S.c.i. Mê Án Tập

Chương 482

v

Khi Triệu Tước cùng Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện ánh mắt của ông lão kia dại ra rất không bình thường, lúc này cửa thang máy đã đóng, bên trong chỉ có ba người và một trong số đó có dao.

May thay thùng thang máy bệnh viện tiêu chuẩn là phải chứa vừa giường bệnh mỗi khi cần di chuyển cho nên rộng rãi hơn so với bình thường. Cho dù, tính ra cũng chỉ thêm được vài bước.

Ông lão vung con dao lên.

“Nha a!” Triệu Tước lập tức trốn sau lưng Triển Chiêu, tay nắm chặt lấy vai áo cậu, “Sợ quá!”

Triển Chiêu bất lực liếc Triệu Tước một cái, có điều hiện tại không phải lúc thích hợp để cất lời. Ông lão kia xem ra đã không còn lý trí, chẳng quản cả hai đang liếc mắt nhíu mày, chỉ biết cầm con dao hướng về phía Triển Chiêu mà lao tới.

Trong khoảnh khắc, Triển Chiêu chợt cảm thấy có chút hối hận, lúc trước Bạch Ngọc Đường muốn dạy cậu một vài động tác phòng thân thì cậu nhân cơ hội sờ sờ múi bụng người ta, sau đó lại tiện thể biến việc học hỏi trở thành chuyện trêu hoa ghẹo nguyệt, mặt khác………cậu nhớ hình như bản thân còn có súng……..Súng để chỗ nào rồi a?

Khi Triển Chiêu đang bận ngây người thì ông cụ đã gần như đâm tới. Cùng lúc, cậu cảm giác được Triệu Tước ở phía sau đang muốn đẩy mình ra để trực tiếp đối mặt. Triển Chiêu vừa giật mình vừa hoảng, trong tích tắc, liền thuận theo phản xạ tự nhiên đưa tay nắm trọn lấy lưỡi dao.

Mặc dù Triển Chiêu không có tí kinh nghiệm giáp đấu nào hết nhưng ít ra thì cậu cũng là đàn ông con trai, cộng thêm cái máu ganh đua giờ phút đó chỉ khiến cậu tâm niệm mãi một điều – Chí ít cũng không thể để Triệu Tước trên cơ được!

Triển Chiêu cũng không kịp cảm thấy đau, vừa đỡ được con dao liền thụi cho ông lão kia một cước bật ngược trở về.

Vốn dĩ hai người họ chỉ đi thang xuống thêm một tầng nữa, cho nên rất nhanh cửa thang máy đã lại mở, cả hai nhanh chóng cùng thoát ra ngoài.

Con dao trong tay ông lão được nắm chắc đến nỗi, lúc Triển Chiêu đẩy được người nọ văng ra thì nó cũng rút theo luôn. Thời khắc ấy, Triển Chiêu có cảm giác máu thịt gì đó của bản thân cũng đã đi theo nốt rồi – Đau tới toát mồ hôi lạnh.

Cửa thang máy của bệnh viện luôn là nơi tập trung khá đông người chờ, bỗng dưng lại có chuyện xảy ra khiến ai nấy cũng đều phải hoảng hốt, còn có không ít người vừa trông thấy con dao dính máu trên tay ông lão đã vội hét lên sợ hãi.

“Bảo vệ! Ở trong này!”

Vừa lúc Hà Doanh từ tầng trên theo cầu thang bộ lao xuống, chiếc di động trên tay còn đang mở, miệng lớn tiếng gọi bảo an.

Ông lão lúc này còn đứng còn chưa kịp vững đã lại muốn đâm tới, không thèm quản hai cánh cửa thang máy đang khép vào. Hành động cổ quái giống như một người hoàn toàn mất đi tri giác.

Và hiển nhiên cái đầu bị mắc kẹt. Cửa thang máy gặp vật cản tự động tách ra, ông cụ ngã sấp xuống nền nhà đánh“Phịch” một cái. Khi lão đang lồm cồm định bò dậy thì bảo vệ đã kịp thời tới nơi, Bạch Ngọc Đường một mình vọt lên trước chế trụ.

