Cũng trong đêm đó, tiểu biệt thắng tân hôn, tuổi trẻ tài cao, thành tích xuất chúng, bao cao su bị xé hết cái này đến cái khác, sau đó cho đến khi Từ Chi tốt nghiệp đại học, bọn họ chưa bao giờ phá vỡ kỷ lục. Đêm hôm đó gần như không biết xấu hổ dày vò đến tận quá nửa đêm, nhưng cũng trong đêm hôm ấy, cả hai đều phát điên. Phát điên xong, Từ Chi đi tắm, đợi khi cô ngủ, Trần Lộ Chu ngồi bên mép giường đắp chăn cho cô, sau đó chỉ dựa vào đầu giường, cũng không ngủ được mà ngửa đầu nhìn trần nhà, suy nghĩ lung tung trong đầu.“Ai cơ, con mẹ nó em còn có ai nữa.”
Trái lại anh không lo lắng chuyện gì khác, chỉ sợ thật sự xui xẻo gây ra án mạng, bị lão Từ đánh thì không có gì đáng nói, nhưng chuyện này sẽ làm hại đến cô. Nhưng cho dù chuyện này đến mức độ nào thì cũng đã làm rồi, việc khắc phục thế nào thì cũng chỉ là mất bò mới lo làm chuồng, không thể cứu vãn được nữa, vậy nên lần nào anh cũng đề phòng nghiêm ngặt, dù gì thì trước khi làm cũng vẫn sẽ ngoan ngoãn đeo bao vào, chưa từng để Từ Chi uống thuốc.
Trần Lộ Chu cười dựa vào ghế sô pha một hồi, sau đó đóng máy tính trên bàn rồi chuẩn bị ra ngoài, thờ ơ hất cằm về phía ban công: “Trồng nhiều rồi.”Thế nhưng chuyện này cũng không cần cẩn thận tới vậy, xác suất đeo bao cao su tránh thai chỉ có 98%, đâu biết được bạn gái mình có phải 2% còn lại hay không.
Rốt cuộc anh cũng cười, bóp mặt cô, khẽ giọng dỗ dành: “Em có biết ngủ bên cạnh em rất mệt mỏi hay không, không những nói mớ mà còn mài răng, em bị sao thế này, hai mươi mấy tuổi còn mài răng?”“Anh cũng ra ngoài sao? Chiều nay không có tiết mà? Anh đi chơi bóng hả?”
Thế nên ở trên phương diện này, Trần Lộ Chu vẫn được coi là kiềm chế. Dù năm hai đã thuê nhà ở ngoài thì phần lớn thời gian, Từ Chi vẫn ở trong trường học, thỉnh thoảng vào cuối tuần mới tới, tính trung bình thì một tháng cũng khoảng độ hai ba lần, không làm lần nào thì rất không thực tế.“Đến phòng thí nghiệm của giáo sư Lưu giao một dự án, anh lái xe đưa em đi trước.”
….Nếu không phải sợ Từ Chi nghĩ bậy bạ thì anh thật sự muốn cấm dục cho đến khi kết hôn.
Thật là nghiện khi có một người có thể hiểu hết những thứ lãng mạn không trọn vẹn của anh, cùng với sự nhận lại, bất kể nó nhỏ đến mức nào.May sao mà đến khi tốt nghiệp, Từ Chi vẫn an toàn, Trần Lộ Chu chưa bao giờ cảm thấy ông trời đối xử tốt với anh như vậy.
Anh vô tội nói một tiếng “này”, dáng vẻ như thể em là kẻ ác mà còn đi phàn nàn trước, không thể nhịn cười, “Hôm qua đã bảo em đừng nhét hết quần thể thao của anh vào trong máy giặt rồi mà, nếu có thì anh đã không mặc bộ này.”Trần Lộ Chu tắt bản ghi âm, ném điện thoại lên bàn trà, giận dữ nhéo người trong ngực mình, gân xanh trên tay bị cô làm cho tức giận hiện ra, như dãy núi xanh mướt chìm vào con sông trong.
