Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 174

Editor: Dế Mèn



Đôi mắt hạnh của Hứa Tình Thâm trợn lên. Cô luôn nghĩ không có khả năng, cô không tin tờ giấy kết hôn này có thể làm được; huống hồ, dù là thật, vậy cũng mới được làm sáng hôm nay, sao chuyển phát nhanh có thể đưa tới tay cô nhanh như vậy?

Hứa Tình Thâm nhìn phong thư, trên đó không tìm được bất cứ thông tin gì về người nhận và người gửi.

Lồng ngực cô phập phồng kịch liệt, bao nhiêu loại cảm xúc vướng mắc trong lòng cô bị kéo rách. Cho dù cô khăng khăng không chịu tin thì có thể làm sao? Lỡ giấy kết hôn là thật, không phải cô thành một trò cười sao?

Ánh mắt Hứa Tình Thâm rơi xuống cái cuốn màu hồng kia. Ngày đăng ký lại là hai năm trước, cô chưa từng chụp với Tưởng Viễn Chu ảnh đó, cho nên ảnh này nhất định là ảnh ghép.

“Tình Thâm…” Cách đó không xa truyền đến giọng Phó Kinh Sênh.

Suy nghĩ của Hứa Tình Thâm đã loạn thành một mớ, cái gì cũng không nghĩ, lập tức đem giấy kết hôn nhét vào trong túi xách.

Phó Kinh Sênh rất nhanh đã đi tới trước mặt cô, tuyết trên mặt đất đọng còn chưa tan, dính vào một bên chân. Người đàn ông một tay cắm trong túi.

“Không phải định ra ngoài sao?”

“Ừm, vốn định đi mua vài thứ.”

“Anh đi cùng em.”

Hứa Tình Thâm nào còn tâm tư như vậy, khóe miệng miễn cưỡng cong lên: “À, em không đi nữa. Lạnh như vậy, muốn không lười cũng khó.”

Nói xong, Hứa Tình Thâm cất bước. Phó Kinh Sênh nhìn phong thư trong tay cô.

“Chuyển phát nhanh của ai vậy?”

“Em… em!”

“Gì thế?”

Hứa Tình Thâm mù mờ, cô không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ phải nói rõ là giấy kết hôn của cô? Chuyện này cũng căng thẳng quá.

“Không có gì…”

Phó Kinh Sênh nhìn chăm chú vào mắt cô, tựa như liếc mắt một cái đã nhìn thấu, có điều Phó Kinh Sênh không vạch trần.

“Nếu không ra ngoài thì chúng ta vào nhà đi.”

“Được.”

Nhìn người đàn ông xoay người, con tim Hứa Tình Thâm dường như sáng như gương. Tưởng Viễn Chu đã làm tới nước này tuyệt đối không phải là đùa, nếu để Phó Kinh Sênh biết được việc này qua những chuyện khác thì càng không công bằng với anh ta.

“Phó Kinh Sênh!”

Bước chân người đàn ông bỗng nhiên dừng lại, tay phải còn cắm trong túi, anh ta xoay người nhìn về phía cô. “Làm sao vậy?”

Hứa Tình Thâm lôi giấy kết hôn từ trong bì thư ra.

“Đây là chuyển phát nhanh vừa đưa tới.”

Ánh mắt Phó Kinh Sênh từ khuôn mặt cô dời sang tay cô. Đôi mắt anh ta ngay sau đó bị một thứ chọc mạnh vào, một cuốn sổ màu đỏ, ba chữ trên đó vô cùng bắt mắt.

Người đàn ông cầm lấy sau đó mở ra, vừa thấy nội dung bên trong, trong mắt tức thì dấy lên sóng ngầm.

“Đây là chuyện gì?”

Hứa Tình Thâm lắc lắc đầu: “Hôm qua em tới bệnh viện, ba em không có việc gì, nhưng em có gặp Tưởng Viễn Chu. Anh ta ép em ấn dấu vân tay. Em tưởng anh ta chỉ nói vậy thôi, không ngờ…”

“Không ngờ anh ta điên thật rồi.”

“Cái này là giả chắc chắn.”

Phó Kinh Sênh nắm chặt cuốn sổ màu đỏ.

“Dù là giả cũng rất bất lợi cho chúng ta. Nếu Tưởng Viễn Chu cần dùng nó để hành động, chúng ta cũng đừng mong lại có ngày yên bình.”

Trong mắt Hứa Tình Thâm lộ ra vẻ do dự: “Nhà họ Tưởng ở Đông Thành là nhà có uy tín danh dự, không đến mức đi đem loại chuyện này cho mọi người biết cả chứ?”

