Bãi đỗ máy bay trong đêm được bao trùm bởi một sắc cam cô quạnh. Đường nhìn của Đường Ánh Tuyết từ chỗ ngồi sát cửa sổ có thể thấy rõ cầu lên máy bay của một chiếc phi cơ khác đang đón khách.
Một người đàn ông khoác áo choàng đen bước qua cầu nối, mái tóc chải ngược bóng loáng, đôi giày da sáng loáng, gương mặt dưới ánh đèn cam hắt lên những đường bóng tối mờ ảo, yêu dị.
Trái tim Đường Ánh Tuyết khựng lại, cứ ngỡ mình vừa nhìn thấy Dụ Gia Trạch.
Nhưng cô biết điều đó là không thể. Thực tế, anh đã rời đi được một năm, ba tháng và bốn ngày rồi.
Cô chớp mắt, nhìn lại lần nữa. Người đàn ông đã biến mất vào trong khoang máy bay, để lại một gương mặt bình thường, không có gì đặc biệt. Là cô tự huyễn hoặc bản thân, chỉ vì trông thấy một chiếc áo khoác đen tương tự, hay thoáng ngửi thấy hương nước hoa gỗ cay nồng giữa đám đông, liền mơ hồ cho rằng anh đã trở lại.
Đường Ánh Tuyết thu ánh mắt về. Bên kia, quá trình lên máy bay đã hoàn tất, chiếc phi cơ của cô cũng dần lăn ra đường băng, chuẩn bị cất cánh.
Chuyến bay đêm dài dằng dặc không có việc gì làm, cô lấy ra từ túi xách một cuốn sổ da màu đen cũ kỹ.
Đây là một trong những món di vật tìm thấy trong căn biệt thự của Dụ Gia Trạch sau này, bởi vì nó được giấu quá kỹ.
Trang đầu tiên của cuốn sổ có một dòng chữ viết bằng bút máy. Nét chữ ngay ngắn, cỡ chữ rất to, giống như chữ viết của một đứa trẻ. Nhưng màu mực ở mép chữ đã loang lổ, phải căng mắt ra mới có thể đọc rõ được nội dung.
— "Nhật ký nuôi chim."
Đường Ánh Tuyết lật sang trang tiếp theo.
"Ngày x tháng x năm xxxx"
Hôm nay, mình nhận được một chú chim nhỏ! Đây là quà sinh nhật từ chú út mang về từ nước ngoài, thú vị ghê! Cuối cùng cũng không phải mấy quyển sách tiếng Anh nhàm chán nữa. Mình thật sự phát ngán với chúng rồi, chán đến mức chỉ muốn đốt sạch (mà đốt chúng còn thấy phí lửa nữa)."
"Ngày x tháng x năm xxxx"
Thật sự quá thú vị! Chú chim này có thể nói chuyện! Lúc mình bước vào phòng, nó đột nhiên chào: “Xin chào.” Làm mình hoảng hốt, còn ngó quanh quất tìm xem có ai đang trốn trong phòng mình không. May mà dì Lưu không thấy cảnh tượng này. Nhưng nói thật nhé, ngay cả giọng nói của dì Lưu cũng không giống con người bằng nó. Ít nhất thì nó có ngữ điệu."
"Ngày x tháng x năm xxxx"
Chú chim không chỉ biết nói, mà còn dùng cái mỏ nhọn nhỏ để mổ mình. Còn có cả tính cách đấy chứ, hay là do mình nói nó giống cái máy phát lặp đi lặp lại? Nhưng mà đúng thật, ngoài câu 'Xin chào', nó chẳng nói được câu nào khác. Mình phải dạy nó thêm vài câu mới mới được."
"Ngày x tháng x năm xxxx"
Mình đã ghi âm một vài từ rồi phát cho nó nghe, để lúc mình đi học thì nó có cái mà học cùng. Nó cũng không thể lười biếng được, phải học cùng mình chứ!"
"Ngày x tháng x năm xxxx"
Mình trở về nhà với đầy mong đợi… Nhưng nó vẫn chỉ biết nói mỗi câu 'Xin chào'. Đúng là đồ chim ngốc. Nhưng mà nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch ấy nhìn mình… Thôi kệ đi."
