S.c.i. Mê Án Tập

Chương 468

Vụ án thứ 16: Vô xỉ hung thủ

Sau khi vụ án thuyền ma kia chấm dứt, Bao Chửng vốn định cấp ọi người trong SCI một đợt nghỉ dài ngày, nhưng mắt thấy cũng sắp đến Tết Âm lịch cộng thêm hiện tại cũng chẳng có đại án tử gì, Bạch Ngọc Đường quyết định dồn lại nghỉ Tết một thể. Mấy ngày nay tất cả cứ đi làm như bình thường, thoải mái mà giải quyết nốt công vụ, văn thư. Hiển nhiên toàn bộ SCI đều thấy sắp xếp như vậy là hết sức hợp lý.

Đi làm căn bản rất thanh nhàn, gần nhất là đợt tốt nghiệp của lớp cảnh viên mới, cảnh cục thêm vào không ít tân binh dũng mãnh, một hai đều lấy SCI làm thánh địa. Đặc biệt, cảnh cục gần đây cũng trang bị thêm một ít quan hệ xã hội tương quan, đến đi thật nhiều nữ cảnh viên. Bọn họ từ lâu đã nghe danh SCI – mĩ nam tập hợp, lần này tổ chức hẳn một đoàn đi lên thăm quan.

Đương nhiên, bị một đám cô nương ngó nghiêng cũng không phải chuyện gì khó chịu, Triệu Hổ còn rất chi là hưởng thụ, khuyến khích Bạch Ngọc Đường thu nạp thêm vài nữ cảnh viên, nam nữ phối hợp làm việc không tốt hơn ấy chứ.

Lời này không biết như thế nào lọt được vào tai của Tề Nhạc, Hổ tử mấy ngày kế tiếp hứng đủ.

Đồng cảnh ngộ khổ mà không dám than còn có Mã Hán, chẳng qua nỗi khổ ấy không phải xuất phát từ cô bạn gái minh tinh Trần Giai Di hay những hoa hoa nữ nhân khác mà lại đến từ Triển Chiêu.

Lại nói, lần trước ở trên thuyền, Triệu Tước không biết đã động tay động chân gì với Mã Hán, sau đó phá án vô cùng thuận lợi.

Triển Chiêu ban đầu còn muốn nghiên cứu cái căn cứ thí nghiệm trên đất liền kia có quan hệ gì hay không nhưng căn cứ ấy đã bị phá hết, trên bờ một mảnh phế tích cũng chẳng còn, đã vậy Triệu Tước cũng trốn mất tăm. Bởi thế….. Mã Hán nghiễm nhiên trở thành đối tượng thí nghiệm duy nhất – tiểu bạch thỏ. Triển Chiêu cả ngày tựa hổ rình mồi chăm chăm theo dõi anh, vừa nhìn vừa trêu chọc sau lưng không tha.

Sáng sớm hôm nay, Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu sau một đêm nghiên cứu tư liệu không ngủ tiến vào cảnh cục. Nguyên một đường đi qua, các cô gái thỏa sức ngắm nhìn. Ra khỏi thang máy, đụng ngay Triệu Hổ tay cầm điện thoại, “Trước, em xin nghỉ nửa buổi nha.”

“Ừm…” Bạch Ngọc Đường vừa gật đầu. Trong văn phòng, Mã Hán đi ra, “Đội trưởng, buổi chiều tôi xin nghỉ nửa ngày.”

“Ừm…” Bạch Ngọc Đường lại gật gật, rồi kế tiếp lại một bóng trắng phi ra, “Anh, em xin nghỉ nửa ngày….”

Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật, vừa định hỏi một chút các ngươi thế này là muốn làm gì thì cách vách từ phòng pháp y Mã Hân chạy đến, “Đội trưởng, em cũng muốn xin nghỉ nửa ngày nữa…”

Từ một góc, Lạc Thiên cầm di động, gãi đầu tiến tới, “Đội trưởng, buồi chiều tôi xin nghỉ….”

Không đợi hắn nói xong, Bạch Ngọc Đường giơ tay ngăn lại, “Các cậu vội vàng lên thuyền rủ nhau mua vé tập thể hả? Làm sao lũ lượt kéo nhau xin nghỉ phép buổi chiều hết vậy?”

