S.c.i. Mê Án Tập

Chương 490

Triệu Hổ đem hai quân cờ còn lại kia áp tải về cảnh cục.

Trong phòng thẩm vấn, Vương Triều và Trương Long đang phụ trách xét hỏi. Bởi vì chứng cứ phạm tội đã vô cùng rõ ràng, cho nên hai người đều thanh thật khai nhận.

Vốn tưởng hai người họ là fan của Thường Ngôn ai ngờ thực chất việc họ tham gia đêm diễn của cô chỉ là một cái cớ, một sự ngụy trang.

Vậy mới biết, thì ra Tạ Thiên Thành rất coi trọng bọn họ,vừa khớp phát hiện Lí Duệ say mê âm nhạc của Thường Ngôn mà Vương Duyệt lại có nhân cách phân liệt, đã từng phỏng vấn cô cho nên hắn lập một hội yêu nhạc, lôi kéo mọi người tham gia. Cách thức hắn truyền tin cho tất cả, chính là mã hóa chúng trong những tờ rơi được làm nhái theo áp phích quảng cáo cho đêm diễn của Thường Ngôn

Hai kẻ bị bắt giữ, một trong số đó chính là người đàn ông có cái bớt xanh tím mà người dân trong xóm trọ Vương Duyệt bắt gặp.

Trước đó, Vương Duyệt cũng không tham gia kế hoạch này mà chỉ dùng thân phận giả của Hứa Cường mà thôi. Đáng tiếc, Hứa Cường bị tai nạn chết ngoài ý muốn cho nên Tạ Thiên Thành đã đặt cô thế vào vị trí đó.

Kế hoạch của Tạ Thiên Thành đã được khởi tạo từ rất lâu, trong khoảng thời gian tiến hành hắn mắc bệnh, lại ngày một thêm nặng, quân cờ thực chất cũng đã đổi qua vài lần.

Mà những dấu vân tay hỗn độn từ đống tư liệu cho tới trên vách tường của tầng hầm ngầm chính là của những tay được thuê sưu tầm tư liệu, vốn dĩ nó cũng chỉ là một hòn đá được ném ra để đánh lạc hướng SCI mà thôi.

Những bước SCI lần được trong quá trình điều tra đều đi theo đúng những gì mà hắn đã dự liệu, vốn dĩ hắn còn chưa muốn ra tay sớm như vậy, theo kế hoạch ban đầu hắn sẽ đẩy ra quân cờ là người đàn ông có bớt xanh tím kia trước chứ không phải là Vương Nghệ.

Đâu ngờ nửa đường Triệu Tước lại nhảy ra, kế đó là Tạ Thiên Lãng chết, mọi tính toán ban đầu đều bị đảo lộn, Tạ Thiên Thành đành thay đổi ý định, xuất ra Vương Nghệ ………có điều cuối cùng hắn vẫn bị thua cuộc.

Về phần Triệu Tước làm thế nào vượt mặt Triển Chiêu tìm được hai quân cờ này trước thì trừ bỏ y ra chẳng một ai biết rõ.

Sau khi Mã Hán và Triệu Hổ trở về đem theo tin tức Triệu Tước đột nhiên có việc gấp rời đi, mọi người cũng thực chẳng biết nói gì.

Triển Chiêu nghe xong toàn bộ tình tiết vụ án, cau mày, nâng cằm lên nhìn hai kẻ bị áp giải về đang ngồi trong phòng.

Bạch Ngọc Đường nhìn biểu tình quen thuộc của Triển Chiêu, có chút khó hiểu, “Làm sao vậy?”

“Ân………” Triển Chiêu nghiêng đầu, vuốt cằm, “Tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng a.”

“Đúng là có điểm không hợp lý.” Bạch Ngọc Đường nói, “Tôi vẫn chưa nghĩ ra cách thức Triệu Tước biết được manh mối để tìm thấy hai người này, trừ khi……..”

Triển Chiêu nhìn anh.

Bạch Ngọc Đường hơi hơi liếc mắt, “Y đã sớm biết hai quân cờ đó là ai.”

“Rốt cuộc chúng ta đã bỏ sót manh mối nào chứ?” Triển Chiêu nhíu mày, cảm thấy bản thân chắc sẽ mất ngủ mấy đêm.

Chính lúc này, hai người chợt nghe thấy tiếng của Trương Long cùng Vương Triều bên trong phòng thẩm vấn kêu lên, “Này, làm sao vậy?”