“Tưởng Đông Đình không làm chủ được Tưởng Viễn Chu, huống hồ Lăng Thời Ngâm sắp liên hôn với nhà họ Mục rồi. Lúc trước, đâu ít người đều cho rằng cô ta là bà Tưởng? Nếu cô ta muốn được gả vào thật vẻ vang, thể diện nhà họ Tưởng nhất định sẽ không gạt qua, nhưng anh thấy Tưởng Viễn Chu cũng không để ý.”

Hứa Tình Thâm đau đầu. Phó Kinh Sênh nhét giấy kết hôn vào trong túi, anh ta cầm cổ tay Hứa Tình Thâm.

“Vào nhà đi!”

“Anh nói, giấy kết hôn này là thật sao?”

Phó Kinh Sênh rũ mắt. “Không đâu. Chúng ta đã đăng ký ở Cục Dân Chính, cái đó không sửa được.”

“Tưởng Viễn Chu dù có lợi hại nhưng đã có mối quan hệ hôn nhân thì anh ta cũng không cách nào sửa được, yên tâm đi!.”

Sắc mặt Hứa Tình Thâm chưa khá hơn, nghĩ tới ngày tháng trên giấy kết hôn. Phó Kinh Sênh dẫn cô đi vào nhà, vừa định mở cửa thì thấy Phó Lưu Âm đi ra.

“Anh, trong vườn toàn là tuyết, em đi quét vậy.”

“Hai ngày nữa trời tốt rồi, em còn phí sức làm gì?”

Phó Lưu Âm hơi mỉm cười: “Còn không phải để chơi? Cũng nhiều năm rồi em chưa thấy tuyết nhiều như vậy.”

Nghe vậy, Phó Kinh Sênh buông tay Hứa Tình Thâm ra. “Chúng ta cùng nhau quét.”

“Được.” Tuy đang thất thần nhưng cô vẫn đồng ý.

Chỉ có hai cây chổi quét tuyết trong sân, Phó Lưu Âm cầm một trong hai cây lên.

Hứa Tình Thâm thấy thế, nói với người đàn ông bên cạnh: “Anh đứng một bên đợi xem đi.”

“Được, anh chỉ đạo.”

Hứa Tình Thâm định quét cho nhanh xong cái lối đi nhỏ, nhưng tuyết chất khá dày, sức cô lại nhỏ nên có vẻ thật sự phải cố hết sức.

Phó Kinh Sênh buồn cười: “Để anh vậy.”

“Không cần, em quét từ từ là được.”

Hứa Tình Thâm cầm cây chổi, người đàn ông nhìn chằm chằm biểu tình vô cùng nghiêm túc của cô. Phó Lưu Âm cách đó không xa vẫy tay: “Chị dâu, chúng ta buổi chiều nặn người tuyết đi, cho Lâm Lâm cùng làm luôn.”

“Được á!” Hứa Tình Thâm giọng nói trong trẻo trả lời.

Phó Kinh Sênh nhìn dáng vẻ hai người, hoàn toàn là một gia đình lý tưởng gia đình trong mắt anh ta. Bàn tay đang để xuôi ở hai bên quần, không cẩn thận chạm vào tờ giấy kết hôn kia.

Trong lòng anh ta rất rõ ràng, ngôi nhà này, bất luận thế nào anh ta cũng phải bảo vệ.



Bệnh viện Tinh Cảng.

Giữa trưa, Triệu Phương Hoa và Hứa Vượng vào bệnh viện.

Trong tay Triệu Phương Hoa còn xách theo cái hộp giữ nhiệt. Lão Bạch dẫn bọn họ đi vào phòng nghỉ. Tưởng Viễn Chu đang ngồi ở trong, Triệu Phương Hoa bước lên trước Hứa Vượng một bước.

“Viễn Chu, cậu toàn ăn uống ở bệnh viện, cơ thể sao chịu được, tôi mang theo chút canh tới đây.”

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu lên: “Cám ơn mẹ.”

Triệu Phương Hoa cả kinh, thiếu chút nữa ném cái hộp giữ nhiệt đi. Truóc tiếng gọi xưng hô của Tưởng Viễn Chu, bà ta quả thực không thể dùng từ “thụ sủng nhược kinh” để hình dung.

Hứa Vượng đi đến trước cửa phòng theo dõi bệnh nặng, sau đó không khỏi nhìn xung quanh.

“Duệ Duệ vẫn chưa tỉnh sao?”

Nếu tỉnh thì nhất định đã sớm có động tĩnh rồi.

Tưởng Viễn Chu đưa tay lau mặt.

“Vâng, nếu trong vòng một tuần vẫn chưa tỉnh, rất có khả năng sẽ thành người thực vật.”