Mọi người liếc mắt nhìn lẫn nhau, Bạch Ngọc Đường lia mắt ý bảo, lần lượt, từng người từng người một khai.

Triệu Hổ mở miệng, “Em đi tham gia lễ tang.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mi – Vô pháp phản đối, chuẩn.

Lại quay sang Mã Hán, “Tham gia lễ tang.”

Bạch Trì cũng gãi gãi đầu, “Tham gia lễ tang.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Mã Hân, Mã Hân chớp chớp mắt mấy cái, “Tham gia lễ tang.”

Cuối cùng, mọi người ngó Lạc Thiên, Lạc Thiên xấu hổ, “Tham….tham gia lễ tang.”

Triển Chiêu vuốt cằm, tò mò, “Hôm nay là ngày mấy a, nhiều tang lễ đến vậy?”

“Là của cùng một cái chăng.” Mã Hân hỏi.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngẩn người, “Tang lễ của ai?”

“Thường Ngôn.” Mọi người trăm miệng một lời đáp.

“Thường Ngôn.” Triển Chiêu cân nhắc một chút, “Sao nghe quen vậy?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi “Là cô ca sĩ ngôi sao lên hát hôm quán bar của đại ca khai trương ấy hả?”

“Ồ!” Triển Chiêu cũng nhớ lại, “Là giọng ca rất êm tai kia?”

Tất cả mọi người gật đầu.

Triển Chiêu giật mình, “Cô ấy không phải chỉ mới hai mươi mấy tuổi thôi sao?”

Mã Hân gật gật, “Thân thể vốn không khỏe, bệnh tình gần đây chuyển biến xấu đi, cứu không được, vừa mới mất.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, đều cảm thấy sự đời thật khó đoán.

“Thực đáng tiếc.” Triển Chiêu có chút cảm khái, bất quá lại tò mò, “Các cậu cùng cô ấy rất thân quen sao?”

Triệu Hổ gật đầu, “Nhạc Nhạc cùng cô ấy rất quen thuộc, em và cô ấy cũng biết qua, ở chung tốt lắm.”

Mã Hán cũng gật gật, “Cô ấy là đàn em của Giai Di.”

Mã Hân thở dài, “Em cùng cô ấy vừa mới quen nhau chưa bao lâu thì đã như vậy rồi.”

Bạch Trì gãi gãi đầu, “Em thích nghe nhạc của cô ấy, lần trước Trinh có giới thiệu cho tụi em biết nhau, sau có liên lạc qua, vẫn hay cùng nhau nói chuyện phiếm.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại quay sang Lạc Thiên – Anh xem như là người nhà Mã Hân cùng tới viếng đi?

Lạc Thiên lắc lắc đầu, “Tôi kèm Dương Dương đi, Dương Dương cùng cô ấy rất quen thuộc.”

“Dương Dương ngay cả ngôi sao cũng quen biết?” Tương Bình tò mò, “Giao du thực rộng rãi.”

Lạc Thiên bất đắc dĩ, “Lúc mọi người đều bận không ai chăm Dương Dương, Trần Du liền đem Dương Dương tới cùng Thường Ngôn trò chuyện. Dương Dương được cô ấy chiếu cố, đừng chỉ nhìn Thường Ngôn là ngôi sao ca nhạc, thực ra bằng cấp rất cao, tiếng Anh siêu vô cùng, hai người cảm tình tốt lắm……Biết tin cô ấy mất, Dương Dương khóc mất mấy ngày liền.”

“Hai người bình thường không phải đều lấy tin tức giải trí trong báo ra lật tới lật lui sao?” Công Tôn thắt cà vạt từ phòng pháp y bước ra, hiếm khi được thấy anh cởi bỏ áo blouse trắng, thay bằng một thân đen tuyền, “Mấy ngày nay, trang đầu đều là tin về cô ấy.”

“Cổ thực nổi tiếng a?” Triển Chiêu buồn bực.

Mọi người khinh bỉ liếc một cái.

Bạch Ngọc Đường hỏi Công Tôn, “Anh cũng đi dự đám tang?”

Công Tôn gật đầu, “Là ca sĩ của công ty Cẩm Đường, chính Cẩm Đường là người đưa cô ấy đến thành công, bình thường vẫn gọi Cẩm Đường một tiếng ca ca.”

