Sa Bẫy

Chương 27


Quá trình chụp mạch vành của Oscar diễn ra rất suôn sẻ, kết quả như Lâm Tuyết Trì mong đợi, động mạch vành của tim bị xơ cứng và hẹp dẫn đến tắc nghẽn, tình trạng rất nghiêm trọng, bệnh viện đề nghị phẫu thuật bắc cầu.
Lâm Tuyết Trì không muốn đến bệnh viện gặp Oscar thêm lần nào nữa, cậu chỉ chấp nhận thảo luận về kế hoạch điều trị qua điện thoại với bác sĩ, tất cả các tài liệu cần ký và các vấn đề xử lý tại chỗ đều được giao cho Dụ Giang hoàn thành thay.
Họ ở lại San Francisco đến thứ hai.

Buổi sáng Dụ Giang đến bệnh viện thanh toán hóa đơn và ký vào giấy đồng ý phẫu thuật.
Y tá trưởng ở quầy lễ tân trò chuyện với gã: "Cũng khó cho ngài, đứng giữa đứa trẻ và cha nó."
Dụ Giang mỉm cười: "Đây là việc tôi nên làm." Gã dừng một lúc, "Đúng rồi, hôm qua tôi vừa nghe nói con của một người bạn cũng nhập viện ở đây.

Có thể kiểm tra giúp tôi cô bé ở phòng nào không? Tôi tiện đường ghé thăm."
"Được, biết tên đưa bé không?" Y tá trưởng hỏi.
"Tôi không nhớ tên, họ Klum, K-L-U-M, bé gái, cảm ơn."
Đêm qua Klum trực ban nên hôm nay hắn đến bệnh viện khá sớm.
Một gã đàn ông lớn tuổi ngồi trước giường con gái hắn, nói chuyện cười đùa và cho cô bé một thanh chocolate.

Hắn nhíu mày, nhận ra ngay tên gay này.

Nhưng trước khi hắn mở miệng, Dụ Giang đã đứng dậy đưa tay ra với hắn: "Xin chào, anh Klum.

Tôi tên Dụ Giang."
K.K hất tay gã: "Mày tránh xa con gái tao ra, đồ gay!"
"Nói thế trước mặt trẻ con không ổn lắm nhỉ?" Dụ Giang thoải mái ngồi xuống, "Tôi thấy cô bé là một bé con rất lễ phép, chúng tôi trò chuyện rất vui, đúng không, bé cưng?"
Bé gái sáu tuổi nằm trên giường ôm mèo bông Dụ Giang tặng mình, cười nói: "Cha, chú nói hôm nay cha sẽ đến sớm và cha đến sớm thật.

Chú không lừa con."
Sắc mặt K.K trầm xuống: "Mày muốn làm gì?"
Dụ Giang đưa tay về phía hắn lần nữa: "Tôi đánh giá cao độ chuyên nghiệp của anh và muốn kết bạn với anh."
Lúc này y tá đến dẫn cô bé đi kiểm tra định kỳ.

Dụ Giang bày biểu cảm với cô bé, cô bé vui vẻ nói: "Cha, cha nói chuyện với chú đi nhé, không phải lâu rồi không gặp sao? Con đi một mình là được."
Trên mặt Dụ Giang vẫn giữ nụ cười xấu xa, K.K chỉ biết cứng người ngồi xuống.

Chờ con gái vừa ra khỏi cửa hắn đã tức giận mắng mỏ: "Mày nói gì với con bé? Tao có thể bắt mày!"

"Tội gì?" Dụ Giang thản nhiên: "Anh không thể bắt tôi chỉ vì tôi nói chuyện với con gái anh chứ?"
K.K: "Mày đừng tưởng tao không biết mày muốn gì.

Muốn trút giận cho bạn trai hả? Mày có bản lĩnh gì?"
Dụ Giang bắt chéo chân: "Anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ muốn hỏi kinh nghiệm nuôi dạy con cái của anh.

