S.c.i. Mê Án Tập

Chương 93

“Ra đi, Thương Lạc!”

Bạch Ngọc Đường vừa cất lời, tất cả mọi người đều im bặt, ngưng thần tĩnh khí nhìn chằm chằm vào trong thùng xe. Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có rương thi chất thành chồng, hình hài vặn vẹo, diện mục dữ tợn, tản ra mùi u ám. Chờ giây lát sau, từ thi thể trong cùng, có tiếng “rắc rắc” truyền ra, tấm ván gỗ gãy vụn… Ngay sau đó, trên sàn xe, một khối hộp gỗ vuông đổ sầm xuống, mở bung.

Lúc này, mọi người mới để ý, thùng xe này được nguỵ trang kín đáo, sàn xe có hai tầng. Tấm ván gỗ vừa bật mở, đầu tiên một cánh tay vươn ra, sau đó, một người chậm rãi leo lên. Mọi người tập trung nhìn vào —- Đúng là Thương Lạc.

“Ha!” Ngoài xe, Taber phá lên cười, “Thực không ngờ, thì ra tên này muốn lợi dụng chúng ta để đào tẩu.”

Triển Chiêu gật đầu, “Trước đó đem tiền chuyển vào tài khoản nước ngoài, các ngài nhận hàng hóa rồi thì không thể đòi tiền lại, đương nhiên là trực tiếp theo thuyền buôn lậu rời bến về Colombia. Đến lúc đó, hắn càng có nhiều cơ hội đào tẩu hơn.”

Taber suy nghĩ một chút, hỏi: “Nhưng tôi chỉ hiếu kỳ, làm sao các cậu biết được?”

Triển Chiêu mỉm cười, không nói, ngẩng đầu tiếp tục quan sát tình hình trong thùng xe.

Thương Lạc lúc này mặt mũi râu ria lởm chởm, thoạt nhìn rất là nghèo túng, ngày trước có nghĩ cũng không ra cái cảnh tượng này. Nhìn Bạch Ngọc Đường trước mắt, Thương Lạc gật đầu, “Anh giỏi, làm sao anh biết tôi ở trong này?”

“Sự tình bại lộ, anh nhất định sẽ đào tẩu trong thời gian ngắn nhất.” Bạch Ngọc Đường từ tốn trả lời, “Vì sao lại phải bán rương thi vội vã như vậy, cũng không phải đơn thuần là vì tiền, quan trọng hơn là chạy trốn… Chạy trốn thế nào là nhanh nhất, an toàn nhất? Đương nhiên là ở cùng một chỗ với đống hàng rồi.”

Thương Lạc “ha ha” cười hai tiếng quái dị, “Người nhà họ Bạch chúng mày từ bé đã là khắc tinh của tao. Hai anh em dồn tao vào đường cùng. Họ Thương tao có thù oán với chúng mày à?!”

“Nói hươu nói vượn gì thế?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Bắt anh là vì anh phạm pháp, tôi đâu có quản anh họ gì?”

“A…” Taber đột nhiên nở nụ cười, “Thật biết điều.”

Triển Chiêu giật mình: “Ngài nghe hiểu tiếng Trung?!”

Taber lắc đầu: “Vài chữ thôi, chỉ tiếng Trung của người họ Bạch mới nghe hiểu.”

“Có ý gì?” Triển Chiêu lạnh lùng nhìn hắn.

“Những chỗ tôi nghe không hiểu đều là những câu lảm nhảm.” Taber nhàn nhạt nói, “Tiếng Trung của anh em họ không phải nhảm.”

Triển Chiêu nhíu mày, quay đầu lại tiếp tục quan sát đống thùng hàng, nhưng trong lòng lại mơ hồ thấy không được tự nhiên —- Tên Taber này, dường như có gì đó sâu xa với Bạch Cẩm Đường, thậm chí là cực kỳ sâu xa, sâu đến độ hắn cảm thấy hứng thú với tất cả những gì có liên quan đến họ Bạch.

