S.c.i. Mê Án Tập

Chương 515

Bạch Ngọc Đường cầm chìa khóa xe, vội vã chạy tới gara, chuẩn bị cùng nhóm Triển Chiêu tập hợp.

Triển Chiêu nói cho anh biết, đội đặc công đang dùng máy cảm biến nhiệt quét quanh “Vườn Táo” kia, bởi diện tích quá lớn, hơn nữa có thể còn có đường hầm, cộng thêm hệ thống theo dõi nghiêm mật bên ngoài, hành động thanh trừ lần này vô cùng trắc trở. Nhân số và trang bị của đội đặc công cũng cần bổ sung, nên Bao Chửng lệnh cho Bạch Ngọc Đường tự mình đến chỉ huy, dẫn người tiến nhập Vườn Táo.

Bạch Ngọc Đường vừa mở cửa xe, vừa hỏi Triển Chiêu, “Phóng xạ thế nào?”

Triển Chiêu nói, “Đã mời chuyên gia đến kiểm tra, hiện tại tất cả các trị số đều bình thường.”.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, vừa chuẩn bị lên xe thì thấy cửa thang máy ở phía xa mở, có một pháp y mặc áo blouse trắng chạy ra.

Đó là một trong hai pháp y thực tập của lão Dương, trước Bạch Ngọc Đường từng gặp qua ở SCI, rất hoạt bát, cũng hay nói.

Pháp y nọ hiển nhiên chạy xuống là để đuổi theo Bạch Ngọc Đường, thấy anh muốn lên xe, liền vội hô lên, “Đội trưởng Bạch, chờ một chút!”

Bạch Ngọc Đường đứng ở cửa xe chờ cậu ta.

Cậu pháp y chạy đến trước mặt, vừa thở dốc, vừa đưa thứ gì đó cho anh, “Pháp y Dương kêu em đưa cái này có anh, nó được quấn ở khuỷu tay của Trình Mộc.”

Bạch Ngọc Đường đưa tay ra nhận, đó là một sợi dây dài, trên đó có treo một vật trang sức, hình dạng giống cái chìa khóa, nhìn rất ấu trĩ, có phần giống loại chìa khóa của cái hộp mà bọn nhỏ hay chơi trò cất tiền, đã rỉ sắt một chút.

Bạch Ngọc Đường hỏi cậu pháp y nọ, “Đây là cái gì?”.

Cậu pháp y lắc đầu, “Như là khóa của món đồ chơi nào đó, hoặc là dây cót.”

“Dây cót?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ..

“Anh lúc bé chưa từng chơi a?” Cậu pháp y hỏi, “Giống với ếch lên cót á, xoay xoay cái cót rồi để nó xuống đất, nó sẽ nhảy nhảy về phía trước.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, cũng không có công phu nghiên cứu xem thứ này rốt cuộc dùng như thế nào, có điều trên người Trình Mộc chẳng có thứ gì trừ cái này, phỏng chừng có tác dụng trọng yếu gì đấy, vì thế pháp y Dương mới kêu trợ thủ đưa cho anh.

Bạch Ngọc Đường cảm ơn cậu pháp y nọ, rồi lên xe.

Cậu pháp y nọ hình như còn có gì muốn nói..

Bạch Ngọc Đường khởi động xe xong, nhìn vào kính chiếu hậu thấy vẻ mặt cậu ta như nói lại thôi, đành hỏi, “Còn có việc?”

“Ách…” Cậu pháp y do dự một chút, tiến đến bên cửa xe Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Em biết các anh phải bí mật hành động, nhưng em vừa nghe được hình như anh nhắc tới Vườn Táo đúng không?”.

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, gật đầu, “Ừ.”.

Cậu pháp y đưa tay vào túi lấy ra một cái ví, mở ra cho Bạch Ngọc Đường xem tấm ảnh để trong đó.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua tấm hình, là ảnh chụp chung của hai thanh niên, một người là cậu pháp y này, người còn lại là một cậu nhóc cũng tương đương tuổi cậu ta, tên mặt có tàn nhang. Hai người đều mặc đồ tốt nghiệp màu đen, xem ra là bạn học..

Bạch Ngọc Đường khó hiểu nhìn cậu ta.

“Đây là người bạn học từ nhỏ của em, sau khi bọn em tốt nghiệp đại học, em đi học nghiên cứu sinh hệ Y Học, cậu ấy vào hệ Sinh Vật …”.

Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ, nói, “Trọng điểm.”.

Cậu pháp y mấp mấp miệng, cố lấy dũng khí, “Em đi cùng được không? Trên đường đi em nói rõ cho anh.”.

Bạch Ngọc Đường để cậu ta lên xe.