Cho tới nay, anh chưa bao giờ nghĩ mình là một người may mắn. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, trước khi gặp Từ Chi, ánh sáng trên người anh đều là nhờ người khác trao cho anh, vì lúc nhỏ bị bỏ rơi, anh luôn muốn chứng minh bản thân là một người không tệ, nên luôn đòi hỏi bản thân phải làm tốt nhất ở mọi mặt. Vì cũng chỉ nghĩ, biết đâu tình cờ vào một ngày nào đó, sau khi anh công thành danh toại, gặp lại bố mẹ ruột từng vứt bỏ mình, muốn để cho bọn họ hối hận vì đã bỏ rơi một người tốt như anh. Sau đó, anh sẽ không hề do dự nói cho bọn biết, đừng nghĩ nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mấy người đâu, không bao giờ.“Được rồi, trên đường về anh sẽ nhìn xem nhặt được con nào nữa không.”
“Lần sau ghi âm lại cho em nghe, em có thể tự mình nghĩ lại xem mối quan hệ của hai chúng ta đã đến hồi kết hay chưa.”Thế nhưng, ông trời đối xử với anh khá tệ, mỗi bước đi đều nằm ngoài dự đoán của anh, bao gồm cả sự xuất hiện của Phó Ngọc Thanh.Trần Lộ Chu không vui lắc đầu không cho cô chạm vào, “Không phải, đừng hôn anh, đang tức giận.”
Bởi vì Từ Chi, anh không muối cãi vã với ông ta, ép cô vào tình thế khó xử.
Anh càng không thể hận Liên Huệ, Liên Huệ vì anh mà ngay cả mạng sống cũng không cần, những năm được nhà họ Trần nuôi dưỡng, sự quan tâm của bà đối với anh cũng không phải là giả.Trần Lộ Chu tin rằng chính anh cũng không thiếu tình yêu thương, dù hồi nhỏ ở trong viện phúc lợi hay sau này được Trần Kế Thân nhận nuôi cũng vậy, thứ anh thiếu chính là nhận lại.
Cho nên vào giây phút biết được sự thật, Trần Lộ Chu thật sự khá suy sụp, tất cả những cảnh tượng dựng sẵn và lời mở đầu của anh đều không có chỗ dùng, chẳng khác gì một cú đấm vào bông, chấp niệm duy nhất anh cất giấu trong lòng bao nhiêu năm nay chỉ có thể tự tiêu hóa. Cho đến nay, ông trời chưa một lần để anh được thoải mái hoàn toàn.
Cho đến kỳ nghỉ hè năm lớp 12, anh gặp được Từ Chi.
Dù là buổi tối lần đầu tiên gặp nhau đi ăn thịt nướng, Từ Chi không hề do dự lấy điện thoại ra nói với anh, tôi sẽ không để cậu bị oan ức đâu, hay là Từ Chi ở trong rạp chiếu phim nói rằng, Trần Lộ Chu, cậu không chơi nổi đâu, hoặc là Từ Chi vào ngày sinh nhật của anh, nói món quà này dành tặng cho bạn nhỏ Trần Lộ Chu sáu tuổi.
Nếu không phải sợ Từ Chi nghĩ bậy bạ thì anh thật sự muốn cấm dục cho đến khi kết hôn.Năm thứ tư Trần Lộ Chu đã mua xe, khi ấy Từ Chi đi theo mấy vị tiền bối lập vài dự án thiết kế bên ngoài trường học, năm đó đúng lúc vào đầu năm 2020, dịch bệnh mới đột nhiên bùng phát, công nhân phải nghỉ làm, các trường cao đẳng và đại học phải nghỉ sớm. Lúc đó ở Bắc Kinh có dịch, còn ở Khánh Nghi vẫn chưa có ca bệnh nào, nhóm Trần Lộ Chu Từ Chi năm ấy đều không về quê ăn Tết.Một cô gái hoàn toàn có thể giẫm lên những điểm sáng của anh ở khắp mọi nơi.