Trên khuôn mặt Hứa Vượng tràn đầy bi thương. Triệu Phương Hoa muốn cho Tưởng Viễn Chu ăn trước vài món, nhưng anh nào còn tâm tư đó.

“Ba, ba muốn cùng con vào phòng bệnh không?”

“Muốn.”

Hứa Vượng nhìn Triệu Phương Hoa ở đàng sau, nói: “Bà ở ngoài chờ đi, người ta nói không thể cùng lúc vào nhiều người đâu.”

“Được.” Triệu Phương Hoa ngồi yên xuống sô pha.

Tưởng Viễn Chu và Hứa Vượng thay quần áo đi vào, hai người đi tới trước giường bệnh. Hứa Vượng nhìn đứa cháu ngoại ruột của mình, đè nén cơn đau lòng.

“Tình Thâm khi còn nhỏ đã không được dễ dàng, tôi không ngờ con của con bé còn bị kiếp nạn này.”

Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có ánh mặt trời, tuyết đã ngừng, trời như vầy nếu có thể dẫn Duệ Duệ đi ra ngoài thì thật tốt biết mấy?

Anh cảm thấy thật sự vô lực, hiện tại đứng trước một đứa nhỏ như Duệ Duệ mà anh cũng nói không ra lời. Anh đã đem những gì muốn nói nói xong cả rồi, anh lúc này chỉ là cảm thấy thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

“Cậu Tưởng…” Hứa Vượng đột nhiên nói.

Tưởng Viễn Chu theo phản xạ nói: “Không cần khách khí như vậy đâu ạ, kêu tên con là được rồi.”

Hứa Vượng tay nắm góc áo một cách không được tự nhiê.

“Tôi chỉ muốn hỏi một câu, nếu cậu thật sự sẽ ở bên cạnh Tình Thâm, cậu cả đời sẽ tốt với con bé chứ?”

“Sẽ ạ.”

Hứa Vượng thở dài: “Tính tình Tình Thâm cứng rắn mà kiên cường, tính cách như thế có chỗ lợi cũng có chỗ dở, chúng tôi rất khó bảo được con bé.”

“Con biết.”

“Tôi không biết nhiều về Phó Kinh Sênh, nhưng người do chính Tình Thâm lựa chọn…”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy cũng không nói gì.

Trong lòng Hứa Vượng thật sự cũng mâu thuẫn.

“Cậu tốt với cả nhà tôi, trong lòng tôi vẫn luôn nhớ rõ. Huống hồ cậu với Tình Thâm có con, tôi cũng nghĩ trong lòng, hy vọng hai người có thể ở bên nhau.”

“Con biết, Hứa Tình Thâm bướng bỉnh như vậy, vả lại chuyện hôn nhân…”

“Hic hic hic hic______”

Bỗng nhiên, một âm thanh khá nhỏ ngắt ngang tiếng nói chuyện của Tưởng Viễn Chu. Anh căng tai, Hứa Vượng cũng nhìn theo anh.

Đó là tiếng khóc của con trẻ, nó nức nở, miệng chẳng phát ra âm thanh gì khác, chỉ đang khóc.

Tưởng Viễn Chu chợt bước tới hai bước, anh khom lưng ghé xuống khuôn mặt Duệ Duệ.

“Bảo bối?”

Tiếng khóc quả nhiên là từ giường bệnh truyền đến. Hứa Vượng cũng sốt ruột mở miệng: “Là Duệ Duệ sao?”

“Bảo bối, mau nhìn ba!”

Tưởng Viễn Chu dán bàn tay lên trán Duệ Duệ. Hai mắt đứa bé ướt át, trên mặt nước mắt đang chảy, nghe thấy giọng người đàn ông, mí mắt lại giật giật.

Tưởng Viễn Chu xác định mình không nhìn lầm. Sắc mặt căng thẳng của anh cuối cùng cũng dịu đi, anh vội ấn cái nút ở đầu giường.

“Duệ Duệ? Duệ Duệ?”

Duệ Duệ từ từ mở mắt ra, vành mắt hồng hồng, thật như vừa có một cơn ác mộng rất dài. Đôi mắt còn chưa nhìn rõ người trước mặt, thằng bé đã cất tiếng kêu: “Ba, ba.”

Trái tim Hứa Vượng sắp vỡ mất rồi.

Khuôn mặt Tưởng Viễn Chu tràn đầy kích động và hưng phấn, cơ thể cao lớn như vậy, đứng ở đó lại có chút chân tay luống cuống. Anh không dám có động tác gì mạnh, vốn rất muốn ôm chặt Duệ Duệ, lúc này đôi tay chỉ biết khựng lại đó nhìn rất buồn cười.

Duệ Duệ vươn tay về phía anh, Tưởng Viễn Chu vội cầm lấy tay thằng bé.

