Lời dẫn
Editor: An Nhiên
Mùa đông năm 1980, ngõ Song Liễu Thụ, Bắc Kinh
Không khí khô hanh rét mướt, Hoắc Trung Xu đạp xe về sân nhà mình, tay cậu cóng đến đỏ bừng.
Đường trong hẻm có một chiếc xe hồng kỳ mang biển số Mông Cổ đang đậu, gần như phá hỏng cả con đường. Hoắc Trung Xu rất kinh ngạc, con hẻm này rất ít khi nhìn thấy xe hơi đi vào, chẳng lẽ có vị lãnh đạo nào đến làm việc trong hẻm này?
Hoắc Trung Xu mới mười ba tuổi, vừa nhận được thư báo trúng tuyển của đại học Bắc Kinh. Cậu trở về trường học sắp xếp hành lý để đến tháng 9 năm nay, cậu sẽ đến Bắc Đại báo danh.
Có thể vì lý do thường xuyên được nhảy lớp và rất ít tiếp xúc với bạn cùng lứa, Hoắc Trung Xu có phần hướng nội trầm tĩnh, tuy nhiên bây giờ trong lòng cậu rất kích động, có thể thành tài với tốc độ nhanh nhất để thực hiện tâm nguyện đền đáp Tổ quốc.
Cậu lấy từ trong giỏ xe ra bộ tài liệu mà thầy chủ nhiệm chuẩn bị cho cậu, trong này là tương lai của cậu, cậu hợp với ngành gì, các bộ môn có triển vọng và kế hoạch cho tương lai, những tư liệu vô cùng chi tiết đều ở trong này. Có thể thấy được, thầy giáo rất quan tâm đối với cậu học sinh nổi tiếng này.
Đương nhiên, cậu đã sớm xác định lý tưởng cho mình, cậu muốn trở thành một kiến trúc sư hết lòng cống hiến cho Tổ quốc, thiết kế ra những kiến trúc đẹp đẽ có thể so sánh với Jacobsen*.
Cậu trở về nhà, muốn đưa cho cha mẹ xem thư thông báo vẫn còn thơm mùi mực in, lại thấy trong nhà ngồi đầy người.
Những người này da ngăm đen, vừa nhìn đã biết không phải người Bắc Kinh, mà cha cậu đang ngồi trên sofa hút thuốc, vẻ mặt khó đoán.
Tầm mắt mọi người đều tập trung trên người Hoắc Trung Xu, điều này khiến cậu hơi ngạc nhiên, trực giác nói cho cậu biết, bây giờ nói ra tin tức này có lẽ là không đúng lúc.
Cậu cúi chào, sau đó trở về phòng mình.
Cậu nghe thấy cha đang tranh luận cùng những người kia. Những người đó quả nhiên không phải người Bắc Kinh, giọng nói mang khẩu ẩm biên giới Tây Bắc. Mặc dù cậu không nghe rõ bọn họ đang nói gì, nhưng cậu cảm giác được nội dung tranh luận có liên quan đến mình.
"Đứa trẻ này không thích hợp, mong các ngài nghe tôi nói, nó không thích hợp để công tác trong hoàn cảnh khép kín."
"Bọn tôi đã điều tra, con trai ông hướng nội trầm tĩnh, có thể chịu áp lực cao, công việc thế này rất thích hợp với cậu ta. Mà thành tích ngành học của cậu ta cũng chúng minh tương lai cậu ta nhất định là một kiến trúc sư tài năng."
"Nhưng mà nó mới mười ba tuổi!"
"Cậu ta sẽ được nhận sự đào tạo chuyên nghiệp nhất Trung Quốc. Trên thực tế, thời gian thực hiện công trình chưa chắc đã quá dài, có lẽ ba mươi năm sẽ hoàn thành. Khi đó cậu ta vẫn chưa tới năm mươi tuổi. Chỉ cần ông đồng ý, chuyện ông thâm hụt ở đơn vị, bọn tôi sẽ giúp ông bù vào."
"Không được! Tôi không thể mang tương lai con trai tôi ra để đổi lấy bản thân mình!"
"Chuyện của ông một tháng sau sẽ bại lộ, đến lúc đó con trai ông không chỉ không có tiền học đại học, ngay cả kiểm tra chính trị cũng không qua được."