"Ngày x tháng x năm xxxx"
Cha mẹ lại cãi nhau rồi. Chú chim nhỏ, mày nói thêm vài câu đi, như vậy mình sẽ không nghe thấy nữa. Nhưng mà mày ngốc quá, thật sự không học nổi mấy câu khác sao?"
"Ngày x tháng x năm xxxx"
Lần này hoạt động ngoại khóa của trường là đến chợ chim cảnh. Mình thấy rất nhiều chú chim xinh xắn. Nhưng không có con nào đẹp hơn chim của mình cả. Vậy mà lồng của chúng lại đẹp hơn lồng của chim mình, không được! Mình phải mua cái lồng đẹp nhất về cho chim nhỏ của mình."
"Ngày x tháng x năm xxxx"
Nó vui lắm, cả ngày chỉ đậu trong lồng, không bay loạn nữa. Mình biết ngay là nó sẽ thích mà!"
"Ngày x tháng x năm xxxx"
Chú chim nhỏ hình như thông minh lên một chút, biết hôm nay mình không muốn nói chuyện nên cũng không hót lung tung. Còn lấy đầu cọ cọ vào ngón tay mình. Thì ra đây chính là cảm giác được an ủi sao? Nhột nhột."
Cha hỏi về con chim nhỏ, chẳng lẽ ông ấy cũng muốn nuôi sao? Nhưng mình không nỡ chia sẻ nó với bất kỳ ai, dù đó có là cha…
Nhật ký dừng lại tại đây.
Sau đó là một khoảng trống kéo dài. Đường Ánh Tuyết lật qua rất nhiều trang giấy trống, định đóng cuốn sổ lại thì đột nhiên nhìn thấy một dòng chữ khác.
Nét chữ so với trước đây đã trưởng thành hơn rất nhiều, từng nét bút được viết ra dứt khoát, có sự kiểm soát hoàn hảo, giống như một con dấu được khắc tỉ mỉ. Mực viết vẫn hơi loang ra, nhưng dễ đọc hơn so với phần chữ cũ.
"Ngày x tháng x năm xxxx"
Một con chim nhỏ xám xịt vụng về bay vào lòng mình. Mình có chút muốn nuôi nó. Không lẽ gu thẩm mỹ của mình đã thoái hóa rồi sao?
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Dụ Gia Trạch lại viết xuống dòng này, sau đó đóng cuốn sổ da lại.
Lúc này đã gần ba giờ sáng. Anh vừa xử lý xong tài liệu trên tay. Người nào đó nghịch pháo hoa trong sân cũng đã về phòng ngủ từ lâu, cả biệt thự chìm vào sự tĩnh lặng đáng sợ.
Anh không ngờ rằng mình sẽ lấy cuốn sổ này từ dưới tầng hầm lên lần nữa. Dù ngày trước khi dọn ra khỏi nhà cũ, anh vẫn mang nó theo, nhưng bao nhiêu năm qua chưa từng mở ra xem.
Khi đọc lại những dòng chữ phía trước, anh không khỏi ngẩn người, rồi khẽ nhíu mày.
Vì thế, sau khi viết xong câu đó, đóng cuốn sổ lại, anh lại mở ra lần nữa, bổ sung một câu khác:
"Xem như nuôi chơi vậy thôi."
Sau đó, anh dặn trợ lý tìm một căn hộ cho Ô Mạn và bảo cô chuyển vào đó.
Rồi anh không tìm cô nữa.
Trợ lý cứ tưởng ông chủ đã quên mất người này. Nhưng trong những bữa tiệc nhàm chán lặp đi lặp lại, đối diện với vô số người phụ nữ vây quanh, anh lại không hề có hứng thú với ai cả.
Nhiều người muốn moi móc thông tin về tâm tư của Dụ Gia Trạch, rào trước đón sau mà hỏi thăm trợ lý của anh. Cuối cùng, trợ lý đành kiên trì, thận trọng dò hỏi:
“Ngày mai là tiệc sinh nhật của Kỳ thiếu gia, ngài có muốn dẫn một cô gái đi cùng không? Tôi đã liệt kê vài lựa chọn, ngài xem thử?”
Dụ Gia Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Chẳng phải đã có một người rồi sao?”
“Ngài nói… Ô Mạn?” Trợ lý dè dặt, “Vậy tôi sẽ liên hệ với cô ấy.”
