Wyatt không có mặt lúc đóng cửa Great Bods, cũng không ở nhà lúc tôi trở về. Tôi hơi
thấy ngại vì mình đã làm phiền đến anh, vì nếu công việc không ngập
đầu thì hẳn anh đã ở Great Bod vào lúc đó rồi. Công việc của anh nghĩa
là ai đó đã bị giết hoặc đại loại như thế. Anh không còn là thám tử nữa, nhưng anh vẫn phải giám sát hiện trường.
Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi anh không có ở đó, vì tôi đang cố hạn chế làm phiền đến anh. Lý do duy nhất là vì tôi hiểu rõ quan điểm của anh. Anh làm việc trong khuôn khổ của pháp
luật, và nếu tôi không có bất cứ thông tin gì rõ ràng để khai báo thìanh chẳng thể làm được gì.
Nhưng nếu đã có nhận định về mặt chuyên
môn thì cũng nảy sinh cả nhận định cá nhân từng người nữa, kiểu như
giữa việc tôi cảm thấy thế nào và việc tôi nên cảm thấy thế nào là hoàn
toàn toàn khác hẳn nhau. Bỏ qua những việc thông thường vẫn thực hiện từ trước tới nay thì anh nên nói điều gì đó dài dòng đại loại như thế này
chứ “Nhìn anh đi, anh tin em. Anh không thể làm được gì, nhưng anh tin
vào bản năng của em.”
Anh đã không nói thế, mà anh cũng không
thực sự tin tôi về chuyện cuộc điện thoại kỳ lạ kia. Anh có thể đúng về
cuộc gọi,, vìkhông có thêm cuộc gọi nào khác nữa, nhưng quy tắc là quy
tắc. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là chút động viên lúc tôi cần thôi mà.
Thôi đuợc, thỉnh thoảng suy nghĩ của tôi cũng khiến tôi phải phì cười. Những gì tôi thực sự muốn là mặt trời,
mặt trăng và các vì sao, nhưng mơ mộng một chút thì đã sao? Tôi chưa
bao giờ là người có ý trung lập. Tôi muốn tất cả những thứ đó, và tôi
muốn ngay cơ; thậm chí mọi thứ đến với tôi vào ngày hôm qua còn tuyệt
hơn. Có gì sai về chuyện đó nào?
Tôi lách vào nhà, khóa cửa và khởi động
hệ thống báo động. Cho dù tôi biết thừa là mình đã khóa xe cẩn thận song tôi vẫn quay người lại và chĩa cái remote về hướng cửa sổ sau nhà và
bấm nút “khóa” một lần nữa chỉ để cho chắc chắn. Tôi cảm thấy không
thoải mái trong chính ngôi nhà của mình và tôi không thích điều này một
chút nà. Nhà là chỗ trú ẩn thiêng liêng, nơi mà bạn đượcnghỉ ngơi và an
toàn chìm vào giấc ngủ mới phải chứ.
Cảm giác an toàn ở đây dù gì cũng đã bị
hủy hoại nghiêm trọng lúc cô vợ của Jason định giết tôi rồi, và tôi vẫn
còn chưa hoànhồn. Tôi sẽ vui mừng được chuyển sang ngôi nhà của Wyatt
cùng anh ngay sau lễ cưới. Tại sao tôi lại không chuyển đến với anh ngay lúc này nhỉ? Hừ… vì thế này nhé. Một là, tôi không muốn anh có tôi ở đó mà chẳng mất chút công sức nào. Anh nêncảm thấy như thể anh phải nỗ lực hết sức mình mới chiếm được tôi chứ. Việc không được phép có tôi mà
không mất chút công sức nào cũng có thể là lý do thứ hai của tôi. Và thứ ba. Khi chúng tôi kết hôn và lúc anh ngắm tôiđứng bên cạnh anh ở bàn,
anh nên cảm thấy như mình đã phải trải qua một trận chiến vĩ đại và
giành được một thứ cực kỳ quý giá - cụ thể là tôi đây. Anh sẽ phải nâng
niu chiều chuộng tôi nhiều hơn nữa. Và tôi thích thế cơ.
Kiểu như bọn thanh niên giữ gìn cái ô
tô mà chúng phải làm việc vất vả mới mua được bằng chính đồng tiền
mồ hôi nước mắt hơn là cái ô tô mà người ta tặng cho chúng ấy. Đó là bản năng của con người. Và tôi muốn mình phải là cái ôtô mà Wyatt phải moi
ví ra mà trả tiền.