Con gái anh được nuôi dạy tốt thế này tôi rất nể.

Tuyết Trì là con tôi, bây giờ tôi là người giám hộ chính thức của thằng bé, mặc dù thằng bé đã là người trưởng thành nhưng về mặt pháp luật thì chúng tôi vẫn là quan hệ người giám hộ và người được giám hộ."
"Hừ," K.K mỉa mai, "Quả là đồ bỏ đi."
Dụ Giang nói không thèm quan tâm: "Thằng bé Tuyết Trì này thực sự là người hướng nội nhạy cảm nhưng tôi vẫn cho rằng thằng bé là một cậu bé ngoan.

Hôm qua thằng bé có đề cập đến mối quan hệ với anh, sau khi nghe xong tôi thấy rất hứng thú.

Trước khi trở thành người giám hộ của thằng bé, có vài chuyện quá khứ tôi không rõ lắm nên muốn hỏi anh, có thể anh biết rõ hơn."
"Tao không có gì để nói." K.K lạnh lùng.
Dụ Giang cười cười, đứng dậy rót cho hắn một ly cà phê: "Tôi nghe nói anh cũng là một gia đình nhập cư, cha mẹ từng sống ở Trung Đông.

Bản thân tôi nghiên cứu tôn giáo, Trung Đông là đề tài không thể bỏ qua.

Tôi không biết anh đã từng nghe chưa? Hồi giáo có một loại cảnh sát đặc biệt được coi là tình nguyện viên, người sùng đạo hoặc người thực thi theo ngôn ngữ tôn giáo.

Họ được gọi là cảnh sát tôn giáo.

Họ chịu trách nhiệm đảm bảo rằng mọi người cư xử phù hợp với những lời răn dạy, như cách ăn mặc, hành vi giao tiếp xã hội của ai đó không phù hợp với chuẩn mực đạo đức sẽ bị trừng phạt bằng vũ lực, thậm chí bị kiềm chế bằng bạo lực."
K.K không đáp lại ngay mà cầm ly cà phê lên nhấp một hớp.
"Tôi đã thực hiện một số nghiên cứu về loại cảnh sát đặc biệt này và phải nói rằng ở một mức độ nào đó, cảnh sát tôn giáo giúp đảm bảo sự ổn định và trường tồn của chế độ.

Cá nhân tôi có xu hướng nghĩ rằng trong những trường hợp đặc biệt, các ràng buộc bắt buộc về mặt đạo đức sẽ có lợi để thống nhất tư tưởng nhân loại và ổn định trật tự xã hội, từ đó gián tiếp kéo dài tuổi thọ của quốc gia, chính vì tiêu chuẩn đạo đức của Hoa Kỳ quá lỏng lẻo nên mới có tình trạng hỗn loạn như ngày hôm nay." Dụ Giang hạ giọng: "Anh tin tôi đi, tôi quen thuộc với các vùng xám sử dụng bạo chế bạo hơn anh tưởng tượng."
K.K đưa mắt nhìn gã giây lát, để ly cà phê xuống, bắt chéo chân gật đầu: "Nhưng tôi không làm chuyện gì phạm pháp."
"Ít nhất theo như tôi biết thì không." Dụ Giang lắc lắc ly cà phê: "Anh chỉ có một bộ tiêu chuẩn đạo đức của riêng mình mà thôi, vậy thì sao chứ? Chúng ta ai cũng có."
K.K rất tự hào: "Tôi biết rất rõ về Lâm Tuyết Trì, nó là một bao cỏ hèn nhát rụt rè! Thỉnh thoảng bị đàn ông đánh thì sao? Đây chỉ là một cách giáo dục con cái.