Hoắc Trung Xu lặng lẽ nhìn thư báo, rất chú ý nghe những lời đối thoại này. Cậu cũng không bất ngờ họ đang uy hiếp cha mình, thực ra cậu đã biết chuyện cha thâm hụt công quỹ. Cũng biết nhà mình sẽ có lúc phải đối diện với chuyện này tuy nhiên cậu vẫn làm như tất cả mọi chuyện đều không đáng quan tâm.
Bên ngoài bỗng im lặng, lát sau lại truyền đến tiếng khóc của cha cậu.
"Bọn tôi cũng không phải chỉ chọn mình cậu ấy, mà ông cũng chỉ có cơ hội này. Không bằng, ông để bọn tôi nói chuyện với con trai ông một chút."
Cậu không nghe thấy tiếng cha cậu ngăn cản, cũng không nghe được câu từ chối nào.
Hoắc Trung Xu nghe thấy tiếng bước chân tới gần phòng mình, cậu xoay người ngồi lên ghế. Khi cửa mở ra, ngoài dự đoán của cậu, kia không phải là người đàn ông trung niên Mông Cổ, mà là một phụ nữ xinh đẹp da trắng bóc, tuổi chừng hai tư, hai lăm. Sau khi đi vào, cô ngồi trên giường Hoắc Trung Xu, nhìn căn phòng đơn sơ nhưng đem lại cảm giác bình an, hỏi: "Cậu nghe thấy hết rồi phải không?"
Hoắc Trung Xu gật đầu. Cô gái cúi người xuống, nhìn ánh mắt cậu: "Cậu rất thông minh, cậu hãy vì cha mình mà quyết định đi."
"Các người muốn cháu đi làm gì?" Hoắc Trung Xu sợ hãi hỏi.
"Cậu giúp bọn tôi xây dựng một kiến trúc vĩ đại nhất Trung Quốc, thậm chí có thể nói là kiến trúc vĩ đại nhất thế giới."
"Các người muốn cháu thiết kế ư?"
"Không, kiến trúc này đã được thiết kế từ 1900 năm trước rồi, bọn tôi cần cậu đi xây dựng lại."
Hoắc Trung Xu không rõ đây là ý gì, bây giờ cậu chỉ quan tâm tương lai của mình: "Tại sao lại cần cháu đi, cháu còn chưa tốt nghiệp trung học, thậm chí cháu còn chưa nắm vững kiến thức về thiết kế mà."
Cô gái xoa đầu cậu, cười nói: "Công việc này không hề dễ dàng như cậu nghĩ, có thể mọi người chúng ta đều phải nỗ lực rất rất nhiều năm nữa."
"Nhiều năm?"
"Ừm, là rất nhiều năm, có lẽ ở tuổi của tôi cũng không có cơ hội được nhìn thấy lúc công trình hoàn thành." Cô gái nói, "Nhưng điều này là đáng giá, bởi vì đây có thể là công trình vĩ đại nhất thế giới." Cô gái cười cười, nhẹ giọng nói, "Đây không phải là lý tưởng của cậu sao?"
Hoắc Trung Xu nhìn vào mắt cô gái này, từ trong mắt ấy nhận ra một sự lạnh lẽo ẩn tàng trong sự dịu dàng này. Lần đầu tiên cậu ý thức được, không thể chọn cách từ chối nữa rồi.
"Cô bảo đảm có thể cứu được cha cháu?"
Cô gái gật đầu. Hoắc Trung Xu đem thứ mình đang xem, điền vào thành một văn bản tự nguyện, đưa cho cô gái kia.
Ba ngày sau, Hoắc Trung Xu lên một chiếc xe hồng kỳ màu đen, xe từ từ tiến ra đường quốc lộ Bắc Kinh. Trên con đường này, có rất nhiều xe hồng kỳ cùng đi với bọn họ, trên mỗi chiếc xe đều có một đứa trẻ xấp xỉ tuổi cậu.
Những chiếc xe này hướng đến sa mạc Badain Jaran nội Mông Cổ, ba mươi năm sau, ngay cả tên những đứa trẻ này cũng không còn xuất hiện trở lại.
*Arne Jacobsen (1902-1971), kiến trúc sư và nhà thiết kế.Được giáo dục trong Hoàng gia Đan Mạch Học viện Mỹ thuật, Trường Kiến trúc tại Cph, giáo sư tại Học viện.
Là một nhà thiết kế, Jacobsen làm nguyên mẫu cho đồ gỗ, dệt may, giấy dán tường, đồ bạc vv Trong số các mẫu thiết kế nổi tiếng nhất của ông là The Ant , Series 7 , The Egg và The Swan , và các bộ đồ ăn Cylinda-Line.