Tôi vừa băn khoăn vừa buồn bã vì phải
xa căn hộ của mình. Đó là nhà của tôi – hay ít nhất, đã từng là nhà. Tôi đã trang trí từng inch trong căn hộ đó, và nhìn nó rất tuyệt, nếu tôi
tự mình diễn tả được. Tôi hẳn sẽ bán được nó mà không gặp phải vấn đề
khúc mắc nào. Thực tế thì tôi có thể đi thẳng một mạch và để cho người
môi giới nhà bán nó, mọi việc chắc hẳn sẽ diễn ra trôi chảy.
Một số đồ đạc của tôi chắc sẽ hợp
với ngôi nhà của Wyatt – ngôi nhà của chúng tôi chứ. Tôi phải tập
làm quen với ý nghĩ đó là nhà của cả hai chúng tôi đi. Và Wyatt sẽ phải
đưa thêm tên tôi vào giấy tờ nhà đất bên cạnh tên của anh. Tôi sẽ không
thực sự nghĩ đó là “của chúng tôi” cho tới tận lúc tôi tạo dấu ấn đặc
trưng lên ngôi nhà đó – sơn lại này, trang trí lại này và sắp đặt lại
này. Cảm ơn Chúa vì anh đã mua ngôi nhà đó sau cuộc ly dị, vì tôi không
thể sống ở đó ở nơi cô vợ cũ của anh cũng từng sống.Không đời nào. Đó
là lỗi lầm lớn nhất mà Jason mắc phải sau cuộc ly dị của chúng tôi: khi
anh ta tái hôn, anh ta chỉ đơn thuần là rước cô vợ mới tới căn nhà mà
anh ta từng chung sống với tôi. Chuyện đó khiến cô ta điên lên, theo
đúng nghĩa đen đấy, cho dùtôi nghĩ là cô ta đã vượt qua được hết những
vướng mắc trứơc khi họ cưới nhau.
Tôi đã tắm xong và đang bước quanh căn
hộ lẩm nhẩm trong óc việc xếp đặt tỉ mẩn từng món đồ đạc của mình vào
các căn phòng trong ngôi nhà của Wyatt thì anh về tới nhà. Tôi ở trên
lầu- mọi thứ đồ trong phòng ngủ của tôi có thể chuyển hết đến đây– vì
anh có tới hai phòng ngủ trống hoàn toàn - khi tôi nghe tiếng cửa mở,
rồi đến tiếng pip của hệ thống báo động, tiếp theo là tiếng
píp-píp-píp-píp lúc anh đóng của và khởi động lại hệ thống báo động.
Trống ngực tôi đập thình thịch. Wyatt
đang ở đây! Không thành vấn đề, nội việc được ở bên cạnh anh đã tiếp
thêm sức mạnh cho tôi rồi. Chúng tôi sẽ cãi lộn, vì chúng tôi đang bực
mình với nhau, nhưng rồi chúng tôi sẽ làm lành bằng sex thôi. Chúng tôi
không gần nhau cả tuần nay rồi, còn tôi thì gần như muốn xé tan quần của anh ra.
Tôi đi xuống dưới lầu. Tôi không khoả
thân, vì tôi chỉ khỏa thân ở trên giường hoặc là khi tôi đang tắm thôi.
Wyatt có thể sẽ thích tôi trần truồng mọi lúc ở nhà, nhưng hoàn toàn
chẳng thực tế chút nào. Tôi vẫn mặc một cái áo ngắn màu đỏ anh đào – dĩ
nhiên là không có áo lót – và một cái quần pijama màu trắng cực xinh với những chấm hình quả sơ ri đỏ. Khi cãi nhau, tôi muốn trông mình tuyệt
vời, nhưng chỉ trong trường hợp tôi điên lên đến nỗi không thèm sex, và
sau này anh sẽ phải thực sự, thực sự phải hối tiếc về điều đó.
Anh đang lấy một cốc nước lạnh ở trong
bếp. Cái áo khoác vắt phía đằng sau ghế, áo sơ mi trắng nhăn nheo
nhàu nát sau một ngày thời tiết nóng ẩm, và anh vẫn đeo súng, một
khẩu tự động lớn màu đen, ở hông bên phải. chỉ với mỗi việc nhìn
thấy anh thôi tim tôi cũng nghẹn cả lại. Anh cao lớn, vạm vỡ, và
trông thật nguy hiểm, và anh là của tôi.
Có khi chúng tôi chả cần đến việc cãi lộn làm gì nữa mà chuyển sang sex luôn đi. Tôi cất lời, “Một vụ thật tệ, hử?”
