Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 1091

Editor: Nhã Y Đình

"Mẹ nuôi, con sẽ thay chị Tưởng Y Nhiên chăm sóc mẹ!" Tiếu Nhiễm thành khẩn nói.

Tuy cô cảm thấy Tưởng phu nhân kháng cự nhưng vẫn đối xử với bà rất tốt.

Nếu Tưởng phu nhân không để ý tới cô vậy thì cô chẳng có cơ hội để chuộc lỗi,

"Không có Y Nhiên tôi còn có Hân Nhiên, không có Hân Nhiên tôi còn có bác sĩ Ứng. Dù thế nào cũng không cần cô!" Tưởng phu nhân lạnh lùng nói một câu, "Cút!"

Tiếu Nhiễm đau lòng chạy đi, úp người trên lan can, khổ sở cắn môi.

Cô đã tự nhủ không được khóc vì cô không có tư cách đó.

Hung thủ giết người làm gì có tự cách trách người nhà nạn nhân hành hạ, trách cứ mình chứ?

Mãi đến khi môi bị cắn nát, cô mới không chế được nước mắt không chảy xuống nữa.

Ứng Mẫn đi đến đằng sau lưng Tiếu Nhiễm, cười trào phúng: "Tiếu Nhiễm, tôi thật không ngờ da mặt cô lại dày như vậy. Tưởng phu nhân thật sự quá nhân từ, không báo thù cô, lại để kẻ thù hại chết con gái bà ấy vẫn còn sống tốt như vậy, lại còn gả cho vị hôn phu của con gái mình!"

Nước mắt của Tiếu Nhiễm biến mất, xoay người tự giễu cười. "Đúng. Tôi sống quá tốt. Đây không phải là một đãi ngộ mà hung thủ giết người nên có!"

"Đã biết được điều đó tại sao cô không rời khỏi Cố Mạc?" Đột nhiên Ứng Mẫn tới gần Tiếu Nhiễm, dùng ánh mắt ngoan độc, oán hận trừng mắt nhìn đối phương.

Tiếu Nhiễm thấy trong đôi mắt của cô ta có sự tà ác. Cô có chút không quen khi thấy một Ứng Mẫn như vậy. Cô sợ tới mức lui về sau hai bước, bàn tay giữ lan can, mãi đến khi không lui được nữa.

"Ứng..... Bác sĩ Ứng..... Cố Mạc là chồng tôi, tôi yêu anh ấy....."

"Yêu? Tội phạm giết người cũng có thể nói chuyện yêu đương sao?" Ứng Mẫn nheo mắt, hung tợn chất vấn, "Thử nghĩ đến Tưởng Y Nhiên bị cô hại chết vô tội như thế nào chứ? Tại sao cô không chết đi hả? Đã vậy còn vô sỉ cướp đi vị hôn phu của Tưởng Y Nhiên, chiếm đoạt thứ đáng lẽ ra nên thuộc về Tưởng Y Nhiên. Cô cũng thật quá thủ đoạn! Bội phục, thật bội phục! Ứng Mẫn tôi lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên gặp người da mặt dày như vậy đó!"

Từng lời sắc bén của Ứng Mẫn giống như những cây kim bén nhọn đâm vào lòng Tiếu Nhiễm.

Cô đau đến mức trán đổ mồ hôi lạnh.

Không biết từ lúc nào Ứng Mẫn cầm một chiếc đèn pin trong tay, chớp nháy đèn theo quy luật vào mắt Tiếu Nhiễm.

Tiếu Nhiễm bị ánh sáng chợt sáng chợt tối kích thích, não bắt đầu mơ hồ.

"Rời khỏi Cố Mạc! Rời khỏi anh ấy đi!" Giọng nói của Ứng Mẫn lộ ra vẻ lạnh lẽo, giống như vừa chui khỏi địa ngục. Tiếu Nhiễm lạnh run lên.

"Tôi.....không.....rời khỏi....." Tiếu Nhiễm dùng sức lắc đầu. Cô cảm thấy có một loại tà lực đang kéo mình vào vực sâu. Cô muốn bò ra mà không thể.

"Rời khỏi anh ấy! Rời khỏi Cố Mạc đi!" Ứng Mẫn nhìn phản ứng của Tiếu Nhiễm, khóe miệng nở nụ cười đắc ý.

"Tôi..... Tôi.... " Hai mắt Tiếu Nhiễm chịu đứng kích thích của ánh sáng, não bộ bắt đầu mơ hồ.

"Tiểu Nhiễm?" Giọng nói của Cố Mạc vang lên trên hành lang.

Ứng Mẫn lập tức thu hồi đèn pin bỏ túi, xoay người, cười dịu dàng với Cố Mạc: "Cố Mạc, chúng em ở đây....."

Cố Mạc thấy trên mặt Ứng Mẫn có chút quái dị, lập tức lo lắng nhìn về phía Tiếu Nhiễm.

Tiếu Nhiễm lấy tay day huyệt Thái Dương, hơi cau mày.

"Nhóc con, sao vậy?" Cố Mạc đi nhanh hơn đỡ lấy Tiếu Nhiễm, lo lắng hỏi.

Tiếu Nhiễm dùng sức lắc đầu: "Không.....Không.....Em không....."

"Không cái gì?" Cố Mạc khó hiểu nhìn Tiếu Nhiễm.

"Em không.....Không ngoan....." Tiếu Nhiễm dựa vào lồng ngực dày rộng của Cố Mạc, đau đầu trả lời.

"Không ngoan?" Cố Mạc nghi ngờ nhìn về phía Ứng Mẫn.
Bình Luận (0)
Comment