Sa Hải Ii - Sa Mãng Xà Sào

Chương 7

Chương 6: Quan tài rắn lông đen

Editor: An Nhiên

Vùng vẫy đứng dậy từ đám đầu người, Lê Thốc mắt hoa lên muốn chạy xa một chút. Kết quả luống cuống chân tay, cũng không rõ có phải là giẫm lên đầu người kia không, vừa đứng lên lại trượt chân, ngã trở lại vị trí cũ.

Cúi đầu thì thấy chân bị tóc cuộn lấy, cậu hoàn toàn quẫn bách, dùng sức đạp đám tóc.

Quá trình xảy ra trong vòng có vài giây, Lê Thốc còn chưa đứng lên, bên kia chiếc thùng cát tông đã có chút động, có cái gì đó to bằng cánh tay bỗng nhiên bắn ra, lao về phía cổ cậu.

Lê Thốc theo phản xạ có điều kiện lấy tay túm, bắt được một thứ nhầy như mỡ, cố sức ném mạnh xuống nền đất. Lại không ngờ là vật kia giống như lò xo, trong nháy mắt lại nảy lên, phi vào ngực cậu. Lồng ngực chợt nhói lên, cú va chạm khá mạnh, rõ ràng thứ quái dị này rất có lực. Đồng thời, lại có cái gì vừa văng vào miệng cậu, hẳn là chất nhầy của nó.

Lê Thốc giờ mới nổi điên lên, mắng một tiếng liền lôi vật kia ra, vứt xuống mặt đất, không đợi nó kịp nảy lên, liền một cước giẫm mạnh. Vật đó bẹp dưới chân cậu, Lê Thốc lấy từ trong quan tài một chiếc đầu người nhằm thứ đó đập tới. Đến khi vật kia gỉ ra thứ chất lỏng màu nâu, toàn thân rũ xuống, Lê Thốc mới từ từ buông lỏng.


Rụt chân đang giẫm trên người nó về, Lê Thốc liền thấy kia là con rắn đen cỡ một cánh tay, mà tính ra cũng không hẳn giống một cánh tay, bởi vì trên mình bao phủ một lớp lông đen dài như tóc, cảm giác chính là một con sâu lông đen ngòm khủng bố. Hiện giờ cậu đã bị giẫm đạp thành hai khúc, vẫn còn đang vặn vẹo, nhưng cũng thoi thóp dần.

Lê Thốc vớ được mảnh giấy cát tông tương đối dài và cứng, gảy gảy thứ đó. Con rắn giẫy dụa mạnh một lúc, nhưng rất nhanh sau đó cũng không còn phản ứng gì.

Lê Thốc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe được phía sau cánh cửa có động. Cậu cả kinh, nghĩ rằng vẫn còn con nữa, liền giơ tấm bìa lên phòng vệ. Quay lại thì thấy Tô Vạn và Dương Hảo đang nhìn cậu, rõ ràng là thấy động tĩnh nên chạy tới.

Lê Thốc nhìn hai đứa kia, chúng cũng đang nhìn Lê Thốc, cậu phát hiện ánh mắt chằm chằm của Tô Vạn không phải hướng vào con rắn kỳ quái mà là vào tay của cậu. Vừa cúi đầu thì thấy trên tay mình là một cái đầu người đã bị đập nát, rùng mình một cái liền ném trở vào quan tài.

"Này... cắn à. Mày bị virut T (virut zombie) tấn công hả? " Tô Vạn ngưng mất nửa ngày, lắp bắp hỏi, lại nhìn thấy ánh mắt đỏ lên của Lê Thốc lập tức sửa "Hỏi thử chút thôi, mày không nói cũng không việc gì đâu. Cương thi tốt không ăn thịt bằng hữu."

Lê Thốc dùng cằm chỉ vào thứ trên đất, lúc này hai người mới chú ý đến con rắn kia.

"Đó là cái gì?" Dương Hảo đón lấy mảnh cát tông trong tay Lê Thốc, gảy một chút, làm mặt chả hiểu gì: "Đây hình như là con rắn."

"Thì rõ là con rắn." Tô Vạn nói, "Vấn đề ở chỗ đám lông kia là sao, sao con rắn này lại điên như vậy?"