Hứa Vượng đứng phía đối diện. Nhìn thấy vẻ mù mờ trong đôi mắt người đàn ông đã được thay thế bằng chút ấm áp, Hứa Vượng lại có chút hổ thẹn không hơn.

Hóa ra đây là cảm giác làm ba sao? Chính ông ta đối với Hứa Tình Thâm, hình như trước nay cũng chưa từng như vậy.

Con gái ông, ông lại chưa làm được như Tưởng Viễn Chu.

Rất nhanh sau đó, cửa phòng theo dõi bệnh nặng bị đẩy ra, nhân viên y tế bước nhanh vào. Triệu Phương Hoa không biết đã xảy ra chuyện gì, đứng ở cửa không dám vào, trong lòng cầu nguyện đứa nhỏ ngàn lần vạn lần đừng xảy ra chuyện.

Bác sĩ chữa trị cho Duệ Duệ tiến tới, đầu tiên là kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ cho đứa nhỏ. Tưởng Viễn Chu đứng cách đó hơn ba bước, khuôn mặt lại tập trung nghiêm túc.

Không lâu sau, bác sĩ bảo những người khác đi ra ngoài trước, sau đó quay sang nói với Tưởng Viễn Chu: “Anh Tưởng, không còn gì đáng ngại rồi. Tôi sẽ sắp xếp cho bé nó chuyển sang phòng bệnh thường. Duệ Duệ cũng coi như là đại nạn không chết tất sẽ hạnh phúc cuối đời.”

Làm bác sĩ nên nói chuyện khá thẳng thắn, nhưng Hứa Vượng vừa nghe đến từ “chết” đã bắt đầu lạnh cả người.

Đây cũng coi như kỳ tích chứ? Nói cách khác…

Ông ta không dám nghĩ nữa.

Tưởng Viễn Chu lau mặt, gánh nặng đè trên vai cuối cùng cũng được dở bỏ. Anh bước tới hai bước, bàn tay xoa mặt Duệ Duệ.

“Lúc tỉnh lại, thằng bé cứ khóc.”

“Có thể do thấy đau.”

Tưởng Viễn Chu càng thêm đau lòng, anh cẩn thận hỏi lại bác sĩ: “Bác sĩ xác định là không có việc gì, đúng không?”

Khóe miệng bác sĩ hơi cong lên: “Anh Tưởng yên tâm, chỉ cần có thể tỉnh lại, những chuyện khác đều không tính là gì.”

“Được, cám ơn.”

Bác sĩ mau chóng đi ra. Triệu Phương Hoa đứng ở cửa khẽ kêu Hứa Vượng. Hứa Vượng không nghe thấy. Ông ta thấy Tưởng Viễn Chu khom lưng, rất cẩn thận mà ôm Duệ Duệ vào trong ngực. Nhìn cảnh này, ông ta như suy tư gì đó, nói: “Nói cho Tình Thâm một tiếng đi. Con trai đã thoát hiểm, con bé nhất định cũng vui mừng.”

Tưởng Viễn Chu hôn trên trán Duệ Duệ.

“Cô ấy chắc sẽ không nhận điện thoại của con.”

“Tôi nói vậy.” Hứa Vượng nói xong, xoay người bước nhanh ra ngoài.

Ra tới phòng nghỉ, Triệu Phương Hoa vội vàng kéo cánh tay ông ta.

“Duệ Duệ thế nào?”

“Bác sĩ nói không có việc gì.”

Triệu Phương Hoa thần sắc lập tức thả lỏng, vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!

Hứa Vượng lấy di động ra, gọi cho Hứa Tình Thâm.

Lúc Hứa Tình Thâm nhìn màn hình báo có cuộc gọi đến thì cũng không muốn nhận. Cô định làm bộ không nghe thấy, nhưng Hứa Vượng cứ gọi liên tục mấy cuộc. Hứa Tình Thâm không mặc kệ mãi được, chỉ có thể nhận điện thoại.

“Alo.”

“Tình Thâm, sao giờ con mới nhận điện thoại?”

“Con… con bận.”

“Con mau tới bệnh viện.”

Bàn tay Hứa Tình Thâm chống trán.

“Có chuyện gì ạ?”

“Duệ Duệ tỉnh rồi.”

Đáy mắt Hứa Tình Thâm sáng ngời, giọng cũng cao hơn chút: “Vậy ư?”

“Bác sĩ vừa tới xem qua, nói là vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi, không có việc gì.”

“Vậy là tốt rồi!” Hứa Tình Thâm tự đáy lòng cười khẽ, giọng nói cũng vui mừng không ít.

“Tình Thâm, chừng nào thì con qua đây?”

