[S2] Yêu Tựa Hơi Say

Chương 48


Nói đến cũng khéo, sau khi Đỗ Vân Nghiên hết bệnh thì thời tiết cũng quang đãng hơn.

Trong nhà cậu của Đỗ Hân Vũ có trồng dương mai, còn có một mảnh vườn trái cây nhỏ.

Quan hệ của Đỗ Vân Nghiên với người trong thôn rất tốt, lại còn dạy kèm cho Đỗ Hân Vũ không ít nên năm nào nhà của Đỗ Hân Vũ cũng gọi anh đến vườn để hái trái cây, cũng tặng cho anh dương mai, năm nay cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua lần này anh dẫn Cố Văn Hi theo, ở trong vườn dương mai bắt gặp Đỗ Hân Vũ và Nghiên Nghiên đang cãi cọ ồn ào với nhau.

Từ trên cao nhìn xuống, từng dãy núi nối liền nhau phủ một màu xanh lục, vừa có cây ăn quả được cắt tỉa gọn gàng, vừa có những cánh rừng lộn xộn, mái ngói tường đá của thôn làng chìm vào bên trong, một nửa núi rừng tắm mình dưới ánh mặt trời, ánh sáng nhảy nhót trên cành cây.

Tuy cây dương mai không cao lắm nhưng chẳng có cách nào đứng dưới gốc cây hái quả được, cậu của Đỗ Hân Vũ cũng ngang tuổi bọn họ, vẫn là độ tuổi tay chân nhanh nhẹn, chẳng cần cây thang mà trực tiếp leo lên cây để hái.

Cố Văn Hi nhớ đến việc lúc trước Đỗ Vân Nghiên trèo cây hái quả, trêu chọc hỏi anh: "Anh không leo lên đó hả?"
"Chúng ta ở dưới thôi." Lúc không có ai thì Đỗ Vân Nghiên quả thật chẳng quan tâm lắm, nhưng nếu bị người khác nhìn thì lập tức xấu hổ, huống chi là còn ở vườn của người ta.

Quả này có nhiều mức chín khác nhau, xanh, xanh đỏ, đỏ tươi, đỏ thẫm....!Nhiều quả với những màu sắc khác nhau lấp đầy ngọn cây, bọn họ chỉ hái những quả dương mai đã đỏ.

"Khi về thì có thể ngâm rượu." Đỗ Vân Nghiên nói với Cố Văn Hi đang đứng bên cạnh.

"Anh rất thích rượu dương mai sao?"

"Ừm," Động tác của anh thành thạo, mang găng tay cầm lấy cành cây, dùng kéo cắt cành ra, "mặc dù mấy trái khác cũng ngâm được nhưng anh cảm thấy ngâm dương mai thì mới có hương vị ngon nhất."
"Chú Vân Nghiên!" Một lát sau, Nghiên Nghiên chạy tới cáo trạng, "Quả dương mai chưa rửa mà Đỗ Hân Vũ đã ăn rồi, mất vệ sinh quá."
Bé trai qua loa nói: "Tớ mới ăn có hai trái thì có sao đâu, làm như chết rồi vậy á."
"Hân Vũ," Đỗ Vân Nghiên lắc đầu, tiếp tục hái trái cây, "vẫn nên nghe Nghiên Nghiên thì hơn, cẩn thận bị tiêu chảy đó."
Lúc sau mẹ của Đỗ Hân Vũ rửa sạch một ít, sau đó ngâm vào nước muối trong thùng nhựa, mời mọi người nhâm nhi thưởng thức.

Đỗ Vân Nghiên tháo tạm găng tay ra, đến mảnh đất trống ngồi nghỉ, sẵn tiện ăn trái cây.

Quả dương mai mới hái căng mọng, cắn một cái thì nước quả ngòn ngọt mát lạnh tràn vào khoang miệng, sau khi ngâm qua nước thì có một chút lành lạnh dễ chịu.

Cố Văn Hi ăn liền mấy quả, trên ngón tay dính chút hồng hồng.