Trần Lộ Chu tin rằng chính anh cũng không thiếu tình yêu thương, dù hồi nhỏ ở trong viện phúc lợi hay sau này được Trần Kế Thân nhận nuôi cũng vậy, thứ anh thiếu chính là nhận lại.
Cũng trong đêm đó, tiểu biệt thắng tân hôn, tuổi trẻ tài cao, thành tích xuất chúng, bao cao su bị xé hết cái này đến cái khác, sau đó cho đến khi Từ Chi tốt nghiệp đại học, bọn họ chưa bao giờ phá vỡ kỷ lục. Đêm hôm đó gần như không biết xấu hổ dày vò đến tận quá nửa đêm, nhưng cũng trong đêm hôm ấy, cả hai đều phát điên. Phát điên xong, Từ Chi đi tắm, đợi khi cô ngủ, Trần Lộ Chu ngồi bên mép giường đắp chăn cho cô, sau đó chỉ dựa vào đầu giường, cũng không ngủ được mà ngửa đầu nhìn trần nhà, suy nghĩ lung tung trong đầu.Trên màn hình là hình ảnh lão Từ nghiêm túc giám sát, thường xuyên giận dữ hét lên: “Làm cái gì đấy! Từ Chi, chú tâm đọc sách của con đi, nhìn Trần Lộ Chu mãi làm gì?” Nói rồi, còn chưa đã thèm bóc một múi quýt bỏ vào trong miệng, “Con nhìn Trần Lộ Chu xem, người ta nghiêm túc bao nhiêu.”
Trần Lộ Chu đau đầu nghĩ.Tình yêu không có sự đền đáp là màu đen trên con chó trắng, là bông hoa hồng trong nắp cống, đối với người khác mà nói, đó chỉ là một thứ lãng mạn dư thừa.
Nghiện đến mức, dù Từ Chi nằm mơ kêu tên của người khác, anh cũng thầm cảm thấy hăng hái.Chính Từ Chi đã khiến anh hoàn toàn thoải mái.Một cô gái hoàn toàn có thể giẫm lên những điểm sáng của anh ở khắp mọi nơi.
Thật là nghiện khi có một người có thể hiểu hết những thứ lãng mạn không trọn vẹn của anh, cùng với sự nhận lại, bất kể nó nhỏ đến mức nào.
“Không thể nào.”Nghiện thật.“Em có thời gian nuôi?”
Từ Chi cười tránh, “Không có thật mà. Trần Lộ Chu, em chỉ yêu anh thôi ― Được rồi, em sai rồi, đừng quậy nữa, em muốn đi vẽ đồ họa.”Trần Lộ Chu đau đầu nghĩ.
Nghiện đến mức, dù Từ Chi nằm mơ kêu tên của người khác, anh cũng thầm cảm thấy hăng hái.“Được.”
Sau này, Từ Chi thật sự gọi tên.
Rất mơ hồ, nhiều lần, Trần Lộ Chu nghe thấy hết. Anh thật sự muốn cầm gối lên đè cô, ở bên cạnh nhau lâu như thế, anh chưa bao giờ nghe thấy cô gọi tên mình trong giấc mơ.Tên tuổi của Bối Duật Minh những ai học kiến trúc đều quen thuộc, cho dù Trần Lộ Chu không học kiến trúc cũng biết, khách sạn Hương Sơn Bắc Kinh là do ông thiết kế.
Trái lại anh không lo lắng chuyện gì khác, chỉ sợ thật sự xui xẻo gây ra án mạng, bị lão Từ đánh thì không có gì đáng nói, nhưng chuyện này sẽ làm hại đến cô. Nhưng cho dù chuyện này đến mức độ nào thì cũng đã làm rồi, việc khắc phục thế nào thì cũng chỉ là mất bò mới lo làm chuồng, không thể cứu vãn được nữa, vậy nên lần nào anh cũng đề phòng nghiêm ngặt, dù gì thì trước khi làm cũng vẫn sẽ ngoan ngoãn đeo bao vào, chưa từng để Từ Chi uống thuốc.Từ Chi nói mớ xong cũng mơ màng tỉnh lại, nhận ra, muốn giải thích: “Hình như dạo gần đây em chịu quá nhiều áp lực, còn nói mớ nữa, làm ồn đến anh phải không?”#
Lúc ấy Trần Lộ Châu đưa một cánh tay lên che mắt, nằm ngửa trên giường, nghe được lời giải thích không thuyết phục của cô mà run rẩy cười nói: “Đừng sợ, anh trai không đánh người đâu, sắp thi rồi, anh sẽ để em sống sót vài ngày.”“Không thể nào, Trần Lộ Chu, không yêu, xin đừng miễn cưỡng…” Từ Chi nhìn lên trong lòng anh, tự tin trả lại câu nói này.
