Sa Vào Đêm Xuân - Nghiêm Tuyết Giới

Chương 89

Chẳng bao lâu, Tiểu Hàn đã thích nghi với cuộc sống ở ngôi nhà mới, bởi vì nơi này thực sự rất thoải mái.

Cô vẫn giữ một số thói quen không mấy tốt đẹp khi còn ở viện phúc lợi, khó mà sửa ngay được. Nhưng Truy Dã và Ô Mạn không vội vàng ép cô thay đổi. Họ chỉ lặng lẽ làm gương, để cô bé hiểu rằng cuộc sống có thể mang một dáng vẻ tự do hơn.

Tất nhiên, điều đó khiến họ phải dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Vì vậy, cả hai đã từ chối không ít lời mời đóng phim.

Kết quả là Tiểu Hàn càng tin chắc rằng họ chẳng có công việc gì. Hơn nữa, cô bé lại ăn nhiều đến mức cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhưng thức ăn Truy Dã nấu ngon quá, cô không thể kìm chế được bản thân. Thành ra, sau một thời gian, dáng người gầy gò trước kia của cô đã có thêm chút thịt, trông đầy đặn hơn một chút.

Truy Dã và Ô Mạn đều rất vui vì sự thay đổi của cô. Khi mùa hè sắp đến, Truy Dã đề nghị cả nhà đi du lịch, nhân cơ hội này để gắn kết hơn với cô bé. Ô Mạn không có ý kiến phản đối.

Trước đây, họ từng cùng nhau đi qua rất nhiều nơi, nhưng nếu có thêm một đứa trẻ thì nên đi đâu đây?

Đông Nam Á? Châu Âu - Mỹ? Nhật - Hàn?

Họ suy nghĩ một vòng nhưng vẫn chưa quyết định được điểm đến nào phù hợp hơn.

Bỗng nhiên, Ô Mạn chợt lóe lên ý tưởng, nhìn về phía Truy Dã. Cô còn chưa nói ra tên địa điểm, nhưng Truy Dã đã ngay lập tức hiểu được.

Anh nháy mắt nói:

"Vậy thì đến đó đi."

Khi Tiểu Hàn biết ngày mai sẽ lên đường đi xa, cô bé phấn khích đến mức suốt đêm không ngủ được.

Suốt mười hai năm qua, nơi xa nhất mà cô từng đến chính là siêu thị nhỏ nằm cách viện phúc lợi một con phố. Khi đó, các dì trong viện bận rộn, mà cô lại là một trong những đứa trẻ lớn nhất, nên được giao nhiệm vụ chạy việc vặt. Họ còn thưởng cho cô vài đồng lẻ để mua một que kem.

Vào một buổi chiều vàng rực, cô ngồi bên đài phun nước ven đường, đôi môi khô ráp chạm vào lớp kem ngọt mát. Dù chỉ là một cuộc phiêu lưu ngắn ngủi mười mấy phút, nhưng đó lại là một trong những ký ức hạnh phúc nhất của cô.

Sự phấn khích của cô xen lẫn một chút hoang mang. Bên ngoài siêu thị nhỏ đó, thế giới rộng lớn hơn sẽ như thế nào?

Quan trọng nhất là, lần này cô không còn một mình nữa.

Hôm sau, cô thức dậy với đôi mắt thâm quầng nhưng tinh thần phơi phới, hoàn toàn không có chút mệt mỏi nào vì thức trắng đêm. Trẻ con khi hào hứng thì đúng là có thể bùng nổ sức sống không tưởng.

Kế hoạch của họ là ăn sáng xong sẽ xuất phát. Truy Dã sẽ lái xe, nhưng chiếc xe lần này không phải chiếc sedan màu đen mà Tiểu Hàn từng thấy trước đó.

Mà là một chiếc xe rất lớn, màu trắng gỗ.

Cô tò mò nhìn vào trong, phát hiện bên trong có cả giường, sofa nhỏ cùng nhiều vật dụng lặt vặt khác. Gần như là một căn nhà di động thu nhỏ.

"Đây là… xe sao?"

Cô kinh ngạc hỏi.

"Đây là xe nhà di động. Vì quãng đường tự lái khá dài, nên có xe này sẽ tiện nghỉ ngơi hơn." Ô Mạn mỉm cười xoa đầu cô bé. "Con muốn ngồi phía trước hay phía sau? Đều được cả."