Dụ Gia Trạch nhắm mắt lại, im lặng một lúc, rồi lười biếng đáp: “Không cần.”
“Ý ngài là…?”
Dụ Gia Trạch nhíu mày: “Làm trợ lý không chỉ cần cái miệng, mà còn cần cả cái đầu.”
Trợ lý lập tức ngậm miệng, đại khái đã hiểu, cậu chủ quyết định đi một mình.
Chiều hôm sau, quả nhiên Dụ Gia Trạch xuất hiện ở bữa tiệc mà không mang theo ai bên cạnh. Tất cả mọi người đều có người đẹp bầu bạn, chỉ có mình anh đứng lẻ loi.
Có người tò mò lại gần hỏi: “Dụ thiếu gia, ai cũng dẫn theo ‘đồ chơi’ của mình, còn ngài thì sao?”
Chủ nhân bữa tiệc, Kỳ thiếu gia, đột nhiên xen vào với nụ cười trêu chọc: “Cậu đúng là quá thiếu hiểu biết rồi. Dụ thiếu gia của chúng ta đã nhận nuôi một tiên nữ, mấy ngày nay còn không nỡ thay mới. Vì quý trọng quá nên không chịu dẫn đến đây cho mọi người xem đấy.”
Mấy cậu ấm khác vốn đang chờ Kỳ thiếu gia dẫn dắt câu chuyện, nghe vậy lập tức hùa theo:
“Ôi trời, vậy chắc chắn là đại mỹ nhân rồi!”
“Gu của Dụ thiếu gia còn cần phải bàn sao?”
“Đóng phim nào thế? Không gặp người thật, xem phim đỡ ghiền cũng được!”
Dụ Gia Trạch nhấp một ngụm champagne, nhàn nhạt nhìn thoáng qua đám người cười cợt kia, thản nhiên nói:
“Nếu các cậu không nhắc, tôi suýt quên mất. Tôi keo kiệt vậy sao?”
Anh cúi đầu bấm mấy chữ trên điện thoại:
“Gọi đến đây, người sẽ đến ngay.”
“Dụ thiếu gia thật sảng khoái!” Kỳ Thiếu gia huýt sáo, xoa xoa tay, hoàn toàn quên luôn cô gái đang ôm ấp bên cạnh.
Mà ở đầu bên kia, Ô Mạn vừa tắm xong thì nhận được tin nhắn từ Dụ Gia Trạch:
“Tiểu Chu lát nữa sẽ đến đón cô, chờ ở biệt thự. Không cần trang điểm, quần áo cậu ta sẽ mang qua cho cô.”
Cùng lúc đó, trợ lý cũng nhận được mệnh lệnh của cậu chủ:
“Đi đón Ô Mạn. Trước khi đón thì mua cho cô ta một bộ quần áo xấu xí.”
… Quần áo xấu xí?
Nhìn nội dung tin nhắn, trợ lý hiện lên biểu cảm cực kỳ bối rối.
Xấu xí đến mức nào cơ chứ?!
Nhưng anh ta không dám hỏi lại, đành phải lên Baidu tra cứu. Cuối cùng, trong cơn thấp thỏm, anh ta ghé vào một cửa hàng quần áo xuất khẩu ven đường, mua một chiếc áo phông trắng in dòng chữ “I ️ Beijing” đỏ chói quê mùa đến nhức mắt, phối với một chiếc quần baggy màu xanh lá neon, và một đôi dép nhựa màu hồng chóe. Một bộ trang phục không theo bất kỳ nguyên tắc thẩm mỹ nào được hoàn thiện.
Nhận được bộ quần áo này, Ô Mạn đã không thể chỉ dùng từ "bối rối" để diễn tả cảm xúc của mình nữa.
Cô ngước lên, chân thành hỏi trợ lý: “Anh chắc chắn không cầm nhầm quần áo chứ?”
Trợ lý chột dạ, né tránh ánh mắt của cô rồi gật đầu, trong lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn gói chạy trốn.
Ô Mạn không hiểu rốt cuộc đây là sắp xếp gì, nhưng cũng đành cắn răng mặc vào. Cô tự an ủi bản thân: "Quê mùa đến cực hạn chính là thời thượng. Biết đâu mặc thế này đến tuần lễ thời trang lại nhận được mấy lượt thích."
