Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 304

Phó Lưu Âm nhìn điện thoại di động, Lăng Thời Ngâm cũng lo lắng không yên, nếu bây giờ cô ta không gọi cuộc điện thoại này, cho tới khi tan tiệc, cô ta cũng chỉ có thể chờ chết.

Bà Lăng ở đầu bên kia nói: “Thời Ngâm, cho dù khiến nhân viên cửa hàng không thừa nhận cũng vô ích, không phải cô ta đã ghi âm rồi sao?”

“Chỉ cần bên kia ngậm chặt miệng, không nói ra là mẹ, chuyện này sẽ không điều tra ra tới con.” Lăng Thời Ngâm lo lắng tới nỗi không ngừng đập vào hai chân mình. “Mẹ, mẹ mau lên, không còn kịp rồi!”

“Nếu như nhân viên cửa hàng kia bị dọa vài câu rồi lỡ miệng, mẹ bảo con phải làm sao bây giờ?”

Bà Lăng thấy giọng nói của cô ta gay gắt, bà ta không thể làm gì khác hơn là an ủi: “Được được được, con đừng vội, mẹ gọi điện thoại ngay đây.”

“Mẹ nói cho cô ta biết, nếu cô ta dám nói sai một chữ, con sẽ xử lý cô ta!”

Lúc này Lăng Thời Ngâm dường như thay đổi gương mặt, toàn bộ vui vẻ thư thái hiện trên khuôn mặt khi nãy đều biến mất hoàn toàn, cô ta giống như một người mắc bệnh thần kinh cứ lặp đi lặp lại: “Con mặc kệ, nhất định mẹ phải giúp con hoàn thành, nói cách khác... Con... Con...”

“Thời Ngâm, con đừng lo.”

“Con có thể không lo sao?” Lăng Thời Ngâm khẽ gầm lên. “Mới đầu chuyện này con làm rất tốt, khách tới nhà hôm nay không ai là không khen con chứ? Trái lại, Phó Lưu Âm kia chẳng giúp được việc gì. Ngày hôm nay mẹ cũng vui vẻ, con cũng vui vẻ, con đã chứng minh được mình là mợ cả nhà họ Mục...”

“Được rồi, Thời Ngâm...” Bà Lăng ở đầu điện thoại bên kia thở dài. “Con chính là mợ cả nhà họ Mục không sai, không cần phải chứng minh.”

“Mẹ, sao mẹ vẫn còn nói chuyện với con, mẹ mau gọi điện thoại đi!”

“Ừ, ừ —— “

Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng vang “tút tút”, Lăng Thời Ngâm rũ tay xuống, nhìn chằm chằm lòng bàn tay nắm điện thoại di động.

Phó Lưu Âm lưu lại đoạn ghi âm, Lăng Thời Ngâm liếc nhìn bốn phía, sau đó đẩy xe lăn về phía trước, vào phòng trong cách đó không xa.

Phó Lưu Âm đi theo, đi vào phòng khách, cô khẽ bước tới, đến phía sau Lăng Thời Ngâm, Phó Lưu Âm đột nhiên cất giọng nói: “Chị dâu!”

Lăng Thời Ngâm sợ đến nỗi run tay một cái, điện thoại di động rơi xuống đất, Phó Lưu Âm khom lưng nhặt lên.

“Đưa điện thoại cho tôi!”

“Chị gào lên như vậy làm gì?” Phó Lưu Âm giơ giơ điện thoại di động lên.

Lăng Thời Ngâm đưa tay ra với.

“Đưa tôi!”

“Khẩn trương như vậy, có đúng là bên trong có bí mật gì đó hay không?” Phó Lưu Âm làm bộ muốn xem, điện thoại di động chỉ sáng lên. “Không mở được, cần dấu vân tay của chị sao?”

“Phó Lưu Âm, có phải cô không được dạy dỗ hay không?”

“Tôi vô giáo dục đó...” Phó Lưu Âm cười nhạt, nhìn Lăng Thời Ngâm chằm chằm.

“Nói không chừng, một lát nữa thì có người gọi điện thoại tới, tôi nhận thay cho cô nha?”

