S.c.i. Mê Án Tập

Chương 510

*Chú thích trước 1 chút ^^

Hội chứng chấn thương tâm lý hay Rối loạn stress sau sang chấn (tiếng Anh:Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu. Bệnh hay gặp ở những người từng trải qua các biến cố gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe tinh thần hoặc/và thể chất như thiên tai, chiến tranh, bạo hành, tai nạn. Bệnh còn có tên khác là Rối loạn stress sau chấn thương hoặc Rối loạn tâm căn sau sang chấn, theo phân loại nó thuộc nhóm bệnh liên quan đến Stress (căng thẳng)

*Gợi nhớ nhân vật 1 chút:3

“Sáng tạo ra tác phẩm này là một người Đông Âu, có thể là người Romania.” Triển Chiêu giải thích, “Hắn trong chiến tranh thế giới thứ hai đã trải qua vài lần chiến dịch đẫm máu, lúc xuất ngũ thì mắc chứng hoang tưởng nghiêm trọng. Chiến tranh kết thúc hắn vẫn sinh sống trong một trấn nhỏ ở Romania, kết hôn với một cô gái vừa câm vừa điếc, rồi sinh ra một bé gái rất khả ái. Trong thị trấn nghệ thuật gia này ở có một bác sĩ tâm thần, y rất có hứng thú với bệnh tình của hắn, đã tiến hành điều tra và ghi chép rất tường tận và tỉ mỉ. Khi đó tâm lý học còn chưa phát triển, mọi người có nhận thức vô cùng hữu hạn với ngành tâm thần học, nhưng hiện tại bệnh án đó cùng bản tự thuật của nghệ thuật gia này đã trở thành tư liệu tham khảo quan trọng để nghiên cứu về chứng hoang tưởng. Tôi từng xem qua tư liệu đó rồi, trong ý thức của nghệ thuật gia đó, hắn nghĩ vợ mình là một ác ma, cô đã bán giọng nói của mình a quỷ để bảo trì hình dạng người của mình. Phân tích theo góc độ tâm lý học, tất cả sợ hãi mà nghệ thuật gia này đối với vợ mình, đến từ những gì xấu xa mà hắn thấy trong chiến tranh. Mà con gái của hắn, bị hắn xem như một thiên sứ lưu lạc vào nhân gian, nhưng tất cả mọi người trên đời đều có ý đồ thương tổn tâm hồn thuần khiết của cô bé. Tất cả thương tiếc hắn dành cho con gái, xuất phát từ những người vô tội bị sát hại mà hắn thấy trong chiến tranh, đặc biệt là trẻ nhỏ. Cuối cùng, nghệ thuật gia đó giết cả vợ và con gái của mình, hắn cho rằng giết chết ác ma là trừng gian trừ ác, mà giết chết thiên sứ sẽ giữ được sự thuần khiết trong tâm hồn! Hắn chống phân hủy cho thi thể, đồng thời thêm vào đất sét được dùng trong điêu khắc, tỉ mỉ chế tạo thành một kiện tác phẩm nghệ thuật này. Lúc tác phẩm hoàn thành, hắn cũng tự sát, phương thức vô cùng tàn nhẫn.”

(Trở về từ địa ngục –

……………………………………………..

Tần Nghiên Phân lấy hai thứ ra khỏi hộp, đầu tiên là một quyển sổ, nhìn vào trang giấy và kiểu bìa bằng da, liền biết nó cũng khá lâu năm rồi.

Thứ còn lại, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, là một cái bánh xe … nói chính xác hơn, là bánh xe Đức Phật!

Một cái hộp có thể được nâng lên bởi một người, thì về mặt lý thuyết trong đó không thể có một thi thể hoàn chỉnh được … Nhưng nếu thi thể đó đã khô quắt, hơn nữa là của trẻ con, thì không có gì phải bàn.

Bạch Ngọc Đường với ánh mắt chán ghét trước nay chưa từng có nhìn thứ Tần Nghiên Phân đỡ từ trong cái hộp ra, nhìn y như một nhau thai khô quắt, không khỏi nhíu mày.

Tần Nghiên Phân bình tĩnh nói, “Đây là bánh xe Đức Phật tạo thành từ bào thai 6-7 tháng …”

Thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt, Tần Nghiên Phân giải thích kỹ hơn, “Thực ra nó rất sát với hình dạng vốn có của cái thai, đứa trẻ trước khi làm thành xác ướp đã chết rồi, có lẽ cơ thể mẹ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”

“Vì thế nên có người lấy nó ra?” Bạch Ngọc Đường càng nghĩ càng thêm khó chịu.

“Cậu có thể tưởng tượng là người mẹ gặp nạn, để bảo vệ thai nhi, bác sĩ mạo hiểm lấy đứa trẻ ra để cấp cứu, nhưng cấp cứu không thành công, đứa trẻ bất hạnh qua đời.” Tần Nghiên Phân nói.

“Tưởng tượng?” Triển Chiêu nhíu mày, “Vậy thực tế ra sao?”

“Tôi cũng không rõ lắm, cũng không nghĩ theo hướng tiêu cực.” Tần Nghiên Phân mở quyển sổ ra, đặt lên bàn.