Đỗ Vân Nghiên thì thong thả hơn, ngồi bên cạnh trò chuyện với gia đình Đỗ Hân Vũ.

"Tới tháng sau thì càng hái được nhiều hơn."
"Vâng," Đỗ Vân Nghiên cười nói, "tới đó lại làm phiền mọi người."
Cố Văn Hi thấy bên môi anh dính nước quả, đang tập trung nhìn thì bị đối phương nhét khăn giấy vào tay.

Đỗ Vân Nghiên quay đầu lại chỉ chỉ lên môi của hai người, ý bảo cậu lau sạch, anh cũng mở khăn giấy ra lau đi nước quả sẫm màu trên môi mình.

Lúc ra về hai người xách theo một rổ dương mai tươi, Đỗ Vân Nghiên nói mấy quả này để ngâm rượu trước, đợt sau lại hái ăn, qua một đợt thu hoạch thì dương mai sẽ càng ngọt hơn.


Anh đã mua rượu trắng từ trước, thứ dùng để đựng là cái lọ thủy tinh giống như lần ủ rượu gạo.

Dương mai đã rửa sạch và đường phèn được xếp ở phía dưới, gần non nửa lọ, sau đó rót rượu vào rồi đậy kín lại.

Làm xong mấy cái này thì bọn họ đặt lọ rượu ở nơi râm mát, đợi một thời gian nữa thì lại mở ra.

Sau tháng sáu, thời tiết dần nóng lên, Đỗ Vân Nghiên trải chiếu cói cho phòng ngủ, lại đem quạt nhỏ vào, trước khi ngủ thì mở lên một lát.

Đỗ Vân Nghiên không sợ nóng, càng thích hương gió thiên nhiên sơn dã, có điều Cố Văn Hi vào mùa đông thì sợ lạnh, mùa hè lại sợ nóng, cho dù bật quạt cũng ngủ không ngon.

Có đêm nhiệt độ cao, cậu chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi, thế nhưng vẫn giống hệt cá lên bờ cứ lăn qua lăn lại ở trên giường, Đỗ Vân Nghiên đành phải bật quạt vừa mới tắt đi.

"Hay là gắn máy điều hòa trong phòng này đi," Anh nói, "đến tháng sau thì em càng không chịu nổi."
"Không phải nói trong núi mát mẻ sao?" Cố Văn Hi nhớ rõ chủ blog đề cử trước kia nói mùa hè ở đây vô cùng mát mẻ, so với thành phố S thì thoải mái hơn nhiều.

"Cái đó là đối với người thường," Đỗ Vân Nghiên trừng mắt, "còn đối với em thì không phải vậy."
Cố Văn Hi dùng tay quạt gió, "Em khó hầu hạ như vậy à?"
"Không phải là khó hầu hạ," Đỗ Vân Nghiên cười khẽ, "có lẽ đây là giống loài hiếm gặp."

"Anh đang khen em hay mắng em vậy hả?"
Rèm cửa chỉ kéo lại một nửa, trăng đêm tròn vành vạch, ánh trăng bàng bạc tràn qua cửa sổ, lại lọt vào phòng, chiếu đến khoảng trời đất chỉ của riêng bọn họ, quạt thổi gió khiến mùng hơi căng lên.

"Tự đoán đi." Đỗ Vân Nghiên cong cong khóe môi, nơi ấy được ánh trăng chiếu đến càng thêm sáng ngời.

Cố Văn Hi dùng ngón tay trái khẽ chạm lên nơi đặc biệt sáng ngời ấy, Đỗ Vân Nghiên nắm lấy ngón tay cậu, con ngươi dần đen lại.

Trước khi tắt đèn bọn họ trao nhau nụ hôn chúc ngủ ngon, chỉ là thời tiết nóng nực nên Cố Văn Hi cũng không có hứng lắm, cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Mà bây giờ cậu đang nằm nghiêng, khuỷu tay hơi chống, ngón trỏ bị Đỗ Vân Nghiên nắm chặt trong tay, bỗng có ý định tiếp tục giao lưu thâm nhập.