Tiểu Hàn ngẩng đầu lên, lí nhí nói:

"Vậy... vậy con muốn ngồi cùng hai người."

Truy Dã vỗ vào chỗ ngồi giữa ghế lái, nhếch môi cười:

"Đợi mãi mới nghe được câu này đây."

Ba người cùng nhau lên xe. Cô bị kẹp giữa Ô Mạn và Truy Dã, khiến chỗ ngồi có chút chật chội. Nhưng sự chật chội này lại mang đến cảm giác an tâm lạ thường.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

Lúc này, cô mới nhớ ra để hỏi.

" Trấn Thanh Linh."

Nơi tất cả mọi câu chuyện bắt đầu.

Chiếc xe lăn bánh đều đặn lên đường cao tốc dẫn ra khỏi thành phố. Trước mắt cô là ô cửa kính rộng rãi, cho phép cô thưởng thức trọn vẹn khung cảnh lướt qua bên ngoài.

Cô nhìn ra ngoài một lúc lâu, đến khi cảnh vật hai bên dần trở nên đơn điệu, cô mới lưu luyến thu ánh mắt lại, rồi chuyển sang quan sát trong xe.

Trước mặt cô có một chiếc giỏ nhỏ, bên trong chỉ có một tờ giấy kỳ lạ, chi chít những dòng chữ mà cô không hiểu nổi, những nét bút loằng ngoằng không thành hình. Nhưng chính hình ảnh chiếc bánh kem dâu in trên đó lại thu hút sự chú ý của cô.

Không cưỡng lại được, cô rút tờ giấy ra, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mà nuốt nước bọt. Dạ dày vừa ăn sáng xong dường như lại tham lam co bóp. Haizz, tất cả là tại dạo này cô được chăm sóc quá tốt, đến mức dạ dày cũng bị nuôi lớn hơn rồi.

“Thèm à?”

Ô Mạn để ý thấy động tác nuốt nước bọt của cô, liền trêu chọc.

Tiểu Hàn vội vàng lắc đầu: “Con vừa mới ăn no xong! Con không có nhìn bánh đâu...!”

Người đang lái xe – Truy Dã – không nhịn được mà bật cười, nói: “Chú cũng thích ăn bánh giống con vậy, không có gì đáng ngại đâu. Chúng ta có thể ghé ngang xem có tiệm bánh nào không, nhưng cái bánh trên tờ giấy này thì giờ chắc chắn không ăn được nữa rồi.”

Tiểu Hàn có chút thất vọng: “Tại sao ạ?”

“Vì đây là tờ tờ rơi từ mấy năm trước rồi.”

“Ồ… Con hiểu rồi! Hóa ra hai người dùng nó để kê chân bàn!”

Ở viện phúc lợi, những chiếc bàn ghế hỏng thường được các dì dùng báo cũ nhiều năm trước để kê lên. Nghĩ vậy, cô càng chắc chắn rằng cuộc sống của Truy Dã và Ô Mạn thực sự rất chật vật.

Truy Dã liếc mắt nhìn Ô Mạn đầy ẩn ý, chậm rãi nói: “Dù có lấy chính mình ra để kê chân bàn, chú cũng không nỡ dùng tờ tờ rơi này.”

Tiểu Hàn hơi ngẩn ra, thầm nghĩ: Chú ấy còn tiết kiệm hơn cả các dì trong viện phúc lợi nữa.

Không được, cô thực sự không thể ăn thêm nữa. Cô âm thầm tự nhủ, nhất định phải tiết kiệm tiền cho họ.

Thực ra, ẩn ý của Truy Dã lại hoàn toàn là chuyện khác.

Tờ tờ rơi này là kỷ niệm từ năm năm trước, khi họ cùng nhau đến sông Meguro ngắm hoa anh đào. Ô Mạn vẫn luôn nhớ rằng mình còn nợ Truy Dã một buổi thưởng hoa, nhưng sau khi Xuân Dạ giành được giải thưởng tại Cannes, lịch trình của họ dày đặc với vô số hợp đồng và sự kiện. Đừng nói là ra nước ngoài, ngay cả cơ hội đơn giản như ở nhà cùng xem phim, ôm nhau trò chuyện cũng không có. Ngoại trừ mấy ngày “lợi dụng công việc công tư lẫn lộn” khi tham gia chương trình hẹn hò Giường Đôi, hai người họ chẳng khác nào một cặp tình nhân Ngưu Lang - Chức Nữ đáng thương.