Xe nổ máy, rất nhanh chạy về phía ngoại thành..

Cậu pháp y tranh thủ thời gian, kể mọi chuyện cho Bạch Ngọc Đường, “Cậu ấy học rất giỏi, trong lúc học nghiên cứu sinh được một đại dược sĩ nhìn trúng, tiền đồ vô hạn. Nhưng lần trước cậu ấy lại gửi cho em một tin nhắn rất kỳ quái, nói là cậu ấy phát hiện một bí mật, có thể sẽ toi mạng, hỏi em có quen cảnh sát nào đáng tin không.”.

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, “Cậu ta xảy ra chuyện gì?”.

“Trong tin nhắn cậu ấy không nói tới, em gọi điện thoại cho cậu ấy, thì không ai nghe, đến nhà tìm thì mẹ cậu ấy nói cậu ấy đi du lịch, lâu rồi chưa có về nhà.” Cậu pháp y nói, “Đêm qua, em lại nhận được điện thoại của cậu ấy, cậu ấy hình như rất sợ hãi, nói em nghĩ cách cứu cậu ấy, cậu ấy hiện tại rất nguy hiểm, em hỏi cậu ấy đang ở đâu, cậu ấy nói ở Vườn Táo ngoại ô thành phố S.”.

Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc..

“Nhưng lúc đó em đâu biết Vườn Táo nào, còn đang nghĩ ngoại ô thành phố S làm gì có táo thì cậu ấy lại nói nếu có cơ hội sẽ gọi điện nữa, kêu em tìm một cảnh sát nào đáng tin đã.” Cậu pháp y hiển nhiên rất lo lắng, “Em vừa nghe anh nói chuyện trong phòng giải phẫu có nhắc tới Vườn Táo, nên …”.

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, “Bạn cậu đang nghiên cứu gì cậu biết không? Bình thường có hay liên lạc với nhau không?”

“Có.” Cậu pháp y nói, “Cậu ấy có kêu là đang nghiên cứu thuốc mới gì đấy, nhưng không nói nhiều lắm, gần đây cơ hội gặp nhau lại không nhiều. Đúng rồi! Cậu ấy rất thích xem một bộ phim điện ảnh tên là Sự Nổi Dậy Của Loài Khỉ”.

Bạch Ngọc Đường khẽ ngây người, trước nay anh vẫn không có khái niệm gì với phim phò gì cả, nghe tên thì hỏi, “Phim khoa học viễn tưởng?”

“Nói một cách đơn giản là một nhà khoa học để khai phá ra thuốc chữa bệnh mất trí của tuổi già nên đã dùng khỉ làm thí nghiệm, sau đó khỉ tiến hòa thành trí lực của con người, bắt đầu cùng loài người đối kháng.”

Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật, phim ảnh gần đây đều mới mẻ như thế sao?

Cậu pháp y liếc liếc Bạch Ngọc Đường, thử thăm dò, “Đội trưởng Bạch chưa coi hả? Out thế?”

“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường bắt đầu ra tới ngoại thành, “Tiếp tục nói về người bạn kia của cậu đi.”

“À.” Cậu pháp y nói tiếp, “Một lần nọ cậu ấy đến nhà em, vừa lúc thấy đĩa phim 《 Sự Nổi Dậy của loài Khỉ 》 để trên bàn thì cầm lên coi, rồi nói ‘Tưởng tượng và hiện thực luôn có khoảng cách không thể vượt qua. ’“

Bạch Ngọc Đường đã thấy xe chỉ huy của nhóm Triển Chiêu ở phía trước, không quên hỏi, “Có ý gì?”

“Cậu ấy lúc đó rất ngậm ngùi nói rằng, con người căn bản không sáng tạo ra nổi con khỉ có trí tuệ cao lại có tình cảm như Caesar được.” Cậu pháp y nhớ lại, “Chỉ có thể tạo ra người máy sát thủ, trên thế giới này không có bất luận sinh vật gì có thể chiến thắng con người, bởi vì con người ác độc hơn bất cứ loài động vật nào.”

Bạch Ngọc Đường dừng lại bên cạnh xe chỉ huy, Triển Chiêu cũng vừa ra khỏi xe, anh để ý thấy ở ghế phó lái trên Bạch Ngọc Đường còn có một người thì thắc mắc —— đó không phải thực tập sinh của pháp y Dương ở dưới lầu à?

Bạch Ngọc Đường hỏi thực tập sinh nọ, “Cậu tên gì?”.

Cậu thực tập sinh nhìn trời, đội trưởng Bạch quả nhiên không nhớ được tên mình, “Vương Hạ Thiên.”.

Bạch Ngọc Đường lại hỏi, “Còn bạn cậu?”.

“Văn Đông Thiên.”.

Bạch Ngọc Đường biết không nên cười, nhưng vẫn rất muốn cười, hai cậu nhóc này một hè một đông a.

Hai người xuống xe..

Triển Chiêu đi tới, Bạch Ngọc Đường đại thể nói lại chuyện của cậu pháp y nọ một chút.

Triển Chiêu vuốt cằm, hỏi, “Bạn cậu làm cho công ty dược như thế nào?”

“Rất lớn, hình như gọi là Dược phẩm Solomon gì đấy.” Vương Hạ Thiên nói.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, hẳn là sản nghiệp của Solomon Husky kìa, chậc, cái cậu Đông Thiên kia rơi vào hang sói rồi.

“Người máy sát thủ …” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, vấn Hạ Thiên, “Bạn cậu thông minh không?”

Vương Hạ Thiên gật đầu, “Cậu ấy IQ 163.”.

“Nga…” Triển Chiêu gật đầu, “Bình thường tâm tư thế nào?”

Vương Hạ Thiên nghiêng đầu.

“Tỷ như, có nhanh trí hay không, có dễ bị lừa không, lúc giải quyết chuyện này nọ có thành thục hay không v.v.” Triển Chiêu hỏi.

Vương Hạ Thiên lại gật đầu, “Cậu ấy rất có khả năng, không phải là kiểu mọt sách đâu, ngược lại rất không thành thật, vì thế lúc cậu ấy gọi điện cầu cứu em em mới nghĩ sự tình có lẽ tương đối nghiêm trọng.”

“Gần đây cậu ta có gửi thư hay tin nhắn gì cho cậu không?” Triển Chiêu hỏi.

“Có.” Cậu pháp y lấy điện thoại ra.

Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua chiếc điện thoại di động nọ liền nhịn không được nhíu mày, cái điện thoại đó ít nhất phải to bằng cái dép lê, vỏ ngoài là hình con mèo, nam sinh bây giờ đều có chút nữ tính như vậy à …

Cậu pháp y mở hộp thư ra, “Đây là cái mail cuối cùng cậu ấy gửi cho em, sau này không thấy gì nữa.”

“Trước cái này còn cái nào nữa không?” Triển Chiêu truy vấn, “Có gửi ký hiệu, hay các loại icon gì đó cho cậu không?”

Vương Hạ Thiên ngẩn người, “À … Có một lần gửi nguyên đống lộn xộn.”

Triển Chiêu kêu cậu ta mở ra.

“Lâu lắm rồi, nếu em nhớ không lầm thì có …” Vương Hạ Thiên mở bức thư nọ cho Triển Chiêu xem.

Triển Chiêu cầm lấy vừa nhìn thì nhướn mày, vươn tay vỗ vỗ lên đầu cậu nhỏ, “IQ của cậu chắc chắn dưới 163 nhỉ?”

Vương Hạ Thiên khóe miệng giật giật —— thật tự ái nha, nhưng cậu nhóc trước giờ vẫn rất thần tượng Triển Chiêu, nên được vỗ đầu coi như một loại vinh hạnh.

Triển Chiêu gọi Bạch Trì tới, “Trì Trì.”

Bạch Trì từ trong xe chạy đến.

Triển Chiêu đưa điện thoại cho cậu xem.

Bạch Trì cầm lấy nhìn thoáng qua, “Đây là bản đồ đường ống lập thể!”

Vương Hạ Thiên nhíu mày, làm dồn một cục thịt ngay mi tâm —— nhìn kiểu gì ra lập thể vậy?

Triển Chiêu dặn Bạch Trì, “Mau đưa cho Tương Bình làm thành bản đồ đầy đủ.”

“Vâng!” Bạch Trì cầm điện thoại chạy đi, Tương Bình nhìn một chút rồi bắt đầu gõ bàn phím.

Bạch Ngọc Đường tới chỗ của đội đặc công, Trương Tiếu Phi của đội đặc công không hổ xuất thân quân nhân, đã dựng lên một cái lều quân dụng đơn giản, cùng Bao Chửng ngồi bên trong kiểm tra địa đồ..

“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Dễ thủ khó công.” Sắc mặt Tiếu Phi hơi khó coi, “Nơi này bên ngoài kết cấu đơn giản, không có công sự che chắn, có thể khẳng định cơ quan ngầm đều ở dưới mặt đất. Vừa rồi dùng thiết bị dẫn âm dò xét một chút, có thể khẳng định dưới đất kết cấu rất phức tạp, chúng ta không quen địa hình, tùy tiện xông vào dễ đả thảo kinh xà, hơn nữa bước đi trên nền đất này có khả năng té ngã, thậm chí lọt bẫy.”.

