Editor: Chi Misaki"Như vậy thì muỗi cũng thật biết hôn a." Lynda ái muội nhìn Tiếu Nhiễm nháy mắt mấy cái.
Nguyên bản khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiếu Nhiễm đã hồng thành một mảnh, bây giờ càng nhìn lại càng thấy hồng rực.
Chị ấy vậy mà lại nói sai, đem cắn nói thành " hôn".
Xem ra nỗi “oan” này không thể rửa được rồi.
Nhớ tới chuyện xảy ra với Cố Mạc vừa rồi ở một ghế lô khác, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng đến độ có thể luộc được cả trứng chim.
Trần Lương chỉ là vân đạm phong khinh nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, vẫn chưa lên tiếng.
Cố Mạc lúc này cũng trở về ghế của mình, đầy xin lỗi nhìn Trần Lương nói "Thật xin lỗi.Tôi cùng Tiểu Nhiễm vừa có chút việc, trì hoãn việc mọi người dùng cơm rồi. Tôi xin tự phạt một ly."
"Nhanh như vậy đã hòa hảo rồi?" Trần Lương đạm mạc nhíu mày.
"Không có!" Không đợi Cố Mạc trả lời, Tiếu Nhiễm liền đi trước cho đáp án.
Trần Lương khẽ nhếch khóe môi: "A...?"
"Vợ chồng mà, đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa. Đội trưởng Trần không cần ngạc nhiên." Trịnh Húc nhàn nhạt cười triều Trần Lương giơ ly rượu lên."Chúng ta chỉ cần thờ ơ lạnh nhạt là được."
"Đúng vậy! Chúng ta ở bên này không liên quan gì đến, cũng không nên nhúng tay vào chuyện của vợ chồng nhà người ta." Lynda ở dưới bàn nắm lấy tay của Trịnh Húc, phong tình vạn chủng nở nụ cười.
Ông xã của cô bình thường không thích nói chuyện, nhưng nói ra một câu liền có sức ảnh hưởng như vậy.
Cô yêu Trịnh Húc chết đi được!
Trịnh Húc nắm lấy bàn tay của Lynda, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy thâm tình.
"Nguyên lai hai đôi đều là tới để diễn ân ân ái ái trước mặt người ta a." Trần Lương nhíu mày.
Tiếu Nhiễm nghe thấy Trần Lương nói, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận phụ nhận: "Em cùng Cố Mạc không phải!"
Cố Mạc cũng không có phản bác, chỉ là gọi phục vụ tới: "Hơn 500 con tôm nhỏ."
Nghe thấy lời của anh nói, Trần Lương nở nụ cười: "Cố tổng không phải là không thích ăn tôm sao? Hơi lãng phí rồi."
"Hôm nay tôi đột nhiên muốn ăn a." Cố Mạc khiêu khích nhìn Trần Lương.
Trần Lương đột nhiên cười to.
Tiếng cười của anh khiến cho Cố Mạc cùng Tiếu Nhiễm cảm thấy xấu hổ không thôi.
Trần Lương ngừng cười, loạng choạng giơ ly rượu nói: "Hôm nay tôi mới biết được đàn ông mà đố kỵ thì sẽ có cái bộ dáng gì. Cố tổng, cụng ly."
Cố Mạc lạnh mặt không có trả lời Trần Lương.
"Bất quá, Cố tổng, anh phải cố lên đấy. Bởi vì tôi đột nhiên cảm thấy có hứng thú với vợ trước của anh." Trần Lương ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Tiếu Nhiễm một cái, sau đó lại nhìn về phía Cố Mạc.
Tiếu Nhiễm lặng lẽ kéo quân trang của Trần Lương: "Trần Lương, anh không định làm thật đấy chứ?”
Cô chỉ cầu xin anh diễn cùng cô một vở kịch, anh diễn cũng không khỏi quá giống thật đi.
"Giả mà là thật thì thật cũng là giả." Trần Lương giật giật khóe miệng, trên môi nở nụ cười tự tiếu phi tiêu.
"Anh... Tới cùng thì lời đó là thật?" Tiếu Nhiễm phiền não sẵng giọng.
Chẳng lẽ lính trinh sát đều như vậy?
Thật là làm cho người ta nhìn không thấu a!
"Mỗi câu tôi nói với em đều là sự thật." Trần Lương vươn ra bàn tay to ra vỗ nhẹ xuống đỉnh đầu Tiếu Nhiễm."Em thật đáng yêu."
"Không có câu nào là thật cả!" Lynda trào phúng cười nói."Tiếu Nhiễm, nghe chị nói một câu, không nên tin đàn ông lời ngon tiếng ngọt."
"Là không thể nghe." Tiếu Nhiễm nhìn về phía Cố Mạc, cười khẽ đáp.
Trần Lương người ta cũng chẳng nói với cô lời ngon tiếng ngọt gì cả, ngược lại là Cố Mạc, hôm nay đem lời ngon tiếng ngọt cả đời ra nói rồi.
Cố Mạc ủy khuất mím môi mỏng: "Anh đây là vô tội bị vạ lây a?"
"Vì sao anh lại không nói chính mình cũng là cá trong chậu đi?" Tiếu Nhiễm nghịch ngợm hỏi lại."Lời ngon tiếng ngọt thì không thể tin."
"Chị nói bậy rồi. Là trừ bỏ Cố tổng ra, bất luận người đàn ông nào nói lời ngon tiếng ngọt cũng đều không thể tin được." Lynda khẩn trương giải thích."Nhất là đội trưởng Trần."
"Xem ra tôi hôm nay là cái đích cho mọi người chỉ trích rồi." Trần Lương tự giễu cười nói.