Hứa Tình Thâm nhíu chặt mày: “Con không qua đó đâu.”

Hứa Vượng trầm mặc. Hứa Tình Thâm nắm chặt di động.

“Ba, chuyện của con với Tưởng Viễn Chu ba đừng lẫn lộn được không? Rất nhiều việc không phải như ba nghĩ đâu.”

“Vậy là sao? Đứa nhỏ là của con, cũng là của cậu ta, sự thật này đâu thể thay đổi chứ?”

Hứa Tình Thâm cứ há há miệng, Hứa Vượng lại nói tiếp: “Ba thật sự khó mà tưởng tượng nổi, sao con có thể nhẫn tâm như vậy?”

“Ba!”

“Nếu Duệ Duệ đã thoát khỏi nguy hiểm, bất luận thế nào con cũng phải tới đây xem! Có phải con sợ Phó Kinh Sênh không đồng ý? Không sao! Con đem điện thoại cho nó, ba sẽ nói.”

Hứa Tình Thâm bất đắc dĩ mà dậm dậm chân.

“Không phải như thế!”

“Con mau lại đây, nghe thấy không? Nếu con không chịu tới, ba sẽ bảo em con dẫn ba tới nhà con tìm con. Có lôi ba cũng phải lôi con đến bệnh viện.”

Dưới tình thế cấp bách, Hứa Tình Thâm vội vàng mở miệng: “Ba, ba nói vớ vẩn gì vậy”

“Con coi ba có nói vớ vẩn không!”

“Lâm Lâm đang tìm con, con cúp máy đây!”

Hứa Vượng nghe vậy, gọi hai tiếng: “Duệ Duệ mới là con ruột con đó!!!”

Đầu dây bên kia đã ngắt điện thoại. Triệu Phương Hoa quan tâm đi tới hỏi: “Thế nào? Tới không? Tới không?”

Hứa Vượng hơi lắc đầu.

Triệu Phương Hoa khẽ cắn môi: “Cái con này! Sao lại bướng như vậy!”

Hứa Tình Thâm đương nhiên sẽ không bởi vì một cú điện thoại của Hứa Vượng mà tới bệnh viện. Bây giờ Duệ Duệ đã tỉnh, cô lại sợ lộ bí mật khi đối mặt với thằng bé. Cô chỉ sợ không cách nào phản ứng được như một người mẹ nên có, chỉ lo một chút sai lầm cũng có thể bị Tưởng Viễn Chu nhìn ra. Cô không đi, Hứa Vượng quả nhiên bảo Hứa Minh Xuyên dẫn bọn họ tới Bảo Lệ Cư Thượng.

Hứa Tình Thâm không biết Tưởng Viễn Chu đã cho Triệu Phương Hoa thứ gì tốt, nhưng cô hiểu rất rõ người mẹ kế này. Trước mặt Phó Kinh Sênh bà ta không đời nào không nhắc tới Duệ Duệ, nói rõ hơn là không cho người ta chút mặt mũi.

Phó Kinh Sênh với người nhà họ Hứa cũng coi như giơ tay hào phóng. Lý giải duy nhất chính là, Tưởng Viễn Chu khả năng đã cho Triệu Phương Hoa một thứ tuyệt đối ngon lành, có thể là tiền, hoặc là nhà ở?

Hứa Vượng lo cho con gái, muốn lôi kéo Triệu Phương Hoa đi. Thế nhưng Triệu Phương Hoa lại quá rõ ông nhà mình, nói sao nghe vậy, dăm ba câu cũng chưa vào trọng điểm; Triệu Phương Hoa tính lại nóng vội.

“Tình Thâm, con nói con xem, Duệ Duệ giờ cũng đã tỉnh, dù gì cũng là con ruột con, con lại có thể không nhìn một lần sao?”

Hứa Tình Thâm sầm mặt, nhưng sự thật về đứa con lại trăm không thể triệu không thể nói ra được.

Triệu Phương Hoa nhìn Phó Kinh Sênh.

“Hai người giấu tôi và ba Tình Thâm cũng giỏi thật đó, còn nói Lâm Lâm là con hai đứa…”

Phó Kinh Sênh hơi thay đổi sắc mặt, Hứa Tình Thâm vội muốn chấm dứt đề tài: “Mẹ…”

“Kinh Sênh, con nếu đã chấp nhận Tình Thâm rồi, vậy chuyện Duệ Duệ con cũng không để ý chứ?”

“Mẹ!”

Triệu Phương Hoa căn bản không để vào tai những lời của Hứa Tình Thâm.

“Tôi thấy, làm một người đàn ông, hẳn nên rộng lượng chút đúng không?”