Từ Chi bỗng dưng giật mình, nơm nớp lo sợ nghiêng đầu nhìn anh: “Em đã nói gì?”Nghiện thật.
Anh vẫn đặt cánh tay lên che mắt, vẻ mặt ảm đạm thở dài, không muốn quan tâm đến cô.“Vẽ cái rắm.”
“Em, gọi tên một người đàn ông.”
Anh càng không thể hận Liên Huệ, Liên Huệ vì anh mà ngay cả mạng sống cũng không cần, những năm được nhà họ Trần nuôi dưỡng, sự quan tâm của bà đối với anh cũng không phải là giả.“Không thể nào.” Từ Chi nhất thời tỉnh táo lại, chống tay lên gối, cúi đầu muốn hôn anh, “Là anh đúng không?”
Ánh mặt trời lặng lẽ trải trong phòng, bầu trời hừng hực, ý xuân nở rộ, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, giọng nói càng ngày càng nhỏ, tràn ngập tiếng cười, tương lai tươi đẹp dường như được viết lên trong đôi lời như vậy.Thế nhưng chuyện này cũng không cần cẩn thận tới vậy, xác suất đeo bao cao su tránh thai chỉ có 98%, đâu biết được bạn gái mình có phải 2% còn lại hay không.Trần Lộ Chu không vui lắc đầu không cho cô chạm vào, “Không phải, đừng hôn anh, đang tức giận.”
“Này, anh đây giúp em trồng hoa, còn phải nuôi chó. Anh có cần xin giấy chứng nhận chăn nuôi nữa không? Đúng lúc còn có thể nuôi con heo.”“Không thể nào.”Từ Chi: “…”
“Lần sau ghi âm lại cho em nghe, em có thể tự mình nghĩ lại xem mối quan hệ của hai chúng ta đã đến hồi kết hay chưa.”
Ngày hôm sau, Từ nghe thấy mình lải nhải nói mớ liên tục khi mơ, bỗng nhiên ngửa về sau, cười ngã vào ngực Trần Lộ Chu: “Làm em sợ chết khiếp, Bối Duật Minh sao, em còn tưởng là ai chứ.”Một người giẫm lên mọi điểm sáng.
Tên tuổi của Bối Duật Minh những ai học kiến trúc đều quen thuộc, cho dù Trần Lộ Chu không học kiến trúc cũng biết, khách sạn Hương Sơn Bắc Kinh là do ông thiết kế.
Trần Lộ Chu tắt bản ghi âm, ném điện thoại lên bàn trà, giận dữ nhéo người trong ngực mình, gân xanh trên tay bị cô làm cho tức giận hiện ra, như dãy núi xanh mướt chìm vào con sông trong.
Có một cảm giác bạo lực đáng sợ.
“Ai mài răng cơ.”Tình yêu không có sự đền đáp là màu đen trên con chó trắng, là bông hoa hồng trong nắp cống, đối với người khác mà nói, đó chỉ là một thứ lãng mạn dư thừa.“Ai cơ, con mẹ nó em còn có ai nữa.”
“Hay là chúng ta nuôi chó đi, Trần Kiều Kiều.”Từ Chi cười tránh, “Không có thật mà. Trần Lộ Chu, em chỉ yêu anh thôi ― Được rồi, em sai rồi, đừng quậy nữa, em muốn đi vẽ đồ họa.”