Mọi người mở lớn miệng – Tới mức ấy cơ à?

“Cô gái ấy không cha không mẹ, tang lễ là Cẩm Đường làm, mặt khác, hôm nay còn có đại nhân vật đến nữa” Công Tôn đẩy đẩy mắt kính, “Leonard.”

Lỗ tai Triển Chiêu lập tức dựng thẳng lên, “Lão đại Mafia cũng tới? Cũng là người hâm mộ?”

“Người hâm mộ?” Công Tôn bật cười, “Nghe Cẩm Đường nói Leonard từ khi mới mười sáu tuổi đã bắt đầu theo đuổi nàng, nhưng vẫn không được, với hắn nàng là nữ thần, lúc này chắc hẳn đang thương tâm muốn chết.”

Mọi người nhịn không được đều hít lạnh một hơi.

Triển Chiêu đi vào văn phòng, ghé ghế cạnh Tương Bình tựa vào, “Ai, cậu mở cho tôi mấy bài của Thường Ngôn đi, lần trước có nghe nhưng không rõ ràng lắm.”

Bạch Ngọc Đường phê chuẩn ọi người xong cũng đi vào.

Triển Chiêu cùng Tương Bình đang nghe mấy bài hát của Thường Ngôn.

“Ừm….” Triển Chiêu xoa xoa cằm, “Giọng hát này, không sai.”

“Có điều bộ dáng không phải đặc biệt xinh đẹp.” Tương Bình có chút tò mò, “Có thể làm cho Leonard mê đắm nhiều năm như vậy, nhất định tính cách rất có mị lực.”

Triển Chiêu nghe xong hai bài hát, bắt đầu ngẩn người.

“Này.” Bạch Ngọc Đường chọt chọt Triển Chiêu, “Buổi chiều bọn họ đều xin phép nghỉ, chúng ta cũng ra ngoài đi dạo đi?”

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, duỗi ngón chỏ ra quơ quơ, “Không rảnh.” Nói xong cầm lấy đĩa DVD buổi biểu diễn của Thường Ngôn mà Bạch Trì để trên bàn bước tới phòng riêng, tùy tay đóng cửa cái “Rầm” một tiếng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường nhìn trời – Này không phải là Miêu nhi lại phát hiện được cái gì nữa đi?

Một buổi sáng cứ thế trôi đi, mỗi người một việc mà làm, tới giữa trưa, những ai đã xin được giấy nghỉ phép liền thay y phục màu đen, cùng với nhau tới dự tang lễ.

Bạch Ngọc Đường ở trong văn phòng, cùng Tương Bình yên ổn xem ti vi, coi tin tức.

Hôm nay là tang lễ của Thường Ngôn, có thể nói là chấn động toàn thành phố, nhân vật nổi tiếng tụ tập, quanh khu lễ đường, các fan hâm mộ xếp thành hàng dài, dọc suốt hai bên đường là hoa hồng trắng cùng biểu ngữ tiếc thương. Các cửa hàng cũng ngừng buôn bán, đều đến để tiễn nàng.

“Cô ấy là bị bệnh gì mà mất?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình.

“Xem ra là bị tim bẩm sinh.” Tương bình tra tư liệu của Thường Ngôn, “Bác sĩ trước có nói cô ấy khó mà sống được qua tuổi hai mươi, giờ mất đi đã hai mươi bảy, cũng tính là kỳ tích rồi.”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, nhìn những nhân vật tới dự tang lễ đều rất có tiền, bất quá đại ca không phải ai cũng cho phép tiến vào, phóng viên toàn bộ đều ở ngoài cửa, dù sao là tang sự, không khí cũng trầm lặng.

Lúc này, “Rầm” một tiếng, cánh cửa phòng Triển Chiêu mở ra, ngáp một cái tiến tới tì lên vai Bạch Ngọc Đường than vãn, “Đói chết mất.”

Bạch Ngọc Đường buồn cười nhìn cậu, “Không phải không rảnh sao?”

Triển Chiêu chỉ chỉ bụng, “Muốn ăn cơm!”

Bạch Ngọc Đường xem thời gian, quay sang hỏi lại người duy nhất còn ở trong văn phòng cùng họ là Tương Bình, “Cùng đi ăn chứ?”