Ánh trăng mờ dần, tựa như đã bị mây đen che khuất, gương mặt của Đỗ Vân Nghiên cũng trở nên mơ hồ, Cố Văn Hi không thấy rõ lắm, chỉ cảm thấy đầu ngón tay ướt át, là bị liếm, còn bị cắn nhẹ một cái.

......!
Cố Văn Hi lại tắm thêm lần nữa, rốt cuộc cũng thoát khỏi cảm giác khó chịu, quạt vẫn luôn bật, gió nhẹ lướt qua rèm cửa mà thổi vào, khí nóng trên người cũng tản bớt, ngủ còn nhanh hơn Đỗ Vân Nghiên.

Ngày hôm sau, Đỗ Vân Nghiên nhớ đến chuyện máy điều hòa, đi tìm danh thiếp của người lắp điều hòa phòng khách lần trước.

"Anh đang tìm gì vậy?" Cố Văn Hi mặc áo thun và quần lửng, mới đi từ trên lầu xuống, ngạc nhiên nhìn Đỗ Vân Nghiên đang lục tung đồ lên để tìm gì đó.

"Số điện thoại của người lắp điều hòa, trong thôn không có người lắp nên phải gọi điện cho người bên ngoài đến."
"Anh gắn thật luôn hả?" Cố Văn Hi không để ý lắm, "Anh không thích máy điều hòa mà?"
"Cũng không phải là không chịu được." Đỗ Vân Nghiên lục lọi quầy bar một vòng nhưng cũng không thu hoạch được gì, lúc trước không nghĩ đến sẽ lắp nên chắc danh thiếp đã bị tùy tiện nhét ở đâu đó rồi, "Hay là để anh lên mạng kiếm chỗ lắp đi."
Ở chung lâu rồi, Cố Văn Hi cũng biết trong cuộc sống hàng ngày Đỗ Vân Nghiên có bao nhiêu nhanh lẹ gọn gàng, nghĩ đến cái gì thì sẽ lập tức bắt tay vào làm ngay.


Cố Văn Hi thì không phải vậy, cậu chỉ gấp rút làm những chuyện quan trọng, còn mấy chuyện khác thì phải xem có phiền phức hay không.

"Anh gấp gì chứ?" Cậu nói, "Mấy ngày nay nhà trọ nhiều khách, trước tiên đừng thêm phiền nữa."
"Nhưng mà ——"
"Chú Vân Nghiên!"
Chuyện máy điều hòa còn chưa bàn bạc xong xuôi thì Đỗ Vân Nghiên bị Nghiên Nghiên đột ngột chạy vào nhà ăn cắt ngang.

Trời đang nóng, bé gái như một đường chạy thẳng đến, trên trán toát ra mồ hôi, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Đỗ Vân Nghiên nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"
"Chú Vân Nghiên, nhà con ——" bé vừa mới mở miệng thì nhìn thấy Cố Văn Hi ở bên cạnh, có chút không tự nhiên.

Cố Văn Hi hiểu ánh mắt ấy, dù sao thì cậu cũng không phải người trong thôn, không đến mức thân thuộc như vậy, nếu chuyện đối phương muốn nói là chuyện khó mở miệng thì có lẽ cũng không muốn có người ngoài ở đây.

Cậu ra hiệu với Đỗ Vân Nghiên rồi đi vào nhà bếp, đợi bọn họ nói xong.

Nhưng chưa đến một phút thì Đỗ Vân Nghiên đã gọi cậu đi ra, nghiêm túc nói: "Bây giờ em với Nghiên Nghiên đi tìm trưởng thôn đi."
"Vậy còn anh?"
"Anh qua nhà Nghiên Nghiên trước."
Cố Văn Hi cảm giác có gì đó không đúng: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Đừng hỏi, Nghiên Nghiên và trưởng thôn sẽ nói cho em, em cứ đi thôi." Đỗ Vân Nghiên không định giải thích, "Tin anh, Văn Hi.".

Bình Luận (0)
Comment