Khóe miệng Phó Kinh Sênh bỗng nhiên cong lên: “Con với Tình Thâm đã có một đứa con gái rồi.”

“Nhưng đó lại không phải con ruột cậu.”

Hứa Vượng đẩy cánh tay Triệu Phương Hoa. Sắc mặt Hứa Tình Thâm thay đổi. Phó Kinh Sênh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Triệu Phương Hoa.

“Tình Thâm có chủ kiến của cô ấy, chúng ta cũng không ai có thể can thiệp tới cô ấy.”

Lúc tiễn người nhà họ Hứa về, sắc mặt Hứa Tình Thâm vẫn khó coi. Cô dừng chân, quét mắt về phía mấy người kia, cuối cùng bình tĩnh nhìn Triệu Phương Hoa.

“Mọi người không cảm thấy chuyện này rất hoang đường sao?”

Bọn họ đương nhiên không thấy vậy; Hứa Tình Thâm không chịu ra mặt mà tới bệnh viện là vấn đề ở cô, là cô quá bạc tình.



Mấy ngày sau, Hứa Tình Thâm vẫn đi làm như bình thường. Chuyện nhà họ Lăng và nhà họ Mục đã thành tiêu đề tin tức ở Đông Thành đã nhiều ngày.

Hứa Tình Thâm lái xe ra khỏi Thụy Tân, ở cổng có không ít người, tốc độ xe cô rất chậm. Cô mơ hồ nghe thấy một tràng còi xe ô tô dồn dập truyền đến. Hứa Tình Thâm ngó ra ngoài cửa sổ, thấy được xe của Tổng giám đốc Mẫn.

Cô vội đem xe cho xe qua đó, cũng hạ cửa sổ xe xuống; Tổng giám đốc Mẫn ngồi ở ghế sau, vẫy tay với cô.

Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe đi xuống.

“Tổng giám đốc Mẫn, sao bà lại ở đây?”

“Ở ngoài lạnh lẽo, lên xe đi! Tôi có một số việc muốn nói với cô.”

“Được.” Hứa Tình Thâm kéo cửa xe ra, ngồi vào.

Tổng giám đốc Mẫn cầm một hộp quà đưa cho cô.

“Năm mới vui vẻ!”

Hứa Tình Thâm hơi giật mình, vẫn không đưa tay nhận.

“Đây là?”

“Quà năm mới cho cô.”

Hứa Tình Thâm vội xua tay: “Không nên! Không nên! Lẽ thường phải là tôi đi thăm bà mới phải, chỉ là năm này có quá nhiều chuyện…”

“Tình Thâm, cô khách sáo với tôi làm gì?” Tổng giám đốc Mẫn để hộp quà lên đùi Hứa Tình Thâm.

“Tôi cũng là muốn mời cô giúp tôi một bận.”

“Muốn hỗ trợ gì, bà cứ nói một tiếng là được ạ.”

Tổng giám đốc Mẫn dựa ngả người ra sau.

“Mấy ngày nữa tôi phải đi dự lễ cưới, tôi muốn cô cùng đi với tôi.”

“Vị bác sĩ gia đình của bà…”

“Đúng vậy, vất vả lắm mới tìm được một người mà lại từ chức rồi, nói là không chịu nổi tối khuya còn phải đi theo xã giao.”

Hứa Tình Thâm nghe hai chữ “lễ cưới”, không khỏi nhíu mày.

“Không phải là đám nhà họ Lăng chứ ạ?”

“Đúng là nó.”

Hứa Tình Thâm tránh còn không kịp, vội vàng lắc đầu: “Tổng giám đốc Mẫn, lần này tôi chỉ sợ không giúp được bà.”

“Tôi biết, cô Lăng Thời Ngâm ấy và Tưởng tiên sinh trước đây từng có quan hệ, mà cô với Tưởng tiên sinh… Nhưng cô cứ yên tâm, ngày hôn lễ đó nhà họ Lăng với nhà họ Mục mới là vai chính, tôi chỉ được mời tới ăn tiệc. Cô đi theo tôi, chúng ta ngồi ở một góc, sẽ không ai phát hiện chúng ta.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm bài xích, trường hợp như vậy cô sao có thể tới đây? Lỡ người nhà họ Lăng trông thấy, còn không hủy cô thành xương cốt?

“Tổng giám đốc Mẫn, bà xem có thể tìm người khác giúp lần này được không ạ?”

Tổng giám đốc Mẫn biết như vậy là khó cho cô, bà thở dài: “Tôi nếu thật có thể tìm được người cũng sẽ không tới tìm cô. Khoảng thời gian trước bệnh bao tử của tôi lại tái phát, nếu không phải nhận được thiệp mời nhà họ Mục, tôi nhất định không đi. Nhà họ Lăng tôi không sợ, nhưng nhà họ Mục này…”

Khóe miệng Hứa Tình Thâm hơi mím lại:“Tôi thật sự sợ là tôi đi sẽ mang đến phiền toái cho bà.”