“Đây là…” Đập vào mắt Triển Chiêu đầu tiên là cái tên bên trên bìa sách, viết bằng bút máy … đúng hơn là loại bút lông nhúng mực cổ xưa —— Royce F Ilya Basescu.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cái tên này bọn họ vừa mới thấy qua, “Là tác giả của bức Vợ và Con gái? Tay nghệ thuật gia điên cuồng đó?”

“Đây là bản phác thảo của ông ta?” Triển Chiêu cầm lên lật xem, vừa xem vừa nhíu mày.

Bạch Ngọc Đường cũng nghiêng người qua xem thử, chỉ thấy đó là một bản phác thảo tiêu chuẩn của một nghệ thuật gia, bên trong vẽ rất tường tận quá trình chế tác bánh xe Đức Phật.

“Thảo nào hòa hợp dữ vậy.” Triển Chiêu nhíu mày, “Hóa ra chế tác bánh xe Đức Phật phải trải qua tính toán và nhiều lần thí nghiệm tinh vi cẩn thận như vậy.”

Hai người tiếp tục xem, cuối cùng …

Triển Chiêu thấy bức vẽ bánh xe Đức Phật loại nhỏ, chính là thứ đang nằm trên bàn đây, mặt khác, còn có một bánh xe Đức Phật loại lớn … Chính là cái nhóm Tống Giai Giai vận chuyển trở về lúc trước.

“Là sao đây?” Triển Chiêu kinh ngạc, “Tức là, bánh xe Đức Phật này, kỳ thực là một tác phẩm khác của người tạo ra Vợ và Con gái?”

Tần Nghiên Phân gật đầu, “Thời gian hoàn thành chính xác của hai tác phẩm này có lẽ khoảng 30 năm trước, địa điểm là quê nhà của Royce.”

“Nhóm của cô năm đó làm thế nào tìm được thứ này vậy ạ?” Triển Chiêu hiếu kỳ..

Tần Nghiên Phân trầm mặc một hồi, mở miệng, “Đó là rất nhiều năm trước rồi, tôi nhớ rất rõ, khi đó Trần Mật khoảng 8 tuổi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tính thử, là khoảng hơn 20 năm trước a.

Ngoài cửa, Trần Mật nhíu mày nghe cuộc đối thoại ở đầu bên kia điện thoại, không chú ý tới bên trong văn phòng SCI, nguyên đám người cũng đang xúm vào nghe ngóng, không được ở trong thì đứng ngoài nghe, xung quanh vô cùng im ắng, chỉ có giọng nói của Tần Nghiên Phân vang lên.

“Thầy của tôi, Trầm Bác, là chuyên gia nghiên cứu lịch sử Đông Âu.” Tần Nghiên Phân nói, “Tất cả mọi thứ phải giải thích từ sự phát hiện ra bức điêu khắc Vợ và Con gái.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, tập trung tinh thần lắng nghe.

“Tôi tin các cậu có hiểu biết nhất định về tác phẩm này!” Tần Nghiên Phân nói.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

“Royce này, khi thế chiến II kết thúc, mới chỉ có 18 tuổi.” Tần Nghiên Phân nói..

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Sao trẻ dữ vậy?”

“Ông ta tòng quân từ năm 16 tuổi, hơn nữa…” Tần Nghiên Phân lục tìm bao công văn để bên cạnh, “Tôi từng điều tra chi tiết về ông ta, di chứng chấn thương tâm lý của ông ta rất nghiêm trọng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

“Nhưng có một vấn đề!” Tần Nghiên Phân nói, “Ông ta tham chiến khi chiến tranh sắp kết thúc, trong hai năm này, chiến khu nơi ông ta đóng quân không phải vùng giao chiến chủ chốt, ngược lại, nó rất gần hậu phương, nói cách khác, ông ta chỉ bị đưa tới để làm quân dự phòng, còn chưa kịp lên sân khấu thì chiến tranh đã kết thúc.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.

“Chỗ đó cũng không có trại tập trung.” Tần Nghiên Phân tiếp tục.

“Nói cách khác.” Triển Chiêu nhíu mày, “Ông ta không có lý do gì để bị di chứng chấn thương tâm lý nghiêm trọng như vậy!”.

Tần Nghiên Phân gật đầu.

“A?” Triển Chiêu cảm thấy ký ức của mình có chút hỗn loạn, nhưng ngẫm lại thì không thể nào, từ khi sinh ra tới giờ ký ức của anh chưa từng bị hỗn loạn bao giờ, “Bối cảnh này so với cái được đề cập trong nghiên cứu của vị giáo sư tâm lý học kia không giống nhau lắm a …”

Tần Nghiên Phân cười cười, “Giáo sư tâm lý học nào nhỉ, tiến sĩ Stephen?”.

Triển Chiêu gật đầu.

“Ông ta cũng tham gia thế chiến II, cậu biết không?” Tần Nghiên Phân hỏi.

Triển Chiêu gật đầu, “Hồi đó ông ấy là bác sĩ chiến trường, tiếp xúc với rất nhiều bệnh nhân mắc chứng chấn thương tâm lý, nghiên cứu của ông ấy vốn là về chứng chấn thương tâm lý, không ngờ sau đó ăn may nên có đột phá lớn trong nghiên cứu chứng hoang tưởng. Có điều năm đó mọi người hiểu biết quá ít về chấn thương tâm lý, toàn bộ đều phân loại thành bệnh tâm thần…”

Tần Nghiên Phân lắc đầu.

