôn mặt kia. Chị trước đây chưa từng gặp qua, nhưng chị nghĩ, chính mình có lẽ cả đời cũng không quên được khuôn mặt đó, đôi mắt đó.

Ánh mắt đó không nhìn ra là đẹp hay là xấu, chỉ thấy sự tàn ác độc địa.

Tương Nam cho rằng Ngả Lệ Á đã đủ tà ác rồi, thế nhưng cô gái đang cầm búa ngoài cửa kia, chính là. thực sự thuộc về yêu ma quỷ quái.

“Aaaaaa!” Ngả Lệ Á đột nhiên kêu lên, dường như đã mất đi sự bình tĩnh.

Lúc này, Emilia đã chém cho cửa vỡ ra đủ lớn, ả ta cười cười, đưa tay khẽ đẩy cái ghế đang chặn cửa ra. Xoạch một tiếng, cái ghế trở mình nằm trên mặt đất, sau đó, chợt nghe “rầm” một cái.

Cửa sắt mở rộng.

Ngả Lệ Á hét lên hai tiếng, rồi đột nhiên ngừng lại, nhìn Emilia đang cầm búa đứng ngoài cửa, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.

Tương Nam thấy sự biến hoá trên khuôn mặt Ngả Lệ Á thì có chút khó hiểu, nhưng không đợi đến khi chị hiểu ra, Ngả Lệ Á đột nhiên nắm lấy cánh tay chị, quăng chị về phía trước.

“A!” Tương Nam căn bản không phòng bị, cả người lảo đảo bị quăng đi, nhào tới trên mặt đất, vừa ngẩng đầu thì thấy Emilia đang cúi đầu nhìn mình, trong ánh mắt quỷ khí ngập tràn.

Trong nháy mắt, Tương Nam hầu như không thể nhúc nhích.

“Tương Nam!” Lâm Nhược lúc này mới tỉnh lại, định lao lên cứu người, ai biết Ngả Lệ Á bất ngờ vung tay lên đẩy anh về phía sau.

Lâm Nhược bị cô ta đẩy một cái, cảm giác như bị xe đụng, cả người ngã văng ra sau, nằm úp sấp xuống giường.

Emilia giơ búa lên, Tương Nam nhắm mắt lại.

Song song đó, nghe được tiếng cười của Ngả Lệ Á truyền đến.

Emilia giương mắt, Ngả Lệ Á đột nhiên từ phía sau lấy ra một khẩu súng, mỉm cười với ả..

Lâm Nhược tuy rằng không có nghiên cứu nhiều về súng ống đạn dược, nhưng vẫn nhìn ra được khẩu súng này uy lực không hề nhỏ. Biểu tình kinh khủng vừa rồi của Ngả Lệ Á sớm đã không thấy đâu, ngược lại vẻ tươi cười này cũng mang theo vài phần âm hiểm.

Sau đó, chợt nghe Ngả Lệ Á há mồm nói vài chữ.

Lâm Nhược nghe hiểu, là một câu tiếng Đức, “Mày là một quái vật.”.

Tương Nam đang kẹt giữa hai người, đương nhiên biết tình huống này nếu như không có biện pháp né tránh, hậu quả tất sẽ không tưởng, hai ả này vừa nhìn đã biết đều là kẻ điên, một người có búa một người có súng, vì vậy, chị liền tận lực lặng lẽ lùi qua một bên, nhưng lúc chị đang bò ra khỏi đường nhìn của Emilia thì Emilia đột nhiên giơ cao búa.

“Đừng!” Lâm Nhược hô lên một tiếng, thuận tay cầm lấy quả cam ném về phía Emilia, Emilia đưa tay chụp lấy, bóp nát.

Tương Nam vội lăn sang một bên, dựa vào tường đứng lên, khẩn trương nhìn Emilia đang ở cửa..

Emilia mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía Lâm Nhược, có vẻ hơi sửng sốt..