Lê Thốc đem chuyện vừa rồi kể lại: "Rắn trong quan tài chắc đang ngủ đông, sau khi khối băng tan ra, nó liền tỉnh lại. Hiện giờ chả biết là tự bò vào hay bị người khác vứt vào nữa." Nếu là do người đặt vào, thì gửi nhiều rắn như vậy chắc muốn hại cậu? Nhưng mà muốn hại cũng không cần phải phiền phức như vậy.

Cả bọn nhìn nhau trong im lặng, Lê Thốc dập điếu thuốc vừa hút, giậm chân, nói: "Vẫn nên tiếp tục lấy hết đầu người ra, xong mới có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì".

Lê Thốc đi tới cạnh quan tài một lần nữa, nhưng lúc này cậu không dám trực tiếp cho tay vào trong quan tài vớt chúng ra. Kể cả đã tới rất gần, tay cậu vẫn vô cùng run rẩy.


Cái này và thây khô quả thực không giống nhau, thây khô chỉ như một thứ đồ vật, nhẹ hều, hơn nữa lâu dần còn sinh ra cảm giác điêu điêu, thứ đó với đây không phải là cùng một loại. Nhưng cái thi thể này thì vẫn đầy đặn vô cùng, hơi nước còn không bị mất, nhìn như thể có khả năng cùng cậu tám chuyện.

Hơn nữa, thời điểm nhấc lên bởi vì hút đầy nước, còn cảm nhận được cả có lực kéo lại, dường như có thể tuột khỏi tay cậu bất cứ lúc nào.

Cậu hất mạnh cái thùng, cái thùng và đầu người cùng bị lật úp ra. Phần lớn đầu người đều nhìn từ sườn mặt và phía sau, bị tóc che phủ, cậu sợ nhất là lúc trong một khắc, đám tóc kia tách ra, khuôn mặt đột nhiên xuất hiện.

Nhanh chóng cỗ quan tài đầu tiên bị đổ ra.

Lê Thốc dùng một cây gậy trong kho hàng động vào một cái đầu, làm lộ ra khuôn mặt. Cậu phát hiện đây là một cái đầu phụ nữ.

Cậu không ngờ tới những người này đều còn rất trẻ, dường như không hơn cậu bao nhiêu tuổi so với cậu. Lê Thốc vốn nghĩ sẽ nhìn thấy toàn là đầu trung niên, thậm chí người già, bởi theo suy nghĩ của cậu, những người trải qua việc này đều đã lớn tuổi.

Cậu gạt đám tóc trên đầu người này, nhìn đến khuôn mặt phù thũng nhưng mơ hồ nhận ra ngũ quan, chân cậu cũng mềm nhũn ra, mới quay đầu gọi: "Tô Vạn, mày qua đây."

"Lê Thốc, bài tập tao vẫn chưa làm, tao về trước đây." Tô Vạn từ xa xa nói tới, khi Lê Thốc quay lại, đã thấy hắn kêu taxi tới cửa.


"Chó chết." Lê Thốc rống lên, "Mày mà dám đi, tao sẽ lan truyền hết mọi việc ra ngoài. Việc mày cắt xác, tàng trữ súng ống đạn dược, xem cả tấn truyện tranh người lớn."

"Chó chết, là mày ấy, lão tử đây vì ai mà chịu thiệt! Mày có lương tâm hay không vậy?" Tô Vạn la to.

"Con mẹ mày, lại đây nhanh cho tao, nếu không lão tử ở cửa nhà mày thắt cổ tự tử." Lê Thốc giận dữ.

Hai bên yên lặng, chiếc taxi phía sau Tô Vạn lặng lẽ rời đi. Dương Hảo đứng một góc nhìn cả hai, mặt Tô Vạn đỏ bừng nghẹn họng lúc lâu mới nói: "Được rồi, thích làm gì thì làm." Rồi đi tới chỗ Lê Thốc.

Tới bên cạnh Lê Thốc, cậu chỉ vào một đầu người hỏi Tô Vạn: "Mày nhìn thử xem, chúng ta có phải đã gặp người này rồi không?"

Đó là một đứa con gái còn rất trẻ, trạc tuổi Lê Thốc, dung mạo cũng không phải quá xinh đẹp, nhưng không trang điểm mà được như vậy cũng có thể xem như ưa nhìn lắm rồi.

Bình Luận (0)
Comment