Triển Chiêu hơi sửng sốt, “Sai ạ?”

“Đúng cả, nhưng thiếu.” Tần Nghiên Phân nói rồi lấy ra một phần văn bản được photo đưa cho Triển Chiêu xem, “Đây là huân chương ông ấy nhận được. Trong thế chiến II, ông ấy từng một lần lập công to.”

Triển Chiêu khẽ sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường nhìn thử, rồi nhíu mày, “Đây là huân chương dành cho anh hùng chiến đấu, y sĩ chữa bệnh không phải đều nhận huân chương chữ thập đỏ sao …”

“Vị tiến sĩ Stephen này, chỉ số thông minh tương đối cao, ông ấy ngoại trừ học y ra, cũng có nghiên cứu về thuốc súng, mạch điện và máy móc, ông ấy khi đó, là chuyên gia bom mìn!” Tần Nghiên Phân lấy một tấm hình đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xem, “Đây là tiến sĩ Stephen.”

Triển Chiêu nhận lấy quan sát, đó là một bản photo từ một tờ báo, bên trên là tin tức về việc tiến sĩ Stephen được trao tặng huân chương.

“Quê hương của tiến sĩ Stephen chính là chiến khu mà năm đó Royce chịu trách nhiệm.” Tần Nghiên Phân nói, “Người vợ yêu dấu, cùng với bọn trẻ, một trai một gái, đều bị giết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khẽ sửng sốt.

“Quê hương ông ta không phải vùng phi chiến khu sao?” Hai người khó hiểu, “Sao mà toàn gia bị giết vậy?”.

“Cướp bóc.” Tần Nghiên Phân nói, “Trong chiến tranh, ngoại trừ binh sĩ và dân chạy nạn ra, phần đa là cường đạo. Những kẻ này đa số đều có quân phục, nhiều hơn cả là trang phục của đội quân y, có thể tự do ra vào vùng chiến khu và phi chiến khu, có vài nhóm chuyên cướp của người chết, tỷ như lột đồng hồ, rút dây lưng v.v của các binh sĩ tử nạn trên chiến trường. Có điều tài sản cướp được theo cách này không nhiều lắm. Mà cách hay nhất để kiếm tiền chính mượn gió bẻ măng… Ở chiến khu sát biên giới hoặc vùng phi chiến khu, thừa dịp chỉ có phụ nữ, người già, trẻ em yếu ớt, tranh thủ thời gian thanh niên đều tòng quân đánh giặc mà ra tay cướp đoạt.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, có lẽ đang tưởng tượng ra quang cảnh ngày ấy.

“Royce đúng ra phải là một nghệ thuật gia khốn cùng chán nản, cũng là một tay tâm thần.” Tần Nghiên Phân nói, “Thế nhưng… Sau chiến tranh ông ta lại vô cùng giàu có, đây là căn nhà trước đây ông ta sống.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn ảnh chụp gian nhà Tần Nghiên Phân cho xem, “Không phải sản nghiệp tổ tiên ạ?”

“Ông ta là cô nhi.” Tần Nghiên Phân lắc đầu.

“Các cậu xem trong bút ký của ông ta đây, bản thiết kế ban đầu của Vợ và Con gái.” Tần Nghiên Phân mở ra một trang trong quyển sổ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong bản thiết kế ban đầu của Vợ và Con gái, người vợ có đeo một chiếc vòng cổ ruby vô cùng xa hoa mỹ lệ.

“Đây là ghi chép về tổn thất tài sản viết khi tiến sĩ Stephen đi báo án.” Tần Nghiên Phân lấy ra một tập giấy, “Trong đó có miêu tả một sợi dây chuyền ruby…”

“Chiếc vòng ruby này là Stephen mua được trong một buổi đấu giá.” Tần Nghiên Phân tiếp tục nói, “Stephen hồi đó xuất thân danh môn, nói theo tình hình hiện tại thì chính là nhà đại gia điển hình, ông ấy mua sợ dây chuyền này bởi vì nó khá phù hợp với mái tóc đỏ của vị hôn thê thanh mai trúc mã nhà mình.” Tần Nghiên Phân lại lấy ra một bản photo khác, “Báo chí hồi đó cũng có đưa tin về buổi đấu giá này.”

“Vì thế suy ra … Royce chính là hung thủ sát hại vợ con của ông ấy năm đó?!” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Một trong số hung thủ!” Tần Nghiên Phân tiếp tục, “Vụ án cướp của giết người trong vùng phi chiến khu năm đó vẫn chưa bắt được thủ phạm, nhưng có người nhìn thấy đó là một đám thanh niên mặc áo của bệnh binh, đại khái có 6 tên. Tôi đoán là, bọn họ giả vờ là bệnh binh, nóicó người đang bị thương, mong người dân hãy mở rộng cửa giúp đỡ … Các cậu cũng biết, năm đó mà gặp tình huống này, ai cũng sẽ nhiệt tình hỗ trợ.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Ông ta mắc chứng chấn thương tâm lý hóa ra vì chuyện này!”.

Tần Nghiên Phân gật đầu.