Nhìn lại, hai quân cờ kia đột nhiên mắt trợn trắng, thân thể cứng đơ.

Công Tôn đi vào kiểm tra một chút rồi quay sang Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu – Đã chết.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhíu mày – Cả hai cùng chết.

Lại ngay lúc ấy, điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên, anh nhấn nút nghe điện, sau đó nhìn Triển Chiêu, “Miêu nhi, Lí Duệ và Vương Nghệ cũng chết rồi.”

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, “Cũng chết.”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.

“Là Tạ Thiên Thành đã thôi miên họ sao, hay là còn có kẻ nào khác?” Bạch Trì tò mò hỏi.

Triển Chiêu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Tạ Thiên Thành là tay mơ, hắn không đủ khả năng làm được việc đó.”

Lúc này, Bao Chửng đi đến, “Sao rồi?”

Mọi người nhìn ông.

Bao Chửng thở dài, “Vẫn là tới chậm một bước a.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Bao Chửng, “Sếp biết bọn họ sẽ chết?”

Bao Chửng buông lỏng tay, “Cũng đoán được phần nào.”

“Chọn thời điểm thật chuẩn.” Mã Hán và Triệu Hổ cũng không lý giải được, hỏi, “Là Triệu Tước ra tay sao?”

“Các cậu có chứng cớ không?” Bao Chửng nói nhưng không hề có ý phủ nhận.

Triểu Chiêu nhíu mày liếc Bao Chửng một cái, im lặng không lên tiếng.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Nếu tất cả đều đã bắt được rồi, vì sao còn dùng hình phạt riêng? Triệu Tước không giống loại người nhàn rỗi như vậy.”

Bao Chửng xoa xoa đầu, “Diệt cỏ không diệt tận gốc, hậu họa là vô cùng.”

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu liếc mắt qua nhau, “Hậu hoạ?”

Bao Chửng bất đắc dĩ nói, “Vẫn là câu nói kia, các cậu không có chứng cớ.” Nói xong, Bao Chửng quay sang hỏi Mã Hán và Triệu Hổ, “Triệu Tước trước khi đi có nói cái gì hay không?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lại đá mắt với nhau, Bao cục rõ ràng muốn qua loa qua quýt với chuyện này.

Triệu Hổ và Mã Hán nghe Bao Chửng hỏi, rất ăn ý mà lắc lắc đầu.

“Cái gì cũng chưa nói?” Bao Chửng hoài nghi, hỏi lại.

Cả hai lại gật gật đầu, lắc lắc bảo chứng, vẻ mặt giống y như nhau.

Bao Chửng gãi đầu, “Kỳ quái.”

Nói xong thì bước ra ngoài, trước khi đi không quên nói với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu, “Kết án đi, viết xong giao cho tôi, các cậu nhân cơ hội này nghỉ ngơi thư giãn một chút.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Có cảm thấy kỳ quái không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Nếu thật sự là Triệu Tước giết người, Bao Chửng không có lý gì lại bình tĩnh như vậy.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Chú ấy qua loa như vậy chứng tỏ kẻ ra tay không phải là Triệu Tước.”

“Khẳng định sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu gật đầu, “Đây không phải là cách thức Triệu Tước hay làm.”

“Cái này cũng nhận biết được?” Công Tôn tò mò. Tất cả quay lại văn phòng, mọi việc lưu lại cho Lạc Thiên cùng Tần Âu xử lý.

“Bởi vì một chút mỹ cảm cũng không hề có!” Triển Chiêu nghiêm túc đáp.

“Mỹ cảm?” Ai nấy đều khó hiểu.

“Trình độ thôi miên của Triệu Tước có thể nói là cao thủ số một hiện nay, làm mà như không, hoàn toàn chẳng chừa một chút dấu vết.” Triển Chiêu nói, “Theo như tôi biết, trên trái đất này, không ai có thể so thuật thôi miên mà hơn được y cả.”

Tát cả mọi người nhìn Triển Chiêu, ý giỡn – Tự nhận mình thua hả?

Triển Chiêu sờ sờ cái mũi, “Mục tiêu nghiên cứu của tôi không lấy cái đó làm chính!”