Theo phía sau anh còn có Bạch Diệp và những người khác.

Dao bị quăng trên sàn đá, ướt đẫm.

Bạch Ngọc Đường vừa thấy máu thì ngay lập tức xoay mặt về phía cửa thang nơi Triển Chiêu đứng, thấy cậu đang chăm chăm nhìn ông lão kia cau mày, bàn tay nắm chặt trước ngực bị thương, đỏ một màu máu.

Triệu Tước lúc này cũng đang cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vết thương của Triển Chiêu.

Tay còn lại của Triển Chiêu vẫn đang trong trạng thái đẩy Triệu Tước ra phía sau, che chắn. Đây là phản xạ của cậu lúc nãy khi ông lão kia muốn đâm tới lần thứ hai, có thể do quá mức khẩn trương mà tới giờ tay vẫn chưa kịp rút.

“Miêu nhi.”

Đem ông lão kia giao cho Lạc Thiên bọn họ, Bạch Ngọc Đường chạy vội tới xem xét vết thương trên tay Triển Chiêu.

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, sau khi “Ư” lên một tiếng thì giậm chân, “Đau quá a!”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe thấy “Đau” một tiếng là ngay lập tức ngực anh cũng nhói theo, liền gọi to, “Bác sĩ!”

“Ai nha, phải khâu lại!” Hà Doanh dẫn Bạch Ngọc Đường đưa Triển Chiêu đi xử lý vết thương. Công Tôn cùng đám người Triển Khải Thiên để bảo an ở lại duy trì trật tự, rồi cũng nối gót.

Mặt Triển Khải Thiên đen chưa từng thấy. Bạch Ngọc Đường lúc này toàn bộ tâm tư đều đặt trên người con mèo nhỏ nhà mình, bằng không khẳng định sẽ cảm giác được sau lưng anh không khí đã lạnh tới cực điểm……..Từ sau lần Triển Chiêu bị đạn sượt qua chân đến nay, đây đã là lần thứ hai bị thương tới chảy máu.

Dương Dương và Tiểu Dịch chạy theo Dương Phàm xuống tầng dưới, cũng đi đằng sau, thấy tay Triển Chiêu toàn là máu thì lo lắng vô cùng.

Dương Phàm ở lại nhìn ông lão kia – Sao bỗng dưng lại có người điên ở trong bệnh viện hành hung người được?

Lúc này, Bạch Diệp đứng chống ở cửa thang máy, nhìn vào bên trong, thấy Triệu Tước đứng đó ngẩn người nhìn vết máu còn đọng lại trên nền đá, liền vươn tay kéo y ra.

Triệu Trinh vừa xuống tới nơi thì hỏi, “Không có việc gì chứ?”

Bạch Diệp nhún vai, “Triển Chiêu bị thương.”

“A!” Bạch Trì ở phía sau Triệu Trinh, cả kinh kêu lên một tiếng, kế đó thì cấp tốc chạy tới phòng cấp cứu luôn.

Rất nhanh, xung quanh đó còn lại chẳng có mấy người.

Bạch Diệp nhìn nhìn Triệu Tước, chỉ thấy y híp mắt nhìn Lạc Thiên đang áp chế ông cụ.

Ông lão giãy dụa không ngừng khiến Triệu Hổ nhíu mày, “Ông già này hình như không bình thường.” lời vừa dứt thì có mấy người bác sĩ chạy tới.

Dương Phàm thấp giọng nói với Tần Âu, “Là bác sĩ khoa thần kinh.”

“Người này bệnh rất nặng, vốn đang bị quản chế ở trong phòng đặc biệt, không biết tại sao lại thoát được ra.” Nhóm bác sĩ kia nghe tin có người bị thương, biết là hậu quả nghiêm trọng, vì thế liền giải thích với nhóm Triệu Hổ, Dương Phàm một chút.

“Ông ta tự mình chạy ra được sao?” Triệu Hổ bất mãn, “Bệnh viện các vị quản chế bệnh nhân nguy hiểm như vậy mà được à? Nếu hại chết người khác rồi thì định thế nào!”

