Trong giây phút ấy, Trần Lộ Chu cảm thấy hơi hối hận, hối hận vì tại sao hôm qua lại mua cái ống kính kia. Ống kính của cậu bị Từ Chi làm hỏng lúc trước, đúng lúc cậu cũng đang muốn đổi nên đã dùng một vạn tiền lương mua một chiếc ống kính mới. Nếu không dựa theo tính cách của cậu, có lẽ hiện tại sẽ thật sự gửi 5000 tệ qua cho cô.
Trần Lộ Chu tin rằng Từ Chi nhất định sẽ bảo tài xế quay lại, không phải vì muốn hôn cậu, mà là vì 5000 tệ. Nhưng bây giờ cậu tự biết tình huống của mình.
Cậu cười tự giễu, nhìn cái hố kiến càng lúc càng sâu trên mặt đất, ngửa đầu nhìn, nhưng hiện tại sắc trời đã tối, cũng không nhìn thấy gì cả, nhưng Trần Lộ Chu vẫn hỏi, “Có mang ô không?”
Từ Chi nhìn ra bên ngoài, cơn bão lớn vừa mới qua đi, còn lưu lại một chút dư vị, cây cối đứng hai bên đường như có một bàn tay xé trời điên cuồng đổ xuống, cậu vừa dứt lời, Từ Chi đã lờ mờ nhìn thấy những hạt mưa dồn dập hắt lên cửa kính chắn gió. Cô thở dài, vô cùng phiền chán, “Không mang, cậu đúng là đồ miệng quạ, nói mưa là mưa.”
Từ Chi rất ghét ngày mưa, thành phố nhỏ ở phía nam luôn có mưa dầm liên miên, nhất là khi bây giờ vẫn đang là mùa mưa dầm. Khi đến thời tiết này, cô luôn nhớ đến những ngày tới nhà bà ngoại khi còn nhỏ, căn phòng nhỏ tràn đầy nấm mốc, dù có xịt bao nhiêu nước hoa cũng không thể xua tan đi mùi tanh kia, còn có con chó cách vách luôn sủa lúc nửa đêm như bị điên.
Khi ấy lão Từ và Lâm Thu Điệp rất bận, cô tạm thời bị đưa đến nhà bà ngoại sống nhờ, bà ngoại có thành kiến vô cùng sâu sắc với lão Từ, vì thế cũng chẳng có thiện cảm gì với cô, ngày nào cũng chỉ cho cô ăn cơm thừa canh cặn, Từ Chi bắt đầu bị mẩn ngứa, cổ bị nổi mẩn đỏ, bà ngoại vì tiết kiệm tiền đã bôi cho cô một loại nước cỏ gì đó, kết quả đêm hôm ấy Từ Chi lên cơn dị ứng, chú hàng xóm cách vách không nói hai lời lập tức cõng cô từ trong thôn lên bệnh viện huyện, ngay cả bác sĩ còn sợ hãi nói, nếu anh chậm nửa giờ, bé gái xinh xắn này đã chết rồi.
Lão Từ nén giận nhiều năm như vậy, đó là lần đầu tiên đỏ mặt với bà ngoại, bà ngoại co rúm trong góc không nói gì. Có một thời gian dài, gia đình họ không về quê nữa. Thật ra Từ Chi biết bà ngoại không có ý muốn hại cô, mấy ngày nằm trong bệnh viện nhớ tới bà ngoại đối xử tốt với mình, chỉ là bà mạnh miệng, biết cô thích sạch sẽ, biết cô muốn qua nhà ở nên đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ từ trong ra ngoài một lần. Một bà lão 65 tuổi, lại bị thoái hóa cột sống bẩm sinh, ông ngoại mất sớm, chỉ có mình bà lấy khăn lau những vết mốc trên tường. Ăn cơm thừa canh cặn cũng là thói quen ăn sâu bén rễ của người già, bà nuôi con mình lớn bằng cách này, không hiểu sao bây giờ lũ trẻ lại không ăn được.
Bà ngoại là người không khoan nhượng, Từ Chi biết bà ngoại ghét lão Từ chứ không phải ghét cô. Bởi vì trước khi lão Từ kết hôn với Lâm Thu Điệp, nghe nói đã có một người đàn ông giàu có trong thành phố đã theo đuổi Lâm Thu Điệp, sính lễ là vài căn hộ trong thành phố, hai người sắp đi tới bước cưới hỏi thì Lâm Thu Điệp lại bất ngờ có thai, là của lão Từ.
