Sa Vào Đêm Xuân - Nghiêm Tuyết Giới

Chương 87

Tiểu Hàn nhìn xuống từ cửa sổ tầng ba, thấy một chiếc xe hơi màu đen lái vào cổng viện phúc lợi.

Mỗi khi có một chiếc xe như vậy xuất hiện, với những đứa trẻ sống ở đây, đó luôn là một cơ hội để rời đi. Nhưng cô bé biết rõ, cơ hội ấy chắc chắn sẽ không bao giờ đến lượt mình.

Ánh mắt cô bé rời khỏi khung cảnh bên dưới, thất thần dừng lại trên ô cửa kính. Trong tấm kính không mấy sạch sẽ phản chiếu gương mặt của một cô bé mười hai tuổi—đôi mắt trong veo, chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi má bầu bĩnh. Nếu không tính đến đôi môi, những đường nét này có lẽ còn miễn cưỡng được gọi là dễ thương.

Nhưng… bất kỳ ai khi nhìn thấy cô lần đầu tiên, không ai là không chú ý đến miệng của cô bé.

Môi trên bị rách một cách đáng sợ, kéo dài đến tận lỗ mũi, trông dữ tợn như một vết nứt sâu hoắm, khiến cô trở thành một con quái vật nhỏ mà ai cũng ghét bỏ.

Cô từng nhìn thấy một bức ảnh trong bách khoa toàn thư—một vùng băng nguyên trắng xóa bị xé toạc bởi một khe nứt đen khổng lồ do động đất. Hình ảnh ấy rợn người, giống y như khuôn mặt của cô.

Không ai muốn nhận nuôi một con quái vật như thế. Ngay cả cha mẹ ruột của cô cũng không muốn, nên họ mới bỏ rơi cô.

Cô thậm chí không có một cái tên. Ngày cô được nhặt về trùng với tiết khí Tiểu Hàn, nên người ta tùy tiện đặt cho cô cái tên đó.

Khi còn nhỏ, chưa ý thức rõ về gương mặt của mình, cô vẫn hồn nhiên chờ đợi những chiếc xe như vậy đến, vì như thế có nghĩa là có thể rời khỏi viện phúc lợi.

Cô từng mơ rời khỏi nơi này.

Những căn phòng ở viện chỉ là những chiếc giường tập thể đơn sơ, mùa đông lạnh, mùa hè nóng. Khi hè đến, nằm trên tấm ván gỗ cứng như thể ngủ trong lò nướng. Gối và ga giường trắng bị mồ hôi thấm ướt thành những mảng vàng nhạt, bốc lên mùi khó chịu. Nhưng điều đó vẫn chưa là gì so với mùa đông.

Hệ thống sưởi chỉ có một ống nhỏ bé nằm ở góc phòng, cửa sổ lỏng lẻo để gió rét lùa vào. Không ai muốn ngủ bên cửa sổ lạnh lẽo đó, và vị trí đó trở thành của cô.

Lần đầu tiên ngủ ở đó, sáng hôm sau cô đã bị sốt cao, người co rúm lại trong tấm chăn mỏng, cảm giác như cổ họng mình bị nhét vào ống sưởi nóng rực.

Mọi người đều đã dậy đi ăn sáng, cô lại như một hòn đảo bị lãng quên.

Chính lúc đó, Đình Đình xuất hiện. Cô bé vừa đến viện không lâu, được xếp ngủ trên giường tầng trên của Tiểu Hàn.

Vì ham ngủ nướng, Đình Đình trèo xuống từ giường trên, tò mò nhìn gương mặt trắng bệch của Tiểu Hàn rồi hỏi bằng giọng lanh lảnh:

“Cậu sao vậy?”

Tiểu Hàn mơ màng, giọng nói của Đình Đình rõ ràng ở ngay bên cạnh, nhưng lại như vọng đến từ rất xa. Cô bé chỉ biết lắc đầu yếu ớt, không biết diễn tả thế nào cảm giác khó chịu của mình.

Thấy vậy, Đình Đình đưa bàn tay mũm mĩm lên sờ trán cô, rồi nhanh chóng chạy đi.

Rất lâu sau, Tiểu Hàn cảm nhận được một thứ mỏng nhẹ được nhét vào lòng bàn tay—một viên thuốc đã cứu mạng cô trong cơn sốt cao đó.

Từ đó, thế giới trống rỗng của cô bé được lấp đầy bởi một cô gái nhỏ bé với đôi má phúng phính.