Mãi đến năm thứ ba, cuối cùng lịch trình của cả hai mới khớp nhau được vài ngày, lại đúng vào mùa xuân, Ô Mạn liền đề nghị dành ba ngày sang Tokyo.

Truy Dã vui sướng đến mức không thể kìm chế, hăng hái nói cứ để anh lo hết, cô chỉ cần đi theo là được.

Anh vốn rất có gu trong mấy chuyện này, không chọn khách sạn năm sao xa hoa mà thuê một căn hộ ngắn hạn ngay bên bờ sông Meguro. Từ đó có thể nhìn thấy cả một biển hoa anh đào trải dài bất tận.

Ngày đầu tiên, như thường lệ, Ô Mạn dậy sớm. Cô bước ra ban công, tán hoa anh đào vươn đến sát khung cửa, choán đầy tầm mắt cô. Bầu trời xanh trong không gợn mây, một buổi sáng khiến lòng người khoan khoái.

Cô không đánh thức Truy Dã, nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi phòng, định đi bộ tìm cửa hàng tiện lợi mua bữa sáng cho người vẫn còn đang say ngủ kia.

Dọc đường, những cánh hoa anh đào rủ xuống, chạm nhẹ mặt đất. Cô đút tay vào túi áo, vừa bước đi tùy ý vừa ngắm cảnh, rất nhanh đã thấy một cửa hàng Lawson ở góc phố. Trước cửa có một con thú nhồi bông cỡ lớn, đang phát tờ rơi cho khách qua đường.

Mùa hoa nở cũng là mùa ngắm hoa của Nhật Bản, khắp nơi đều tổ chức hội hoa anh đào. Mọi người thường có thói quen mang theo đồ ăn dã ngoại khi thưởng hoa, vậy nên cửa hàng tiện lợi cũng nhân cơ hội này ra mắt bánh kem vị hoa anh đào, mời khách mua dùng.

Ô Mạn tiện tay nhận tờ rơi, nhưng không thực sự có ý định mua, vì chế độ quản lý vóc dáng nghiêm ngặt khiến cô từ lâu đã bỏ thói quen ăn đồ ngọt. Dù chiếc bánh trông rất được yêu thích, bằng chứng là chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã có vài nhóm thanh niên đi ra từ cửa hàng, ai cũng cầm một phần.

Cô bước vào cửa hàng, tùy ý lấy hai nắm cơm và một chai trà ô long trên kệ, định ra quầy thanh toán.

Lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên, cửa tự động mở ra, một cặp vợ chồng già chậm rãi bước vào.

Trang phục của họ rất gọn gàng và chỉn chu. Bà lão đội một chiếc mũ beret, còn ông lão đội một chiếc mũ họa sĩ, màu sắc cố tình phối hợp ăn ý, trông vô cùng đẹp đôi. Hai người họ dường như vẫn lưu giữ sự tinh tế và phong cách sống mang đậm nghi thức của thời đại Showa.

Họ bước qua Ô Mạn, tiến vào sâu trong cửa hàng, nhấc lên một hộp bánh kem hoa anh đào.

Họ và cô thanh toán cùng lúc, rồi cùng nhau rời khỏi cửa hàng, đi chung một đoạn đường cho đến khi họ rẽ vào công viên.

Ô Mạn cầm túi cơm nắm, vô thức dừng bước ngoài hàng rào, chăm chú nhìn theo bóng dáng hai ông bà chậm rãi bước tới một gốc cây anh đào. Họ trải tấm thảm xuống bãi cỏ rồi ngồi xuống.

Bà lão lấy từ túi vải ra một chiếc bình giữ nhiệt lớn cùng hai chiếc cốc đôi, trên mỗi chiếc đều khắc tên của người còn lại. Bà mở nắp rót trà, còn ông lão thì cẩn thận mở hộp bánh, dùng d.a.o nĩa cắt thành từng miếng nhỏ.