Cái thai xui xẻo đó chính là Từ Chi. Rất nhiều lần Từ Chi đi nghe lỏm, cũng không thể nghe được một câu chuyện cũ hoàn chỉnh từ trong miệng lão Từ, dù sao cuối cùng thì hai người họ cũng kết hôn. Căn hộ trong thành phố của bà cụ bay mất, đương nhiên phải trút hết cơn giận lên người lão Từ, Từ Chi có thể hiểu được.
Cho nên khi ấy nằm trên giường bệnh cấp cứu truyền nước, Từ Chi ngứa đến mức muốn chết cũng không thể nào chán ghét bà ngoại, cũng không có cách chán ghét lão Từ, càng không thể nào chán ghét Lâm Thu Điệp. Cô thở thoi thóp, chỉ có thể tự tẩy não mình… Cô ghét ngày mưa.
……
Không ngờ Trần Lộ Chu ở đầu dây bên kia lại nghe thấy, “Không thích trời mưa?”
Xe taxi bị chặn trong dòng xe cộ như nêm chảy về thành phố, nương theo ánh đèn cam mờ mờ ở đuôi xe có thể nhìn thấy mưa phùn lất mất, những hạt mưa thưa thớt dày đặc dần dần rơi trên cửa kính, trong khoảnh khắc, tiếng sấm rền nổ ầm ầm trên bầu trời, cuồn cuộn, mưa to như thác đổ.
Từ Chi cầm điện thoại, nhìn nước mưa chia thành những dòng sông nhỏ trên cửa kính, “Có thể nói là rất ghét, nếu biết hôm nay trời sẽ mưa, tôi sẽ không đi ra ngoài. Còn cậu thì sao?”
Không biết có phải Trần Lộ Chu cố ý tranh cãi với cô không, cậu nở nụ cười nói: “Tôi rất thích, vô cùng thích ngày mưa, trời không mưa tôi sẽ không ra khỏi cửa.”
“……” Từ Chi tưởng tượng, “Chắc không phải cậu thích đi bộ dưới mưa chứ, nhìn lên bầu trời một góc 45 độ, nói như thế, cậu sẽ không biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt, cũng không cảm thấy buồn, đúng không? Trần đại thi nhân?”
Mưa đến, mưa xối xả bao trùm vùng ngoại ô thành phố Lâm, Trần Lộ Chu cảm giác có một giọt nước mưa lạnh băng rơi xuống mặt, bèn ngẩng đầu lên nhìn, phủi bủi trên tay, dùng ánh mắt ra hiệu cho Nghiêm Nhạc Đồng bên cạnh, chuẩn bị đứng lên rời đi. Nghe thấy Từ Chi nói vậy, cậu trực tiếp cười ra tiếng, cười đến mức vai run, hỏi lại: “Cậu đã trải qua chuyện gì vậy hả, Từ Chi.”
Từ Chi thở dài, như thể cô đã trải qua thật, “Chuyện cũ không nên nhắc lại.”
Bầu không khí rất tốt, hai cậu đều rất hài hước, nhưng có thể trả lại điện thoại cho tôi không? Phùng Cận thật sự không nghe nổi nữa, “Em gái Từ à, điện thoại của tôi. Hai cậu nhanh…” Suy nghĩ một chút rồi lại nói, “Thôi, cậu hỏi xem bao giờ cậu ta về đi.”
Lúc này Từ Chi mới nhớ ra, nói với người bên kia, “Tôi trả điện thoại cho Phùng Cận đây, cậu ấy hỏi bao giờ cậu kết thúc, tối nay có muốn ăn khuya cùng nhau không?”
“Trời mưa to cậu còn ăn khuya?”
“Để xem đã, chắc là mưa rào, nhanh tạnh thôi, giờ đã nhỏ rồi.”
Trần Lộ Chu ừ một tiếng, giọng lạnh lùng, “Về rồi nói sau, lúc đến khách sạn chắc cũng tầm 11 giờ.”
“Vậy tắt nhé.”
“Từ Chi.” Bên kia lại gọi một tiếng.
“Hả?”
“Tôi để ô trong túi của Phùng Cận, lúc xuống xe nhớ che, trên đầu có vết thương, đừng để bị mưa ướt.” Mưa rơi tầm tã, Trần Lộ Chu và Nghiêm Nhạc Đồng chậm rãi chạy vào trong lều.
Từ Chi không ngờ cậu lại chu đáo như vậy, “Cậu biết trời sẽ mưa sao?”