Nhưng rõ ràng, chỉ có mỗi cô nghĩ như vậy. Trợ lý bên cạnh cố gắng nhịn cười đến mức mặt co giật, rồi đưa cô đến biệt thự.
Chiếc xe còn chưa chạy đến nơi, hai bên đường đã vang lên tiếng nhạc chói tai cùng những tiếng hò hét inh ỏi. Biệt thự sáng đèn rực rỡ giữa màn đêm, khiến Ô Mạn dâng lên dự cảm chẳng lành.
Cô cứ tưởng chỉ gặp riêng Dụ Gia Trạch, không ngờ lại là một bữa tiệc lớn như thế này.
“Cậu chủ đang ở tầng cao nhất.”
Trợ lý đậu xe vào hầm, tắt máy, rồi nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảm thông, ra hiệu cho cô đi lên.
Ô Mạn bỗng thấy lạnh người.
Cô đã đoán được đây là trò gì rồi. Đây có lẽ chỉ là một trong những trò tiêu khiển nhàm chán của giới thượng lưu: Gọi một người đến để làm trò cười trước mặt đám đông, tận mắt chứng kiến lòng tự tôn của họ bị nghiền nát, rồi từ đó tận hưởng cảm giác khoái lạc tột đỉnh.
Trước đây, khi trò chuyện với một biên kịch trong đoàn phim nhỏ, người đó từng nói với cô một câu trích từ sách:
"Có kẻ ăn đến chết, có kẻ c.h.ế.t vì đói. Bất công đã phân chia và đóng gói thế giới này rồi, không có thứ gì được chia đều, ngoại trừ nỗi sầu."
Nhưng cô không nghĩ vậy. Thế giới này ngay cả nỗi sầu cũng không công bằng. Kẻ c.h.ế.t đói thì có thêm phần sầu muộn, mà nỗi sầu ấy cũng là do kẻ ăn no ban phát thêm cho họ.
Cô có thể làm gì đây? Chỉ có thể không để nỗi sầu này đè bẹp, cũng không để bản thân c.h.ế.t đói.
Ô Mạn ngẩng cao đầu bước xuống xe, vỗ nhẹ lên mặt, rồi khí thế hùng hổ xông lên tầng cao nhất.
Ngay khoảnh khắc cô xuất hiện, toàn bộ ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía cô. Tiếng cười nhạo không chút kiêng dè vang lên liên tiếp.
Duy chỉ có một người vẫn nhàn nhã ngồi ở quầy bar bên hồ bơi, thong thả xoay đầu lại sau cùng.
Anh liếc mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, khóe môi hơi nhếch lên sau lớp che của chiếc ly rượu.
Dụ Gia Trạch đặt ly xuống, giơ ngón trỏ lên ngoắc nhẹ, ra hiệu cho cô lại gần.
Nhưng Ô Mạn lại không còn tâm trí để ý đến anh.
Toàn bộ sự chú ý của cô đã bị hồ bơi trước mặt chiếm trọn.
Tất cả sự thờ ơ giả tạo và dáng vẻ điềm nhiên mà cô cố gắng dựng lên bỗng chốc sụp đổ.
Cô không thể nhìn thấy gì nữa, chỉ cảm thấy hai tay lạnh ngắt, chân bất giác lùi lại phía sau.
Cơ thể cô muốn quay đầu chạy trốn ngay giây phút này, nhưng tầm mắt lại vô tình chạm phải Dụ Gia Trạch ở phía xa.
Cô đối diện với đôi đồng tử của anh, nơi đó không hề gợn lên bất kỳ cảm xúc nào, nhưng lại như một cái đinh ghim chặt cô vào chỗ.
Anh không phải là một ông chủ đoàn múa thô thiển, cũng không phải một nhà sản xuất phất lên từ tiền bẩn.
Anh là Dụ Gia Trạch—người cô không thể trêu vào, nhưng cũng là người từng cho cô một đường sống.
Cuộc đời đã dạy cho cô không ít bài học cay đắng. Nếu cô lại khiêu khích lần nữa, thì chưa chắc cô còn có thể sống sót với thân thể bầm dập như lần trước.
Vậy nên, cô không thể chạy. Dù thế nào cũng phải trụ vững.