“Không đâu, người này chúng tôi cũng đã dự tính chuyển qua cho bên viện tâm thần……….Cửa phòng cách ly cũng đã khóa, không biết vì sao lại bị mở.” Nhóm bác sĩ kia liền vội vàng thanh minh.

“Có người cố ý phá cửa thả y ra?” Mã Hán vừa nghe liền biết lần tập kích này khẳng định có vấn đề, chứ sao lại khéo như vậy, làm Triển Chiêu bị thương?

“Có camera giám sát không?” Lạc Thiên hỏi.

“Có có.” Một vị bác sĩ nhanh chân liên lạc với phòng an ninh, mọi người liền qua đó xem băng ghi hình tìm manh mối.

Lúc Bạch Diệp quay đầu lại thì không thấy Triệu Tước đâu liền sửng sốt.

Bạch Duẫn Văn ở bên hướng mắt về phía cuối hành lang cách đó không xa, tay chỉ chỉ đầu. Bạch Diệp gật nhẹ, Triệu Tước lúc này lại bệnh cũ “Tái phát”.

Để hé cửa phòng an ninh, Bạch Diệp thấy Triệu Tước đang đứng bên cửa sổ, hai mắt chăm chăm nhìn ra ngoài, ngón tay vô thức bấu chặt lên bậc thềm, miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, hai mắt vô định, sắc mặt u ám, toàn thân vây quanh là một cảm giác thèm muốn giết chóc.

Khóe miệng Bạch Diệp khẽ giật giật – Lửa giận bị kích động toàn bộ rồi đây.

Bạch Duẫn Văn cũng đi tới trông thấy thì nhíu mày, “Haiz, cũng lâu rồi cậu ta chưa có phát bệnh, lần gần đây nhất là lần đó đi?” Ông có chút lo lắng, “Lần trước cậu ta phát bệnh đã hại chết rất nhiều người tới mức chúng tôi buộc phải đưa cậu ấy vào giam giữ đặc biệt, lần này không biết sẽ có những rắc rối gì nữa đây.”

Bạch Diệp có chút khó xử, “Hay để tôi dẫn Tước đi?”

Bạch Duẫn Văn bật cười, “Năm đó cậu cũng nói như vậy, sau thì dẫn được không?”

Bạch Diệp không đáp.

“Hai người họ có làm sao không?” Bạch Cẩm Đường lúc này mới nghe tin chạy xuống.

Thanh âm của Bạch Cẩm Đường vang lên làm cuộc nói chuyện bị gián đoạn, ngay đến cả Triệu Tước nghe thấy cũng ngẩng đầu lên.

Bạch Cẩm Đường liếc mắt nhìn Triệu Tước đứng gần đó mà chột dạ – Sao Triệu Tước giống như âm hồn u oán quá vậy….

Triệu Tước chậm rì rì quay lại, đi tới cầu thang, nhìn trái nhìn phải một lúc, sau đó *Phiêu* tới phòng cấp cứu.

“Có chuyện gì vậy?” Bạch Cẩm Đường khó hiểu hỏi Bạch Duẫn Văn cùng Bạch Diệp.

Cả hai thở dài – Kể ra thì dài, tóm lại là ‘phiền toái’.

Phòng cấp cứu.

Bạch Ngọc Đường cau mày đứng bên nhìn Hà Doanh khâu vết thương cho Triển Chiêu.

Được tiêm thuốc tê cho nên Triển Chiêu không hề cảm thấy đau nhức, có điều, những hai mươi mũi khâu, cứ bị xuyên qua xuyên lại trước mắt như vậy, đến nhìn thôi cũng đã khiến cho Triển Chiêu cảm thấy không thoải mái chút nào.

Mặc dù động tác của Hà Doanh rất lưu loát lại gọn đẹp nhưng cũng không thể khiến trái tim trong lồng ngực Bạch Ngọc Đường bớt đi run rẩy, thực sự là hít thở không thông.

“Cũng may là không đụng chạm tới xương.” Hà Doanh vừa băng bó vừa an ủi mọi người.