“Tao thật là oan mà.” Thương Lạc cười đến có chút lộ vẻ sầu thảm, “Là có kẻ muốn bức tử tao. Tao không giết đám người kia.”

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng cười: “Anh không giết những người kia, thế còn những người này?” Nói rồi, anh chỉ xuống mấy cỗ rương thi dưới đất, “Những người này thì tính thế nào?”

“Những người này đều là bị Tanaka hù chết!” Thương Lạc có chút kích động, “Tao chỉ lợi dụng đám rác này! Từ đầu đến cuối tao không giết lấy một đứa! Những cái xác này giữ lại chỉ có hoại tử thối rữa, nhưng tao sẽ giúp chúng truyền kỳ vĩnh viễn, lưu danh thiên cổ.”

“Những lời này chờ đứng trước toà nói đi!” Bạch Ngọc Đường lạnh giọng cắt lời hắn.

Trương Long và Vương Triều định lên xe còng người, lại thấy Thương Lạc vụt rút súng chĩa vào mọi người: “Không được lại đây!” Ngoài xe, cảnh sát cũng đồng loạt rút súng nhắm vào Thương Lạc. Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Anh chỉ có một khẩu súng, nếu không đầu hàng cũng sẽ bị bắn thành cái sàng. Thương Lạc, không có lợi đâu!”

Thương Lạc cười, dò xét nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ha ha, chúng mày không tin Tutsi thật sự tồn tại phải không? Tusti là có thực.”

Dưới xe, Triển Chiêu nghe đến đó hơi sửng sờ, đi đến trước vài bước hỏi, “Anh đã từng gặp Tutsi?”

“Từng! Thật sự tồn tại, có thể biết trước sinh tử, thao túng ý chí con người!” Thương Lạc như phát điên, vừa thở vừa nói, “Các người không tin Tutsi sẽ bị trời phạt a ~~”

Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng Thương Lạc có chút cổ quái, sắc mặt hắn không bình thường, ửng hồng, kích động dị thường, hô hấp cũng rất bất ổn…

Triển Chiêu cũng theo dõi hắn chốc lát, đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: “Đúng vậy, thời gian không nhiều lắm.”

Thương Lạc cùng mọi người đều sững sờ, duy chỉ có Bạch Ngọc Đường tiến lên vài bước, nhấc chân đá bay khẩu súng trong bàn tay còn đang run rẩy của Thương Lạc, túm lấy hắn, bắt chéo hai tay hắn sau lưng. Không để ý tới Thương Lạc liều mạng phản kháng, Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu hỏi Triển Chiêu, “Miêu Nhi, làm sao bây giờ?”

Lúc này mọi người mới định thần lại, thì ra vừa rồi Triển Chiêu không nói với Thương Lạc, mà là nói với Bạch Ngọc Đường, ý là —– Cậu đoán đúng, tình trạng Thương Lạc quả không bình thường, hơn nữa thời gian còn lại không nhiều, hành động nhanh!

Chỉ một câu, không chỉ trả lời được nghi hoặc của Bạch Ngọc Đường mà còn khiến Thương Lạc thêm mê muội —- Mọi người không khỏi nổi da gà. Ở cùng một người có thể đọc được tâm ý người khác đúng là cực kỳ đáng sợ.

Triển Chiêu bảo Triệu Hổ gọi xe cứu thương. Thương Lạc bị Bạch Ngọc Đường khống chế, càng lúc càng kích động, tiếng thở cũng lớn hơn, mọi người ở đây đều nhìn ra sự không bình thường của hắn.

Chính lúc này, Taber luôn trầm mặc lên tiếng nhắc nhở Triển Chiêu: “Tốt hơn nên hạ nhiệt độ cho hắn… “

Triển Chiêu giật mình tỉnh ngộ, vừa rồi quá bối rối, nhất thời không nhớ ra. Tình trạng của Thương Lạc lúc này giống như trúng độc dương địa hoàng. Loại dược này có thể làm tăng tốc vòng tuần hoàn máu, khiến cho người bình thường phát bệnh tim mà chết. Hạ nhiệt độ có thể có tác dụng nhất thời, không chừng còn cầm cự được đến lúc xe cứu thương tới. Nhanh chóng mở một chiếc xe cảnh sát, chỉnh điều hòa trong xe xuống mức lạnh nhất, ngoắc tay bảo Bạch Ngọc đưa Thương Lạc vào.