Kỳ thiếu gia, người cũng đang ngồi tại quầy bar, nhướng mày cười nói: “Gu của cậu thay đổi lớn thật đấy, bộ này cũng khá có cá tính.”
Dụ Gia Trạch không tỏ thái độ gì, ngón tay khẽ chạm vào chiếc nhẫn ở ngón út, ánh mắt vẫn nhìn về phía Ô Mạn đang co người vào góc xa, cố gắng tránh xa hồ bơi nhất có thể, như thể ở đó ẩn chứa một con quái vật cổ đại sẵn sàng nuốt chửng cô.
Anh kìm nén sự nghi hoặc trong lòng, nhàn nhạt đáp: “Vậy nên tôi mới thấy không cần mang ra ngoài, mất hứng.”
Kỳ thiếu gia nhướng mày đầy ẩn ý: “Vậy cậu còn giữ cô ta làm gì?”
Dụ Gia Trạch cười khẽ: “Thuần phục là một chuyện rất thú vị.”
Kỳ thiếu gia gật gù như đã hiểu: “Cũng đúng. Nếu vậy, cậu không ngại để tôi dạy dỗ cô ta một chút chứ? Đồ chơi của cậu hiện tại thực sự không biết điều chút nào.”
Lúc này, Dụ Gia Trạch mới chậm rãi dời mắt sang nhìn anh ta, khóe môi nhếch lên, lười biếng đáp: “Đừng quá trớn.”
Ngón tay vẫn đang xoay nhẹ chiếc nhẫn, nhưng tốc độ đã nhanh hơn trước.
Kỳ thiếu gia buông tay khỏi cô gái đang ôm lấy mình, đứng dậy đi về phía Ô Mạn, giọng điệu bỡn cợt:
“Người mới à? Tôi là nhân vật chính của hôm nay, nên ai cũng phải kính tôi một ly rượu. Cô đến muộn rồi… nhưng tôi luôn rộng lượng với mỹ nhân. Qua quầy bar lấy hai ly rượu lại đây, chúng ta cùng uống một ly.”
Ô Mạn cố gắng kìm nén đôi chân đang run rẩy, không hề nhúc nhích, vô thức nhìn về phía Dụ Gia Trạch.
Kỳ thiếu gia bước sang trái một bước, chắn ngang tầm nhìn của cô:
“Chủ nhân của cô vừa rồi đã đồng ý cho tôi mượn cô chơi một lát rồi, cô không cần nhìn sắc mặt anh ta nữa đâu.”
Sắc m.á.u cuối cùng trên mặt cô dần dần tan biến. Cô dừng lại một chút, rồi nghiến răng đi về phía quầy bar.
Dụ Gia Trạch dõi theo Ô Mạn, thấy cô cố gắng đi sát mép hồ bơi để vòng qua, bàn tay đang xoay chiếc nhẫn cuối cùng cũng buông lỏng, thay vào đó là hai tay đan lại, lạnh lùng hừ một tiếng: "Bây giờ mới chịu tới?"
Ô Mạn không nói một lời, sắc mặt lạnh lùng gọi phục vụ lấy hai ly rượu.
Gương mặt Dụ Gia Trạch trầm xuống, vươn tay bóp lấy cánh tay cô, kéo mạnh cô đến trước mặt mình.
Anh khó hiểu hỏi: "Dám giở tính khí với tôi? Em có tư cách gì?"
Ô Mạn không hề tỏ ra yếu thế, trừng mắt nhìn lại: "Tại sao tôi không có? Chẳng phải lúc này tôi đã bị ngài ‘cho mượn’ rồi sao? Ngài tính là gì chứ? Trò hề vừa rồi chẳng phải ngài cũng đã xem đủ rồi ư?"
Dụ Gia Trạch bỗng ngẩn ra.
Trong khoảnh khắc đó, anh bất chợt có cảm giác giống như rất nhiều năm về trước, khi con chim nhỏ của anh dùng chiếc mỏ nhọn của nó mổ vào da anh. Không hề đau, nhưng lại khắc sâu trong ký ức của anh thật lâu.
Bởi vì nó rất sống động.
Ngay khi anh còn ngây người, Ô Mạn đã giật tay ra, run rẩy cầm hai ly rượu rồi quay đầu bước về phía bên kia hồ bơi.