Triển Chiêu muốn phân tán lực chú ý của những người xung quanh liền hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ông lão kia là ai vậy?”

Vừa nãy, Bạch Ngọc Đường đã nhận được điện thoại báo cáo lại từ Mã Hán, trước mắt chỉ biết được ông lão đó là một bệnh nhân tâm thần sắp được chuyển viện và có kẻ cố tình mở khóa phòng bệnh thả người ra. Xác minh qua camera giám sát thì phát hiện có một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng, tóc dài, tới dùng khóa đa năng mở cửa phòng cách ly, trước khi cả hai rời khỏi đó, cô ta còn nói với ông lão mấy câu. Nữ bác sĩ kia có đeo kính mắt, lại cố ý cúi đầu xuống dùng tóc che đi gần hết khuôn mặt………cho nên hình ảnh chụp được không có mấy tác dụng gì.

Mã Hán đã gọi người quản lý nhân sự của khoa đến nhận diện, mặt khác cũng chuyển video qua cho Tương Bình, hy vọng cậu ta có thể phân tích thêm được một ít chi tiết hữu dụng nào đó.

“Có chút kỳ quái.” Triển Chiêu nói, “Ông lão kia là bệnh nhân tâm thần cấp độ nặng, sao có thể nhận ra chính xác chúng tôi là đối tượng cần tập kích kia chứ? Đối với một người bị tâm thần nặng việc thôi miên cũng không có chút tác dụng nào trừ phi………”

“Trừ phi đó là người được giao nhiệm vụ.” Dương Phàm đi tới, cầm một túi hồ sơ trong tay, giao cho Bạch Ngọc Đường, “Đây là bệnh án của người kia.”

Triển Chiêu vừa định vươn tay ra nhận thì bị Triển Khải Thiên trừng mắt một cái, “Đừng nhúc nhích!”

Triển Chiêu giật thót mình co rụt cổ lại, vừa rồi cứ mải nghĩ chưa kịp phát hiện cha già nghiêm khắc cũng có mặt ở đây nha.

Triển Khải Thiên nhéo nhéo lỗ tai Triển Chiêu mắng, “Mẹ con mà biết thì con chết chắc!”

Triển Chiêu trưng ra vẻ mặt vô tội, “Mẹ đang bị thương, cha đừng có kích động người nữa…….”

Triển Khải Thiên lại trừng mắt, lần này cu cậu ngoan ngoãn ngồi im không dám loi nhoi.

Bạch Ngọc Đường vừa mới cầm được tài liệu thì đột nhiên có một bàn tay khác đem nó nẫng đi. Bạch Ngọc Đường xoay đầu lại nhìn, không ngờ đó là Triệu Tước. Y mở tập tài liệu ra rồi lật lật…….gần chục trang giấy áng chừng trong khoảng chưa hết mười giây Triệu Tước đã đọc xong, sau đó thả lại vào tay Bạch Ngọc Đường, xoay người đi mất.

Chuỗi hành động diễn ra trong nháy mắt này đủ kì dị tới mức khiến tất cả đều chết lặng.

Triển Chiêu chống cằm nói với Bạch Ngọc Đường, “Triệu Tước có chút kỳ quái nha!”

Bạch Ngọc Đường theo phản xạ quay sang nhìn Triển Khải Thiên, chỉ thấy ông có chút lo lắng nhìn ra ngoài cửa, sau đó cúi xuống nói nhỏ bên tai Triển Chiêu, “Lát nữa sẽ nói rõ với mấy đứa, con cùng Bạch Ngọc Đường tới phòng nghỉ cạnh phòng bệnh của mẹ con đi.”

Triển Chiêu mờ mịt gật gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường đá mắt – Có chuyện, lại còn phải nói trong bí mật nữa?

Lúc Triển Chiêu băng bó xong thì Bao Chửng cũng vừa xuống tới, có điều chưa kịp nhìn thấy Triển Chiêu để hỏi thăm đã bị Triệu Tước túm lấy, lôi tới góc quẹo cầu thang.

Bao Chửng nhìn nhìn Triệu Tước sinh nghi, ảo giác rồi, thời gian chẳng lẽ bị quay ngược lại ư? Sao lại giống hệt cơn ác mộng chục năm trước trong trí nhớ vậy chứ…….