Nếu đứa trẻ hư hỏng đương nhiên là phải đánh! Tôi thấy ba nó đánh nó là vì biết nó là gay, nếu là tôi tôi cũng đánh."
"Anh đúng là giỏi trong việc giáo dục con cái." Dụ Giang nói.
"Tôi không quan tâm đó phương pháp giáo dục gì hết," K.K xua tay: "Tôi chỉ biết con cái tố cha bạo hành gia đình là sai! Người ta nuôi anh, cho anh ăn còn không được chửi không được đánh à, tưởng mình là thiếu gia chắc?!"
Dụ Giang mỉm cười: "Trẻ con bây giờ khá theo đuổi tính cá nhân."
"Cá nhân gì, là do nuông chiều quá! Không phải hồi nhỏ chúng ta cũng thường bị đánh đó sao! Ai chẳng trưởng thành như thế?" K.K cười mỉa: "Chỉ có thằng đó da mịn thịt trơn, chỉ cho đâm mông không cho bạt tay hả? Tôi thấy nó thích lắm đấy, lần sau anh đánh nó thử xem, nói không chừng đĩ nhỏ kia sướng tới bắn đấy."
"Tôi sẽ cân nhắc ý kiến của anh." Dụ Giang gật đầu.

Dụ Giang nhìn đồng hồ, thời gian của gã rất eo hẹp: "Bây giờ tôi hơi lo lắng cho thằng bé Tuyết Trì này, cha thằng bé nhập viện, tim có vấn đề.

Trông thằng bé rất thờ ơ với việc này, không muốn đến thăm cũng không nói về chủ đề này.

Vì vậy, tôi phải giải quyết những việc này cho thằng bé.

Nhưng với tư cách là cha dượng, tôi khá khó xử về địa vị và lập trường.

Dù sao thằng bé cũng đã trưởng thành, tôi hy vọng thằng bé có thể tự mình giải quyết những việc này, đây cũng không phải chuyện gì khó."
"Anh khoan dung với nó quá rồi." K.K tặc lưỡi như thể không đồng ý.
"Con người tôi không nhẫn tâm với trẻ con, tôi hiểu nỗi khổ của thằng bé nhưng cũng chỉ dung túng một tí thôi.

Ngoài ra còn một chuyện...!tùy ý nói thế này hy vọng anh bỏ qua, đây là ích kỷ của tôi."
"Có liên quan gì? Nói đi!"
"Khoảng thời gian trước đã xảy ra một chuyện." Dụ Giang như không nói ra lời: "Thằng bé qua đêm ở nhà với một cô bạn gái, khi tôi đang muốn ngủ thì cô bé ấy đột ngột chạy từ trong phòng ra, trần như nhộng, còn chảy máu, thấy tôi thì cầu cứu.

Sau khi tôi đưa cô bé đến bệnh viện mới biết dường như Tuyết Trì có vài tật xấu không tốt trên giường."
K.K nhướng mày: "Nó vẫn còn ăn nằm với phụ nữ được à?"
"Là người giám hộ của thằng bé, tôi rất lo lắng." Dụ Giang phủi quần: "Đứa trẻ này dường như không có chút tình cảm nào của con người, thật ra tôi thấy rất lạnh lẽo khi nó đối xử với cha ruột mình như vậy.

Tuy tôi chỉ chăm sóc thằng bé theo di nguyện của mẹ nó nhưng không ngờ lại nuôi ra kẻ vô ơn.


Cô bé kia xin tôi gọi cảnh sát nhưng tôi thực sự không đành lòng đưa thằng bé đến đồn cảnh sát đầu thú, cuối cùng tôi trả cho bên kia một khoản tiền cho có lệ.