Song song đó, chợt nghe “pằng” một tiếng súng vang lên.

Trong lúc Lâm Nhược cho rằng Emilia đứng gần như vậy tuyệt đối không thể tránh thoái nhất định sẽ bị bắn trúng.. thì thấy ả nhoáng lên..

Lâm Nhược há to miệng.. Trong đầu anh bây giờ chỉ hiện lên một điều —— phản khoa học!.

Thực sự là phản khoa học!

Emilia trong thời gian ngắn như vậy, dĩ nhiên có thể tránh được đạn, đồng thời vọt tới..

Ngả Lệ Á dường như cũng sớm có chuẩn bị, bắn xong lập tức lùi ra sau, vừa lùi vừa bắn tiếp.

Buồng nhỏ trên tàu không được lớn cho lắm, ở trong đó nổ súng ai mà chịu cho nổi, không nói đến đạn lạc, chỉ cần tiếng súng nổ “bang bang” cũng đủ làm người ta kinh hoàng.

..

Lúc này, thuyền của nhóm Bạch Ngọc Đường đã tiếp cận được hai con thuyền kia, từ xa đã nghe thấy tiếng súng nổ.

“Tiếng súng a!” Triển Chiêu có chút lo lắng cho sự an toàn của Bạch Diệp.

Bạch Ngọc Đường yêu cầu Hàn Linh lái nhanh lên một chút, Bao Chửng lại nói bọn họ không cần sốt ruột..

Triển Chiêu liếc sang Triệu Tước, nhân lúc Bạch Ngọc Đường không chú ý, hạ giọng hỏi, “Bạch Diệp với Ngọc Đường, ai lợi hại hơn?”

Triệu Tước ngẩn người, sau đó như là nghe được thứ gì đó hài hước lắm, cười đến mức gập người vào lan can.

Triển Chiêu nhíu mày nhìn ông ta, có chút xung động muốn đẩy lão ra khỏi thuyền.

“Nhóc thật sự không biết tiểu lão hổ răng chưa từng dài ra nhà nhóc có bao nhiêu lực sát thương sao?” Triệu Tước nắm tay nâng cằm tựa vào lan can lắc lắc đầu, như đang cười Triển Chiêu ấu trĩ.

Triển Chiêu nghe thấy mấy chữ “răng chưa từng dài ra”, khóe miệng liền giật giật. Bạch Ngọc Đường ở trong cảnh cục không có đối thủ, quán quân Sanda N lần, cậu ấy chính là một con cọp răng dài ấy chứ, tả như lão khác nào động vật thân mềm?!

Nhìn một chút Bạch Ngọc Đường đang đứng ở đầu thuyền có chút lo lắng cầm ống nhòm quan sát tình huống trên thuyền, Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Triệu Tước, “Cậu ấy thua Bạch Diệp rất nhiều sao? Trước tôi thấy bọn họ đánh nhau cũng không khác mấy mà.”

“Phụt.” Triệu Tước vẻ mặt buồn cười, “Nhóc từng gặp qua đại lão hổ cố sức cắn tiểu lão hổ bao giờ chưa?”.

Triển Chiêu nhíu mày do dự một chút, lại hỏi, “Chú toàn gọi Ngọc Đường là tiểu lão hổ, chứ tôi là cái gì?”.

“Miêu~.” Triệu Tước đưa tay chọc a chọc vai anh, “Tiểu hắc miêu.”.

“Vậy còn chú?” Triển Chiêu híp mắt hỏi, “Đại miêu?”

Triệu Tước liếc anh một hồi, rồi “phụt” một tiếng.

Triển Chiêu chờ ông ta nói.

Triệu Tước nâng cằm suy nghĩ một hồi, lạnh lùng nở nụ cười, mở miệng âm trầm nói ra một từ, “Monster.”

“A?”

Bởi vì Triệu Tước nói quá nhỏ, nên Triển Chiêu không có nghe rõ, “Cái gì? Con kiến?”.

