Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 191

Lão Bạch thu hồi tầm mắt: “Tưởng tiên sinh?”

“Đi thôi.”

“Ngài nói mấy người này là do ai phái tới?”

Tưởng Viễn Chu giơ ngón tay lên, ngón tay vuốt vuốt lông mày: “Lần này tôi không cứu được cô ta, mỗi người đều có số mệnh của mình, phải xem tạo hóa của cô ta như thế nào?”

Lão Bạch ngồi bên cạnh Tưởng Viễn Chu, cửa siêu thị chỉ có chiếc xe thương vụ kia biến mất.

“Có phải là bọn buôn người hay không?”

“Không biết, thật dọa người.”

“Nếu không báo án đi?”

“Biển số xe không có, thôi, nhỡ may người nhà cãi nhau thì sao?”

“Cũng đúng… nhưng mà cãi nhau còn phải cướp người sao?”

Mọi người nói xong cũng tản đi, bởi vì thời gian mỗi người có hạn, người thì phải về nấu cơm, người thì muốn đưa con đi bệnh viện, ai cũng không có thời gian đi xác định chuyện vặt vãnh.

Tưởng Viễn Chu bảo lái xe đi về hướng ngược lại, lão Bạch có chút lo lắng: “Tưởng thiếu phu nhân có lo lắng không?”

Tầm mắt Tưởng Viễn Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói một câu: “Sườn xám của dì nhỏ còn chưa tới lấy, hiện tại đi thôi.”

Lão Bạch không lên tiếng, anh hiểu rõ Tưởng Viễn Chu, Tương tiên sinh vẫn không phải là người lãnh huyết vô tình, nếu không phải chuyện này liên quan tới cái chết của Tưởng Tùy Vân thì anh không thể nào mặc kệ.

Nhưng hiện tại Phó Kình Sênh không chịu nhận tội, Tưởng Tùy Vân chết đi không khác gì rơi vào ngõ cụt, nếu có thở cạy được miệng của Phó Kình Sênh có lẽ có chút hi vọng, chuyện di nhỏ chết vẫn luôn là một cây gai đâm vào trong lòng Tưởng Viễn Chu, nhổ không ra, cũng đau xót mãi mãi.

Lái xe lái xe đi, vừa đi Hứa Tình Thâm vẫn vỗ vào ghế dựa xe: “Dừng xe, dừng xe.”

“Tưởng thiếu phu nhân, người còn có đứa bé, hiện tại bọn chúng đang hướng tới các người.”

Âm Âm còn đang ở đó, mau trở lại.”

“Chúng ta báo cảnh sát trước đi, Phó tiểu thư bị bắt rồi, chúng ta không thể tiếp tục mạo hiểm được, đến lúc đó tôi không có câu trả lời thỏa đáng cho Tưởng tiên sinh.”

“Tôi bảo anh quay trở lại.”

Lái xe nghe nói, ở phía trước đường quay đầu xe, thật ra trong lòng anh ta và Hứa Tình Thâm đều hiểu, lúc này Phó Lưu Âm không còn ở chỗ đó nữa rồi.

Quay trở lại chỗ  Hứa Tình Thâm lên xe,, lái xe dừng xe, Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe đi xuống: “Âm Âm, Âm Âm.”

“Tưởng thiếu phu nhân, “Lái xe cũng đi xuống, “Ngài xem xung quanh còn có người.”

Hứa Tình Thâm gọi mấy tiếng, đám người qua lại tò mò nhìn cô, bốn phía đã không còn bóng dáng cua Phó Lưu Âm, cô gọi tên Phó Lưu Âm, trong lòng càng cảm thấy sợ hãi.

“Mẹ…” Bên trong xe, Lâm Lâm quơ bàn tay nhỏ gọi cô.

“Tưởng thiếu phu nhn, người lên xe trước đi, trên đường trở về báo cảnh sát, cảnh sát nhất định sẽ đi tìm. Ngài như vậy cũng không phải là biện pháp.”

Hứa Tình Thâm ngồi vào trong xe, lái xe giúp cô đóng cửa lại, cô ôm lấy Lâm Lâm, đôi mắt đỏ lên.

Lái xe khởi động xe, mái tóc Hứa Tình Thâm rũ xuống, cô xoa xoa khuôn mặt, trên mặt đều là mồ hôi, xe liền trở về Bảo Lệ Cư Thượng, nhưng cô không xuống xe ngay.