Chuyện này luôn làm lòng tôi áy náy, anh thấy sao?"
K.K cười rất nham hiểm: "Khó thật đấy, một thứ khó giải quyết như thế nên được dạy dỗ nghiêm túc."
Dụ Giang hỏi: "Thằng bé đã lớn rồi, bây giờ còn sửa sai chỉ sợ khó lắm nhỉ?"
"Vậy phải xem dạy dỗ thế nào." K.K cười lạnh: "Anh muốn tôi giúp thế nào?"
"Anh đồng ý giúp tôi chuyện nhỏ này ư?"
K.K nói ngạo mạn: "Đương nhiên, đây là bổn phận không thể chối từ của tôi."
"Cảm ơn, chuyến đi San Francisco này xem như đáng giá." Dụ Giang đứng dậy bắt bay với hắn ta lần nữa: "Đúng rồi, vừa nãy tôi có tiện tay mở bệnh án của bé cưng, xem ra gánh của anh cũng không nhẹ, nếu không chê, tôi có quen một bác sĩ có thể giới thiệu cho anh.

Cứ xem như là quà cảm ơn, xin đừng từ chối, nếu không lương tâm tôi sẽ cắn rứt."
K.K siết chặt tay gã: "Anh yên tâm, tôi cam đoan sẽ dạy dỗ con trai anh ngoan ngoãn."
Sau khi dùng clopidogrel dường như nó đã có hiệu quả, chạng vạng tối ngày thứ ba, bệnh viện gọi điện thông báo Oscar đã tỉnh lại.
"Có vẻ tình hình đã ổn định hơn, mặc dù vẫn còn yếu nhưng tỉnh lại là chuyện tốt." Bác sĩ điều trị cho biết.
Lâm Tuyết Trì đứng phía sau Dụ Giang, cậu nắm lấy góc áo Dụ Giang trông có vẻ hơi rụt rè.
Dụ Giang quay qua ôm cậu: "Ông ta nằm trên giường không dậy nổi, có thể làm gì em ư? Ta vào cùng em, nhé?"
Lâm Tuyết Trì vẫn lắc đầu: "Người đi đi, tôi không vào."
"Ta nắm tay em được không?" Dụ Giang nắm chặt tay cậu: "Ta cam đoan sẽ không buông tay em ra."
Lâm Tuyết Trì cắn môi, do dự một lúc lâu cuối cùng mới gật đầu.

Gã đàn ông nắm tay cậu đẩy cửa, lão già trên giường bệnh mở đôi mắt vàng uỵch trợn tròn, dường như gã đang há miệng dưới mặt nạ thở nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Dụ Giang muốn tiến lại giường gần hơn nhưng Lâm Tuyết Trì không chịu di chuyển.

Dụ Giang nhỏ giọng: "Chào hỏi đi, đã lâu không gặp cha rồi."
Lâm Tuyết Trì tái mặt Hi một tiếng.

Gã già chậm rãi gật đầu đưa tay lên.
Dụ Giang hơi nghiêng người về phía trước, nắm tay gã tự giới thiệu ngắn gọn: "Tuyết Trì suy xét đến vấn đề tim của ngài nên đã ký vào giấy đồng ý phẫu thuật, chiều mai sẽ tiến hành."
Gã có vẻ mờ mịt, cố gắng mở miệng: "Phẫu thuật...!gì?"
"Phẫu thuật tim." Lâm Tuyết Trì chán ghét: "Tim ông không phẫu thuật sẽ ngừng hoạt động bất cứ lúc nào.

Ông hôn mê gần một tuần lễ, lúc đầu bệnh viện vốn định thông báo đến nhặt xác ông.

Không ngờ ông lại tỉnh."
Dụ Giang không cản.

Lâm Tuyết Trì lạnh lùng: "Tôi sẽ không trả tiền phẫu thuật cho ông, nghe nói ông không mua bất kỳ bảo hiểm nào nên số tiền kia ông tự nghĩ cách đi.