Triệu Tước lại liếc sang, rồi đưa tay nhéo nhéo hai bên quai hàm của anh, bất chợt một đợt súng nữa truyền đến..

Súng với đao hoàn toàn khác nhau, súng rất có thể bị hết đạn.

Bạch Ngọc Đường vốn rất mẫn cảm với tiếng súng, biết rõ sau khi tiếng súng cuối cùng vang lên, đạn hẳn đã không còn.

..

Emilia một búa bổ về phía Ngả Lệ Á, Ngả Lệ Á trở tay dùng báng súng ngăn búa lại, có vẻ không chút úy kỵ.

Một vòng bắn phá vừa rồi, Emilia cũng không phải là không hề bị thương, vùng vai và cánh tay của ả đều đã trầy da, nhưng không hề trúng đạn, loại năng lực phản ứng này, dưới cái nhìn của Lâm Nhược thì quả thực là phi nhân loại.

Tương Nam tựa ở bên tường, chị tuy rằng bị doạ sợ nhưng cũng chưa đến mức hồ đồ, vẫn né được tập kích, nhưng bàn chân đã bị trầy da, máu đang chảy không ngừng.

Lâm Nhược thấy Emilia và Ngả Lệ Á cuối cùng cũng dây dưa một chỗ, liền lui đến bên cạnh Tương Nam, kéo chị tránh khỏi hai ả kia, tới gần phía cửa.

Emilia và Ngả Lệ Á tuổi tuy còn trẻ nhưng hành vi vô cùng dị thường, ánh mắt tà ác, năng lực lại kinh người, đang bắt đầu lao vào đánh nhau.

Thông thường con gái đánh nhau không phải là giật nhẹ tóc cũng là túm túm chút y phục hoặc những gì tương tự thế, nhưng hai người này không hề như vậy a. Dưới con mắt của Lâm Nhược, nếu như con gái bình thường đánh nhau là mèo nhỏ cào nhau, vậy hai người này chính là khủng long bạo chúa vs rồng khổng lồ! Lực đạo Emilia đem búa chém xuống làm Lâm Nhược nhịn không được nhíu mày. Ngả Lệ Á giơ báng súng cản lại, lực búa quá lớn, Ngả Lệ Á đành giơ cao chân một cước đạp vào bụng Emilia.

“Xoạt” một tiếng, Emilia cúi đầu nhìn xuống tấm váy trắng giờ đã có thêm vài tia đỏ thẫm của mình. Nhìn lại giày của Ngả Lệ Á, ở phần đầu có gắn một tầng đinh nhỏ.

Lâm Nhược không rõ hai ả đang đánh vì cái gì, nhưng mà thâm cừu đại hận là điều chắc chắn rồi, nhân lúc hai ả đang đối phó lẫn nhau, bọn họ nên nhanh chóng chạy trốn mới phải! Vì vậy, lúc Emilia một lần nữa giơ cao búa nhằm vào Ngả Lệ Á, Lâm Nhược túm lấy Tương Nam chạy ra phía cửa.

Thế nhưng “ầm” một tiếng.. Ngả Lệ Á túm lấy búa của Emilia, bị Emilia kéo lên, đánh bay tới cửa.

Lâm Nhược bị đụng phải một chút, nhưng lại thuận lợi đẩy Tương Nam ra ngoài.

Tương Nam vốn đang bị thương ở chân, lúc được đẩy ra ngoài có nhìn thấy Lâm Nhược bị Ngả Lệ Á bay đến ép mạnh vào tường, bị đụng không nhẹ.

Lâm Nhược đưa tay ôm lấy vai, đau đến mức mặt mũi trắng bệch.. Anh biết kiểu này không phải trật khớp vai cũng là gãy xương tay rồi, đầu gối cũng có chút đau, như là bị lệch khớp. Nhìn sang hai người kia lại đứng lên tiếp tục lao vào nhau với tốc độ hung tàn, nhưng chỉ là hai cô gái nhỏ nhỏ gầy gầy, nhịn không được nhíu mày —— quái vật!