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thay đổi, thế nhưng lại không đứng lên nổi, chỉ có thể vung tay về phía Phó Lưu Âm.

“Đưa tôi!”

Phó Lưu Âm vươn tay, Lăng Thời Ngâm với lấy chiếc điện thoại. Cô ta trừng mắt nhìn người đứng trước mặt, Phó Lưu Âm tỏ ra vô tội.

“Chị dâu à, tôi chỉ thấy chị hành động bất tiện, nên mới tới giúp thôi, không phải chị muốn đi toilet sao?”

“Không cần cô phải giả vờ mèo khóc chuột.”

Phó Lưu Âm nhún vai. “Vậy được rồi.”

Cô xoay người rồi rời đi, trở lại trước bàn ăn, bà Mục không nhìn thấy Lăng Thời Ngâm, nhất định sẽ hỏi một tiếng: “Chị dâu con đâu?”

“Chị ấy không muốn con giúp, nói con giả vờ mèo khóc chuột.”

Bà Mục không nói tiếp nữa, không lâu sau, Lăng Thời Ngâm cũng trở về.

Chỉ có điều bữa cơm này cô ta không an lòng ăn uống gì nữa, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại di động để ở trên bàn lên, thế nhưng lâu như vậy, bà Lăng vẫn chưa gọi điện thoại tới.

Tan tiệc, Lăng Thời Ngâm đi theo bà Mục tiễn từng vị khách ra khỏi nhà họ Mục, thật vất vả mới có thời gian lấy hơi, Lăng Thời Ngâm lại lo lắng nhìn điện thoại di động của mình chằm chằm.

Bà Lăng gọi tới, Lăng Thời Ngâm vội vàng nghe máy: “Alo.”

“Thời Ngâm, xong chuyện rồi, con yên tâm đi.”

“Vâng vâng.” Lăng Thời Ngâm liếc thấy bà Mục đứng bên cạnh, cô ta rất sợ bà Mục nghi ngờ, vội nói thêm: “Mẹ, con ở bên này rất tốt, mẹ không cần lo lắng cho con.”

Hai người nói thêm vài câu không liên quan, lúc này mới ngắt cuộc gọi.

Trở lại phòng trong, bà Mục đã mệt mỏi không muốn làm gì nữa, Phó Lưu Âm đứng ở trước mặt khu vực để món điểm tâm, thấy bà và Lăng Thời Ngâm, cô đi nhanh về phía trước nói: “Mẹ, con có chuyện nói với mẹ.”

Anh em nhà họ Mục cũng vào cả, bà Mục đi về phía phòng khách, sau khi ngồi xuống, lúc này mới nhàn nhạt nói rằng: “Mẹ nghe đây, nói đi.”

Lăng Thời Ngâm đẩy xe lăn tới, sắc mặt tự nhiên, không có chút cảm xúc.

Phó Lưu Âm lấy điện thoại di động của mình ra.

“Mẹ, nghe xong đoạn này ghi âm, mẹ sẽ hiểu.”

Lăng Thời Ngâm đan hai tay vào nhau, chẳng qua là trong điện thoại di động không truyền ra cuộc đối thoại của Phó Lưu Âm và nhân viên cửa hàng, lại truyền ra thanh âm của cô ta.

“Phó Lưu Âm lại ghi âm, mẹ bảo nhân viên cửa hàng đó không thừa nhận là được rồi...”

“Chỉ cần bên kia ngậm chặt miệng, không nói ra là mẹ, chuyện này sẽ không điều tra ra tới con.”

“Mới đầu chuyện này con làm rất tốt, khách tới nhà hôm nay không ai là không khen con chứ? Trái lại, Phó Lưu Âm kia chẳng giúp được việc gì. Ngày hôm nay mẹ cũng vui vẻ, con cũng vui vẻ, con đã chứng minh được mình là mợ cả nhà họ Mục...”