Mọi người đều hiểu rõ, thứ mà Triển Chiêu thực sự hướng tới chính là những thành tựu cụ thể, rõ ràng. Mặc dù vậy bản thân cậu lại không ngăn được niềm ham mê tiếp thu cũng như tìm tòi về những cung bậc cao hơn trong tâm lý học, ví dụ như khả năng khống chế lòng người, năng lực khống chế sinh mạng kẻ khác trong tay vân vân. Triển Chiêu còn đặc biệt cảm thấy hứng thú trong việc ứng dụng tâm lý học vào thực tế, chẳng hạn như dùng chúng để chữa trị chứng mất kiểm soát hành vi, cai nghiện cờ bạc, điều trị trầm cảm hay định hướng các vấn đề khúc mắc của lứa tuổi thanh thiếu niên vân vân………..Và đương nhiên, thứ Triển Chiêu luôn theo đuổi chính là vận dụng tâm lý học để truy bắt tội phạm.

Còn Triệu Tước, y lại giống như muốn thăm dò cái gọi là cực hạn của tâm lý học, cái mà có thể cấp cho con người ta một thứ năng lực tựa như yêu thuật, khiến cho kẻ khác không rét mà run. Có điều, giống như Triển Chiêu nói, cho tới bây giờ, tất cả những án tử mà Triệu Tước nhúng tay vào đều sử dụng thôi miên như một loại biến hóa nào đó thực tự nhiên, mang đến cho người khác một cảm giác thực ôn hòa.

“Hành vi thôi miên lần này ngược lại, giống như một con robot chất lượng thấp làm ra, vừa nhạt nhẽo, vừa thô bạo.” Triển Chiêu vuốt vuốt cằm rồi bước quanh quanh, “Là ai làm đây?”

“Có khả năng là do người của tổ chức kia không?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có quan hệ với Tạ Thiên Thành?”

“Không xác định được, đầu mối quá ít.” Triển Chiêu lầm bầm, “Triệu Tước vì sao đột nhiên lại rời đi chứ?”

Triển Chiêu nhíu nhíu mày suy nghĩ, Mã Hán đột nhiên mang ra một mẩu báo anh nhặt lại kia.

Triển Chiêu khó hiểu nhìn tờ báo.

Mã Hán nói, “Triệu Tước vốn định quay lại cảnh cục nhưng Bạch Diệp lại đưa cho y nhìn mẩu báo này, sau đó thì quyết định rời đi. Còn nói với chúng tôi, khi về tiện thể nói với anh, lần sau sẽ trở lại cười nhạo anh một trận.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhếch mi nhìn Triệu Hổ cùng Mã Hán, ý rằng – Vừa rồi Bao cục hỏi thế mà cả hai không ai nói?

Mã Hán và Triệu Hổ ăn ý, cùng ho khan.

Triển Chiêu tủm tỉm cười khen, “Có tiền đồ!”

Bạch Ngọc Đường cũng thừa hiểu, rõ ràng cứ vấn đề nào liên quan tới Triệu Tước là cả Mã Hán lẫn Triệu Hổ cũng đều khuyết thiếu sự tín nhiệm với sếp Bao a, chọn lựa theo phe Triển Chiêu bên này.

Triển Chiêu tiếp nhận tờ báo, tay anh không tiện lật mở, Bạch Trì ở bên vừa giúp vừa xem cùng. Chính là xem xét một hồi, Triển Chiêu cũng không phát hiện có cái gì đáng chú ý.

Triển Chiêu trừng mắt nhìn tờ báo rồi hỏi Bạch Trì, “Trì Trì, em xem có vấn đề gì không?”

Bạch Trì cũng chẳng hiểu ra làm sao, “Chỉ là một tờ báo bình thường thôi ấy.”

Triển Chiêu hỏi Mã Hán, “Y xem tờ nào cậu có biết không?”

Mã Hán lắc lắc đầu.

Triển Chiêu híp mắt, “Cậu không phải là một tay súng bắn tỉa sao? Cách có bao nhiêu mét? Cậu hẳn là ngay cả từng dòng từng chữ cũng đều phải nhìn thấy mới đúng a!”

Mã Hán bó tay, “Tôi chỉ liếc có một cái, sợ bị y phát hiện.”

Triển Chiêu lại quay sang Triệu Hổ.

Triệu Hổ vội vàng xua tay, “Em ngay cả xem cũng chưa từng á.”

Triển Chiêu đại khái đời này chưa từng xem một tờ báo kỹ như thế này, lại lục đục dò dò từng chữ từ trên xuống dưới, xem đi xem lại một lượt.