Trần Lộ Chu thấy thời tiết buổi chiều có chút không đúng, đoán chừng buổi tối sẽ mưa, hỏi Phùng Cận có mang theo ô không, rồi mượn ô của Nghiêm Nhạc Đồng, bảo Phùng Cận đi trước, nhưng con người cậu từ trước đến nay chưa bao giờ đứng đắn quá ba câu, “Đã nói trời không mưa tôi không ra khỏi cửa mà, không lừa cậu. Cúp máy đây.”
Chờ cậu cúp máy, Trần Lộ Chu xoay người đưa 20 tệ cho Nghiêm Nhạc Đồng, ô này chắc sẽ không lấy về được, ngày mai cậu lại về Khánh Nghi, sau đó sẽ ra nước ngoài, hẳn là sẽ không tới thành phố Lâm được nữa.
Nghiêm Nhạc Đồng giống như những đứa trẻ đi chúc Tết muốn bao lì xì, ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng cầm lại rất nhanh, vui vẻ nói, “Cũng không có gì đâu, chỉ là một cái ô thôi mà. Cậu xuất ngoại đâu phải là sẽ không trở về, hai thành phố cũng chỉ mất một tiếng đồng hồ đi xe, rồi sẽ có ngày gặp lại.”
Đúng vậy, cửa ải trùng điệp, muốn gặp người, luôn có thể gặp lại.
Hầu như tất cả mọi người trong studio đều lục đục rời đi, trong lều hoàn toàn vắng vẻ, nhưng qua mấy ngày chung đụng, Nghiêm Nhạc Đồng cảm thấy sau này Trần Lộ Chu nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng, với tính tình của cậu, sau này chắc chắn sẽ tốt, nên lúc đi không chỉ chủ động thêm Wechat của Trần Lộ Chu, mà còn tặng cho cậu hai chiếc mũ bảo hiểm moto, ký tên và tự tin yêu cầu cậu bảo quản, “Giữ cho tốt đấy, sau này sẽ rất có giá trị. Mũ bảo hiểm của tuyển thủ chuyên nghiệp tương lai, cậu thật may mắn.”
Rồi cậu ta lại dặn dò, “Một cái khác giúp tôi đưa cho Từ Chi, cô ấy cắt cua thật sự quá đẹp.”
Trần Lộ Chu mỉm cười, ném mũ bảo hiểm vào trong xe, nói được, tôi sẽ đưa cho cô ấy. Nghiêm Nhạc Đồng cảm thấy cứ như vậy chia tay với Trần Lộ Chu, có một cảm giác nhiệt huyết sôi trào không thể hiểu nổi… Cảm giác như “Hãy cùng cố gắng, chúng ta gặp lại nhau trên đỉnh núi”, vì thế ngồi trong xe khép hai ngón tay lại về phía cậu, đặt tay lên huyệt Thái Dương, hăng hái dặn dò tài xế: “Tài xế, xuất phát nào!”
Nghiêm Nhạc Lâm vừa cất đồ vào trong cốp xe, còn chưa lên xe: “….”
**
Trần Lộ Chu đến khách sạn đúng 11 giờ, nhận phòng xong, Chu Ngưỡng Khởi liền gọi điện thoại qua, hỏi khi nào cậu về, nói bản thân sắp chán đến mức mốc meo rồi. Trần Lộ Chu một tay cầm điện thoại, một tay cầm vali hành lý chuẩn bị đẩy vào thang máy, đúng lúc gặp Từ Chi và một người khác đi từ bên trong ra.
Từ Chi thấy cậu đang gọi điện, muốn đi trước nên không chào hỏi, chỉ ném ánh mắt ra hiệu là đi ra ngoài mua chút đồ.
Khi đi qua người Trần Lộ Chu, cánh tay bị túm lấy, Từ Chi bị cậu kéo lại. Cô mặc áo ngắn tay, để lộ cánh tay mảnh khảnh sạch sẽ, bàn tay to rộng ấm áp của người đàn ông đè lên da thịt của cô, có một cảm giác xa lạ, trong phút chốc, giống như khi còn nhỏ ham chơi tò mò dùng tay kéo ổ điện, đột nhiên bị dòng điện xẹt qua sởn hết cả lông.