“Royce năm đó mới 18 tuổi.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Nên có lẽ ông ta không phải tên cầm đầu, còn có người khác?”

Tần Nghiên Phân cười cười, “Kinh nghiệm phá án à?”

Bạch Ngọc Đường ngồi thẳng người, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, “Ý của cô là, Royce nhờ một đêm đó mà phất nhanh, nhưng lại mắc bệnh về tinh thần nghiêm trọng. Mà vị bác sĩ tâm lý trị bệnh cho ông ta, lại chính là người có vợ con bị ông ta giết sạch năm đó!”

Tần Nghiên Phân gật đầu, “Đại khái hơn 30 năm trước, thị trấn mà Royce ở xảy ra một vụ nổ, đúng ngày đó, Royce hoàn thành tác phẩm Vợ và Con gái, tự sát thân vong.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, không hiểu sao cùng nghĩ đến đoạn ghi âm trong cuộc điện thoại gọi tới quấy rối Trần Mật, lẽ nào đứa trẻ khóc trong đoạn ghi âm đó … chính là bé gái trong bức điêu khắc Vợ và Con gái kia?

“Nơi nào xảy ra nổ vậy ạ?” Triển Chiêu hỏi.

“Nhà thờ trong trấn.” Tần Nghiên Phân trả lời, “Trong giáo đường, tìm được 5 thi thể đã vỡ nát.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày, “5 cỗ thi thể, người chứng kiến nói năm có đám cướp có 6 tên … Cho nên, tính cả Royce nữa là 6, cô nghi ngờ là Stephen báo thù?”

Tần Nghiên Phân lấy ra một vài tấm hình chụp lại hiện trường vụ án năm đó, “Tôi phát hiện vài điểm đặc biệt, trên cánh tay phải của mấy thi thể còn tương đối hoàn chỉnh, đều có hình xăm, tuy rằng không phân biệt được đó là những ai.”.

“F…”

“Trên cánh tay của Royce, cũng có hình xăm.” Tần Nghiên Phân tiếp tục, “Tôi có hỏi qua vài người bạn hồi đó của ông ta, bọn họ nói, Royce có quen một số người, trong tên của bọn họ đều có một chữ F, như là một hội gì đó vậy, đôi bên cũng qua lại khá thân thiết.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, “Cô tra được thì Stephen cũng có thể tra được, vì thế đã giết những người đó báo thù?”

Tần Nghiên Phân gật đầu.

Bạch Ngọc Đường thắc mắc, “Chuyện này, kỳ thực không liên quan đến cô nhiều lắm, dù sao cũng cách xa vạn dặm, vì sao…”

“Vì sao tôi lại vứt bỏ con cái mà trốn chui trốn nhủi?” Tần Nghiên Phân hỏi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

Ngoài cửa, Trần Mật cau mày, hắn cũng rất thắc mắc chuyện này.

“Cho tới thời điểm này, các cậu nghĩ Stephen là người thế nào?” Tần Nghiên Phân hỏi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau.

Bạch Ngọc Đường trả lời, “Những kẻ đó bị trừng phạt đúng tội.”

Triển Chiêu cũng gật đầu.

“Không sai!”Tần Nghiên Phân gật đầu, “Đó là một cuộc chiến, bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ vì vợ con vô tội của mình mà báo thù, Stephen đại khái dùng vài chục năm mới tìm ra được hung thủ, cuối cùng báo thù thành công. Tôi cũng không nói ông ta sai, nhưng sau đó thì khác!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn Tần Nghiên Phân, “Sau đó thế nào a?”.

“Vụ nổ xảy ra, Stephen biến mất, mặt khác, cùng ngày có 5 hộ dân báo án, người đàn ông trụ cột trong nhà đã mất tích, đứa con cũng không thấy đâu.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Những đứa trẻ cũng mất tích?”

Tần Nghiên Phân gật đầu, “5 bé trai, đều là con một, mặt khác…”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thấy Tần Nghiên Phân lấy ra một tập tư liệu khác, “Royce kỳ thực có hai đứa con gái, là cặp song sinh, bé gái còn lại không chết, sau này được người khác nhận nuôi.”

“Song sinh?!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.

“Về vụ bắt cóc bọn trẻ, cảnh sát tiến hành điều tra thì nhận được lời khai từ một nhân chứng rằng có thấy một người đàn ông trung niên bắt đứa trẻ đi, bề ngoài miêu tả khá giống Stephen.” Tần Nghiên Phân nói, “Mà trụ cột đã biến mất của 5 hộ dân kia, chính là chiến hữu trong cùng chiến khu với Royce. Bọn họ ở khá xa nhau nhưng đều rất giàu có. Chiến tranh kết thúc, ai ai cũng cần xây dựng lại cuộc sống, vì thế kết hôn khá muộn, con cũng chưa đủ lớn. Mà mấy người đó trên cánh tay phải đều có hình xăm chữ F. Chỉ tiếc năm đó kỹ thuật DNA còn chưa được ứng dụng rộng rãi trong điều tra hình sự, bởi vậy không giải quyết được gì.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm vào Tần Nghiên Phân, vẫn chưa tiêu hóa xong vì đột nhiên được tiếp nhận một lượng thông tin quá lớn!