Hai người một tay cầm cốc trà, một tay cầm bánh, nhàn nhã trò chuyện giữa làn gió xuân dịu dàng. Những nếp nhăn trên gương mặt họ được ánh nắng xuyên qua tán hoa phản chiếu xuống, chồng lên nhau, tựa như một bức tranh sơn dầu dịu dàng vô tận.

Lúc này, một con mèo trắng chạy qua bụi cỏ, lặng lẽ dừng lại trước mặt Ô Mạn, rồi nhanh chóng chạy đi. Cô giật mình tỉnh lại, thoát khỏi khung cảnh đó, cảm giác như trái tim mình trở thành đám cỏ dưới móng vuốt con mèo, bị giẫm lên mấy lần, dấy lên một cảm xúc khó tả.

Ô Mạn trở về căn hộ, chàng thanh niên vẫn đang ngủ say trên tấm tatami. Rèm cửa trắng ngoài cửa sổ sát đất không che ánh sáng, khiến tia nắng trong veo tràn đầy khuôn mặt anh, thuần khiết không chút tì vết.

Trong giấc mơ, anh lười biếng ngáp một cái, lẩm bẩm: "Chị..."

Ô Mạn ôm gối ngồi xổm bên cạnh anh, không nỡ đánh thức. Nhìn dáng vẻ này, chắc là đang mơ một giấc mơ đẹp có cô trong đó, vậy thì cô cho phép anh mơ thêm một chút nữa.

Cô lặng lẽ ngắm nhìn Truy Dã còn đang nằm lỳ trên giường, chợt nhớ đến trò đùa trước đây của anh với mình, liền quyết định "gậy ông đập lưng ông", lấy điện thoại mở một ứng dụng chụp ảnh, chọn bộ lọc hình cún con rồi hướng về phía anh.

"Click ——"

Chiếc điện thoại quên tắt âm phát ra tiếng chụp ảnh. Chàng thanh niên nhạy cảm khẽ hé mắt, ánh nhìn mơ màng hướng về cô, giọng lơ mơ: "Ồ, dám chụp lén anh hả..." Ngón tay thon dài bắt lấy cổ tay nhỏ gầy của cô, thuận thế kéo cô vào lòng cọ cọ mấy cái: "Để anh xem cún con nhà nào đây?"

"Cún con thì không thấy, nhưng có một con cún lười biếng không chịu dậy đây này."

Ô Mạn chọc chọc vào n.g.ự.c anh, chàng thanh niên giữ lấy ngón tay cô đang nghịch ngợm, khẽ thở dài.

"Nếu em đánh thức anh theo cách này, thì anh cảnh báo trước, lát nữa có khi em không ra khỏi cửa được đâu."

Ô Mạn lập tức nhanh nhẹn bò khỏi người anh.

Cô vào bếp hâm nóng cơm nắm đã nguội, hâm luôn hai ly sữa. Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Truy Dã cũng vừa từ nhà vệ sinh bước ra, khoác lên người một chiếc áo thun trắng, ánh mắt đã trở nên tỉnh táo. Anh vòng tay ôm eo cô, dán một nụ hôn chào buổi sáng lên má.

"Cảm ơn, chị."

Anh kéo ghế ngồi xuống, cắn miếng cơm nắm, còn Ô Mạn tiện tay ấn xuống lọn tóc vểnh lên của anh khi đi ngang qua.

Hai người đối diện nhau, lặng lẽ ăn bữa sáng hiếm hoi bình yên, trong không gian chỉ có tiếng va chạm giữa ly và mặt bàn. Giây phút này không cần lời nói, chỉ cần ngửa cổ uống một ngụm sữa, cúi xuống là có thể nhìn thấy ánh mắt của đối phương, thế là đủ.

Truy Dã mơ hồ chỉ vào điện thoại của cô: "Cún con, em đã chụp lén anh rồi, không trả giá một chút thì không được đâu nhỉ?"

"Cún con còn mua bữa sáng cho anh rồi đấy, vậy mà ngôi sao lớn còn muốn đòi hỏi nữa hả?"

"Không đòi hỏi thì sao gọi là ngôi sao lớn." Anh hùa theo, "Anh mặc kệ, em phải đặt ảnh chụp lén này làm màn hình chính, để nó phát huy hết tác dụng!"