Bạch Ngọc Đường có phần bất đắc dĩ, “Miêu nhi, cậu thử nhìn ngược từ dưới lên xem.”

Triển Chiêu híp mắt – Đã thử nhìn rồi, nhưng vẫn không có phát hiện a!

“Đi thôi, thay đổi đầu óc, cậu cũng cần thay băng.” Bạch Ngọc Đường mạnh mẽ kéo Triển Chiêu đứng lên. Trước khi rời đi, Bạch Ngọc Đường không quên phân phó cho Triệu Hổ cùng Mã Hán một số việc, cả hai đều gật đầu.

Bạch Ngọc Đường liền áp Triển Chiêu tới bệnh viện.

Trong phòng bệnh lúc này chẳng khác gì đang mở tiệc trà, Mã Hân các cô gần như đã khỏe lại, tíu tít trò chuyện với nhau, mà Triển Khải Thiên cùng Bạch Duẫn Văn thì đang bàn công chuyện. Ở ngoài cửa, cặp song sinh cũng sắp xếp một vài vệ sĩ đứng canh phòng.

Bạch Ngọc Đường túm Triển Chiêu tới cửa phòng rồi liền nhíu mày. Bên trong cả một đám con gái túm tụm cùng Trần gia gia tán chuyện a.

Xem chừng là đang nói về hôn sự của mấy cô nhóc, Trần gia gia ra dấu rằng Trần Du thì đã có Lam Tây nhưng ông đang lo Trần Mật mãi vẫn chỉ có một mình!

Lam Tây cùng Trần Mật ở đầu hành lang bên kia đi tới, trong tay là rổ hoa quả đã rửa sạch, nhìn thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở đó thì gật đầu chào.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chào hỏi mọi người xong thì đi theo Hà Doanh để đổi dược.

Hà Doanh vừa giúp Triển Chiêu thay băng vừa hỏi thăm tình hình vụ án.

Bạch Ngọc Đường nói với cô, cũng coi như đã phá xong.

Hà Doanh nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu, “Ai nha, kẻ xấu mà SCI phải đối mặt thật nhiều, mà tên nào tên nấy chỉ số thông minh cao vượt trội.”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, riêng Triển Chiêu thì không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào tờ báo trên bàn, vẻ mặt đăm chiêu.

“Anh xem báo mà cũng nghiêm túc đến vậy cơ à?” Hà Doanh hỏi đùa Triển Chiêu, “Là tờ báo của hai ngày trước sao? Quả nhiên mấy người có chỉ số thông minh cao đều có sự tò mò giống hệt, cái anh phụ trách kỹ thuật trong SCI cũng vậy, khó hiểu a.”

Hà Doanh vừa dứt lời, Triển Chiêu bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.

Hà Doanh bị cậu dọa sợ, hỏi, “Đau sao?”

“Cô vừa nói cái gì?” Triển Chiêu hỏi.

Hà Doanh chớp mắt mấy cái, có chút ngượng ngùng, xoay mặt sang một bên, “Cái kia……..tôi nói cái anh phụ trách kỹ thuật trong SCI ấy, có mời tôi đi xem phim.”

Bạch Ngọc Đường hơi nhếch mi, Khó trách tâm tình Tương Bình mấy ngày nay nhìn không tồi.

“Không phải cái đó.” Triển Chiêu kích động, giơ tờ báo lên, “Đây là báo ra hai hôm trước ư?”

Hà Doanh nhìn cậu trong chốc lát tâm nói, Không phải sao? Rõ ràng là của hai ngày trước mà.

Vì thế, cô liền nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Không phải anh ấy bị mẫn cảm với thuốc chứ, thiên tài đều thế a?”

Bạch Ngọc Đường cũng không biết chuyện gì, hỏi Triển Chiêu, “Miêu nhi, tờ báo ra ngày hôm trước thì thế nào?”

“Hôm nay tôi mới thấy nó.” Triển Chiêu nói với Bạch Ngọc Đường, “Triệu Tước cũng tới tận hôm nay mới nhìn nó! Hôm nay lại xem báo của hai ngày trước ư?”

Bạch Ngọc Đường bật hiểu ra, “Cho nên mấu chốt chính là hai ngày, mật mã sao?”

Triển Chiêu nở nụ cười, cầm tờ báo khua, “Mấu chốt là hai! Hai!”