“Yêu cái rắm.”“Vẽ cái rắm.”Dù là buổi tối lần đầu tiên gặp nhau đi ăn thịt nướng, Từ Chi không hề do dự lấy điện thoại ra nói với anh, tôi sẽ không để cậu bị oan ức đâu, hay là Từ Chi ở trong rạp chiếu phim nói rằng, Trần Lộ Chu, cậu không chơi nổi đâu, hoặc là Từ Chi vào ngày sinh nhật của anh, nói món quà này dành tặng cho bạn nhỏ Trần Lộ Chu sáu tuổi.
Từ Chi bóp mặt anh, cười đến mức khóe miệng co rút: “Sao em lại yêu anh như thế nhỉ.”
“Yêu cái rắm.”
“Anh xong chưa?”
Rốt cuộc anh cũng cười, bóp mặt cô, khẽ giọng dỗ dành: “Em có biết ngủ bên cạnh em rất mệt mỏi hay không, không những nói mớ mà còn mài răng, em bị sao thế này, hai mươi mấy tuổi còn mài răng?”
“Ai mài răng cơ.”
“Anh xong chưa?”“Em đó.”Thế nên ở trên phương diện này, Trần Lộ Chu vẫn được coi là kiềm chế. Dù năm hai đã thuê nhà ở ngoài thì phần lớn thời gian, Từ Chi vẫn ở trong trường học, thỉnh thoảng vào cuối tuần mới tới, tính trung bình thì một tháng cũng khoảng độ hai ba lần, không làm lần nào thì rất không thực tế.
“Không thể nào, Trần Lộ Chu, không yêu, xin đừng miễn cưỡng…” Từ Chi nhìn lên trong lòng anh, tự tin trả lại câu nói này.May sao mà đến khi tốt nghiệp, Từ Chi vẫn an toàn, Trần Lộ Chu chưa bao giờ cảm thấy ông trời đối xử tốt với anh như vậy.
“Miễn cưỡng yêu thêm một chút vậy.” Anh cúi đầu nhìn cô, cười nói.
“Phắn.” Từ Chi theo đó mà thở hổn hển đạp anh một cái, đứng dậy, “Không lộn xộn nữa, em muốn đi chạy deadlines, chị tiền bối dự án vừa giục em mấy lần trên Wechat rồi, nhân tiện, hoa em đặt trên mạng chắc hôm nay sẽ giao đến nơi, lát nữa anh kiểm tra giao hàng nhanh đi, từ giờ trở đi mỗi tuần giao một lần.”
Trần Lộ Chu cười dựa vào ghế sô pha một hồi, sau đó đóng máy tính trên bàn rồi chuẩn bị ra ngoài, thờ ơ hất cằm về phía ban công: “Trồng nhiều rồi.”
“Anh cũng ra ngoài sao? Chiều nay không có tiết mà? Anh đi chơi bóng hả?”
“Đến phòng thí nghiệm của giáo sư Lưu giao một dự án, anh lái xe đưa em đi trước.”
Edit: Thư Quân“Được.”
Năm thứ tư Trần Lộ Chu đã mua xe, khi ấy Từ Chi đi theo mấy vị tiền bối lập vài dự án thiết kế bên ngoài trường học, năm đó đúng lúc vào đầu năm 2020, dịch bệnh mới đột nhiên bùng phát, công nhân phải nghỉ làm, các trường cao đẳng và đại học phải nghỉ sớm. Lúc đó ở Bắc Kinh có dịch, còn ở Khánh Nghi vẫn chưa có ca bệnh nào, nhóm Trần Lộ Chu Từ Chi năm ấy đều không về quê ăn Tết.
Nhưng khi đó mọi người đều không nghĩ dịch bệnh lần này lại nghiêm trọng tới vậy, kéo dài suốt bốn năm, rất nhiều trường cao đẳng, đại học không thể khai giảng, phải học trực tuyến suốt mấy tháng liền. Ngành Kiến trúc của Từ Chi phải học năm năm, mà khi đó Trần Lộ Chu đã sắp tốt nghiệp, nhưng anh đã bảo vệ luận văn tốt nghiệp sau khi hết năm ba rồi theo giáo sư Lưu đến phòng thí nghiệm, buổi lễ tốt nghiệp của bọn họ cũng bị hủy bỏ, không quay trở lại trường học nữa.