“Tưởng thiếu phu nhân?” Lái xe mở cửa ra.

Tay Hứa Tình Thâm run lên, ngẩng đầu nhìn, nhưng lại lắc đầu: “Vì sao lại trở lại nơi này? Đến cục cảnh sát đi.”

“Bên phía cảnh sát có tin tức sẽ báo cho chúng ta biết.”

“không được, tôi phải tới đó nói rõ ràng.”

Lái xe không lay chuyển được co đành phải lên xe đi tới cục cảnh sát, Hứa Tình Thâm tường tận kể lại mọi việc cho cảnh sát, “Cô ấy ở chỗ này bị người bắt ép lên xe, gần dó nhất định có máy theo dõi, cầu xin các anh…”

“Cô đừng gấp, nhận được điện thoại báo ánh chúng tôi liên tìm kiếm, cô về trước đi, có tin tức chúng tôi sẽ báo cho cô biết.”

Hứa Tình Thâm lo lắng, “Những người đó đều là hung thần ác sát, hơn nữa còn hướng tới chúng tôi, nhất đình có liên quan đến Phó Kình Sênh…”

“Được rồi, những tin tức cô cung cấp chúng tôi đều đã ghi chép lại, cô trở về trước đi.”

Hứa Tình Thâm đi ra khỏi cục cảnh sát, ngồi trên xe nhưng không biết đi đâu, Lâm Lâm ở trong ngực ngủ thiếp đi, lái xe không trên ghế lái không yên, thường xuyên nhìn qua cửa kính chiếu hậu xem cô.

Hứa Tình Thâm cảm thấy thân thể đều bị quét sạch, mệt trước nay chưa từng có, cô giơ tay che mặt, cô quá hiểu, lúc này cô chỉ có mỗi Tưởng Viễn Chu.

Cô có thể tìm không phải chỉ có hắn thôi sao?

Đúng là cô luôn miệng bảo anh ta rời khỏi thế giới của cô nhưng lúc này còn muốn tới chỗ anh ta muốn giúp đỡ sao?

Trong lòng Hứa Tình Thâm loạn như ma, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô không có lựa chọn nào khác, hiện tại Phó Lưu Âm nguy hiểm trùng trngf, có một số việc không cho cô thời gian để xoắn xuýt.

“Tưởng, Tưởng Viễn Chu ở Cửu Long Thương sao?”

Lái xe nghĩ tới buổi sáng lã Bạch phân phó anh, anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Tưởng thiếu phu nhân không biết sao? Tưởng tiên sinh ra ngoài mấy ngày nữa mới có thể về.”

‘Cái gì?” Hứa Tình Thâm đột nhiên ngẩng đầu: “Anh ta đi ra ngoài?”

“Đúng thế, tối hôm qua đã đi rồi.”

“Vậy… lão Bạch thì sao?”

“Anh ấy cũng đi rồi.”

Hứa Tình Thâm cảm thấy cả người như rơi xuống đáy cốc lạnh băng, dù cố gắng hết sức cũng không thể nhìn thấy ánh mặt trời, càng đừng nói đến chuyện kiễng chân đi lên.

Lái xe tiếp tục hoỉ: “Tưởng thiếu phu nhân, vậy chúng ta đi đâu?”

“Cửu Long thương.”

“Nhưng mà Tưởng tiên sinh không có ở đó.”

“Tôi về nhà cũng vô dụng, đi thôi.”

“Được.”

Lái xe đi tới Cửu Long thương, Hứa Tình Thâm ngồi trong xe, nhìn biệt thự quen thuộc ở trước mắt, cô cẩn thận đặt Lâm Lâm lên ghế, sau đó đi xuống.

Bảo tiêu ở cửa quen biết cô, nhìn  thấy cô liền sửa xưng hôi: “Tưởng thiếu phu nhân.”

“Tưởng tiên sinh đâu?”

“Tối qua Tưởng tiên sinh đã đi ra ngoài.”

“Khi nào thì anh ta trở về?”

“Ngại quá Tưởng thiếu phu nhân, có một số chuyện chúng tôi không được hỏi.”

Hứa Tình Thâm cảm thấy tuyệt vọng, cô đứng ở cửa, tầm mắt nhìn ra xa, cô không thấy ai khác, trong lòng cô nóng như lửa đốt tất cả đều hiện lên trên mặt, lái xe xuống xe, nhưng anh ta không biết khuyên nhủ cô như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment