S.c.i. Mê Án Tập

Chương 530

Rạng sáng hai giờ rưỡi.

Hai nhân viên cảnh sát phụ trách bảo vệ cục cảnh sát cầm đèn pin, đang tuần tra ở tầng thượng.

Hai người đi đến cầu thang trước cửa tầng thượng, lấy đèn pin quét một vòng, phát hiện không có gì khác thường, liền chuẩn bị đi xuống.

“Cậu có không có nghe thấy tiếng gì không?” Một người cảnh sát đột nhiên hỏi một câu.

Người kia ngẩn ra, “Tiếng gì?”

“Vù vù…”

“Chắc tiếng gió thôi…” Cậu cảnh sát kia giật mình một cái, “Đừng đoán mò, cậu không thấy SCI dưới lầu đèn sáng choang đó sao, mau đi xuống, ai mà biết trong phòng pháp y của Công Tôn lại có cái gì xông ra nữa?”

“Chỉ là hình như tiếng đó từ bên ngoài truyền đến.” Người cảnh sát chỉ chỉ cửa sắt hờ khép của tầng cao nhất.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nơm nớp lo sợ đi tới cửa, nghiêng tai nghe nghe, quả nhiên… Nghe thấy bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng gió “vù vù”.

“Tiếng gì vậy a?”

“Có muốn qua xem không?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, hơn nửa đêm rồi, tầng cao nhất cục cảnh sát chỉ có một sân bay, hẳn là không có cái gì kỳ quái gì đâu nhỉ? Có điều cánh cửa kia theo lý mà nói thì phải bị khóa chứ, sao lại mở rồi?

“Tôi hơi rợn.” Tiểu nhân viên cảnh sát cầm đèn pin nắm khẩu súng đeo bên hông.

Người kia mở cửa, “Chưa chắc là gió, hình như là từ hướng sân bay truyền đến.”

Hai người thật cẩn thận đi lên bậc thang, thăm dò nhìn về hướng sân bay… Chỉ thấy ở giữa tầng mái trống trải, một bóng trắng đang đứng, trong tay cầm thanh đao gỗ màu đen, đang luyện đao, tiếng gió kia… Là tiếng đao gỗ xé gió tạo thành.

Hai nhân viên cảnh sát trừng mắt nhìn, yên lặng liếc nhìn nhau—— coi cả thân trắng với dáng người kia thì chắc chắn là Bạch Ngọc Đường rồi, đêm hôm rồi mà làm gì vậy…

Hai người đang nghi hoặc, chợt nghe sau lưng một giọng nói truyền đến, “Hai cậu đang làm gì?”

Hai người vừa quay đầu lại, liền thấy một khuôn mặt xám đen.

“Á!”

Hai người kêu thảm một tiếng, đặt mông ngồi ở trên bậc thang… Nhìn kỹ, là Triển Chiêu cầm trong tay một cái đèn pin, chiếu vào mặt mình cười với hai người bọn họ.

Hai nhân viên cảnh sát bị dọa suýt rớt tim, chỉ vào Triển Chiêu, “Tiến sĩ Triển anh dọa chết người đó!”

Lúc này, phía sau lại truyền đến tiếng nói, “Sao rồi?”

Hai người quay đầu lại, thấy Bạch Ngọc Đường đứng ở phía sau họ, một tay cầm đao, một tay cầm khăn mặt trắng lau mồ hôi.

Triển Chiêu gật gật đầu, “Tra được rồi.”

“Nhanh như vậy? Tôi còn tưởng rằng phải tra đến tận hừng đông.” Bạch Ngọc Đường nhảy xuống.

Hai nhân viên cảnh sát chỉ kịp thấy anh phóng qua trên đầu, đáp xuống cạnh Triển Chiêu, cùng nhau trở về.

“Vốn dự tính tốc độ của một mình Tương Bình thì phải đến hừng đông.” Triển Chiêu buông tay, “Cậu ta tìm Mia hỗ trợ, hai người liên thủ bẻ thời gian xuống phân nửa.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Như thế không tồi.”

Hai nhân viên cảnh sát kia quay đầu lại nhìn nhìn khoảng cách đoạn bậc thang phía sau mình, không nói được gì, người bình thường mà nhảy xuống như vậy được sao…

Hai người cầm đèn pin đứng lên, cũng đi theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xuống lầu.

Lại thấy Triển Chiêu quay đầu vẫy vẫy tay với hai người bọn họ.

Hai người còn rất vui vẻ, tiến sĩ Triển thật hòa khí, ra chỗ cửa vừa định tùy tay đóng lại, ai ngờ cửa bị cái gì đó nắm lấy.

Hai người hốt hoảng nhảy dựng, quay đầu lại, liền thấy hai người nữa xuất hiện ở phía sau.

Triệu Hổ ngáp ngáp đi tới, phía sau là Mã Hán tùy tay đóng cửa.

Hai cậu nhân viên cảnh sát thức thời dịch qua một bên, kinh quá, hai vị đại gia này đi đường không có một tiếng động…

Đi xuống lầu, hai cậu nhân viên cảnh sát lúc ngang qua cửa phòng làm việc SCI, liếc mắt nhìn một cái, rồi hít ngược thật sâu.

Chỉ thấy trên mặt đất cùng trên bàn phủ kín các loại tài liệu, Tiểu Bạch Trì một thân nho nhỏ đang lật khí thế ở đống tài liệu, phía sau cậu đặt ba tấm bảng trắng, trên bảng là ảnh chụp các loại thi thể, Công Tôn đang gác chân ngồi trên bàn, xem các ảnh chụp này.

Hai cậu cảnh sát nhanh chóng chạy —— cái tầng SCI này bất luận đến bao nhiêu lần cũng vẫn đều bất thường như vậy.



Bạch Ngọc Đường vốn đang cùng nhóm Triển Chiêu phân tích vụ án, sao lại chạy lên lầu luyện đao? Bởi vì sau khi kết thúc phân tích vụ án, Triển Chiêu nghĩ ra một biện pháp, vì thế, điều tra tiến vào giai đoạn phân tích số liệu diện và lượng rộng, mọi người cần thời gian chờ đợi.



Quay ngược thời gian một chút.

Nhóm Triển Chiêu đem theo tài liệu lấy từ chỗ Karin về sửa sang lại toàn bộ xong, xác định một loạt án sát nhân nhìn như thể “ngoài ý muốn” này, kỳ thật là một loạt án liên hoàn sát nhân. Trong cổ các nạn nhân đều bị nhét “Vong linh châm “, ý nghĩa báo thù, hơn nữa qua điều tra, mấy nạn nhân đó khi còn sống đều có lã từng phạm trọng tội, nhưng đã đào thoát được lưới pháp luật.

Vì thế, bước đầu suy đoán, hung thủ này là một loại hình thường xuyên xuất hiện trong nhóm liên hoàn sát thủ —— kẻ trừng phạt.

Đương nhiên, chỉ là bước đầu suy đoán, mà manh mối mấu chốt để tìm được kẻ trừng phạt này, là con bướm màu đen, cùng với “Tử thần ” giống như theo đuôi con bướm mà xuất hiện trong lễ tang các nạn nhân.

Nhưng mà, hết thảy đều hư vô mờ mịt, một chốc lát rất khó tìm ra manh mối.

Cho nên điểm này cần dùng đến phân tích hành vi mà Triển Chiêu am hiểu.

Theo một số lượng lớn những manh mối Karin sưu tập, Triển Chiêu phỏng đoán ra một hình tượng… Không phải là là hình tượng hung thủ, mà là hình tượng nạn nhân kế tiếp!

Vụ án cùng loại gần đây hẳn là án mạng tại công viên Bạch Âu, điều này cũng tỏ vẻ hung thủ vẫn trong thời gian gây án, thời gian vụ án kế tiếp xảy ra rất khó suy đoán, có thể sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.

Nhưng có một điều kiện tiên quyết, hung thủ làm thế nào tìm được nhiều hung thủ giết người trốn thoát lưới pháp luật như vậy? Có biện pháp nào có thể tiếp xúc đến một lượng lớn số liệu, loại trừ một phần có thể là ngẫu nhiên biết được, như vậy nói chung, nhất định là có con đường cung cấp tin tức chung.

Tương Bình tập trung điều tra nguồn gốc tin tức liên quan, kết quả phát hiện các tin tức này phần lớn không có bản tin liên quan, nói như vậy, con đường hung thủ lấy số liệu không phải thông qua internet?

Nếu không thông qua internet, nhưng Bạch Trì lật xem một lượng lớn báo chí cùng tài liệu văn tự, cũng không phát hiện có bản tin liên quan tới những vụ án không có bằng chứng đó, như vậy hung thủ rốt cuộc là từ đâu mà biết được những vụ án đó vậy?

Triển Chiêu thấy Tương Bình cùng Bạch Trì tốn công vô ích tra cứu số lượng khủng các kết quả sưu tầm, lại hài lòng gật đầu, tỏ vẻ —— không có manh mối, chính là manh mối vô cùng quan trọng!

Tất cả mọi người khó hiểu.

“Một người nếu từng phạm trọng tội hại chết mạng người, vậy tội đó không thể nghi ngờ chính là bí mật lớn nhất cuộc đời!” Triển Chiêu ôm cánh tay, bắt đầu màn phân tích, “Ai có thể hiểu biết rõ ràng nhất bí mật của một người?”

Ngay khi mọi người nhíu mày, Triển Chiêu đã đưa ra đáp án, “Đương nhiên là chính mình!”

Tất cả mọi người theo lối tư duy Triển Chiêu gật đầu, đúng vậy, bí mật của chính mình thì mình biết rõ.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, “Cho nên, là những người đó tự nói cho hung thủ bí mật của mình?”

“Tên hung thủ kia là ai, mà nhiều người nói cho hắn biết bí mật của mình như vậy… Chẳng lẽ là mục sư các loại?” Bạch Trì nghi hoặc.

Công Tôn thì lắc đầu, “Trong các nạn nhân không phải ai cũng theo đạo, hơn nữa có một số không giống kiểu biết sám hối!”

“Không phải mục sư, không phải bác sĩ tâm lý! Cũng không phải tình nguyện viên cha sứ Đức mẹ Maria gì cả.” Triển Chiêu mỉm cười loại trừ toàn bộ khả năng, “Một người, không cần biết tốt xấu, sẽ nói bí mật, tội ác của mình, cho ai đây?”

Mọi người lại liếc mắt nhìn lẫn nhau.

Lạc thiên hỏi, “Bạn đời?”

Tất cả mọi người lắc đầu, giấu diếm nửa kia thì may ra ấy chứ…

Triển Chiêu lại một lần nữa đưa ra đáp án, “Chính mình.”

Tất cả mọi người sửng sốt, “Chính mình?”

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Mình tự nói với mình sao?”

Mọi người trong SCI còn lại cũng đều nghiêng đầu, lấy biểu cảm của mấy con thú nhỏ trong đoàn xiếc thú đang tập thể chờ đợi chỉ lệnh, nhìn Triển Chiêu.

Trong phòng nghỉ, Triệu Tước đến giúp vui nhìn thấy cảnh này, ôm quyển sách cười bò ra trên ghế sa lon bả vai giật giật liên tục, đấm đệm sô pha kêu rên, “Ngốc quá, ha ha ha…”

Tất cả mọi người oán niệm nhìn Triệu Tước.

Bạch Ngọc Đường hình như nghĩ ra một loại khả năng, không chắc chắn hỏi Triển Chiêu, “Cậu đang nói… Tra cứu?”

Triển Chiêu vỗ tay một cái —— chính xác!

“Tra cứu?” Bạch Trì không rõ sao mình có chỉ số thông minh cao như vậy mà vẫn không thể hiểu được.

Bạch Ngọc Đường nói, “Bí mật chỉ có mình biết tất nhiên không muốn cho người khác biết, vì thế sẽ lặp lại việc xác minh, có phải chuyện này chỉ có mình mình biết hay không.”

Tất cả mọi người nghĩ nghĩ, hình như có cái gì đó đang dần hiện hình.

Triển Chiêu cười, “Con người có những điểm giống nhau nhất định, thái độ đối với một vài chuyện không thể xóa sạch đại khái gần giống nhau, vừa lưu tâm vừa trốn tránh! Tình huống trốn tránh là dồn hết tâm sức tránh đi, nhưng trốn tránh lại không thực tế, nếu anh đã giết người, không phải cứ nói quên là có thể biến thành chưa từng giết. Những nạn nhân kia sau này đều sống một cuộc sống khá bình dị, vì thế bóng ma quá khứ sẽ càng làm cho bọn họ canh cánh trong lòng. Theo thời gian, bọn họ sẽ lặp lại việc đi chắc chắn bí mật chỉ có mình biết, mà không có ai khác biết, mới có thể an tâm tiếp tục cuộc sống. Vì thế, bọn họ sẽ định kỳ tra cứu từng chuyện đã xảy ra.”

Tất cả mọi người đã hiểu được ý của Triển Chiêu.

Tiểu Bạch Trì vỗ tay một cái, “Nói cách khác, hung thủ chỉ cần xác định một sự kiện nào đó, sau đó kiểm soát được máy tính kỹ thuật nhất định, có thể theo dõi được, có người dựa theo quy luật nào đó, tra cứu nhưng vụ án kia hay không, từ đó lựa chọn nạn nhân!”

Triển Chiêu gật đầu.

Triệu Hổ cau mày kéo kéo Mã Hán bên cạnh, “Hình như em vẫn chưa hiểu được, hình như có điểm kẹt, anh dùng tiếng Trung phân tích một lần lại cho em đi.”

Mã Hán nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, ý là —— ở đây cũng chỉ có anh là nói tiếng người, nhờ cả vào anh đấy.

Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, nói, “Nói ví dụ, ba năm trước đã xảy ra một vụ án tử vong ngoài ý muốn, lúc ấy có thể có người tra cứu, nhưng là một năm sau cơ bản tất cả mọi người sẽ quên đi vụ án này, ba năm sau lại càng không có ai nhớ rõ về vụ án nữa… Nếu 5-6 năm sau, còn có người vẫn định kỳ tra cứu vụ án đó, như vậy chỉ có hai loại khả năng, người liên quan đến nạn nhân hoặc là hung thủ. Loại trừ người liên quan, thì khả năng còn lại là hung thủ rất lớn, vì thế chỉ cần điều tra thêm…”

“À!”

Lúc này, toàn bộ thành viên SCI đều đã hiểu.

“Khó trách chuỗi án này giống như có khả năng trì hoãn!” Lạc Thiên nói, “Các nạn nhân đều phạm tội nhiều năm trước, nhưng là N năm sau mới gặp cái gọi là báo ứng, ra là dùng là phương pháp này tuyển chọn người bị hại!”

Tương Bình nói, “Người có thể làm được loại theo dõi này hẳn là có chuyên môn kỹ thuật nhất định, phải làm sao tìm đây?”

“Nếu hắn ôm cây đợi thỏ.” Triển Chiêu nháy mắt, “Chúng ta có thể cùng với hắn, đi bắt thỏ.”

Tương Bình bừng tỉnh đại ngộ, “A! Chúng ta có thể dùng phương pháp đồng dạng tìm con mồi kế tiếp của hắn!”

Triển Chiêu gật đầu, “Biết đâu còn có thể giúp đỡ phá mấy loạt án chưa giải quyết, người chết thay giải oan vân vân.”

Công Tôn cũng tỏ vẻ đồng ý, “Đây đúng là phương pháp rất khả thi! Tuy nói những người chết này là nạn nhân, nhưng là nếu bọn họ năm đó phạm tội ác là thật, như vậy bọn họ cũng coi như là lọt vào lưới pháp luật rồi.”

“Nhưng theo cách này tìm nạn nhân kế tiếp có thể không chỉ một người a!” Lạc Thiên nhắc nhở.

Triển Chiêu gật gật đầu, “Cho nên mới nói mọi người sàng lọc trước, chọn lọc diện rộng rồi sau đó chúng ta chọn lại, cuối cùng xem thử ai trúng chiêu!”



Cũng chính là sau khi đã trải qua quá trình kể trên, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bắt đầu đi giết thời gian, mà Tương Bình thì tiến vào giai đoạn sàng lọc toàn cục.

Tương Bình một mình quá bận rộn, Triển Chiêu liền gọi điện thoại cho Mia, cùng Mia tiến hành vài câu trao đổi thực ngắn gọn, cô bé có năng lực lý giải cùng trí lực kinh người này bắt đầu cùng Tương Bình tiến hành phân tích số liệu, vì thế giảm thời gian làm việc phức tạp lại một nửa.

Còn Bạch Trì tìm kiếm manh mối trong biển tài liệu, thì dựa theo Triển Chiêu yêu cầu, tìm kiếm một manh mối khác mà mọi người không thể hiểu nổi —— một chuỗi án mất trộm.
Bình Luận (0)
Comment