Lâm Nhược cố di chuyển nhưng không được, thấy Tương Nam đã ở ngoài cửa, anh cũng hơi an tâm một chút, ngẩng đầu thì thấy Emilia đang khẽ híp mắt nghi hoặc quan sát mình.

Lâm Nhược lại càng hoảng sợ, Emilia không phải đang dây dưa với Ngả Lệ Á sao?.

Lại nhìn sang, chỉ thấy Ngả Lệ Á không biết từ lúc nào đã nằm ở trên giường, trên người cắm một thanh búa, có vẻ trực tiếp chém vào vai, bị búa ghim vào giường.

Lâm Nhược nhìn thấy liền chau mày, vừa lúc vai đang đau nhức, lúc này lại càng thấy đau nhức hơn.

Ngả Lệ Á nằm trên chiếc giường đẫm máu, hai mắt mở to nhìn lên trên, cũng không biết là đã chết hay chưa.

Lâm Nhược cả đời này chưa từng thấy qua cục diện máu tanh thế này, anh đang cố nhìn xem Ngả Lệ Á còn sống hay đã chết thì trước mắt chợt xuất hiện một khuôn mặt khác.

Lâm Nhược giật mình, vô thức ngửa mặt về sau, không đề phòng lập tức bị cộp đầu vào tường, đau đến nhe răng trợn mắt.

Trước mắt, Emilia kia chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, đôi mắt khẽ nheo lại nhìn anh.

Lâm Nhược đương nhiên đã gặp qua ả, kỳ quái chính là đã 8 năm trôi qua nhưng ả hầu như không có gì thay đổi, chỉ có ánh mắt so với khi đó càng thêm biến thái.

Lâm Nhược trong ngực bồn chồn, tâm nói chết chắc rồi, chính mình năm đó cùng Hàn Vĩ hại ả bị sét đánh, lúc này ả còn không đem mình bằm nát sao?

Tim đã sớm nghẹn ở cổ họng, chỉ thấy Emilia đột nhiên giơ tay ra. lòng bàn tay toàn máu là máu, thậm chí còn đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống sàn.

Lâm Nhược đột nhiên có chút chóng mặt, rất muốn nôn ra. Anh trước đây chưa từng bị chứng sợ máu, nhưng hiện tại là một đôi tay máu chảy đầm đìa đang nhào tới chính mình nha.

Chính lúc này, đột nhiên thấy Emilia cúi đầu, chợt một tiếng “chát” truyền đến, khuôn mặt Emilia trước mắt Lâm Nhược có chút biến đổi, bị một bản thép lớn quét tới, cả người bay qua một bên, nặng nề rơi xuống đất.

Lâm Nhược còn chưa kịp phản ứng, Hàn Vĩ trốn ở phía sau cửa sổ không biết đã xuống từ lúc nào, trên tay cầm một cánh cửa sổ vừa tháo từ trên xuống, vội vàng kéo lấy Lâm Nhược chạy ra ngoài.

Lâm Nhược vai bị trật khớp, đầu còn bị đụng đến choáng váng, bị Hàn Vĩ kéo ra ngoài cũng chỉ lảo đảo chạy theo, đầu gối có lẽ cũng đã bị thương, ngay cả đứng cũng không vững.

Tương Nam đang đứng chờ ở cửa, chị vừa rồi cũng có thể chạy trốn, nhưng cảm thấy bỏ lại Lâm Nhược thì quá mức không nghĩa khí.

Thấy Hàn Vĩ túm người chạy ra, chị cũng đỡ lấy cái chân bị thương, hỗ trợ dìu Lâm Nhược chạy trốn.

“Thuyền!” Tương Nam đưa tay chỉ về phía trước. Quả nhiên bên cạnh con thuyền bọn họ đang đứng có một chiếc thuyền lớn khác đang bỏ neo.