“Cậu muốn làm gì?” Bao Chửng hỏi Triệu Tước.

“Tiểu Hắc.” Giọng điệu Triệu Tước vẫn ôn hòa, thậm chí còn mang theo ý cười khiến Bao Chửng càng cảm thấy lông tóc toàn thân đang thi nhau dựng đứng.

“Đưa tư liệu vụ án lần này cho tôi xem.” Triệu Tước tiếp tục kéo tay Bao Chửng, như là đang dắt cún về nhà.

Bao Chửng nhíu mày, “Cậu muốn làm gì?”

“Cho tôi cho tôi.” Triệu Tước thúc giục, dường như không mấy bình tĩnh.

Bao Chửng nhíu mày, “Cậu muốn hỗ trợ tra án?”

Ánh mắt Triệu Tước hạ dần xuống, “Cậu muốn tôi nói tới ba câu?”

Bao Chửng hơi sửng sốt, nhìn nhìn hai mắt Triệu Tước, “Cậu đừng có làm bậy………”

“Cho. tôi. xem.” Triệu Tước chậm rãi nhả từng chữ.

Bao Chửng bất đắc dĩ, đem máy tính bên người giao cho Triệu Tước.

Triệu Tước nhận lấy, áng chừng khoảng một phút sau thì đem nó trả lại cho Bao Chửng, rồi chắp tay sau lưng đi mất.

Chờ tới khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ra khỏi phòng cấp cứu thì vừa lúc Bao Chửng đang lau mồ hôi từ phía cầu thang đi lên, vừa gặp Triển Chiêu liền giữ chặt lấy người mà rằng, “Cậu xem cho tôi, tôi thấy trong người không ổn!”

Triển Chiêu sửng sốt, “A?”

Bao Chửng chỉ vào hai mắt mình, “Vừa nãy tôi với Triệu Tước có ba lần chạm mắt, cậu xem cho tôi!

Triển Chiêu dở khóc dở cười, “Chú sợ Triệu Tước phân liệt mình sao?”

Nói thế nào Bao Chửng vẫn không nghe, Triển Chiêu đành nhìn vào mắt ông sau đó lắc đầu, “Không có việc gì a.”

“Khẳng định?”

“Tất nhiên, Triệu Tước rất có chừng mực, hẳn là sẽ không phân liệt sếp đâu, mà chú ấy đâu rồi?” Triển Chiêu ngó trái ngó phải.

Bao Chửng nhìn nhìn tay Triển Chiêu, sau đó đột nhiên hỏi, “Cậu không phải………vì bảo vệ Triệu Tước mà bị thương chứ?”

Mọi người quay sang nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu híp mắt, ý là – Người ta có làm nhưng không muốn nói!

Triển Khải Thiên nhíu mày hỏi Triển Chiêu, “Con vì bảo vệ Triệu Tước mà bị thương sao?”

“Dũng cảm không?” Triển Chiêu cười rất vui vẻ, “Cũng không hẳn, là phản ứng theo bản năng thôi, chiếu cố người có tuổi mà.”

Khi Triển Chiêu nhìn lại thì chỉ thấy Bạch Duẫn Văn, Triển Khải Thiên, Bao Chửng đều mở to hai mắt mà nhìn mình gần giống như họ đang nhìn thấy quỷ vậy.

“Các vị không cần nhìn con như thế a……….” Triển Chiêu cảm thấy tự tôn bị tổn thương lắm nhé.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nói, “Cậu thật là, những lúc ấy mà còn ra oai, để Triệu Tước bảo vệ cậu thì hơn.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Khả năng đánh nhau của chú ấy cũng không có hơn tôi mà! Ông lão kia rõ ràng thần trí đã phân liệt có muốn phân cũng không phân được nữa……..”

“Khả năng đánh nhau của Triệu Tước so với cậu còn hơn xa.” Bạch Ngọc Đường ngắt lời.

Triển Chiêu mở to hai mắt.

