“Nịnh nọt.” Ta trách móc.
Hắn cúi đầu hôn lên môi ta, nồng nàn triền miên. Ta không thở được, thở hổn hển đẩy hắn ra hỏi: “Tên thích khách thì sao?”
“Giấu vào mật thất” hắn chỉ vào chiếc bình hoa lớn trên giá: “Chiếc bình hoa đó là cơ quan, xoay ba lần sang phải là có thể mở cửa mật thất.”
Ta suýt nhảy dựng lên: “Ngươi lại đào một đường hầm bí mật trong phòng ta? Ngươi ngươi ngươi…”
Hắn cười: “Khi xây cung điện đã đào sẵn rồi, để phòng khi cần dùng. Đầu óc ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Ta hừ một tiếng, mở mật đạo, kéo tên thích khách vào.
Trời sắp sáng, phương đông đã ửng hồng, Hồ Diên Thác nói: “Ta đi đây, ngươi dọn dẹp vết máu đi, đừng để người khác phát hiện. Nhiếp chính vương biết ngươi chưa chết, chắc chắn sẽ phái người đến lần nữa, ta sẽ phái tử sĩ ẩn núp trong Phượng Tảo cung, ngươi cũng phải cẩn thận.”
Ta gật đầu, hắn lại hôn lên môi ta, rồi mới rời đi.
Dọn dẹp xong vết máu, ta mệt lả, mới chợp mắt được một lúc thì Đới Hà đã đến gọi ta dậy. Ta nhắm mắt giả chết, nàng vừa mặc quần áo cho ta vừa lải nhải: “Hoàng hậu nương nương nên đến thỉnh an thái hậu nương nương rồi, đi muộn, lại bị người ta nói ra nói vào.”
Ta ngáp một cái, nhắm mắt đứng dậy, lảo đảo đi đến bàn trang điểm ngồi xuống.
Đới Hà ra lệnh một tiếng, một đám người ùa lên rửa mặt, chải đầu, trang điểm cho ta. Vất vả hơn nửa canh giờ, ta cũng ngủ đủ rồi, bèn phấn chấn đi thỉnh an thái hậu nương nương. Không ngờ rằng Thục phi lại đi trước ta, nàng đứng sau Thái hậu nương nương, cung kính hiền thục, xoa vai bóp lưng cho Thái hậu. Ta tiến đến trước mặt Thái hậu, khom người hành lễ, sau đó từ từ lùi lại mười bước, lại hành đại lễ: “Nhi thần thỉnh an Thái hậu nương nương.”
“Hoàng hậu làm gì vậy, lại đây, đến gần Ai gia.”
Ta đáp: “Thưa Thái hậu nương nương, Hoàng thượng có khẩu dụ, không cho nhi thần đến gần Thục phi nương nương trong phạm vi mười bước. Nhi thần tuân theo khẩu dụ của Hoàng thượng, không dám trái lệnh, xin Thái hậu nương nương thứ tội.”
“Hồ đồ!” Thái hậu nổi giận, Thục phi vội vàng quỳ xuống: “Thái hậu tức giận làm gì.”
Thái hậu nói: “Ta biết ngươi mất con trong lòng đau buồn nhưng chuyện này không liên quan đến Hoàng hậu. Hoàng thượng sủng ái ngươi, mọi việc đều nghĩ cho ngươi nhưng Hoàng hậu dù sao cũng là Hoàng hậu, là chủ mẫu hậu cung, ngươi sao có thể vượt quá lễ nghĩa? Người đâu, đi mời Hoàng thượng đến đây.”
Hô Diên Thác đến rất nhanh, bước chân như bay, không hề thấy có dấu hiệu bị thương. Hắn không thèm nhìn ta lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt Thái hậu: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
Thái hậu nói: “Nghe nói ngươi đã hạ khẩu dụ, không cho Hoàng hậu đến gần Thục phi trong phạm vi mười bước.”
Hô Diên Thác bình tĩnh đáp: “Đúng vậy.”Hoàng thái hậu thở dài nói: “Chuyện này vốn không liên quan đến Hoàng hậu, nàng cũng đã tĩnh tu ở Phật đường một tháng, chuyện này đến đây là chấm dứt.”
Hồ Diên Thác không nói gì, Hoàng thái hậu giọng cứng rắn gọi một tiếng, hắn mới gật đầu nói: “Nhi tử tuân chỉ ý chỉ của mẫu hậu.”
Hoàng thái hậu lại nói: “Hoàng thượng đã nhiều ngày không đến chỗ Hoàng hậu, mấy ngày này hãy qua đó bầu bạn với Hoàng hậu.”
Thục phi không vui liếc ta một cái, Hồ Diên Thác im lặng một lát rồi nói: “Vâng, mẫu hậu.”
Ta nghĩ thầm: Biểu cảm không tình nguyện này diễn thật giống! Nếu Hồ Diên Thác không làm hoàng đế, hẳn có thể chuyển sang nghề hát tuồng.