Ô Mạn lén đảo mắt, l.i.ế.m môi, chuyển đề tài: "Lúc nãy đi mua bữa sáng, em thấy cửa hàng tiện lợi có bán bánh Hanami. Vị cherry, chắc hơi chua, không phải khẩu vị anh thích."

"Ừ, rồi sao?"

"Nhưng nhìn có vẻ ngon lắm."

Truy Dã bật cười: "Vậy thì mua về thử đi."

Ô Mạn cúi mắt, cắn nốt miếng cơm nắm cuối cùng, thấp giọng thì thầm đầy ẩn ý: "Được, vậy thì mua về thử."

Theo kế hoạch ban đầu, họ sẽ ra ngoài ngắm hoa anh đào vào buổi chiều. Nhưng Ô Mạn đột nhiên nói rằng có một người bạn cũ ở Tokyo liên lạc với cô, muốn gặp mặt.

Cô vội vàng xin lỗi vì phải thay đổi lịch trình, nhưng không hề ngỏ ý muốn anh đi cùng. Truy Dã cũng không muốn mặt dày bám theo, chỉ nhún vai bảo sẽ tự tìm chỗ đi dạo loanh quanh, đến tối cùng nhau ngắm hoa anh đào là được.

Thế nhưng, khi nói câu đó, môi anh bĩu ra như thể có thể treo được cả chai dầu, trong lòng không khỏi ghen tuông. Rốt cuộc là ai mà anh không biết, còn phải đề phòng không để anh gặp? Nhất là khi nhìn thấy bóng lưng Ô Mạn rời đi không chút do dự, bước chân nhẹ nhàng, cứ như mong chờ lắm rồi.

Anh không để ý việc cô bỏ anh lại để đi gặp người khác. Điều anh để ý là cô đã giấu anh chuyện này.

Nhưng anh lại không thể như đứa trẻ bướng bỉnh mà đòi hỏi cô phải tiết lộ tất cả với mình, dù rằng anh đã làm vậy, dốc hết lòng dạ ra trước mặt cô, không chút giấu giếm.

Cho nên... nếu so sánh, đúng là có thất vọng.

Nhưng hơn hết, anh không nỡ giận cô.

Truy Dã không khỏi tự hỏi, có phải do cảm giác an toàn anh mang lại chưa đủ, nên cô mới muốn giữ lại một phần cho riêng mình không?

Cả buổi chiều đó, anh chẳng đi đâu cả, chỉ ngồi trong căn hộ bên dòng sông Meguro, cảm nhận nỗi buồn bất chợt của cuối xuân.

Chu Yêu Yêu

Đến chiều tối, cuối cùng Ô Mạn cũng gặp xong người kia và liên lạc lại với anh. Hai người hẹn gặp nhau ở Shinjuku, ăn một nồi sukiyaki nóng hổi. Sau khi no say, họ cầm theo bánh Hanami mua ở cửa hàng tiện lợi, tìm một công viên yên tĩnh để ngồi xuống.

Họ rất cẩn thận, chọn góc khuất nhất, nơi xa xa mới có tiếng người trò chuyện.

Dù sao thì lần trước khi Truy Dã đến một mình, lúc đó anh ta chưa nổi tiếng như bây giờ, đi đến đâu cũng bị nhận ra, lần này càng không dám sơ suất.

Ô Mạn tỉ mỉ nhớ lại đoạn video ấy, hừ nhẹ một tiếng: "Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy có chút tức giận."

Ai mà ngờ được chứ? Chàng thanh niên dưới gốc anh đào, kiêu ngạo ngẩng cao đầu, chẳng coi ai ra gì, lại có một ngày bước vào đêm đẹp của cô.

Đúng là số phận, thật huyền diệu khó lường.

"Anh xin lỗi em nhiều lần rồi mà..." Đây là điểm yếu mãi mãi của Truy Dã, anh ta bất lực lấy một lon bia từ trong túi ra, bật nắp, ra vẻ hào sảng: "Vậy anh tự phạt một lon, em cứ tùy ý."

"Lại chiêu này nữa..."

Ô Mạn giả vờ than thở, nhưng thực ra chẳng hề giận dỗi chút nào. Cô cũng lấy ra một lon bia, mở nắp, nhưng lại lặng lẽ đặt vòng nhôm của lon vào lòng bàn tay, không ngừng xoay xoay.