“Tôi cũng thử điều tra.” Tần Nghiên Phân nói, “Phát hiện nơi Stephen ở cũng từng xảy ra cháy nổ, có rất nhiều người vô cớ mất tích!”

Triển Chiêu khẽ sờ sờ cằm, một lúc lâu mới hỏi, “Chấn thương tâm lý sao?”.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Cậu nghĩ Royce giết người?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Không chỉ Royce bị chấn thương tâm lý, Stephen cũng bị!”.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Lúc ông ta tham gia chiến sự với vai trò quân y đã thấy nhiều người chết như vậy … Có thể hiểu được.”

“Ông ta hao hết tinh lực tìm kiếm mấy kẻ kia, đồng thời đã thiết kế để đưa bọn chúng vào chỗ chết.” Triển Chiêu khó hiểu, “Sau đó vì sao còn bắt cóc bọn trẻ? Để cho…”

Triển Chiêu đột nhiên suy nghĩ kỹ lại, “Nếu hai bộ Bánh xe Đức phật đều do Royce làm, như vậy một cái ở chỗ của cô, cái còn lại thì xuất hiện ở vùng núi nơi biên thuỳ … có liên quan gì đến vụ Bốn bức điện báo không?”.

Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Bánh xe Đức Phật là do người tạo ra, chứng tỏ không hề tồn tại cái gọi là lời nguyền giết người, nạn nhân trong vụ án Bốn bức điện báo đó là bị người giết chết; lỗ huyệt, Bánh xe Đức Phật, phần mộ bị xới tung, còn có bốn bức điện báo nọ … đều là giả tạo!”

Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Thôn đó với nơi Royce về mặt địa lý cách nhau không xa lắm, nhưng thời gian lại chênh nhau những 10 năm … Stephen lẽ nào dẫn theo đám trẻ con vẫn ở lại thôn nhỏ trên núi nơi biên thuỳ đó?”.

“Năm đó thôn này bị cô lập là vì đất đá trôi xuống gây sạt lở.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Có rất nhiều cách để làm sạt lở núi, tỷ như, kích nổ.”

Tần Nghiên Phân mỉm cười, “Khó trách các cậu có thể tra ra vụ án của Hưng Long năm đó, lại cứu Tiểu Mật và Tiểu Du vô số lần …”

Triển Chiêu chỉ chỉ quyển sổ và cỗ Bánh xe Đức Phật, hỏi, “Ai đưa cho cô thế?”.

“Một cô gái.” Tần Nghiên Phân nói.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, hỏi tiếp, “Là người trong nước ạ?”.

Tần Nghiên Phân cười lắc đầu, “Tôi nói thẳng luôn vậy, là cô con gái còn sống của Royce!”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, đột nhiên lấy máy tính ra, mở một tấm hình, đưa cho Tần Nghiên Phân xem, “Có phải cô này không?!”

Tần Nghiên Phân nhíu mày nhìn một chút, đáp, “Năm đó lúc tôi gặp con bé mới 10 tuổi, được người giám hộ đưa đến, cái này …”

Tần Nghiên Phân quan sát thật kỹ tấm hình, gật đầu, “Có lẽ đúng đó!”.

“Làm sao xác định được ạ?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Trên cổ cô này có một nốt ruồi rất rõ!” Tần Nghiên Phân chỉ chỉ vào cổ cô gái trong tấm hình.

Bạch Ngọc Đường nhìn lại, tấm hình Triển Chiêu đưa cho Tần Nghiên Phân xem là chụp nữ nhiếp ảnh gia mà Trình Mộc thầm mến, Trình Mộc năm đó theo cô gái này đi Romania rồi mất tích, lúc trở về thì đã biến thành “thây khô” người hiện tại đang bị giam trong phòng thẩm vấn.

“Cô ta dĩ nhiên lại là con gái của Royce.” Triển Chiêu khó hiểu, “Người giám hộ của cô ta là …”.

“Nhà sưu tầm là chủ sở hữu bức Vợ và Con gái, đã chết rồi.” Tần Nghiên Phân nói, “Cô gái này sau đó chưa từng xuất hiện, mỗi nhà sưu tầm sở hữu Vợ và Con gái bất luận là ai đều gặp nạn không may, người sở hữu hiện tại của bức điêu khắc này rất thần bí.”.

“Cô ta vì sao lại đưa mấy thứ này cho Trầm Bác?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Năm đó, nhà sưu tầm kia đưa nó cho Trầm Bác, vì thầy là người có tiếng nói trong giới khảo cổ học, hắn mong muốn thầy có thể điều tra sự thật về bánh xe Đức Phật và cái chết của Royce … Tôi chính là trong lúc tra về cái chết của Royce mới tra phải thứ không nên tra.” Tần Nghiên Phân cười khổ, “Các cậu cũng biết, tôi có một ông chồng không bình thường.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường khẽ sửng sốt nhìn Tần Nghiên Phân, “Trần Hưng Long phát hiện được gì sao?”.

Tần Nghiên Phân gật đầu, “Trong tư liệu nghiên cứu của tôi, có một số hình ảnh chi tiết liên quan đến vụ nổ ở giáo đường … Trong đó có quả bom. Hưng Long đột nhiên nói với tôi, quả bom đó người bình thường không làm ra được, đó là do F chế tạo.”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều buồn bực, “F? Khi đó hắn đã biết đến F rồi?”.