Anh nhìn lại, đôi mắt xanh nheo lại và
lóe lên vẻ cáu kỉnh. “Không hẳn. Chỉ là có quá nhiều chuyện thôi.” Anh
rõ ràng là đang cáu tiết. Wyatt không hờn dỗi, đó là vẻ hung hăng,
một tính cách trội bộc lộ ra trong con người anh. Khi anh điên tiết,
anh sẵn sàng cãi lộn. Tôi thích vậy. Phần nào thôi. Ít nhất thì anh
cũng không bĩu môi hay nhăn nhó khó chịu. Tôi là một kẻ hay hờn dỗi, mà
hai người giống nhau ở chung dưới một mái nhà thì thật quá nhiều.
Anh đặt phịch cái cốc xuống và chen đến
chỗ tôi, to lớn lấn át cả tôi. “Lần tới mà em có ý định điên rồ nào đó
thì em tự theo lấy đi, đừng làm rộn lên với anh vì anh không nhảy
chồm chồm lên cố tìm những kẻ lén theo sau đầy tưởng tượng của em
đâu. Nếu anh đang rảnh và em mắc chứng hoang tưởng về bất cứ thứ gì đó,
tốt thôi, hãy gọi cho anh, nhưng khi anh đang ngập đầu giải quyếtcác vụ
phạm tội có thật và anh sẽ không lãng phí các nguồn tài chính của thành
phố này vào việc đuổi theo ngỗng trời đâu.” Anh nghiến răng, một dấu
hiệu không tốt chút nào.
Tôi lùi lại một bước, hơi chao đảo trong lòng. Oa! Anh bắt tôi lâm vào cảnh tướng thoái lưỡng nan. Cho dù tôi
vẫn đang mong đợi điều gì đó và có thể thừa nhận, một cách miễn
cưỡng, rằng anh có lý, song quá nhiều trong cách nói toạc móng heo của
anh, tôi chớp mắt, cố quyết định xem cách tấn công nào được phát ra
trước.
Tưởng tượng? Hoang tưởng? Quẫn trí? “ Em không tưởng tượng cái gì hết. Em bị chiếc Chevrolet màu trắng bám theo
trong hai ngày liền. “ Giọng tôi hét lên the thé đầy căm phẫn, vì cho dù là tôi có tự hỏi liệu những sự việc từng trải qua của tôi khiến
tôihoang tưởng hay không, ít nhất thì tôi cũng biết thưc sự là một
cái Chevrolet màu trắng thật- hoặc là hai cái Chevrolet trắng khác nhau – bám ngay phía sau lưng tôi chứ.
“Này, chết tiệt, ở bất cứ đâu trong cái
thành phố này ai cũng có thể bị một chiếc Chevrolet đi đằng sau!” Anh
ngắt lời. “Xuất hiện một chiếc ở phía sau trên đường về đây, nhưng anh
không thừa nhận ngay tức thì đó đúng là chiếc xe mà em đã phát hiện ra
ngày hôm nay. Em biết là có bao nhiêu chiếc Chevrolet màu trắng
chỉ trong hạt này không, chưa tính đến những hạt xung quanh nữa không
hả?”
“Ba hay bốn chiếc trên một mẫu vuông,”
Tôi cất lời thành thực. Anh đã đúng, nếu mà anh im miệng đi một phút
thôi, tôi sẽ nói với anh là anh có lý. Chết dẫm, thực hiện một việc làm
đúng đắn chả dễ dàng gì.
“Chính xác! Thế nên khi em nhìn thấy một cái xe ngay đằng sau em hôm qua, và một chiếc khác ngày hôm này,
chúng được những người khác nhau lái, thế quái nào mà em lại dựng lên
suy nghĩ đó cùng là một cái xe được nhỉ?”
“Em biết! Em hiểu, được chưa?” Cố giữ
đừng có thét lác lên, vì hàng xóm của tôi là đám nhóc còn ở tuổi
đến trừơng sắp lên giường đi ngủ, tôi bước hai bước nữa tránh xa khỏi
anh và dựa người vào cánh tủ, hai cánh tay tôi khoanh lại vòng quanh
ngực. Tôi cũng hít vào hai hơi thở sâu. “ Anh có quan điểm của anh. Em
hiểu anh đang nói gì.” Thật xúc phạm lòng tự ái khi phải thừa nhận điều
đó, song công bằng là công bằng. “Không có số xe hay cái gì rõ ràng
thì anh không thể làm gì được, không cách gì màanh điều tra..”
“Blair!” anh hét lên, rõ ràng chả quan
tâm đến đám nhóc hàng xóm của tôi tẹo nào hết. “Mẹ kiếp! Viết ra đi,
để em nhớ cho rõ: KHÔNG. AI. BÁM. THEO. EM. HẾT. Không có gì để điều tra cả! Anh sẽ không nhảy theo em và tiêu tốn tiền của thành phố vì em đang cảm thấy lo lắng đâu. Nói riêng nhé, anh thừa biết em chắc chắn là
không được miễn tiền cấp dưỡng cho người khác đâu, nhưng loại trừ công
việc chó chết của anh ra, được không? Anh là một cảnh sát công, không
phải cảnh sát tư mà em gọi đếnkiểm tra từng thứ nhỏ nhặt nhảy vào đầu
em được. Những trò rác rưởi này chẳng hài hước chút nào đâu. Hiểu chưa?”