Hà Doanh nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, ý muốn hỏi – Vị này bị làm sao vậy?

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, hỏi Hà Doanh, “Tương Bình mời cô đi xem phim?”

“Thì đó.” Hà Doanh cười tủm tỉm.

Bạch Ngọc Đường nhếch mi trêu cô, “Tương Bình là một anh chàng không tồi, đừng lo lắng.”

Hà Doanh mím môi cười, thu dọn bông, gạc, kéo, băng, lắc lư đi ra ngoài, “Cho nên cần phải cân nhắc a.”

Chờ Hà Doanh đi rồi, Bạch Ngọc Đường nâng tay, khẽ vỗ gáy con mèo nhà anh vẫn còn đang “Hai hai hai……” ở kia.

Triển Chiêu xoa đầu liếc Bạch Ngọc Đường, “Làm vậy tôi choáng ra đấy thì tính sao?”

“Đừng hai nữa là được.” Bạch Ngọc Đường nghiêng người về phía cậu, “Này, ba tuần tới dùng làm kì nghỉ dài hạn cậu thấy thế nào?”

“Hai…..” Triển Chiêu còn chưa kịp nói hết câu, Bạch Ngọc Đường trừng mắt, “Cậu dám hai một lần nữa xem!”

“Tôi muốn nói là hai mươi mốt ngày!” Triển Chiêu không nói lên lời, “Chúng ta đi nghỉ phép?”

Bạch ngọc Đường gật đầu, chỉ chỉ vào cái tay bị băng, “Cũng để cậu dưỡng thương luôn.”

Triển Chiêu hài lòng, “Đi chỗ nào thì tốt đây…..”

“Đội trưởng?”

Lúc này, Mã Hán và Triệu Hổ kéo màn che cạnh giường bệnh ra, ngó vào.

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.

Triệu Hổ đứng ở cửa canh chừng, Mã Hán đi vào đưa ra tập ảnh chụp cho anh.

Bạch Ngọc Đường tiếp nhận, trên hình là một người đàn ông mặc áo khoác màu vàng nhạt, đeo kính râm, tóc cắt ngắn, màu xám. Ảnh chụp ở góc độ từ trên chụp xuống, hơn nữa lại là hình đen trắng, dường như là từ camera theo dõi cắt ra, tuy không quá rõ ràng nhưng đại khái có thể nhìn được bộ dáng của người nọ.

“Cái gì vậy?” Triển Chiêu có chút khó hiểu.

Mã Hán nói, “Vừa rồi chúng tôi qua bên phòng giam tra xét một chút, quả nhiên Triệu Tước không có tiếp xúc với Lí Duệ hay Vương Nghệ mà là người này.”

“Thăm tù buộc phải lưu lại thông tin cá nhân.” Triển Chiêu hỏi, “Y là ai?”

Mã Hán hạ tay xuống, “Không tra được.”

“Không tra được?” Triển Chiêu kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Bị tiêu hủy sao?”

“Là ai làm?” Triển Chiêu bất mãn.

“Đoạn băng hình này là ngoài ý muốn lưu lại được.” Mã Hán đáp, “Tương Bình nói, Bao cục lúc trước kêu cậu ta sửa sang lại phần mềm ghi âm ghi hình bên trại giam, tất cả đều được sao lưu lại cho bên SCI một bản. Tương Bình đã mã hóa chúng vào cơ sở dữ liệu, lúc chúng tôi tra bản ghi của cục thì phát hiện bị thiếu, Tương Bình tra ra nó bị xóa đen, có điều cậu ta còn hàng dự trữ, vì thế đã giúp bọn tôi tìm được người này.”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, vẫn là Bao cục có dự trù từ trước, “Mặt khác, Tương Bình còn nói, Bao cục cũng đã xem qua đoạn ghi hình này rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đá mắt sang nhau – Cáo già quả nhiên biết tuốt!

Đang nói chuyện thì Triệu Hổ đột nhiên xoay mặt vào trong, khẽ “khụ khụ” một tiếng.

Bạch Ngọc Đường thuận tay đem đống ảnh chụp nhét vào một góc, lại đem tờ báo trong tay Triển Chiêu gấp lại rồi giấu trong áo khoác.

Vừa lúc, ngoài cửa có tiếng Triệu Hổ chào hỏi ai đó. Màn che lại bị kéo sang, Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên đi vào.