Hai người cùng nhau kén ăn, chia nhau những món mình không thích. Trong sân chơi bụi bặm, cả hai cùng chơi nhảy dây, đá cầu. Đình Đình còn đọc truyện cổ tích cho cô nghe. Vì khi nói chuyện, miệng cô bé không phát âm rõ ràng, nhưng Đình Đình chưa bao giờ để tâm đến điều đó.

Dần dần, Tiểu Hàn nghĩ rằng, nếu có Đình Đình bên cạnh, thì dù không rời khỏi viện phúc lợi cũng không sao cả.

Cho đến một ngày, một chiếc xe hơi màu đen lại lái vào sân viện.

Cô và Đình Đình, cùng những đứa trẻ khác, được gọi đến. Theo thường lệ, từ trên xe bước xuống một cặp đôi xa lạ, họ đưa mắt nhìn qua từng đứa trẻ.

Khi ánh mắt họ dừng lại trên cô, vẻ mặt họ vô thức nhíu lại. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt chuyển sang Đình Đình.

Đình Đình siết c.h.ặ.t t.a.y cô, đầy căng thẳng.

“Cháu tên là gì?”

Người phụ nữ đó nhìn Đình Đình hai lần, đột ngột cất tiếng hỏi.

Đình Đình vừa định trả lời thì mũi chợt nhăn lại, hắt hơi một cái vang trời. Người đàn ông bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt khó chịu.

"Tiểu Hàn, có phải tớ làm hỏng chuyện rồi không..."

Đình Đình cúi đầu, giọng nhỏ dần, mang theo chút nghẹn ngào.

Cô bé bối rối, chỉ có thể siết c.h.ặ.t t.a.y người bạn bên cạnh hơn nữa.

Đôi nam nữ kia ghé tai nói nhỏ với viện trưởng vài câu, sau đó đi theo ông ấy về phía văn phòng. Trước khi rời đi, viện trưởng còn gọi riêng Đình Đình lại.

Tiểu Hàn lập tức nghĩ rằng họ sẽ trách mắng Đình Đình vì hành động bất lịch sự vừa rồi, liền lén lút bám theo, vòng ra sân, tìm một viên gạch kê dưới chân, hé nửa khuôn mặt lên, lo lắng nhìn vào bên trong.

Trong văn phòng, viện trưởng không hề tỏ ra nghiêm khắc như cô bé tưởng tượng, mà lại mỉm cười xoa đầu Đình Đình, khẽ động môi nói gì đó. Người phụ nữ đối diện chỉ tay về phía Đình Đình, người đàn ông gật đầu.

Họ bước đến trước mặt Đình Đình, người phụ nữ ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho cô bé.

Sau đó, Tiểu Hàn thấy khóe môi Đình Đình cong lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ mà trước nay cô chưa từng thấy.

Khung cảnh này thật đẹp, tràn đầy ấm áp, không hề có sự trách phạt hay khó xử như cô bé đã nghĩ.

Thế nhưng, không hiểu vì sao, trong lòng Tiểu Hàn lại trào lên một nỗi mất mát khôn cùng.

Cô bé rụt đầu lại, ngồi xổm dưới mái hiên cũ kỹ, ngước mắt nhìn lên bầu trời xám xịt.

Đình Đình rời khỏi viện phúc lợi ngay sau ngày hôm đó.

Trước khi đi, cô bé để lại cho Tiểu Hàn một hộp sắt nhỏ, bên trong là dây hoa cũ và quả cầu đá. Đình Đình nói rằng, cô bé đã có một ngôi nhà mới, họ sẽ mua cho cô những món đồ chơi tốt hơn, những thứ này không còn cần thiết nữa, nên để lại cho Tiểu Hàn.

Nhưng không còn ai muốn chơi những món đồ ấy với cô nữa. Cuộc sống của cô lại trở về như trước kia.

Ở nơi này, mọi đứa trẻ đều mong muốn được nhận nuôi.

Được nhận nuôi có nghĩa là cuộc đời sẽ rẽ sang một hướng khác. Dù tốt hay xấu, ít nhất cũng tốt hơn những tháng ngày trong viện phúc lợi—nơi mà tương lai có thể nhìn thấy rõ chỉ bằng một ánh mắt, nơi mà bữa ăn no hay đói còn phụ thuộc vào vận may.