“Cậu ấy nói đúng đấy.” Bạch Diệp đỡ trán, “Tước cùng với cháu không giống nhau, cậu ấy tập luyện bắn súng suốt, bắn rất chuẩn, chỉ cần Tước muốn là hoàn toàn có thể hạ gục ông lão kia.”

Triển Chiêu bất mãn, “Nói con không giống ai, mọi người định kỳ thị con đấy hả?”

Bao Chửng xoa xoa cổ, “Lâu lắm rồi không thấy cậu ta nổi điên như thế, có phải là phản ứng quá độ không.”

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn mình, ý nói – Còn muốn làm anh hùng sao, giờ hỏng rồi đấy?

Triển Chiêu bĩu môi, “Chú ấy trình độ cao như vậy còn núp sau lưng người ta giả bộ sợ hãi làm gì?”

Tất cả mọi người cảm thấy khá kinh ngạc.

Triệu Trinh day day lông mày, “Lại đùa giai nữa…….”

“Giỡn nhiều thành quen.” Bạch Cẩm Đường gật đầu.

Triển Khải Thiên, Bạch Duẫn Văn cùng Bạch Diệp lúc này ba mặt nhìn nhau chợt à – Hóa ra là thế.

Bao Chửng thở dài, “Thì ra là như vậy, cũng giống như năm đó…….”

“Năm đó, năm đó làm sao a?” Triển Chiêu đối với mấy cụm từ theo kiểu ‘năm đó’ hay’quá khứ’ vân vân đặc biệt mẫn cảm, nghe thấy sẽ lập tức nhào vô.

“Cậu ta đâu rồi?” Triển Khải Thiên đỡ Triển Chiêu dúi vào lòng Bạch Ngọc Đường, ý bảo – Ngoan ngoãn dưỡng thương, bớt lo chuyện bao đồng đi.

Mọi người ngó quanh – Lại không thấy tung tích của Triệu Tước đâu nữa.

“Cậu ta xuống tầng dưới rồi.” Bao Chửng nói.

“Phải tìm Tước về.” Bạch Diệp nhíu mày, “Sơ xẩy là sẽ lại có rắc rối.”

Lúc này, Hà Doanh vừa dọn dẹp xong vật dụng ở phòng cấp cứu đi tới thì có hai hộ sĩ trẻ từ thang máy đi ra, nhìn thấy cô liền chạy qua hỏi, “Bác sĩ Hà, cái người đẹp trai tóc dài kia là ai vậy a?”

Hà Doanh ngẩn người, cười nói, “Làm sao? Lại có ý nghĩ không an phận rồi hả?”

“Người đó đẹp trai chết đi được ấy!” Mấy nữ hộ sĩ vây quanh Hà Doanh ánh mắt lâm vào si mê.

Bao Chửng quay lại hỏi, “Các cô thấy người đó ở đâu?”

“Ở sảnh tầng dưới.” Một hộ sĩ nói, “Người kia tìm đường liền hỏi chúng tôi, nhìn gần đẹp vô cùng nha…..”

“Hỏi tới chỗ nào?” Bạch Diệp nhanh chóng ngắt lời đám cô nương háo sắc kia.

“Y hỏi khoa thần kinh ở đâu………”

“Nguy rồi.” Không đợi nữ hộ sĩ nói xong, cả Triển Khải Thiên lẫn Bạch Duẫn Văn đều hô lên, riêng Bạch Diệp đã lao xuống dưới lầu.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu thấy tình huống không ổn liền quay sang khó hiểu hỏi Bao Chửng, “Sao lại thế này?”

Bao Chửng mở di động, “Cảnh báo cấp 1………..Hiện thân của tội ác lại đi hại người vô tội.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay sang nhìn nhau – Hiện thân của tội ác.

Khi tất cả chạy đến khoa thần kinh thì Mã Hán và Triểu Hổ cũng cùng lúc tra xong tất cả các camera giám sát đi sang.

“Đội trưởng” Mã Hãn nghĩ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới là để thẩm vấn ông lão kia liền nói, “Tinh thần không ổn định, xem ra khó mà hỏi được gì.”

“Ông lão kia đâu?” Bạch Diệp hỏi.