Thật ra tôi hy vọng ca phẫu thuật thất bại, vậy thì chờ ông chết rồi sẽ không lo về số tiền này nữa, thế giới cũng ít đi một tai họa, ông nói xem đúng không?"
"Tuyết Trì," Cuối cùng Dụ Giang cũng mở miệng: "Ăn nói thế nào?"
Lâm Tuyết Trì khẽ khịt mũi quay mặt đi chỗ khác.
Nhưng gã già đã nhíu tịt mày, có vẻ lời của Lâm Tuyết Trì đã chọc giận gã, gã há miệng gắng sức nhổ một phụt lên mặt Lâm Tuyết Trì, "Đồ đê tiện!".

Mắt Lâm Tuyết Trì híp thành hình viên đạn, giận đến run cả người: "Nếu tôi là đồ đê điện thì sẽ chẳng đến bệnh viện! Đã quăng ông ở đây từ tuần trước, không chừng bây giờ xác cũng đã lạnh lâu rồi!"
Dụ Giang siết tay kéo Lâm Tuyết Trì đang phẫn nộ ra sau: "Được rồi được rồi, em còn hơn thua với người bệnh."
"Chỉ có ông nói lời hay!" Lâm Tuyết Trì lườm gã: "Ông ta là gì của ông mà ông tốt bụng giúp này giúp kia vậy?"
"Ông ta là cha em." Dụ Giang bình tĩnh: "Nếu ông ta không phải cha em ta cũng không muốn lãng phí lấy một giây, em cho rằng ta không có việc gì sao? Ta không muốn em tiễn đưa cha mình với vẻ mặt như lần đầu tiên em đến Seattle để nhìn xác mẹ mình bốn năm trước.

Em sẽ hối hận! Ta có thể có mối quan hệ gì với ông ta? Nhưng không có ông ta, em có thể đứng bên cạnh ta ngày hôm nay sao!"
Lâm Tuyết Trì tủi thân im lặng, sụt sịt.
Dụ Giang mặc kệ cậu: "Được rồi được rồi, chút nữa lại bảo là ta ép em, ra ngoài đi.

Ta nói vài câu rồi ra."
Lâm Tuyết Trì vung tay sập cửa đi rất thẳng thắn.
Dụ Giang nghe tiếng đóng cửa rồi nở nụ cười lần nữa: "Ngài Oscar, tôi xin lỗi.

Thằng bé này không phải là một đứa trẻ ngoan, tôi có thể hiểu được sự vất vả của ngài."
Lão già nhìn Dụ Giang thắc mắc.

Gã gật đầu: "Tôi biết anh muốn nói gì, không sao cả, bây giờ đừng nói, cũng không cần nói, nhưng anh vẫn chưa thể chết được, anh phải sống, tôi còn cần anh." Gã vỗ vỗ mu bàn tay lão già, ngồi xuống mép giường: "Yên tâm, tôi sẽ thu xếp chuyện phẫu thuật, tiền bạc anh cũng không cần lo.

Anh sẽ khỏe lên và sống một cuộc sống bình thường trở lại, nhưng với tư cách là một người quan tâm đến anh, tôi có vài lời khuyên nhỏ, anh phải bỏ rượu, nếu không tôi thực sự không thể giữ cơ thể tả tơi của anh quá lâu."
Lão nhíu mày.

Dụ Giang thở dài nói: "Sau khi giải phẫu xong, tôi sẽ sắp xếp cho anh đến trung tâm cai nghiện rượu, anh sẽ sống ở đó vài năm.

Tin tôi đi, hoàn cảnh ở đó nhất định tốt hơn nhiều so với viện dưỡng lão, ngày nào cũng được xem TV, tán tỉnh những bạn già, anh sẽ thấy vui vẻ."
Dụ Giang nói xong đứng dậy chỉnh sửa quần áo: "Chúng ta sẽ gặp lại, Oscar.

Hi vọng anh khỏe mạnh."
Gã kéo cửa phòng bệnh, Lâm Tuyết Trì đứng ở đầu kia hành lang chờ gã.

Gã đi qua nắm tay đứa trẻ, vẻ mặt vui mừng: "Đã sắp xếp xong rồi, về thôi.".

Bình Luận (0)
Comment