Hai người ở trong căn nhà đó gần nửa năm, mới đầy còn giấu được lão Từ, sau này lão Từ gọi video quá nhiều, dần cũng phát hiện ra điều mờ ám. Lúc đầu còn cảnh cáo Trần Lộ Chu qua điện thoại không biết mệt mỏi, con mẹ nó, cậu có chừng mực lại cho tôi. Đương nhiên là Trần Lộ Chu có, anh cũng chấp nhận hết những lời mắng mỏ mà không cãi lại. Sau này, mãi lâu sau, Lão Từ mới phát hiện người không có chừng mực không phải là Trần Lộ Chu, thế là, trời vừa tối ông liền gọi video cho hai người họ, lúc đó cả hai đang đọc sách, giữa bàn đặt một chiếc điện thoại di động, gọi video qua Wechat.
Trên màn hình là hình ảnh lão Từ nghiêm túc giám sát, thường xuyên giận dữ hét lên: “Làm cái gì đấy! Từ Chi, chú tâm đọc sách của con đi, nhìn Trần Lộ Chu mãi làm gì?” Nói rồi, còn chưa đã thèm bóc một múi quýt bỏ vào trong miệng, “Con nhìn Trần Lộ Chu xem, người ta nghiêm túc bao nhiêu.”
Từ Chi: “…”
Lúc ấy Trần Lộ Châu đưa một cánh tay lên che mắt, nằm ngửa trên giường, nghe được lời giải thích không thuyết phục của cô mà run rẩy cười nói: “Đừng sợ, anh trai không đánh người đâu, sắp thi rồi, anh sẽ để em sống sót vài ngày.”Người nào đó nín cười, làm bộ lật một trang《Lý thuyết về ngân hàng tiền tệ》, không đau không ngứa cho đâm cô một đao, “Đúng vậy, sao em cứ nhìn anh suốt thế?”
Từ Chi nhỏ giọng nói: “Ở nhà đọc sách anh mặc quần âu làm gì?”
Cho tới nay, anh chưa bao giờ nghĩ mình là một người may mắn. Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, trước khi gặp Từ Chi, ánh sáng trên người anh đều là nhờ người khác trao cho anh, vì lúc nhỏ bị bỏ rơi, anh luôn muốn chứng minh bản thân là một người không tệ, nên luôn đòi hỏi bản thân phải làm tốt nhất ở mọi mặt. Vì cũng chỉ nghĩ, biết đâu tình cờ vào một ngày nào đó, sau khi anh công thành danh toại, gặp lại bố mẹ ruột từng vứt bỏ mình, muốn để cho bọn họ hối hận vì đã bỏ rơi một người tốt như anh. Sau đó, anh sẽ không hề do dự nói cho bọn biết, đừng nghĩ nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mấy người đâu, không bao giờ.Anh vô tội nói một tiếng “này”, dáng vẻ như thể em là kẻ ác mà còn đi phàn nàn trước, không thể nhịn cười, “Hôm qua đã bảo em đừng nhét hết quần thể thao của anh vào trong máy giặt rồi mà, nếu có thì anh đã không mặc bộ này.”
Từ Chi: “… Chó má.”
Tuy nhiên, sau này khi mọi thứ trở về quỹ đạo, mặc dù tình hình dịch bệnh đã được khống chế nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi, thế giới đã thay đổi trạng thái, người ra đường đều nghiêm túc đeo khẩu trang. Lúc đó Từ Chi đi theo mấy anh chị tiền bối dự án chạy lòng vòng khắp công trường, sáng sớm nào cũng phải chen lấn trên xe buýt tàu điện ngầm, lão Từ gửi cho anh một số thông tin lây nhiễm của các tuyến xe buýt và tàu điện ngầm ở Bắc Kinh. Tháng sau, Trần Lộ Chu lập tức dùng hết số tiền tích góp, lại mượn thêm Liên Huệ một khoản tiền rồi mua xe, không dám để Từ Chi chen lấn trên xe buýt nữa.