“Ai còn dám tìm cô gây phiền toái sao”

“Không phải ạ, nhưng…”

“Tình Thâm, nếu cô thật sự cảm thấy khó xử, coi như tôi chưa nói gì đi.”

Hứa Tình Thâm thở dài: “Được rồi, tôi đi ạ.”

Tổng giám đốc Mẫn nhếch khóe miệng mỉm cười: “Cám ơn.”



Hôm nay Lăng Thời Ngâm kết hôn.

Tổng giám đốc Mẫn cho xe chạy đến Bảo Lệ Cư Thượng. Hứa Tình Thâm ăn mặc cũng như ngày thường. Hòm thuốc của Tổng giám đốc Mẫn được đặt ở trong xe, Hứa Tình Thâm đã kiểm tra rồi.

Cô tỏ ra vô tình hỏi: “Hai nhà Mục Lăng liên hôn, nhất định phô trương rất lớn ạ.”

“Đúng vậy.”

“Người có tiếng tăm ở Đông Thành đều đi ạ?”

Tổng giám đốc Mẫn vừa nghe liền hiểu ý tứ bên trong, bà không khỏi cười nói: “Thật ra cô là muốn hỏi, Tưởng tiên sinh có đi không, đúng không?”

Hứa Tình Thâm im bặt, sau đó để hòm thuốc sang bên cạnh. Tổng giám đốc Mẫn vuốt dọc cái khăn choàng lông chồn.

“Cái này đúng là khó nói thật. Nhà họ Mục không thể nào không biết quan hệ trước kia của Lăng Thời Ngâm và nhà họ Tưởng, nếu mời nhà họ Tưởng, lỡ như đụng mặt, chẳng phải là cho người ta chế giễu sao? Nhưng nếu không mời, vậy nhà họ Tưởng ở Đông Thành còn phân lượng gì? Không mời nhà họ Tưởng thì càng không thể nói được.”

Hứa Tình Thâm không khỏi có chút châm biếm: “Không sao cả, nếu Tưởng Viễn Chu đi thật thì mới là trò hay liên tiếp ạ.”

Tổng giám đốc Mẫn gật đầu: “Cô yên tâm đi, dù nhà họ Tưởng có đấu với hai nhà kia thật thì cũng không đụng tới người cô đâu.”

Đó là điều đương nhiên, Hứa Tình Thâm thực sự nghĩ như vậy.

Đi vào chỗ tổ chức hôn lễ, Hứa Tình Thâm đi theo Tổng giám đốc Mẫn vào nơi tổ chức hôn lễ. Cô không khỏi nhìn quanh bốn phía, trong lòng nảy sinh mấy phần cảm khái.

Nếu Lăng Thời Ngâm không có tình sâu với Tưởng Viễn Chu thì đã không thể nào trăm phương ngàn kế đau khổ gắng gồng hai năm; bây giờ lấy người khác, phô trương thế này mới xứng với danh phận thiên kim nhà họ Lăng.

Phụ nữ ấy, đôi khi thật sự không nên hành hạ bản thân.

Tổng giám đốc Mẫn thấy người quen còn phải chào hỏi, bà cầm ly nước trái cây, Hứa Tình Thâm đi theo bên cạnh.

Giới kinh doanh, giới chính trị, Hứa Tình Thâm cũng đều không quen người nào.

Cô chỉ biết Tưởng Viễn Chu.

Nói những lời này cũng không phải vì Hứa Tình Thâm đang nghĩ tới Tưởng Viễn Chu, mà là vừa ngước mắt nhìn qua, tầm mắt cô tự động coi nhẹ cả đám người, chỉ thấy độc nhất Tưởng Viễn Chu.

Mắt cô lóe lên, Lão Bạch đứng cạnh anh, đang đỡ rượu thay anh. Tiệc cưới này còn chưa bắt đầu nhưng đã bắt đầu mời rượu rồi.

Tưởng Viễn Chu ăn vận trịnh trọng, dáng người thẳng, trông rất có tinh thần. Ít ra trước mặt người ngoài, Tưởng tiên sinh chưa lúc nào mất tinh thần hay không phấn chấn.

Hứa Tình Thâm vội dời tầm mắt, làm như không phát hiện.

“Tình Thâm!” Tổng giám đốc Mẫn tranh thủ hỏi cô: “Nếu đói thì cứ đi lấy vài thứ ăn đi, còn không ngồi xuống chỗ nào gần đây, tôi gặp mấy người bạn cũ xong sẽ gọi cô.”