Tần Nghiên Phân gật đầu, “Ừ! Anh ấy say mê chế tạo bom mà, rất có hiểu biết với việc này. Anh ấy nói có một người mua bom cung cấp cho lính đánh thuê, người ta đều gọi y là tiến sĩ F, loại bom đó nhân viên phòng chống cháy nổ bình thường đều phá không được!”.

“Vì vậy…” Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Tiến sĩ F, chính là Stephen?”.

Tần Nghiên Phân gật đầu.

“Nhưng… đó không phải tên kẻ thù của ông ta à?” Bạch Ngọc Đường không rõ, “Sao lại tự xưng như thế?”.

Triển Chiêu nhíu mày, “Nhân sinh quan của Stephen đã hoàn toàn sụp đổ, trong lúc ông ta báo thù, có thể cũng đã biến thành ác ma tàn bạo. Ông ta bắt con nhỏ của kẻ thù về nuôi, là điểu hình của hành vi thay thế, ông ta cần những đứa trẻ này để thế chỗ cho hai đứa con đã mất … chỉ bắt bé trai không bắt bé gái vì —— bé trai là sự kế tục của ông ta, bé gái là sự kế tục của vợ ông ta. Nghiên cứu của ông ta không phải miêu tả lại Royce mà là chính bản thân mình! Con trai và ông ta, là ma quỷ, con gái và người vợ đã chết giống nhau, là thiên sứ… Ông ta đã bồi dưỡng 5 bé trai kia thành ác ma… Không đúng, người mất tích khi ấy nhiều như vậy, e rằng ông ta không chỉ thu dưỡng có 5 đứa trẻ, hoặc đã giết thêm N người khác. Ông ta quanh năm nghiên cứu Royce, Royce nói không chừng bị ông ta từng bước một bức điên, mà người để chế tạo ra Bánh xe Đức Phật, không chừng cũng là do ông ta cung cấp.”

Tần Nghiên Phân bất đắc dĩ, “Phương diện này tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ có thể điều tra lại những tư liệu đã có, còn điều tra hình sự và phương diện tâm lý tôi không rành.”

“Nhà sưu tầm kia sao lại để các cô điều tra?” Triển Chiêu hỏi.

“Cái người sưu tầm đó chỉ biết là Royce đã chết, đây là tác phẩm của ông ta, hắn muốn biết được giá trị nghệ thuật của những tác phẩm nghệ thuật này để định giá, hắn cũng không biết quan hệ giữaRoyce và Stephen, chỉ vì đồng tình nên mới thu dưỡng cô bé kia … Còn cô bé có thể khi mọi chuyện xảy ra còn quá bé nên cái gì cũng không nói. Nhưng cỗ Bánh xe Đức Phật loại nhỏ và bản phác thảo này là do cô bé này giữ, tôi bây giờ vẫn còn nhớ rõ như in hình dáng của cô bé khi đó, vô cùng nhỏ gầy, ánh mắt vừa tối tăm lại cô độc, ôm chặt cái hộp trong tay.”.

Triển Chiêu thắc mắc, “Cô bé năm đó đã xảy ra cái gì?”

“Lúc cảnh sát đến nhà Royce, ngoại trừ Vợ và Con gái cùng thi thể Royce ra, còn tìm được cô bé đang ôm cái hộp ở trong tầng hầm. Cô bé rất sợ hãi, không hề mở miệng nói chuyện. Sau đó nhà sưu tầm kia thấy cô bé tứ cô vô thân nên đã nhận nuôi.” Tần Nghiên Phân nói, “Thời gian có chút hỗn loạn, tôi không điều tra đến cuối cùng, nhưng Trầm Bác điều tra xong rồi cũng không công khai ra.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, “Vì sao?”

Tần Nghiên Phân đáp, “Lúc đó Hưng Long dặn tôi không nên tham dự quá sau, anh ấy nói có lẽ sẽ rất nguy hiểm. Hơn nữa lúc đó tôi còn muốn bảo vệ bí mật về mối quan hệ giữa chúng tôi … Đáng tiếc lại bị một người phát hiện.”

“Ai?”

“Phương Hữu.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Phương Hữu?!”

Tần Nghiên Phân bất đắc dĩ, “Hắn là một giáo viên hệ khảo cổ hồi đó, hắn vẫn theo đuổi tôi … Mãi sau này hắn phát hiện ra quan hệ giữa tôi và Hưng Long.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường kinh ngạc.

“Phương Hữu nói chuyện này cho Trầm Bác.” Tần Nghiên Phân nói, thần sắc thoáng ảm đạm, “Trầm Bác bắt tôi rời khỏi viện nghiên cứu.”

Triển Chiêu khẽ ngẩn người, sau đó mỉm cười, hỏi lại, “Trầm Bác đố kị tài hoa của cô, sau đó… muốn độc chiếm thành quả nghiên cứu?”

Tần Nghiên Phân cười khổ, “Tôi không nghĩ nhiều lắm, tôi chỉ biết là, F theo dõi tôi.”.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Ông ta biết cô điều tra ông ta?”.

“Ông ta biết tôi điều tra ông ta hay không không phải vấn đề!” Tần Nghiên Phân bất đắc dĩ, “Việc tôi lo lắng là, Phương Hữu đi gặp Hưng Long, hắn thấy được Tiểu Mật!”