Tương Bình kích động đứng lên, “Tuyệt…..A!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bị một tiếng “A” này làm cho giật mình, chỉ thấy Tương Bình vọt tới sát TV, “Leonard đến rồi này!”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng đi qua xem, Leonard mặc một bộ vest đen, đeo kính đen, từ trong xe bước ra, theo sau cũng là một hàng đen tháp tùng, khí thế mười phần. Làm người ta kinh ngạc hơn cả là tên súp lơ kia, một thân đen đã đành, mớ tóc hồng mấy bữa trước giờ toàn bộ cũng nhuộm sang đen, bộ dáng cợt nhả thường thấy hiển nhiên mất tăm mất tích.

“Leonard đúng là khí thế rõ ràng khác biệt.” Triển Chiêu chậc chậc một tiếng, chỉ vào màn hình, “Đại ca đi ra rồi, chỉ đại ca cho phép mới có thể vào, lão đại mafia điểm này cũng phải khách khí.”

Bạch Cẩm Đường đi tới, rất lễ phép tiếp một vị lão nhân tóc đã ngả bạc, dáng dấp cao gầy khí chất thập phần nho nhã đưa vào.

“Đại ca cũng có lúc lễ phép vậy a?” Bạch Ngọc Đường hỏi Tương Bình, “Lão nhân kia là ai vậy?”

“Hai người thực sự không biết sao?” Tương Bình bất đắc dĩ, “Ông ấy là Nhiễm Thiếu Thất, là chuyên gia âm nhạc nổi tiếng thế giới.”

“Tôi đã từng thấy qua tạp chí âm nhạc giới thiệu về ông ấy, xem ra chính là chỉ huy dàn nhạc tốt nhất thế giới đó.” Triển Chiêu vuốt cằm, “Loại quốc bảo cấp quốc gia này không tính liên quan với người giới giải trí nữa chứ, sao có thể tới dự lễ tang nha?”

“Không phải trước Mã Hán có nói Thường Ngôn là đàn em của Giai Di sao? Cả hai có khi đều là học trò của ông ấy.”

“Giai Di kìa.” Triển Chiêu chỉ vào màn hình.

Trần Giai Di một thân váy đen, che mạng đen mười phần hiếu lễ bước tới đỡ Nhiễm Thiếu Thất đi vào, vừa đi vừa dùng khăn tay lau nước mắt.

“Haizzz” Tương Bình nhịn không được cảm khái, “Không dám tin là ngoài trước mặt tiểu Mã ca ra còn có người khiến cho chị Giai Di thể hiện sự ôn nhu, thùy mỵ như vậy, bình thường đều là một hình mẫu nữ nhân hào kiệt không.”

“Ừm….” Triển Chiêu lại nhẹ lướt tay qua cằm, không rõ ý tứ phát ra một âm tiết.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu chỉ ư hử mà không nói gì thêm liền vỗ vỗ, “Không đói bụng sao?”

“Đói.” Triển Chiêu đứng lên, nắm tay Bạch Ngọc Đường kéo đi ăn cơm.

Tương Bình quyết định ở lại xem tiếp, giúp hai người họ lưu giữ tư liệu, không cùng xuất môn.

Hai người vào thang máy, đột nhiên Triển Chiêu thần thần bí bí nói với Bạch Ngọc Đường, “Thường Ngôn có lẽ trước kia đã từng có ý nghĩ muốn chết, cậu tin không?”

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, người này nói chuyện chuyên môn bày ra bộ dạng bát quái (muốn khuấy động thị phi).

Triển Chiêu cười mỉm.

“Cậu làm sao biết được vậy?” Bạch Ngọc Đường tò mò.

Triển Chiêu dùng ngón tay gõ gõ cằm, “Trên người cô ấy, có điểm mờ mịt.”

Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, “Là mị lực đi?”

Triển Chiêu chậc chậc hai tiếng lắc đầu, “Người xưa có nói, nữ nhân phần lớn đều có mị lực, nhưng kiểu sống mơ mơ màng màng thì lại là nữ nhân có ma lực a.”

Bạch Ngọc Đường bật cười, “Cậu nghiên cứu cả cái đó.’

Triển Chiêu cười tủm tỉm, cả người ghé sát vào Bạch Ngọc Đường, “Đừng ghen a, đại gia cũng chỉ vừa ý có mỗi cậu…..”