Lâm Nhược lại khẽ hít một hơi lạnh. Con thuyền này anh cả đời đều nhớ kỹ! Liền vô thức nhìn thoáng qua Hàn Vĩ bên cạnh.

Hàn Vĩ cũng đang nhìn anh.

Lúc này, phía sau “ầm” một tiếng, cửa sắt bị đá văng, Emilia tay cầm thanh búa đẫm máu đi ra, nửa bên mặt của ả toàn là máu, mặt cũng bị Hàn Vĩ đập đến biến hình.

“Hai người trèo qua thuyền bên đó! Kéo mỏ neo lên! Nhanh đi!” Hàn Vĩ từ mũi thuyền lấy một thanh sắt rỉ sét đến loang lổ, như là muốn đi ngăn cản Emilia.

Lâm Nhược vô thức túm hắn lại, anh theo bản năng cảm giác được, Hàn Vĩ căn bản đánh không lại Emilia kia. Ả ta đã không còn là một con người nữa rồi, cảnh tượng năm đó như đang hiện ra trước mắt, đôi mắt Emilia dọa người, trong miệng còn nói, “hai người chỉ có thể đi một.”

Chỉ với một câu nói đó, Hàn Vĩ đã ngủ 8 năm, lúc này đây, có phải là số phận? Thực sự là nếu nhìn thấy con thuyền ma bất hạnh kia, thì đã định sẵn hai người chỉ có thể đi một người sao?

Lâm Nhược buông cánh tay Hàn Vĩ đang đỡ mình ra, vươn tay nhặt lấy một thanh sắt khác, vừa nói với Tương Nam, “Chị nhanh lên thuyền đi!”

Tương Nam nhìn hai người một chút, đưa tay nhặt một ống nước bằng sắt lên, ý là —— cùng lắm thì chết chung.

Hàn Vĩ có chút bất lực, “Hai người.”

Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên.. cảm thấy phía sau có gì đó đang động.

Lâm Nhược và Tương Nam thì hoàn toàn không phát hiện, Hàn Vĩ dù sao cũng có năng lực đặc thù, hắn cảm thấy phía sau có gì đó vút qua, hơn nữa kỳ quái nhất chính là.. Emilia đang cầm búa, giống cương thi nhiều hơn giống người kia, dĩ nhiên cũng dừng bước, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm phía sau hắn.

Hàn Vĩ vô thức quay đầu, lại càng hoảng sợ..

Lâm Nhược cũng quay đầu lại, theo bản năng kêu một tiếng, “Bạch Ngọc Đường?”.

Tương Nam nghe được ba chữ “Bạch Ngọc Đường” vừa mừng vừa sợ, tâm nói được cứu rồi, cũng vội quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy ở trên lan can phía đuôi thuyền có một người đang ngồi.

Hắn đu trên lan can, tay cầm một cây gì đó màu đen thật dài.

Tương Nam nhìn kỹ, kinh ngạc —— người này không phải Bạch Ngọc Đường, tuy rằng khuôn mặt thực sự rất giống, vóc người cũng y hệt, nhưng khí chất hình như không giống lắm. Nên nói thế nào nhỉ. Nếu so ra, Bạch Ngọc Đường có vẻ non hơn? Chẳng lẽ là anh trai của Bạch Ngọc Đường?

Thế nhưng Tương Nam lại nhớ ra anh trai của Bạch Ngọc Đường không phải là Bạch Cẩm Đường sao, cũng không nghe được là có anh em khác.

..

Tới là ai? Đương nhiên là Bạch Diệp.

Bạch Diệp từ trên lan can nhảy xuống, khoát tay với ba người, “Rời thuyền.”.

Ba người ngẩn ngơ, nhìn ra bên ngoài thì thấy phía dưới có một chiếc ca nô, là ca nô của cảnh sát biển, hai viên đặc công đang há miệng nhìn lên đây, một bộ dáng ngốc lăng.