“Ở phòng bệnh cách ly, đã khóa cửa, có người canh gác……”

Mã Hãn và Triệu Hổ chỉ tay về phòng bệnh phía sau bỗng dưng không nói nổi gì nữa, ở phía xa xa, cảnh vệ đồng loạt ngồi bệt dưới sàn, hình như là hôn mê, còn cửa phòng bệnh thì khép hờ.

Má Hán, Triệu Hổ trợn mắt há mồm – Sao lại thế này?

Mọi người nhanh chân chạy tới phòng cách ly, mấy cảnh vệ thật may là chỉ bị ngất, không bị thương.

Bạch Diệp đẩy cửa đi vào……

Bên trong, Triệu Tước đang chống cằm ngồi bên bàn, tay còn lại nghịch nghịch một cái bút bi.

Cách đó không xa trên giường bệnh, ông lão vốn bị buộc chặt trên giường thì nay dây trói đã được cởi, nằm thẳng đơ, mắt nhìn trần nhà, không chút nhúc nhích.

Mấy bác sĩ khoa thần kinh theo vào nhìn tình huống trước mắt có chút khó hiểu, xem xét hiện trạng của ông lão xong thì tuyệt không biết phải nói gì, chỉ ngẩng đầu lên rồi lắc lắc – Ông ấy hoàn toàn trong trạng thái vô thức, rất khác thường.

“Chú làm gì ông ta rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Tước. Triệu Tước quay qua nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó đưa tờ giấy A4 cho họ.

Bạch Ngọc Đường ù ù cạc cạc chỉ biết giơ tay cầm lấy, trên mặt giấy trắng là một bức chân dung vẽ bằng bút bi, một người phụ nữ tóc dài. Tuy kí họa bằng bút bi nhưng thoạt nhìn màu mực lam khiến cho bức vẽ chẳng khác nào một tấm ảnh chụp.

Bạch Ngọc Đường xem xong bức phác họa thì nhíu mày.

Triển Chiêu nhìn thoáng qua, hỏi Triệu Tước, “Đây là……….”

“Người mở cửa cho hắn.” Triệu Tước híp mắt.

“Sao ông vẽ được bức họa này?” Mã Hán cùng Triệu Hổ đều khó hiểu, người phụ nữ kia vô cùng cẩn thận, đến camera cũng không lưu lại được hình ảnh gì.

“Là hắn thấy.” Triệu Tước bĩu môi ý bảo nhìn người đang nằm trên giường kia kìa.

Bỗng nhiên, ông lão kia đột nhiên lên cơn co giật, miệng sùi bọt mép.

“Lên cơn sốc!” Nhóm bác sĩ hô to, mấy hộ sĩ bên ngoài cùng nhau chạy vào hỗ trợ, đem giường bệnh đẩy nhanh tới phòng cấp cứu.

“Nhanh lên!” Nhóm bác sĩ luống cuống chân tay.

Triệu Tước chống cằm nhìn.

Bao Chửng nhíu mày trừng Triệu Tước, “Cậu làm gì với ông ta rồi hả?”

Triệu Tước vẻ mặt vô tội nói, “Phối hợp điều tra a”

“Cậu……”

“Hắn lên cơn sốc là chuyện bình thường mà.” Triệu Tước thong thả nói, “Có người tiêm thuốc cho hắn, bị thuốc kích động lên cơn thôi.”

Dương Phàm nghĩ nghĩ, xoay người ra ngoài.

Bạch Diệp cúi đầu nói nhỏ với Triệu Tước, “Em một vừa hai phải thôi.”

“Không, chú ấy lần này có công lớn đấy.” Triển Chiêu ngắt lời Bạch Diệp.

Triệu Tước khẽ mím môi cười.

Bạch Ngọc Đường cũng cười, đem bức họa kia đưa cho Mã Hán bọn họ xem, hỏi, “Nhìn quen không?”

Mã Hãn cùng Triệu Hổ chụm đầu vào xem, sau đó khó hiểu liếc nhìn nhau tự hỏi – Sao lại là cô ấy?
Bình Luận (0)
Comment