Người đông mà cơm ít, lũ trẻ ở đây buộc phải sớm học cách tranh giành và che giấu bản thân. Không tồn tại thứ gọi là tình bạn, ai cũng có thể là một con sói đói. Dù có thứ tình bạn nào đó tồn tại, nó cũng dễ dàng tan biến trong chớp mắt, giống như cô và Đình Đình.

Chỉ cần thất vọng một lần, con người sẽ tự động hình thành cơ chế phòng vệ, không muốn lãng phí cảm xúc thêm nữa.

Tiểu Hàn bắt đầu cố gắng tập nói, ít nhất để khi có người hỏi tên, cô bé có thể phát âm rõ ràng từng chữ.

Chu Yêu Yêu

Bởi vì cô không giống Đình Đình.

Dù Đình Đình có nói sai, chỉ cần khuôn mặt xinh xắn của cô bé lộ ra vẻ ngượng ngùng đáng yêu, người ta cũng sẽ dễ dàng bỏ qua.

Tiểu. Hàn.

Mỗi ngày, cô bé đều ngồi trong sân nhìn lên bầu trời, tập phát âm hai chữ đó, cho đến khi có thể nói rõ ràng, tròn vành, dễ nghe.

Mỗi lần có xe chạy vào viện, cô bé đều chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng chưa từng có ai hỏi cô rằng: "Cháu tên là gì?"

Điều duy nhất họ để lại cho cô, là ánh mắt sợ hãi giống hệt nhau.

Theo thời gian, cô bé không còn mong chờ được nhận nuôi nữa.

Những đứa trẻ càng lớn, càng ít có cơ hội được chọn. Các gia đình luôn thích những đứa bé ngây thơ, chưa hiểu chuyện.

Cô bé nghĩ, sự tồn tại của mình chỉ là để làm nền cho những đứa trẻ khác—so với cô, người ta sẽ càng muốn nhận nuôi những đứa khác hơn.

Cô bé không biết cuộc đời mình sẽ đi về đâu.

Dù chỉ mới mười hai tuổi, cô đã cảm thấy mình đã sống đủ lâu rồi.

Tiểu Hàn là người cuối cùng bước vào phòng sinh hoạt chung.

Dù đã mười hai tuổi, là đứa trẻ lớn nhất trong nhóm, nhưng do kém phát triển, vóc dáng nhỏ bé, cô bé chỉ có thể bị chìm lấp trong hàng cuối.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi có một người đàn ông và một người phụ nữ đang đứng, trông không khác biệt so với những người từng đến trước đây.

Nhưng điều kỳ lạ là cả hai đều đeo kính râm.

Họ bị vấn đề về mắt sao?

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, cô bé đã thấy họ đồng loạt tháo kính râm xuống.

Giống như họ có một con mắt thứ ba ở bên cạnh, có thể quan sát động tác của nhau, sự phối hợp vô cùng ăn ý, không cần bất kỳ dấu hiệu báo trước nào.

Lũ trẻ đồng loạt hít một hơi, ngay cả cô bé cũng không ngoại lệ.

Bao nhiêu năm qua, những người đến nhận nuôi không đếm xuể, nhưng Tiểu Hàn thề rằng, đây là đôi vợ chồng đẹp đôi nhất mà cô từng thấy.

Vốn từ nghèo nàn của cô không thể diễn tả được sự kinh diễm khi họ tháo kính xuống.

Trái tim cô đập mạnh, lòng bàn tay rịn mồ hôi, đôi chân mềm nhũn, cô gần như muốn lao ra khỏi phòng ngay lập tức.

Cô nghĩ đến đôi môi xấu xí của mình, cảm thấy bản thân đứng chung một phòng với họ thôi cũng đã là một sự sỉ nhục đối với họ.

Tiểu Hàn cúi đầu thật sâu.

Họ không giống những người trước đây, tùy tiện đảo mắt quanh phòng như đang chọn lựa hàng hóa trên kệ.

Người đàn ông trông có vẻ trẻ hơn người phụ nữ kia, lần lượt bước đến từng đứa trẻ, cúi xuống, xoa đầu chúng, nhẹ nhàng hỏi tên.

Giọng anh ta mềm mại như cơn gió xuân.

Tiểu Hàn lặng người nhìn cảnh tượng ấy, bất giác nín thở.

Anh ta cũng sẽ đi đến trước mặt cô, hỏi cô bằng cách đó chứ?

Nếu anh hỏi tất cả bọn trẻ, thì cô cũng có cơ hội sao...?