Lời còn chưa dứt, cửa thang máy đã mở, nữ cảnh viên tay ôm một chồng tư liệu đứng ngay tại đó, nhìn chằm chằm vào trong thang máy thấy hai người cử chỉ mờ ám, sửng sốt mất ba giây, sau đó giật mình, “Nha a!”

Bạch Ngọc Đường nhanh tay ấn nút đóng vào, cửa thang máy lại khép, hai người còn nghe được tiếng hưng phấn chưa xa, “Thật bạo dạn!”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, Triển Chiêu gật gù cân nhắc, “Dạo này nữ nhân thật không thể hiểu nổi!”

….

Ngoài linh đường tụ tập rất nhiều người, nơi cử hành tang lễ được Bạch Cẩm Đường lựa chọn là một tòa giáo đường, theo sau nén hương tiễn biệt là dòng người dài vòng quanh linh cữu, bời vì quá đông người cho nên sau khi lễ xong từng người từng người đều theo đường nhỏ ra hậu viện chờ đợi cùng nghỉ ngơi, chờ nghi thức đưa tang.

Hậu viện vô cùng lớn, cây cối rợp trời, hoa viên cũng thật sự thanh lịch tao nhã.

Mã Hán đi đến hoa viên, ghé vào lan can nhìn về nơi xa… Giáo đường này tọa trên đỉnh núi, phía dưới cảnh chia làm đôi, một bên là nhà nhà san sát, một bên là biển, cảnh trí rất đẹp.

Trần Giai Di và Tề Nhạc đều có việc, Triệu Hổ, Mã Hán thấy vậy cùng tách ra, Triệu Hổ đi lấy chút thức uống, Mã Hán còn lại một mình ngẩn người ngắm cảnh xa xa.

Lúc trước Triệu Tước động tay động chân gì với anh, anh cũng không nhớ rõ, nghe đám người Triển Chiêu miêu tả mới mang máng được phần nào, mấy ngày nay anh cũng không cảm thấy bản thân có gì bất ổn. Bất quá, tối đến anh đều chốt cửa lại, sợ chính mình bị Triệu Tước phân liệt hay gì gì đó nửa đêm chạy đi giết người thì thôi xong.

Đang miên man suy nghĩ, cảm giác phía sau có tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Cách đó không xa, có một lão nhân tóc ngả bạc chậm rãi bước tới, đi đến bên cạnh, đứng tựa lan can nhìn ra xa.

Mã Hán cũng không quen biết ông lão, nơi này phần lớn đều là thương nhân, vì thế anh cũng không muốn dính dáng nhiều, xoay người chuẩn bị rời khỏi.

“Cậu chính là bạn trai của Giai Di?” Lão nhân kia đột nhiên mở miệng hỏi Mã Hán.

Mã Hán nhìn qua rồi nghĩ nghĩ – Nhớ lại, lão nhân này là thầy dạy nhạc của Giai Di. Có điều thú thực Giai Di diễn xuất còn tốt hơn là ca hát.

“Giai Di rất thích cậu, nghe nói cậu là cảnh sát?” Lão nhân hỏi tiếp.

Mã Hán gật gật đầu.

“Tôi tên là Nhiễm Thiếu Thất.” Lão nhân tự giới thiệu, vừa rất đúng mực cũng rất phong độ.

Mã Hán lại gật gật đầu, ý bảo lão nhân cứ tiếp tục nói.

“Thường Ngôn với Giai Di rất giống nhau, đều vô cùng xuất sắc.” Nhiễm Thiếu Thất bị tính tình kiệm lời của Mã Hán chọc cười,”Tiểu Ngôn cùng Giai Di đối với tôi mà nói chẳng khác nào hai đứa con gái ruột, tính cách hai đứa tuy khác biệt nhau nhưng đều được mọi người yêu thích.”

Mã Hán cảm thấy, lão nhân đối với sự ra đi của Thường Ngôn thực sự rất thương tâm, cần tìm một ai đó để chia sẻ, bởi vậy vẫn cùng anh một nói một lắng nghe.

“Cậu có còng tay không?” Nhiễm Thiếu Thất đột nhiên hỏi một câu kì quái.