Hai viên đặc công này đang nhìn cái gì? Bọn họ vừa rồi còn đang nghĩ cách làm sao đưa Bạch Diệp lên trên, Bạch Diệp đã vút một cái lên mất rồi!

Thực sự là nhảy lên đó!

Hai người dụi dụi mắt, lại ngơ ngác quay sang quan sát phản ứng của nhau, khi đã xác định chắc chắn không phải là ảo giác rồi, trong óc càng không ngừng quay mòng mòng mấy ý nghĩ —— nhảy lên rồi! Trực tiếp nhảy lên rồi! Sao có khả năng!

Hàn Vĩ tuy không biết người kia là ai, nhưng có thể từ ca nô bên dưới nhảy lên đây, tuyệt đối không đơn giản, Vì vậy hắn tranh thủ thời gian muốn đưa Lâm Nhược và Tương Nam đã bị thương rời thuyền..

Thế nhưng Lâm Nhược không nhúc nhích, anh đứng nguyên một chỗ, quay đầu lại hiếu kỳ quan sát.

“Nhược, rời thuyền!” Hàn Vĩ lôi kéo anh.

Lâm Nhược ngơ ngác đứng bất động, chợt thấy phía trước, Bạch Diệp nắm lấy đầu cái gậy dài kia, rút ra. một thanh đao sáng lóa xuất hiện.

Emilia nhìn chằm chằm vào Bạch Diệp, rồi bỗng nhiên lui về sau một bước.

Hàn Vĩ nhíu mày —— ả sợ!

Lâm Nhược cũng kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi Hàn Vĩ, “Cô ta cũng biết sợ sao? Vậy là có thể nói chuyện đàng hoàng đúng không?”.

Hàn Vĩ liếc sang, “Cậu muốn nói chuyện gì với ả? Kỹ xảo dùng búa chém người sao?”.

Lâm Nhược ngẩn người, nhìn chằm chằm vào Hàn Vĩ, sau đó nở nụ cười, “Cậu bình thường lại rồi?”.

“Tôi đâu có không bình thường đâu, chỉ là người cậu gặp không phải là tôi thôi.” Nói rồi, Hàn Vĩ đỡ Lâm Nhược lên lan can, lúc này Tương Nam đã nhảy xuống, viên đặc công đỡ chị xuống dưới ca nô, sau đó là Hàn Vĩ và Lâm Nhược..

Hai người vừa lên được ca nô thì thấy phía trước có một chiếc thuyền lớn tới gần.. Con thuyền này màu sắc u ám, lướt đi trên biển đen hầu như nhìn không ra hình dạng, thế nhưng những người đứng ở mũi thuyền lại dễ dàng làm cho người khác chú ý, là người của SCI.

Lâm Nhược lúc này mới triệt để thở phào nhẹ nhõm —— được cứu rồi!

Tương Nam bên cạnh cũng mệt mỏi suy sụp, sống sót rồi, chị không quên nhìn sang Lâm Nhược, “Cậu nói không sai, bọn họ thực sự tới cứu chúng ta.”

Bạch Ngọc Đường nhìn qua chiếc thuyền, trên đó không có một bóng người, Bạch Diệp đâu?.

Đang nghĩ ngợi, Mã Hán đứng cạnh Bạch Ngọc Đường khẽ huý‎ch anh, “Đội trưởng.”.

“Hả?” Bạch Ngọc Đường nhìn sang.

“Trên thuyền có người.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, tâm nói trên thuyền có ai a, Bạch Diệp bọn họ sao.. Nhưng quay đầu lại nhìn thoáng qua Mã Hán, thì phát hiện ánh mắt cậu ta nhìn, không phải là con thuyền Bạch Diệp vừa nhảy lên, mà là một con thuyền to hơn, cũng âm trầm hơn bên cạnh ——PT.
Bình Luận (0)
Comment