Ý nghĩ ấy bất chợt nảy sinh trong đầu cô bé.

Không, sẽ không đâu.

Cô bé lắc nhẹ đầu, tự nhủ đừng ôm hy vọng.

Người đàn ông này đẹp đến vậy, chắc chắn sẽ càng không thể chấp nhận được đôi môi méo mó của cô.

Cô bé thu mình vào góc khuất hơn, cách xa đám đông một khoảng lớn, lặng lẽ chờ đợi anh ta bước qua cô mà không dừng lại.

Không sao cả, cô đã quen với sự thất vọng này rồi.

Nhưng lúc ấy, cô lại nghe thấy một giọng nói ấm áp vang lên:

"Cháu tên là gì?"

Tuy nhiên, cơn gió xuân ấy bất ngờ thổi đến trước mặt cô.

Tiểu Hàn không thể tin được, bộ não vốn đã chậm chạp của cô lúc này hoàn toàn ngừng hoạt động. Cô chậm chạp ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt tò mò của người đàn ông.

Dáng đứng của anh ấy còn cao lớn hơn cô tưởng tượng, cô chỉ cao đến quá đầu gối anh một chút.

Người đàn ông nhanh chóng ngồi xổm xuống, xóa đi cảm giác áp lực do chênh lệch chiều cao mang lại. Bàn tay lớn nhẹ nhàng xoa lên đầu cô, kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa:

"cháu tên là gì?"

Anh rõ ràng đã nhìn thấy đôi môi đặc biệt của cô, nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút khác thường nào—không ghét bỏ, không kinh ngạc, thậm chí cũng không có cả sự thương hại.

Trong mắt anh, cô dường như chẳng khác gì bất kỳ đứa trẻ nào trước đó.

Chính sự không phân biệt này lại khiến hốc mắt cô bỗng nhiên cay xè. Cô há miệng, nhưng hai từ mà cô đã luyện tập rất nhiều lần lại không thể thốt ra vào thời điểm quan trọng nhất.

Cô vừa tức giận vừa sốt ruột, viền mắt nhanh chóng đỏ hoe.

Người đàn ông hơi sững lại, có chút bối rối liếc nhìn người phụ nữ vẫn luôn đứng yên phía sau anh, như đang phát tín hiệu cầu cứu. Người phụ nữ vốn vẫn quan sát anh, nhận được ánh mắt của anh thì lập tức bước đến.

Biểu cảm của cô ấy cũng chẳng tự nhiên hơn người đàn ông bao nhiêu, mang theo vài phần cố tỏ ra bình tĩnh. Cô ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi ra một gói kẹo, đưa cho cô bé và nói:

"Đừng sợ, bọn cô mời cháu ăn kẹo nhé."

Người đàn ông ghé lại thì thầm:

"Chị, cách này có hiệu quả không?"

"Chẳng phải người ta nói trẻ con đều thích ăn kẹo sao?" Người phụ nữ liếc anh một cái, "Có người hồi hai mươi tuổi rồi mà vẫn mang kẹo vào đoàn phim đấy."

Người đàn ông nghẹn lời, đưa tay bất đắc dĩ nhéo nhẹ eo cô ấy.

Tiểu Hàn siết chặt gói kẹo trong tay, viền mắt đã không còn đỏ nữa. Nhưng không phải vì túi kẹo này, mà bởi sự tương tác giữa hai người trước mặt khiến cô có chút ngơ ngác.

Có vẻ như họ cuối cùng cũng nhận ra rằng trước mặt vẫn còn một đứa trẻ, cả hai vội vàng ho nhẹ một tiếng đầy lúng túng, sau đó quay lại nói với cô bé:

"Kẹo tặng cháu đó nhé."

Ngay khoảnh khắc hai người chuẩn bị đứng dậy rời đi, cô bé lấy hết dũng khí, lắp bắp nhưng rõ ràng:

"Tiểu... Hàn. Cháu tên là... Tiểu Hàn!"

Người đàn ông khựng lại, quay lại mỉm cười:

"Chào cháu, Tiểu Hàn. Chú tên là Truy Dã."

Anh tự hào chỉ vào người phụ nữ bên cạnh, giọng nói nhỏ nhưng kiên định:

"Đây là người yêu của chú, cô ấy tên là Ô Mạn."

(Tác giả có lời muốn nói: Dòng thời gian này là tám năm sau cốt truyện chính.)

Bình Luận (0)
Comment