Triển Chiêu gật đầu, trong trí nhớ Trần Mật, đúng là đã thấy qua Phương Hữu..

“Tôi bắt đầu cảm giác được, có người đang âm thầm theo dõi Tiểu Mật, tôi sợ bọn họ cũng sẽ phát hiện ra Tiểu Du.” Tần Nghiên Phân nói, “Vì thế tôi làm một việc.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cô làm gì a?”

“Tôi đăng tải một bức tranh.” Tần Nghiên Phân lấy ảnh chụp bức tranh gốc đưa cho Triển Chiêu..

Triển Chiêu cầm lấy xem xét.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn bức họa, cảm thấy có chút choáng váng, thật nhiều đường cong vô cùng mất trật tự… Nhưng lại giống như có một quy luật nào đó, ở giữa bức tranh, có nét vẽ, nhìn như một chữ ký, kết cấu vô cùng tinh xảo..

Triển Chiêu khẽ nhướn mày, “Cô dùng bức họa này để cảnh cáo?”

Tần Nghiên Phân gật đầu.

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Cảnh cáo gì thế?”

“Bức họa này kỳ thực được hình thành từ vô vàn những ký tự bị chia nhỏ, phá vỡ tất cả các trình tự, sau khi ghép lại, hẳn là —— tôi có chứng chứ phạm tôi của ông, đừng tới gần con tôi, nếu không chúng ta đồng quy vu tận.” Triển Chiêu nói, “Còn có cái tên Trần Hưng Long cùng cách phá bom sai lầm nọ!”

“Nó không phải cách phá sai lầm đâu.” Tần Nghiên Phân lắc đầu, “Loại bom đó, trên thế gian này chỉ có mình Hưng Long có thể tháo được, đó là lợi thế của chúng tôi! Nếu như chúng tôi công khai phương pháp hóa giải ấy, việc kinh doanh vũ khí của ông ta lập tức đi đời! Phải biết rằng, nuôi dưỡng 5 đứa trẻ, còn gánh thêm dã tâm của ông ta, cần có rất nhiều tiền.”.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trầm mặc một lúc, hỏi tiếp, “Vì thế cô bắt đầu trốn chạy, không gặp con cái của mình nữa?”

Tần Nghiên Phân gật đầu, “Kỳ thực tôi cũng không có bằng chứng hoàn chỉnh, chỉ phô trương thanh thế vậy thôi, vì thế tôi không thể để bọn chúng tìm được tôi! Chỉ còn cách tôi trốn đi thật xa, bọn chúng lại không dám tới gần Trần Mật. Mặt khác, tôi một mực điều tra tin tức về những đứa trẻ bị ông ta bắt đi. Khi Hưng Long gặp chuyện không may, tôi trở nên tứ cố vô thân, tôi chỉ có năng lực bảo hộ Tiểu Mật, nên đã hoàn toàn vứt bỏ Tiểu Du, mọi người đều cho rằng Tiểu Du là con gái của Hưng Long và Dư Phượng, không hề có chút quan hệ nào với tôi, như vậy mới có thể đảm bảo con bé không bị tôi liên lụy.” Nói rồi, Tần Nghiên Phân cười khổ, “Tôi năm đó làm mẹ quá sớm, chắc mẩm sẽ có một đống thời gian để ở với con mình, thật không ngờ …”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều bất đắc dĩ nhìn bà, quả nhiên… lý do bà lẩn tránh, là vì muốn bảo hộ hai anh em họ.

Ở cửa, đám người đang nghe trộm thò đầu ra nhìn Trần Mật, chỉ thấy hắn cúi đầu nhìn điện thoại di động, bởi vì nhìn nghiêng, căn bản không thấy được vẻ mặt của hắn.

“Theo lý mà nói… Đã nhiều năm như vậy, Stephen chí ít đã hơn 90 rồi nhỉ?” Triển Chiêu hỏi, “Ông ta hẳn đã chết rồi mới đúng, uy hiếp không được Trần Mật nữa, vì sao gần đây đột nhiên có người bắt đầu tìm Trần Mật và Trần Du gây phiền phức?”

“Bọn họ tìm tôi đó!” Tần Nghiên Phân nói.

“Bọn họ?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng loạt nghĩ tới Trình Mộc, nhưng Trình Mộc vì sao lại có liên quan đến vụ án này?

“Tôi cũng không rõ lắm, tôi một mực âm thầm bảo hộ Tiểu Mật và Tiểu Du.” Tần Nghiên Phân nhíu mày, “Nhưng gần đây xảy ra một chuyện khiến tôi rất không an lòng, tôi không dám đánh cuộc với sự an toàn của hai đứa nó, nên đã quyết định hợp tác với các cậu, mong các cậu cho dù có thế nào cũng hãy bảo vệ an toàn cho hai anh em chúng.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn Tần Nghiên Phân, còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên, phía sau Tần Nghiên Phân có bóng người nhào tới, “Bác gái! Để con bảo vệ bác nha … A!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chau mày, chỉ thấy Từ Liệt bị Tần Nghiên Phân giật mình tóm lấy ném ra xa.