Mã Hán nhìn ông, cảm thấy khó hiểu.

Nhiễm Thiếu Thất tiếp tục hỏi lại,”Có không?”

Lúc này, Triệu Hổ cũng đi mua đồ uống trở lại, phía sau còn có Tề Nhạc cùng Trần Du.

Tề Nhạc và Trần Du cả hai mắt đều đã sưng lên, Triệu Hổ cảm thấy cứ tiếp tục để họ tại đó thì không ổn, nên đưa cả hai ra phía sau hít thở một ít không khí. Đi tới thì thấy Mã Hán đang cùng Nhiễm Thiếu Thất nói chuyện.

Mã Hán bị câu hỏi của Nhiễm Thiếu Thất làm cho ngẩn người, bất quá vẫn gật gật đầu ý rằng – Tất nhiên là có.

“Thật tốt.” Nhiễm Thiếu Thất đột nhiên nắm tay lại, đưa tới trước mặt Mã Hán.

Mã Hán không hiểu ông ta làm vậy là có ý gì.

“Bắt ta đi.” Nhiễm Thiếu Thất bình tĩnh nói.

Lúc này, Triệu Hổ tay cầm đồ uống vừa vặn đi tới, nghe thấy thế cũng ngây ngẩn cả người – Này, là ý gì thế?

Mã Hãn nhìn ông trong chốc lát, lắc lắc đầu, “Tôi không hiểu.”

“Tiểu Ngôn là do tôi giết.” Nhiễm Thiếu Thất nói một câu khiến tất cả cùng ngơ ngác, riêng lão thì vẻ mặt vẫn bình tĩnh, bộ dáng thong nhàn, “Bắt tôi đi.”

Mọi người không biết nên làm sao.

Lúc này, chợt nghe một âm thanh truyền đến, “Nếu đã nói như vậy liền bắt ông ấy đi.”

Mọi người xoay qua nhìn, Leonard đứng tựa vào lan can, phía sau là Eugene tò mò nhìn xung quanh.

“Làm sao có thể a.” Tề Nhạc khó hiểu, “Người không phải vừa mới về nước sao?”

Trần Du cũng gật đầu.

“Bị bệnh mà mất.” Mã Hán quay đầu nói, “Pháp y đã nghiệm chứng không có dấu hiệu bị sát hại nào, cô ấy thực sự chết vì bệnh.”

“Chính là thầy ơi……” Triệu Hổ đặt tay lên vai Nhiễm Thiếu Thất an ủi, “Người thương tâm quá độ rồi? Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, quả thực rất đau khổ.”

Nhiễm Thiếu Thất lắc đầu, còn thật tình nói, “Bắt tôi đi, bằng không sẽ còn chết thêm nhiều người nữa.”

Mã Hán khẽ nhíu mày, thấy Triệu Hổ phía sau Nhiễm Thiếu Thất nháy nháy mắt với mình ý rằng – Ông ấy có lẽ nào đầu óc có vấn đề hay không?

Trần Du có vẻ thông minh, nghĩ nghĩ nhanh chân chạy đi tìm Trần Giai Di tới hỗ trợ.

“Á!”

Mọi người ở đây giằng co qua lại bỗng từ phía linh đường truyền đến một tiếng hét chói tai.

Tề Nhạc thất kinh thốt lên, “Không phải chứ!”

Mã Hán cùng Triệu Hổ liếc mắt nhìn nhau một cái – Hôm nay hai ngôi sao khắc mệnh là Bạch đại ca cùng Tề Nhạc đồng thời tụ một chỗ, sẽ không có cái án tử nào phát sinh đi?

Phía xa xa, có rất đông người vây lại trước linh đường, còn có không ít những nữ tu sĩ vẫn đang thét đến chói tai, Mã Hán cùng Triệu Hổ đồng loạt chạy nhanh tới.

Nhiễm Thiếu Thất lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn xa xăm, tự nhủ, “Xem đi……”

Đang nói, ông cảm giác có người đi tới bên cạnh.

Nhiễm Thiếu Thất quay đầu lại, thấy Leonard gỡ kính râm xuống, đôi mắt thâm thúy, con ngươi màu lam sâu như biển cả, không mang theo cảm xúc lạnh như băng mà nhìn……..Không hổ là đôi mắt của Mafia.