Trần Lộ Chu còn đang gọi điện thoại, là động tác theo bản năng, không quan tâm đến bản thân mình có mạo muội hay không, sợ buông lỏng tay cô lại đi mất, nên ngay cả khi cậu cảm thấy không quá thích hợp khi chạm vào cô cũng không buông tay. Nhưng bây giờ cậu đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, trong đầu nghĩ, sao cô lại mềm như thế nhỉ, lại sợ mình quá mạnh tay, làm đau cô. Cậu không dám điều chỉnh sức lực, buông lỏng là thứ chỉ các cặp đôi mới có, ngược lại càng phản cảm hơn, nên chỉ có thể duy trì như vừa rồi, thất thần nói với Chu Ngưỡng Khởi trong điện thoại, “Vậy cậu phải làm gì khi tôi xuất ngoại bây giờ, thủ tiết mà sống sao.” Rồi vội vàng cúp máy.
Cậu cất điện thoại vào trong túi, lúc này mới dần thả lỏng tay, cúi đầu nhìn cô, “Đi đâu?”
Từ Chi đáp: “Tôi đi mua nước Hoắc Hương Chính Khí cho Thái Oánh Oánh, hình như cậu ấy bị cảm nắng rồi.”
“Vừa mới đưa cho cậu ở trong lều cơ mà?”
“Tôi với Phùng Cận mỗi người uống một chai rồi.”
“Chân không sao chứ?” Tầm mắt cậu dịch xuống dưới, nhìn chằm chằm đầu gối cô.
Trần Lộ Chu đã nhìn thấy lúc cô rời sân thi đấu, chân đi hơi khập khiễng, vì thế đã bảo Nghiêm Nhạc Đồng tìm người xem giúp cô, đúng lúc trong đội xe có người trước kia là bác sĩ thực tập tại bệnh viện khoa chỉnh hình, đã kiểm tra giúp cô, nói là không bị thương đến phần xương bên trong, chú ý chăm sóc là được. Trần Lộ Chu cũng lười không muốn đi qua hỏi, vì cậu có chút tức giận khi biết cô đặt cược tiền với Lữ Dương. Vừa rồi gọi điện thoại cậu không nhắc tới, cũng không muốn đề cập, bởi vì cậu biết có lẽ mình nói chuyện sẽ rất khó nghe. Thật ra chụp bổ sung cũng chỉ mất có mấy phút, cậu bảo Phùng Cận đưa nhóm Từ Chi về trước, không bảo bọn họ chờ là muốn để bản thân bình tĩnh lại.
“Ừm, không sao đâu, bây giờ không thấy đau, chỉ hơi bầm thôi.” Từ Chi lắc lư chân mình.
“Đi lên đi, tới phòng của tôi trước.” Trần Lộ Chu hất cằm về phía thang máy, “Trong vali của tôi có nước, đúng lúc, tôi có thứ muốn đưa cho cậu.”
**
Trần Lộ Chu ở tầng chín, vừa mở cửa ra, Từ Chi đã ngắm nhìn xung quanh, nói tầng của cậu hình như dành cho một ngôi sao nhỏ. Trần Lộ Chu bảo cô đi vào trước, sau đó cắm thẻ điện, vừa bật đèn vừa thờ ơ hỏi cô, “Ai?”
Từ Chi nói tên thật chắc Trần Lộ Chu cũng không biết. Cậu không quá chú ý về phương diện này, nhất là sau lớp 12.
Từ Chi không dám đi vào sâu mà nghiêm chỉnh đứng ở cửa, phòng tắm được thiết kế ngay cạnh cửa, Từ Chi dựa vào bồn rửa tay nói: “Vừa mới tra xong, tôi quên mất rồi. Là một web drama nhỏ, bạn trai tin đồn của cô ấy rất nổi tiếng, tôi không nhớ nổi tên. Nhưng mà lạ lắm, vài ngày trước lúc chúng tôi đến nhận phòng, tầng này đã bị phong tỏa, không cho chúng tôi lên, tôi và Thái Oánh Oánh canh cửa cả hai ngày, muốn nhìn thấy người nổi tiếng.”
Thành phố Lâm có một danh lam thắng cảnh quốc gia cấp 5A
[1] nổi tiếng, rất nhiều bộ phim cổ trang nổi tiếng được quay ở đây, tầng chín của khách sạn này cũng chuyên dùng để cung cấp cho đoàn phim, nên Từ Chi cảm thấy Trần Lộ Chu cực kỳ may mắn, hơi hâm mộ nói, “Sao cậu luôn gặp may mắn vậy, như cá chép đỏ ấy.”