Tình hình của Thương Lạc rất tệ, mặt đỏ tựa như muốn sung huyết, nhịp thở cực gấp.

Mọi người dìu hắn xuống thùng xe, vừa đặt chân xuống đất, Thương Lạc ngẩng đầu, đột nhiên sửng sốt. Hình như hắn nhìn thấy cái gì đó, đôi mắt trợn tròn lên, đầy vẻ kinh sợ.

Chính lúc này, chợt nghe bộ đàm truyền đến tiếng của Mã Hán. Anh chưa nhận được lệnh rút của Bạch Ngọc Đường nên vẫn ở vị trí theo dõi trên cao, chợt hô to: “Ở cửa! Cổng lớn!”

Có nhiều cảnh sát mở bộ đàm, có thể nghe rõ được thanh âm của Mã Hán —- Cổng?

Cùng quay ra hướng cổng chính, chỉ thấy ở cổng có một kẻ mặc áo chùng xám, kiểu dáng như của nhân viên thần chức (1), đáng sợ nhất là khuôn mặt hắn,… Không phải là người, mà là —- Ưng Vương.

(1) nhân viên thần chức: người phụ trách công việc tôn giáo trong Thiên Chúa giáo (QT).

“Bắt lấy hắn!” Bạch Ngọc Đường hô to một tiếng. Vài cảnh sát đứng hàng trước nghe lệnh, cùng chạy về hướng kẻ đó.

Thật kỳ lạ là kẻ đó có chút lúng túng, mới lùi về sau vài bước đã bị bắt lại, mặt nạ bị giật xuống tức thì…

“Đây không phải là ông Trương bảo vệ nhà máy sao?” Tưởng Bình kêu lên.

Ông Trương cũng lấy làm lạ, “Các cậu, các cậu sao lại bắt tôi?”

Mà lúc này, chợt nghe Thương Lạc, đã được lôi ra khỏi thùng xe, phát ra mấy tiếng “ặc ặc ~~”, sau đó… Thở dốc kịch liệt, hai mắt trợn lớn, trên mặt xuất hiện biểu tình mọi người đều quen thuộc, sợ hãi cực độ. Không còn hơi thở.

“Thương Lạc? Thương Lạc!” Bạch Ngọc Đường lay hắn vài cái. Hoàn toàn không có phản ứng, đã đi đời nhà ma.

Triển Chiêu đột nhiên giật mình, chạy về phía xe. Bạch Ngọc Đường vọt lên với anh. Trước xe đã nghe thấy một trận rối loạn bên trong. Mở cửa, Phó Nghĩa Sơn cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi, ngồi cứng ngắc trong xe.

Bạch Ngọc Đường lấy tay dò động mạch cổ của ông ta, sau đó lắc đầu với Triểu Chiêu. Triển Chiêu thở dài.

Triệu Hổ túm chặt lão Trương bảo vệ, “Ông chú, chú có bệnh à? Nửa đêm còn giả thần giả quỷ.”

“Làm gì thế? Không phải các cậu bảo tôi làm vậy sao?” Lão Trương oan khuất nói, “Có mà cảnh sát các cậu dọa đánh một lão già khọm như tôi ấy.”

“Buông ông ta ra đã.” Triển Chiêu đi tới, hỏi ông lão, “Vừa rồi chú bảo là chúng cháu bảo chú làm vậy?”

Ông già xoa xoa bả vai đau, nói: “Mười hai giờ tôi tan tầm, gặp một anh. Anh chàng hỏi là cửa ở đây đóng thế nào.” Lão đưa ngón tay chỉ Tương Bình.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại trừng cậu.