Leonard đánh giá Nhiễm Thiếu Thất trong chốc lát rồi lại đeo kính lên, xoay người rời đi.

“Cứ vậy mà đi sao?” Eugene theo phía sao hỏi,”Tâm tình đã hồi phục? Có còn muốn tự tử nữa hay không?”

Leonard chậm rãi rời hậu viện, “Tôi có muốn tự tử cũng sẽ bắt cậu bồi táng trước rồi nói sau.”

“Cái ông già kia thì sao?” Eugene hỏi, “Ông ta vừa nói đã giết thanh mai trúc mã của anh đó.”

Leonard ra tới sân, đứng ở cửa quay đầu lại, nhìn thoáng qua, thật lâu sau mới nói một câu, “Hắn cũng đã muốn được chết.” Nói xong cùng Eugene bước lên xe, rời đi.

Leonard đi rồi, nhưng hậu viện giáo đường vẫn rất ồn ào.

Mã Hán cùng Triệu Hổ nhờ cặp sinh đôi giúp đỡ người xuống đất, tản đám đông ra. Trên mặt đất là thi thể một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, hai mắt trợn to, sắc mặt trắng bệch, mắt mở lớn cùng thi thể nằm dưới đất thẳng tắp đối với trời xanh. Nhìn cũng đủ biết, đã không còn hơi thở.

Bà ta chết ở bàn cơm tạ lễ ở bên cạnh, trong tay còn nắm chặt cái cốc thủy tinh còn phân nửa nước uống.

Mã Hân vừa nãy cũng ở cạnh bên, đang chăm cho Dương Dương ăn sandwich lót dạ, mắt thấy người phụ nữ này uống được một nửa ly nước sau đó đột nhiên ngửa mặt lên, ngã quỵ, đưa tay ôm cổ rồi ngưng thở mà chết!

Công Tôn đi tới, lấy khăn tay tách cốc nước ra, đưa lên mũi ngửi thử, nhíu mày. Cùng lúc chỉ chỉ Mã Hân, cả hai nhìn nhau gật đầu – Mùi thật quái dị, là trúng độc?

Công Tôn mở miệng tử thi, chỉ thấy đầu lưỡi đều nát vụn.

Nhìn chằm chằm khoang miệng của tử thi trong chốc lát, Công Tôn đột nhiên nói với Mã Hân, “Đưa cho tôi chiếc đũa.”

Mã Hân từ trên bàn lấy một chiếc đũa đưa cho Công Tôn.

Công Tôn cầm đũa nhẹ nhàng gõ một cái vào răng nanh của thi thể.

“Rộp….”

Xung quanh đồng loạt ồ lên, chỉ thấy sau khi Công Tôn gõ gõ, hai chiếc răng của thi thể rụng xuống cùng với một vật gì đó.

Công Tôn khẽ nhíu mày, “Tà môn!”

Mã Hân cũng mở to đôi mắt, “Đây là loại độc gì vậy?”

Ở một bên, Bạch Cẩm Đường nguyên bản mặt mày vốn đã đen lúc này lại càng thêm tối. Phía sau, cặp song sinh hết nhìn đất lại nhìn trời – Bạch Cẩm Đường cùng Tề Nhạc, hai vị hung thần ác sát này có nhất thiết lần nào đụng mặt cũng phải có người chết hay không a…. Chết liên hồi, này là không có thuốc nào cứu được hết!

……..

Trong nhà ăn cảnh cục, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lúc này đang ngồi thưởng thức cơm rang hải sản cùng thịt bò xíu mại, mí mắt lại bắt đầu giật giật không ngừng.

Ngay lập tức, chuông điện thoại vang lên.

Bạch Ngọc Đường đem điện thoại đặt trên bàn, nhìn qua, là Mã Hán gọi.

Triển Chiêu tay cầm đũa, xiên xiên tách tách một cái xíu mại, liếc Bạch Ngọc Đường, “Thiếu chút nữa đã quên, hôm nay đại ca cùng Tề Nhạc đang ở cùng một chỗ nha.”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, miễn cưỡng ấn nút tiếp nhận, chợt nghe bên kia Mã Hán thanh âm trầm ổn, ngắn gọn ba chữ, “Chết người rồi.”
Bình Luận (0)
Comment