“Được ạ.”

Hứa Tình Thâm xoay người đi tới chỗ cách đó không xa. Cô ngồi xuống, trên bàn bày các món khai vị sặc sỡ muôn màu nhưng cô ăn không vô.

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến, đuôi mắt Hứa Tình Thâm nhìn thấy cái ghế bên cạnh bị kéo ra, theo sau là tiếng Lão Bạch truyền vào lỗ tai: “Tưởng tiên sinh, mời!”

Hứa Tình Thâm vội muốn đứng dậy, Lão Bạch cất tiếng chào cô: “Bà Tưởng!”

Cô ngồi thẳng dậy, sắc mặt nghiêm túc nhìn về phía Lão Bạch, sau đó lại nhìn nhìn xung quanh: “Anh kêu ai?”

“Tưởng phu nhân, giấy kết hôn của hai người tôi cũng thấy rồi.”

Hứa Tình Thâm sợ bị người khác thấy. Vẫn ổn, chỗ này xem như yên tĩnh, không có ai khác.

“Nói hươu nói vượn!”

“Ai nói bậy chứ?” Giọng nói này, đổi lại thành của Tưởng Viễn Chu.

Hứa Tình Thâm liếc nhìn anh: “Đừng có ấu trĩ như vậy được không? Chuyện kết hôn cũng quá là xạo đi, ai sẽ tin?”

Tưởng Viễn Chu tháo găng tay ra để trên bàn, chỉ chỉ ngón trỏ về phía Hứa Tình Thâm.

“Có rất nhiều người không quan tâm sự thật, họ chỉ để ý thứ gì họ thà tin vào hơn. Em nói với tôi giấy kết hôn là giả, vậy thử hỏi… có bao nhiêu người rảnh mà vội vàng đến Cục Dân Chính thật để tra đây?”

“Cho nên nếu anh thích lừa mình dối người thì anh cứ ôm cuốn sổ kết hôn giả kia ngủ đi!”

Cánh tay Hứa Tình Thâm đè mép bàn, nghiêng cả người sang phía Tưởng Viễn Chu.

“Giấy chứng nhận làm giả ở đâu vậy? Mất bao nhiêu tiền?”

“Em đang cười. Em vẫn có thể cười tiếp nữa.” Tưởng Viễn Chu cong một bên khóe miệng lên, anh đợi lát nữa sẽ cho cô không cười nổi.

“Duệ Duệ tỉnh lại em đã biết rồi chứ?”

Hứa Tình Thâm cố nặn ra nụ cười: “Biết rồi.”

“Rất độc. Hóa ra có thể không màng tới thật.”

Hứa Tình Thâm như đứng đống lửa như ngồi đống than, muốn bỏ đi. Tưởng Viễn Chu nhìn ra ý định của cô.

“Em đừng đi lung tung, coi chừng đụng phải người nhà họ Lăng.”

“Tôi không phải tới phá, tôi sợ nhà họ Lăng làm gì?”

“Nhưng rất nhiều chuyện của nhà họ Lăng đều là bị em phá hỏng. Em đừng chạy lung tung là được, đỡ phải nơm nớp lo sợ.”

Hứa Tình Thâm để tay lại trên đầu gối, nắm chặt.

“Vì sao anh lại tới?”

“Sao tôi không thể tới?”

“Anh không thấy xấu hổ sao?”

Tưởng Viễn Chu vẻ rất đương nhiên: “Tôi với Lăng Thời Ngâm vốn dĩ chẳng có gì.”

“Quỷ mới tin.”

“Ý em là, em vẫn không buông xuống được đêm kia?”

Tầm mắt Hứa Tình Thâm nhìn về nơi xa xa.

 “Đừng có chuyện gì cũng trút trên người tôi, đêm kia là đêm nào? Tôi đã quên từ lâu rồi.”

Hôn lễ đã sắp bắt đầu rồi, trong sân cỏ truyền tới những âm thanh êm tai, Hứa Tình Thâm thở nhẹ ra.

Ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ hai cái trên bàn.

 “Đợi lát nữa tôi có đại lễ muốn tặng cho em.”

Hứa Tình Thâm không khỏi đặt ánh nhìn lên người anh.

 “Đại lễ gì?”

“Em cứ chờ là được.”

Trong lòng Hứa Tình Thâm dâng lên nỗi hoang mang vô cớ.

 “Tưởng Viễn Chu, anh đừng gây chuyện, đây là hôn lễ của người ta.”

Tưởng Viễn Chu nhún vai: “Em cũng đã vào cuộc rồi, dù gì cũng ra không được. Bây giờ em có thể chờ mong một chút.”
Bình Luận (0)
Comment