Được thôi. Được thôi. Tôi mở miệng ra
định nói câu nào đó nhưng đầu có tôi hoàn toàn trống rỗng, và đôi môi
tôi chết lặng đi, thế nên tôi im bặt. Tôi hiểu rồi. Tôi cực kỳ hiểu ấy
chứ.
Thực ra, dường như chả còn có gì để mà nói nữa.
Tôi nhìn quanh căn bếp, và nhìn ra
khoảng sân sau nhỏ xíu của mình nơi những ngọn đèn sáng trắng treo trên
những cành cây trông như chốn thần tiên. Hai ngọn đèn bị cháy; tôi cần
phải thay chúng. Bình hoa trên bàn đặt bên góc tường đang úa vàng,; tôi
cũng cần thay một bình hoa mới vào ngày mai. Tôi ngắm nhìn mọi thứ trừ
việc nhìn vào Wyatt, vì tôi không muốn nhìn vào mắtanh và thấy những
gì mà tôi không muốn thấy. Tôi không nhìn anh vì… vì tôi chỉ là
không thể.
Sự yên lặng trong căn bếp thật nặng nề,
chỉ còn tiếng thở của cả hai chúng tôi. Tôi phải rời khỏi đây thôi,
tôi nghĩ. Tôi phải lên lầu và làm bất cứ chuyện gì khác, gấp lại
những cái khăn tắm trong phòng nhỏ để đồ chẳng hạn. Tôi phải làm gì
đó hơn là chỉ đứng đực ở đây, nhưng tôi không nhúc nhích nổi đến
một phân.
Tôi đã gây nên bao nhiêu điều tranh cãi. Tôi có thể giải thích mọi chuyện với anh, nhưng không biết làm sao tất
cả điều đó giờ không còn thích hợp nữa rồi. Biết bao nhiêu điều tôi
nên nói, bao nhiêu chuyện tôi nên làm… nhưng chỉ là tôi không thể.
“Em nghĩ anh nên về nhà.’
Đó chính là giọng nói của tôi đang phát
ra những âm thanh đó; nhưng nghe không giống như tôi; một giọng nói buồn tẻ, thiếu sinh khí, như thể tất cả biểu cảm đều đã kiệt. Thậm chí
cònkhông nhận thức được mình đang nói gì.
“Blair…” Wyatt tiến một bước về phía tôi và tôi lùi phắt lại, tránh xa anh. Anh không thể nào chạm vào tôi lúc
này được, anh tuyệt đối không nên chạm vào tôi, vì trong lòng tôi đang
rất nhiều điều đang giằng xé và tôi phải đối diện với tất cả những
điều đó.
“Làm ơn, hãy… đi đi.”
Anh đứng đó. Né tránh một cuộc cãi vã
không phải là tính cách của anh. Tôi biết điều đó, tôi hiểu điều mà
mình đang yêu cầu anh làm. Tôi muốn rời xa anh, tôi muốn ở lại một mình
một lúc thôi. Trái tim tôi đang đập thật những nhịp đập chậm chạp, mệt
mỏi, khó nhọc khiến trong lòng tôi đau đớn, và nếu như anh mà không rời
đi sớm có thể tôi sẽ phải bắt đầu gào thét lên để thoát khỏi cơn đau
đớn trong lòng.
Tôi cố hít một hơi thở run rẩy, ngực
tôi thắt lại, như thể như thể trái tim mình tuột xuống phổi khiến chúng
ngừng hoạt động. “Em sẽ không trả lại anh nhẫn đâu!” tôi nói với giọng
đều đều, yếu ớt. “Đám cưới vẫn tiến hành…’’ Trừ khi anh muốn hủy bỏ.
“Em cần chút thời gian suy nghĩ. Làm ơn.”
Trong một phút giây dài đau đớn, tôi
không nghĩ anh sẽ nghe theo. Nhưng rồi anh xoay người bước đi, trên
đường ra đến cửa anh với lấy chiếc áo khóac. Thậm chí anh còn không thèm đóng cánh cửa vào.
Tôi không ngã quỵ xuống sàn. Tôi không
chạy lên lầu quăng mình vào giường. Tôi chỉ đứng ở đó ngay phòng bếp rất lâu, những ngón tay vịn vào mép bàn chặt đến nỗi trắng bệch ra.