….
“Chờ đã, anh đi thay quần áo.” Trần Lộ Chu cầm chìa khóa xe đi vào trong phòng ngủ.
Hai người bước ra khỏi nhà như thường lệ, vẫn nói chuyện rôm rả.
“Hay là chúng ta nuôi chó đi, Trần Kiều Kiều.”
“Em có thời gian nuôi?”
Thế nhưng, ông trời đối xử với anh khá tệ, mỗi bước đi đều nằm ngoài dự đoán của anh, bao gồm cả sự xuất hiện của Phó Ngọc Thanh.“Anh không có thời gian nuôi?”
Sau này, Từ Chi thật sự gọi tên.Anh cười khổ, “Giống nào? Chó Akita thì không được đâu, làm anh nhớ đến Hachiko.” Anh hơi dừng lại, nói tiếp, “Poodle cũng không được, suốt ngày quấn lấy chân người ta, ra ngoài xấu hổ lắm.”Trần Lộ Chu: “…”
Ánh mặt trời lặng lẽ trải trong phòng, bầu trời hừng hực, ý xuân nở rộ, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, giọng nói càng ngày càng nhỏ, tràn ngập tiếng cười, tương lai tươi đẹp dường như được viết lên trong đôi lời như vậy.
Từ Chi bóp mặt anh, cười đến mức khóe miệng co rút: “Sao em lại yêu anh như thế nhỉ.”“Này, anh đây giúp em trồng hoa, còn phải nuôi chó. Anh có cần xin giấy chứng nhận chăn nuôi nữa không? Đúng lúc còn có thể nuôi con heo.”Hai người ở trong căn nhà đó gần nửa năm, mới đầy còn giấu được lão Từ, sau này lão Từ gọi video quá nhiều, dần cũng phát hiện ra điều mờ ám. Lúc đầu còn cảnh cáo Trần Lộ Chu qua điện thoại không biết mệt mỏi, con mẹ nó, cậu có chừng mực lại cho tôi. Đương nhiên là Trần Lộ Chu có, anh cũng chấp nhận hết những lời mắng mỏ mà không cãi lại. Sau này, mãi lâu sau, Lão Từ mới phát hiện người không có chừng mực không phải là Trần Lộ Chu, thế là, trời vừa tối ông liền gọi video cho hai người họ, lúc đó cả hai đang đọc sách, giữa bàn đặt một chiếc điện thoại di động, gọi video qua Wechat.
Ám chỉ ai vậy, cô gái vặn lại anh, “Trần Lộ Chu, không thương xin đừng miễn cưỡng.”
Tuy nhiên, sau này khi mọi thứ trở về quỹ đạo, mặc dù tình hình dịch bệnh đã được khống chế nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi, thế giới đã thay đổi trạng thái, người ra đường đều nghiêm túc đeo khẩu trang. Lúc đó Từ Chi đi theo mấy anh chị tiền bối dự án chạy lòng vòng khắp công trường, sáng sớm nào cũng phải chen lấn trên xe buýt tàu điện ngầm, lão Từ gửi cho anh một số thông tin lây nhiễm của các tuyến xe buýt và tàu điện ngầm ở Bắc Kinh. Tháng sau, Trần Lộ Chu lập tức dùng hết số tiền tích góp, lại mượn thêm Liên Huệ một khoản tiền rồi mua xe, không dám để Từ Chi chen lấn trên xe buýt nữa.Anh cười khổ, “Giống nào? Chó Akita thì không được đâu, làm anh nhớ đến Hachiko.” Anh hơi dừng lại, nói tiếp, “Poodle cũng không được, suốt ngày quấn lấy chân người ta, ra ngoài xấu hổ lắm.”
Cô gái bật cười, “Chó gấu! Anh đưa cho em một con bằng nỉ lông dê còn gì, rất đáng yêu, em muốn nuôi một con thật.”
“Được rồi, trên đường về anh sẽ nhìn xem nhặt được con nào nữa không.”
Từ Chi: …???