Tương Bình giật mình kinh ngạc, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, liên tục khoát tay: “Em nói em là công nhân kỹ thuật mới tới, đâu có bảo là cảnh sát a!”

Ông lão trợn mày, “Không phải cậu ta nói, là một cảnh sát khác, mặc cảnh phục màu đen… Ách…” Lão già vừa nói vừa đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, nhìn một vòng rồi có chút nghi hoặc, “Không thấy a… Kỳ quái!”

Mọi người vừa nghe đã hiểu, nhất định là giả mạo. Cảnh phục màu đen thì ai cũng biết, nhìn qua cũng rõ là cảnh sát, nhưng đó là đồng phục. Lần này hành động đều là cảnh sát chìm và đặc công.

“Cảnh sát kia nói gì với chú?” Triển Chiêu tiếp tục hỏi.

“Cậu ta đưa cho tôi quần áo với cái mặt nạ này, bảo tôi đứng ở cửa ra vào, chờ các cậu đưa một người từ trong thùng xe ra thì nghĩ cách để người đó trông thấy tôi. Cậu ta bảo đấy là thành phần khủng bố mà cảnh sát muốn thường dân chúng tôi phối hợp diệt trừ.” Ông lão vỗ ngực, “Cái gì lão có thể không giàu, nhưng giàu tính giác ngộ nhé!”

Triệu Hổ hỏi: “Ông có nhớ mặt người đó không? Theo chúng tôi về ghép ảnh nhận dạng.”

“Không nhớ, đang đêm, nó lại đội mũ cảnh sát, ai mà thấy được?!” Ông lão còn trừng Triệu Hổ, “Ghép ảnh? Tôi ngần này tuổi rồi, mắt tèm nhem, không chơi được mấy trò chơi trẻ con của các cậu.”

Nhiều cảnh sát ở đây cũng bị ông ta làm cho hơi bực mình. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, ý hỏi “làm sao bây giờ?”

Triển Chiêu nhún vai, trên mặt không có biểu tình ảo não đặc biệt nào, kéo Bạch Ngọc Đường lại gần thì thầm vài câu. Bạch Ngọc Đường gật đầu, rồi bảo mọi người hôm nay dừng ở đây, thu quân.

Chúng cảnh sát thở dài một hơi, tối nay có nhiều biến đổi bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn có chút thu hoạch. Chỉ tiếc Thương Lạc đã chết.

Taber nãy giờ vẫn đứng một bên say sưa quan sát, hỏi Triển Chiêu: “Thương Lạc lợi dụng tôi với chiêu thí tốt toàn hậu, các cậu lại dùng binh bất yếm trá với tôi. Thế lần này là dùng chiêu gì?”

Triển Chiêu mỉm cười, nói: “Chiêu này gọi đường lang bổ thiền.”

“Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu (2).” Thấy vẻ mặt khó hiểu của Taber, Triển Chiêu vừa cười, vừa thấp giọng nói, “Chỉ là, cuối cùng ai trúng chiêu, chưa chắc.”

(2) đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu: bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau ~> nghĩa là chỉ thấy cái lợi trước mắt mà không biết đằng sau có nguy hiểm.

“Tôi rất có hứng thú xem các cậu biểu diễn.” Taber cười ha ha dùng tiếng Anh nói. Nháy mắt sau cửa xe đã đóng, lại nghe hắn đột nhiên nói với Bạch Ngọc Đường bằng thứ tiếng không phải tiếng Anh, cũng không phải tiếng Tây Ban Nha vừa rồi nói với Triển Chiêu.

Chờ xe đi rồi, Bạch Ngọc Đường không hiểu gì, hỏi Triển Chiêu, “Con cá voi kia mới vừa nói gì?”

Triển Chiêu tựa hồ là có chút băn khoăn, “Hắn muốn xem chúng ta diễn hết trò…”

“Không phải câu tiếng Anh kia.” Bạch Ngọc Đường khởi động xe, “Sau câu đó cơ, hắn lẩm bẩm cái gì?”