“Tay khôi phục thế nào rồi?” Triển Khải Thiên hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu giơ ra cho ông xem, “Khỏi nhanh lắm, hết đau rồi.”

Triển Khải Thiên gật đầu, “Cũng tới kỳ nghỉ tết rồi, mấy đứa có ba tuần nghỉ tranh thủ đi đây đi đó thả lỏng chút đi,”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường gật đầu,

“Nghỉ những ba tuần?” Triệu Hổ cả kinh.

Mã Hán cũng ngạc nhiên.

“Ồ? Ba tuần sao……”

Không biết từ khi nào Bạch Cẩm Đường đã đứng tựa ở cửa, vẻ mặt lộ ra nét tươi cười, mang theo tâm tình vô cùng hào hứng mà rời đi.

Lúc sau, tất cả theo về phòng bệnh, bàn chuyện du xuân.

Triển Khải Thiên và Bạch Duẫn Văn nhận được điện thoại liền rời khỏi phòng, tới một góc khuất gần thang máy.

Triển Chiêu nhíu mày đang muốn đi theo thì bị Bạch Ngọc Đường giữ lại, giơ điện thoại ra, cho cậu xem một tin nhắn.

……….

Bao Chửng chờ ở góc quành, đợi gặp Triển Khải Thiên và Bạch Duẫn Văn, sau đó đưa cho hai người xem ảnh chụp.

Bạch Duẫn Văn tiếp nhận, nhìn xuống, trong tấm hình là một người đàn ông mặc áo khoác màu trắng, đeo kính râm, tóc màu xám, cắt ngắn.

Bạch Duẫn Văn nhíu mày, “Tìm đã nhiều năm, rốt cuộc y cũng lộ diện.”

“Tới chỉ để giết mấy quân cờ vô dụng kia thôi sao?” Bao Chửng nhíu mày, “Không thấy kỳ quái à?”

“Tạ Thiên Thành đem một số thứ cất giấu ở trong đầu mấy quân cờ kia.” Triển Khải Thiên khẽ, “Sách” một tiếng đầy tiếc nuối, “Đã chậm một bước, bị hủy hết rồi ư?”

“Chưa hẳn.” Bạch Duẫn Văn nhíu nhíu mày, “Triệu Tước chắc chắn biết hai quân cờ cuối cùng thật sự đang ở đâu không phải sao?”

Bao Chửng sửng sốt, “Cậu ta đã sớm biết?”

“Vẫn là đang chờ thời cơ tốt nhất.” Bạch Duẫn Văn quơ quơ tấm ảnh chụp.

“Tóm lại chú ý một chút.” Triển Khải Thiên thở dài, “Có thể sẽ có động tĩnh.”

Bao Chửng cùng Bạch Duẫn Văn đều gật đầu.

Ba người nói chuyện xong liền đi tới chờ thang máy, chuẩn bị ra về.

Vừa khéo, cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra liền thấy một người đang cúi đầu xem di động cũng ngẩng đầu lên, hai bên sửng sốt.

Trong thang máy, Triệu Trinh tay cầm di động, nhìn ba vị ở trước cửa, có chút khó hiểu, nghiêng đầu, “Mọi người về sớm vậy?”

“Ách…….” Bao Chửng khó mở miệng.

Triệu Trinh hỏi Bao Chửng, “Trì Trì có ba tuần nghỉ ạ?”

Bao Chửng gật gật đầu.

Triển Khải Thiên và Bạch Duẫn Văn cũng chỉ nhìn lướt qua, thấy di động trên tay Triệu Trinh có một tin nhắn – [Em có ba tuần nghỉ nha! ^—^ chúng ta đi đâu chơi đây?]

Ba người đều nhẹ nhàng thở ra.

Bao Chửng cười cười, vỗ vỗ vai Triệu Trinh, “Đúng vậy, nhanh chóng bay nhảy nghỉ ngơi đi.” Nói xong, cả ba bước vào thang máy.

Triệu Trinh vừa đi vừa ngó lại……….Chờ cho cửa thang máy khép hẳn mới mở lại màn hình đang chạy ghi âm tắt đi, hơi hơi mím môi, bước nhanh vào phòng bệnh, thần không biết, quỷ không hay lén lén đưa di động cho Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cầm di động hướng Triển Chiêu nhếch nhếch mi.

Triển Chiêu xấu xa cười cười.

— KẾT ÁN —
Bình Luận (0)
Comment