Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều

Chương 463

“Cố Mạc, mau nhìn đi!” Đột nhiên Tiếu Nhiễm nhìn thấy một đôi ôm hôn trong góc đường, lập tức hưng phấn mà túm góc áo của Cố Mạc, cười nói: “Trợ lý TRịnh và Lynda!”

Cố Mạc nhìn thấy hai cấp dưới của mình nhiệt tình ôm hôn, hơi gợi lên môi mỏng, cười nhạt nói: “Rất tốt.”

“Không thể tưởng tượng được trợ lý Trịnh nhiệt tình lại điên cuồng như vậy. Em vẫn cảm thấy anh ấy giống như băng, giống với anh trước kia.” Tiếu Nhiễm nhìn qua cửa kính xe, nói.

“Hiện giờ anh là gì?” Cố Mạc vươn ra một bàn tay vò rối tóc Tiếu Nhiễm.

“Anh là sông băng, bên dưới là nham thạch nóng chảy.” Tiếu Nhiễm quay đầu lại, cười khẽ nói.

“Có hòa tan em hay không?” Cố Mạc kiêu ngạo mà nói.

“Đều đã nướng cháy rồi!” Tiếu Nhiễm khoa trương nói. Núi băng đại tổng giám đốc ở trước mặt cô chính là một cái kẹo mè xửng dính người, cô đã bị nhiệt tình của anh thiêu đốt rồi.

“Anh xem một chút!” Cố Mạc kéo Tiếu Nhiễm qua, vùi mặt vào trên cổ cô, dùng lực hít sâu: “Không có gì, chỉ có hương vị.”

“Lái xe đi!” Tiếu Nhiễm bất mãn kháng nghị.

Cố Mạc dừng xe ở bãi đỗ xe dưới lòng đất, rút chìa khóa xe ra, mở cửa xuống xa.

Tiếu Nhiễm vừa xuống xe đã bị gió lạnh thổi làm rối tóc dài. Cô co hai vai, rúm người lại, rét lạnh còn không có bao được lấy người cô, một chiếc áo khoác âm áp đã rơi xuống người cô.

Cố Mạc dùng áo khoác quấn lấy người cô, sau đó đưa cô về phía thang máy.

“Anh không lạnh sao?” Tiếu Nhiễm quan tâm nhìn Cố Mạc.

“Anh là đàn ông.”: Cố Mạc bấm nút thang máy, cười ôm Tiếu Nhiễm ở trước ngực, an tĩnh chờ thang máy.

Tiế Nhiễm cảm động ôm lấy eo của anh.

Thang máy đi lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, Tiếu Nhiễm ra khỏi thang máy, nhìn thấy vài thư ký đang bận rộn. Cô muốn lặng lẽ chạy vào văn phòng Cố Mạc, kết quả vừa đi đến cửa phòng thư ký, đã bị các cô ấy nhìn thấy, cô gật đầu chào hỏi qua vách ngăn kính. Cô đỏ mặt khoát tay áo, kéo Cố Mạc chạy bước nhỏ vào văn phòng.

“Đi nhanh như vậy làm gì?” Cố Mạc nhàn nhạt cười nói.

“Anh muốn để cho các cô ấy biết chuyện không tốt anh làm hôm qua à?” Tiếu Nhiễm kéo áo khoác ra, nhanh chóng trưng bày dấu hôn ở chỗ xương quai xanh cho Cố Mạc nhìn một cái, nhanh chóng mượn quần áo bao chặt lấy thân thể của mình.

“Anh là người đàn ông bình thương!” Cố Mạc kiêu ngạo mà kéo cô vào văn phòng, đóng cửa lại, ngăn trở ánh amwts tò mò của mọi người.

Tiếu Nhiễm vừa vứt áo khoác lên ghế sofa, đã bị Cố Mạc kéo vào trong ngực

“Làm việc cho tốt, em muốn làm bài tập!” Tiếu Nhiễm đặt tay trước ngực Cố Mạc, dùng lực kháng cự anh.

“Bên này thiếu một dấu hôn, đối xứng mới đẹp.” Cố Mạc cúi đầu, nhiệt tình hôn lên xương quai xanh của Tiếu Nhiễm.

“Không cần!” Tiếu Nhiễm ngửa người ra đằng sau, khanh khách cười kháng nghị.

Cố Mạc dùng lực mút, mãi đến khi chỗ da bị anh hôn đến xanh tím, anh mới vừa lòng buông cô ra: “Lần này đối xứng rồi, thật đẹp!”

“Anh nghĩ em là bản vẽ à? Lại còn đối xứng mới đẹp!” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ, bất mãn kháng nghị.

“Chỉ có anh có thể vẽ tranh lên em thôi.” Cố Mạc kiêu ngạo nói.

Tiếu Nhiễm hếch mũi chân lên, dùng lực nắm lấy khuôn mặt lạnh lùng của anh: “Da mặt anh có thể dày hơn được không?”

“Có thể!” Cố Mạc cười nói, anh đặt túi sách lên bàn trà, đi tới bàn làm việc, đè xuống điện thoại nội tuyến: “Cho tôi một Latte, một ly ca cao nóng!”

“Muốn thêm sữa!” Tiếu Nhiễm yêu cầu.

“Được, cho thêm nhiều sữa một chút!” Cố Mạc phân phó xong, mới bắt đầu làm việc.
Bình Luận (0)
Comment