Lăng Thời Ngâm bị tiếng nói của mình dọa sợ, đột nhiên cô ta trợn to hai mắt, ngẩng lên nhìn thấy bà Mục. Sắc mặt bà Mục vô cùng khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, tựa như muốn nghe một lời giải thích. Cô ta nói không ra lời, Phó Lưu Âm cũng lấy lại điện thoại.

“Trước đó con nói, con đã ghi âm cuộc trò chuyện với nhân viên cửa hàng là con nói dối. Chẳng ai lại nghĩ ra chuyện dị ứng, nên lúc đó con sẽ không nghĩ tới mà đề phòng, chỉ là chị dâu có tật giật mình, chị ấy nghe xong lời của con dĩ nhiên là tin.”

Lăng Thời Ngâm không ngừng lắc đầu: “Không có chuyện này, những lời này đều không phải do con nói!”

“Chị dâu, đây không phải là tòa án, ghi âm có thể làm chứng cứ hay không, chỉ cần mẹ, lẽ nào trong này không phải là giọng nói của chị sao? Chẳng lẽ là tôi hại chị?”

“Mẹ, đừng tin cô ta nói bậy...”

Phó Lưu Âm ngồi vào ghế sa lon đối diện.

“Chị dâu, tôi thật sự không nghĩ tới chị lại làm như vậy, chẳng qua là việc nhỏ như thế, cho dù hôm nay không xảy ra chuyện dị ứng, công lao tôi cũng không thể vượt qua công sức của chị, thực sự chị không cần phải làm vậy để hại tôi.”

Lăng Thời Ngâm run rẩy, nào dám thừa nhận.

“Con nói, con không có!”

Anh em nhà họ Mục đều không nói gì, bà Mục vô cùng mệt mỏi, thế nhưng sắc mặt lại tái mét, Phó Lưu Âm cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém.

“Nếu không có đoạn này ghi âm, chuyện này đúng là con không nói rõ ràng được.”

“Mẹ, mẹ tin con.”

“Câm miệng!” Bà Mục không muốn nghe tiếp, bà chăm chú nhìn về phía Lăng Thời Ngâm.

“Thời Ngâm, mẹ không cần biết trước đó con với Âm Âm đã có va chạm gì, nhưng loại chuyện này, quan hệ đến nhà họ Mục, con lại vì chuyện thù hằn cá nhân mà gây ảnh hưởng tới nhà họ Mục, Thời Ngâm, thực sự là con làm cho mẹ quá thất vọng rồi.”

Lăng Thời Ngâm muốn thanh minh, đẩy xe lăn lên phía trước.

“Mẹ, nhất định đoạn ghi âm này là ngụy tạo...”

Bà Mục đứng lên, nhìn xuống Lăng Thời Ngâm chằm chằm.

“Mới đầu, nguyện vọng của mẹ chỉ là muốn hai đứa sống chung hòa thuận, sau này nhà ta có nhiều chuyện, mẹ mới yên tâm giao cho hai đứa. Thế nhưng còn con, phải, đúng là chuyện dị ứng không có liên quan gì tới con, cứ cho là Âm Âm làm sai, nhưng cũng là khiến nhà họ Mục mất mặt. Con luôn để những việc cá nhân của mình đặt lên trên hàng đầu, sau này con bảo làm sao mẹ yên tâm bả giao cho hết mọi chuyện cho con chứ?”

Lời này đối với Lăng Thời Ngâm mà nói, giống như là sét đánh giữa trời quang.

Nếu như ngay cả điểm giá trị tồn tại ấy cũng không có nữa, sau này ở nhà họ Mục, còn có thể làm những gì để chứng minh bản thân mình chứ?

“Mẹ.” Mục Thành Quân ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng tiếp lời. “Thân thể Thời Ngâm vốn không tốt, sau này cứ để cô ấy yên tâm tĩnh dưỡng là được, việc quản lý gia đình, mẹ cứ giao dần cho Âm Âm là được.”

Mắt Lăng Thời Ngâm đục ngầu, không ngừng lắc đầu.

“Mẹ, con đảm bảo sẽ không có lần sau đâu, thực sự...”

“Cái này không thể được...” Người tiếp lời, vẫn là Mục Thành Quân, Lăng Thời Ngâm hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta cũng không thể hiểu nổi, cô ta mới là vợ hắn, thế nhưng hắn lại không hề thiên vị cô ta lấy một câu.

“Lỡ như lần sau tiếp tục xảy ra chuyện như thế nữa? Ai còn dám tới nhà họ Mục chúng ta đây?”

Lăng Thời Ngâm cắn chặc hàm răng, Mục Thành Quân liếc nhìn Mục Kính Sâm.

“Lão Nhị, em còn nhớ rõ ba đã dạy chúng ta một câu nói không?”

“Nhớ kỹ...” Mục Kính Sâm biết Mục Thành Quân muốn nói gì. “Anh em hòa thuận, bất cứ lúc nào, anh em nhà họ Mục chung tay, xây dựng và chống đỡ nhà họ Mục, thiếu một thứ cũng không được.”

Mục Thành Quân khẽ gật đầu, ngón tay gõ nhẹ ở trên ghế dựa.

“Cho nên, Thời Ngâm hành động như vậy không thể chấp nhận nổi, có một lần rồi thì sẽ có lần sau. Mẹ, mẹ nói sao?”

Đương nhiên là bà Mục cũng có ý nghĩ như vậy. “Thời Ngâm, sau này chuyện trong nhà, con không cần để ý.”

Bà Mục đứng lên, không có tâm tư nghe Lăng Thời Ngâm thanh minh nữa, không còn quan tâm chuyện gọi điện thoại cho nhân viên cửa hàng để xác nhận hay gì cả.

Bà lên lầu rất nhanh, Phó Lưu Âm quay sang nói với Lăng Thời Ngâm: “Chị dâu, tự bê đá đập vào chân của mình, chị có cảm thấy đau không?”

Lăng Thời Ngâm nắm chặt bàn tay, Mục Thành Quân đứng lên đầu tiên, đôi chân thon dài bước qua sô pha, đi thẳng lên lầu.

Mục Kính Sâm vẫy tay với Phó Lưu Âm.

“Đi, chúng ta cũng lên lầu thôi, hôm nay bận cả ngày, sớm nghỉ ngơi một chút.”

“Được.”

Phó Lưu Âm đứng dậy đi tới bên cạnh Mục Kính Sâm, anh cầm tay cô rời khỏi đây.

Bên trong phòng khách lớn như vậy cũng chỉ còn lại một mình Lăng Thời Ngâm, trong lòng cô ta dâng lên một ngọn lửa giận, bàn tay không ngừng gõ vào chân của mình, chuyện vừa rồi xảy ra quá nhanh, cô ta vô cùng ảo não, lúc gọi điện thoại lo lắng sốt ruột, vì sao không phát hiện ra Phó Lưu Âm chứ?

Sao cô ta không thể nào nghĩ tới chuyện Phó Lưu Âm chỉ nói dối thôi, nếu như cô ta có thể kìm nén lại được, hiện giờ người đang khó chịu hẳn là Phó Lưu Âm?

Lăng Thời Ngâm cứ thể bị bỏ quên, cũng không có ai quan tâm tới cô ta.



Hai tháng sau.

Trường học đã sớm tựu trường, thời tiết cũng không còn nóng bức nữa.

Sau khi về đến nhà là Phó Lưu Âm làm tập đầu tiên, cô luôn tương đối nghiêm túc với những bài tập, không quá lười biếng hay qua loa.

Lúc sắp ăn cơm tối, cô nhận được điện thoại của Triệu Hiểu.

Phó Lưu Âm “Alo” một tiếng.

“Triệu Hiểu, có chuyện gì sao?”

“Âm Âm, cậu ăn cơm tối chưa?”

“Chưa đâu, lát nữa mới ăn.”

Triệu Hiểu ở đầu điện thoại bên kia ấp a ấp úng, có vẻ như là có chuyện muốn nói, Phó Lưu Âm chống tay lên gò má.

“Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng đi, không cần phải giấu.”

“Âm Âm... Có chuyện, tớ hơi sợ, lại không biết nói với ai.”

“Cậu nói đi, tớ nghe đây.”

Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng đóng cửa, Triệu Hiểu đi vào trong toilet, sắc mặt do dự, nhưng lại khó nói ra được.

“Triệu Hiểu, chúng ta là bạn bè, có chuyện khó khăn thì cậu phải nói cho tớ biết đó.”

Triệu Hiểu không ngừng đi đi lại lại, sau một lúc lâu, mới lên tiếng: “Âm Âm, Tưởng tiên sinh ở bệnh viện Tinh Cảng...”

“Cậu đừng làm tớ sợ, cậu thấy không thoải mái chỗ nào sao?”

“Không phải, tớ chỉ muốn hỏi một chút, trước tớ có nghe cậu nói, có đúng là Tưởng phu nhân làm bác sĩ ở bệnh viện Tinh Cảng hay không?”

Phó Lưu Âm đứng dậy.

“Đúng vậy, là bác sĩ ở bệnh viện Tinh Cảng.”

“Tớ...”

“Rốt cuộc cậu làm sao vậy?”

Triệu Hiểu cắn mu bàn tay của mình, Phó Lưu Âm chờ cô mở miệng, nhưng sau một lúc, Triệu Hiểu vẫn là không có cách nào khác để lấy hết dũng khí.

“Cũng không có gì, tớ chỉ hỏi vớ vẩn một chút.”

“Cậu đừng giấu tớ, nhất định là cậu có chuyện.”

“Hôm nào rồi hãy nói, tớ làm bài tập đây, cúp trước.”

Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng “tút tút”, Phó Lưu Âm liếc nhìn điện thoại di động của mình, cách đó không xa truyền đến tiếng mở cửa, Mục Kính Sâm đẩy cửa vào.

“Anh đã trở về.”

“Xuống dưới ăn cơm tối thôi.”

“Oh.” Phó Lưu Âm ảo não.

“Làm sao vậy?”

“Vừa nãy Triệu Hiểu gọi điện thoại tới, ấp a ấp úng, tôi cảm thấy có việc gì đó, cô ấy hỏi tôi, có phải chị tôi là bác sĩ ở bệnh viện Tinh Cảng không...”

Phó Lưu Âm nghĩ vậy, luôn thấy có một loại dự cảm xấu.

“Không phải cô ấy có bệnh gì nguy hiểm đó chứ nhỉ?”

Mục Kính Sâm đi tới, anh dựa vào bàn trang điểm của Phó Lưu Âm, cúi xuống nhìn chằm chằm gương mặt của Phó Lưu Âm.

“Cái này rất rõ ràng, em nghe không hiểu sao?”

“Nếu cô ấy thực sự bị bệnh gì, cứ đi thẳng tới bệnh viện là được rồi.” Phó Lưu Âm dựa lưng vào ghế dựa. “Vậy là chuyện gì chứ? Lại có liên quan tới bệnh viện.”

“Không cần đoán, cô ấy mang thai.”

Phó Lưu Âm giật mình, sắp rớt cằm tới nơi.

“Anh đừng có nói bừa, làm sao có thể.”

“Vì sao không có khả năng? Lẽ nào cô ấy không phải phụ nữ?”

Sắc mặt Phó Lưu Âm vẫn không tin.

“Triệu Hiểu chưa có bạn trai.”

“Làm sao em biết cô ấy chưa có bạn trai?”

“Tôi và cô ấy có quan hệ tốt như vậy, có chuyện gì cô ấy lại giấu tôi chứ?”

Mục Kính Sâm khoanh hai tay trước ngực.

“Đây là trực giác của tôi, nếu không, còn có thể là chuyện gì chứ? Hơn nữa bên trong đại học vui chơi quá đà cũng là bình thường, ở tuổi đó, ai có thể “nhịn” được có đúng hay không?”

“Càng nói càng quá giới hạn.”

Mục Kính Sâm cười khẽ: “Đó là bởi vì em được “tưới đều”, ăn no chẳng sợ chết đói, không tin ngày mai em đi hỏi bạn học cùng lớp của em xem, coi tôi nói có lý hay không.”
Bình Luận (0)
Comment