“Nếu biết được kết cấu bên trong thì sao?”

Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng của Triển Chiêu.

Mọi người ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu cầm một tấm bản đồ lập thể vừa được in ra, còn nóng hôi hổi xuống trước mặt mọi người.

Tiếu Phi kinh ngạc, cầm lên xem, “Đây là…”.

Triển Chiêu đặt điện thoại của Vương Hạ Thiên lên bàn, “Xem ra trong ổ sói có lẫn vào một đứa bé lanh lợi, cậu nhóc đại khái dự cảm được nguy hiểm, nên đã mã hóa sơ đồ đường ống lại, gửi sang cho bạn thân, để phòng ngừa bất cứ tình huống nào.”

Tiếu Phi cấp tốc so sánh cự ly và địa hình, gật đầu, “Phù hợp với cấu trúc của Vườn Táo này, có bản đồ này thật tốt quá!”

“Anh dự định sẽ tiến công thế nào?”.

Tiếu Phi nói, “Dựa theo bản đồ này, ở đây ngoại trừ một cửa vào ở phía trên, còn có bốn cửa ra ở phía dưới, đều ở những nơi vô cùng bí mật! Ý định của người kiến tạo hẳn là, nếu cổng vào phía trên bị xâm nhập, người bên trong có thể theo bốn cổng ra rút lui. Vì thế chúng ta cần chia quân ra bốn ngả, đi vào từ bốn cửa ra, đồng thời để một nhóm ở lại canh giữ cổng vào, là có thể một lưới bắt gọn!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, cảm thấy đề nghị không tồi.

Tiếu Phi phái mấy đội viên đặc công đi thăm dò trước, quả nhiên, đích thật có bốn cửa ra được che giấu khá kỹ, phụ cận đều có camera và phương thức bảo vệ nghiêm mật.

“Bản đồ này hẳn là không sai.” Tiếu Phi cảm thấy may mắn, “May là có nó, nếu không chúng ta có thể sẽ tổn thất thảm trọng.”

“Sao lại thế?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ..

“Người thiết kế công trình dưới đất ở đây, hẳn xuất thân trong quân ngũ, thậm chí có thể đã có kinh nghiệm thực chiến, đây hoàn toàn là kiểu cơ sở chỉ huy ngầm trong chiến tranh, đường đi vô cùng rõ ràng.” Tiếu Phi hăng hái giải thích, “Tôi từng nghiên cứu kết cấu của một số sở chỉ huy ngầm trong Nhị Thế chiến, vô cùng giống với cái này. Đặc biệt là một vài cái có chứa công năng đặc thù, tỷ như sở chỉ huy phát triển vũ khí, thí nghiệm sinh vật này nọ, đều là kiểu kết cấu và phân bố này. Trên cơ bản xem có thể chỉ ra quân binh phòng thủ ở đâu, chỉ huy ở đâu, nhân viên nghiên cứu ở đâu.”

Tiếu Phi vừa nói vừa khoanh tròn, “Cậu thanh niên này trí lực kinh người a, có thể đi qua vài đường đã có thể ghi chép lại hoàn chỉnh.”

Một bên, Vương Hạ Thiên gật đầu, “Trùm đó … Hơn nữa cậu ấy chơi game siêu lợi hại, đặc biệt là loại game mô phỏng chiến tranh.”

Vì vậy, Bạch Ngọc Đường tập hợp mọi người lại, chia làm bốn tổ, lần lượt do Bạch Ngọc Đường + Trương Long, Lạc Thiên + Tần Âu, Triệu Hổ + Mã Hán, Tiếu Phi + Vương Triều, dẫn theo 15 tinh anh của đội đặc công, theo bốn cổng ra xông vào. Bao Chửng dẫn theo gần 100 cảnh sát còn lại, cùng với đội Hình sự đến phối hợp tập trung bảo vệ cổng vào, bắt toàn bộ những con cá lọt lưới.

Chờ mọi người phân công xong, chuẩn bị trang bị, Tương Bình bên kia cũng truyền đến tin tức, “Em đã thành công xâm nhập hệ thống máy tính của cả tòa kiến trúc, cameras đã bị hình ảnh cố định thay thế, lúc mọi người vào em sẽ ngắt nguồn điện.”

Bạch Ngọc Đường và mọi người đeo kính đi đêm, vũ trang hạng nặng, bước chuẩn bị đã xong.

Bao Chửng ra lệnh một tiếng —— cuộc thanh trừ bắt đầu!
Bình Luận (0)
Comment