Đến khi Dụ Gia Trạch hoàn hồn, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh chính là Ô Mạn bị người ta đẩy thẳng xuống nước.
Anh vẫn ngồi yên tại chỗ, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên mặt quầy bar, quét mắt nhìn xung quanh một lượt, toàn là tiếng ồn ào và cười cợt.
Anh cũng chẳng buồn bận tâm mà bật cười theo một cái. Rất tốt, thú cưng không nghe lời thì cần phải chịu chút khổ sở. Mà mức độ này đối với anh vẫn còn quá nhẹ nhàng.
Thế nhưng, cô gái dưới làn nước xanh lam chỉ giãy giụa vài lần, rồi bất chợt bật ra hai tiếng gọi tên anh, sau đó bắt đầu chìm dần xuống.
Kỳ thiếu gia hứng thú ngồi xổm xuống mép bể, quay đầu nói với Dụ Gia Trạch: "Cô ta lại muốn diễn trò à? Hồ bơi của tôi chỉ sâu khoảng một mét thôi mà."
Dụ Gia Trạch chống cằm, hờ hững đáp: "Nhóc con này đúng là hơi nghịch ngợm."
Từng giây từng phút trôi qua, thời gian nín thở sắp vượt quá giới hạn.
Mọi người trên bờ bắt đầu biến sắc.
"Không phải là xảy ra chuyện thật rồi chứ…?"
Kỳ thiếu gia ho khan hai tiếng đầy bối rối, vừa định bảo người bên cạnh xuống kiểm tra, thì một bóng đen vụt qua trước mắt anh, vải lụa đen lặng lẽ chìm vào làn nước xanh thẳm.
Chỉ một lát sau, Dụ Gia Trạch đã ôm lấy Ô Mạn đang bất tỉnh nổi lên mặt nước.
Anh vuốt mái tóc ướt sũng, ánh mắt u ám nhìn về phía đám đông trên bờ.
Kỳ thiếu gia rùng mình, gượng cười: "Dụ thiếu gia, chính cậu cũng không đoán trước được chuyện này mà, không thể trách tôi được. Với lại, chẳng phải chỉ là một món đồ chơi thôi sao? Không đến mức vì thế mà nổi giận với anh em chứ?"
Chu Yêu Yêu
Dụ Gia Trạch nhìn anh ta chằm chằm mấy giây, rồi bất chợt nở nụ cười.
Ánh đèn neon bên hồ bơi hắt lên khuôn mặt anh, nửa bên đầy rực rỡ xa hoa, nửa bên lại chìm trong bóng tối mơ hồ.
Anh gật đầu: "Tất nhiên rồi. Nhưng xem ra tôi nên về trước, để lại thứ xui xẻo này ở đây không hay lắm, lỡ chẳng may làm bẩn ngày sinh nhật của cậu thì sao?"
Anh leo lên từ hồ bơi, toàn thân ướt sũng như một con quỷ nước, hờ hững bổ sung một câu:
"Xui xẻo đeo bám, lỡ đâu sinh nhật lại biến thành ngày giỗ thì sao."
Anh đưa người bất tỉnh về biệt thự, gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra.
Bác sĩ nói cơ thể không có vấn đề gì nghiêm trọng, việc suýt c.h.ế.t đuối có lẽ là do cú sốc tâm lý nào đó, nhưng đây không thuộc lĩnh vực của ông, nên cũng đành bó tay.
Nghe vậy, Dụ Gia Trạch nhếch môi đầy khinh thường.
Sốc tinh thần? Còn có thể có vấn đề gì lớn chứ? Đúng là một con chim nhỏ yếu ớt.
Xử lý xong công việc quay lại, Ô Mạn vẫn đang ngủ, nhưng giấc ngủ đầy bất an, miệng lẩm bẩm những câu nói vô nghĩa.
Dụ Gia Trạch nghiêng đầu lắng nghe, mơ hồ nghe được vài câu:
"Mẹ ơi, con sẽ học mà… Mẹ ơi, con không thể %&@ được… Có thể đừng… @ đầu con không…"
Anh sững sờ một lúc, rồi thẳng người lên, nắm lấy bàn tay đang vùng vẫy theo tiếng gọi mơ hồ của cô.
Ô Mạn dường như cảm nhận được có người đỡ lấy mình, đôi mày đang nhíu chặt dần giãn ra.