“À… Cũng không có gì… Đại khái là sau này còn gặp lại…” Triển Chiêu qua loa đáp, giục Bạch Ngọc Đường lái xe.

Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi lại, chỉ là trong lòng hiểu rõ, con mèo này cái gì cũng làm, nhưng sẽ không nói dối trước mặt mình. Nhiều năm như vậy, làm sao có thể giấu được anh? Lần này nhìn Triển Chiêu lo lắng như vậy, nhất định là có chuyện.

Triển Chiêu mặt hơi đỏ lên, Bạch Ngọc Đường bên cạnh lái xe không nói một lời, không phải tức giận chứ?

Trước đèn đỏ, xe dừng lại, Triển Chiêu trong lòng bất an, rốt cục kéo áo Bạch Ngọc Đường, nói: “Tiểu Bạch, tôi…”

Bạch Ngọc Đường thân nâng cằm anh, hôn nhẹ một cái, thấp giọng nói, “Không sao, cá voi nói gì tôi chả thèm để ý. Tôi chỉ để ý con mèo nói gì thôi.” Nói xong, đèn tín hiệu cũng chuyển màu, Bạch Ngọc Đường tiếp tục lái xe, nhưng Triển Chiêu ngồi cạnh bốc hơi nước

~~ Thật sự là không muốn nói lại cái câu vừa rồi. Taber nói bằng tiếng Ý, ý là: “Giúp tôi ân cần thăm hỏi anh hai cậu, con báo con bé nhỏ đáng yêu.” Xuất phát từ trực giác nào đó, Triển Chiêu ngửi được mùi nguy hiểm. Theo bản năng, anh muốn bảo vệ Bạch Ngọc Đường cách xa khỏi chuyện này. Nói gì thì nói, con chuột đó cũng chỉ thuộc về mình anh cơ mà ~ Báo cái gì mà báo ~ Cá voi chết tiệt!

Xe trở lại cục cảnh sát, trời sắp sáng nhanh thôi. Bao Chửng có chút không dám tin, người đang được giữ trong phòng thẩm vấn kia là ai. Còn tịch thu được rất nhiều súng ống đạn dược nữa chứ… Một mẻ hốt gọn mà bên mình không mống nào bị thương. Sếp già cả kinh không thốt ra lời, thở hắt.

“Vụ này đánh quả quá đẹp!” Lữ Phương liên tục chúc mừng, cũng hưng phấn khó tin.

Nhưng người của S.C.I. lại ỉu xìu.

“Làm sao thế?” Công Tôn đem thức ăn khuya đến ọi người, “Xụ mặt cả đám thế kia?”

“Đáng tiếc a, thất bại trong gang tấc.” Triệu Hổ còn đang điên vì chuyện lão bảo vệ.

“Ai nói thất bại trong gang tấc?!” Triển Chiêu hỏi lại, “Phải nói, hết thảy đều trong dự liệu.”

Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn Triển Chiêu, lại nhìn Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt tràn đầy chờ đợi.

“Cứ ngủ một giấc lại sức đi đã.” Bạch Ngọc Đường dặn dò, “Chờ đến tối còn có một màn kịch hay ho phải diễn.”

Nhìn hai sếp vẻ mặt thần bí, tinh thần sa sút của chúng tổ viên bị quét sạch, cơn buồn ngủ cũng nổi lên. Nguyên một đám ngáp mấy ngày liền, nhao nhao đi tìm chỗ ngủ.

Triển Chiêu viết một tờ giấy đưa cho Lư Phương, để anh đính lên bảng tin cảnh sát sau khi trời sáng. Lư Phương cầm lấy tờ giấy xem xét, cười khổ hỏi Triển Chiêu: “Tiểu Triển, các cậu lại vừa chém ra a?”

Bạch Ngọc Đường cười: “Đêm nay có kết quả rồi, phải không Miêu Nhi?”

“Đúng vậy!” Triển Chiêu gật đầu, “Để xem đến tột cùng ai là bọ ngựa, ai là chim sẻ!”
Bình Luận (0)
Comment