Từ Liệt bị quăng ngã xuống đất, Giẻ Lau nhìn cậu ta một cái, rồi đặt mông ngồi ngay lên mặt cậu ta.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, Tần Nghiên Phân xem ra cũng có chút võ nghệ a… Phỏng chừng đã từng luyện qua.

Tần Nghiên Phân ngẩn người, vội khom lưng dìu cậu ta dậy, “Ai nha, tôi quen tay … Cậu không sao chứ!”.

Từ Liệt giãy dụa thoát ra khỏi cái mông của Giẻ Lau, nhào người lên sô pha, lệ rơi đầy mặt, “Dì à, dì yên tâm! Con sẽ bảo vệ dì! Vừa rồi dì đừng để ý, thái quyền của con rất tốt á!”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đỡ trán, Từ Liệt ở một mức độ nào đó chỉ là một tên ngốc đơn thuần mà thôi.

Tuy rằng vụ án còn rất nhiều chi tiết chưa sáng tỏ, thời gian cũng có chút hỗn loạn, nhưng đã thu được tiến triển rất lớn, ít nhất đã biết được những người có liên quan. Kế tiếp, cần tỉ mỉ chỉnh lý lại đã.

“Hay là nghỉ ngơi một chút ạ?” Triển Chiêu lại một lần nữa nhìn Tần Nghiên Phân, cảm thấy bà ấy có vẻ rất uể oải..

“A, cũng được, những gì tôi biết căn bản đã nói xong, sắp tới có chuyện gì xảy ra tôi cũng không biết đâu.” Tần Nghiên Phân có vẻ vì không giúp được gì mà có phần áy náy.

“Cô đã giúp rất nhiều rồi, còn lại cứ giao cho bọn cháu.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đứng lên, Tần Nghiên Phân cũng đứng lên co giãn gân cốt một chút.

“Dì, để con rót nước cho dì!” Từ Liệt chạy lại chỗ bình nước.

Chỉ là mới ra tới cửa đã bị Bạch Ngọc Đường túm lại, kéo sang một bên, ý là —— cậu bớt phiền phức đi.

Từ Liệt vỗ vỗ vai Bạch Ngọc Đường, ý là —— cho tôi cơ hội nịnh nọt dì ấy chút đi!.

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, ý là —— ưu tiên người khác đã, cậu xếp hàng đi.

Từ Liệt ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Mật ở ngoài cửa.

Lúc này, thang máy phía sau hắn “đinh” một tiếng mở ra.

Mọi người vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy Trần Du lưng đeo ba lô chạy ra, “Anh?”.

Trần Mật quay đầu lại, cũng có chút kinh ngạc nhìn Trần Du, “Sao em lại tới đây?”.

Trần Du trên dưới trái phải quan sát Trần Mật, phát hiện hắn không có việc gì mới an tâm, “Tiến sĩ Triển nói có chuyện gấp muốn em tới đây chiếu cố một người, làm em sợ muốn chết tưởng anh xảy ra chuyện gì chứ.”

Trần Mật ngẩn người.

Triển Chiêu bước lại, trong tay bưng một bình nước ấm, giao cho Trần Du, chỉ chỉ vào phòng nghỉ, “Ừ, trong đó có một dì là nhân chứng vô cùng quan trọng, dì ấy rất thích em, nên anh lén tìm em, ráng giúp anh chiếu cố dì ấy nhé.”.

“Vâng ~” Trần Du gật đầu, đón lại ấm nước, “Đơn giản í mà, cứ để em.” Rồi cười hì hì bưng ấm nước đi chiếu cố người “dì” bên trong.

Trần Mật nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cười, chỉ chỉ điểm tâm trên bàn, “Anh có hứng thú thì cũng đi chiếu cố dì ấy đi.”

Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ vai Từ Liệt, rồi kêu Tương Bình đi thăm dò tư liệu.

Từ Liệt chạy lại hỏi Trần Mật, “Có vào không?”

Trần Mật đưa trà bánh cho cậu ta, “Cậu giúp tôi đi, nhưng trước mặt Tiểu Du cẩn thận chút, để lộ ra thì cậu coi như xong.”

Từ Liệt khẩn trương, “Vậy là không bị lộ thì sẽ chưa xong, tức là em vẫn có cơ hội đúng không?”.

Trần Mật bất đắc dĩ nhìn trời, vội vã tiễn người đi, rồi lại chỗ Bạch Ngọc Đường, lúc này, người của SCI đang báo cáo lại đầu mối vừa tra được cho Bạch Ngọc Đường.

“Cho tôi tham dự điều tra vụ này.” Trần Mật nói với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn, “Anh không phải cảnh sát.”

Trần Mật kiên trì.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Cục trưởng Bao đồng ý là được.”

Nói còn chưa dứt lời, Triển Chiêu đã lắc lắc di động trong tay, “Tôi gửi tin nhắn hỏi, cục trưởng đồng ý rồi.”.

Bạch Ngọc Đường cười cười, gật đầu, ngoắc mọi người, “Có đầu mối đột phá, chúng ta chỉnh lý vụ án lại thôi!”

Đang nói, ở cửa Công Tôn cầm một phần báo cáo đi vào, “Trùng hợp vậy, tôi cũng có đầu mối đột phá!”
Bình Luận (0)
Comment