Một lát sau, mí mắt cô khẽ run lên, rồi đột nhiên mở bừng.
Anh không kịp rút tay lại, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh, nhếch môi cười nhẹ:
"Mơ thấy gì mà cứ nắm tay tôi mãi không buông vậy?"
Ô Mạn ngơ ngác hỏi: "…Là tôi nắm ngài sao?"
"Chứ còn ai nữa? Mà nắm chặt lắm đấy."
Trên mặt Ô Mạn lóe lên vẻ ngượng ngùng, lập tức buông tay ra.
Dụ Gia Trạch liếc nhìn những ngón tay vừa rời ra, giọng nói bỗng lạnh đi mấy phần:
"Tôi hỏi em đấy, vừa mơ thấy gì?"
Không khí bỗng nhiên đông cứng lại, áp lực còn nặng nề hơn cả lúc dưới nước.
Ô Mạn hít một hơi sâu, nói: "Chỉ là mơ thấy hồi nhỏ học bơi thôi."
"Em từng học bơi? Vậy sao giờ vẫn không biết?"
"…Lần đó tôi suýt chết."
Cô nở nụ cười đầy châm biếm:
"Bị người ta nhấn xuống nước, không thể nổi lên, cũng chẳng thể chìm xuống đáy. Khi đó tôi đã nghĩ, nếu tôi thật sự là một con cá, có lẽ tôi sẽ sống vui vẻ hơn một chút."
Ngón tay lạnh lẽo của Dụ Gia Trạch chậm rãi lướt qua gò má tái nhợt của cô.
"Người đã nhấn em xuống nước, là mẹ em sao?"
Ô Mạn kinh ngạc ngẩng đầu, ngỡ ngàng vì anh lại đoán trúng ngay lập tức, càng ngỡ ngàng hơn khi anh không hề tỏ ra chút bất ngờ nào trước sự thật này.
Cô do dự một lúc, rồi khẽ gật đầu.
Ngón tay của Dụ Gia Trạch lướt từ má cô đến khóe môi, ánh mắt mơ hồ, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc lâu sau, anh thở dài, giọng điệu hoàn toàn vô cảm: “Chậc, thật đáng thương.”
Nghe vậy, Ô Mạn hơi nghiêng mặt, cảm thấy có chút nhục nhã.
“Không cần giả vờ quan tâm.”
“Sao lại là giả vờ?” Đôi mắt anh vương ý cười. “Em đã phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của người ta, tôi còn chưa trách em, đây chính là lòng thương xót của tôi dành cho em đấy. Đúng là không biết điều.”
Sắc mặt Ô Mạn cứng đờ.
“Lần sau còn dám nghe lời người khác như vậy không?”
“……”
Cô cắn môi, cố nặn ra một câu: “Nói đúng ra, rõ ràng là tôi nghe lời ngài.”
Dụ Gia Trạch cuối cùng cũng hài lòng, gật đầu nhẹ: “Nhớ kỹ câu này, từ giờ trở đi, em chỉ được nghe lời tôi, chỉ một mình tôi.”
Anh cầm bát thuốc Đông y đặt trên tủ đầu giường, làm động tác chuẩn bị đút cho cô uống.
Ô Mạn lập tức hoảng hốt, vội nắm lấy tay anh, giọng đầy lo sợ: “Xin lỗi… Tôi thực sự rất sợ nước.”
Anh nhướng mày, im lặng chờ cô nói tiếp.
“Tôi sợ nước đến mức giống như sợ thuốc vậy. Nếu tôi uống vào, chắc chắn tôi sẽ lại ngất mất!”
Dụ Gia Trạch cuối cùng bật cười trầm thấp.
“Nếu em dám ngất, tôi sẽ ép em uống thêm một bát nữa.”
“……”
“Nhất định phải uống sao? Rõ ràng tôi đâu có bệnh…”
Anh không đáp, mà dùng hành động để trả lời.
Bát thuốc đắng chát bị ép uống cạn, Dụ Gia Trạch dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi vệt đắng còn sót bên khóe môi cô, hờ hững nói:
“Em vốn không thể trở thành cá được.”
“Hả? Cái gì?”
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên vầng trán ngơ ngác của cô.
“Vì em sinh ra là để làm con chim nhỏ của tôi.”