[1] Thắng cảnh loại AAAAA (chữ Hán giản thể: 国家5A旅游景区, Quốc gia 5A lữ du cảnh khu) là các thắng cảnh, khu du lịch tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa được Cơ quan Du lịch Quốc gia Trung Quốc xếp hạng cao nhất AAAAA (5A). … Tính đến hết năm 2018, đã có tổng cộng 259 địa danh được đánh giá là thắng cảnh loại AAAAA.
Trần Lộ Chu đặt vali hành lý trên mặt đất, không vội vã tìm nước Hoắc Hương Chính Khí cho cô mà mở một chai nước, dựa vào bồn rửa tay giống cô, vừa uống vừa khiêu khích nhìn Từ Chi: “Hâm mộ không?”
“Có chứ.”
Trần Lộ Chu vốn định nói vậy thì đừng ngủ cùng Thái Oánh Oánh nữa, dọn qua đây ngủ với tôi đi. Nhưng nói vậy quá đen tối, cuối cùng vẫn nhịn không trêu cô nữa, vặn vòi nước, nắm ngón tay, đặt bàn tay vào trong bồn rửa mặt, cúi đầu cười, ném ra một câu nghiêm túc: “Cái này có gì hay mà hâm mộ, từ nhỏ mẹ tôi đã nói với tôi, phúc họa tương y
[2], khi tôi đắc ý liền nghĩ tới những lời này, ai biết phía sau sẽ có gì chờ tôi, hoặc là gặp chuyện gì không vượt qua được, tôi đều sẽ nghĩ tới nó, chẳng hạn như thất tình, sau này sẽ gặp người tốt hơn có đúng không?”
[2] Phúc họa tương y: Phúc họa nương tựa vào nhau.“Cậu đã từng thất tình chưa?”
Trần Lộ Chu: “Một cách so sánh mà thôi.”
“À.” Từ Chi như suy tư gì đó mà gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết.
Cậu lười biếng dựa vào bồn rửa tay, nhìn cô, “Đừng có à, chuyện của hai chúng ta còn chưa xong đâu.”
Từ Chi: “Làm sao vậy? Tôi thiếu tiền cậu sao?”
Đùa hả? Không phải muốn dỗ tôi ư? Trần Lộ Chu cắn chặt răng, ấn chặt con bướm đang bay tán loạn trong lòng trở về, cũng không nói gì nữa, chút cốt khí này cậu vẫn phải có, cũng không hề nhìn cô, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, giọng nói trở nên lãnh đạm, “Quên rồi thì thôi, tôi đi tìm nước cho cậu.”
Trần Lộ Chu đứng dậy kéo vali hành lý tới đây.
Từ Chi cúi đầu nhìn cậu ngồi xổm trên mặt đất, một tay chống đầu gối, tay còn lại lục lọi vali hành lý, đột nhiên nhớ ra, lần đầu tiên gặp mặt, Trần Lộ Chu cũng ngồi xổm trước mặt cô như thế này buộc dây giày, sống lưng cậu tựa như ánh mặt trời mọc trên đỉnh núi cao, làm người ta rất muốn trèo lên. Tóc tai bù xù, mềm như chó con.
Trần Lộ Chu thuận tay đưa cho cô một lọ thuốc Bạch Dược Vân Nam, cả nước và mũ bảo hiểm Nghiêm Nhạc Đồng đưa, giọng điệu lười biếng như đang nói chuyện công việc, “Bạch Dược Vân Nam để xịt đầu gối, vừa tiện đường mua, không cần cảm ơn, cậu có thể đi rồi.”
Từ Chi vừa định hỏi cậu làm sao thế, Trần Lộ Chu lại nghĩ cô muốn hỏi bao nhiêu tiền, bèn không kiên nhẫn nhướng mi, cúi đầu nhìn di động chuẩn bị tìm một bộ phim điện ảnh để xem, cũng không thèm nhìn cô, kiêu ngạo như thể chướng mắt mấy đồng tiền dơ bẩn của cô vậy, lạnh lùng nói, “Không cần tiền, nếu cậu muốn nhắc đến tiền với tôi, hai ta coi như chưa từng quen biết.”
Từ Chi bất đắc dĩ ôm mũ bảo hiểm, “Sao cậu lại giận nữa rồi? Bệnh công chúa tái phát sao? Cậu lớn bằng từng này rồi, phải chú ý kiểm tra sức khỏe, nếu không dễ bị ung thư vú lắm.”
Trần Lộ Chu: “……”