Truy Dã không chú ý đến động tác nhỏ của cô, uống cạn bia trong một hơi, mặt lập tức đỏ bừng.

"Thật tuyệt." Anh ta thỏa mãn thở dài, "Cuối cùng cũng có thể ở dưới tán hoa anh đào này cùng em."

"Đưa tay ra."

Ô Mạn bất chợt uống một ngụm bia lớn, rồi đột ngột nói với Truy Dã.

"Hả?"

Anh ta ngơ ngác mất mấy giây, rồi ngây ngô chìa tay ra.

"Cho anh nhẫn này."

Truy Dã sững sờ đến mức đứng hình, đầu óc tê liệt, chỉ có ánh mắt là nhìn chằm chằm vào Ô Mạn. Cô từ trong lòng bàn tay thả xuống một thứ lấp lánh...

Một chiếc vòng nhôm từ nắp lon bia.

"..."

Thiên đường và địa ngục, chỉ trong một khoảnh khắc liền hoán đổi.

Ô Mạn cười tít mắt trêu ghẹo anh: "Thích không?"

"Giờ anh rất nghi ngờ, rốt cuộc ai mới là người nhỏ tuổi hơn trong hai chúng ta." Truy Dã cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn miễn cưỡng đeo chiếc vòng nhôm lên ngón áp út, kẹt ngay ở đốt ngón tay trên, cứ thế mang theo một cách vụng về.

Ô Mạn nhận ra sự nâng niu trong hành động của anh, đột nhiên không cười nổi nữa.

Cô lảng tránh bằng cách mở hộp bánh ngọt, đổi chủ đề: "Nếm thử cái này đi."

Cô cắt hai miếng chia sẵn, cầm một miếng ăn được vài miếng thì nhăn mày: "Quả nhiên, em vẫn không thích ăn bánh ngọt."

Truy Dã ăn rất ngon lành: "Tiếc thật đấy, vị này thực sự ổn mà, độ chua ngọt vừa phải, còn có hương thơm của cherry nữa."

"... Anh cũng hợp làm nhà phê bình ẩm thực đấy nhỉ. Nếu là em, chắc chỉ nhận xét hai chữ, ngon ghê!" Ô Mạn thản nhiên nói, "Thế thì đừng lãng phí, anh ăn giúp em nửa miếng này đi."

Cô đẩy phần bánh ăn dở của mình sang trước mặt Truy Dã, anh cũng chẳng nghĩ nhiều, cứ thế cầm lên, cắn ngay vào chỗ cô đã cắn.

Anh không nhận ra rằng Ô Mạn đã bắt đầu hơi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn rừng hoa anh đào rực rỡ trong đêm, trăm hoa bừng nở, vạn vật sinh sôi.

"Rắc—"

Truy Dã khựng lại, nhíu mày, nhả ra một vật cứng rắn...

Là một chiếc nhẫn thực sự.

Ánh mắt anh tập trung vào chiếc nhẫn, vì quá mức chú ý mà trở nên mơ màng.

Ô Mạn lúc này mới dám nhìn thẳng vào anh, thần sắc nghiêm túc và trang trọng:

"Truy Dã, bao nhiêu năm qua, anh luôn là người tặng em rất nhiều món quà, dù là vật chất hay tinh thần, đều quá nhiều quá nhiều. Mà em vẫn chưa từng có gì xứng đáng để tặng lại anh..."

Giống như năm đó, Giáng sinh ở Hokkaido, anh đã chuẩn bị quà cho cô từ sớm, còn cô chỉ tiện tay chọn đại một món trong Don Quijote để đáp lại.

So với tấm lòng của anh, món quà của cô lúc nào cũng vụng về thô sơ.

"Em luôn nghĩ, em nên chủ động chọn một món quà như thế nào cho anh... Và ngay hôm nay, em đã nghĩ ra rồi." Ô Mạn bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, chỉ có giọng nói run nhẹ tiết lộ sự hoang mang và mong đợi của cô.

"Làm ơn, hãy kết hôn với em."

Làm ơn, hãy kết hôn với em.

Năm chữ đơn giản mà tràn đầy sức mạnh, khiến Truy Dã hoàn toàn muốn xỉu.

Bình Luận (0)
Comment